Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 893: Nhị Thánh lên đường
Ở một nơi cách thủ đô khoảng hơn 400km.
Trên ngọn núi xanh thẫm cao vút, khói mây bảng lảng lượn lờ.
Nhìn từ xa, không khác gì một đôi mắt xanh thẳm mờ lệ.
Nơi này là vùng cấm, không ai dám đến gần.
Không khí trên núi cũng im lìm không khác gì.
Lẽ ra ngọn núi này phải bừng bừng sức sống, nhưng không hề có âm thanh nào vọng lại.
Mọi sinh vật dường như đều đã biến mất vậy.
Bên hồ nước.
Sắc mặt Diệp Lâm vô cùng nghiêm túc, hai hàng lông mày nhíu lại gồ lên, tựa hồ ẩn chứa một bí mật lớn nào đó.
Trên tay ông cầm một chiếc cần câu.
Ánh mắt của Diệp Lâm dán chặt vào chiếc cần câu trong tay mình.
Chiếc cần câu rung lắc liên tục, bên dưới đã có cá mắc câu rồi.
Nhưng mà Diệp Lâm vẫn không buồn thu cần lại.
Một vòng rồi lại một vòng tròn sóng gợn mặt nước nhấp nhô, rất giống với suy nghĩ của Diệp Lâm hiện tại.
Rất bình tĩnh, nhưng rồi lại dao động.
Bởi vì dao động này tuân theo một quy luật chuẩn xác, ông hiểu rõ quá trình phát triển của sự việc, cũng hiểu rõ tính khả thi của kết quả.
Bây giờ chỉ có thể chờ đợi.
Dần dần Diệp Lâm cũng chìm vào cảnh giới xuất thần nhập định, suy nghĩ cũng tan đi.
Con cá trong hồ, mặc kệ đã mắc câu thế nào, cũng không có chuyện gì xảy ra cả.
Không ai để ý đến nó.
Cho dù cá đã cắn câu, cũng không ảnh hưởng gì đến Diệp Lâm.
Ông cũng chẳng quan tâm nó làm gì.
Cảnh tượng trước mắt như một vòng lặp, lặp đi lặp lại liên tục.
Đây chính là trạng thái huyền diệu nhất, vô vi.
Phía sau ông lại có một ông già khác, ngồi đối diện với vách đá, tay cầm một chiếc mai rùa, nhìn đăm đăm vào một cành cây.
Mặc Bạch nhìn rất lâu, cũng không nhìn ra cái gì, cũng không khác gì trạng thái hiện tại của mình.
Vô tri.
Vô tri không phải là không biết gì, mà là đầu óc lúc này dường như không hoạt động, mọi vấn đề đều đình trệ ngay khoảnh khắc ấy.
Nội tâm ông cũng không yên ổn.
Không yên lòng là vì Vu Kiệt.
Mặc Bạch hiểu rất rõ, chiếc mai rùa này đã sắp biến mất rồi.
Bởi vì nó muốn tránh né, muốn rời khỏi nơi này.
Bây giờ Vu Kiệt đã không còn ở trong thiên đạo, khiến cho nó cảm thấy nguy hiểm.
Mặc Bạch và Diệp Lâm đều không ai nói gì, mỗi người làm việc riêng của mình.
Hai người họ mỗi người xoay về một hướng, đưa lưng lại với người kia.
Người ngồi bên bờ nước thả câu, người kia quay mặt vào vách núi.
Hai người đều đắm chìm vào một thứ cảnh giới, cảnh giới quên mình.
Sự giằng co trong im lặng này kéo dài rất lâu.
Mãi cho đến khi có người xâm nhập, băng qua làn sương dày đặc tiến vào.
Người này do Quốc Phái phái tới, lúc anh ta băng qua màn sương, mọi cảm giác đều tan biến.
Thậm chí, anh ta còn thấy thoải mái.
Nhưng cũng vì sự xâm nhập của anh ta mà làn sương bao quanh ngọn núi chẳng mấy chốc liền tan biến.
Hòa vào làn mưa bụi li ti.
Diệp Lâm và Mặc Bạch đồng thời hít sâu một hơi, thở dài.
“Ai đó?”
Hai người đều khôi phục trạng thái ban đầu, không khỏi hơi cảm khái.
Không phải do cảnh đẹp ý hay bị phá vỡ, mà cảm khái vì cho đến bây giờ vẫn chẳng có mảy may tin tức của Vu Kiệt.
“Hôm nay không muốn ăn cá”.
