Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 565: Di thư của Lưu Mặc Sinh
Cái chết vốn là chuyện khiến người ta khó chấp nhận.
Nhất là đối với người thân thiết, cảm giác khó chấp nhận đó càng bị phóng đại vô hạn.
Nghe thấy những lời này của Vu Kiệt, phút chốc, Tần Bưu, vị tổng phụ trách tiếng tăm lừng lẫy của đội Long Tiễn cũng không biết nên nói gì cho phải.
Như đã nói, muốn phát triển cần phải trả một cái giá đắt.
Tần Bưu không vội lên tiếng, mà im lặng suy nghĩ hồi lâu.
Vùng trời biên cảnh vẫn luôn một là màu u tối.
Mưa to đã quét qua mảnh đất này suốt sáu ngày liên tục, trên núi đã xảy ra nhiều trận lở đất, lũ lụt cũng đôi lần gần như nhấn chìm nơi đây, nhưng các chiến sĩ vẫn còn chờ đợi.
Đứng ở đây, trên sân tập…
Dưới cơn mưa như trút nước.
Tần Bưu: “Chúng ta đều đã là người trưởng thành, một đời người quá ngắn, cũng nên học cách chấp nhận sự thật, thời gian trôi qua, rồi từng người bên cạnh cậu cũng sẽ rời đi!”
Vu Kiệt cúi đầu: “Nhưng ông Lưu không giống vậy!”
Tần Bưu: “Không chỉ riêng cậu, đối với Long Tiễn, đối với những vị tiền bối đã rời khỏi thế gian này, đối với thế hệ trẻ ngày hôm nay, trong lòng bọn họ, Lưu Soái cũng không giống vậy!” Tiếp tục ủng hộ team T*amlinh2*47.*com nha !
Vu Kiệt: “Em muốn biết lý do ông Lưu tự sát!”
Nghe nói thế, sâu trong mắt Tần Bưu lóe lên tia tức giận, nhưng chỉ trong chớp mắt, đã biến mất tăm, không còn sót lại chút gì.
Lý do… tự sát ư?
“Cậu còn nhớ chuyện năm năm trước không?”, giọng Tần Bưu bỗng chốc trở nên sâu xa, có một số việc đã xảy ra, cũng không cần thiết phải giấu giếm. Cái gì nên biết, rốt cuộc cũng sẽ biết, cái gì không cần biết, rồi thời gian sẽ cho ta đáp án.
Ông ta không cần phải nói dối.
Năm năm trước?
Phút chốc, ký ức của năm năm trước ùa về.
Vu Kiệt mở to mắt, dường như đã nhận ra điều gì đó, anh nhìn về phía Tần Bưu: “Ý đại ca là…”
Tần Bưu: “Năm năm trước, ba mươi tên lính Địa Ma nhận nhiệm vụ xâm chiếm biên cảnh, sau khi đột phá vòng vây, bọn họ thực hiện xạ kích giết chết mười doanh nhân bí mật nhập cảnh, trên đường rút lui, đội lính Địa Ma chạm trán với tiểu đội Lang Nha, bọn họ giết chết đồng đội của cậu, vì báo thù, cậu đã bất chấp điều ước quốc tế, một mình vượt biên đuổi giết. Tuy rằng đã giết chết ba mươi tên lính Địa Ma, nhưng kết cục như thế nào, cậu còn nhớ không?” Tiếp tục ủng hộ team T*amlinh2*47.*com nha !
Vu Kiệt không nói gì, nước mắt đảo quanh trong hốc mắt, anh hiểu rồi.
Tần Bưu tiếp tục nói, giọng ông ta vô cùng nặng nề: “Cậu bị bỏ tù năm năm. Năm năm trước, bởi vì chuyện của cậu, Lưu Soái giận dữ, vỗ bàn trở mặt với năm vị quan chức cấp cao, trong cơn tức giận, ông ấy rời khỏi bộ binh. Thật ra, nhiệm vụ lần này, từ khi mới bắt đầu đã định sẵn có kết cục giống với năm năm trước, không phải sao?”
“Tần đại ca, diễn đàn quốc tế…”
“Đúng vậy!”
Không đợi Vu Kiệt nói dứt lời, Tần Bưu đã thẳng thắn xác nhận suy đoán của anh.
