Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-737
Chương 737: Đó Là Gì
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sự kiện quyên góp của trường đại học Thủ Đô tổng cộng kéo dài khoảng năm tiếng đồng hồ, từ một giờ chiều đến sáu giờ tối, tất cả các vật phẩm đấu giá mà nhà trường chuẩn bị từ vùng núi khó khăn đều đã được đấu giá thành công, tổng số tiền là 198 triệu, trong đó gần một nửa số tiền là từ túi Vu Kiệt.
Sự kiện quyên góp đã kết thúc thành công tốt đẹp, số tiền đấu giá sẽ được đóng dấu công chứng sau khi công chứng viên kiểm tra xong, tiếp đó sẽ được phân chia trực tiếp đến các khu vực khó khăn khác nhau, tiến hành ủng hộ, toàn bộ quá trình sẽ được công chứng viên của văn phòng công chứng theo dõi sát sao.
Sau khi kết thúc, tất cả phụ huynh cũng đi xuống hậu đài để thanh toán, sau đó nhận những vật phẩm đấu giá của mình.
Đợi những người khác hoàn thành thủ tục thanh toán xong, Vu Kiệt mới đến đi đến hậu đài, dùng điện thoại của mình để quét mã thanh toán, sau đó đi đến trước két sắt.
Lúc này, người phụ trách trật tự hậu đài đã đổi thành nhân viên khác, bởi vì một cuộc điện thoại của ông cụ kia mà thi thể ở đây đã nhanh chóng được dọn dẹp một cách bí mật, phía nhà trường cũng nhận được một cuộc điện thoại đặc biệt, lập tức đưa người người nhân viên bảo vệ đã bất tỉnh kia đến bệnh viện, rồi cử một người khác đến thay thế.
Hiện tại khu hậu đài này trông không có vẻ gì gọi là bất thường cả.
"Anh Vu, đây là vật phẩm đấu giá của anh, anh cầm cẩn thận!" Website VietWriter cập nhật nhanh nhất
Rất nhanh, người nhân viên lấy chìa khóa tương ứng rồi mở cửa két sắt ra, đưa viên đá đã đóng gói cẩn thận cho Vu Kiệt.
Ngay sau đó, đúng lúc Vu Kiệt vừa nhận lấy viên đá kia thì từ phía cổng hậu đài, hiệu trưởng đang vội vàng chạy đến, trên tay cầm ba tấm vé.
"Anh Vu…anh Vu…”
Sau khi nhận được tin Vu Kiệt đã bỏ ra 100 triệu để mua viên đá này, Lý Thanh Tùng đã rất giật mình, sau đó ông ta liền điều tra danh tính của Vu Kiệt, không điều tra thì thôi, vừa điều tra thì ông ta đã bị sốc ngay tại chỗ.
Ông ta không thể ngờ được rằng, người thanh niên đi cùng Mục Tiểu Vũ này hóa ra lại là cháu trai duy nhất trong đời thứ ba của nhà họ Lý, Vu Kiệt!
Đó chình là một nhân vật thần kỳ, người đã làm mưa làm gió khắp nơi trong suốt khoảng thời gian ở thủ đô này, không ai là không biết đến người này.
Vừa nghĩ đến chuyện người mà chủ nhiệm Vương định đuổi đi chính là người có thân phận cao quý như thế này, trong lòng Lý Thanh Tùng đã nảy lên ý định chắc chắn phải tống cổ người này ra khỏi thủ đô ngay, cứ tưởng rằng thân phận của Mục Tiểu Vũ đã đủ đáng sợ rồi, không ngờ người họ Vu kia còn đáng sợ hơn!
Hiện giờ Lý Thanh Tùng đang dốc sức thể hiện thái độ nịnh nọt, cố gắng phục vụ vị tôn thái tử này chu đáo, nếu có quan hệ tốt với người ở vị trí này thì ông ta có thể thu thập được nhiều tin tức hơn so với những người như Trần Song Hỷ.
Ông ta hiểu rất rõ, sự thật về chuyện các nhà lãnh đạo cấp cao liên tục bị thay thế trong khoảng thời gian gần đây, cũng như những chuyện sóng gió xảy ra ở một số thành phố hạng một khác, đằng sau đều có liên quan mật thiết đến vị tôn thái thử của nhà họ Lý này.
“Có chuyện gì vậy?”, Vu Kiệt cầm viên đá trên tay hỏi.
Lý Thanh Tùng vội vàng đưa ba tấm vé ra, thở hổn hển: "Không…không có gì, chỉ là suýt chút nữa thì quên mất".
"Anh Vu, tôi vừa bảo nhân viên tính toán lại một chút.
Trong buổi quyên góp này, anh có đóng góp nhiều nhất, theo như quy định của đợt quyên góp năm nay, gia đình anh sẽ nhận được một chuyến du lịch miễn phí đến mười thành phố trên thế giới, ngoài ra còn có nhiếp ảnh gia đi theo quay phim chụp hình miễn phí.
Đây là ba tấm vé, thời gian khởi hành cụ thể sẽ được báo trước Tết một tháng.
Tôi sẽ bảo nhân viên phụ trách liên hệ với Mục Tiểu Vũ, anh xem như vậy có được không?"
"Được!"
Vu Kiệt gật đầu, sau đó ngừng lại một lát, rồi nói tiếp: "Nhưng mà hiệu trưởng, ba tấm vé này không nhất thiết là tôi phải đi chứ! Tôi có thể đưa cho cô út của tôi, cũng chính là bố mẹ của Tiểu Vũ, được không?"
