Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 867: Dương mưu của Vu Kiệt
Khoảnh khắc đó, người của Thường gia trang trên dưới rõ ràng đều hoảng hốt tột độ, không hẹn mà ai nấy đều đưa mắt nhìn xuống mặt đất. Ngay trong vụ nổ vang trời, đá sỏi vốn nằm im lìm dưới đất giật mình bắn tung lên, khiến cho mặt hồ chung quanh Thường gia trang dậy sóng dập dềnh.
Nước mưa chạm vào mặt hồ, sóng gợn lăn tăn, không còn giống mặt hồ trong veo như một chiếc gương soi bóng vạn vật nữa.
Dưới cơn mưa, ngọn lửa càng cháy ngùn ngụt, lửa rừng rực bốc lên cao thè cái lưỡi lớn liếm lên gác chuông, gặp cơn gió thổi tới lại càng cháy đượm, mà điều đáng nói, chính là không còn nhìn thấy…
Hai luồng sáng trắng sáng lòa phóng vụt vào gác chuông hòng giết chết Vu Kiệt lúc bấy giờ.
Không còn bóng dáng!
Không thấy đâu nữa!
Cùng với ánh lửa rực cháy tứ phương, hai luồng sáng trắng kia hoàn toàn không còn thấy tăm hơi, lực sát thương mà dư âm của vụ nổ lớn đạt tới trong vòng tích tắc là thứ mà đến cả những cường giả phong Thánh dưới tầng thứ bốn phải kiêng dè.
Về phần hai mảnh kiếm gãy kia, chung quy cũng là kiếm gãy, do ở quá gần vụ nổ nên bị lực sinh ra từ đó hất văng ra, trong nháy mắt bị ngọt lửa nuốt chửng, nhả ra hai mảnh tro tàn.
Đang khi mọi người chưa kịp phản ứng, đã nghe chưởng môn Thiên Sơn đại kinh thất sắc, không khác nào nghe tin dữ, vọt tới đám cháy kia, rống lên!
“Không!”
“Không!”
“Kiếm của bổn tọa… Kiếm của bổn tọa!”
“Cái này… cái này… sao có thể như vậy?”
“Kiếm của bổn tọa…”
Trong một khoảnh khắc, ánh mắt mọi người đều chăm chú vào gác chuông, đám cháy vẫn rừng rực thiêu đốt đôi mắt mỗi người, cảnh tượng hung tàn và bạo ngược, sau khi nghe chưởng môn Thiên Sơn gào lên, bọn họ mới ý thức được, kiếm của chưởng môn Thiên Sơn… mất tiêu rồi!
Hồi trên chùa Hàn Sơn, một quyền của Diệp Lâm đã đánh gãy thanh kiếm làm đôi.
Còn bây giờ, đệ tử chân truyền của Diệp Lâm lại trực tiếp phá hủy thanh kiếm gãy đó, đến một mảnh vụn cũng không còn!
“Khốn kiếp!”
“Khốn kiếp!”
“Đồ con hoang, hôm nay bổn tọa không chém mày thành trăm ngàn mảnh, ta chết cũng không nhắm mắt”.
Giữa không trung vọng lại tiếng gầm thét của chưởng môn Thiên Sơn, sau tiếng rống to đó, ông ta đề khí nhún chân vọt lên, biến mất trong nháy mắt, lập tức lùng sục theo phương hướng khí kình của Vu Kiệt xuất hiện tiếp theo.
Đám người phong Thánh còn lại cũng không dám do dự nửa giây, liền xuất phát ngay, tốc độ rất nhanh, khiến người ta khó phản ứng kịp.
“Thưa cụ, chúng ta phải làm sao bây giờ?”
“Đúng vậy ạ, giờ chẳng lẽ chúng ta phải ngồi chết dí ở đây chờ, người đó chính là Vu Kiệt, thiên tài võ giới đương thời cơ mà, nếu tìm được hắn rồi kết liễu hắn thì đúng là công lao bằng trời đấy ạ!”
“Đúng đó đúng đó…”
Sau khi năm gã phong Thánh biến mất, những đệ tử nhà họ Thường còn lại đều hướng ánh mắt mong đợi đến ông cụ nhà mình.
Là ngựa hay là la, cứ ra ngoài chạy thử là biết ngay.
Đối với hành động tìm diệt vu Kiệt lúc này, có một điều chắc chắn, đây là cơ hội để thử thách thế hệ trẻ, dù sao thì một trận chiến như vậy không phải cứ muốn là có thể dự phần, dẫu cho kết cục sau khi gặp tên Vu Kiệt kia chắc chắn là thất bại, thì ít nhất cũng sẽ có kinh nghiệm chiến đấu quý giá ngàn năm có một.
