Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 887: Tin tức tốt nhất
Mưa đêm lạnh lẽo, rơi lộp độp trên người.
Cái rét ớn lạnh ập đến khiến người nhà họ Thường đứng xung quanh đó cảm thấy rùng mình.
Họ nhìn chằm chằm Vu Kiệt đang bất tỉnh trên mặt đất, tất cả đều chìm vào im lặng.
Cơ thể bất động, nhìn hơi thở cũng không biết còn sống hay không.
Cứ như vậy ngã xuống một cách không thể nào hiểu được.
Trên trời không kết mây đen mà mưa vẫn cứ rơi xuống.
Nơi lỗ hổng của kèn Sô-na, nhắc mọi người rằng có một người phong thánh vừa truyền lời.
Mạc Vãn Phong liếm liếm đôi môi đang cảm thấy khô khốc, mới phát hiện môi mình đã bị nước mưa thấm ướt.
Ông ta hít một hơi thật sâu, nói lớn: "Tổ y tế!”
Vừa dứt lời, một chiếc ô tô lao lên, một số người bước ra từ trong xe.
Họ lấy ra các dụng cụ chuyên dụng, để chẩn đoán tình trạng cơ thể của Vu Kiệt.
Khi bác sĩ nghe thấy tiếng tim đập yếu ớt của Vu Kiệt, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, gật đầu với Mạc Vãn Phong.
Mạc Vãn Phong như trút được gánh nặng, những người còn lại cũng như trút bỏ được tảng đá đang đè nặng.
Còn sống, là điều tốt nhất.
Cho dù vết thương chồng chất, bọn họ cũng sẽ cố gắng hết sức để chữa trị cho Vu Kiệt.
Bọn họ cũng không lo lắng, dù sao sư phụ của Vu Kiệt cũng là Thánh y Mặc Bạch!
Mạc Vãn Phong vẫy vẫy tay, ra hiệu cho những người còn lại bắt đầu làm nhiệm vụ tiếp theo.
Những người này bắt đầu thu dọn chiến trường, khiêng tất cả thi thể xếp lại thành hàng.
Thi thể của những người ở phái Giang Hồ Truyền Thừa, người nhà họ Thường, và của năm người phong thánh.
Mỗi một thi thể, đều được xếp ngay ngắn, ghi lại danh tính.
Đồng thời, Mạc Vãn Phong và Hướng Thiên Lĩnh cũng đi báo cáo tình hình.
Mọi người đều đang rất mong chờ.
Rất nhanh sau đó, nhà họ Lý, Quốc Phái và Bộ Binh đều biết được tin Vu Kiệt vẫn còn sống.
Ở vùng ngoại ô thủ đô, một ngôi chùa nguy nga sừng sững trên một ngọn núi huyền bí.
Tuy đã đến giờ nghỉ ngơi, nhưng mọi người vẫn đang bận rộn.
Những gì đã xảy ra ngày hôm nay khiến bọn họ phải tăng ca để viết rất nhiều báo cáo.
Tuy nhiên, có một cuộc điện thoại đến khiến tất cả các phòng ban trở nên bận rộn điên cuồng.
Một tập tài liệu nhanh chóng được chuyển đến Quốc Phái.
Đại sảnh miếu Quan Công.
Sau khi xem xong tin tức Vu Kiệt vẫn còn sống, tám ông lão liền cảm thấy nhẹ nhõm.
Tuy nhiên, sau khi thấy thi thể của năm người phong thánh, tất cả đều cảm thấy hết sức kinh hoàng.
Nhất là khi biết những người này đều chết trong tay Vu Kiệt, nỗi kinh hoàng đã lên đến tột đỉnh.
Thân phận Lang Vương của Vu Kiệt đã mang lại cho anh rất nhiều hào quang.
Cũng có thể nói anh rất mạnh mẽ.
Nhưng đây cũng là ấn tượng với tất cả mọi người.
Khi bọn họ biết được có năm người phong thánh đến Lạc Thành, bọn họ cũng liên tục cử người đến đó.
Chỉ có một mục đích duy nhất, là cứu mạng Vu Kiệt!
Trên tấm ảnh là những thi thể thảm không nỡ nhìn của năm người phong thánh, còn có 2 cái đầu lâu bê bết máu.
