Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 630: Ngày mưa đầy áp lực
Một tiếng “Đáng giá” đinh tai nhức óc.
Rốt cuộc, cuồng phong cũng thổi tan bụi mù mờ mịt bao quanh hai người, mưa rơi trên người họ.
Áo cà sa của lão tăng phủ một tầng bụi, thế nhưng trên người lại không hề có một vết thương nào.
Ông ta chắp tay trước ngực, đứng vững vàng tại chỗ, sàn nhà dưới chân đã sớm vỡ nát, có rất nhiều mảnh chữ “Nhất” bị cắt ra, rơi rụng như lá khô, trong khoảnh khắc phát nổ, tất cả pháp tắc chữ “Nhất” vốn đang lao về phía Diệp Lâm bỗng hình thành một tấm chắn che chở cho lão tăng, ngăn cản biển lửa cắn nuốt, đồng thời, cái giá phải trả cũng không hề nhỏ.
Tất cả pháp tắc xây dựng thành lĩnh vực của lão tăng đã bị ấn chữ “Bạo” của Diệp Lâm đánh tan.
Trong khoảng thời gian ngắn, rất khó để khôi phục trở lại.
Kết quả này cũng có nghĩa là ngay thời điểm hiện tại, một khi đối mặt với lôi kiếp, mất đi lĩnh vực che chở, lão tăng chắc chắn không thoát khỏi cái chết!
Diệp Lâm biết rõ điều này.
Dường như lão tăng cũng kịp nhận ra, ông ta ngẩng đầu liếc nhìn bầu trời.
Lại nói…
Khi tất cả mọi người nhìn thấy Diệp Lâm còn có thể đứng dậy, bọn họ không khỏi kinh ngạc.
Cơ mặt dường như sắp bắt đầu co giật, ánh mắt thể hiện rõ sự kinh ngạc cùng cảm giác khó có thể tin được.
Trong số đó, có biểu hiện rõ ràng nhất chính là lão hòa thượng.
Khi nhìn thấy Diệp Lâm còn sống, ông ta đứng ngẩn ra.
Tươi cười trên mặt phút chốc cứng lại, đứng sững tại chỗ.
“Việc này… việc này… sao có thể?”
“Sao ông ta lại còn sống? Sao ông ta vẫn còn đứng lên được?”
“Diệp Lâm, ông thật sự… không chết ư?”
Giữa không gian tĩnh lặng, chỉ nghe thấy âm thanh khiếp sợ đến cực điểm của lão hòa thượng, mỗi một chữ, mỗi một câu đều nói ra những suy nghĩ trong đầu ông ta.
Cứng rắn đối chọi với đại trận hộ sơn của chùa Hàn Sơn để lên núi, chịu một chưởng toàn lực của ông ta, liên tục tiêu hao khí kình, cuối cùng trả giá bằng máu tươi để vận dụng ấn chữ “Bạo”, vậy mà Diệp Lâm vẫn còn sống?
Lại nói, ông ta chỉ vừa mới phá kình mà thôi!
Miễn cưỡng phá kình, trong điều kiện còn chưa ổn định trụ cột đã phải tham gia chiến đấu như vậy, chỉ cần không cẩn thận một chút thôi, e là không thoát khỏi cái chết, đây là sự thật mà ai cũng hiểu rõ, thế nhưng Diệp Lâm… ông ta dựa vào cái gì chứ?
Ông ta dựa vào cái gì… để sống sót?
Lão hòa thượng không biết!
Những người khác cũng không biết.
Để lại cho đám… cường giả phong Thánh của Giang Hồ Truyền Thừa vô số suy đoán, suy đoán vì sao Diệp Lâm không chết? Đến khi nào ông ta mới chết? Suy đoán rốt cuộc Diệp Lâm còn lại bao nhiêu khí lực để chiến đấu?
“Rầm!”
Nhưng ngay sau đó, đã có đáp án.
Diệp Lâm ngã lăn ra đất.
“Bịch!”
Ông ta té xuống, lảo đảo ngã ra đất.
