Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 885: Tự bạo đi chứ
Đây thật sự là muốn chơi đùa…
Vu Kiệt nói không sai, thật sự là chơi chưa đủ!
Vu Kiệt giơ chân lên giống như rồng bay khỏi biển, mạnh mẽ đá văng quả bóng thịt kia.
“Bụp!”
Chỉ thấy quả bóng thịt bay vụt về phía người phong thánh còn lại.
Sắc mặt chưởng môn Bắc Thoái hoảng sợ, hai chân run bần bật, trước mắt đen kịt.
“Bụp!”
Chưởng môn Bắc Thoái bị quả bóng thịt trực tiếp đá trúng, lăn ra đất, nôn ra máu.
Quả bóng thịt đó không hề rã ra, mà dính đầy máu trên mặt đất, trở về bên cạnh chân của Vu Kiệt.
“Chà, không tệ nhỉ!”
Vu Kiệt trông có vẻ phấn khích khi khám phá ra trò mới.
“Nào nào nào, tiếp tục!”
Nói đến đó, anh liên tục đá qua, đá quả bóng thịt này về phía chưởng môn Bắc Thoái.
Chưởng môn Bắc Thoái hoảng loạn, ông ta không biết nên làm thế nào.
Đã bị đá trúng ba lần, thân thể của ông ta như muốn rã rời.
Ông ta ý thức được rằng, nếu không nghĩ cách gì đó thì sớm muộn gì cũng bị đá đến chết.
Đột nhiên, khí tức của ông ta bỗng bạo phát, giơ chân đá mạnh vào quả bóng thịt.
“Bụp!”
Một cước này, vậy là lại khiến quả bóng thịt rã ra, trở lại hình dáng người ban đầu, nằm trên mặt đất.
Sắc mặt Vu Kiệt tối sầm lại, lạnh lùng nhìn cảnh tượng trước mắt.
Bầu không khí bỗng trở nên lặng ngắt, tất cả mọi người đều sợ hãi nhìn Vu Kiệt.
Vu Kiệt chậm rãi bước đến bên cạnh người phong thánh kia.
Cổ họng của người phong thánh không ngừng phát ra tiếng thút thít. Cả người dựa vào tu vi để duy trì hơi thở.
Ông ta đã chịu đựng đến tận bây giờ, chỉ có một mục tiêu.
Ông ta biết nếu Vu Kiệt muốn giết ông ta thì rất dễ dàng, cho nên ông ta hy vọng thông qua nỗ lực của bản thân, có thể khiến Vu Kiệt chơi cho đã, sau đó tha cho ông ta.
“Khốn kiếp!”
Đột nhiên, Vu Kiệt chỉ tay về phía chưởng môn Bắc Thoái, sắc mặt lạnh lùng nói: “Dám phá hỏng đồ chơi của ông đây sao!”
Chưởng môn Bắc Thoái bỗng trợn tròn hai mắt, vô cùng kinh ngạc.
“Tên yêu nghiệt này…không phải mày muốn chơi với tao sao! Lẽ nào tao phải đứng trơ ra để mày đá tao đến chết sao?”
Vu Kiệt có vẻ không vui rồi.
Hai mắt anh đằng đằng sát khí, cúi đầu nhìn người phong thánh đang nằm dài dưới đất.
Ánh mắt đó giống như đang nhìn một con kiến.
Sau đó, anh từ từ nhấc chân lên.
“Bụp!”
Một âm thanh nặng nề vang lên, Vu Kiệt trực tiếp đá vào đầu của người phong thánh.
Nhưng trên mặt anh lại không có chút dao động nào cả.
Giống như một đứa trẻ nghịch ngợm đã chơi chán món đồ chơi kia rồi, nên không thèm để ý đến nó nữa.
Rất trực tiếp, rất quyết đoán, không hề lưu luyến.
Ai nấy cũng đều hít sâu một hơi, vô cùng sợ hãi, nhìn Vu Kiệt bằng ánh mắt không thể tin được.
Kể cả những người của tổ chức Đệ Nhất và tổ Báo đang có mặt ở đó.
Cuối cùng bọn họ cũng hiểu được vì sao lúc bọn họ đến lại nhìn thấy tình cảnh bi thảm của chưởng môn Thiên Sơn rồi.
“Ông đây không vui rồi”.
Vu Kiệt lạnh nhạt nói, trên môi không còn nụ cười quái dị như trước nữa.
Ánh mắt anh dần dần chuyển sang phía chưởng môn Bắc Thoái, một cảm giác bất mãn dần dần dâng lên.
