Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 577
Chương 577: Ngọn lửa giận 25 năm
Trong khu mộ nhà họ Lý, bảo vệ trông chừng cổng lớn được cho về nhà sau mười một giờ khuya.
Bởi vì có một chuyện cực kỳ quan trọng sắp xảy ra ở nơi này nên những người không quan trọng phải rời khỏi đó, do vậy nên sau khi nhận được hai trăm ngàn tiền phí tăng ca thì bảo vệ đó cũng nhận được thêm một tháng nghỉ phép!
Rất nhiều tiền.
Tất cả bảo vệ nhận được tiền đều vui vẻ, lập tức rời đi.
Gần một trăm nhân viên được huấn luyện chuyên nghiệp đã bao vây hết cả ngọn núi nơi khu mộ nhà họ Lý tọa lạc, mỗi năm mươi mét lại có ba người gộp thành một nhóm đi tuần tra cực kì chặt chẽ.
Tối nay…
Tất cả những ngọn đèn trên đường lên núi, vào khu mộ nhà họ Lý đều được thắp sáng.
Ngọn đèn mờ nhạt hắt lên những bậc thang.
Hai bên con đường đá xanh là mộ bia này đến mộ bia khác, được đặt đó với sự kính ngưỡng, đều đều không chen chúc không tách rời!
Từ bậc thứ nhất, lên tới trên, tất cả đều là tổ tông của nhà họ Lý.
Tất cả đều là những tiền bối đã đặt ra nền móng huy hoàng của nhà họ Lý ngày hôm nay.
Vu Kiệt đi bên cạnh Lý Nam.
Sắc mặc Mục Vực âm u, đi xa xa đằng trước.
Ba người đều không bung dù, mặc cho mưa xối ướt đẫm cả người mình.
Khoanh tay đứng đó, gần trăm vệ sĩ mặc tây trang cũng nhanh chóng đứng hai bên đường núi, không có một người nào bung dù lên, cũng chẳng có ai chủ động giơ dù ra.
Họ biết rõ chuyện sắp xảy ra vào tối nay nên không ngu ngốc đến mức giờ này rồi vẫn còn đi nịnh hót lấy lòng.
Làm thế khác gì… Đi tìm đường chết.
Chẳng mấy chốc, Mục Vực đứng lại trên một bậc thang ở giữa sườn núi.
Ánh đèn hai bên đường chói mắt đến lạ, hệt như đôi mắt của người mẹ nhìn chằm chằm đứa con chưa từng bầu bạn bên cạnh mình đã trở về.
Đến đây rồi.
Cũng tức là những chuyện bị giấu diếm bao lâu nay, đã đến lúc kết thúc.
Cái gì cần nói.
Cũng phải nói.
Lý Nam xoay người, Mục Vực dẫn đầu đi vào bên trong, đó là một con đường nhỏ với hai hàng cây phong như một tấm màn che chắn khiến con đường trông có vẻ tĩnh mịch, thế nhưng nhìn sâu vào bên trong thì lại trông thấy trước một bia mộ có người đàn ông trung niên bị trói chặt và quỳ gối dưới mặt đất, trên cổ là một con dao.
Bên cạnh là hơn mười tinh anh.
Ông hai nhà họ Lý, Lý Mạnh đang cầm một con dao găm trong tay và chai rượu đỏ đứng bên cạnh, mưa rơi xuống đầu, ông ta giơ chai rượu lên rót dốc vào miệng, sắc mặt cực kỳ tệ.
Trên bia mộ viết mấy chữ: Vong thê nhà họ Lý… Lưu Ngọc.
Trần Sâm quỳ đó, trong mắt đầy vẻ độc ác, khóe miệng vẫn nhếch lên nở nụ cười không hề có ý hối cải.
Đèn đường chiếu sáng mặt ba người cực kì rõ ràng.
Nghe thấy tiếng bước chân trong mưa, Trần Sâm nghiêng đầu ra, khi nhìn thấy Lý Nam, tiếng cười khiến con người ta tức giận phát ra từ miệng ông ta.
