Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 884: Nhổ cỏ tận gốc
“Vu Kiệt, cậu bình tĩnh lại đi, mặc dù chúng ta không biết chuyện gì đã xảy ra nhưng bây giờ đã an toàn rồi!”
Giọng của Mạc Vãn Phong rất khiêm tốn, sợ sẽ chọc giận người đàn ông đang trước mặt.
“An toàn?”
Vu Kiệt giống như vừa nghe được một câu chuyện cười, cả người không ngừng run lên, điên cuồng cười lớn.
“Bộ binh và Tổ chức Đệ Nhất các người làm cái quái gì vậy chứ, nếu như chúng tôi chết, Quốc Phái và Giang Hồ Truyền Thừa nhất định sẽ đổ mọi trách nhiệm lên đầu các người!”
“Chỉ có ngăn chặn cuộc chiến tranh này, tránh gây thương vong quá lớn, đây mới là trách nhiệm quan trọng của Bộ binh tổ chức Đệ Nhất các người!”
Hai người phong thánh khàn cổ hét lớn.
“Được rồi, được rồi, đừng giãy dụa nữa, ông đây còn chưa chơi đùa đủ đâu”.
Vu Kiệt thở dài một hơi, khôi phục nụ cười trên môi, chậm rãi bước đến trước mặt hai người phong thánh.
“Lang Vương!”
Mạc Vãn Phong và Hướng Thiên Lĩnh đồng thời hét lên.
Tất cả mọi người đều giật thót tim, ánh mắt căng thẳng.
Bọn họ không có bất kỳ hành động gì, cũng không dám hành động.
Bởi vì nhiệm vụ của họ là bảo vệ Lang Vương.
Nhưng tình huống hiện tại…
So với những gì tưởng tượng trước khi đến đây quá khác biệt.
Lang Vương không cần bọn họ giúp đỡ, thậm chí còn không cho phép bọn họ giúp đỡ.
Cứ như vậy, Vu Kiệt bước từng bước đến trước mặt hai người phong thánh, mỗi bước đi đều để lại vết máu trên mặt đất.
Dấu chân vẫn còn vương vết máu và cặn trắng.
Khắp bầu trời, cơn mưa nặng hạt đã dập tắt toàn bộ hy vọng của hai người phong thánh.
Không khí lạnh lẽo khiến tất cả mọi người trong nhà họ Thường sợ hãi, không ai dám thở thành tiếng.
Vu Kiệt lặng lẽ đứng trên núi lửa, quan sát mọi chuyện đang xảy ra trước mắt, ngây người đứng nhìn.
“Mi có muốn dừng lại không?”
Một giọng nói vang lên.
“Nếu như người của tổ chức Đệ Nhất đến rồi, người của Bộ binh cũng ở đây, bảo bọn họ giải quyết là được rồi”.
“Dù sao những sai lầm mà bọn họ phạm phải, ắt sẽ có công lý và pháp luật trừng trị bọn họ”.
“Đã giết quá nhiều người rồi”.
Vu Kiệt rất bình tĩnh, có một vài chuyện cần mình tự làm, nhưng có người chuyên nghiệp hơn ở đây, vậy thì để bọn họ làm là được rồi.
“Công lý? Pháp luật? Mi đang kể chuyện cười với ta sao?”
“Hừ! Vậy được thôi, để ta xem thử, dừng lại sẽ có hậu quả gì!”
Giọng nói khinh thường, vô cùng gay gắt.
Cảnh tượng trước mặt Vu Kiệt đột nhiên thay đổi.
Chỉ thấy Vu Kiệt thực sự dừng lại rồi, nhưng thân thể anh lại trực tiếp ngã xuống, nằm rạp trên nền đất.
Tất cả mọi người đều sững sờ.
“Yêu nghiệt, đi chết đi!”
Một tên chưởng môn thấy Vu Kiệt hôn mê, sát khí bốc lên ngập trời, cả người lao qua như một viên đạn đại bác.
Toàn bộ người của Tổ chức Đệ Nhất và Tổ Báo đều xông lên, nhất định phải bảo vệ Vu Kiệt.
Nhưng…
Dù sao cũng là người phong thánh.
Mục tiêu của ông ta chỉ có Vu Kiệt.
Người phong thánh này lại bắt đầu một cuộc tàn sát lớn, máu tươi lại một lần nữa nhuốm đỏ cả vùng trời
Cuối cùng ông ta thật sự đã giết Vu Kiệt, nhưng bản thân cũng bị người của tổ chức Đệ Nhất và tổ Báo giết chết.