Nếu như người khác bất mãn thì cũng chả có ai để ý.
Nhưng bây giờ người có biểu hiện bất mãn là Vu Kiệt!
Là tên điên Vu Kiệt!
Là tên ác ma buồn vui thất thường, Vu Kiệt!
Chưởng môn Bắc Thoái giống như bị thần chết nhìn chòng chọc, toàn thân run bần bật.
Một cảm giác sợ hãi xuất phát từ sâu thẳm trong xương tủy, tự nhiên nảy sinh.
Ông ta không ngừng lắc đầu, lùi về sau vài bước.
“Không, không, cậu không thể giết tôi, tôi đứng về phía cậu mà!”
“Cậu bảo tôi làm gì cũng được, cầu xin cậu, đừng giết tôi, đừng!”
Chưởng môn Bắc Thoái không ngừng cầu xin thảm thiết.
Tuy nhiên, Vu Kiệt vẫn thờ ơ, không hề cảm động.
Mỗi bước đi của anh đều rất chậm, nhưng trong mắt của chưởng môn Bắc Thoái.
Lại vô cùng nhanh!
Chưởng môn Bắc Thoái cảm nhận được, lần này mình chết chắc rồi.
“Lang Vương…”
Mạc Vãn Phong nhỏ giọng gọi, muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn chọn im lặng.
Không ai dám lên tiếng vào lúc này.
“Đừng qua đây!”
Lúc này, chưởng môn Bắc Thoái hoảng loạn chỉ tay về phía Ngô Tiểu Phàm.
“Nếu như mày dám qua đây, tao sẽ chết chung với cô ta!”
“Tao tuyệt đối sẽ không để mày sống yên ổn đâu!”
“Không phải mày rất có tình có nghĩa sao, nếu mày đi qua đây, tao sẽ lập tức tự bạo, khiến mày sẽ hối hận cả đời!”
Chưởng môn Bắc Thoái hét lên, đang định ngọc nát đá tan hết thảy.
Nhưng đột nhiên, trên trán ông ta xuất hiện vô số đốm sáng màu đỏ.
Còn có trên chiếc xe bọc thép cách đó cả cây số, ai nấy cũng đang cầm súng nhắm về phía ông ta.
Những người trong nhà họ Thường, đều bắt đầu tránh xa Ngô Tiểu Phàm.
Bọn họ hiểu rõ, nếu như chưởng môn Bắc Thoái chọn ngọc nát đá tan thì nhất định là một sự hủy diệt cực lớn.
Ai nấy cũng đều đang nghĩ cách, làm sao để cứu Ngô Tiểu Phàm trước khi chưởng môn Bắc Thoái tự bạo.
Nhưng…
Trong bầu không khí im lặng, từng tiếng bước chân vang lên giống như bản nhạc giao hưởng vận mệnh.
Vu Kiệt vẫn bước tiếp, từng bước từng bước.
Sắc mặt ai nấy cũng lộ rõ vẻ nghi ngờ.
Vu Kiệt…
Mục đích Vu Kiệt đến đây là gì?
Không phải là muốn báo thù cho những người dân đã chết ở trên núi Trường Mao sao?
Không phải để cứu Ngô Tiểu Phàm sao?
Đã giết chết bốn người phong thánh bên phía kẻ địch, khiến bọn chúng khiếp sợ.
Bây giờ chỉ cần ngồi xuống nói chuyện, chắc chắn có thể cứu được.
Nhưng tại sao Vu Kiệt lại không hề quan tâm?
“Mày không nghe tao nói gì sao! Đứng lại cho tao!”
Chưởng môn Bắc Thoái khản cổ hét lớn, trong lòng vô cùng hoảng loạn.
“Nghe rồi, phiền phức quá!”
Vu Kiệt phất tay, không thèm để ý: “Nếu như muốn chết thì nhanh chết đi”.
Sắc mặt của chưởng môn Bắc Thoái bỗng nhiên cứng đờ, giống như thời gian bị đóng băng.
“Mày…có phải mày bị điếc rồi không, tao nói tao sẽ giết con nhỏ kia!”
Chưởng môn Bắc Thoái kinh ngạc nói.
Vu Kiệt nhếch môi cười khinh bỉ.
Liên quan gì chứ?
Chuyện mà Vu Kiệt muốn làm chỉ có một.
Đó chính là giết!
Giết ông ta!
Vu Kiệt đột nhiên biến mất.