Sắc mặt Diệp Lâm cũng không được vui cho lắm, tay vung mạnh cần câu, chộp lấy dây câu.
Con cá vẫn đang mắc lưỡi câu cũng nhờ vậy mà văng ra, nhanh chóng rơi xuống nước mất dạng.
“Tôi cũng chẳng muốn làm món cá chút nào”.
Mặc Bạch thong thả cất chiếc mai rùa vào lồng ngực, sắc mặt tối lại.
Y Thánh cùng Võ Thánh địa vị tôn quý trong Quốc Phái như thế, vậy mà lúc này lại thở dài, khí thế sụt giảm, như thể cận kề tận thế.
Nhưng bọn họ cũng chỉ cảm khái vì một người mà thôi, chính là đồ đệ chung của bọn họ.
“Để xem người này mang tin xấu gì tới đây”.
Mặc Bạch mấp máy môi, đứng lên, giúp Diệp Lâm đẩy xe lăn, xoay người di chuyển.
Vừa lúc đó, một người đàn ông trung niên bước tới, cúi đầu hành lễ: “Y Thánh, Võ Thánh, tìm được hai vị rồi!”
Mặc Bạch và Diệp Lâm liếc nhau, tỏ ra hơi khẩn trương.
“Thằng bé không sao chứ?”
“Không phải bị sét đánh chết đâu phải không?”
Hai người chỉ hỏi theo bản năng, nhưng đều vô cùng quan tâm an nguy của Vu Kiệt.
Người trung niên nọ trong lòng trầm xuống, cũng không dám ngẩng đầu lên, từ đầu đến cuối vẫn duy trì dáng vẻ cung kính.
Nhưng bây giờ anh ta đã bị sợ hãi và kinh hoàng lấn át, dáng vẻ kính trọng cũng không quá nhanh nhẹn.
“Hiện giờ đang ở Lạc Thành, được cấp cứu trong bệnh viện, không nguy hiểm đến tính mạng!”
Anh ta dứt lời, Diệp Lâm và Mặc Bạch mới thở ra một hơi.
Nhưng Mặc Bạch chợt phát hiện có gì đó không đúng lắm: “Nó đang ở Lạc Thành? Sao lại như vậy?”
Người trung niên vẫn tiếp tục giải thích: “Tất cả mọi người đã dốc hết sức tìm kiếm trên biển, nhưng sau đó lại nhận được tin, cậu ấy ở Lạc Thành!”
“Được ông cháu thôn dân thôn Trường Mao cứu sống, sức khỏe cũng không có gì đáng ngại, chỉ là…”
Người trung niên do dự nắm tay, cau mày.
“Nói mau!”
Diệp Lâm hơi bất mãn, nhưng khi nghe Vu Kiệt không sao cả, bất giác thở phào nhẹ nhõm.
Người trung niên cố gắng chèn ép sợ hãi trong lòng: “Sau đó tin tức của cậu ấy bị lộ ra, người của Giang Hồ Truyền Thừa liền đến Lạc Thành tìm kiếm”.
“Một số võ giả vì muốn truy lùng tung tích của cậu ấy mà tàn sát hơn một trăm thôn dân thôn Trường Mao”.
“Vu Kiệt tiêu diệt nhà họ Thường, võ giả thế gia ở Lạc Thành để trả thù!”
“Nhưng nơi đó đã sớm chuẩn bị, thậm chí còn có năm gã phong Thánh vào đó mai phục trước!”
Dứt lời, không gian lặng phắc.
Diệp Lâm và Mặc Bạch ai nấy trợn trừng ai mắt, kích động đến nỗi vằn lên sát khí.
“Những kẻ Giang Hồ Truyền Thừa đó cho rằng ta không dám đụng tới bọn chúng sao?”
Diệp Lâm lạnh lùng nói.
“Hơn một trăm nhân mạng, hành vi tàn sát này còn không bằng loài cầm thú!”
Mặc Bạch phẫn nộ.
Hai người nhanh chóng hất hàm với người trung niên.
“Sau đó thì sao, chuyện gì đã xảy ra? Thằng bé Vu Kiệt bỏ chạy à?”
Diệp Lâm hỏi dò.
Những lời này do chính miệng Diệp Lâm nói ra mới dễ dàng làm sao.
Đánh không lại thì bỏ chạy, chính ông đã dạy Vu Kiệt như vậy.
Đây là chuyện ngay đến trẻ con còn biết, sẽ không ai lựa chọn đâm đầu vào một chỗ chết chắc như vậy cả.