“Lý… Nam!”
“Lâu rồi… Không gặp!”
“Đống phân đó thơm không?”
Xoẹt!
Khoảnh khắc đó, ánh mắt của tất cả mọi người trở nên lạnh như băng.
Sắc mặt Lý Nam trầm xuống.
Mục Vực sải bước tới, năm ngón tay siết lại thật chặt, cuối cùng dừng lại trước mặt Trần Sâm.
Im lặng.
Không ai nói gì.
Sau đó ông ta giơ nắm đấm lên, gân xanh nổi lên đầy trên cánh tay, gương mặt dữ tợn: “Súc sinh!”
“Bốp!”
Sau đó, nắm đấm vụt xuống, dùng hết sức đấm vào mặt Trần Sâm.
Cú đấm đó khiến đầu Trần Sâm đập xuống đất.
Ông ta bị dây thừng bằng da trâu trói chặt nên không thể cử động.
Đèn đường chiếu lên gương mặt thất bại xám xịt.
Máu tươi chảy dọc theo khóe miệng, ông ta không có ý định vùng vẫy để đứng dậy, vẫn cười âm u.
“Ha ha ha…”
Sườn mặt ông ta tì xuống đất, khóe mắt nhìn Mục Vục: “Chỉ có từng đấy sức thôi ư?”
“Thằng Lý Nam ở rể bám váy đàn bà đến nỗi cả người không còn chút sức nào rồi hả?”
“Nắm đấm của một thằng đàn ông, chỉ có thể thôi ư?”
“Thằng khốn kiếp!”
Ba câu, thái độ ngông cuồng đó.
Dù có là Mục Vực tính tình hiền lành ôn hòa cách mấy cũng không thể nhịn được.
Ông ta cúi người, hai tay siết lấy cổ áo Trần Sâm, lôi dậy khỏi mặt đất và lặp lại cùng một động tác.
Giơ nắm đấm!
Vung tới!
“Bốp!”
“Bốp!”
“Bốp!”
“…”
Một đấm, hai đấm, nện vào mặt Trần Sâm.
Cú này nhanh hơn và mạnh hơn cú trước.
Cứ đấm mãi, trong cơn mưa.
Hình ảnh đó trông cực kỳ nhạt nhẽo, chẳng có gì thú vị, thế nhưng trong mắt người nhà họ Lý lại là lần hả giận nhất trong suốt hai mươi lăm năm qua!
Có quyền thế.
Có tiền tài.
Nhưng không cách nào báo thù cho người mình yêu, cho người mình kính trọng.
Suốt hai mươi lăm năm, cơn tức nghẹn trong lồng ngực người nhà họ Lý, họ đã phải nghẹn rất lâu, bọn họ cần được trút cơn tức đó một lần, trút cho thật đã!
Thế nhưng Vu Kiệt lại chẳng hiểu mô tê gì, anh đứng đó: “Ông ta là ai vậy?”
Ánh mắt Lý Nam lạnh lẽo: “Là bố Trần Dung”.
Trần Dung?
Nghe thấy cái tên đó, Vu Kiệt lập tức nhớ ra.
Cậu ấm nhà họ Trần ở Thiên Thành, hắn ta đã bị Lý Đại Năng tự tay đấm chết ở câu lạc bộ Đồ Long.
Trước mặt chính là bố hắn ta, bị người nhà họ tóm đến nơi này.
Vu Kiệt không phải một tên ngốc, lại càng không nghĩ rằng bố mình là một kẻ hẹp hòi, giết con trai người ta rồi còn muốn giết luôn cả bố, diệt cỏ tận gốc hả?
Không!
Không phải
Chắc chắn là không phải!
Anh có thể cảm nhận được sát ý.
Sát ý ập tới từ khi anh bước vào khu mộ nhà họ Lý.
Đó là sát ý lạnh lẽo đến từ mỗi một người trong gia đình này.
Đó là sát ý ẩn chứa trong từng ánh mắt của cả vệ sĩ đứng trông chừng ngoài cửa.