Lúc rống lên chữ “Đáng giá” kia, vốn dĩ ông ta định điều động khí kình trong cơ thể, lần nữa tiến vào trạng thái chiến đấu, hòng kéo dài thời gian, tranh thủ thêm một chút nữa, nhưng còn chưa kịp làm như vậy, cơ thể đã cảm giác đau đớn cùng cực, khiến hai chân ông ta run lên, ngay cả đứng cũng trở thành mộng ước xa vời.
Hai tay vẫn kiên cường kết ấn.
Thấy một màn như vậy, lão hòa thượng lại lần nữa đứng ngẩn ra.
“Ông Diệp!”
“Ông Diệp!”
“Ông Diệp!”
“…”
Sáu người của Quốc Phái lập tức biến sắc, bọn họ quýnh cả lên.
Nhưng lo lắng thì thế nào, chạy đến để chịu chết hay sao?
Bọn họ chỉ có thể trơ mắt đứng bên cạnh nhìn, sáu người siết chặt nắm đấm, sắc mặt tái nhợt, ánh mắt tràn đầy sát ý nhìn về phía lão tăng, nhưng sâu trong mắt lại chỉ có bất đắc dĩ.
Đứng trước chênh lệch thực lực tuyệt đối, dù có phẫn nộ thì cũng chỉ có thể chịu đựng?
Không phải sao?
Người của Quốc Phái đều cho rằng ở thời đại này, người phong Vương đều sẽ tiếp tục bế quan để né tránh Thiên Cơ lôi kiếp, vĩnh viễn không xuất thế, mặc cho khí tức của mình bị Thiên Cơ khóa chặt.
Nhưng hôm nay, bọn họ mới nhận ra rằng mình đã tính sai.
Hiển nhiên, cứ luôn dựa vào Võ Thánh để quản giáo võ giới là điều cực kỳ sai lầm.
Không ai ngờ rằng lão tăng lại thật sự xuất quan.
Vì vậy…
Kết cục dường như… chỉ có thất bại!
Lão tăng đứng từ trên nhìn xuống Diệp Lâm, nói: “Ngay cả đứng trước mặt bổn tọa mà ông còn không làm được, lại đòi ngăn cản ta?”
“Châu chấu đá xe, nghe sao buồn cười, thế gian không chỉ gói gọn ở nơi này, ông cần gì chấp nhất một chút khoái cảm nhất thời!”
“Ông mãi mãi không hiểu được!”
Không đợi lão tăng nói hết lời, Diệp Lâm đã cắt ngang.
Mồ hôi nóng bỏng trộn lẫn cùng nước mưa, đọng lại ở trán, hai tay Diệp Lâm run run.
Một lần thi triển thuật chữ “Bạo” đã tiêu hao toàn bộ khí kình trong cơ thể ông ta.
Nhưng đổi lại chỉ có thể đánh nát lĩnh vực của lão tăng, Diệp Lâm không cách nào chấp nhận sự thật như vậy, nhưng cũng đành phải chấp nhận.
Ông ta ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào lão tăng: “Ông đây còn chưa chết!”
“Bốp!”
Ngay sau đó, nhấc chân, tung một cước.
Lão tăng hung hăng đá vào ngực Diệp Lâm, chỉ tùy tiện vung chân thôi, đã tạo nên âm thanh xé gió giữa không trung.
Cùng với đó là một tiếng nổ, Diệp Lâm bị đá bay ra ngoài, đâm vào một gốc đại thụ.
“Phốc!”
Máu tươi từ trong miệng Diệp Lâm trào ra.
Ông ta che ngực, mồ hôi ngày càng nhiều, sắc mặt cũng đã tái đi.
Còn chưa kịp ổn định hơi thở, nhoáng một cái, lão tăng đã di chuyển đến trước mặt ông ta, tựa như một cái bóng lao đến, vung chân, tiếp tục đá một cước vào hông Diệp Lâm.
“Bốp!”
Lại một cước.
Diệp Lâm không hề có sức phản kháng, một lần nữa bay ra ngoài.
Hai cú đá khiến cho vết thương trên người ông ta rách ra.
Máu tươi chảy dọc khóe miệng Diệp Lâm, cảm giác đau đớn ở ngực và hông tựa như bị bánh xe tải nghiền lên.
Diệp Lâm há miệng thở dốc, đau đớn dữ dội gần như khiến ông ta mở mắt không nổi, mỗi một lần hô hấp đều cảm giác đau buốt.
