Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 592
Chương 592: Trận chiến của người phong thánh đã bắt đầu (1)
Người đến vốn dĩ đã xuất hiện từ sớm, nhưng bởi vì một lý do đặc biệt nào đó nên không thể xuất hiện được.
Là kẻ địch.
Cũng là một thi thể sắp chết.
Ngay khi lão hòa thượng chùa Hàn Sơn xuất hiện, năm flycam của tổ chức Đệ Nhất cũng men theo con đường núi vỡ nát đến nơi cách chùa Hàn Sơn không xa. Trong ống kính, hình ảnh giằng co của lão hòa thượng và Diệp Lâm ở đằng xa nhanh chóng truyền tới màn hình chiếu tại sảnh tầng một trong một thị trấn nhỏ.
Mọi người đều căng thẳng nín thở.
Mỗi một nhân viên đều mở to mắt, ngay cả chớp mắt bọn họ cũng không dám vì sợ giây tiếp theo sẽ bỏ lỡ một hình ảnh đặc sắc nào đó. Dù sao hai Võ thánh đã quá năm mươi tuổi đang đứng trước cửa chùa Hàn Sơn cũng không phải là Võ thánh bình thường!
Bọn họ đều là người phong thánh!
Mà những người này lại chưa từng có tư liệu gì về các trận chiến giữa người phong thánh!
Về phía Vu Kiệt, ngay khi nhìn thấy hình ảnh đầu tiên của Diệp Lâm, anh siết chặt nắm đấm, tầm mắt không hề bị cảnh tượng trong màn hình trực tiếp của flycam thu hút. Anh nghiêng đầu nhìn bố mình và những người khác.
Anh phát hiện, ngoại trừ anh thì những người khác đều đã bị cảnh tượng này hấp dẫn.
Ngay cả thủ lĩnh tổ chức Đệ Nhất Mạc Vãn Phong cũng xoay người, tập trung tinh thần xem chuyện sẽ xảy ra tiếp theo.
Không ai chú ý đến anh.
Bố anh.
Lão Ưng của Mật Điệp Tư.
Người của tổ chức Đệ Nhất.
Tất cả...
Nên đi rồi!
Nhìn bóng dáng khom người của Diệp Lâm trong màn hình, Vu Kiệt điều động khí kình toàn thân tích tụ vào hai chân, lùi ra sau không một tiếng động. Đây là chút khí kình còn sót lại của anh, từ khi quay về từ trận chiến khốc liệt ở khe núi Tuyết sau đó dốc hết sức lực chữa trị cho ông nội, khí kình còn lại chỉ có bấy nhiêu!
Anh sắp rời đi!
Đi tìm Diệp Lâm!
“Sư phụ, đợi con!”
...
Thời điểm này, Diệp Lâm không hề biết đồ đệ Vu Kiệt của mình đang cấp tốc rời khỏi thị trấn nhỏ đi tới đây.
Ông ta cũng không có thời gian để chú ý.
Trong mắt ông ta chỉ còn lại một người!
Chính là lão hòa thượng kia!
“Hóa ra, đây chính là lý do thứ hai của ông”.
Diệp Lâm chợt bừng tỉnh, cúi đầu thích thú nhìn Bát Môn, hỏi.
“Đúng vậy”.
Bát Môn gật đầu, việc này chẳng có gì phải giấu giếm.
“Phật văn của Hộ Sơn Đại Trận không ngăn được ông, không sao cả!”
“Trung khu của Hộ Sơn Đại Trận không ngăn được ông, cũng không sao cả!”
“Quan trọng là, sự tồn tại của Hộ Sơn Đại Trận đã kéo dài được thời gian cho người phong thánh kiệt xuất nhất của chùa Hàn Sơn tỉnh lại, vì vậy, lão nạp không hề sợ hãi”.
Từ đầu tới cuối, Bát Môn cùng các hòa thượng La Hán Đường bị sức ép đại đạo của Diệp Lâm đánh ngã trên đất đều chưa từng nghĩ có thể giết chết Diệp Lâm, càng chưa từng nghĩ Hộ Sơn Đại Trận có thể giết chết ông ta.
Bọn họ chỉ có một ý nghĩ duy nhất...giữ chân Diệp Lâm, kéo dài thời gian để lão hòa thượng quay lại.
Diệp Lâm không hề hối hận, ngược lại còn tăng thêm vài phần khinh thường: “Nửa giờ thôi mà”.
Bát Môn: “Nửa giờ đã quá đủ”.