Cũng như năm tên phong Thánh kia, cho dù Vu Kiệt lên đến hóa kình tầng năm, cũng không thể đánh thắng được bọn họ.
Nhưng mà…
Người trung niên rốt cuộc cũng không nhịn được.
Hai mắt anh ta trợn to lên, trong ánh mắt tràn ngập sợ hãi.
“Không chạy… thậm chí… còn giết cả nhà họ Thường!”
“Còn… còn…”
Chưa nói xong lời, Diệp Lâm đã nóng nảy cắt ngang.
“Thằng nhóc này điên rồi à? Giết sao?”
Mặc Bạch tìm kiếm manh mối từ trong ánh nhìn của người trung niên.
“Còn gì nữa?”
Mặc Bạch hỏi.
“Cậu… cậu ấy giết hết năm tên phong Thánh!”
Người trung niên sắc mặt hoảng sợ, giọng nói run rẩy không ngừng.
Diệp Lâm: “…”.
Mặc Bạch: “…”.
Hai người lại liếc nhìn nhau, trong lòng như có sóng cuộn biển gầm, núi lở đất nứt, không thể bình tĩnh nổi.
Giết sạch năm tên phong Thánh?
Những lời này bọn họ đều cẩn thận suy xét từng từ, chứng minh họ không hề nghe lầm.
Vu Kiệt giết?
Giết như thế nào?
Nó có năng lực gì để giết người?
Năm tên phong Thánh tự đưa đầu ra cho Vu Kiệt chém à?
Trong lúc nhất thời, vẻ mặt Nhị Thánh biến sắc.
Về cơ bản, bọn họ không tưởng tượng nổi Vu Kiệt rốt cuộc làm việc đó như thế nào?
Nhưng mà, bọn họ lại cảm thấy, Vu Kiệt nhất định đã phải trả giá cực đắt, nếu không làm sao có được sức mạnh nhuờng vậy?
“Ta còn nhớ, ta không hề dạy cho nó làm sao giết chết người phong Thánh”.
Diệp Lâm nhìn Mặc Bạch, tỏ ra vô tội.
Mặc Bạch làm gì còn tâm trạng bắt bẻ: “Dọn đồ đạc, đến Lạc Thành!”
Trên ngọn núi xanh thẫm cao vút, khói mây bảng lảng lượn lờ.
Nhìn từ xa, không khác gì một đôi mắt xanh thẳm mờ lệ.
Nơi này là vùng cấm, không ai dám đến gần.
Không khí trên núi cũng im lìm không khác gì.
Lẽ ra ngọn núi này phải bừng bừng sức sống, nhưng không hề có âm thanh nào vọng lại.
Mọi sinh vật dường như đều đã biến mất vậy.
Bên hồ nước.
Sắc mặt Diệp Lâm vô cùng nghiêm túc, hai hàng lông mày nhíu lại gồ lên, tựa hồ ẩn chứa một bí mật lớn nào đó.
Trên tay ông cầm một chiếc cần câu.
Ánh mắt của Diệp Lâm dán chặt vào chiếc cần câu trong tay mình.
Chiếc cần câu rung lắc liên tục, bên dưới đã có cá mắc câu rồi.
Nhưng mà Diệp Lâm vẫn không buồn thu cần lại.
Một vòng rồi lại một vòng tròn sóng gợn mặt nước nhấp nhô, rất giống với suy nghĩ của Diệp Lâm hiện tại.
Rất bình tĩnh, nhưng rồi lại dao động.
Bởi vì dao động này tuân theo một quy luật chuẩn xác, ông hiểu rõ quá trình phát triển của sự việc, cũng hiểu rõ tính khả thi của kết quả.
Bây giờ chỉ có thể chờ đợi.
Dần dần Diệp Lâm cũng chìm vào cảnh giới xuất thần nhập định, suy nghĩ cũng tan đi.
Con cá trong hồ, mặc kệ đã mắc câu thế nào, cũng không có chuyện gì xảy ra cả.
Không ai để ý đến nó.
Cho dù cá đã cắn câu, cũng không ảnh hưởng gì đến Diệp Lâm.
Ông cũng chẳng quan tâm nó làm gì.
Cảnh tượng trước mắt như một vòng lặp, lặp đi lặp lại liên tục.
Đây chính là trạng thái huyền diệu nhất, vô vi.