“Đồ khốn kiếp!”
Quốc Phái – Lăng Tiêu giận tím mặt, khuôn mặt ông ta trướng đỏ lên, vẻ mặt vô cùng dữ tợn, ông ta lập tức rút thương ra.
“Con lừa trọc, có bản lĩnh thì đánh với ông đây một trận!”
Nhìn Diệp Lâm bị ngược đãi như vậy, ông ta không nhịn nổi nữa.
Nhưng ngay khi ông ta chuẩn bị lao đến, thì bị một bàn tay to ngăn lại trước mặt.
“Ông làm gì đó? Tránh ra cho tôi!”
Lăng Tiêu quay sang Lão Hồ Lô, hét lên.
Lão Hồ Lô: “Ông cho rằng tôi không muốn giúp ông Diệp à? Hiện tại ông đi chỉ có chịu chết thôi, hiểu không?”
Lăng Tiêu: “Chịu chết còn hơn làm một kẻ vô dụng trơ mắt đứng nhìn!”
“Tránh ra!”
“Bình tĩnh đi Lăng Tiêu, không thể xúc động!”
“Bình tĩnh cái con khỉ!”
Sao có thể bình tĩnh được?
Ông ta không phải kẻ vong ân phụ nghĩa, phải biết, Quốc Phái có thể thống trị võ giới như hiện tại, một phần công lao là của Diệp Lâm, nếu như không có trận chiến mười lăm năm trước, thì sẽ không có Quốc Phái hôm nay, đám bọn họ làm gì có cơ hội phong Thánh?
Hiện tại, muốn ông ta tận mắt nhìn Diệp Lâm bị người ta đá hết lần này đến lần khác, ông ta không làm được.
Dứt lời, Lăng Tiêu đẩy Lão Hồ Lô ra, chịu đựng đau đớn ở ngực, nhấc lên trường thương, tựa như một cái bóng lao nhanh về phía lão tăng.
Tốc độ ông ta cực nhanh, trường thương trong tay hệt như một vệt sao băng, ông ta đạp một chân lấy đà, vọt lên không trung, đầu thương như sao băng từ giữa không trung đâm tới, mang theo toàn bộ khí kình trong cơ thể, dồn vào một kích mạnh nhất.
Nhưng…
Ngay khi trường thương vừa vào thế, lão tăng khẽ phất tay, một giây sau, ông ta một lần nữa xuất hiện trước người Diệp Lâm, giơ tay lên, hướng về phía Lăng Tiêu đang đâm đến sau lưng.
“Thình thịch!”
Cảm giác nguy hiểm dày đặc ngưng tụ trong không khí.
Diệp Lâm biến sắc: “Không… Đừng… Mau lui lại!”
“Lui!”
“Bạo!”
Đã không còn kịp nữa!
Ngay khi Diệp Lâm nhận ra được nguy hiểm, tất cả… đã không còn kịp.
Giữa không trung, một đạo pháp tắc chữ “Nhất” thuộc về lão tăng hung hăng bay ra, thế như trẻ che, xuyên qua mũi thương của Lăng Tiêu, sau đó, xuyên thẳng qua lồng ngực ông ta.
Kế đó…
“Vù vù!”
Thi thể rơi trên mặt đất!
Mũi thương vỡ thành hai mảnh.
Dường như đạo pháp tắc chữ “Nhất” kia mang theo ý chí sát phạt quyết tuyệt, sau khi xuyên qua ngực Lăng Tiêu, nó chia thi thể ông ta làm năm đoạn.
Phân thây!
Mạnh mẽ như Diệp Lâm cũng không dám chính diện nghênh đón một chiêu của lão tăng.
Huống gì…
“Lăng… Lăng Tiêu!”
Mùi máu tươi xộc lên!
Thi thể nhanh chóng lạnh đi.
Trong phút chốc, bầu không khí trở nên nặng nề.
Đồng tử năm người còn lại của Quốc Phái đột nhiên ro rút, mày nhíu chặt, tràn đầy phẫn nộ.
Nhưng bọn họ vẫn không dám ra tay.
Không dám ra tay!
“Con sâu cái kiến, rốt cuộc cũng chỉ là con sâu cái kiến!”, lão tăng hờ hững lắc đầu.