“Ông cho rằng ông ta tỉnh lại thì có thể ngăn được tôi?”
Diệp Lâm hỏi lại.
Ở đằng xa, lão hòa thượng đứng trước cửa lớn nghe câu hỏi này liền trả lời Diệp Lâm: “Không muốn ngăn”.
“Tự nhận thức...”
Nhưng Diệp Lâm còn chưa nói xong thì câu cắt ngang của lão hòa thượng càng khiến bầu không khí trở nên căng thẳng.
Lão hòa thượng: “Chỉ muốn giết!”
“...”, Diệp Lâm.
Lời nói ra mang theo cảm xúc phức tạp, vừa có chút buồn cười lại có chút tức giận.
Hệt như một học sinh luôn xếp giữa lớp, một ngày nào đó bị ngã cầu thang chấn thương sọ não, sau khi tỉnh dậy, cậu ta quay lại trường học và tìm học sinh đứng nhất lớp nói rằng tôi sẽ giành lấy vị trí của cậu.
Vẻ mặt Diệp Lâm bắt đầu trở nên nghiêm túc.
Lão hòa thượng không chút sợ hãi nhìn Diệp Lâm: “Hôm nay Bát Môn sư huynh đã bị ông Diệp phế hết võ công, trở thành một người bình thường trong thế giới trần tục, ông nên buông tha cho huynh ấy, người ông muốn giết là tiểu tăng”.
Diệp Lâm cười lạnh một tiếng, liếc nhìn khuôn mặt trắng bệch của Bát Môn rồi nhàn nhạt nói: “Cũng phải, phải sống tiếp để nhìn ông đây san bằng chùa Hàn Sơn chứ”.
Nói xong, một tay ông ta thả lỏng buông cổ Bát Môn ra.
“Bịch!”
Sau đó.
Vị trụ trì chùa Hàn Sơn bị phế cả hai tay này rơi thẳng xuống đất.
Không bò dậy nổi.
Vết máu trên mặt đã đông cứng lại.
Vết thương trên hai cánh tay và tám huyệt vị quan trọng trên cơ thể vẫn không thuyên giảm.
Nói cách khác: Căn bản không hồi phục được.
Lão hòa thượng nheo mắt, gương mặt hơi vặn vẹo, đó là vẻ mặt của sự phẫn nộ.
Giây tiếp theo, những hành động của Diệp Lâm hoàn toàn khơi dậy sự phẫn nộ trong lòng ông ta.
Chỉ thấy Diệp Lâm nhấc chân, nhìn chằm chằm hai chân Bát Môn, không chút do dự đạp thẳng xuống.
“Rắc!”
Một âm thanh gãy xương.
Bầu không khí im lặng trong nháy mắt.
Con ngươi lão hòa thượng co lại.
“Aaaa...”
Theo sau là tiếng hét thê thảm dưới chân Diệp Lâm, tiếng hét đau đớn do xương gãy phát ra từ miệng Bát Môn.
Bát Môn thở hổn hển, sắc mặt lập tức đỏ bừng, dọc mép tai xuống cổ vả toàn bộ đầu đều sung huyết.
Đối mặt với tình cảnh thảm thương này vẻ mặt Diệp Lâm vẫn không biến sắc, nụ cười cợt nhả biến mất, sau khi bàn chân dùng sức đạp đứt mạch máu giữa các khớp xương, ông ta chắp hai tay sau lưng bước qua mặt Bát Môn.
Lão hòa thượng: “Thiện tai, thiện tai!”
Bát Môn đau đến nỗi không thốt nên lời.
Diệp Lâm lạnh giọng nói: “Thả ông ta, ông ta sẽ chạy, chỉ có thể làm thế này, nằm trên đất nhìn như vậy sẽ càng hay hơn”.
“Ông là ác ma!”
Ánh mắt lão hòa thượng trở nên lạnh lẽo.
“Ông đây chưa từng nói mình là người lương thiện, chính đạo trong thế gian có thăng trầm, đó là câu nói cửa miệng của người muốn làm việc lớn, đáng tiếc Diệp Lâm tôi đây không phải loại người đó”.
“Thực ra, thật sự nói về kẻ ác thì ông cũng không tốt đẹp gì”.
Trong khi nói, Diệp Lâm bước về phía trước, cuối cùng dừng lại ở khoảng cách ba thước trước mặt lão hòa thượng.