“Trận chiến của cậu tại khu rừng nguyên sinh rất hoàn mỹ, cũng rất mạnh, cho thế nhân thấy rõ khí thế của đội Long Tiễn, cũng thể hiện rõ phong cách làm việc của cậu, nhưng… đã để lại dấu vết!” Nhớ quay lại web t ruyện T amlinh nha !
“Không bao lâu sau trận chiến đó, một viên đạn có khắc chữ Hoa Hạ khiến diễn đàn quốc tế bùng nổ, một số kẻ có chủ đích đã lan truyền việc này khắp thế giới. Tại khu rừng nguyên sinh cách biên giới Hoa Hạ vài cây số, một viên đạn có khắc chữ Hoa Hạ đã xuất hiện trên chiến trường, hơn nữa, trong số những kẻ bị giết có một tay súng bắn tỉa đứng thứ ba trên bảng xếp hạng thế giới, hắn ta có biệt danh là Rắn Đuôi Chuông. Dư luận chĩa mũi nhọn về phía đội Long Tiễn đang làm nhiệm vụ canh gác tại biên cảnh”.
Vu Kiệt nheo mắt, nước mắt đoanh tròng: “Nói cách khác… Một chút sơ sẩy nhỏ của chúng tôi đã tạo nên cục diện giống với năm năm trước”. Nhớ quay lại web t ruyện T amlinh nha !
Tần Bưu gật đầu: “Kết cục của các cậu, ít nhất sẽ giống như năm năm trước, nhưng cậu nghĩ, ông Lưu có đồng ý không?”
Vu Kiệt không đáp.
Tần Bưu khoác một tay lên vai Vu Kiệt: “Ông ấy sẽ không đồng ý, sai lầm của năm năm trước, năm năm sau không thể lặp lại một lần nữa. Nhưng dư luận quốc tế đã phát triển đến trình độ không cách nào khống chế được, cho nên, lúc này đây, cần phải có một người đứng ra thể hiện thái độ”.
“Thái độ… đủ để mấy vị cấp cao kia hiểu rõ!”
Thái độ!.
Tất cả mọi thứ đều được quyết định bởi thái độ.
Một… thái độ.
Hai chữ này dường như khắc sâu vào tim Vu Kiệt.
“Tần đại ca…”
Vu Kiệt quay đầu nhìn vị thủ lĩnh đã dẫn dắt anh cùng với đội Lang Nha phát triển.
Anh khóc.
Khóc trong thinh lặng.
Nhưng nước mắt là thật.
Tần Bưu lau khóe mắt: “Các cậu đều là hi vọng tương lai của đất nước. Mấy ngày nay, tôi vẫn luôn nghĩ một chuyện, nếu ông trời cho tôi cơ hội để thể hiện thái độ, dù là phải xuống Địa Ngục, vĩnh viễn không được đầu thai, tôi cũng bằng lòng tự sát thay Lưu Soái, nhưng tôi biết, tôi không có sức nặng, nên chỉ có thể chấp nhận chuyện này”.
“Tôi cảm thấy rất khó chấp nhận, nhưng cũng đành phải chấp nhận, điều cậu muốn biết, tôi đã nói cho cậu biết tất cả. Lang Vương, đây là phong thư mà Lưu Soái để lại trước khi đến thủ đô”.
Nói xong, Tần Bưu lập tức lấy ra một phong thư, đặt bên cạnh Vu Kiệt, sau đó xoay người đứng dậy, rời khỏi trực thăng.
Mặt phải của phong thư này có màu xám trắng, bên trên có con dấu của Lưu Soái, ở chân có hàng chữ: Vu Kiệt.
“Ông Lưu…”
Vu Kiệt cầm phong thư lên, vội mở ra đặt trước mặt, cẩn thận đọc từng chữ.
Trên thư có dấu nước mắt.
Từng chữ ngay ngắn chỉnh tiền, có hồn, có lực, tràn đầy chính khí, thong dong tự tại.
Lưu Mặc Sinh di thư:
Tiểu Kiệt, lúc cậu nhìn thấy bức thư này, có lẽ ông Lưu đã đi rồi, cậu đừng quá bi thương, càng không cần để tâm, cũng chớ có cố sức phân định ai đúng ai sai. Người ấy mà, sống đến một độ tuổi nào đấy, rồi cũng phải đi thôi.