Nhìn vẻ mặt ngơ ngác của Vu Kiệt, Lý Nam hỏi: “Con cảm thấy khó hiểu lắm phải không?”
“Vâng!”, Vu Kiệt gật đầu.
“Con chưa bao giờ thấy dượng tức giận đến thế”.
“Bố cũng vậy”, Lý Nam cũng gật đầu: “Hôm nay dượng ấy cực kì tức giận, thậm chí chiều nay còn đòi bẻ gãy cổ của ông ta trong phòng bệnh của con lừa ngu ngốc trên chùa Hàn Sơn, có lẽ, dượng con đã dồn hết tất cả mọi tức giận của hai mươi lăm năm trước để trút hết vào hôm nay”.
“Hai mươi lăm năm?”
Vu Kiệt bỗng nhíu mày.
Lý Nam: “Con có biết tại sao phải bắt Trần Sâm đến đây không?”
Vu Kiệt: “Con không biết!"
Lý Nam: “Rồi con sẽ biết”.
“Lát nữa, con sẽ biết được rất nhiều chuyện, tất cả mọi chuyện về mẹ con và thân thế của con, cả lý do tại sao chùa Hàn Sơn lại muốn bắt cóc con bé Cẩm Tú để nhằm vào con, con sẽ biết hết!”
Lý do…
“Chùa Hàn Sơn bắt Cẩm Tú để nhắm vào con ư?”, đồng tử Vu Kiệt co rụt lại, anh chợt cảm thấy hoảng hốt.
“Mẹ?”
Vu Kiệt nuốt một ngụm nước bọt: “Bố… Bố đang muốn nói là…"
Anh còn chưa kịp nói xong thì Lý Nam đã giơ tay lên, chỉ vào ngôi mộ: “Đó chính là mộ của mẹ con, bà ấy có một cái tên rất hay, tên là Lưu Ngọc, bà ấy sinh ra vào mùa thu nên cực kỳ thích cây phong, vì vậy từ phút đầu tiên sau khi sinh ra con bà ấy đã nhờ người báo lại rằng hãy đặt tên con là Lý Kiệt, sừng sững như thân cây đó. Bố nhờ người ta ghi chữ Kiệt lên tay con, để con lại trong bệnh viện, thế thì y tá sẽ không sơ ý ôm nhầm”.
Giơ nắm đấm!
Vung tới!
“Bốp!”
“Bốp!”
“Bốp!”
“…”
Một đấm, hai đấm, nện vào mặt Trần Sâm.
Cú này nhanh hơn và mạnh hơn cú trước.
Cứ đấm mãi, trong cơn mưa.
Hình ảnh đó trông cực kỳ nhạt nhẽo, chẳng có gì thú vị, thế nhưng trong mắt người nhà họ Lý lại là lần hả giận nhất trong suốt hai mươi lăm năm qua!
Có quyền thế.
Có tiền tài.
Nhưng không cách nào báo thù cho người mình yêu, cho người mình kính trọng.
Suốt hai mươi lăm năm, cơn tức nghẹn trong lồng ngực người nhà họ Lý, họ đã phải nghẹn rất lâu, bọn họ cần được trút cơn tức đó một lần, trút cho thật đã!
Thế nhưng Vu Kiệt lại chẳng hiểu mô tê gì, anh đứng đó: “Ông ta là ai vậy?”
Ánh mắt Lý Nam lạnh lẽo: “Là bố Trần Dung”.
Trần Dung?
Nghe thấy cái tên đó, Vu Kiệt lập tức nhớ ra.
Cậu ấm nhà họ Trần ở Thiên Thành, hắn ta đã bị Lý Đại Năng tự tay đấm chết ở câu lạc bộ Đồ Long.
Trước mặt chính là bố hắn ta, bị người nhà họ tóm đến nơi này.
Vu Kiệt không phải một tên ngốc, lại càng không nghĩ rằng bố mình là một kẻ hẹp hòi, giết con trai người ta rồi còn muốn giết luôn cả bố, diệt cỏ tận gốc hả?
