Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-817
Chương 817: Hắn Tên Là Vu Kiệt
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chưởng môn cũ của phái Nga Mi đã bị võ thánh Diệp Lâm đấm vỡ đầu.
Cho nên sau khi chưởng môn mới lên tiếp quản, cần phải làm một việc để tạo dựng uy quyền cho chính mình.
Tìm Diệp Lâm để báo thù?
Đây rõ ràng là một suy nghĩ hết sức ngu ngốc, chưa kể đến việc sau lưng võ thánh Diệp Lâm có một môn phái lớn là Quốc Phái, chỉ dựa vào bản thân ông ta là cường giả phong thánh cấp bảy, cách cảnh giới người phong vương một bước, gần như không tìm thấy đối thủ nào trong nước.
Còn Mộ Doãn Thiện chỉ ở cảnh giới cấp bảy hóa kình, nếu muốn đi tìm Diệp Lâm với danh nghĩa báo thù thì chỉ có một kết cục cuối cùng, đó chính là mất mạng.
Cho nên lúc này, sau khi nghe được tất cả những chuyện đã xảy ra hôm nay qua lời kể của Mộ Dung Ngư, Mộ Doãn Thiện nhận thấy thời cơ xây dựng uy quyền đã đến rồi!
Hiện tại có vẻ như tất cả thành viên trong phái Nga Mi đều nghe theo mệnh lệnh của Mộ Doãn Thiện, nhưng trong lòng bà ta cũng hiểu rõ, có một số người vẫn không thực lòng tin phục, chẳng qua chỉ là bởi vì bọn họ nể mặt mình là người xuất thân từ nhà họ Mộ, là gia tộc hạng một trong phái Gia Tộc Truyền Thừa, nên mới không dám tùy ý làm càn, một khi để bọn họ tìm được cơ hội, e rằng sẽ trực tiếp gây sóng gió làm ảnh hưởng đến địa vị của bà ta.
Người khát vọng vị trí chưởng môn như Mộ Doãn Thiện tuyệt đối sẽ không bao giờ cho bọn họ cơ hội này, bà ta sẽ dùng tính mạng của võ giả đã giết chết chín đệ tử của phái Nga Mi để chứng minh cho vị trí chưởng môn của mình!
Mối quan hệ thiệt hơn trong đó có lẽ chính là tôi báo thù giúp các đệ tử của phái Nga Mi đã chết, nhân danh chính nghĩa, để thu phục nhân tâm của tất cả đệ tử trong phái Nga Mi! Sau đó...!
Có thể tiến hành kế hoạch của riêng mình dễ dàng hơn!
Sử dụng các nữ đệ tử của phái Nga Mi giống như công cụ để buôn bán với các gia tộc trong phái Gia Tộc Truyền Thừa khác, sau đó tiếp tục mở rộng mạng lưới quan hệ của nhà họ Mộ.
Giấy bút nhanh chóng được đưa tới đặt trước mặt Mộ Dung Ngư.
Sợi dây thừng trói cô ta đã được tháo ra, vừa nhìn thấy giấy bút, cô ta vội vàng cầm bút lên bắt đầu vẽ khuôn mặt của người đó, cố gắng nhớ lại từng chi tiết.
Phái Nga Mi đều là nữ đệ tử, ngoài việc học võ ra, đa số đều bị bắt ép học thêm cầm kỳ thư họa, bồi dưỡng tâm lý.
Mặc dù cảnh giới của Mộ Dung Ngư không cao, nhưng kỹ năng hội họa của cô ta gần như có thể xếp vào top ba, cho dù ra ngoài giới thế tục, cũng là nhân tài kiệt xuất đứng đầu.
Nhìn thấy cô nhấc bút vẽ, những người khác đứng trong phòng đều cau mày.
Khi nét mực hạ xuống trang giấy trắng, dần dần thành hình người thì sắc mặt của Mộ Doãn Thiện bắt đầu có chút thay đổi.
“Vẽ nhanh lên, chưởng môn đang vội, không có thời gian ở đây lãng phí với cô”, vị sư tỷ ở bên cạnh lạnh lùng thúc giục.
Mộ Dung Ngư mồ hôi nhễ nhại: "Sắp xong rồi, sắp xong rồi, xong ngay đây, còn thiếu vài nét nữa thôi!"
"Sắp vẽ xong rồi sao?"
Mộ Doãn Thiện đứng dậy, nhìn ra phía bên ngoài cửa sổ, vươn người một cái, xương cốt kêu răng rắc, sau đó mới xoay người lại.
Giây tiếp theo, Mộ Dung Ngư đặt bút xuống: "Vẽ xong rồi, vẽ xong rồi ạ!" Sau đó cô ta chỉ vào tờ giấy trắng vừa mới vẽ xong, thẳng thừng nói: "Chưởng môn, chính là người này đã giết chết chín vị sư tỷ còn lại”.
"Là hắn!"
Nghe vậy, Mộ Doãn Thiện lập tức dồn hết sự chú ý vào bức tranh.
Bà ta muốn xem thử là kẻ nào, lại dám giết đệ tử của phái Nga Mi, thật là chán sống rồi!
Nhưng…
Ngay khi ánh mắt của bà ta nhìn vào khuôn mặt đó!