Trên mặt đất lại tăng thêm một số lượng lớn thi thể, đều là người của tổ chức Đệ Nhất và Bộ binh.
Một người phong thánh khác cười khinh bỉ, lập tức quay người đem theo Ngô Tiểu Phàm rời đi.
Vô số súng đạn bắn xối xả, nhưng lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn, Ngô Tiểu Phàm cũng trúng đạn, chết rồi.
Cảnh tượng này xảy ra ngay trước mắt anh, khiến anh lạnh cả sống lưng.
“Này nhóc, nói cho mi biết, sức sống của cỏ rất mạnh mẽ, cho nên nhổ cỏ phải nhổ tận gốc!”
Giọng nói giễu cợt lại vang lên: “Mi…giết hay là ta giết?”
Vu Kiệt siết chặt nắm đấm, nếu như những chuyện xảy ra trước mắt này đều là thật, vậy thì chính mình đã hại bọn họ sao?
“Đây đều là do mi bịa ra phải không”.
Vu Kiệt hỏi.
“Hừ! Đã nói là ý trời khó đoán, nhưng với những suy nghĩ nhỏ nhen kia của nó, ông đây tùy tiện đoán bừa cũng có thể suy đoán được!”
“Luật nhân quả, mi không nhìn thấu được, không hiểu được, những gì nên nói cũng đều nói rồi, mi quyết định đi”.
Vu Kiệt hít sâu một hơi, tinh thần không được ổn định cho lắm.
Bản thân đã cướp được rất nhiều sinh mạng từ tay thiên đạo, nhưng lại cứu một kẻ vốn dĩ nó muốn giết!
Những chuyện anh vừa nhìn thấy, có lẽ không phải là giả!
Anh không muốn vì quyết định của mình mà khiến nhiều người vô tội phải mất mạng nữa.
Như vậy không công bằng!
Sắc mặt Vu Kiệt dần bình tĩnh lại, anh nói.
“Giết! Giết! Giết!”
Vu Kiệt của hiện tại, khóe miệng khẽ nhếch lên, vẻ mặt càng thêm vui vẻ.
“Lẽ nào ông đây còn có thể lừa mi sao?”
Anh vững vàng kiên định bước đến trước mặt một người phong thánh.
“Mi…đã nghĩ kỹ chết thế nào chưa?”
Ánh mắt của Vu Kiệt vô cùng quỷ dị, nhìn chằm chằm người trước mặt, đánh giá một lượt từ trên xuống.
Sắc mặt của người phong thánh càng thêm tái mét, cực kỳ sợ hãi.
“Đừng giết ta, mi muốn gì ta cũng cho mi hết, công pháp, phụ nữ, quyền lực, tiền bạc!”
Người phong thánh đó kích động nói, ánh mắt cầu xin.
Vu Kiệt khẽ bĩu môi, vẻ mặt cực kỳ chán ghét.
“Không cần, không cần, đợi lúc ông đây giết mi thì mi kêu lớn lên, gào thét đau khổ lên là được rồi”.
Vu Kiệt giơ tay ra, vỗ nhẹ lên đầu người phong thánh này.
Như thể một người lớn đang dạy dỗ một đứa trẻ.
“Còn mi nữa, mi cũng nên chuẩn bị trước đi”.
Vu Kiệt sợ người còn lại cảm thấy bản thân bị thất sủng, nên nhắc nhở.
Những người xung quanh thấy vậy, sắc mặt đều vô cùng quái lạ, không hiểu được chuyện gì đang xảy ra.
Sao Vu Kiệt lại nói ra những lời này!
Nói đùa?
Nhưng sát ý ẩn chứa trong đó vô cùng mạnh mẽ!
Rất nhanh, Vu Kiệt đã nhấc bàn tay của người phong thánh kia lên.
Cảnh tượng này khiến mọi người càng cảnh giác hơn.
“Mi…mi muốn làm gì?”
Người phong thánh này sắp khóc đến nơi, nhưng cũng không dám phản kháng.
“Chơi đùa thôi, ông đây chơi một lúc đã, không để mi chết đâu”.
Nói đến đó, Vu Kiệt đan chéo hai tay của người phong thánh này đặt lên hai vai của ông ta.