Rốt cuộc, cuồng phong cũng thổi tan bụi mù mờ mịt bao quanh hai người, mưa rơi trên người họ.
Áo cà sa của lão tăng phủ một tầng bụi, thế nhưng trên người lại không hề có một vết thương nào.
Ông ta chắp tay trước ngực, đứng vững vàng tại chỗ, sàn nhà dưới chân đã sớm vỡ nát, có rất nhiều mảnh chữ “Nhất” bị cắt ra, rơi rụng như lá khô, trong khoảnh khắc phát nổ, tất cả pháp tắc chữ “Nhất” vốn đang lao về phía Diệp Lâm bỗng hình thành một tấm chắn che chở cho lão tăng, ngăn cản biển lửa cắn nuốt, đồng thời, cái giá phải trả cũng không hề nhỏ.
Tất cả pháp tắc xây dựng thành lĩnh vực của lão tăng đã bị ấn chữ “Bạo” của Diệp Lâm đánh tan.
Trong khoảng thời gian ngắn, rất khó để khôi phục trở lại.
Kết quả này cũng có nghĩa là ngay thời điểm hiện tại, một khi đối mặt với lôi kiếp, mất đi lĩnh vực che chở, lão tăng chắc chắn không thoát khỏi cái chết!
Diệp Lâm biết rõ điều này.
Dường như lão tăng cũng kịp nhận ra, ông ta ngẩng đầu liếc nhìn bầu trời.
Lại nói…
Khi tất cả mọi người nhìn thấy Diệp Lâm còn có thể đứng dậy, bọn họ không khỏi kinh ngạc.
Cơ mặt dường như sắp bắt đầu co giật, ánh mắt thể hiện rõ sự kinh ngạc cùng cảm giác khó có thể tin được.
Trong số đó, có biểu hiện rõ ràng nhất chính là lão hòa thượng.
Khi nhìn thấy Diệp Lâm còn sống, ông ta đứng ngẩn ra.
Tươi cười trên mặt phút chốc cứng lại, đứng sững tại chỗ.
“Việc này… việc này… sao có thể?”
“Sao ông ta lại còn sống? Sao ông ta vẫn còn đứng lên được?”
“Diệp Lâm, ông thật sự… không chết ư?”
Giữa không gian tĩnh lặng, chỉ nghe thấy âm thanh khiếp sợ đến cực điểm của lão hòa thượng, mỗi một chữ, mỗi một câu đều nói ra những suy nghĩ trong đầu ông ta.
Cứng rắn đối chọi với đại trận hộ sơn của chùa Hàn Sơn để lên núi, chịu một chưởng toàn lực của ông ta, liên tục tiêu hao khí kình, cuối cùng trả giá bằng máu tươi để vận dụng ấn chữ “Bạo”, vậy mà Diệp Lâm vẫn còn sống?
Lại nói, ông ta chỉ vừa mới phá kình mà thôi!
Miễn cưỡng phá kình, trong điều kiện còn chưa ổn định trụ cột đã phải tham gia chiến đấu như vậy, chỉ cần không cẩn thận một chút thôi, e là không thoát khỏi cái chết, đây là sự thật mà ai cũng hiểu rõ, thế nhưng Diệp Lâm… ông ta dựa vào cái gì chứ?
Ông ta dựa vào cái gì… để sống sót?
Lão hòa thượng không biết!
Những người khác cũng không biết.
Để lại cho đám… cường giả phong Thánh của Giang Hồ Truyền Thừa vô số suy đoán, suy đoán vì sao Diệp Lâm không chết? Đến khi nào ông ta mới chết? Suy đoán rốt cuộc Diệp Lâm còn lại bao nhiêu khí lực để chiến đấu?
“Rầm!”
Nhưng ngay sau đó, đã có đáp án.
Diệp Lâm ngã lăn ra đất.
“Bịch!”
Ông ta té xuống, lảo đảo ngã ra đất.
Lúc rống lên chữ “Đáng giá” kia, vốn dĩ ông ta định điều động khí kình trong cơ thể, lần nữa tiến vào trạng thái chiến đấu, hòng kéo dài thời gian, tranh thủ thêm một chút nữa, nhưng còn chưa kịp làm như vậy, cơ thể đã cảm giác đau đớn cùng cực, khiến hai chân ông ta run lên, ngay cả đứng cũng trở thành mộng ước xa vời.