Sau khi suy nghĩ chỗ lợi và hại của kinh nghiệm đó mang lại, ông cụ Thường chống cây gậy, chậm chạp đứng lên với sự giúp đỡ của người làm, sau đó ông ta chống mạnh chiếc quải trượng xuống nền đất hết sức lực.
“Thịch” một tiếng.
“Đệ tử toàn gia nghe đây, lập tức ra trận, hỗ trợ năm vị Thánh nhân tiêu diệt yêu nghiệt Vu Kiệt, nếu kẻ nào chùn bước, giết chết tại chỗ, tuyệt không dung thứ”.
“Kẻ nào làm tổn thương cọng lông sợi tóc tên yêu nghiệt kia, thưởng một triệu”.
“Nếu làm tổn thương da thịt hắn, phần thưởng cao hơn ngàn lần”.
“Nếu làm tổn thương lục phủ ngũ tạng, phần thưởng là một tỷ!”
“Hố!”
“Hố!”
“Hố!”
“…”
Giải thưởng vừa treo, từ trong ra ngoài Thường gia trang vang lên tiếng hú hét phấn khích của đám đệ tử.
Sau đó, hết tốp này tốp khác đệ tử nhà họ Thường vẫn đứng sau lưng ông cụ Thường ba chân bốn cẳng chạy ra khỏi nhà.
Trận chiến này, chính là dùng quân số áp đảo đối phương.
Trận chiến này là ngoại lệ, xưa nay chưa từng có trận nào hoành tráng như vậy, vượt xa chiến tranh thời thượng cổ, trận chiến này đã ghi tên mình là trận hung hãn nhất, mãnh liệt nhất trong lịch sử võ giả.
Trận chiến này, cũng là trận chiến của một người.
Lấy trung tâm là Thường gia trang, trong phạm vi 5 km, mỗi một con phố đều được người nhà họ Thường chuẩn bị làm chiến trường, mỗi con hẻm đều có người nhà họ Thường canh giữ.
Bọn họ chẳng khác nào một đám bò điên hùng hục tìm kiếm bóng dáng Vu Kiệt, chỉ hận không thể tìm ra được người này, giết chết hắn bằng đủ cách.
Ai nấy đều cầm vũ khí của nhà họ Thường trong tay, tốc độ rất nhanh, dáng điệu cũng dứt khoát, nghiêm túc.
Trận thế với hơn trăm người chia ra làm 25 nhóm nhỏ, tiến hành lục soát với quy mô lớn.
Lúc này, Vu Kiệt chứng kiến toàn bộ những gì đang diễn ra, nhưng anh chỉ im lặng đứng cạnh một tòa nhà không quá cao, thu mọi thứ vào tầm mắt.
Nơi này là một khách sạn, kết cấu cũng tương tự gác chuông vừa rồi, bên trong không hề có dấu chân người, Vu Kiệt đứng phía bên ngoài tòa nhà, chung quanh có mấy chậu hoa, vừa đủ che thân hình anh lại.
Đứng ở nơi này, có thể thu hết mọi tình hình nhà họ Thường và cái gác chuông kia vào mắt, ngoài ra còn có thể quan sát toàn bộ 15 vị trí đã được gài bom, hơn nữa đây cũng nằm trong tầm bắn tỉa tốt nhất của anh.
Đang nhìn gác chuông vẫn còn bốc cháy rừng rực, Vu Kiệt nghe được tiếng kêu như mổ lợn trong gia trang vọng ra, lúc này khóe môi nhếch lên, cười nhạt: “Chỉ mới là bắt đầu thôi!”
Anh đeo ba lô đổ sang một bên, lấy từ trong đó ra một ống giảm thanh, chậm rãi gắn vào nòng súng của bắn tỉa, liền đó lẩm bẩm phân tích tình huống: “Đám người phong Thánh kia chưa cần để ý tới, cứ hễ bọn họ tìm ra vị trí khí tức nào của ta, ta đều sẽ cho bọn họ nếm mùi bom nổ”.
“Chẳng qua, đám này cũng không đến nỗi quá ngu, nếu bọn họ ăn mệt một lần sẽ không liều xông tới nữa, như vậy 9 quả bom kia sẽ không cần đụng tới, thế thì bọn họ sẽ không dễ dàng tìm theo khí tức của ta nữa, nói cách khác, ngay lúc này ta vẫn an toàn”.