Cả người chưởng môn Bắc Thoái đột nhiên run lên, cảm giác sợ hãi bỗng ập đến.
Trong nháy mắt, Vu Kiệt đã xuất hiện trước mặt ông ta, sau lưng là năm ngàn pháp tắc đại đạo.
Chỉ là, trong tay Vu Kiệt sao lại có một cánh tay?
Chưởng môn Bắc Thoái đột nhiên nhìn xuống tay trái của mình, ống tay áo trống rỗng, khiến ông ta tuyệt vọng.
Vu Kiệt từ từ đưa tay ra đặt lên cánh tay còn lại của chưởng môn Bắc Thoái.
Trên người Vu Kiệt tỏa ra từng luồng khí lạnh rùng mình, chậm rãi bẻ cánh tay xé ra.
“A...!”
Cuối cùng chưởng môn Bắc Thoái cũng nhận ra điều gì đó, phía hai cánh tay ông ta cũng truyền đến cơn đau kịch liệt.
Hai mắt ông ta đỏ ngầu, vô cùng tức giận.
“Mày giết tao, tao cũng không để mày sống yên ổn đâu!”
Chưởng môn Bắc Thoái đau đớn hét lên, vô số luồng khí kình cuồng bạo tập trung bao quanh người ông ta.
Ông ta muốn tự bạo!
Nhưng, sau lưng Vu Kiệt có năm ngàn đại đạo đang ùn ùn kéo đến.
Sau đó, Vu Kiệt đá một chân của chưởng môn Bắc Thoái khuỵu xuống, nắm lấy chân còn lại bẻ gãy.
“Răng rắc!”
Ngoài âm thanh máu thịt bị xé rách, còn có âm thanh xương cốt gãy rời.
Chân của chưởng môn Bắc Thoái bị bẻ gãy lìa khỏi thân thể.
Vẫn chưa xong đâu.
Vu Kiệt giống như tìm được món đồ chơi thú vị hơn, tiến lên phía trước, tiếp tục bẻ.
Trên người anh dính đầy máu tươi, trông vô cùng khủng khiếp.
Đồng tử của Mạc Vãn Phong co rút lại, ngây người nhìn Vu Kiệt.
Ông ta đột nhiên nhận ra rằng, người trước mặt mình tuyệt đối không phải là Lang Vương Vu Kiệt!
Vu Kiệt nói không sai, thật sự là chơi chưa đủ!
Vu Kiệt giơ chân lên giống như rồng bay khỏi biển, mạnh mẽ đá văng quả bóng thịt kia.
“Bụp!”
Chỉ thấy quả bóng thịt bay vụt về phía người phong thánh còn lại.
Sắc mặt chưởng môn Bắc Thoái hoảng sợ, hai chân run bần bật, trước mắt đen kịt.
“Bụp!”
Chưởng môn Bắc Thoái bị quả bóng thịt trực tiếp đá trúng, lăn ra đất, nôn ra máu.
Quả bóng thịt đó không hề rã ra, mà dính đầy máu trên mặt đất, trở về bên cạnh chân của Vu Kiệt.
“Chà, không tệ nhỉ!”
Vu Kiệt trông có vẻ phấn khích khi khám phá ra trò mới.
“Nào nào nào, tiếp tục!”
Nói đến đó, anh liên tục đá qua, đá quả bóng thịt này về phía chưởng môn Bắc Thoái.
Chưởng môn Bắc Thoái hoảng loạn, ông ta không biết nên làm thế nào.
Đã bị đá trúng ba lần, thân thể của ông ta như muốn rã rời.
Ông ta ý thức được rằng, nếu không nghĩ cách gì đó thì sớm muộn gì cũng bị đá đến chết.
Đột nhiên, khí tức của ông ta bỗng bạo phát, giơ chân đá mạnh vào quả bóng thịt.
“Bụp!”
Một cước này, vậy là lại khiến quả bóng thịt rã ra, trở lại hình dáng người ban đầu, nằm trên mặt đất.
Sắc mặt Vu Kiệt tối sầm lại, lạnh lùng nhìn cảnh tượng trước mắt.
Bầu không khí bỗng trở nên lặng ngắt, tất cả mọi người đều sợ hãi nhìn Vu Kiệt.
Vu Kiệt chậm rãi bước đến bên cạnh người phong thánh kia.
Cổ họng của người phong thánh không ngừng phát ra tiếng thút thít. Cả người dựa vào tu vi để duy trì hơi thở.
Ông ta đã chịu đựng đến tận bây giờ, chỉ có một mục tiêu.