Hai tay vẫn kiên cường kết ấn.
Thấy một màn như vậy, lão hòa thượng lại lần nữa đứng ngẩn ra.
“Ông Diệp!”
“Ông Diệp!”
“Ông Diệp!”
“…”
Sáu người của Quốc Phái lập tức biến sắc, bọn họ quýnh cả lên.
Nhưng lo lắng thì thế nào, chạy đến để chịu chết hay sao?
Bọn họ chỉ có thể trơ mắt đứng bên cạnh nhìn, sáu người siết chặt nắm đấm, sắc mặt tái nhợt, ánh mắt tràn đầy sát ý nhìn về phía lão tăng, nhưng sâu trong mắt lại chỉ có bất đắc dĩ.
Đứng trước chênh lệch thực lực tuyệt đối, dù có phẫn nộ thì cũng chỉ có thể chịu đựng?
Không phải sao?
Người của Quốc Phái đều cho rằng ở thời đại này, người phong Vương đều sẽ tiếp tục bế quan để né tránh Thiên Cơ lôi kiếp, vĩnh viễn không xuất thế, mặc cho khí tức của mình bị Thiên Cơ khóa chặt.
Nhưng hôm nay, bọn họ mới nhận ra rằng mình đã tính sai.
Hiển nhiên, cứ luôn dựa vào Võ Thánh để quản giáo võ giới là điều cực kỳ sai lầm.
Không ai ngờ rằng lão tăng lại thật sự xuất quan.
Vì vậy…
Kết cục dường như… chỉ có thất bại!
Lão tăng đứng từ trên nhìn xuống Diệp Lâm, nói: “Ngay cả đứng trước mặt bổn tọa mà ông còn không làm được, lại đòi ngăn cản ta?”
“Châu chấu đá xe, nghe sao buồn cười, thế gian không chỉ gói gọn ở nơi này, ông cần gì chấp nhất một chút khoái cảm nhất thời!”
“Ông mãi mãi không hiểu được!”
Không đợi lão tăng nói hết lời, Diệp Lâm đã cắt ngang.
Mồ hôi nóng bỏng trộn lẫn cùng nước mưa, đọng lại ở trán, hai tay Diệp Lâm run run.
Một lần thi triển thuật chữ “Bạo” đã tiêu hao toàn bộ khí kình trong cơ thể ông ta.
Nhưng đổi lại chỉ có thể đánh nát lĩnh vực của lão tăng, Diệp Lâm không cách nào chấp nhận sự thật như vậy, nhưng cũng đành phải chấp nhận.
Ông ta ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào lão tăng: “Ông đây còn chưa chết!”
“Bốp!”
Ngay sau đó, nhấc chân, tung một cước.
Lão tăng hung hăng đá vào ngực Diệp Lâm, chỉ tùy tiện vung chân thôi, đã tạo nên âm thanh xé gió giữa không trung.
Cùng với đó là một tiếng nổ, Diệp Lâm bị đá bay ra ngoài, đâm vào một gốc đại thụ.
“Phốc!”
Máu tươi từ trong miệng Diệp Lâm trào ra.
Ông ta che ngực, mồ hôi ngày càng nhiều, sắc mặt cũng đã tái đi.
Còn chưa kịp ổn định hơi thở, nhoáng một cái, lão tăng đã di chuyển đến trước mặt ông ta, tựa như một cái bóng lao đến, vung chân, tiếp tục đá một cước vào hông Diệp Lâm.
“Bốp!”
Lại một cước.
Diệp Lâm không hề có sức phản kháng, một lần nữa bay ra ngoài.
Hai cú đá khiến cho vết thương trên người ông ta rách ra.
Máu tươi chảy dọc khóe miệng Diệp Lâm, cảm giác đau đớn ở ngực và hông tựa như bị bánh xe tải nghiền lên.
Diệp Lâm há miệng thở dốc, đau đớn dữ dội gần như khiến ông ta mở mắt không nổi, mỗi một lần hô hấp đều cảm giác đau buốt.