Đây là năm người phong thánh, sức mạnh đã đạt tới đỉnh cao, cái chết này chắc chắn sẽ gây xôn xao trong giới võ giả.
Nhưng bản báo cáo đã nói rõ ràng rằng chính Vu Kiệt đã giết năm người này!
Đặc biệt là khi họ tận mắt chứng kiến Vu Kiệt xâu xé hai người phong thánh, tất cả đều ngây người.
Cả miếu Quan Công dường như ngừng thở.
Yên lặng.
Sự im lặng đến chết người.
Tu vi hóa kình của Vu Kiệt, là chuyện không ai có thể phủ nhận.
Tuy nhiên, những gì viết trong báo cáo, làm bọn họ khó có thể tin.
Nếu không kèm theo ảnh và video, có lẽ bọn họ đã nghĩ rằng có người muốn chơi đùa một trận.
Rất nhanh sau đó, tin tức liền bị chặn.
Vấn đề này không thể cho nhiều người biết.
Trong Quốc Phái ngay lập tức phát hành tài liệu, sống chết giữ bí mật!
Nếu không, càng ngày sẽ càng có nhiều người đến làm phiền Vu Kiệt.
Họ sẽ nghĩ rằng trong tay Vu Kiệt đang cất giấu bảo vật, có thể trong nháy mắt tiêu diệt người phong thánh.
Hơn nữa, chuyện này cũng sẽ khiến những người phong thánh khác trong phái Giang Hồ Truyền Thừa cảm thấy bất an.
Cho dù là đệ tử thân truyền của Diệp Lâm thì sao?
Không ai muốn thấy một võ giả hóa kình lại có thể giết người phong thánh.
Như cối xay giết người.
Điều này không công bằng đối với thế giới.
Cũng không được phép.
Nhà họ Thường ở Lạc Thành.
Chưởng môn phái Nga Mi Mộ Doãn Thiện, vẫn luôn âm thầm quan sát.
Ánh mắt bà ta tràn đầy vẻ kinh hãi, toàn thân run rẩy trong làn mưa lạnh giá.
Cảnh tượng trước mắt khiến bà ta nghi ngờ thế giới này là thật hay mơ.
Nhưng bà ta đã tận mắt chứng kiến Vu Kiệt thương tích đầy người, hai bên đầu gối còn như nứt ra.
Thậm chí còn bị sức ép đại đạo của chưởng môn Thiên Sơn áp chế xuống tu vi tiểu kình.
Rõ ràng là Vu Kiệt đã chồng chất vết thương, không thể trở mình!
Rõ ràng là Vu Kiệt sắp chết rồi!
Rõ ràng là Vu Kiệt sắp bị bọn họ giết đến nơi!
Thậm chí bà ta còn nghĩ đến chuyện lúc Vu Kiệt tỉnh táo sẽ nói một cách dõng dạc, để anh ta hối hận vì cái chết của sư phụ mình!
Nhưng mọi thứ thay đổi đột ngột.
Vu Kiệt thay đổi hoàn toàn so với trước đó.
Ngoài sức mạnh nghịch thiên, còn có những chiêu thức kỳ lạ đó.
Điều đáng sợ nhất, chính là tính cách của Vu Kiệt!
Cái gì mà tính tình điềm đạm, nhân nghĩa đạo đức, trái tim nhân hậu!
Tất cả đều là giả dối!
Trong mắt bà ta, chỉ thấy một con quỷ!
Chưởng môn Thiên Sơn, thân hình nổ tung, bị Vu Kiệt giẫm nát!
Ngoài ra còn có chưởng môn Bắc Thoái, bị Vu Kiệt xé nát tứ chi thậm chí cả đầu.
Một người phong thánh vậy mà bị Vu Kiệt hành hạ thành quả bóng thịt, như đang chơi bóng đá.
Tính cách ngang ngược như vậy, lẽ nào là do hai người Y Thánh và Võ Thánh giáo dục ra sao?
Trong khoảnh khắc cuối cùng đối mặt với sống chết, rõ ràng Ngô Tiểu Phàm đã bị đe dọa!
Đó là tự bạo của người phong thánh đấy!
Vậy mà Vu Kiệt lại không coi ai ra gì, không hề kiêng nể!
Trái tim lạnh lẽo của Vu Kiệt, chẳng lẽ không ai nhìn ra được sao?
Mọi người đều bị mù sao?
