Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 587
Chương 587: Tổ chức Đệ Nhất kết hợp cùng Quốc Phái chấp hành nhiệm vụ (1)
Đã nói thì phải làm cho bằng được, đây không phải trò đùa.
Một cái tát đau đớn khiến cho Bát Môn - trụ trì chùa Hàn Sơn, bắt đầu tự hỏi… phải chăng vị Võ Thánh trước mắt mình đã thực sự phát điên?
Đây là đại trận hộ sơn.
Là hàng phòng ngự cuối cùng của chùa Hàn Sơn, do một vị cường giả phong Vương đã lưu lại trước khi bước vào cảnh giới phong Vương.
Hàn Sơn không cao, đại khái khoảng hơn tám trăm mét, thềm đá lên núi có tổng cộng 3200 bậc thang.
Chùa Hàn Sơn nằm ngay giữa lưng chừng núi, từ chân núi đi đến trước cổng chùa cần phải vượt qua 1600 bậc thang, tổng cộng 1600 bước, mỗi một bậc thang đều bị phật văn màu vàng khóa lại, muốn giẫm nát phật văn trên mỗi một bậc đòi hỏi cường giả phong Thánh phải sử dụng khí kình tinh khiết nhất trong cơ thế.
Cái này tương đương với việc một người bình thường lên núi, lúc đến giữa sườn núi thì đã thở hồng hộc, cạn kiệt sức lực.
Hiện tại, đại trận hộ sơn được mở ra, bao phủ thềm đá lên núi, tình cảnh của cường giả phong Thánh Diệp Lâm cũng… không khác gì người thường lên núi.
Thế nhưng…
Vậy thì đã sao?
Như lời Diệp Lâm đã nói: Cho dù con đường này có ngàn vạn cái khóa, ông đây cũng muốn giẫm nát đường lên chùa Hàn Sơn của các người.
Ông ta bắt đầu giẫm.
Ngay sau một quyền đánh tan cái bóng của lão tăng, Diệp Lâm dùng một tay xách theo Bát Môn, từng bước từng bước đi về phía trước.
“Rầm!”
“Rầm!”
“Rầm!”
“…”
Mỗi một bước chân của ông ta khiến phật văn màu vàng trên thềm đá bị giẫm nát, phát ra từng hồi âm thanh chấn động không ngừng quanh quẩn trong rừng núi.
Không ngừng, không nghỉ!
Theo từng bước chân Diệp Lâm, Bát Môn bị nắm chặt cổ xách lên núi, không thể làm gì hơn.
Ông ta chỉ có thể trơ mắt nhìn tên điên này làm việc bất kể hậu quả.
Bát Môn cảm thấy có chút vui sướng, bởi vì Diệp Lâm mất đi lý trí thì đại trận hộ sơn càng có thêm nhiều cơ hội tiêu hao khí kình của ông ta, đợi đến khi lão hòa thượng tỉnh lại, chắc chắn ông ta có đủ khả năng giết chết Võ Thánh Diệp Lâm.
Bên cạnh đó, Bát Môn cũng có chút khiếp sợ, bởi vì cho đến thời điểm hiện tại, chấn động mà vị thiên tài Võ Thánh này mang đến cho các thế hệ truyền nhân Giang Hồ mười lăm năm trước, khiến người ta không cách nào quên được sự mạnh mẽ của ông ta. Ông ta dám dùng loại hành động điên cuồng như thế này nhằm mục đích hủy diệt chùa Hàn Sơn, phải chăng…
Ông ta thật sự có bản lĩnh làm điều đó.
Đối mặt với kẻ địch như vậy, chùa Hàn Sơn… có thể thắng được không?
…
…
Không ai biết được kết quả cuối cùng!
Trong phật đường của chùa Hàn Sơn, sau khi chúng tăng La Hán đường rời khỏi, áp lực từ việc thi triển Phật trận hồi sinh càng thêm đè nặng lên vai những tăng nhân còn lại, chỉ một chút sơ suất, rất có thể sẽ phá hủy toàn bộ những cố gắng trước đó, đồng thời, lão hòa thượng bị ấn chữ “Bạo” đánh vỡ kim cương phật thể đang nằm giữa trận cũng sẽ vĩnh viễn chìm trong bóng tối, biến thành người thực vật, nửa chết nửa sống.