“Đồ khốn kiếp!”
Quốc Phái – Lăng Tiêu giận tím mặt, khuôn mặt ông ta trướng đỏ lên, vẻ mặt vô cùng dữ tợn, ông ta lập tức rút thương ra.
“Con lừa trọc, có bản lĩnh thì đánh với ông đây một trận!”
Nhìn Diệp Lâm bị ngược đãi như vậy, ông ta không nhịn nổi nữa.
Nhưng ngay khi ông ta chuẩn bị lao đến, thì bị một bàn tay to ngăn lại trước mặt.
“Ông làm gì đó? Tránh ra cho tôi!”
Lăng Tiêu quay sang Lão Hồ Lô, hét lên.
Lão Hồ Lô: “Ông cho rằng tôi không muốn giúp ông Diệp à? Hiện tại ông đi chỉ có chịu chết thôi, hiểu không?”
Lăng Tiêu: “Chịu chết còn hơn làm một kẻ vô dụng trơ mắt đứng nhìn!”
“Tránh ra!”
“Bình tĩnh đi Lăng Tiêu, không thể xúc động!”
“Bình tĩnh cái con khỉ!”
Sao có thể bình tĩnh được?
Ông ta không phải kẻ vong ân phụ nghĩa, phải biết, Quốc Phái có thể thống trị võ giới như hiện tại, một phần công lao là của Diệp Lâm, nếu như không có trận chiến mười lăm năm trước, thì sẽ không có Quốc Phái hôm nay, đám bọn họ làm gì có cơ hội phong Thánh?
Hiện tại, muốn ông ta tận mắt nhìn Diệp Lâm bị người ta đá hết lần này đến lần khác, ông ta không làm được.
Dứt lời, Lăng Tiêu đẩy Lão Hồ Lô ra, chịu đựng đau đớn ở ngực, nhấc lên trường thương, tựa như một cái bóng lao nhanh về phía lão tăng.
Tốc độ ông ta cực nhanh, trường thương trong tay hệt như một vệt sao băng, ông ta đạp một chân lấy đà, vọt lên không trung, đầu thương như sao băng từ giữa không trung đâm tới, mang theo toàn bộ khí kình trong cơ thể, dồn vào một kích mạnh nhất.
Nhưng…
Ngay khi trường thương vừa vào thế, lão tăng khẽ phất tay, một giây sau, ông ta một lần nữa xuất hiện trước người Diệp Lâm, giơ tay lên, hướng về phía Lăng Tiêu đang đâm đến sau lưng.
“Thình thịch!”
Cảm giác nguy hiểm dày đặc ngưng tụ trong không khí.
Diệp Lâm biến sắc: “Không… Đừng… Mau lui lại!”
“Lui!”
“Bạo!”
Đã không còn kịp nữa!
Ngay khi Diệp Lâm nhận ra được nguy hiểm, tất cả… đã không còn kịp.
Giữa không trung, một đạo pháp tắc chữ “Nhất” thuộc về lão tăng hung hăng bay ra, thế như trẻ che, xuyên qua mũi thương của Lăng Tiêu, sau đó, xuyên thẳng qua lồng ngực ông ta.
Kế đó…
“Vù vù!”
Thi thể rơi trên mặt đất!
Mũi thương vỡ thành hai mảnh.
Dường như đạo pháp tắc chữ “Nhất” kia mang theo ý chí sát phạt quyết tuyệt, sau khi xuyên qua ngực Lăng Tiêu, nó chia thi thể ông ta làm năm đoạn.
Phân thây!
Mạnh mẽ như Diệp Lâm cũng không dám chính diện nghênh đón một chiêu của lão tăng.
Huống gì…
“Lăng… Lăng Tiêu!”
Mùi máu tươi xộc lên!
Thi thể nhanh chóng lạnh đi.
Trong phút chốc, bầu không khí trở nên nặng nề.
Đồng tử năm người còn lại của Quốc Phái đột nhiên ro rút, mày nhíu chặt, tràn đầy phẫn nộ.
Nhưng bọn họ vẫn không dám ra tay.
Không dám ra tay!
“Con sâu cái kiến, rốt cuộc cũng chỉ là con sâu cái kiến!”, lão tăng hờ hững lắc đầu.