Tiếp đó lại nhấc hai chân của người phong thánh này ép lên hai vai đó nữa.
“Mi! Mi!”
Không đợi người phong thánh này nói hết câu, Vu Kiệt lại nhếch môi cười.
“Rắc!”
Sau những hành động của Vu Kiệt, rất nhanh tứ chi của người phong thánh này đã tụ lại với nhau.
Các khớp xương đã bị trật rồi.
“A…!”
Người phong thánh đó đau đớn kêu lên, ánh mắt run rẩy: “Mi không giết ta đúng không, mi chỉ chơi đùa một lúc thôi phải không?”
“Đương nhiên, tạm thời sẽ không để mi chết đâu”.
Vu Kiệt cười nói.
Anh lại tiếp tục ấn đầu của người phong thánh này về phía tứ chi đang tụ lại với nhau, dùng sức đè xuống.
“Chậc, cái xương sống này thật phiền phức!”
Vu Kiệt hơi bất mãn, xoay cổ tay, bẻ cong sống lưng của người phong thánh.
“Răng rắc, răng rắc…”
Âm thanh giòn giã khiến ai nấy cũng đều rợn tóc gáy.
Đây còn là Vu Kiệt sao?
Đây rõ ràng là ác quỷ!
Vu Kiệt thực đã bẻ gãy xương sống trên lưng của người phong thánh này rồi!
Mạc Vãn Phong và Hướng Thiên Lĩnh liếc mắt nhìn nhau, vô cùng kinh hãi.
Rất nhanh ngay sau đó, người phong thánh này đã bị Vu Kiệt cuộn thành một quả bóng.
“Phụt…”
Ông ta vẫn còn thở, nhưng lại không ngừng nôn ra máu.
Ánh mắt của ông ta vẫn tràn đầy hy vọng: “Mi sẽ không giết ta, đúng không?”
“Đừng nói nhảm nữa!”
Vu Kiệt bất mãn, nhìn người phong thánh nọ đã bị cuộn thành quả bóng, cầm lên, đắc ý cười.
Anh đánh giá một lúc, rất hài lòng với tác phẩm của mình.
“Haha!”
Vu Kiệt thả tay ra, quả bóng thịt rơi xuống đất.
Đồng thời, anh lùi về sau một bước.
Bây giờ tất cả mọi người đều đoán được, anh muốn làm gì rồi.
Giọng của Mạc Vãn Phong rất khiêm tốn, sợ sẽ chọc giận người đàn ông đang trước mặt.
“An toàn?”
Vu Kiệt giống như vừa nghe được một câu chuyện cười, cả người không ngừng run lên, điên cuồng cười lớn.
“Bộ binh và Tổ chức Đệ Nhất các người làm cái quái gì vậy chứ, nếu như chúng tôi chết, Quốc Phái và Giang Hồ Truyền Thừa nhất định sẽ đổ mọi trách nhiệm lên đầu các người!”
“Chỉ có ngăn chặn cuộc chiến tranh này, tránh gây thương vong quá lớn, đây mới là trách nhiệm quan trọng của Bộ binh tổ chức Đệ Nhất các người!”
Hai người phong thánh khàn cổ hét lớn.
“Được rồi, được rồi, đừng giãy dụa nữa, ông đây còn chưa chơi đùa đủ đâu”.
Vu Kiệt thở dài một hơi, khôi phục nụ cười trên môi, chậm rãi bước đến trước mặt hai người phong thánh.
“Lang Vương!”
Mạc Vãn Phong và Hướng Thiên Lĩnh đồng thời hét lên.
Tất cả mọi người đều giật thót tim, ánh mắt căng thẳng.
Bọn họ không có bất kỳ hành động gì, cũng không dám hành động.
Bởi vì nhiệm vụ của họ là bảo vệ Lang Vương.
Nhưng tình huống hiện tại…
So với những gì tưởng tượng trước khi đến đây quá khác biệt.
Lang Vương không cần bọn họ giúp đỡ, thậm chí còn không cho phép bọn họ giúp đỡ.
Cứ như vậy, Vu Kiệt bước từng bước đến trước mặt hai người phong thánh, mỗi bước đi đều để lại vết máu trên mặt đất.
Dấu chân vẫn còn vương vết máu và cặn trắng.
Khắp bầu trời, cơn mưa nặng hạt đã dập tắt toàn bộ hy vọng của hai người phong thánh.