Thế kỷ trước, lúc tôi và ông nội cậu còn đi lính, khi đó, thấy người chết không đến 100 ngàn người thì cũng mấy chục ngàn người, mọi người đều liều mạng vì Tổ quốc, vì cuộc sống ấm no của nhân dân, có niềm tin, có tinh thần hăng hái, kiên trì, bất kể sống chết, Lưu Mặc Sinh tôi có thể sống đến hôm nay, đã đủ lắm rồi!
Nhưng sau chuyện xảy ra năm năm trước, đột nhiên, tôi có cảm giác, nếu cứ lẳng lặng mà chết như vậy cũng quá nuối tiếc. Người dân đã có cuộc sống yên ổn, thế nhưng mấy vị nắm quyền kia lại không có tâm.
Đất nước này là do tổ tiên đã vất vả, dùng máu và nước mắt giành được.
Mảnh đất này là quê hương mà biết bao thế hiện đã dùng tính mạng để giành được suốt 5000 năm qua.
Dân ta mới là chủ nhân của vùng đất này.
Tổ quốc của mình, lãnh thổ của mình, nói gì, làm gì, sao lại để cho người ngoài sai khiến được?
Thứ chó mèo đâu đâu cũng dám xù lông ép lão hổ oai hùng phải cúi đầu à?
Bọn họ dựa vào cái gì?
Tôi không phục!
Lưu Mặc Sinh này không phục!
Hai chữ này dường như khắc sâu vào tim Vu Kiệt.
“Tần đại ca…”
Vu Kiệt quay đầu nhìn vị thủ lĩnh đã dẫn dắt anh cùng với đội Lang Nha phát triển.
Anh khóc.
Khóc trong thinh lặng.
Nhưng nước mắt là thật.
Tần Bưu lau khóe mắt: “Các cậu đều là hi vọng tương lai của đất nước. Mấy ngày nay, tôi vẫn luôn nghĩ một chuyện, nếu ông trời cho tôi cơ hội để thể hiện thái độ, dù là phải xuống Địa Ngục, vĩnh viễn không được đầu thai, tôi cũng bằng lòng tự sát thay Lưu Soái, nhưng tôi biết, tôi không có sức nặng, nên chỉ có thể chấp nhận chuyện này”.
“Tôi cảm thấy rất khó chấp nhận, nhưng cũng đành phải chấp nhận, điều cậu muốn biết, tôi đã nói cho cậu biết tất cả. Lang Vương, đây là phong thư mà Lưu Soái để lại trước khi đến thủ đô”.
Nói xong, Tần Bưu lập tức lấy ra một phong thư, đặt bên cạnh Vu Kiệt, sau đó xoay người đứng dậy, rời khỏi trực thăng.
Mặt phải của phong thư này có màu xám trắng, bên trên có con dấu của Lưu Soái, ở chân có hàng chữ: Vu Kiệt.
“Ông Lưu…”
Vu Kiệt cầm phong thư lên, vội mở ra đặt trước mặt, cẩn thận đọc từng chữ.
Trên thư có dấu nước mắt.
Từng chữ ngay ngắn chỉnh tiền, có hồn, có lực, tràn đầy chính khí, thong dong tự tại.
Lưu Mặc Sinh di thư:
Tiểu Kiệt, lúc cậu nhìn thấy bức thư này, có lẽ ông Lưu đã đi rồi, cậu đừng quá bi thương, càng không cần để tâm, cũng chớ có cố sức phân định ai đúng ai sai. Người ấy mà, sống đến một độ tuổi nào đấy, rồi cũng phải đi thôi.
Thế kỷ trước, lúc tôi và ông nội cậu còn đi lính, khi đó, thấy người chết không đến 100 ngàn người thì cũng mấy chục ngàn người, mọi người đều liều mạng vì Tổ quốc, vì cuộc sống ấm no của nhân dân, có niềm tin, có tinh thần hăng hái, kiên trì, bất kể sống chết, Lưu Mặc Sinh tôi có thể sống đến hôm nay, đã đủ lắm rồi!
Nhưng sau chuyện xảy ra năm năm trước, đột nhiên, tôi có cảm giác, nếu cứ lẳng lặng mà chết như vậy cũng quá nuối tiếc. Người dân đã có cuộc sống yên ổn, thế nhưng mấy vị nắm quyền kia lại không có tâm.
Đất nước này là do tổ tiên đã vất vả, dùng máu và nước mắt giành được.
