Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 535: Niết bàn yên diệt (2)
Yên diệt là một từ ngữ.
Đây là điều người trên toàn thế giới đều biết, nhưng ở nơi cửa Phật thì đây lại là một loại cảnh giới, một loại bản lĩnh, một từ ngữ thần bí hơn cả thần bí, huyền ảo hơn cả huyền ảo.
Khí chất trên người lão hòa thượng không quá thoát tục, nhìn từ xa thật ra cũng chỉ là một ông lão. Nhưng không hiểu vì sao, ngay khi bóng dáng ông ta xuất hiện ở cuối đường thì cảnh vật xung quanh như được lấp đầy bởi hơi thở Phật giáo.
Nhan khói mù mịt trong chùa miếu.
Hào quang ẩn hiện nơi hẻo lánh.
Từng bức từng bức tượng Phật uy nghiêm, đứng im sững sững như ngọn Thái Sơn hùng vĩ.
Còn có mấy chú rùa quanh quẩn bên bờ ao thưởng thức mùi hương tỏa ra từ chùa miếu.
Khung cảnh thay đổi liên tục.
Ông ta tới rồi.
Lão hòa thượng chùa Hàn Sơn.
Xuất hiện không một lý do.
Nhưng lại vì một mục đích nào đó nên nhất định phải đến.
Gương mặt từ bi hiền lành đó thật ra đang che đậy sự giả tạo và ngu xuẩn khiến người khác ghê tởm.
Ông ta nói câu nói kia với giọng điệu dửng dưng rồi dừng lại cách đó 50m.
Không gian xung quanh bắt đầu hơi biến dạng, sau lưng lão hòa thượng không có bất kì động tĩnh gì, trước mặt ông ta cũng vậy, ông ta đứng im không nhúc nhích, cũng không đánh ra đòn tấn công uy lực nào.
Ông ta chỉ nói một câu.
Chỉ một câu như vậy.
Một câu có vẻ tùy tiện nhưng lại hàm chứa ý nghĩa Phật pháp.
Yên diệt!
“Ầm!”
Con ngươi Mặc Bạch co rút, thu tay lại đặt ở sau lưng, một cỗ khí kình lập tức tạo thành rào chắn vô hình chắn trước mặt.
Tiếp theo...
Nhìn thấy rồi.
Ông cụ Lý nhìn thấy rồi.
Nhìn thấy một vầng sáng trắng lướt qua quanh người Viêm Ma rồi biến mất trong không trung không một...dấu vết!
Một tiếng nổ tung đinh tai nhức óc vang lên, ấn chữ “Trấn” trấn giữ bốn bảo tháp vỡ vụn ngay tức khắc, tất cả khí kình tản ra trong không trung như bị một lưỡi đao lớn chém loạn xạ.
Phá rồi!
Ấn chữ “Trấn” bị phá rồi!
Viêm Ma kinh ngạc tột độ, thần kinh toàn thân không những không thả lỏng mà ngược lại còn cảnh giác hơn.
Là người bị phong ấn, ông ta hiểu rõ sức mạnh của thuật pháp này nguy hiểm hơn nhiều so với ấn chữ “Sát”, nhưng bây giờ...lại phá được rồi.
Còn bị phá bởi một câu nói.
Người tới...là ai?
“Ngôn xuất pháp tùy?”
Mặc Bạch nhận ra thân phận của lão hòa thượng.
Ông cụ Lý khẽ nhíu mày.
“Lão hòa thượng chùa Hàn Sơn cũng tới góp vui hả, mấy câu hôm qua tôi bảo người gửi tới chùa Hàn Sơn ông đã xem chưa, tới để tìm cái chết? Hay đến trả lại cháu dâu cho nhà họ Lý tôi?”
Lão hòa thượng nở nụ cười nhàn nhạt: “Không phải đến tìm cái chết, cũng không phải đến trả người, chỉ đến để xác nhận một việc”.
Mặc Bạch: “Việc gì?”
Lão hòa thượng lắc đầu: “Không thể nói, không thể giải thích, không thể hiểu được, đã đến, cũng đã nhìn thấy, tiểu Tăng biết rồi. Không ngờ đường đường là Y Thánh, cuối cùng lại có ngày làm vệ sĩ bên cạnh một kẻ tầm thường, nếu như chuyện này truyền ra ngoài, không biết sẽ có bao nhiêu người chê cười danh hiệu Y Thánh thấp hèn”.
Mặc Bạch: “Nếu như chuyện lão hòa thượng danh tiếng của chùa Hàn Sơn dùng thuật pháp Ngôn xuất pháp tùy để cứu một tên ác ôn thuộc vùng đất Tu La truyền ra ngoài, không biết sẽ có bao nhiêu người nói Phật giáo toàn là đám đồ đệ đạo đức giả?”