Nhưng an toàn để làm gì?
Mục đích của anh hôm nay chính là đòi lại công bằng cho thôn dân, chứ không phải tham sống sợ chết.
Tất nhiên, đây là cái nhìn tương đối phiến diện mà thôi.
Vu Kiệt thì không nghĩ vậy.
Chân mày anh khẽ nhíu lại: “Theo lý mà nói, bọn họ không xông lên, có nghĩa là, bọn họ cũng sẽ không rời khỏi đây được”.
“Chỉ cần người ta nhờ chú Mạc điều động đến đây kịp, như vậy mọi chuyện sẽ kết thúc, năm tên phong Thánh này sẽ nhận được sự trừng phạt thích đáng, mối thù của thôn dân núi Trường Mao cũng sẽ được trả đủ, nói cách khác, chỉ cần giữ chân bọn họ ba tiếng đồng hồ, mọi thứ sẽ hoàn tất”.
Đây chính là mưu kế của Vu Kiệt!
Xông thẳng đến nghênh chiến với năm gã phong Thánh kia, đơn giản là tự tìm cái chết!
Ở trước mặt thực lực tuyệt đối, bất kể mưu sâu kế hiểm nào cũng chỉ là gãi ngứa.
Nhưng mà, chỉ cần kéo dài thời gian, những người có thể xử lý bọn họ, ắt sẽ đến.
Đây chính là, dương mưu!
Cúi đầu quan sát đám gã đệ tử nhà họ Thường sục sạo đường lớn ngõ nhỏ, Vu Kiệt nhắm chuẩn họng súng, ngắm vào từng kẻ một.
Ngay trong lúc anh chĩa nòng súng vào bên trong Thường Gia Trang.
Nhất thời nhíu mày, một nỗi bất an bất ngờ nhảy lên trong lòng.
“Đó… đó là…”
Ánh mắt Vu Kiệt căng ra: “Ngô Tiểu Phàm?’
“Sao cô ta lại ở đây?”
Ngay đại sảnh Thường gia trang, Ngô Tiểu Phàm vẫn bị nhét trong bảo tải bị mấy tên người ở lôi ra, trói chặt vào một cái cột gỗ.
Dưới cây cột gỗ, một đống củi gỗ chất đầy ở đó.
Vu Kiệt nhìn thấy Ngô Tiểu Phàm, cũng đồng thời nhìn thấy một bóng người khác, bóng người đó lập tức in vào đáy mắt anh!
“Hứa, Long!”
Nước mưa chạm vào mặt hồ, sóng gợn lăn tăn, không còn giống mặt hồ trong veo như một chiếc gương soi bóng vạn vật nữa.
Dưới cơn mưa, ngọn lửa càng cháy ngùn ngụt, lửa rừng rực bốc lên cao thè cái lưỡi lớn liếm lên gác chuông, gặp cơn gió thổi tới lại càng cháy đượm, mà điều đáng nói, chính là không còn nhìn thấy…
Hai luồng sáng trắng sáng lòa phóng vụt vào gác chuông hòng giết chết Vu Kiệt lúc bấy giờ.
Không còn bóng dáng!
Không thấy đâu nữa!
Cùng với ánh lửa rực cháy tứ phương, hai luồng sáng trắng kia hoàn toàn không còn thấy tăm hơi, lực sát thương mà dư âm của vụ nổ lớn đạt tới trong vòng tích tắc là thứ mà đến cả những cường giả phong Thánh dưới tầng thứ bốn phải kiêng dè.
Về phần hai mảnh kiếm gãy kia, chung quy cũng là kiếm gãy, do ở quá gần vụ nổ nên bị lực sinh ra từ đó hất văng ra, trong nháy mắt bị ngọt lửa nuốt chửng, nhả ra hai mảnh tro tàn.
Đang khi mọi người chưa kịp phản ứng, đã nghe chưởng môn Thiên Sơn đại kinh thất sắc, không khác nào nghe tin dữ, vọt tới đám cháy kia, rống lên!
“Không!”
“Không!”
“Kiếm của bổn tọa… Kiếm của bổn tọa!”
“Cái này… cái này… sao có thể như vậy?”
“Kiếm của bổn tọa…”
Trong một khoảnh khắc, ánh mắt mọi người đều chăm chú vào gác chuông, đám cháy vẫn rừng rực thiêu đốt đôi mắt mỗi người, cảnh tượng hung tàn và bạo ngược, sau khi nghe chưởng môn Thiên Sơn gào lên, bọn họ mới ý thức được, kiếm của chưởng môn Thiên Sơn… mất tiêu rồi!