Đối với loại người này, dựa vào cái gì mà được làm truyền thừa của Y Thánh và Võ Thánh!
Bà ta không phục!
Đột nhiên, bà ta nhớ lại từng chút một trận chiến vừa rồi, như có một tia chớp xẹt qua tâm trí bà ta.
Bà ta tròn xoe mắt, lập tức liếc nhìn xung quanh.
Bà ta lặng lẽ trốn vào trong đám người nhà họ Thường, dần dần biến mất không thấy bóng dáng, ngày càng lùi về phía sau.
Lúc này, trên bầu trời đột nhiên vang lên một tiếng gầm thét.
Mạc Vãn Phong ngẩng đẩu lên, nhìn thấy tấm biển đặc biệt ở trên máy bay.
"Mật Điệp Tư của nhà họ Lý đến rồi."
Hướng Thiên Lĩnh cũng nhìn lên, miệng lẩm bẩm nói.
"Đúng vậy, đến rồi...rất đúng lúc".
Mạc Vãn Phong xúc động nói.
Đến muộn rồi sao?
Không muộn.
Sau khi hai người nhận nhiệm vụ cứu Vu Kiệt, lập tức đi đến đây, không dám ngừng nghỉ.
Cho đến bây giờ, bọn họ chưa làm gì cả.
Đến sớm sao?
Đến sớm thì đã sao, e rằng cũng chỉ là xem Lang Vương của bọn họ giết ba người phong thánh bao gồm cả chưởng môn Thiên Sơn ngay tại chỗ!
Vì vậy mới nói là thật đúng lúc.
Chỉ cần xuống máy bay và kinh hoảng là được.
Máy bay chầm chậm hạ cánh.
Lão Ưng dẫn đầu đám người Mật Điệp Tư, võ trang đầy đủ chạy lại phía bên này.
Anh ta nhìn liếc nhìn Vu Kiệt đầu tiên.
Sau đó, anh ta nhìn thấy vẻ mặt phức tạp của Mạc Vãn Phong và Hướng Thiên Lĩnh, trong lòng có chút khó hiểu.
Nhưng anh biết rằng cậu chủ của họ vẫn chưa chết.
Đây là tin tốt nhất.
Cái rét ớn lạnh ập đến khiến người nhà họ Thường đứng xung quanh đó cảm thấy rùng mình.
Họ nhìn chằm chằm Vu Kiệt đang bất tỉnh trên mặt đất, tất cả đều chìm vào im lặng.
Cơ thể bất động, nhìn hơi thở cũng không biết còn sống hay không.
Cứ như vậy ngã xuống một cách không thể nào hiểu được.
Trên trời không kết mây đen mà mưa vẫn cứ rơi xuống.
Nơi lỗ hổng của kèn Sô-na, nhắc mọi người rằng có một người phong thánh vừa truyền lời.
Mạc Vãn Phong liếm liếm đôi môi đang cảm thấy khô khốc, mới phát hiện môi mình đã bị nước mưa thấm ướt.
Ông ta hít một hơi thật sâu, nói lớn: "Tổ y tế!”
Vừa dứt lời, một chiếc ô tô lao lên, một số người bước ra từ trong xe.
Họ lấy ra các dụng cụ chuyên dụng, để chẩn đoán tình trạng cơ thể của Vu Kiệt.
Khi bác sĩ nghe thấy tiếng tim đập yếu ớt của Vu Kiệt, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, gật đầu với Mạc Vãn Phong.
Mạc Vãn Phong như trút được gánh nặng, những người còn lại cũng như trút bỏ được tảng đá đang đè nặng.
Còn sống, là điều tốt nhất.
Cho dù vết thương chồng chất, bọn họ cũng sẽ cố gắng hết sức để chữa trị cho Vu Kiệt.
Bọn họ cũng không lo lắng, dù sao sư phụ của Vu Kiệt cũng là Thánh y Mặc Bạch!
Mạc Vãn Phong vẫy vẫy tay, ra hiệu cho những người còn lại bắt đầu làm nhiệm vụ tiếp theo.
Những người này bắt đầu thu dọn chiến trường, khiêng tất cả thi thể xếp lại thành hàng.
Thi thể của những người ở phái Giang Hồ Truyền Thừa, người nhà họ Thường, và của năm người phong thánh.
