Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-76
Chương 76: Hành trình đến Ninh Thành
Dương Cẩm Tú đi đâu mất rồi…
Vu Kiệt không rõ nhưng chính vì không rõ nên mới phải đi tìm. Đáp án không rõ ràng, phải vắt óc suy nghĩ thì mới giải quyết được. Gặp phải chuyện gì mà không bắt tay vào làm, cứ ngồi nguyên tại chỗ thì vận may cũng không bao giờ ‘ngó ngàng’ đến chúng ta.
Đời người quá ngắn…
Người phù hợp với mình quá ít…
Vì thế, nếu gặp được rồi thì nhất định phải trân trọng…
Lúc nhỏ, khi anh vừa mới sinh ra đã bị bố mẹ bỏ rơi. Lúc đó chỉ là một đứa trẻ sơ sinh nên anh không thể làm gì được.
Một lần nhận nhiệm vụ trong Lang Nha, anh nằm trong vòng vây của kẻ địch. Trong lúc nguy cấp anh không thể kéo Vương Tam quay về, hại anh ta phải dùng tính mạng để tìm mục tiêu cho mình, cuối cùng bỏ mạng nơi chiến trường.
Bố mẹ mất rồi, anh em cũng chết, anh không thể để người thân quan trọng của mình biến mất thêm nữa.
Anh rời khỏi công xưởng rồi lái xe với tốc độ nhanh nhất. Chỉ trong vòng 20 phút anh đã quay về Giang Thành.
Đầu tiên anh đến ký túc xá nhân viên của tập đoàn Cao Thị, không thèm để ý đến bảo vệ đang ngăn không cho mình vào. Nhưng kết quả là… Không tìm thấy.
Anh lại lái xe đến quán bar mà Dương Cẩm Tú có nhắc đến trong tin nhắn. Anh muốn xem cô ấy có về đó đợi mình không, nhưng rồi… Vẫn không thấy.
Cuối cùng, anh đến quảng trường mà anh và Dương Cẩm Tú gặp nhau lần cuối. Lúc này trời đang mưa, một mình Vu Kiệt đứng trước một cửa hàng đang đóng cửa.
Dương Cẩm Tú… Không ở đây…
“Cẩm Tú…”, tiếng sấm không ngừng vang rền trên bầu trời. Mưa vẫn rơi, tiếng mưa như tiếng pháo đang chế giễu anh đến chậm một bước.
Anh nắm chặt điện thoại, trong màn hình sáng lóe lên, từng tin nhắn của Dương Cẩm Tú được anh đọc vô số lần.
“Nếu như… Mình có thể đọc được sớm hơn… Thì tốt biết mấy…”.
“Thật sự… Để lỡ như vậy sao?”
“Cẩm Tú… Xin lỗi… Xin lỗi…”, anh ngồi sụp xuống, vò đầu dứt tóc, đôi mắt đỏ hoe. Từng hạt mưa rơi xuống người anh, trong đầu anh lúc này ẩn hiện những ký ức trước đó.
“Chú ơi! Chú ăn bánh bao lúc nóng đi này”.
“Chú! Chú cứu tôi, có phải thích tôi rồi không?”
“Chú…”.
“Này chàng trai…”, đúng lúc này một cô quét rác trên đường cầm chiếc ô, vẻ mặt lo lắng bước tới. Trời mưa to mà một thanh niên ngồi trước cửa hàng khóc tu tu như đứa trẻ, không biết đã xảy ra chuyện gì?
Nhưng Vu Kiệt không có phản ứng gì.
Cô đó chau mày, thở dài một cái rồi giơ ô lên đầu của Vu Kiệt, còn mình thì ướt mưa. Sau đó cô ta nói: “Này chàng trai! Trên đời này vốn có rất nhiều chuyện không công bằng. Con người không thể lúc nào cũng thuận lợi được. Chịu khổ chút, nhẫn nhịn chút, đôi khi lại là rèn luyện của xã hội dành cho cậu”.
“Những người bình thường như chúng ta khi bước chân vào xã hội này, ngoài phấn đấu thì thật sự không còn đường nào để đi. Tôi hiểu hoàn cảnh hiện giờ của cậu, có phải là rất mệt? Nhưng mệt đến đâu thì cậu cũng phải hiểu, chúng ta không phải là con nhà giàu. Ngoại trừ việc dựa dẫm vào bản thân mình thì chúng ta không dựa vào ai được nữa đâu”.