Hồi trên chùa Hàn Sơn, một quyền của Diệp Lâm đã đánh gãy thanh kiếm làm đôi.
Còn bây giờ, đệ tử chân truyền của Diệp Lâm lại trực tiếp phá hủy thanh kiếm gãy đó, đến một mảnh vụn cũng không còn!
“Khốn kiếp!”
“Khốn kiếp!”
“Đồ con hoang, hôm nay bổn tọa không chém mày thành trăm ngàn mảnh, ta chết cũng không nhắm mắt”.
Giữa không trung vọng lại tiếng gầm thét của chưởng môn Thiên Sơn, sau tiếng rống to đó, ông ta đề khí nhún chân vọt lên, biến mất trong nháy mắt, lập tức lùng sục theo phương hướng khí kình của Vu Kiệt xuất hiện tiếp theo.
Đám người phong Thánh còn lại cũng không dám do dự nửa giây, liền xuất phát ngay, tốc độ rất nhanh, khiến người ta khó phản ứng kịp.
“Thưa cụ, chúng ta phải làm sao bây giờ?”
“Đúng vậy ạ, giờ chẳng lẽ chúng ta phải ngồi chết dí ở đây chờ, người đó chính là Vu Kiệt, thiên tài võ giới đương thời cơ mà, nếu tìm được hắn rồi kết liễu hắn thì đúng là công lao bằng trời đấy ạ!”
“Đúng đó đúng đó…”
Sau khi năm gã phong Thánh biến mất, những đệ tử nhà họ Thường còn lại đều hướng ánh mắt mong đợi đến ông cụ nhà mình.
Là ngựa hay là la, cứ ra ngoài chạy thử là biết ngay.
Đối với hành động tìm diệt vu Kiệt lúc này, có một điều chắc chắn, đây là cơ hội để thử thách thế hệ trẻ, dù sao thì một trận chiến như vậy không phải cứ muốn là có thể dự phần, dẫu cho kết cục sau khi gặp tên Vu Kiệt kia chắc chắn là thất bại, thì ít nhất cũng sẽ có kinh nghiệm chiến đấu quý giá ngàn năm có một.
Sau khi suy nghĩ chỗ lợi và hại của kinh nghiệm đó mang lại, ông cụ Thường chống cây gậy, chậm chạp đứng lên với sự giúp đỡ của người làm, sau đó ông ta chống mạnh chiếc quải trượng xuống nền đất hết sức lực.
“Thịch” một tiếng.
“Đệ tử toàn gia nghe đây, lập tức ra trận, hỗ trợ năm vị Thánh nhân tiêu diệt yêu nghiệt Vu Kiệt, nếu kẻ nào chùn bước, giết chết tại chỗ, tuyệt không dung thứ”.
“Kẻ nào làm tổn thương cọng lông sợi tóc tên yêu nghiệt kia, thưởng một triệu”.
“Nếu làm tổn thương da thịt hắn, phần thưởng cao hơn ngàn lần”.
“Nếu làm tổn thương lục phủ ngũ tạng, phần thưởng là một tỷ!”
“Hố!”
“Hố!”
“Hố!”
“…”
Giải thưởng vừa treo, từ trong ra ngoài Thường gia trang vang lên tiếng hú hét phấn khích của đám đệ tử.
Sau đó, hết tốp này tốp khác đệ tử nhà họ Thường vẫn đứng sau lưng ông cụ Thường ba chân bốn cẳng chạy ra khỏi nhà.
Trận chiến này, chính là dùng quân số áp đảo đối phương.
Trận chiến này là ngoại lệ, xưa nay chưa từng có trận nào hoành tráng như vậy, vượt xa chiến tranh thời thượng cổ, trận chiến này đã ghi tên mình là trận hung hãn nhất, mãnh liệt nhất trong lịch sử võ giả.
Trận chiến này, cũng là trận chiến của một người.
Lấy trung tâm là Thường gia trang, trong phạm vi 5 km, mỗi một con phố đều được người nhà họ Thường chuẩn bị làm chiến trường, mỗi con hẻm đều có người nhà họ Thường canh giữ.
Bọn họ chẳng khác nào một đám bò điên hùng hục tìm kiếm bóng dáng Vu Kiệt, chỉ hận không thể tìm ra được người này, giết chết hắn bằng đủ cách.
Ai nấy đều cầm vũ khí của nhà họ Thường trong tay, tốc độ rất nhanh, dáng điệu cũng dứt khoát, nghiêm túc.