“Hai mươi lăm năm trước, ông chủ trương âm mưu kia, giết chết con dâu nhà họ Lý. Một tuần trước, lại là ông chủ trương hành động kia, giết ý tá của bệnh viện chỉ để bắt một người bình thường, ông đây chẳng nhìn thấy tí từ bi nào trên người ông cả, tất cả những lời ông nói đều rất giả tạo”.
Giọng điệu lão hòa thượng lạnh lẽo cực độ: “Cũng câu nói đó, tiểu tăng đã từng nói với ông Mặc rồi, tất cả...đều vì chúng sinh”.
“Cũng câu nói đó, tôi đã nói với sư huynh ông rồi”.
“Câu gì?”, lão hòa thượng hỏi.
Bát Môn nhíu chặt chân mày, sắc mặt vô cùng khó coi.
Diệp Lâm: “Ông đây...nói cái con mẹ nhà mày!”
Lời nói ra.
Diệp Lâm đã di chuyển.
Không có nhiều lời thừa thãi.
Cũng không lãng phí thêm thời gian.
Ngay khi thốt ra chữ cuối cùng, bước chân Diệp Lâm vụt qua, cơ thể nhanh nhẹn.
Trên mặt đất trước sân chùa Hàn Sơn, vài chiếc lá rơi xuống bay lượn trong không trung, bay tới khoảng không của chiếc chuông đồng đã biến thành đống sắt vụn, ngay lúc chiếc lá đáp xuống mặt đất.
Diệp Lâm xuất hiện sau lưng lão hòa thượng.
Sức ép đại đạo thật sự của Võ thánh dâng lên dưới chiếc mũ, là sóng thần hung dữ ùn ùn kéo tới, toát ra một luồng khí như sức ép của Cửu Trùng Thiên, Diệp Lâm tung ra nắm đấm.
Khoảnh khắc cơ thể ông ta dừng lại, sắc mặt lão hòa thượng liền căng thẳng.
Tốc độ cực nhanh này rõ ràng khiến ông ta không kịp phản ứng.
Nhưng...
Lúc nắm đấm đó sắp đánh vào lưng lão hòa thượng.
Lão hòa thượng hành động.
Cơ thể nhanh chóng xoay chân di chuyển.
Không tránh đi.
Mà nghiêng người đồng thời lật người, một tay chống xuống đất, đá chân ngược về phía sau!
----------------------------
Người đến vốn dĩ đã xuất hiện từ sớm, nhưng bởi vì một lý do đặc biệt nào đó nên không thể xuất hiện được.
Là kẻ địch.
Cũng là một thi thể sắp chết.
Ngay khi lão hòa thượng chùa Hàn Sơn xuất hiện, năm flycam của tổ chức Đệ Nhất cũng men theo con đường núi vỡ nát đến nơi cách chùa Hàn Sơn không xa. Trong ống kính, hình ảnh giằng co của lão hòa thượng và Diệp Lâm ở đằng xa nhanh chóng truyền tới màn hình chiếu tại sảnh tầng một trong một thị trấn nhỏ.
Mọi người đều căng thẳng nín thở.
Mỗi một nhân viên đều mở to mắt, ngay cả chớp mắt bọn họ cũng không dám vì sợ giây tiếp theo sẽ bỏ lỡ một hình ảnh đặc sắc nào đó. Dù sao hai Võ thánh đã quá năm mươi tuổi đang đứng trước cửa chùa Hàn Sơn cũng không phải là Võ thánh bình thường!
Bọn họ đều là người phong thánh!
Mà những người này lại chưa từng có tư liệu gì về các trận chiến giữa người phong thánh!
Về phía Vu Kiệt, ngay khi nhìn thấy hình ảnh đầu tiên của Diệp Lâm, anh siết chặt nắm đấm, tầm mắt không hề bị cảnh tượng trong màn hình trực tiếp của flycam thu hút. Anh nghiêng đầu nhìn bố mình và những người khác.
Anh phát hiện, ngoại trừ anh thì những người khác đều đã bị cảnh tượng này hấp dẫn.
Ngay cả thủ lĩnh tổ chức Đệ Nhất Mạc Vãn Phong cũng xoay người, tập trung tinh thần xem chuyện sẽ xảy ra tiếp theo.
Không ai chú ý đến anh.
Bố anh.
Lão Ưng của Mật Điệp Tư.
Người của tổ chức Đệ Nhất.
Tất cả...
Nên đi rồi!