Mỗi một thi thể, đều được xếp ngay ngắn, ghi lại danh tính.
Đồng thời, Mạc Vãn Phong và Hướng Thiên Lĩnh cũng đi báo cáo tình hình.
Mọi người đều đang rất mong chờ.
Rất nhanh sau đó, nhà họ Lý, Quốc Phái và Bộ Binh đều biết được tin Vu Kiệt vẫn còn sống.
Ở vùng ngoại ô thủ đô, một ngôi chùa nguy nga sừng sững trên một ngọn núi huyền bí.
Tuy đã đến giờ nghỉ ngơi, nhưng mọi người vẫn đang bận rộn.
Những gì đã xảy ra ngày hôm nay khiến bọn họ phải tăng ca để viết rất nhiều báo cáo.
Tuy nhiên, có một cuộc điện thoại đến khiến tất cả các phòng ban trở nên bận rộn điên cuồng.
Một tập tài liệu nhanh chóng được chuyển đến Quốc Phái.
Đại sảnh miếu Quan Công.
Sau khi xem xong tin tức Vu Kiệt vẫn còn sống, tám ông lão liền cảm thấy nhẹ nhõm.
Tuy nhiên, sau khi thấy thi thể của năm người phong thánh, tất cả đều cảm thấy hết sức kinh hoàng.
Nhất là khi biết những người này đều chết trong tay Vu Kiệt, nỗi kinh hoàng đã lên đến tột đỉnh.
Thân phận Lang Vương của Vu Kiệt đã mang lại cho anh rất nhiều hào quang.
Cũng có thể nói anh rất mạnh mẽ.
Nhưng đây cũng là ấn tượng với tất cả mọi người.
Khi bọn họ biết được có năm người phong thánh đến Lạc Thành, bọn họ cũng liên tục cử người đến đó.
Chỉ có một mục đích duy nhất, là cứu mạng Vu Kiệt!
Trên tấm ảnh là những thi thể thảm không nỡ nhìn của năm người phong thánh, còn có 2 cái đầu lâu bê bết máu.
Đây là năm người phong thánh, sức mạnh đã đạt tới đỉnh cao, cái chết này chắc chắn sẽ gây xôn xao trong giới võ giả.
Nhưng bản báo cáo đã nói rõ ràng rằng chính Vu Kiệt đã giết năm người này!
Đặc biệt là khi họ tận mắt chứng kiến Vu Kiệt xâu xé hai người phong thánh, tất cả đều ngây người.
Cả miếu Quan Công dường như ngừng thở.
Yên lặng.
Sự im lặng đến chết người.
Tu vi hóa kình của Vu Kiệt, là chuyện không ai có thể phủ nhận.
Tuy nhiên, những gì viết trong báo cáo, làm bọn họ khó có thể tin.
Nếu không kèm theo ảnh và video, có lẽ bọn họ đã nghĩ rằng có người muốn chơi đùa một trận.
Rất nhanh sau đó, tin tức liền bị chặn.
Vấn đề này không thể cho nhiều người biết.
Trong Quốc Phái ngay lập tức phát hành tài liệu, sống chết giữ bí mật!
Nếu không, càng ngày sẽ càng có nhiều người đến làm phiền Vu Kiệt.
Họ sẽ nghĩ rằng trong tay Vu Kiệt đang cất giấu bảo vật, có thể trong nháy mắt tiêu diệt người phong thánh.
Hơn nữa, chuyện này cũng sẽ khiến những người phong thánh khác trong phái Giang Hồ Truyền Thừa cảm thấy bất an.
Cho dù là đệ tử thân truyền của Diệp Lâm thì sao?
Không ai muốn thấy một võ giả hóa kình lại có thể giết người phong thánh.
Như cối xay giết người.
Điều này không công bằng đối với thế giới.
Cũng không được phép.
Nhà họ Thường ở Lạc Thành.
Chưởng môn phái Nga Mi Mộ Doãn Thiện, vẫn luôn âm thầm quan sát.
Ánh mắt bà ta tràn đầy vẻ kinh hãi, toàn thân run rẩy trong làn mưa lạnh giá.
Cảnh tượng trước mắt khiến bà ta nghi ngờ thế giới này là thật hay mơ.
Nhưng bà ta đã tận mắt chứng kiến Vu Kiệt thương tích đầy người, hai bên đầu gối còn như nứt ra.