Mảnh đất này là quê hương mà biết bao thế hiện đã dùng tính mạng để giành được suốt 5000 năm qua.
Dân ta mới là chủ nhân của vùng đất này.
Tổ quốc của mình, lãnh thổ của mình, nói gì, làm gì, sao lại để cho người ngoài sai khiến được?
Thứ chó mèo đâu đâu cũng dám xù lông ép lão hổ oai hùng phải cúi đầu à?
Bọn họ dựa vào cái gì?
Tôi không phục!
Lưu Mặc Sinh này không phục!
Sở dĩ chúng ta có thể giàu có yên ổn là nhờ vào sự quyết đoán và tâm huyết, nhờ vào lòng can đảm không sợ chết, không lùi bước của bao thế hệ thanh niên. Chúng ta đứng vững như tùng bách, ngồi thẳng tựa kim đồng hồ, những thứ đó đã ăn sâu vào xương tủy.
Đất nước có thể lớn mạnh chỉ khi dám đấu tranh, dám oán hận, dám lên tiếng, dám yêu!
Điều ta cầu, điều ta muốn, điều ta nói, đều phải có lòng tự tôn, đây là câu nói của một vị tiền bối để lại.
Rất nhiều người đã quên.
Những người cầm quyền kia cũng đã quên.
Thế nên, ông gia này phải nhắc nhở bọn họ, cái mạng già này, có chết cũng phải chết vinh quang!
Tạm biệt, Tiểu Kiệt!
Sau lần từ biệt này, đứa bé ngoan, mong cậu không khiến người Hoa Hạ… mất mặt.
Ký tên: Lưu Mặc Sinh.
Di ngôn đến đây là hết.
Ngón tay Vu Kiệt run rẩy, nắm chặt phong thư trong tay.
“Ông Lưu…”
Đúng lúc này…
Tần Bưu rời trực thăng chưa được bao lâu đã trở lại, nhảy vọt lên, vẻ mặt hốt hoảng, trợn trừng mắt, vô cùng lo lắng nhìn Vu Kiệt.
“Vu Kiệt, mau… mau… mau đến thủ đô!”
“Ông nội của cậu…”
“Và sư phụ của cậu… bọn họ…”
Nhất là đối với người thân thiết, cảm giác khó chấp nhận đó càng bị phóng đại vô hạn.
Nghe thấy những lời này của Vu Kiệt, phút chốc, Tần Bưu, vị tổng phụ trách tiếng tăm lừng lẫy của đội Long Tiễn cũng không biết nên nói gì cho phải.
Như đã nói, muốn phát triển cần phải trả một cái giá đắt.
Tần Bưu không vội lên tiếng, mà im lặng suy nghĩ hồi lâu.
Vùng trời biên cảnh vẫn luôn một là màu u tối.
Mưa to đã quét qua mảnh đất này suốt sáu ngày liên tục, trên núi đã xảy ra nhiều trận lở đất, lũ lụt cũng đôi lần gần như nhấn chìm nơi đây, nhưng các chiến sĩ vẫn còn chờ đợi.
Đứng ở đây, trên sân tập…
Dưới cơn mưa như trút nước.
Tần Bưu: “Chúng ta đều đã là người trưởng thành, một đời người quá ngắn, cũng nên học cách chấp nhận sự thật, thời gian trôi qua, rồi từng người bên cạnh cậu cũng sẽ rời đi!”
Vu Kiệt cúi đầu: “Nhưng ông Lưu không giống vậy!”
Tần Bưu: “Không chỉ riêng cậu, đối với Long Tiễn, đối với những vị tiền bối đã rời khỏi thế gian này, đối với thế hệ trẻ ngày hôm nay, trong lòng bọn họ, Lưu Soái cũng không giống vậy!” Tiếp tục ủng hộ team T*amlinh2*47.*com nha !
Vu Kiệt: “Em muốn biết lý do ông Lưu tự sát!”
Nghe nói thế, sâu trong mắt Tần Bưu lóe lên tia tức giận, nhưng chỉ trong chớp mắt, đã biến mất tăm, không còn sót lại chút gì.
Lý do… tự sát ư?