Không khí lạnh lẽo khiến tất cả mọi người trong nhà họ Thường sợ hãi, không ai dám thở thành tiếng.
Vu Kiệt lặng lẽ đứng trên núi lửa, quan sát mọi chuyện đang xảy ra trước mắt, ngây người đứng nhìn.
“Mi có muốn dừng lại không?”
Một giọng nói vang lên.
“Nếu như người của tổ chức Đệ Nhất đến rồi, người của Bộ binh cũng ở đây, bảo bọn họ giải quyết là được rồi”.
“Dù sao những sai lầm mà bọn họ phạm phải, ắt sẽ có công lý và pháp luật trừng trị bọn họ”.
“Đã giết quá nhiều người rồi”.
Vu Kiệt rất bình tĩnh, có một vài chuyện cần mình tự làm, nhưng có người chuyên nghiệp hơn ở đây, vậy thì để bọn họ làm là được rồi.
“Công lý? Pháp luật? Mi đang kể chuyện cười với ta sao?”
“Hừ! Vậy được thôi, để ta xem thử, dừng lại sẽ có hậu quả gì!”
Giọng nói khinh thường, vô cùng gay gắt.
Cảnh tượng trước mặt Vu Kiệt đột nhiên thay đổi.
Chỉ thấy Vu Kiệt thực sự dừng lại rồi, nhưng thân thể anh lại trực tiếp ngã xuống, nằm rạp trên nền đất.
Tất cả mọi người đều sững sờ.
“Yêu nghiệt, đi chết đi!”
Một tên chưởng môn thấy Vu Kiệt hôn mê, sát khí bốc lên ngập trời, cả người lao qua như một viên đạn đại bác.
Toàn bộ người của Tổ chức Đệ Nhất và Tổ Báo đều xông lên, nhất định phải bảo vệ Vu Kiệt.
Nhưng…
Dù sao cũng là người phong thánh.
Mục tiêu của ông ta chỉ có Vu Kiệt.
Người phong thánh này lại bắt đầu một cuộc tàn sát lớn, máu tươi lại một lần nữa nhuốm đỏ cả vùng trời
Cuối cùng ông ta thật sự đã giết Vu Kiệt, nhưng bản thân cũng bị người của tổ chức Đệ Nhất và tổ Báo giết chết.
Trên mặt đất lại tăng thêm một số lượng lớn thi thể, đều là người của tổ chức Đệ Nhất và Bộ binh.
Một người phong thánh khác cười khinh bỉ, lập tức quay người đem theo Ngô Tiểu Phàm rời đi.
Vô số súng đạn bắn xối xả, nhưng lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn, Ngô Tiểu Phàm cũng trúng đạn, chết rồi.
Cảnh tượng này xảy ra ngay trước mắt anh, khiến anh lạnh cả sống lưng.
“Này nhóc, nói cho mi biết, sức sống của cỏ rất mạnh mẽ, cho nên nhổ cỏ phải nhổ tận gốc!”
Giọng nói giễu cợt lại vang lên: “Mi…giết hay là ta giết?”
Vu Kiệt siết chặt nắm đấm, nếu như những chuyện xảy ra trước mắt này đều là thật, vậy thì chính mình đã hại bọn họ sao?
“Đây đều là do mi bịa ra phải không”.
Vu Kiệt hỏi.
“Hừ! Đã nói là ý trời khó đoán, nhưng với những suy nghĩ nhỏ nhen kia của nó, ông đây tùy tiện đoán bừa cũng có thể suy đoán được!”
“Luật nhân quả, mi không nhìn thấu được, không hiểu được, những gì nên nói cũng đều nói rồi, mi quyết định đi”.
Vu Kiệt hít sâu một hơi, tinh thần không được ổn định cho lắm.
Bản thân đã cướp được rất nhiều sinh mạng từ tay thiên đạo, nhưng lại cứu một kẻ vốn dĩ nó muốn giết!
Những chuyện anh vừa nhìn thấy, có lẽ không phải là giả!
Anh không muốn vì quyết định của mình mà khiến nhiều người vô tội phải mất mạng nữa.
Như vậy không công bằng!
Sắc mặt Vu Kiệt dần bình tĩnh lại, anh nói.
“Giết! Giết! Giết!”
Vu Kiệt của hiện tại, khóe miệng khẽ nhếch lên, vẻ mặt càng thêm vui vẻ.
“Lẽ nào ông đây còn có thể lừa mi sao?”