Tứ Thánh Tử, tứ đại giai không, bọn họ đứng ở bốn phương, chắp tay trước ngực, trên trán lấm tấm mồ hôi, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc, từ đó có thể thấy được áp lực đang đè nặng lên người bọn họ lớn đến nhường nào.
Đây là sư phụ của bọn họ.
Khi mà tính mạng của người quan trọng nhất đối với mình nằm trong tay mình, những lúc như thế, áp lực tâm lý tránh không khỏi tăng lên gấp hai, ba lần.
Nghe được tiếng chuông đồng báo hiệu đại trận hộ sơn đã được mở ra, lại nghe thấy âm thanh phật văn màu vàng do đại trận tạo nên bị giẫm nát, tim bốn gã Thánh Tử… đập thình thịch!
Cảm giác sợ hãi trước nay chưa từng có bủa vây lấy họ.
Loại cảm giác sợ hãi đến từ Võ Thánh, vị cường giả được cho là mạnh nhất trong hàng ngũ phong Thánh.
Trong lúc bối rối, tiếng chuông quanh quẩn bên tai khiến Tuệ Không nhíu chặt mày.
Hai tay đang chắp trước ngực thoáng có chút lắc lư.
Tuệ Tứ lập tức trợn trừng mắt, tức giận nói: “Bình tâm tĩnh khí, gạt bỏ tạp niệm, chuyện tâm hộ trận!”
“Vâng!”
Tuệ Không khẽ gật đầu, nhíu mày, cúi đầu, nhắm mắt lại, bắt đầu niệm Tĩnh Tâm Kinh.
Mặt của tất cả hòa thượng trong phật đường cũng từ từ đỏ bừng lên.
Tuệ Đại mở to mắt, nhìn về phía chân núi, giọng có chút lo lắng: “Vị kia… đã đi được một nửa đoạn đường”.
Tuệ Tứ: “Huynh biết rồi!”
Tuệ Giai: “Chúng ta sẽ chết sao?”
Tuệ Tứ: “Không biết!”
Tuệ Giai: “Lần đầu tiên đối mặt với cường giả phong Thánh, không biết Ngôn Xuất Pháp Tùy của đệ có hữu dụng không?”
Tuệ Không: “Đệ cảm thấy huynh đang nằm mơ!”
Tuệ Tứ: “Nếu như vị kia thật sự đến đây, chúng ta sẽ chết, nhưng nếu trước khi ông ta đến, lão hòa thượng tỉnh lại, kết cục chưa hẳn là vậy”.
“Cho nên, chúng ta vẫn tiếp tục… chờ!”
Dứt lời, Tuệ Giai dừng lại một chút: “Đệ còn muốn đích thân so chiêu với tên yêu nghiệt kia, chỉ mấy chiêu liền có thể đánh nát đầu thiên tài nhà họ Mục mười lăm năm trước, đệ quả thật rất hiếu kỳ, phải chăng, tu vi của hắn đã đến Hóa Kình?”
“Hóa Kình?”
Tuệ Tứ bật cười: “Sao có thể chứ? Bốn người chúng ta cũng chỉ vừa nhập Hóa Kinh năm năm trước, có rất ít võ giả nhập Hóa Kình trước bốn mươi tuổi, đã có thể so với Võ Thánh và Y Thánh được rồi, sao có người nhập Hóa Kình trước ba mươi tuổi được chứ?”
Tuệ Giai: “Đệ đã bắt đầu chờ mong tên yêu nghiệt kia lên núi rồi đấy, nếu như sau lần này còn có thể sống sót, đệ nhất định sẽ khiến tên kia chết không có chỗ chôn!”
“Tương tự!”
“Tương tự!”
“Tương tự!”
Ba người còn lại lần lượt lên tiếng phụ họa.