Thậm chí còn bị sức ép đại đạo của chưởng môn Thiên Sơn áp chế xuống tu vi tiểu kình.
Rõ ràng là Vu Kiệt đã chồng chất vết thương, không thể trở mình!
Rõ ràng là Vu Kiệt sắp chết rồi!
Rõ ràng là Vu Kiệt sắp bị bọn họ giết đến nơi!
Thậm chí bà ta còn nghĩ đến chuyện lúc Vu Kiệt tỉnh táo sẽ nói một cách dõng dạc, để anh ta hối hận vì cái chết của sư phụ mình!
Nhưng mọi thứ thay đổi đột ngột.
Vu Kiệt thay đổi hoàn toàn so với trước đó.
Ngoài sức mạnh nghịch thiên, còn có những chiêu thức kỳ lạ đó.
Điều đáng sợ nhất, chính là tính cách của Vu Kiệt!
Cái gì mà tính tình điềm đạm, nhân nghĩa đạo đức, trái tim nhân hậu!
Tất cả đều là giả dối!
Trong mắt bà ta, chỉ thấy một con quỷ!
Chưởng môn Thiên Sơn, thân hình nổ tung, bị Vu Kiệt giẫm nát!
Ngoài ra còn có chưởng môn Bắc Thoái, bị Vu Kiệt xé nát tứ chi thậm chí cả đầu.
Một người phong thánh vậy mà bị Vu Kiệt hành hạ thành quả bóng thịt, như đang chơi bóng đá.
Tính cách ngang ngược như vậy, lẽ nào là do hai người Y Thánh và Võ Thánh giáo dục ra sao?
Trong khoảnh khắc cuối cùng đối mặt với sống chết, rõ ràng Ngô Tiểu Phàm đã bị đe dọa!
Đó là tự bạo của người phong thánh đấy!
Vậy mà Vu Kiệt lại không coi ai ra gì, không hề kiêng nể!
Trái tim lạnh lẽo của Vu Kiệt, chẳng lẽ không ai nhìn ra được sao?
Mọi người đều bị mù sao?
Đối với loại người này, dựa vào cái gì mà được làm truyền thừa của Y Thánh và Võ Thánh!
Bà ta không phục!
Đột nhiên, bà ta nhớ lại từng chút một trận chiến vừa rồi, như có một tia chớp xẹt qua tâm trí bà ta.
Bà ta tròn xoe mắt, lập tức liếc nhìn xung quanh.
Bà ta lặng lẽ trốn vào trong đám người nhà họ Thường, dần dần biến mất không thấy bóng dáng, ngày càng lùi về phía sau.
Lúc này, trên bầu trời đột nhiên vang lên một tiếng gầm thét.
Mạc Vãn Phong ngẩng đẩu lên, nhìn thấy tấm biển đặc biệt ở trên máy bay.
"Mật Điệp Tư của nhà họ Lý đến rồi."
Hướng Thiên Lĩnh cũng nhìn lên, miệng lẩm bẩm nói.
"Đúng vậy, đến rồi...rất đúng lúc".
Mạc Vãn Phong xúc động nói.
Đến muộn rồi sao?
Không muộn.
Sau khi hai người nhận nhiệm vụ cứu Vu Kiệt, lập tức đi đến đây, không dám ngừng nghỉ.
Cho đến bây giờ, bọn họ chưa làm gì cả.
Đến sớm sao?
Đến sớm thì đã sao, e rằng cũng chỉ là xem Lang Vương của bọn họ giết ba người phong thánh bao gồm cả chưởng môn Thiên Sơn ngay tại chỗ!
Vì vậy mới nói là thật đúng lúc.
Chỉ cần xuống máy bay và kinh hoảng là được.
Máy bay chầm chậm hạ cánh.
Lão Ưng dẫn đầu đám người Mật Điệp Tư, võ trang đầy đủ chạy lại phía bên này.
Anh ta nhìn liếc nhìn Vu Kiệt đầu tiên.
Sau đó, anh ta nhìn thấy vẻ mặt phức tạp của Mạc Vãn Phong và Hướng Thiên Lĩnh, trong lòng có chút khó hiểu.
Nhưng anh biết rằng cậu chủ của họ vẫn chưa chết.
Đây là tin tốt nhất.