Không!
Không phải
Chắc chắn là không phải!
Anh có thể cảm nhận được sát ý.
Sát ý ập tới từ khi anh bước vào khu mộ nhà họ Lý.
Đó là sát ý lạnh lẽo đến từ mỗi một người trong gia đình này.
Đó là sát ý ẩn chứa trong từng ánh mắt của cả vệ sĩ đứng trông chừng ngoài cửa.
Nhìn vẻ mặt ngơ ngác của Vu Kiệt, Lý Nam hỏi: “Con cảm thấy khó hiểu lắm phải không?”
“Vâng!”, Vu Kiệt gật đầu.
“Con chưa bao giờ thấy dượng tức giận đến thế”.
“Bố cũng vậy”, Lý Nam cũng gật đầu: “Hôm nay dượng ấy cực kì tức giận, thậm chí chiều nay còn đòi bẻ gãy cổ của ông ta trong phòng bệnh của con lừa ngu ngốc trên chùa Hàn Sơn, có lẽ, dượng con đã dồn hết tất cả mọi tức giận của hai mươi lăm năm trước để trút hết vào hôm nay”.
“Hai mươi lăm năm?”
Vu Kiệt bỗng nhíu mày.
Lý Nam: “Con có biết tại sao phải bắt Trần Sâm đến đây không?”
Vu Kiệt: “Con không biết!"
Lý Nam: “Rồi con sẽ biết”.
“Lát nữa, con sẽ biết được rất nhiều chuyện, tất cả mọi chuyện về mẹ con và thân thế của con, cả lý do tại sao chùa Hàn Sơn lại muốn bắt cóc con bé Cẩm Tú để nhằm vào con, con sẽ biết hết!”
Lý do…
“Chùa Hàn Sơn bắt Cẩm Tú để nhắm vào con ư?”, đồng tử Vu Kiệt co rụt lại, anh chợt cảm thấy hoảng hốt.
“Mẹ?”
Vu Kiệt nuốt một ngụm nước bọt: “Bố… Bố đang muốn nói là…"
Anh còn chưa kịp nói xong thì Lý Nam đã giơ tay lên, chỉ vào ngôi mộ: “Đó chính là mộ của mẹ con, bà ấy có một cái tên rất hay, tên là Lưu Ngọc, bà ấy sinh ra vào mùa thu nên cực kỳ thích cây phong, vì vậy từ phút đầu tiên sau khi sinh ra con bà ấy đã nhờ người báo lại rằng hãy đặt tên con là Lý Kiệt, sừng sững như thân cây đó. Bố nhờ người ta ghi chữ Kiệt lên tay con, để con lại trong bệnh viện, thế thì y tá sẽ không sơ ý ôm nhầm”.
“Không ai ngờ được rằng… Hôm đó con lại không thở được, con bị lão quản gia đưa ra ngoại ô, chuẩn bị che giấu hành tung thì mẹ con hay tin, lập tức ra khỏi bệnh viện để đuổi theo, đuổi đến tận ngoại thành, chờ đến khi mọi người phát hiện thì bà ấy đã bị người ta giết chết!”
“Người giết bà ấy, chính là bố Trần Dung… Trần Sâm!”
“…”, Vu Kiệt.
!!!
Khoảnh khắc đó, dường như đang có những tia sét đánh thẳng vào lòng anh, Vu Kiệt đứng sững sờ tại chỗ, trợn trừng hai mắt.
Một giây sau.
Lý Nam sải bước vào trong con đường nhỏ, tức giận nói với Mục Vực: “Tránh ra!”
Mục Vực siết chặt nắm đấm, né sang một bên, trông có vẻ vẫn chưa đủ hả giận.
Sau đó, Lý Nam xắn tay áo lên, siết chặt nắm đấm và gào lên với Trần Sâm: “Thứ súc sinh, mày cười nữa tao coi xem nào!”
“Mày cười đi!”
“Mày cười tao xem coi nào!”
“Hôm nay bố mày không đánh mày phọt chất thải ra thì tao không phải là Lý Nam!”