Lúc này đây, bốn gã Thánh Tử vẫn giữ suy nghĩ giết chết tên yêu nghiệt theo lời báo mộng của Phật tổ, nếu có thể giết hắn, không những gia tăng xác suất thành Phật của bọn họ, còn có thể khiến bọn họ nổi danh trong võ giới, lặp lại Thánh danh năm đó.
Nhưng bọn họ vĩnh viễn không biết được ý nghĩ của mình có bao nhiêu buồn cười.
Núi cao còn có núi cao hơn, người tài còn có người tài hơn, bọn họ chỉ là một đám ếch ngồi đáy giếng, chỉ nhìn thấy được khoảng trời bằng cái miệng giếng mà thôi.
Kết quả của bọn hắn sẽ càng thê thảm hơn so với bất kỳ kẻ địch nào trước đó của Vu Kiệt.
Là Phật…
Hay là Ma?
Cũng đều phải chết dưới nắm đấm của Vu Kiệt.
Ngay khoảnh khắc bọn họ đụng đến Dương Cẩm Tú, kết cục này đã định.
Bởi vì… Vu Kiệt đã đến.
…
“Ù…ù…ù…”
Tiếng cánh quạt trực thăng quay phát ra từ một bãi đậu xe thuộc một thị trấn nhỏ nằm cách Hàn Sơn 30 cây số.
Nơi này là bãi đậu xe ngoài trời cỡ lớn, thuộc khu vực công cộng của một địa điểm du lịch gần đó.
Thế nhưng hôm nay, nói đúng hơn là bắt đầu từ năm tiếng trước, tất cả du khách trong thị trấn đã bị cưỡng chế rời khỏi đây.
Chỉ trong vòng nửa tiếng ngắn ngủi, không chỉ khách du lịch, mà người dân bản địa cũng không còn một mống.
Thị trấn nhỏ vốn tĩnh lặng thoáng cái trở thành vùng đất không người.
Một giờ sau đó, đủ loại trực thăng bắt đầu tiến vào thị trấn.
Hai trăm chiến sĩ khoác trên mình quân trang rằn ri màu xanh lá, mang theo lệnh điều động của Quốc Phái, từ một căn cứ cỡ lớn ở gần đó tiến đến bao vây toàn bộ thị trấn, mọi ngóc ngách, mọi con phố, mỗi một tòa nhà cổ đều được gắn đầy camera.
Đồng thời, còn có 300 chiếc máy bay không người lái được điều đến hiện trường.
Mục đích chỉ có một…
Đó chính là giám sát kín đáo mọi động tĩnh của Hàn Sơn.
Lúc này, trong một tòa nhà văn phòng nằm ở trung tâm thị trấn, tại sảnh ở lầu một bày đầy các loại dụng cụ công nghệ cao.
Bốn máy chiếu được đặt ở bốn vị trí dễ thấy nhất trong sảnh, một cái phụ trách giám sát thị trấn nhỏ, một cái dùng để trực tiếp hình ảnh thực tế do 300 chiếc máy bay không người lái quay được, một cái dùng để liên lạc, nhiệm vụ của cái cuối cùng… cực kỳ cơ mật.
Cơ mật đến mức trong cả nước, chỉ có năm người có tư cách điều động nó.
Nghe nói đó là mật lệnh có thể điều khiển một tiểu đội tên lửa nào đó.
Không phải nói ngoa, uy lực của tiểu đội tên lửa kia có thể phá hủy toàn bộ Hàn Sơn chỉ trong mười giây ngắn ngủi, dù cho có mười tên cường giả phong Thánh ở đó thì cũng khó có thể ngăn được vụ nổ.
Nếu dùng lực lượng của võ giới để so sánh thì uy lực của nó tương đương với… ấn chữ “Bạo” của Mặc Bạch.
“Cộc cộc!”
Có tiếng gõ cửa tại lầu một của tòa nhà văn phòng, một người đàn ông trung niên đang đứng trước màn ảnh trực tiếp hình ảnh do 300 chiếc máy bay không người lái quay được, đột nhiên mở mắt ra.
“Vào đi!”
Nhận được lệnh, chiến sĩ làm nhiệm vụ báo cáo lập tức bước vào trong, nói: “Báo cáo, ông Nam và anh Kiệt đã đến bãi đỗ xe, hai người họ muốn gặp ông!”