Phía sau ông lại có một ông già khác, ngồi đối diện với vách đá, tay cầm một chiếc mai rùa, nhìn đăm đăm vào một cành cây.
Mặc Bạch nhìn rất lâu, cũng không nhìn ra cái gì, cũng không khác gì trạng thái hiện tại của mình.
Vô tri.
Vô tri không phải là không biết gì, mà là đầu óc lúc này dường như không hoạt động, mọi vấn đề đều đình trệ ngay khoảnh khắc ấy.
Nội tâm ông cũng không yên ổn.
Không yên lòng là vì Vu Kiệt.
Mặc Bạch hiểu rất rõ, chiếc mai rùa này đã sắp biến mất rồi.
Bởi vì nó muốn tránh né, muốn rời khỏi nơi này.
Bây giờ Vu Kiệt đã không còn ở trong thiên đạo, khiến cho nó cảm thấy nguy hiểm.
Mặc Bạch và Diệp Lâm đều không ai nói gì, mỗi người làm việc riêng của mình.
Hai người họ mỗi người xoay về một hướng, đưa lưng lại với người kia.
Người ngồi bên bờ nước thả câu, người kia quay mặt vào vách núi.
Hai người đều đắm chìm vào một thứ cảnh giới, cảnh giới quên mình.
Sự giằng co trong im lặng này kéo dài rất lâu.
Mãi cho đến khi có người xâm nhập, băng qua làn sương dày đặc tiến vào.
Người này do Quốc Phái phái tới, lúc anh ta băng qua màn sương, mọi cảm giác đều tan biến.
Thậm chí, anh ta còn thấy thoải mái.
Nhưng cũng vì sự xâm nhập của anh ta mà làn sương bao quanh ngọn núi chẳng mấy chốc liền tan biến.
Hòa vào làn mưa bụi li ti.
Diệp Lâm và Mặc Bạch đồng thời hít sâu một hơi, thở dài.
“Ai đó?”
Hai người đều khôi phục trạng thái ban đầu, không khỏi hơi cảm khái.
Không phải do cảnh đẹp ý hay bị phá vỡ, mà cảm khái vì cho đến bây giờ vẫn chẳng có mảy may tin tức của Vu Kiệt.
“Hôm nay không muốn ăn cá”.
Sắc mặt Diệp Lâm cũng không được vui cho lắm, tay vung mạnh cần câu, chộp lấy dây câu.
Con cá vẫn đang mắc lưỡi câu cũng nhờ vậy mà văng ra, nhanh chóng rơi xuống nước mất dạng.
“Tôi cũng chẳng muốn làm món cá chút nào”.
Mặc Bạch thong thả cất chiếc mai rùa vào lồng ngực, sắc mặt tối lại.
Y Thánh cùng Võ Thánh địa vị tôn quý trong Quốc Phái như thế, vậy mà lúc này lại thở dài, khí thế sụt giảm, như thể cận kề tận thế.
Nhưng bọn họ cũng chỉ cảm khái vì một người mà thôi, chính là đồ đệ chung của bọn họ.
“Để xem người này mang tin xấu gì tới đây”.
Mặc Bạch mấp máy môi, đứng lên, giúp Diệp Lâm đẩy xe lăn, xoay người di chuyển.
Vừa lúc đó, một người đàn ông trung niên bước tới, cúi đầu hành lễ: “Y Thánh, Võ Thánh, tìm được hai vị rồi!”
Mặc Bạch và Diệp Lâm liếc nhau, tỏ ra hơi khẩn trương.
“Thằng bé không sao chứ?”
“Không phải bị sét đánh chết đâu phải không?”
Hai người chỉ hỏi theo bản năng, nhưng đều vô cùng quan tâm an nguy của Vu Kiệt.
Người trung niên nọ trong lòng trầm xuống, cũng không dám ngẩng đầu lên, từ đầu đến cuối vẫn duy trì dáng vẻ cung kính.
Nhưng bây giờ anh ta đã bị sợ hãi và kinh hoàng lấn át, dáng vẻ kính trọng cũng không quá nhanh nhẹn.
“Hiện giờ đang ở Lạc Thành, được cấp cứu trong bệnh viện, không nguy hiểm đến tính mạng!”
Anh ta dứt lời, Diệp Lâm và Mặc Bạch mới thở ra một hơi.
Nhưng Mặc Bạch chợt phát hiện có gì đó không đúng lắm: “Nó đang ở Lạc Thành? Sao lại như vậy?”