----------------------------
Trong khu mộ nhà họ Lý, bảo vệ trông chừng cổng lớn được cho về nhà sau mười một giờ khuya.
Bởi vì có một chuyện cực kỳ quan trọng sắp xảy ra ở nơi này nên những người không quan trọng phải rời khỏi đó, do vậy nên sau khi nhận được hai trăm ngàn tiền phí tăng ca thì bảo vệ đó cũng nhận được thêm một tháng nghỉ phép!
Rất nhiều tiền.
Tất cả bảo vệ nhận được tiền đều vui vẻ, lập tức rời đi.
Gần một trăm nhân viên được huấn luyện chuyên nghiệp đã bao vây hết cả ngọn núi nơi khu mộ nhà họ Lý tọa lạc, mỗi năm mươi mét lại có ba người gộp thành một nhóm đi tuần tra cực kì chặt chẽ.
Tối nay…
Tất cả những ngọn đèn trên đường lên núi, vào khu mộ nhà họ Lý đều được thắp sáng.
Ngọn đèn mờ nhạt hắt lên những bậc thang.
Hai bên con đường đá xanh là mộ bia này đến mộ bia khác, được đặt đó với sự kính ngưỡng, đều đều không chen chúc không tách rời!
Từ bậc thứ nhất, lên tới trên, tất cả đều là tổ tông của nhà họ Lý.
Tất cả đều là những tiền bối đã đặt ra nền móng huy hoàng của nhà họ Lý ngày hôm nay.
Vu Kiệt đi bên cạnh Lý Nam.
Sắc mặc Mục Vực âm u, đi xa xa đằng trước.
Ba người đều không bung dù, mặc cho mưa xối ướt đẫm cả người mình.
Khoanh tay đứng đó, gần trăm vệ sĩ mặc tây trang cũng nhanh chóng đứng hai bên đường núi, không có một người nào bung dù lên, cũng chẳng có ai chủ động giơ dù ra.
Họ biết rõ chuyện sắp xảy ra vào tối nay nên không ngu ngốc đến mức giờ này rồi vẫn còn đi nịnh hót lấy lòng.
Làm thế khác gì… Đi tìm đường chết.
Chẳng mấy chốc, Mục Vực đứng lại trên một bậc thang ở giữa sườn núi.
Ánh đèn hai bên đường chói mắt đến lạ, hệt như đôi mắt của người mẹ nhìn chằm chằm đứa con chưa từng bầu bạn bên cạnh mình đã trở về.
Đến đây rồi.
Cũng tức là những chuyện bị giấu diếm bao lâu nay, đã đến lúc kết thúc.
Cái gì cần nói.
Cũng phải nói.
Lý Nam xoay người, Mục Vực dẫn đầu đi vào bên trong, đó là một con đường nhỏ với hai hàng cây phong như một tấm màn che chắn khiến con đường trông có vẻ tĩnh mịch, thế nhưng nhìn sâu vào bên trong thì lại trông thấy trước một bia mộ có người đàn ông trung niên bị trói chặt và quỳ gối dưới mặt đất, trên cổ là một con dao.
Bên cạnh là hơn mười tinh anh.
Ông hai nhà họ Lý, Lý Mạnh đang cầm một con dao găm trong tay và chai rượu đỏ đứng bên cạnh, mưa rơi xuống đầu, ông ta giơ chai rượu lên rót dốc vào miệng, sắc mặt cực kỳ tệ.
Trên bia mộ viết mấy chữ: Vong thê nhà họ Lý… Lưu Ngọc.
Trần Sâm quỳ đó, trong mắt đầy vẻ độc ác, khóe miệng vẫn nhếch lên nở nụ cười không hề có ý hối cải.
Đèn đường chiếu sáng mặt ba người cực kì rõ ràng.
Nghe thấy tiếng bước chân trong mưa, Trần Sâm nghiêng đầu ra, khi nhìn thấy Lý Nam, tiếng cười khiến con người ta tức giận phát ra từ miệng ông ta.
“Lý… Nam!”