“Hơn nữa, làm phú nhị đại cũng khó lắm chứ. Ví dụ như ông chủ của cửa hàng trước mặt cậu đây. Tên là Dương Kiếm, mấy ngày trước bỏ ra hơn triệu tệ mua lại cửa hàng này. Thế mà thoắt cái đã bị bố mình cho đám người đến bắt về kế thừa gia sản. Haiz! Không thể so sánh được”.
“…”, Vu Kiệt ngây người ra một lúc, cảnh tượng trong đầu lập tức biến mất mà xuất hiện lúc này là cái tên ‘Dương Kiếm’.
Dương Kiếm…
Dương Cẩm Tú…
Đều họ Dương… Mấy ngày trước bỏ ra một triệu tệ mua lại cửa hàng này. Mấy ngày trước chẳng phải là lúc mà Dương Cẩm Tú dẫn mình đến phát tờ rơi hay sao?
Cô ấy nói là cô ấy tìm được một công việc tốt vô cùng?
Thế mà thoắt cái đã bị bố cho đám người đến bắt về…
Có lẽ nào?
Trong lòng Vu Kiệt không khỏi dấy lên suy đoán, hình như anh đã tìm được phương hướng.
Anh vội đứng dậy nhìn cô quét rác.
“Sao thế? Có phải nghĩ thông suốt rồi không? Tôi nói rồi mà, người trẻ tuổi đâu có dễ dàng bị đánh gục như vậy”, cô quét rác cười vui vẻ, nói.
Vu Kiệt vội hỏi: “Cô ơi! Ông chủ của cửa hàng này đi bao lâu rồi ạ?”
“Để tôi nhớ lại xem! Hình như cũng được nửa tiếng rồi. Bố của ông chủ lúc đầu nghe điện thoại thì biểu cảm căng thẳng lắm, sau đó thì nhẹ nhõm đi nhiều. Một lát là đưa ông chủ lên xe đi rồi. Sao thế?”
“Cảm ơn cô! Cháu biết rồi”, nói xong Vu Kiệt lấy điện thoại đi đến bên dưới của camera ở một chỗ. Ở đây có thể nhìn thấy mọi tình hình xung quanh cửa hàng. Tiếp đó anh gọi một số.
“Tút…”, một lát sau điện thoại kết nối được.
Giọng nói của Lưu Mặc Sinh truyền lại: “Vu Kiệt à! Tôi đã biết chuyện ở công xưởng rồi. Trương Thế Đào cũng đã báo cáo với tôi, lần này cậu làm tốt lắm. Tên Vương Ninh đó hung ác vô cùng, bắt được gã coi như là trừ được mối họa. Công lao của cậu rất lớn, tôi sẽ bảo người ghi lại. Tất nhiên, chuyện của anh trai cậu tôi cũng sẽ cho người dốc sức điều tra”.
“Tên Mạnh Hải và nhóc con của nhà họ Lãnh nhất định phải chịu trừng phạt”.
“Tôi sẽ đòi lại công bằng cho anh trai cậu”, Lưu Mặc Sinh vỗ ngực bảo đảm. Đến độ tuổi của ông ta, địa vị và sức ảnh hưởng mà ông ta có, chỉ cần giậm chân một cái thì các nơi đều phải rung chuyển.
Một câu nói của ông ta sẽ có sự thay đổi đối với bất cứ người bình thường nào, thậm chí còn ảnh hưởng đến nửa đời còn lại của người đó.
“Cảm ơn ông! Nhưng lần này tôi gọi điện thoại cho ông là muốn nhờ ông điều tra giúp hướng đi của một chiếc xe”.
“Xe?”, Lưu Mặc Sinh chau mày hỏi: “Xe gì?”
“Tôi cũng không biết nữa nhưng tôi biết địa chỉ. Tôi muốn nhờ ông điều tra giúp tôi”, đây là manh mối duy nhất mà Vu Kiệt có được hiện giờ, mặc dù chỉ là suy đoán nhưng vẫn phải thử.
“Được! Cậu gửi địa chỉ cho tôi”.
“Vâng”, sau đó, Vu Kiệt dùng điện thoại gửi đi vị trí của cửa hàng đồng thời còn chú thích con xe xịn nhất trước cửa hàng.