Người trung niên vẫn tiếp tục giải thích: “Tất cả mọi người đã dốc hết sức tìm kiếm trên biển, nhưng sau đó lại nhận được tin, cậu ấy ở Lạc Thành!”
“Được ông cháu thôn dân thôn Trường Mao cứu sống, sức khỏe cũng không có gì đáng ngại, chỉ là…”
Người trung niên do dự nắm tay, cau mày.
“Nói mau!”
Diệp Lâm hơi bất mãn, nhưng khi nghe Vu Kiệt không sao cả, bất giác thở phào nhẹ nhõm.
Người trung niên cố gắng chèn ép sợ hãi trong lòng: “Sau đó tin tức của cậu ấy bị lộ ra, người của Giang Hồ Truyền Thừa liền đến Lạc Thành tìm kiếm”.
“Một số võ giả vì muốn truy lùng tung tích của cậu ấy mà tàn sát hơn một trăm thôn dân thôn Trường Mao”.
“Vu Kiệt tiêu diệt nhà họ Thường, võ giả thế gia ở Lạc Thành để trả thù!”
“Nhưng nơi đó đã sớm chuẩn bị, thậm chí còn có năm gã phong Thánh vào đó mai phục trước!”
Dứt lời, không gian lặng phắc.
Diệp Lâm và Mặc Bạch ai nấy trợn trừng ai mắt, kích động đến nỗi vằn lên sát khí.
“Những kẻ Giang Hồ Truyền Thừa đó cho rằng ta không dám đụng tới bọn chúng sao?”
Diệp Lâm lạnh lùng nói.
“Hơn một trăm nhân mạng, hành vi tàn sát này còn không bằng loài cầm thú!”
Mặc Bạch phẫn nộ.
Hai người nhanh chóng hất hàm với người trung niên.
“Sau đó thì sao, chuyện gì đã xảy ra? Thằng bé Vu Kiệt bỏ chạy à?”
Diệp Lâm hỏi dò.
Những lời này do chính miệng Diệp Lâm nói ra mới dễ dàng làm sao.
Đánh không lại thì bỏ chạy, chính ông đã dạy Vu Kiệt như vậy.
Đây là chuyện ngay đến trẻ con còn biết, sẽ không ai lựa chọn đâm đầu vào một chỗ chết chắc như vậy cả.
Cũng như năm tên phong Thánh kia, cho dù Vu Kiệt lên đến hóa kình tầng năm, cũng không thể đánh thắng được bọn họ.
Nhưng mà…
Người trung niên rốt cuộc cũng không nhịn được.
Hai mắt anh ta trợn to lên, trong ánh mắt tràn ngập sợ hãi.
“Không chạy… thậm chí… còn giết cả nhà họ Thường!”
“Còn… còn…”
Chưa nói xong lời, Diệp Lâm đã nóng nảy cắt ngang.
“Thằng nhóc này điên rồi à? Giết sao?”
Mặc Bạch tìm kiếm manh mối từ trong ánh nhìn của người trung niên.
“Còn gì nữa?”
Mặc Bạch hỏi.
“Cậu… cậu ấy giết hết năm tên phong Thánh!”
Người trung niên sắc mặt hoảng sợ, giọng nói run rẩy không ngừng.
Diệp Lâm: “…”.
Mặc Bạch: “…”.
Hai người lại liếc nhìn nhau, trong lòng như có sóng cuộn biển gầm, núi lở đất nứt, không thể bình tĩnh nổi.
Giết sạch năm tên phong Thánh?
Những lời này bọn họ đều cẩn thận suy xét từng từ, chứng minh họ không hề nghe lầm.
Vu Kiệt giết?
Giết như thế nào?
Nó có năng lực gì để giết người?
Năm tên phong Thánh tự đưa đầu ra cho Vu Kiệt chém à?
Trong lúc nhất thời, vẻ mặt Nhị Thánh biến sắc.
Về cơ bản, bọn họ không tưởng tượng nổi Vu Kiệt rốt cuộc làm việc đó như thế nào?
Nhưng mà, bọn họ lại cảm thấy, Vu Kiệt nhất định đã phải trả giá cực đắt, nếu không làm sao có được sức mạnh nhuờng vậy?
“Ta còn nhớ, ta không hề dạy cho nó làm sao giết chết người phong Thánh”.
Diệp Lâm nhìn Mặc Bạch, tỏ ra vô tội.
Mặc Bạch làm gì còn tâm trạng bắt bẻ: “Dọn đồ đạc, đến Lạc Thành!”