“Lâu rồi… Không gặp!”
“Đống phân đó thơm không?”
Xoẹt!
Khoảnh khắc đó, ánh mắt của tất cả mọi người trở nên lạnh như băng.
Sắc mặt Lý Nam trầm xuống.
Mục Vực sải bước tới, năm ngón tay siết lại thật chặt, cuối cùng dừng lại trước mặt Trần Sâm.
Im lặng.
Không ai nói gì.
Sau đó ông ta giơ nắm đấm lên, gân xanh nổi lên đầy trên cánh tay, gương mặt dữ tợn: “Súc sinh!”
“Bốp!”
Sau đó, nắm đấm vụt xuống, dùng hết sức đấm vào mặt Trần Sâm.
Cú đấm đó khiến đầu Trần Sâm đập xuống đất.
Ông ta bị dây thừng bằng da trâu trói chặt nên không thể cử động.
Đèn đường chiếu lên gương mặt thất bại xám xịt.
Máu tươi chảy dọc theo khóe miệng, ông ta không có ý định vùng vẫy để đứng dậy, vẫn cười âm u.
“Ha ha ha…”
Sườn mặt ông ta tì xuống đất, khóe mắt nhìn Mục Vục: “Chỉ có từng đấy sức thôi ư?”
“Thằng Lý Nam ở rể bám váy đàn bà đến nỗi cả người không còn chút sức nào rồi hả?”
“Nắm đấm của một thằng đàn ông, chỉ có thể thôi ư?”
“Thằng khốn kiếp!”
Ba câu, thái độ ngông cuồng đó.
Dù có là Mục Vực tính tình hiền lành ôn hòa cách mấy cũng không thể nhịn được.
Ông ta cúi người, hai tay siết lấy cổ áo Trần Sâm, lôi dậy khỏi mặt đất và lặp lại cùng một động tác.
Giơ nắm đấm!
Vung tới!
“Bốp!”
“Bốp!”
“Bốp!”
“…”
Một đấm, hai đấm, nện vào mặt Trần Sâm.
Cú này nhanh hơn và mạnh hơn cú trước.
Cứ đấm mãi, trong cơn mưa.
Hình ảnh đó trông cực kỳ nhạt nhẽo, chẳng có gì thú vị, thế nhưng trong mắt người nhà họ Lý lại là lần hả giận nhất trong suốt hai mươi lăm năm qua!
Có quyền thế.
Có tiền tài.
Nhưng không cách nào báo thù cho người mình yêu, cho người mình kính trọng.
Suốt hai mươi lăm năm, cơn tức nghẹn trong lồng ngực người nhà họ Lý, họ đã phải nghẹn rất lâu, bọn họ cần được trút cơn tức đó một lần, trút cho thật đã!
Thế nhưng Vu Kiệt lại chẳng hiểu mô tê gì, anh đứng đó: “Ông ta là ai vậy?”
Ánh mắt Lý Nam lạnh lẽo: “Là bố Trần Dung”.
Trần Dung?
Nghe thấy cái tên đó, Vu Kiệt lập tức nhớ ra.
Cậu ấm nhà họ Trần ở Thiên Thành, hắn ta đã bị Lý Đại Năng tự tay đấm chết ở câu lạc bộ Đồ Long.
Trước mặt chính là bố hắn ta, bị người nhà họ tóm đến nơi này.
Vu Kiệt không phải một tên ngốc, lại càng không nghĩ rằng bố mình là một kẻ hẹp hòi, giết con trai người ta rồi còn muốn giết luôn cả bố, diệt cỏ tận gốc hả?
Không!
Không phải
Chắc chắn là không phải!
Anh có thể cảm nhận được sát ý.
Sát ý ập tới từ khi anh bước vào khu mộ nhà họ Lý.
Đó là sát ý lạnh lẽo đến từ mỗi một người trong gia đình này.
Đó là sát ý ẩn chứa trong từng ánh mắt của cả vệ sĩ đứng trông chừng ngoài cửa.