Sau khi gửi xong, Vu Kiệt đặt điện thoại ở bên tai, tiếp tục nói: “Được rồi, Lưu Soái… Tôi gửi ông địa chỉ rồi. Tôi vẫn còn việc nhờ ông giúp”.
“Nói đi! Cậu là công thần trong chuyện lần này, cậu đã bắt được Vương Ninh. Bất luận cậu có yêu cầu gì, tôi đều đáp ứng”, Lưu Mặc Sinh vui vẻ nói.
Vu Kiệt thấy cảm động trong lòng, suy nghĩ một hồi mới nói: “Thời gian tới… Có lẽ tôi sẽ rời khỏi Giang Thành. Tôi đã cứu được tính mạng anh trai rồi nên nhờ ông phái người chăm sóc anh tôi. Ngoài ra mong ông đừng nói ra tung tích của tôi và những gì tôi điều tra được. Kể cả anh tôi cũng đừng nói”.
Vu Kiệt không muốn bất cứ ai phải lo lắng cho mình. Anh muốn một mình đi tìm Dương Cẩm Tú.
Trong thời gian đó, anh không thể chắc chắn anh trai mình có bị tổn thương gì không nên trước khi rời đi, anh phải chuẩn bị cho kỹ.
“Được! Tôi đồng ý với cậu. Trước khi cậu quay về, cả Giang Thành này sẽ không có ai dám động vào một sợi tóc của anh cậu”.
“Cảm ơn ông. Vậy… Tạm biệt Lưu Soái, xin hãy giữ gìn sức khỏe”.
“Tạm biệt Lang Vương. Tôi đợi cậu quay về”.
“Bụp”, điện thoại vừa ngắt, Vu Kiệt liền quay về căn hộ.
Sau khi thu dọn hành lý, anh nhận được tin mà Lưu Mặc Sinh phái người đi điều tra. Chiếc xe đó… Đã đi vào Ninh Thành.
Tiếp đó, anh lên mạng tìm một lái xe. Sau khi bảo người đó lái Audi trả về cho Đổng Sinh thì anh lên đường đi đến ga tàu hỏa.
Ninh Thành…
Tôi đến đây…
“Cẩm Tú… Liệu cô có ở đó không?
- ---------------------------
Dương Cẩm Tú đi đâu mất rồi…
Vu Kiệt không rõ nhưng chính vì không rõ nên mới phải đi tìm. Đáp án không rõ ràng, phải vắt óc suy nghĩ thì mới giải quyết được. Gặp phải chuyện gì mà không bắt tay vào làm, cứ ngồi nguyên tại chỗ thì vận may cũng không bao giờ ‘ngó ngàng’ đến chúng ta.
Đời người quá ngắn…
Người phù hợp với mình quá ít…
Vì thế, nếu gặp được rồi thì nhất định phải trân trọng…
Lúc nhỏ, khi anh vừa mới sinh ra đã bị bố mẹ bỏ rơi. Lúc đó chỉ là một đứa trẻ sơ sinh nên anh không thể làm gì được.
Một lần nhận nhiệm vụ trong Lang Nha, anh nằm trong vòng vây của kẻ địch. Trong lúc nguy cấp anh không thể kéo Vương Tam quay về, hại anh ta phải dùng tính mạng để tìm mục tiêu cho mình, cuối cùng bỏ mạng nơi chiến trường.
Bố mẹ mất rồi, anh em cũng chết, anh không thể để người thân quan trọng của mình biến mất thêm nữa.
Anh rời khỏi công xưởng rồi lái xe với tốc độ nhanh nhất. Chỉ trong vòng 20 phút anh đã quay về Giang Thành.
Đầu tiên anh đến ký túc xá nhân viên của tập đoàn Cao Thị, không thèm để ý đến bảo vệ đang ngăn không cho mình vào. Nhưng kết quả là… Không tìm thấy.
Anh lại lái xe đến quán bar mà Dương Cẩm Tú có nhắc đến trong tin nhắn. Anh muốn xem cô ấy có về đó đợi mình không, nhưng rồi… Vẫn không thấy.
Cuối cùng, anh đến quảng trường mà anh và Dương Cẩm Tú gặp nhau lần cuối. Lúc này trời đang mưa, một mình Vu Kiệt đứng trước một cửa hàng đang đóng cửa.