Ông ta biết nếu Vu Kiệt muốn giết ông ta thì rất dễ dàng, cho nên ông ta hy vọng thông qua nỗ lực của bản thân, có thể khiến Vu Kiệt chơi cho đã, sau đó tha cho ông ta.
“Khốn kiếp!”
Đột nhiên, Vu Kiệt chỉ tay về phía chưởng môn Bắc Thoái, sắc mặt lạnh lùng nói: “Dám phá hỏng đồ chơi của ông đây sao!”
Chưởng môn Bắc Thoái bỗng trợn tròn hai mắt, vô cùng kinh ngạc.
“Tên yêu nghiệt này…không phải mày muốn chơi với tao sao! Lẽ nào tao phải đứng trơ ra để mày đá tao đến chết sao?”
Vu Kiệt có vẻ không vui rồi.
Hai mắt anh đằng đằng sát khí, cúi đầu nhìn người phong thánh đang nằm dài dưới đất.
Ánh mắt đó giống như đang nhìn một con kiến.
Sau đó, anh từ từ nhấc chân lên.
“Bụp!”
Một âm thanh nặng nề vang lên, Vu Kiệt trực tiếp đá vào đầu của người phong thánh.
Nhưng trên mặt anh lại không có chút dao động nào cả.
Giống như một đứa trẻ nghịch ngợm đã chơi chán món đồ chơi kia rồi, nên không thèm để ý đến nó nữa.
Rất trực tiếp, rất quyết đoán, không hề lưu luyến.
Ai nấy cũng đều hít sâu một hơi, vô cùng sợ hãi, nhìn Vu Kiệt bằng ánh mắt không thể tin được.
Kể cả những người của tổ chức Đệ Nhất và tổ Báo đang có mặt ở đó.
Cuối cùng bọn họ cũng hiểu được vì sao lúc bọn họ đến lại nhìn thấy tình cảnh bi thảm của chưởng môn Thiên Sơn rồi.
“Ông đây không vui rồi”.
Vu Kiệt lạnh nhạt nói, trên môi không còn nụ cười quái dị như trước nữa.
Ánh mắt anh dần dần chuyển sang phía chưởng môn Bắc Thoái, một cảm giác bất mãn dần dần dâng lên.
Nếu như người khác bất mãn thì cũng chả có ai để ý.
Nhưng bây giờ người có biểu hiện bất mãn là Vu Kiệt!
Là tên điên Vu Kiệt!
Là tên ác ma buồn vui thất thường, Vu Kiệt!
Chưởng môn Bắc Thoái giống như bị thần chết nhìn chòng chọc, toàn thân run bần bật.
Một cảm giác sợ hãi xuất phát từ sâu thẳm trong xương tủy, tự nhiên nảy sinh.
Ông ta không ngừng lắc đầu, lùi về sau vài bước.
“Không, không, cậu không thể giết tôi, tôi đứng về phía cậu mà!”
“Cậu bảo tôi làm gì cũng được, cầu xin cậu, đừng giết tôi, đừng!”
Chưởng môn Bắc Thoái không ngừng cầu xin thảm thiết.
Tuy nhiên, Vu Kiệt vẫn thờ ơ, không hề cảm động.
Mỗi bước đi của anh đều rất chậm, nhưng trong mắt của chưởng môn Bắc Thoái.
Lại vô cùng nhanh!
Chưởng môn Bắc Thoái cảm nhận được, lần này mình chết chắc rồi.
“Lang Vương…”
Mạc Vãn Phong nhỏ giọng gọi, muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn chọn im lặng.
Không ai dám lên tiếng vào lúc này.
“Đừng qua đây!”
Lúc này, chưởng môn Bắc Thoái hoảng loạn chỉ tay về phía Ngô Tiểu Phàm.
“Nếu như mày dám qua đây, tao sẽ chết chung với cô ta!”
“Tao tuyệt đối sẽ không để mày sống yên ổn đâu!”
“Không phải mày rất có tình có nghĩa sao, nếu mày đi qua đây, tao sẽ lập tức tự bạo, khiến mày sẽ hối hận cả đời!”
Chưởng môn Bắc Thoái hét lên, đang định ngọc nát đá tan hết thảy.
Nhưng đột nhiên, trên trán ông ta xuất hiện vô số đốm sáng màu đỏ.
Còn có trên chiếc xe bọc thép cách đó cả cây số, ai nấy cũng đang cầm súng nhắm về phía ông ta.