"Nói thật với ông, buổi quyên góp lần này, vì muốn giúp Tiểu Vũ giành được cơ hội đi du lịch thế giới nên tôi đã giấu gia đình đến tham gia giúp nó đấy".
"Ông xem?"
"Gì cơ?"
Xoẹt!
Lời này vừa nói ra, Lý Thanh Tùng vô cùng sửng sốt.
Ông ta hít sâu một hơi, sau đó tinh thần bỗng trở nên kích động, cực kỳ kích động: "Anh Vu, ý anh…ý anh muốn nói là đến lúc đó Lý Châu, giám đốc Lý sẽ đi du lịch cùng với Tiểu Vũ?"
"Nếu không có chuyện gì đột xuất, thì chính là như vậy."
Vu Kiệt gật đầu.
"Được, được, được, tất nhiên là được".
Lý Thanh Tùng cười nói.
Ông ta cầu còn không được!
Nếu một nhân vật lớn như Lý Châu có thể tham gia chuyến du lịch toàn cầu này, theo lý mà nói, đây chính là đang tuyên truyền cho Đại học Thủ đô!
Mặc dù hiện tại đại học Thủ Đô vẫn đang chiếm danh hiệu trường đại học đứng đầu cả nước.
Nhưng trong những năm gần đây, một số trường đại học khác đã tăng cường vốn đầu tư, bất luận là cơ sở vật chất hay là nguồn tài nguyên giáo dục ưu tú, cũng đều có thể nhanh chóng bắt kịp đại học Thủ Đô.
Cuộc họp lần trước đã nêu ra, một năm sau, đại học Thủ Đô sẽ phải đối mặt với sự cạnh tranh cực kỳ gay gắt.
Mà trước khi đến giai đoạn đó, sự xuất hiện của Lý Châu chắc chắn sẽ là một sự thúc đẩy, giống như tiêm thêm cho đại học Thủ Đô một liều adrenaline!
Ông ta ước còn không được!
"Được, vậy chúng tôi đi trước đây”.
Đọc truyện tại T_amli nh24 7 nhé!
"Được rồi, quyết định như vậy đi, anh Vu, tôi tiễn mọi người!"
"Không cần đâu".
Sau khi từ chối những lời xã giao của Lý Thanh Tùng, Vu Kiệt đưa Dương Cẩm Tú và Mục Tiểu Vũ rời khỏi trường học rồi trở về tứ hợp viện, anh đưa ba tấm vé kia cho Mục Tiểu Vũ.
Mục Tiểu Vũ vô cùng vui mừng, nhảy chân sáo chạy đi tìm Lý Châu và Mục Vực ở ngoài sân, muốn lập tức báo tin vui này cho bọn họ biết.
Còn Vu Kiệt đưa Dương Cẩm Tú đến nơi ở của bọn họ.
Dưới ánh trăng, Vu Kiệt ngồi trong sân bên cạnh bờ ao, anh lấy viên đá đó ra.
Trời đã về khuya, Dương Cẩm Tú nhịn không được ngáp một cái: "Anh à, sao anh lại cố chấp muốn mua viên đá này đến vậy, nó có gì tối đâu chứ?"
Vu Kiệt nói: "Trực giác".
"Trực giác?"
Vẻ mặt Dương Cẩm Tú khó hiểu: "Anh đói bụng không? Em đi nấu mì cho anh nhé?"
"Được đó!"
Buổi tối vẫn chưa ăn gì, bụng Vu Kiệt lúc này cũng đã bắt đầu kêu òng ọc.
"Được, vậy anh chờ đó, em xuống bếp nấu ngay đây”.
"Hì hì”.
Nói đến đó, Dương Cẩm Tú cũng rời đi, chỉ còn lại Vu Kiệt và viên đá này.
Sau khi Dương Cẩm Tú đi khỏi, Vu Kiệt liền ngồi xếp bằng bên bờ ao, đặt viên đá lên đùi, điều động tất cả khí kình trong người phát ra ngoài.
"Có hình dạng của các đường kinh mạch, chứa đựng luồng khí kình bí ẩn, thú vị đây”.
Anh lẩm bẩm, ánh mắt nhìn xa xăm: "Nếu ta đoán đúng, buổi chiều lúc mi vừa bị đưa đến hậu đài, thì khí tức của hai vị tông sư hóa kình liền xuất hiện, cũng là vì mi mà đến, nhưng tại sao…mi không bị đưa đi?"
"Hay là nói, trong hai người đó có một người vì mi, còn người còn lại muốn bảo vệ mi?"
"Viên đá này, rốt cuộc mi là gì vậy?"
Vu Kiệt nheo mắt lại, nhìn xuyên vào viên đá.
Nhưng….
Đúng lúc này!
Nhãn cầu của anh đột nhiên đau nhói, nguồn khí kình anh vừa tỏa lên viên đá dường như đã gặp phải một loại sức bật mạnh mẽ nào đó, từ chối sự thâm nhập của anh!
Giây tiếp theo.
"Tỏm!"
Viên đá này giống như có linh trí vậy, nó nhảy bật lên, cao tận ba thước rồi cuối cùng rơi xuống phía sau.
Ùm!
Vài tia nước bắn lên, viên đá đã chìm xuống đáy ao!
"...", Vu Kiệt!
Anh từ từ mở mắt ra, nhìn chằm chằm vào hồ nước: "Xem ra là có linh trí, được rồi! Vừa gặp nhau không lâu, mi không tin tưởng ta cũng đúng, vậy thì cứ ở dưới nước đi, đợi đến lúc mi đồng ý tiếp nhận ta thì ta lại đến".
Nói xong, Vu