“Cậu còn nhớ chuyện năm năm trước không?”, giọng Tần Bưu bỗng chốc trở nên sâu xa, có một số việc đã xảy ra, cũng không cần thiết phải giấu giếm. Cái gì nên biết, rốt cuộc cũng sẽ biết, cái gì không cần biết, rồi thời gian sẽ cho ta đáp án.
Ông ta không cần phải nói dối.
Năm năm trước?
Phút chốc, ký ức của năm năm trước ùa về.
Vu Kiệt mở to mắt, dường như đã nhận ra điều gì đó, anh nhìn về phía Tần Bưu: “Ý đại ca là…”
Tần Bưu: “Năm năm trước, ba mươi tên lính Địa Ma nhận nhiệm vụ xâm chiếm biên cảnh, sau khi đột phá vòng vây, bọn họ thực hiện xạ kích giết chết mười doanh nhân bí mật nhập cảnh, trên đường rút lui, đội lính Địa Ma chạm trán với tiểu đội Lang Nha, bọn họ giết chết đồng đội của cậu, vì báo thù, cậu đã bất chấp điều ước quốc tế, một mình vượt biên đuổi giết. Tuy rằng đã giết chết ba mươi tên lính Địa Ma, nhưng kết cục như thế nào, cậu còn nhớ không?” Tiếp tục ủng hộ team T*amlinh2*47.*com nha !
Vu Kiệt không nói gì, nước mắt đảo quanh trong hốc mắt, anh hiểu rồi.
Tần Bưu tiếp tục nói, giọng ông ta vô cùng nặng nề: “Cậu bị bỏ tù năm năm. Năm năm trước, bởi vì chuyện của cậu, Lưu Soái giận dữ, vỗ bàn trở mặt với năm vị quan chức cấp cao, trong cơn tức giận, ông ấy rời khỏi bộ binh. Thật ra, nhiệm vụ lần này, từ khi mới bắt đầu đã định sẵn có kết cục giống với năm năm trước, không phải sao?”
“Tần đại ca, diễn đàn quốc tế…”
“Đúng vậy!”
Không đợi Vu Kiệt nói dứt lời, Tần Bưu đã thẳng thắn xác nhận suy đoán của anh.
“Trận chiến của cậu tại khu rừng nguyên sinh rất hoàn mỹ, cũng rất mạnh, cho thế nhân thấy rõ khí thế của đội Long Tiễn, cũng thể hiện rõ phong cách làm việc của cậu, nhưng… đã để lại dấu vết!” Nhớ quay lại web t ruyện T amlinh nha !
“Không bao lâu sau trận chiến đó, một viên đạn có khắc chữ Hoa Hạ khiến diễn đàn quốc tế bùng nổ, một số kẻ có chủ đích đã lan truyền việc này khắp thế giới. Tại khu rừng nguyên sinh cách biên giới Hoa Hạ vài cây số, một viên đạn có khắc chữ Hoa Hạ đã xuất hiện trên chiến trường, hơn nữa, trong số những kẻ bị giết có một tay súng bắn tỉa đứng thứ ba trên bảng xếp hạng thế giới, hắn ta có biệt danh là Rắn Đuôi Chuông. Dư luận chĩa mũi nhọn về phía đội Long Tiễn đang làm nhiệm vụ canh gác tại biên cảnh”.
Vu Kiệt nheo mắt, nước mắt đoanh tròng: “Nói cách khác… Một chút sơ sẩy nhỏ của chúng tôi đã tạo nên cục diện giống với năm năm trước”. Nhớ quay lại web t ruyện T amlinh nha !
Tần Bưu gật đầu: “Kết cục của các cậu, ít nhất sẽ giống như năm năm trước, nhưng cậu nghĩ, ông Lưu có đồng ý không?”
Vu Kiệt không đáp.
Tần Bưu khoác một tay lên vai Vu Kiệt: “Ông ấy sẽ không đồng ý, sai lầm của năm năm trước, năm năm sau không thể lặp lại một lần nữa. Nhưng dư luận quốc tế đã phát triển đến trình độ không cách nào khống chế được, cho nên, lúc này đây, cần phải có một người đứng ra thể hiện thái độ”.
“Thái độ… đủ để mấy vị cấp cao kia hiểu rõ!”
Thái độ!.
Tất cả mọi thứ đều được quyết định bởi thái độ.
Một… thái độ.
Hai chữ này dường như khắc sâu vào tim Vu Kiệt.