Anh vững vàng kiên định bước đến trước mặt một người phong thánh.
“Mi…đã nghĩ kỹ chết thế nào chưa?”
Ánh mắt của Vu Kiệt vô cùng quỷ dị, nhìn chằm chằm người trước mặt, đánh giá một lượt từ trên xuống.
Sắc mặt của người phong thánh càng thêm tái mét, cực kỳ sợ hãi.
“Đừng giết ta, mi muốn gì ta cũng cho mi hết, công pháp, phụ nữ, quyền lực, tiền bạc!”
Người phong thánh đó kích động nói, ánh mắt cầu xin.
Vu Kiệt khẽ bĩu môi, vẻ mặt cực kỳ chán ghét.
“Không cần, không cần, đợi lúc ông đây giết mi thì mi kêu lớn lên, gào thét đau khổ lên là được rồi”.
Vu Kiệt giơ tay ra, vỗ nhẹ lên đầu người phong thánh này.
Như thể một người lớn đang dạy dỗ một đứa trẻ.
“Còn mi nữa, mi cũng nên chuẩn bị trước đi”.
Vu Kiệt sợ người còn lại cảm thấy bản thân bị thất sủng, nên nhắc nhở.
Những người xung quanh thấy vậy, sắc mặt đều vô cùng quái lạ, không hiểu được chuyện gì đang xảy ra.
Sao Vu Kiệt lại nói ra những lời này!
Nói đùa?
Nhưng sát ý ẩn chứa trong đó vô cùng mạnh mẽ!
Rất nhanh, Vu Kiệt đã nhấc bàn tay của người phong thánh kia lên.
Cảnh tượng này khiến mọi người càng cảnh giác hơn.
“Mi…mi muốn làm gì?”
Người phong thánh này sắp khóc đến nơi, nhưng cũng không dám phản kháng.
“Chơi đùa thôi, ông đây chơi một lúc đã, không để mi chết đâu”.
Nói đến đó, Vu Kiệt đan chéo hai tay của người phong thánh này đặt lên hai vai của ông ta.
Tiếp đó lại nhấc hai chân của người phong thánh này ép lên hai vai đó nữa.
“Mi! Mi!”
Không đợi người phong thánh này nói hết câu, Vu Kiệt lại nhếch môi cười.
“Rắc!”
Sau những hành động của Vu Kiệt, rất nhanh tứ chi của người phong thánh này đã tụ lại với nhau.
Các khớp xương đã bị trật rồi.
“A…!”
Người phong thánh đó đau đớn kêu lên, ánh mắt run rẩy: “Mi không giết ta đúng không, mi chỉ chơi đùa một lúc thôi phải không?”
“Đương nhiên, tạm thời sẽ không để mi chết đâu”.
Vu Kiệt cười nói.
Anh lại tiếp tục ấn đầu của người phong thánh này về phía tứ chi đang tụ lại với nhau, dùng sức đè xuống.
“Chậc, cái xương sống này thật phiền phức!”
Vu Kiệt hơi bất mãn, xoay cổ tay, bẻ cong sống lưng của người phong thánh.
“Răng rắc, răng rắc…”
Âm thanh giòn giã khiến ai nấy cũng đều rợn tóc gáy.
Đây còn là Vu Kiệt sao?
Đây rõ ràng là ác quỷ!
Vu Kiệt thực đã bẻ gãy xương sống trên lưng của người phong thánh này rồi!
Mạc Vãn Phong và Hướng Thiên Lĩnh liếc mắt nhìn nhau, vô cùng kinh hãi.
Rất nhanh ngay sau đó, người phong thánh này đã bị Vu Kiệt cuộn thành một quả bóng.
“Phụt…”
Ông ta vẫn còn thở, nhưng lại không ngừng nôn ra máu.
Ánh mắt của ông ta vẫn tràn đầy hy vọng: “Mi sẽ không giết ta, đúng không?”
“Đừng nói nhảm nữa!”
Vu Kiệt bất mãn, nhìn người phong thánh nọ đã bị cuộn thành quả bóng, cầm lên, đắc ý cười.
Anh đánh giá một lúc, rất hài lòng với tác phẩm của mình.
“Haha!”
Vu Kiệt thả tay ra, quả bóng thịt rơi xuống đất.
Đồng thời, anh lùi về sau một bước.
Bây giờ tất cả mọi người đều đoán được, anh muốn làm gì rồi.