Dương Cẩm Tú… Không ở đây…
“Cẩm Tú…”, tiếng sấm không ngừng vang rền trên bầu trời. Mưa vẫn rơi, tiếng mưa như tiếng pháo đang chế giễu anh đến chậm một bước.
Anh nắm chặt điện thoại, trong màn hình sáng lóe lên, từng tin nhắn của Dương Cẩm Tú được anh đọc vô số lần.
“Nếu như… Mình có thể đọc được sớm hơn… Thì tốt biết mấy…”.
“Thật sự… Để lỡ như vậy sao?”
“Cẩm Tú… Xin lỗi… Xin lỗi…”, anh ngồi sụp xuống, vò đầu dứt tóc, đôi mắt đỏ hoe. Từng hạt mưa rơi xuống người anh, trong đầu anh lúc này ẩn hiện những ký ức trước đó.
“Chú ơi! Chú ăn bánh bao lúc nóng đi này”.
“Chú! Chú cứu tôi, có phải thích tôi rồi không?”
“Chú…”.
“Này chàng trai…”, đúng lúc này một cô quét rác trên đường cầm chiếc ô, vẻ mặt lo lắng bước tới. Trời mưa to mà một thanh niên ngồi trước cửa hàng khóc tu tu như đứa trẻ, không biết đã xảy ra chuyện gì?
Nhưng Vu Kiệt không có phản ứng gì.
Cô đó chau mày, thở dài một cái rồi giơ ô lên đầu của Vu Kiệt, còn mình thì ướt mưa. Sau đó cô ta nói: “Này chàng trai! Trên đời này vốn có rất nhiều chuyện không công bằng. Con người không thể lúc nào cũng thuận lợi được. Chịu khổ chút, nhẫn nhịn chút, đôi khi lại là rèn luyện của xã hội dành cho cậu”.
“Những người bình thường như chúng ta khi bước chân vào xã hội này, ngoài phấn đấu thì thật sự không còn đường nào để đi. Tôi hiểu hoàn cảnh hiện giờ của cậu, có phải là rất mệt? Nhưng mệt đến đâu thì cậu cũng phải hiểu, chúng ta không phải là con nhà giàu. Ngoại trừ việc dựa dẫm vào bản thân mình thì chúng ta không dựa vào ai được nữa đâu”.
“Hơn nữa, làm phú nhị đại cũng khó lắm chứ. Ví dụ như ông chủ của cửa hàng trước mặt cậu đây. Tên là Dương Kiếm, mấy ngày trước bỏ ra hơn triệu tệ mua lại cửa hàng này. Thế mà thoắt cái đã bị bố mình cho đám người đến bắt về kế thừa gia sản. Haiz! Không thể so sánh được”.
“…”, Vu Kiệt ngây người ra một lúc, cảnh tượng trong đầu lập tức biến mất mà xuất hiện lúc này là cái tên ‘Dương Kiếm’.
Dương Kiếm…
Dương Cẩm Tú…
Đều họ Dương… Mấy ngày trước bỏ ra một triệu tệ mua lại cửa hàng này. Mấy ngày trước chẳng phải là lúc mà Dương Cẩm Tú dẫn mình đến phát tờ rơi hay sao?
Cô ấy nói là cô ấy tìm được một công việc tốt vô cùng?
Thế mà thoắt cái đã bị bố cho đám người đến bắt về…
Có lẽ nào?
Trong lòng Vu Kiệt không khỏi dấy lên suy đoán, hình như anh đã tìm được phương hướng.
Anh vội đứng dậy nhìn cô quét rác.
“Sao thế? Có phải nghĩ thông suốt rồi không? Tôi nói rồi mà, người trẻ tuổi đâu có dễ dàng bị đánh gục như vậy”, cô quét rác cười vui vẻ, nói.
Vu Kiệt vội hỏi: “Cô ơi! Ông chủ của cửa hàng này đi bao lâu rồi ạ?”
“Để tôi nhớ lại xem! Hình như cũng được nửa tiếng rồi. Bố của ông chủ lúc đầu nghe điện thoại thì biểu cảm căng thẳng lắm, sau đó thì nhẹ nhõm đi nhiều. Một lát là đưa ông chủ lên xe đi rồi. Sao thế?”
“Cảm ơn cô! Cháu biết rồi”, nói xong Vu Kiệt lấy điện thoại đi đến bên dưới của camera ở một chỗ. Ở đây có thể nhìn thấy mọi tình hình xung quanh cửa hàng. Tiếp đó anh gọi một số.