“Tần đại ca…”
Vu Kiệt quay đầu nhìn vị thủ lĩnh đã dẫn dắt anh cùng với đội Lang Nha phát triển.
Anh khóc.
Khóc trong thinh lặng.
Nhưng nước mắt là thật.
Tần Bưu lau khóe mắt: “Các cậu đều là hi vọng tương lai của đất nước. Mấy ngày nay, tôi vẫn luôn nghĩ một chuyện, nếu ông trời cho tôi cơ hội để thể hiện thái độ, dù là phải xuống Địa Ngục, vĩnh viễn không được đầu thai, tôi cũng bằng lòng tự sát thay Lưu Soái, nhưng tôi biết, tôi không có sức nặng, nên chỉ có thể chấp nhận chuyện này”.
“Tôi cảm thấy rất khó chấp nhận, nhưng cũng đành phải chấp nhận, điều cậu muốn biết, tôi đã nói cho cậu biết tất cả. Lang Vương, đây là phong thư mà Lưu Soái để lại trước khi đến thủ đô”.
Nói xong, Tần Bưu lập tức lấy ra một phong thư, đặt bên cạnh Vu Kiệt, sau đó xoay người đứng dậy, rời khỏi trực thăng.
Mặt phải của phong thư này có màu xám trắng, bên trên có con dấu của Lưu Soái, ở chân có hàng chữ: Vu Kiệt.
“Ông Lưu…”
Vu Kiệt cầm phong thư lên, vội mở ra đặt trước mặt, cẩn thận đọc từng chữ.
Trên thư có dấu nước mắt.
Từng chữ ngay ngắn chỉnh tiền, có hồn, có lực, tràn đầy chính khí, thong dong tự tại.
Lưu Mặc Sinh di thư:
Tiểu Kiệt, lúc cậu nhìn thấy bức thư này, có lẽ ông Lưu đã đi rồi, cậu đừng quá bi thương, càng không cần để tâm, cũng chớ có cố sức phân định ai đúng ai sai. Người ấy mà, sống đến một độ tuổi nào đấy, rồi cũng phải đi thôi.
Thế kỷ trước, lúc tôi và ông nội cậu còn đi lính, khi đó, thấy người chết không đến 100 ngàn người thì cũng mấy chục ngàn người, mọi người đều liều mạng vì Tổ quốc, vì cuộc sống ấm no của nhân dân, có niềm tin, có tinh thần hăng hái, kiên trì, bất kể sống chết, Lưu Mặc Sinh tôi có thể sống đến hôm nay, đã đủ lắm rồi!
Nhưng sau chuyện xảy ra năm năm trước, đột nhiên, tôi có cảm giác, nếu cứ lẳng lặng mà chết như vậy cũng quá nuối tiếc. Người dân đã có cuộc sống yên ổn, thế nhưng mấy vị nắm quyền kia lại không có tâm.
Đất nước này là do tổ tiên đã vất vả, dùng máu và nước mắt giành được.
Mảnh đất này là quê hương mà biết bao thế hiện đã dùng tính mạng để giành được suốt 5000 năm qua.
Dân ta mới là chủ nhân của vùng đất này.
Tổ quốc của mình, lãnh thổ của mình, nói gì, làm gì, sao lại để cho người ngoài sai khiến được?
Thứ chó mèo đâu đâu cũng dám xù lông ép lão hổ oai hùng phải cúi đầu à?
Bọn họ dựa vào cái gì?
Tôi không phục!
Lưu Mặc Sinh này không phục!
Hai chữ này dường như khắc sâu vào tim Vu Kiệt.
“Tần đại ca…”
Vu Kiệt quay đầu nhìn vị thủ lĩnh đã dẫn dắt anh cùng với đội Lang Nha phát triển.
Anh khóc.
Khóc trong thinh lặng.
Nhưng nước mắt là thật.
Tần Bưu lau khóe mắt: “Các cậu đều là hi vọng tương lai của đất nước. Mấy ngày nay, tôi vẫn luôn nghĩ một chuyện, nếu ông trời cho tôi cơ hội để thể hiện thái độ, dù là phải xuống Địa Ngục, vĩnh viễn không được đầu thai, tôi cũng bằng lòng tự sát thay Lưu Soái, nhưng tôi biết, tôi không có sức nặng, nên chỉ có thể chấp nhận chuyện này”.