Trận thế với hơn trăm người chia ra làm 25 nhóm nhỏ, tiến hành lục soát với quy mô lớn.
Lúc này, Vu Kiệt chứng kiến toàn bộ những gì đang diễn ra, nhưng anh chỉ im lặng đứng cạnh một tòa nhà không quá cao, thu mọi thứ vào tầm mắt.
Nơi này là một khách sạn, kết cấu cũng tương tự gác chuông vừa rồi, bên trong không hề có dấu chân người, Vu Kiệt đứng phía bên ngoài tòa nhà, chung quanh có mấy chậu hoa, vừa đủ che thân hình anh lại.
Đứng ở nơi này, có thể thu hết mọi tình hình nhà họ Thường và cái gác chuông kia vào mắt, ngoài ra còn có thể quan sát toàn bộ 15 vị trí đã được gài bom, hơn nữa đây cũng nằm trong tầm bắn tỉa tốt nhất của anh.
Đang nhìn gác chuông vẫn còn bốc cháy rừng rực, Vu Kiệt nghe được tiếng kêu như mổ lợn trong gia trang vọng ra, lúc này khóe môi nhếch lên, cười nhạt: “Chỉ mới là bắt đầu thôi!”
Anh đeo ba lô đổ sang một bên, lấy từ trong đó ra một ống giảm thanh, chậm rãi gắn vào nòng súng của bắn tỉa, liền đó lẩm bẩm phân tích tình huống: “Đám người phong Thánh kia chưa cần để ý tới, cứ hễ bọn họ tìm ra vị trí khí tức nào của ta, ta đều sẽ cho bọn họ nếm mùi bom nổ”.
“Chẳng qua, đám này cũng không đến nỗi quá ngu, nếu bọn họ ăn mệt một lần sẽ không liều xông tới nữa, như vậy 9 quả bom kia sẽ không cần đụng tới, thế thì bọn họ sẽ không dễ dàng tìm theo khí tức của ta nữa, nói cách khác, ngay lúc này ta vẫn an toàn”.
Nhưng an toàn để làm gì?
Mục đích của anh hôm nay chính là đòi lại công bằng cho thôn dân, chứ không phải tham sống sợ chết.
Tất nhiên, đây là cái nhìn tương đối phiến diện mà thôi.
Vu Kiệt thì không nghĩ vậy.
Chân mày anh khẽ nhíu lại: “Theo lý mà nói, bọn họ không xông lên, có nghĩa là, bọn họ cũng sẽ không rời khỏi đây được”.
“Chỉ cần người ta nhờ chú Mạc điều động đến đây kịp, như vậy mọi chuyện sẽ kết thúc, năm tên phong Thánh này sẽ nhận được sự trừng phạt thích đáng, mối thù của thôn dân núi Trường Mao cũng sẽ được trả đủ, nói cách khác, chỉ cần giữ chân bọn họ ba tiếng đồng hồ, mọi thứ sẽ hoàn tất”.
Đây chính là mưu kế của Vu Kiệt!
Xông thẳng đến nghênh chiến với năm gã phong Thánh kia, đơn giản là tự tìm cái chết!
Ở trước mặt thực lực tuyệt đối, bất kể mưu sâu kế hiểm nào cũng chỉ là gãi ngứa.
Nhưng mà, chỉ cần kéo dài thời gian, những người có thể xử lý bọn họ, ắt sẽ đến.
Đây chính là, dương mưu!
Cúi đầu quan sát đám gã đệ tử nhà họ Thường sục sạo đường lớn ngõ nhỏ, Vu Kiệt nhắm chuẩn họng súng, ngắm vào từng kẻ một.
Ngay trong lúc anh chĩa nòng súng vào bên trong Thường Gia Trang.
Nhất thời nhíu mày, một nỗi bất an bất ngờ nhảy lên trong lòng.
“Đó… đó là…”
Ánh mắt Vu Kiệt căng ra: “Ngô Tiểu Phàm?’
“Sao cô ta lại ở đây?”
Ngay đại sảnh Thường gia trang, Ngô Tiểu Phàm vẫn bị nhét trong bảo tải bị mấy tên người ở lôi ra, trói chặt vào một cái cột gỗ.
Dưới cây cột gỗ, một đống củi gỗ chất đầy ở đó.
Vu Kiệt nhìn thấy Ngô Tiểu Phàm, cũng đồng thời nhìn thấy một bóng người khác, bóng người đó lập tức in vào đáy mắt anh!
“Hứa, Long!”