Đột nhiên…
Mộ Doãn Thiện giống như gặp phải cú đả kích rất lớn, chết đứng tại chỗ.
Tĩnh mạch trên khắp cơ thể như bị điện giật, sinh ra cảm giác tê giật dữ dội, tiếng ù ù bên tai vang mãi không dứt.
Giống như đang nằm mơ vậy.
Thứ không nên thấy, không thể thấy, nhưng lại thật sự nhìn thấy rồi.
Không thể nào!
Tuyệt đối không thể nào!
Mộ Doãn Thiện cau mày, trong lòng không ngừng lẩm bẩm, chuyện này căn bản không thể nào xảy ra.
"Hắn..."
"Hắn..."
"Hắn..."
Sau ba tiếng “hắn” liên tiếp, khóe miệng Mộ Doãn Thiện bắt đầu lắp bắp, ngón tay run rẩy, chỉ vào bức tranh.
"Chưởng môn!"
"Chưởng môn!"
Nhìn thấy phản ứng của Mộ Doãn Thiện, ánh mắt những người khác bỗng thay đổi, bọn họ tưởng Mộ Dung Ngư đã tính ngầm mưu mô gì đó nên vội rút kiếm ra kê trước cổ Mộ Dung Ngư.
"Hay cho một tên phản bội, cô vẽ gì vậy chứ, muốn chết sao?"
Vị sư tỷ kia không quan tâm gì cả, dứt khoát nâng kiếm lên.
Ngay khi cô ta chuẩn bị vung kiếm chém vào cổ Mộ Dung Ngư.
"Dừng tay!"
Một tiếng quát lớn bỗng vang lên.
Sắc mặt Mộ Doãn Thiện chùng xuống, trông vô cùng khó coi: "Lui xuống hết cho ta”.
Bà ta nhìn chằm chằm vào những nữ đệ tử khác ra lệnh.
"Chưởng môn…”
"Lui xuống!"
"Vâng!"
Đối mặt với vị chưởng môn mới này, không một ai đứng đây dám làm trái mệnh lệnh, lập tức thu kiếm lại.
Ai nấy cũng đều lộ ra vẻ mặt khó hiểu.
Sau đó, chỉ thấy Mộ Doãn Thiện bước nhanh đến, vội vàng cầm tờ giấy lên, chăm chú nhìn khuôn mặt trên bức tranh, không dám bỏ sót chi tiết nào.
"Không sai được, không sai vào đâu được, khuôn mặt này..."
Từ đầu đến cuối, mỗi một nét vẽ bà ta đều xem rất tỉ mỉ.
Khi chắc chắn rằng mắt mình không có bất kỳ vấn đề gì, Mộ Doãn Thiện lại im lặng hồi lâu.
"Chưởng môn, người này là ai mà lại khiến chưởng môn có phản ứng như vậy?"
"Người này, hắn là..."
Mộ Doãn Thiện vừa định nói ra, lập tức nuốt trở lại: "Không được, vẫn là cần xác nhận lại mới được”.
Nói xong, bà ta lấy điện thoại di động ra, tìm số điện thoại của gia chủ nhà họ Mộ, nhấn nút gọi đi.
Mấy phút sau, cuộc gọi được kết nối.
"Alo, Doãn Thiện, có chuyện gì vậy?"
"Bố, lát nữa con sẽ gửi cho bố tên tuổi và những thông tin liên quan đến một người, sau khi nhận được, bố gửi hình ảnh của người đó cho con ngay.
Bây giờ con đang có việc cần gấp, là người có quan hệ mật thiết đến kế hoạch của chúng ta”.
"Được”.
Người đàn ông trung niên ở đầu dây bên kia không chút do dự gật đầu đồng ý.
Nói xong liền cúp điện thoại.
Đợi bên kia gửi ảnh đến.
Mộ Doãn Thiện nhìn chằm chằm Mộ Dung Ngư: “Bây giờ ta sẽ hỏi con lần cuối, con chắc chắn đây là người mà con đã nhìn thấy trong rừng sao?"
"Vấn đề này rất quan trọng, liên quan đến chuyện lớn của phái Nga Mi chúng ta.
Nếu như con nói dối thì đừng trách ta không nể mặt tình đồng môn bao lâu nay”.
"Nói đi, có chắc chắn không?"
Lúc này, giọng điệu của Mộ Doãn Thiện tràn đầy sát khí, cảm giác bức bách toát ra từ người bà ta giống như một đám mây đen, lập tức bao phủ Mộ Dung Ngư.
Cô ta sợ rồi!
Thực sự rất sợ hãi.
Dường như ngay cả linh hồn cũng đang run rẩy.
Nghĩ đến người đàn ông đó, Mộ Dung Ngư sợ hãi nhắm mắt lại: "Con chắc chắn, con rất chắc chắn, chính là hắn, chính người này đã giết chết các vị sư tỷ".
"Tích tích!"
Đúng lúc này, một bức ảnh được gửi đến điện thoại của Mộ Doãn Thiện.
Sau khi vừa nhận được bức ảnh, một tin nhắn văn bản khác lại đến.
Đó là câu hỏi của bố Mộ Doãn Thiện, ông ta vô cùng khó hiểu.
Tại sao con lại cần ảnh của người này?
Tại sao?
Một nữ đệ tử sốt ruột tò mò hỏi.
"Ai?"