“Tôi cảm thấy rất khó chấp nhận, nhưng cũng đành phải chấp nhận, điều cậu muốn biết, tôi đã nói cho cậu biết tất cả. Lang Vương, đây là phong thư mà Lưu Soái để lại trước khi đến thủ đô”.
Nói xong, Tần Bưu lập tức lấy ra một phong thư, đặt bên cạnh Vu Kiệt, sau đó xoay người đứng dậy, rời khỏi trực thăng.
Mặt phải của phong thư này có màu xám trắng, bên trên có con dấu của Lưu Soái, ở chân có hàng chữ: Vu Kiệt.
“Ông Lưu…”
Vu Kiệt cầm phong thư lên, vội mở ra đặt trước mặt, cẩn thận đọc từng chữ.
Trên thư có dấu nước mắt.
Từng chữ ngay ngắn chỉnh tiền, có hồn, có lực, tràn đầy chính khí, thong dong tự tại.
Lưu Mặc Sinh di thư:
Tiểu Kiệt, lúc cậu nhìn thấy bức thư này, có lẽ ông Lưu đã đi rồi, cậu đừng quá bi thương, càng không cần để tâm, cũng chớ có cố sức phân định ai đúng ai sai. Người ấy mà, sống đến một độ tuổi nào đấy, rồi cũng phải đi thôi.
Thế kỷ trước, lúc tôi và ông nội cậu còn đi lính, khi đó, thấy người chết không đến 100 ngàn người thì cũng mấy chục ngàn người, mọi người đều liều mạng vì Tổ quốc, vì cuộc sống ấm no của nhân dân, có niềm tin, có tinh thần hăng hái, kiên trì, bất kể sống chết, Lưu Mặc Sinh tôi có thể sống đến hôm nay, đã đủ lắm rồi!
Nhưng sau chuyện xảy ra năm năm trước, đột nhiên, tôi có cảm giác, nếu cứ lẳng lặng mà chết như vậy cũng quá nuối tiếc. Người dân đã có cuộc sống yên ổn, thế nhưng mấy vị nắm quyền kia lại không có tâm.
Đất nước này là do tổ tiên đã vất vả, dùng máu và nước mắt giành được.
Mảnh đất này là quê hương mà biết bao thế hiện đã dùng tính mạng để giành được suốt 5000 năm qua.
Dân ta mới là chủ nhân của vùng đất này.
Tổ quốc của mình, lãnh thổ của mình, nói gì, làm gì, sao lại để cho người ngoài sai khiến được?
Thứ chó mèo đâu đâu cũng dám xù lông ép lão hổ oai hùng phải cúi đầu à?
Bọn họ dựa vào cái gì?
Tôi không phục!
Lưu Mặc Sinh này không phục!
Sở dĩ chúng ta có thể giàu có yên ổn là nhờ vào sự quyết đoán và tâm huyết, nhờ vào lòng can đảm không sợ chết, không lùi bước của bao thế hệ thanh niên. Chúng ta đứng vững như tùng bách, ngồi thẳng tựa kim đồng hồ, những thứ đó đã ăn sâu vào xương tủy.
Đất nước có thể lớn mạnh chỉ khi dám đấu tranh, dám oán hận, dám lên tiếng, dám yêu!
Điều ta cầu, điều ta muốn, điều ta nói, đều phải có lòng tự tôn, đây là câu nói của một vị tiền bối để lại.
Rất nhiều người đã quên.
Những người cầm quyền kia cũng đã quên.
Thế nên, ông gia này phải nhắc nhở bọn họ, cái mạng già này, có chết cũng phải chết vinh quang!
Tạm biệt, Tiểu Kiệt!
Sau lần từ biệt này, đứa bé ngoan, mong cậu không khiến người Hoa Hạ… mất mặt.
Ký tên: Lưu Mặc Sinh.
Di ngôn đến đây là hết.
Ngón tay Vu Kiệt run rẩy, nắm chặt phong thư trong tay.
“Ông Lưu…”
Đúng lúc này…
Tần Bưu rời trực thăng chưa được bao lâu đã trở lại, nhảy vọt lên, vẻ mặt hốt hoảng, trợn trừng mắt, vô cùng lo lắng nhìn Vu Kiệt.
“Vu Kiệt, mau… mau… mau đến thủ đô!”
“Ông nội của cậu…”
“Và sư phụ của cậu… bọn họ…”