Lão hòa thượng: “Phật nói, chúng sinh đau khổ”.
Mặc Bạch: “Vùng đất Tu La đều là lũ người tàn bạo khát máu, không phải chúng sinh”.
Lão hòa thượng: “Phật nói, chúng sinh không phân biệt thiện ác, mỗi cây, mỗi hoa, mỗi cành đều là chúng sinh”.
Mặc Bạch: “Phật nhà ông nói cái rắm gì nói lắm thế”.
Lão hòa thượng: “Đây không phải lời Y Thánh nên nói”.
Mặc Bạch: “Bên cạnh lão Diệp đã lâu, ông ta suốt ngày cái này chết tiệt cái kia chết tiệt, khó tránh nhiễm một vài tật xấu, nhưng đôi lúc tôi lại không cảm thấy nói một hai câu bậy bạ có gì sai trái, ngược lại một số tình huống có thể bộc phát tâm trạng trong lòng, chẳng hạn tiếp theo đây, tôi cực kì muốn nói với ông một chữ!”
Lão hòa thượng: “Chữ gì?”
Mặc Bạch: “Cút!”
“...”, lão hòa thượng.
Sự việc thay đổi vĩnh viễn khiến người ta trở tay không kịp.
Không ai ngờ ông cụ Lý sẽ mời người phong thánh tham gia vào bước này.
Không ai ngờ khi người phong thánh sắp bị khuất phục thì lại lòi ra một lão hòa thượng của chùa Hàn Sơn.
Cũng không ai ngờ lão hòa thượng này vừa xuất hiện, dường như lại đứng về phía Viêm Ma.
Nguyên nhân do đâu?
Có một câu nói có thể giải thích được: Kẻ địch của kẻ địch chính là bạn.
Mặc Bạch rất không thích cảm giác này.
“Tôi hỏi ông Lý sẽ làm gì, ông nói sẽ giết chết tiểu Tăng?”
“Nếu đã như vậy, tiểu Tăng đành phải giết ông và ông Mặc, hoàn thành sự nghiệp diệt yêu”.
“Phật nói: Đây...là vì muôn dân trăm họ!”
“Mời hai vị đêm nay...về trời!”
- ---------------------------
Đây là điều người trên toàn thế giới đều biết, nhưng ở nơi cửa Phật thì đây lại là một loại cảnh giới, một loại bản lĩnh, một từ ngữ thần bí hơn cả thần bí, huyền ảo hơn cả huyền ảo.
Khí chất trên người lão hòa thượng không quá thoát tục, nhìn từ xa thật ra cũng chỉ là một ông lão. Nhưng không hiểu vì sao, ngay khi bóng dáng ông ta xuất hiện ở cuối đường thì cảnh vật xung quanh như được lấp đầy bởi hơi thở Phật giáo.
Nhan khói mù mịt trong chùa miếu.
Hào quang ẩn hiện nơi hẻo lánh.
Từng bức từng bức tượng Phật uy nghiêm, đứng im sững sững như ngọn Thái Sơn hùng vĩ.
Còn có mấy chú rùa quanh quẩn bên bờ ao thưởng thức mùi hương tỏa ra từ chùa miếu.
Khung cảnh thay đổi liên tục.
Ông ta tới rồi.
Lão hòa thượng chùa Hàn Sơn.
Xuất hiện không một lý do.
Nhưng lại vì một mục đích nào đó nên nhất định phải đến.
Gương mặt từ bi hiền lành đó thật ra đang che đậy sự giả tạo và ngu xuẩn khiến người khác ghê tởm.
Ông ta nói câu nói kia với giọng điệu dửng dưng rồi dừng lại cách đó 50m.
Không gian xung quanh bắt đầu hơi biến dạng, sau lưng lão hòa thượng không có bất kì động tĩnh gì, trước mặt ông ta cũng vậy, ông ta đứng im không nhúc nhích, cũng không đánh ra đòn tấn công uy lực nào.
Ông ta chỉ nói một câu.
Chỉ một câu như vậy.
Một câu có vẻ tùy tiện nhưng lại hàm chứa ý nghĩa Phật pháp.
Yên diệt!
“Ầm!”
Con ngươi Mặc Bạch co rút, thu tay lại đặt ở sau lưng, một cỗ khí kình lập tức tạo thành rào chắn vô hình chắn trước mặt.
Tiếp theo...
Nhìn thấy rồi.
Ông cụ Lý nhìn thấy rồi.