Nhìn vẻ mặt ngơ ngác của Vu Kiệt, Lý Nam hỏi: “Con cảm thấy khó hiểu lắm phải không?”
“Vâng!”, Vu Kiệt gật đầu.
“Con chưa bao giờ thấy dượng tức giận đến thế”.
“Bố cũng vậy”, Lý Nam cũng gật đầu: “Hôm nay dượng ấy cực kì tức giận, thậm chí chiều nay còn đòi bẻ gãy cổ của ông ta trong phòng bệnh của con lừa ngu ngốc trên chùa Hàn Sơn, có lẽ, dượng con đã dồn hết tất cả mọi tức giận của hai mươi lăm năm trước để trút hết vào hôm nay”.
“Hai mươi lăm năm?”
Vu Kiệt bỗng nhíu mày.
Lý Nam: “Con có biết tại sao phải bắt Trần Sâm đến đây không?”
Vu Kiệt: “Con không biết!"
Lý Nam: “Rồi con sẽ biết”.
“Lát nữa, con sẽ biết được rất nhiều chuyện, tất cả mọi chuyện về mẹ con và thân thế của con, cả lý do tại sao chùa Hàn Sơn lại muốn bắt cóc con bé Cẩm Tú để nhằm vào con, con sẽ biết hết!”
Lý do…
“Chùa Hàn Sơn bắt Cẩm Tú để nhắm vào con ư?”, đồng tử Vu Kiệt co rụt lại, anh chợt cảm thấy hoảng hốt.
“Mẹ?”
Vu Kiệt nuốt một ngụm nước bọt: “Bố… Bố đang muốn nói là…"
Anh còn chưa kịp nói xong thì Lý Nam đã giơ tay lên, chỉ vào ngôi mộ: “Đó chính là mộ của mẹ con, bà ấy có một cái tên rất hay, tên là Lưu Ngọc, bà ấy sinh ra vào mùa thu nên cực kỳ thích cây phong, vì vậy từ phút đầu tiên sau khi sinh ra con bà ấy đã nhờ người báo lại rằng hãy đặt tên con là Lý Kiệt, sừng sững như thân cây đó. Bố nhờ người ta ghi chữ Kiệt lên tay con, để con lại trong bệnh viện, thế thì y tá sẽ không sơ ý ôm nhầm”.
Giơ nắm đấm!
Vung tới!
“Bốp!”
“Bốp!”
“Bốp!”
“…”
Một đấm, hai đấm, nện vào mặt Trần Sâm.
Cú này nhanh hơn và mạnh hơn cú trước.
Cứ đấm mãi, trong cơn mưa.
Hình ảnh đó trông cực kỳ nhạt nhẽo, chẳng có gì thú vị, thế nhưng trong mắt người nhà họ Lý lại là lần hả giận nhất trong suốt hai mươi lăm năm qua!
Có quyền thế.
Có tiền tài.
Nhưng không cách nào báo thù cho người mình yêu, cho người mình kính trọng.
Suốt hai mươi lăm năm, cơn tức nghẹn trong lồng ngực người nhà họ Lý, họ đã phải nghẹn rất lâu, bọn họ cần được trút cơn tức đó một lần, trút cho thật đã!
Thế nhưng Vu Kiệt lại chẳng hiểu mô tê gì, anh đứng đó: “Ông ta là ai vậy?”
Ánh mắt Lý Nam lạnh lẽo: “Là bố Trần Dung”.
Trần Dung?
Nghe thấy cái tên đó, Vu Kiệt lập tức nhớ ra.
Cậu ấm nhà họ Trần ở Thiên Thành, hắn ta đã bị Lý Đại Năng tự tay đấm chết ở câu lạc bộ Đồ Long.
Trước mặt chính là bố hắn ta, bị người nhà họ tóm đến nơi này.
Vu Kiệt không phải một tên ngốc, lại càng không nghĩ rằng bố mình là một kẻ hẹp hòi, giết con trai người ta rồi còn muốn giết luôn cả bố, diệt cỏ tận gốc hả?
Không!