Nhìn bóng dáng khom người của Diệp Lâm trong màn hình, Vu Kiệt điều động khí kình toàn thân tích tụ vào hai chân, lùi ra sau không một tiếng động. Đây là chút khí kình còn sót lại của anh, từ khi quay về từ trận chiến khốc liệt ở khe núi Tuyết sau đó dốc hết sức lực chữa trị cho ông nội, khí kình còn lại chỉ có bấy nhiêu!
Anh sắp rời đi!
Đi tìm Diệp Lâm!
“Sư phụ, đợi con!”
...
Thời điểm này, Diệp Lâm không hề biết đồ đệ Vu Kiệt của mình đang cấp tốc rời khỏi thị trấn nhỏ đi tới đây.
Ông ta cũng không có thời gian để chú ý.
Trong mắt ông ta chỉ còn lại một người!
Chính là lão hòa thượng kia!
“Hóa ra, đây chính là lý do thứ hai của ông”.
Diệp Lâm chợt bừng tỉnh, cúi đầu thích thú nhìn Bát Môn, hỏi.
“Đúng vậy”.
Bát Môn gật đầu, việc này chẳng có gì phải giấu giếm.
“Phật văn của Hộ Sơn Đại Trận không ngăn được ông, không sao cả!”
“Trung khu của Hộ Sơn Đại Trận không ngăn được ông, cũng không sao cả!”
“Quan trọng là, sự tồn tại của Hộ Sơn Đại Trận đã kéo dài được thời gian cho người phong thánh kiệt xuất nhất của chùa Hàn Sơn tỉnh lại, vì vậy, lão nạp không hề sợ hãi”.
Từ đầu tới cuối, Bát Môn cùng các hòa thượng La Hán Đường bị sức ép đại đạo của Diệp Lâm đánh ngã trên đất đều chưa từng nghĩ có thể giết chết Diệp Lâm, càng chưa từng nghĩ Hộ Sơn Đại Trận có thể giết chết ông ta.
Bọn họ chỉ có một ý nghĩ duy nhất...giữ chân Diệp Lâm, kéo dài thời gian để lão hòa thượng quay lại.
Diệp Lâm không hề hối hận, ngược lại còn tăng thêm vài phần khinh thường: “Nửa giờ thôi mà”.
Bát Môn: “Nửa giờ đã quá đủ”.
“Ông cho rằng ông ta tỉnh lại thì có thể ngăn được tôi?”
Diệp Lâm hỏi lại.
Ở đằng xa, lão hòa thượng đứng trước cửa lớn nghe câu hỏi này liền trả lời Diệp Lâm: “Không muốn ngăn”.
“Tự nhận thức...”
Nhưng Diệp Lâm còn chưa nói xong thì câu cắt ngang của lão hòa thượng càng khiến bầu không khí trở nên căng thẳng.
Lão hòa thượng: “Chỉ muốn giết!”
“...”, Diệp Lâm.
Lời nói ra mang theo cảm xúc phức tạp, vừa có chút buồn cười lại có chút tức giận.
Hệt như một học sinh luôn xếp giữa lớp, một ngày nào đó bị ngã cầu thang chấn thương sọ não, sau khi tỉnh dậy, cậu ta quay lại trường học và tìm học sinh đứng nhất lớp nói rằng tôi sẽ giành lấy vị trí của cậu.
Vẻ mặt Diệp Lâm bắt đầu trở nên nghiêm túc.
Lão hòa thượng không chút sợ hãi nhìn Diệp Lâm: “Hôm nay Bát Môn sư huynh đã bị ông Diệp phế hết võ công, trở thành một người bình thường trong thế giới trần tục, ông nên buông tha cho huynh ấy, người ông muốn giết là tiểu tăng”.
Diệp Lâm cười lạnh một tiếng, liếc nhìn khuôn mặt trắng bệch của Bát Môn rồi nhàn nhạt nói: “Cũng phải, phải sống tiếp để nhìn ông đây san bằng chùa Hàn Sơn chứ”.
Nói xong, một tay ông ta thả lỏng buông cổ Bát Môn ra.
“Bịch!”
Sau đó.
Vị trụ trì chùa Hàn Sơn bị phế cả hai tay này rơi thẳng xuống đất.
Không bò dậy nổi.
Vết máu trên mặt đã đông cứng lại.
Vết thương trên hai cánh tay và tám huyệt vị quan trọng trên cơ thể vẫn không thuyên giảm.
Nói cách khác: Căn bản không hồi phục được.
Lão hòa thượng nheo mắt, gương mặt hơi vặn vẹo, đó là vẻ mặt của sự phẫn nộ.