Nhìn thấy một vầng sáng trắng lướt qua quanh người Viêm Ma rồi biến mất trong không trung không một...dấu vết!
Một tiếng nổ tung đinh tai nhức óc vang lên, ấn chữ “Trấn” trấn giữ bốn bảo tháp vỡ vụn ngay tức khắc, tất cả khí kình tản ra trong không trung như bị một lưỡi đao lớn chém loạn xạ.
Phá rồi!
Ấn chữ “Trấn” bị phá rồi!
Viêm Ma kinh ngạc tột độ, thần kinh toàn thân không những không thả lỏng mà ngược lại còn cảnh giác hơn.
Là người bị phong ấn, ông ta hiểu rõ sức mạnh của thuật pháp này nguy hiểm hơn nhiều so với ấn chữ “Sát”, nhưng bây giờ...lại phá được rồi.
Còn bị phá bởi một câu nói.
Người tới...là ai?
“Ngôn xuất pháp tùy?”
Mặc Bạch nhận ra thân phận của lão hòa thượng.
Ông cụ Lý khẽ nhíu mày.
“Lão hòa thượng chùa Hàn Sơn cũng tới góp vui hả, mấy câu hôm qua tôi bảo người gửi tới chùa Hàn Sơn ông đã xem chưa, tới để tìm cái chết? Hay đến trả lại cháu dâu cho nhà họ Lý tôi?”
Lão hòa thượng nở nụ cười nhàn nhạt: “Không phải đến tìm cái chết, cũng không phải đến trả người, chỉ đến để xác nhận một việc”.
Mặc Bạch: “Việc gì?”
Lão hòa thượng lắc đầu: “Không thể nói, không thể giải thích, không thể hiểu được, đã đến, cũng đã nhìn thấy, tiểu Tăng biết rồi. Không ngờ đường đường là Y Thánh, cuối cùng lại có ngày làm vệ sĩ bên cạnh một kẻ tầm thường, nếu như chuyện này truyền ra ngoài, không biết sẽ có bao nhiêu người chê cười danh hiệu Y Thánh thấp hèn”.
Mặc Bạch: “Nếu như chuyện lão hòa thượng danh tiếng của chùa Hàn Sơn dùng thuật pháp Ngôn xuất pháp tùy để cứu một tên ác ôn thuộc vùng đất Tu La truyền ra ngoài, không biết sẽ có bao nhiêu người nói Phật giáo toàn là đám đồ đệ đạo đức giả?”
Lão hòa thượng: “Phật nói, chúng sinh đau khổ”.
Mặc Bạch: “Vùng đất Tu La đều là lũ người tàn bạo khát máu, không phải chúng sinh”.
Lão hòa thượng: “Phật nói, chúng sinh không phân biệt thiện ác, mỗi cây, mỗi hoa, mỗi cành đều là chúng sinh”.
Mặc Bạch: “Phật nhà ông nói cái rắm gì nói lắm thế”.
Lão hòa thượng: “Đây không phải lời Y Thánh nên nói”.
Mặc Bạch: “Bên cạnh lão Diệp đã lâu, ông ta suốt ngày cái này chết tiệt cái kia chết tiệt, khó tránh nhiễm một vài tật xấu, nhưng đôi lúc tôi lại không cảm thấy nói một hai câu bậy bạ có gì sai trái, ngược lại một số tình huống có thể bộc phát tâm trạng trong lòng, chẳng hạn tiếp theo đây, tôi cực kì muốn nói với ông một chữ!”
Lão hòa thượng: “Chữ gì?”
Mặc Bạch: “Cút!”
“...”, lão hòa thượng.
Sự việc thay đổi vĩnh viễn khiến người ta trở tay không kịp.
Không ai ngờ ông cụ Lý sẽ mời người phong thánh tham gia vào bước này.
Không ai ngờ khi người phong thánh sắp bị khuất phục thì lại lòi ra một lão hòa thượng của chùa Hàn Sơn.
Cũng không ai ngờ lão hòa thượng này vừa xuất hiện, dường như lại đứng về phía Viêm Ma.
Nguyên nhân do đâu?
Có một câu nói có thể giải thích được: Kẻ địch của kẻ địch chính là bạn.
Mặc Bạch rất không thích cảm giác này.
“Tôi hỏi ông Lý sẽ làm gì, ông nói sẽ giết chết tiểu Tăng?”
“Nếu đã như vậy, tiểu Tăng đành phải giết ông và ông Mặc, hoàn thành sự nghiệp diệt yêu”.
“Phật nói: Đây...là vì muôn dân trăm họ!”
“Mời hai vị đêm nay...về trời!”
- ---------------------------