----------------------------
Đã nói thì phải làm cho bằng được, đây không phải trò đùa.
Một cái tát đau đớn khiến cho Bát Môn - trụ trì chùa Hàn Sơn, bắt đầu tự hỏi… phải chăng vị Võ Thánh trước mắt mình đã thực sự phát điên?
Đây là đại trận hộ sơn.
Là hàng phòng ngự cuối cùng của chùa Hàn Sơn, do một vị cường giả phong Vương đã lưu lại trước khi bước vào cảnh giới phong Vương.
Hàn Sơn không cao, đại khái khoảng hơn tám trăm mét, thềm đá lên núi có tổng cộng 3200 bậc thang.
Chùa Hàn Sơn nằm ngay giữa lưng chừng núi, từ chân núi đi đến trước cổng chùa cần phải vượt qua 1600 bậc thang, tổng cộng 1600 bước, mỗi một bậc thang đều bị phật văn màu vàng khóa lại, muốn giẫm nát phật văn trên mỗi một bậc đòi hỏi cường giả phong Thánh phải sử dụng khí kình tinh khiết nhất trong cơ thế.
Cái này tương đương với việc một người bình thường lên núi, lúc đến giữa sườn núi thì đã thở hồng hộc, cạn kiệt sức lực.
Hiện tại, đại trận hộ sơn được mở ra, bao phủ thềm đá lên núi, tình cảnh của cường giả phong Thánh Diệp Lâm cũng… không khác gì người thường lên núi.
Thế nhưng…
Vậy thì đã sao?
Như lời Diệp Lâm đã nói: Cho dù con đường này có ngàn vạn cái khóa, ông đây cũng muốn giẫm nát đường lên chùa Hàn Sơn của các người.
Ông ta bắt đầu giẫm.
Ngay sau một quyền đánh tan cái bóng của lão tăng, Diệp Lâm dùng một tay xách theo Bát Môn, từng bước từng bước đi về phía trước.
“Rầm!”
“Rầm!”
“Rầm!”
“…”
Mỗi một bước chân của ông ta khiến phật văn màu vàng trên thềm đá bị giẫm nát, phát ra từng hồi âm thanh chấn động không ngừng quanh quẩn trong rừng núi.
Không ngừng, không nghỉ!
Theo từng bước chân Diệp Lâm, Bát Môn bị nắm chặt cổ xách lên núi, không thể làm gì hơn.
Ông ta chỉ có thể trơ mắt nhìn tên điên này làm việc bất kể hậu quả.
Bát Môn cảm thấy có chút vui sướng, bởi vì Diệp Lâm mất đi lý trí thì đại trận hộ sơn càng có thêm nhiều cơ hội tiêu hao khí kình của ông ta, đợi đến khi lão hòa thượng tỉnh lại, chắc chắn ông ta có đủ khả năng giết chết Võ Thánh Diệp Lâm.
Bên cạnh đó, Bát Môn cũng có chút khiếp sợ, bởi vì cho đến thời điểm hiện tại, chấn động mà vị thiên tài Võ Thánh này mang đến cho các thế hệ truyền nhân Giang Hồ mười lăm năm trước, khiến người ta không cách nào quên được sự mạnh mẽ của ông ta. Ông ta dám dùng loại hành động điên cuồng như thế này nhằm mục đích hủy diệt chùa Hàn Sơn, phải chăng…
Ông ta thật sự có bản lĩnh làm điều đó.
Đối mặt với kẻ địch như vậy, chùa Hàn Sơn… có thể thắng được không?
…
…
Không ai biết được kết quả cuối cùng!
Trong phật đường của chùa Hàn Sơn, sau khi chúng tăng La Hán đường rời khỏi, áp lực từ việc thi triển Phật trận hồi sinh càng thêm đè nặng lên vai những tăng nhân còn lại, chỉ một chút sơ suất, rất có thể sẽ phá hủy toàn bộ những cố gắng trước đó, đồng thời, lão hòa thượng bị ấn chữ “Bạo” đánh vỡ kim cương phật thể đang nằm giữa trận cũng sẽ vĩnh viễn chìm trong bóng tối, biến thành người thực vật, nửa chết nửa sống.