Những người trong nhà họ Thường, đều bắt đầu tránh xa Ngô Tiểu Phàm.
Bọn họ hiểu rõ, nếu như chưởng môn Bắc Thoái chọn ngọc nát đá tan thì nhất định là một sự hủy diệt cực lớn.
Ai nấy cũng đều đang nghĩ cách, làm sao để cứu Ngô Tiểu Phàm trước khi chưởng môn Bắc Thoái tự bạo.
Nhưng…
Trong bầu không khí im lặng, từng tiếng bước chân vang lên giống như bản nhạc giao hưởng vận mệnh.
Vu Kiệt vẫn bước tiếp, từng bước từng bước.
Sắc mặt ai nấy cũng lộ rõ vẻ nghi ngờ.
Vu Kiệt…
Mục đích Vu Kiệt đến đây là gì?
Không phải là muốn báo thù cho những người dân đã chết ở trên núi Trường Mao sao?
Không phải để cứu Ngô Tiểu Phàm sao?
Đã giết chết bốn người phong thánh bên phía kẻ địch, khiến bọn chúng khiếp sợ.
Bây giờ chỉ cần ngồi xuống nói chuyện, chắc chắn có thể cứu được.
Nhưng tại sao Vu Kiệt lại không hề quan tâm?
“Mày không nghe tao nói gì sao! Đứng lại cho tao!”
Chưởng môn Bắc Thoái khản cổ hét lớn, trong lòng vô cùng hoảng loạn.
“Nghe rồi, phiền phức quá!”
Vu Kiệt phất tay, không thèm để ý: “Nếu như muốn chết thì nhanh chết đi”.
Sắc mặt của chưởng môn Bắc Thoái bỗng nhiên cứng đờ, giống như thời gian bị đóng băng.
“Mày…có phải mày bị điếc rồi không, tao nói tao sẽ giết con nhỏ kia!”
Chưởng môn Bắc Thoái kinh ngạc nói.
Vu Kiệt nhếch môi cười khinh bỉ.
Liên quan gì chứ?
Chuyện mà Vu Kiệt muốn làm chỉ có một.
Đó chính là giết!
Giết ông ta!
Vu Kiệt đột nhiên biến mất.
Cả người chưởng môn Bắc Thoái đột nhiên run lên, cảm giác sợ hãi bỗng ập đến.
Trong nháy mắt, Vu Kiệt đã xuất hiện trước mặt ông ta, sau lưng là năm ngàn pháp tắc đại đạo.
Chỉ là, trong tay Vu Kiệt sao lại có một cánh tay?
Chưởng môn Bắc Thoái đột nhiên nhìn xuống tay trái của mình, ống tay áo trống rỗng, khiến ông ta tuyệt vọng.
Vu Kiệt từ từ đưa tay ra đặt lên cánh tay còn lại của chưởng môn Bắc Thoái.
Trên người Vu Kiệt tỏa ra từng luồng khí lạnh rùng mình, chậm rãi bẻ cánh tay xé ra.
“A...!”
Cuối cùng chưởng môn Bắc Thoái cũng nhận ra điều gì đó, phía hai cánh tay ông ta cũng truyền đến cơn đau kịch liệt.
Hai mắt ông ta đỏ ngầu, vô cùng tức giận.
“Mày giết tao, tao cũng không để mày sống yên ổn đâu!”
Chưởng môn Bắc Thoái đau đớn hét lên, vô số luồng khí kình cuồng bạo tập trung bao quanh người ông ta.
Ông ta muốn tự bạo!
Nhưng, sau lưng Vu Kiệt có năm ngàn đại đạo đang ùn ùn kéo đến.
Sau đó, Vu Kiệt đá một chân của chưởng môn Bắc Thoái khuỵu xuống, nắm lấy chân còn lại bẻ gãy.
“Răng rắc!”
Ngoài âm thanh máu thịt bị xé rách, còn có âm thanh xương cốt gãy rời.
Chân của chưởng môn Bắc Thoái bị bẻ gãy lìa khỏi thân thể.
Vẫn chưa xong đâu.
Vu Kiệt giống như tìm được món đồ chơi thú vị hơn, tiến lên phía trước, tiếp tục bẻ.
Trên người anh dính đầy máu tươi, trông vô cùng khủng khiếp.
Đồng tử của Mạc Vãn Phong co rút lại, ngây người nhìn Vu Kiệt.
Ông ta đột nhiên nhận ra rằng, người trước mặt mình tuyệt đối không phải là Lang Vương Vu Kiệt!