Không phải
Chắc chắn là không phải!
Anh có thể cảm nhận được sát ý.
Sát ý ập tới từ khi anh bước vào khu mộ nhà họ Lý.
Đó là sát ý lạnh lẽo đến từ mỗi một người trong gia đình này.
Đó là sát ý ẩn chứa trong từng ánh mắt của cả vệ sĩ đứng trông chừng ngoài cửa.
Nhìn vẻ mặt ngơ ngác của Vu Kiệt, Lý Nam hỏi: “Con cảm thấy khó hiểu lắm phải không?”
“Vâng!”, Vu Kiệt gật đầu.
“Con chưa bao giờ thấy dượng tức giận đến thế”.
“Bố cũng vậy”, Lý Nam cũng gật đầu: “Hôm nay dượng ấy cực kì tức giận, thậm chí chiều nay còn đòi bẻ gãy cổ của ông ta trong phòng bệnh của con lừa ngu ngốc trên chùa Hàn Sơn, có lẽ, dượng con đã dồn hết tất cả mọi tức giận của hai mươi lăm năm trước để trút hết vào hôm nay”.
“Hai mươi lăm năm?”
Vu Kiệt bỗng nhíu mày.
Lý Nam: “Con có biết tại sao phải bắt Trần Sâm đến đây không?”
Vu Kiệt: “Con không biết!"
Lý Nam: “Rồi con sẽ biết”.
“Lát nữa, con sẽ biết được rất nhiều chuyện, tất cả mọi chuyện về mẹ con và thân thế của con, cả lý do tại sao chùa Hàn Sơn lại muốn bắt cóc con bé Cẩm Tú để nhằm vào con, con sẽ biết hết!”
Lý do…
“Chùa Hàn Sơn bắt Cẩm Tú để nhắm vào con ư?”, đồng tử Vu Kiệt co rụt lại, anh chợt cảm thấy hoảng hốt.
“Mẹ?”
Vu Kiệt nuốt một ngụm nước bọt: “Bố… Bố đang muốn nói là…"
Anh còn chưa kịp nói xong thì Lý Nam đã giơ tay lên, chỉ vào ngôi mộ: “Đó chính là mộ của mẹ con, bà ấy có một cái tên rất hay, tên là Lưu Ngọc, bà ấy sinh ra vào mùa thu nên cực kỳ thích cây phong, vì vậy từ phút đầu tiên sau khi sinh ra con bà ấy đã nhờ người báo lại rằng hãy đặt tên con là Lý Kiệt, sừng sững như thân cây đó. Bố nhờ người ta ghi chữ Kiệt lên tay con, để con lại trong bệnh viện, thế thì y tá sẽ không sơ ý ôm nhầm”.
“Không ai ngờ được rằng… Hôm đó con lại không thở được, con bị lão quản gia đưa ra ngoại ô, chuẩn bị che giấu hành tung thì mẹ con hay tin, lập tức ra khỏi bệnh viện để đuổi theo, đuổi đến tận ngoại thành, chờ đến khi mọi người phát hiện thì bà ấy đã bị người ta giết chết!”
“Người giết bà ấy, chính là bố Trần Dung… Trần Sâm!”
“…”, Vu Kiệt.
!!!
Khoảnh khắc đó, dường như đang có những tia sét đánh thẳng vào lòng anh, Vu Kiệt đứng sững sờ tại chỗ, trợn trừng hai mắt.
Một giây sau.
Lý Nam sải bước vào trong con đường nhỏ, tức giận nói với Mục Vực: “Tránh ra!”
Mục Vực siết chặt nắm đấm, né sang một bên, trông có vẻ vẫn chưa đủ hả giận.
Sau đó, Lý Nam xắn tay áo lên, siết chặt nắm đấm và gào lên với Trần Sâm: “Thứ súc sinh, mày cười nữa tao coi xem nào!”
“Mày cười đi!”
“Mày cười tao xem coi nào!”
“Hôm nay bố mày không đánh mày phọt chất thải ra thì tao không phải là Lý Nam!”
----------------------------