Tứ Thánh Tử, tứ đại giai không, bọn họ đứng ở bốn phương, chắp tay trước ngực, trên trán lấm tấm mồ hôi, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc, từ đó có thể thấy được áp lực đang đè nặng lên người bọn họ lớn đến nhường nào.
Đây là sư phụ của bọn họ.
Khi mà tính mạng của người quan trọng nhất đối với mình nằm trong tay mình, những lúc như thế, áp lực tâm lý tránh không khỏi tăng lên gấp hai, ba lần.
Nghe được tiếng chuông đồng báo hiệu đại trận hộ sơn đã được mở ra, lại nghe thấy âm thanh phật văn màu vàng do đại trận tạo nên bị giẫm nát, tim bốn gã Thánh Tử… đập thình thịch!
Cảm giác sợ hãi trước nay chưa từng có bủa vây lấy họ.
Loại cảm giác sợ hãi đến từ Võ Thánh, vị cường giả được cho là mạnh nhất trong hàng ngũ phong Thánh.
Trong lúc bối rối, tiếng chuông quanh quẩn bên tai khiến Tuệ Không nhíu chặt mày.
Hai tay đang chắp trước ngực thoáng có chút lắc lư.
Tuệ Tứ lập tức trợn trừng mắt, tức giận nói: “Bình tâm tĩnh khí, gạt bỏ tạp niệm, chuyện tâm hộ trận!”
“Vâng!”
Tuệ Không khẽ gật đầu, nhíu mày, cúi đầu, nhắm mắt lại, bắt đầu niệm Tĩnh Tâm Kinh.
Mặt của tất cả hòa thượng trong phật đường cũng từ từ đỏ bừng lên.
Tuệ Đại mở to mắt, nhìn về phía chân núi, giọng có chút lo lắng: “Vị kia… đã đi được một nửa đoạn đường”.
Tuệ Tứ: “Huynh biết rồi!”
Tuệ Giai: “Chúng ta sẽ chết sao?”
Tuệ Tứ: “Không biết!”
Tuệ Giai: “Lần đầu tiên đối mặt với cường giả phong Thánh, không biết Ngôn Xuất Pháp Tùy của đệ có hữu dụng không?”
Tuệ Không: “Đệ cảm thấy huynh đang nằm mơ!”
Tuệ Tứ: “Nếu như vị kia thật sự đến đây, chúng ta sẽ chết, nhưng nếu trước khi ông ta đến, lão hòa thượng tỉnh lại, kết cục chưa hẳn là vậy”.
“Cho nên, chúng ta vẫn tiếp tục… chờ!”
Dứt lời, Tuệ Giai dừng lại một chút: “Đệ còn muốn đích thân so chiêu với tên yêu nghiệt kia, chỉ mấy chiêu liền có thể đánh nát đầu thiên tài nhà họ Mục mười lăm năm trước, đệ quả thật rất hiếu kỳ, phải chăng, tu vi của hắn đã đến Hóa Kình?”
“Hóa Kình?”
Tuệ Tứ bật cười: “Sao có thể chứ? Bốn người chúng ta cũng chỉ vừa nhập Hóa Kinh năm năm trước, có rất ít võ giả nhập Hóa Kình trước bốn mươi tuổi, đã có thể so với Võ Thánh và Y Thánh được rồi, sao có người nhập Hóa Kình trước ba mươi tuổi được chứ?”
Tuệ Giai: “Đệ đã bắt đầu chờ mong tên yêu nghiệt kia lên núi rồi đấy, nếu như sau lần này còn có thể sống sót, đệ nhất định sẽ khiến tên kia chết không có chỗ chôn!”
“Tương tự!”
“Tương tự!”
“Tương tự!”
Ba người còn lại lần lượt lên tiếng phụ họa.
Lúc này đây, bốn gã Thánh Tử vẫn giữ suy nghĩ giết chết tên yêu nghiệt theo lời báo mộng của Phật tổ, nếu có thể giết hắn, không những gia tăng xác suất thành Phật của bọn họ, còn có thể khiến bọn họ nổi danh trong võ giới, lặp lại Thánh danh năm đó.