Giây tiếp theo, những hành động của Diệp Lâm hoàn toàn khơi dậy sự phẫn nộ trong lòng ông ta.
Chỉ thấy Diệp Lâm nhấc chân, nhìn chằm chằm hai chân Bát Môn, không chút do dự đạp thẳng xuống.
“Rắc!”
Một âm thanh gãy xương.
Bầu không khí im lặng trong nháy mắt.
Con ngươi lão hòa thượng co lại.
“Aaaa...”
Theo sau là tiếng hét thê thảm dưới chân Diệp Lâm, tiếng hét đau đớn do xương gãy phát ra từ miệng Bát Môn.
Bát Môn thở hổn hển, sắc mặt lập tức đỏ bừng, dọc mép tai xuống cổ vả toàn bộ đầu đều sung huyết.
Đối mặt với tình cảnh thảm thương này vẻ mặt Diệp Lâm vẫn không biến sắc, nụ cười cợt nhả biến mất, sau khi bàn chân dùng sức đạp đứt mạch máu giữa các khớp xương, ông ta chắp hai tay sau lưng bước qua mặt Bát Môn.
Lão hòa thượng: “Thiện tai, thiện tai!”
Bát Môn đau đến nỗi không thốt nên lời.
Diệp Lâm lạnh giọng nói: “Thả ông ta, ông ta sẽ chạy, chỉ có thể làm thế này, nằm trên đất nhìn như vậy sẽ càng hay hơn”.
“Ông là ác ma!”
Ánh mắt lão hòa thượng trở nên lạnh lẽo.
“Ông đây chưa từng nói mình là người lương thiện, chính đạo trong thế gian có thăng trầm, đó là câu nói cửa miệng của người muốn làm việc lớn, đáng tiếc Diệp Lâm tôi đây không phải loại người đó”.
“Thực ra, thật sự nói về kẻ ác thì ông cũng không tốt đẹp gì”.
Trong khi nói, Diệp Lâm bước về phía trước, cuối cùng dừng lại ở khoảng cách ba thước trước mặt lão hòa thượng.
“Hai mươi lăm năm trước, ông chủ trương âm mưu kia, giết chết con dâu nhà họ Lý. Một tuần trước, lại là ông chủ trương hành động kia, giết ý tá của bệnh viện chỉ để bắt một người bình thường, ông đây chẳng nhìn thấy tí từ bi nào trên người ông cả, tất cả những lời ông nói đều rất giả tạo”.
Giọng điệu lão hòa thượng lạnh lẽo cực độ: “Cũng câu nói đó, tiểu tăng đã từng nói với ông Mặc rồi, tất cả...đều vì chúng sinh”.
“Cũng câu nói đó, tôi đã nói với sư huynh ông rồi”.
“Câu gì?”, lão hòa thượng hỏi.
Bát Môn nhíu chặt chân mày, sắc mặt vô cùng khó coi.
Diệp Lâm: “Ông đây...nói cái con mẹ nhà mày!”
Lời nói ra.
Diệp Lâm đã di chuyển.
Không có nhiều lời thừa thãi.
Cũng không lãng phí thêm thời gian.
Ngay khi thốt ra chữ cuối cùng, bước chân Diệp Lâm vụt qua, cơ thể nhanh nhẹn.
Trên mặt đất trước sân chùa Hàn Sơn, vài chiếc lá rơi xuống bay lượn trong không trung, bay tới khoảng không của chiếc chuông đồng đã biến thành đống sắt vụn, ngay lúc chiếc lá đáp xuống mặt đất.
Diệp Lâm xuất hiện sau lưng lão hòa thượng.
Sức ép đại đạo thật sự của Võ thánh dâng lên dưới chiếc mũ, là sóng thần hung dữ ùn ùn kéo tới, toát ra một luồng khí như sức ép của Cửu Trùng Thiên, Diệp Lâm tung ra nắm đấm.
Khoảnh khắc cơ thể ông ta dừng lại, sắc mặt lão hòa thượng liền căng thẳng.
Tốc độ cực nhanh này rõ ràng khiến ông ta không kịp phản ứng.
Nhưng...
Lúc nắm đấm đó sắp đánh vào lưng lão hòa thượng.
Lão hòa thượng hành động.
Cơ thể nhanh chóng xoay chân di chuyển.
Không tránh đi.
Mà nghiêng người đồng thời lật người, một tay chống xuống đất, đá chân ngược về phía sau!
----------------------------