“Tút…”, một lát sau điện thoại kết nối được.
Giọng nói của Lưu Mặc Sinh truyền lại: “Vu Kiệt à! Tôi đã biết chuyện ở công xưởng rồi. Trương Thế Đào cũng đã báo cáo với tôi, lần này cậu làm tốt lắm. Tên Vương Ninh đó hung ác vô cùng, bắt được gã coi như là trừ được mối họa. Công lao của cậu rất lớn, tôi sẽ bảo người ghi lại. Tất nhiên, chuyện của anh trai cậu tôi cũng sẽ cho người dốc sức điều tra”.
“Tên Mạnh Hải và nhóc con của nhà họ Lãnh nhất định phải chịu trừng phạt”.
“Tôi sẽ đòi lại công bằng cho anh trai cậu”, Lưu Mặc Sinh vỗ ngực bảo đảm. Đến độ tuổi của ông ta, địa vị và sức ảnh hưởng mà ông ta có, chỉ cần giậm chân một cái thì các nơi đều phải rung chuyển.
Một câu nói của ông ta sẽ có sự thay đổi đối với bất cứ người bình thường nào, thậm chí còn ảnh hưởng đến nửa đời còn lại của người đó.
“Cảm ơn ông! Nhưng lần này tôi gọi điện thoại cho ông là muốn nhờ ông điều tra giúp hướng đi của một chiếc xe”.
“Xe?”, Lưu Mặc Sinh chau mày hỏi: “Xe gì?”
“Tôi cũng không biết nữa nhưng tôi biết địa chỉ. Tôi muốn nhờ ông điều tra giúp tôi”, đây là manh mối duy nhất mà Vu Kiệt có được hiện giờ, mặc dù chỉ là suy đoán nhưng vẫn phải thử.
“Được! Cậu gửi địa chỉ cho tôi”.
“Vâng”, sau đó, Vu Kiệt dùng điện thoại gửi đi vị trí của cửa hàng đồng thời còn chú thích con xe xịn nhất trước cửa hàng.
Sau khi gửi xong, Vu Kiệt đặt điện thoại ở bên tai, tiếp tục nói: “Được rồi, Lưu Soái… Tôi gửi ông địa chỉ rồi. Tôi vẫn còn việc nhờ ông giúp”.
“Nói đi! Cậu là công thần trong chuyện lần này, cậu đã bắt được Vương Ninh. Bất luận cậu có yêu cầu gì, tôi đều đáp ứng”, Lưu Mặc Sinh vui vẻ nói.
Vu Kiệt thấy cảm động trong lòng, suy nghĩ một hồi mới nói: “Thời gian tới… Có lẽ tôi sẽ rời khỏi Giang Thành. Tôi đã cứu được tính mạng anh trai rồi nên nhờ ông phái người chăm sóc anh tôi. Ngoài ra mong ông đừng nói ra tung tích của tôi và những gì tôi điều tra được. Kể cả anh tôi cũng đừng nói”.
Vu Kiệt không muốn bất cứ ai phải lo lắng cho mình. Anh muốn một mình đi tìm Dương Cẩm Tú.
Trong thời gian đó, anh không thể chắc chắn anh trai mình có bị tổn thương gì không nên trước khi rời đi, anh phải chuẩn bị cho kỹ.
“Được! Tôi đồng ý với cậu. Trước khi cậu quay về, cả Giang Thành này sẽ không có ai dám động vào một sợi tóc của anh cậu”.
“Cảm ơn ông. Vậy… Tạm biệt Lưu Soái, xin hãy giữ gìn sức khỏe”.
“Tạm biệt Lang Vương. Tôi đợi cậu quay về”.
“Bụp”, điện thoại vừa ngắt, Vu Kiệt liền quay về căn hộ.
Sau khi thu dọn hành lý, anh nhận được tin mà Lưu Mặc Sinh phái người đi điều tra. Chiếc xe đó… Đã đi vào Ninh Thành.
Tiếp đó, anh lên mạng tìm một lái xe. Sau khi bảo người đó lái Audi trả về cho Đổng Sinh thì anh lên đường đi đến ga tàu hỏa.
Ninh Thành…
Tôi đến đây…
“Cẩm Tú… Liệu cô có ở đó không?
- ---------------------------