Nhưng bọn họ vĩnh viễn không biết được ý nghĩ của mình có bao nhiêu buồn cười.
Núi cao còn có núi cao hơn, người tài còn có người tài hơn, bọn họ chỉ là một đám ếch ngồi đáy giếng, chỉ nhìn thấy được khoảng trời bằng cái miệng giếng mà thôi.
Kết quả của bọn hắn sẽ càng thê thảm hơn so với bất kỳ kẻ địch nào trước đó của Vu Kiệt.
Là Phật…
Hay là Ma?
Cũng đều phải chết dưới nắm đấm của Vu Kiệt.
Ngay khoảnh khắc bọn họ đụng đến Dương Cẩm Tú, kết cục này đã định.
Bởi vì… Vu Kiệt đã đến.
…
“Ù…ù…ù…”
Tiếng cánh quạt trực thăng quay phát ra từ một bãi đậu xe thuộc một thị trấn nhỏ nằm cách Hàn Sơn 30 cây số.
Nơi này là bãi đậu xe ngoài trời cỡ lớn, thuộc khu vực công cộng của một địa điểm du lịch gần đó.
Thế nhưng hôm nay, nói đúng hơn là bắt đầu từ năm tiếng trước, tất cả du khách trong thị trấn đã bị cưỡng chế rời khỏi đây.
Chỉ trong vòng nửa tiếng ngắn ngủi, không chỉ khách du lịch, mà người dân bản địa cũng không còn một mống.
Thị trấn nhỏ vốn tĩnh lặng thoáng cái trở thành vùng đất không người.
Một giờ sau đó, đủ loại trực thăng bắt đầu tiến vào thị trấn.
Hai trăm chiến sĩ khoác trên mình quân trang rằn ri màu xanh lá, mang theo lệnh điều động của Quốc Phái, từ một căn cứ cỡ lớn ở gần đó tiến đến bao vây toàn bộ thị trấn, mọi ngóc ngách, mọi con phố, mỗi một tòa nhà cổ đều được gắn đầy camera.
Đồng thời, còn có 300 chiếc máy bay không người lái được điều đến hiện trường.
Mục đích chỉ có một…
Đó chính là giám sát kín đáo mọi động tĩnh của Hàn Sơn.
Lúc này, trong một tòa nhà văn phòng nằm ở trung tâm thị trấn, tại sảnh ở lầu một bày đầy các loại dụng cụ công nghệ cao.
Bốn máy chiếu được đặt ở bốn vị trí dễ thấy nhất trong sảnh, một cái phụ trách giám sát thị trấn nhỏ, một cái dùng để trực tiếp hình ảnh thực tế do 300 chiếc máy bay không người lái quay được, một cái dùng để liên lạc, nhiệm vụ của cái cuối cùng… cực kỳ cơ mật.
Cơ mật đến mức trong cả nước, chỉ có năm người có tư cách điều động nó.
Nghe nói đó là mật lệnh có thể điều khiển một tiểu đội tên lửa nào đó.
Không phải nói ngoa, uy lực của tiểu đội tên lửa kia có thể phá hủy toàn bộ Hàn Sơn chỉ trong mười giây ngắn ngủi, dù cho có mười tên cường giả phong Thánh ở đó thì cũng khó có thể ngăn được vụ nổ.
Nếu dùng lực lượng của võ giới để so sánh thì uy lực của nó tương đương với… ấn chữ “Bạo” của Mặc Bạch.
“Cộc cộc!”
Có tiếng gõ cửa tại lầu một của tòa nhà văn phòng, một người đàn ông trung niên đang đứng trước màn ảnh trực tiếp hình ảnh do 300 chiếc máy bay không người lái quay được, đột nhiên mở mắt ra.
“Vào đi!”
Nhận được lệnh, chiến sĩ làm nhiệm vụ báo cáo lập tức bước vào trong, nói: “Báo cáo, ông Nam và anh Kiệt đã đến bãi đỗ xe, hai người họ muốn gặp ông!”
----------------------------