Thụ ca nhi quan tâm hỏi thăm: “ Lưu chưởng quỹ buôn bán thế nào ạ?” Ông ấy dùng tận một trăm lượng bạc mua công thức nấu ăn của bọn họ đấy. Nếu buôn bán không tốt thì bọn họ ngại lắm!
“Khá hơn nhiều rồi! Tuy còn chưa bằng lúc buôn bán tốt nhất, nhưng khách vào ra dần đông lên nhiều lắm. Đặc biệt là món cá chưng xì dầu, khách khen không dứt miệng, giờ nó là món khách vào ắt phải gọi. Món cá ấy vừa thơm vừa cay, không có chút mùi tanh của cá, bác ăn cũng thấy ngon lắm.”
“Vậy là tốt rồi! Nếu không bọn cháu cầm tiền của Lưu chưởng quỹ cũng ngại.”
Lão Chu nghe Tử Thụ nói vậy càng hiểu rõ cậu hơn. Người bình thường bán đồ đi rồi đâu còn quan tâm bạn có dùng được hay không.
“Số tiền này Lưu lão ca tiêu vậy là đáng rồi. Mau ăn cơm đi cháu.” Lão Chu nhìn mấy đĩa đồ ăn này dãi đã chảy dài ba thước.
“Chu bá bá, thử thịt thỏ xem, đây là lần đầu tiên đại tỷ làm thịt thỏ. Con thỏ này do cháu và đại ca bắt đấy, nuôi mấy hôm, béo lắm.” Tử Hiên thấy vậy cũng hào hứng.
Nghe giới thiệu, lão Chu gắp một miếng thịt thỏ, miếng thịt vào miệng tươi mềm, thơm ngon mọng nước, hương thơm toả ra bốn phía. Lão Chu tự nhận mình là người từng vào Nam ra Bắc, ăn không biết bao nhiêu sơn hào hải vị, nhưng chưa từng ăn được thịt thỏ ngon đến thế.
Vì thế, ông vừa nhấm nháp, vừa than thở nói: “Thịt thỏ này ăn ngon quá! Bác từng ăn nhiều sơn hào hải vị mà chưa có món nào ngon hơn nó.”
Huynh muội Tử Thụ thấy Chu bá bá đánh giá như vậy, còn tưởng Chu bá bá nói quá lời, chờ khi họ ăn thử mới biết thịt thỏ ngon thật.
Tiểu tư do lão Chu mang đến cũng khen món thịt thỏ này không dứt lời.
Chỉ có Tử La còn giữ bình tĩnh, bởi nàng biết thịt thỏ này chắc chắn sẽ ăn ngon hơn thịt thỏ bình thường. Vì sao ư? Vì mấy ngày nay cả nhà bận tới nỗi chân không chạm đất, chả ai có thời gian cho thỏ ăn.Tử La sợ bốn con thỏ này bị nhốt ở nhà lâu sẽ chết nên đút cho chúng nó một ít nước trong không gian, nào biết bốn con thỏ này càng nuôi càng mập.
Nếu không phải hôm nay trong nhà có khách, nhà Tử La còn muốn nuôi bọn nó mập thêm chút nữa mới bắt ăn. Con thỏ này được uống nước trong không gian, cộng thêm phương pháp nấu mà Tử La cung cấp cho đại tỷ, tất nhiên là ăn ngon hơn thịt thỏ bình thường.
Bữa cơm này ai cũng thấy thoả mãn, cả chủ và khách đều vui vẻ. Đến Tiểu Lục cũng ăn hai bát cơm. Tử La nhìn tiểu đệ ăn miệng dính đầy mỡ cũng thấy vui vui.
Vì hôm nay đủ người, chỉ trong một ngày lão Chu đã thu thêm 10 tấn hồng. Ba chiếc xe ngựa vận chuyển từ sáng sớm tới chiều tà mới vất vả chuyển được 20 tấn hồng về kho hàng của lão Chu.
“Hôm nay chuyển vậy thôi. Ngày mai bác lại gọi người chuyển thêm một ngày nữa là xong. Ngày mai mong các cháu giúp bác để ý lúc vận chuyển hồng một chút nhé. Bác về còn phải sắp xếp xử lý hồng nữa. Chờ khi xử lý xong chỗ hồng này, bác sẽ chuyển tiếp xuống phía Nam. Nên ngày mai bác không tới đây được. Lúc bác không ở đây, việc mua bán hồng sẽ do hai đứa con trai bác phụ trách. Các cháu có đề xuất hay vấn đề gì, hoặc là cần giúp đỡ, cứ lên trấn tìm Chu gia, bác sẽ bảo hai đứa nó.” Lão Chu nói.
Tử Thụ chắp tay trả lời: “Chu bá bá cứ yên tâm, ngày mai bọn cháu sẽ tiếp tục để ý giúp bác việc thu mua hồng. Chúc Chu bá bá chuyến này mã đáo thành công.”
“Đây là hai con thỏ đã làm sạch, một con để cho người nhà Chu bá bá nếm thử, còn con còn lại làm phiền Chu bá bá mang cho Lưu chưởng quỹ hộ cháu. Lúc mang về chỉ cần chặt ra hâm nóng là ăn được.” Tử Thụ cầm hai bọc giấy dầu từ tay Tử Vi đưa cho lão Chu.
Lão Chu nhìn hai con thỏ béo ngậy, hai mặt toả sáng, ông vui vẻ nhận lấy: “Sao bác lại không biết xấu hổ thế chứ. Lần sau bác từ phía Nam về sẽ mang đồ ăn ngon cho các cháu. Yên tâm, con thỏ kia bác sẽ đưa tới chỗ Lưu chưởng quỹ.”
Nhìn ánh mắt tỏa sáng của Chu bá bá khi nhìn hai con thỏ, Tử La ngộ ra hoá ra ông cũng là “đồng đạo đam mê ẩm thực“.
Buổi tối, huynh muội Tử La “họp” xong, Tử Thụ lấy hộp điểm tâm mà Lưu chưởng quỹ đưa tới, chuẩn bị mở ra. Nói thật, mấy đứa đều tò mò trong cái hộp điểm tâm to như thế đựng cái gì.
Lúc mở hộp ra, bọn họ phát hiện trong hộp ngoài mấy hộp điểm tâm ở Tụ Phương Trai nổi danh ra, còn có sáu bộ giấy bút mực. Tuy Tử La không hiểu lắm về mấy thứ bút nghiên này, nhưng nàng cũng nhìn ra được những thứ này còn tốt hơn loại lần trước các nàng mua. Đến điểm tâm ở Tụ Phương Trai này cũng nổi tiếng khắp trấn trên, điểm tâm trong đó bán rất đắt, không phải thứ người bình tường có thể mua được.
Tử Thụ thấy đồ Lưu chưởng quỹ đưa quý giá như thế thì bối rối hỏi: “Hôm nay mình đưa có mỗi con thỏ đáp lễ có keo kiệt quá không?”
“Đâu có đâu! Chắc chắn Lưu chưởng quỹ cũng biết nhà chúng ta thế nào rồi. Chúng ta tặng đồ có tâm là được, không cần phải quý quá. Muội nói đúng không?” Tử La thấy mọi người lo lắng đáp lễ nhẹ quá bèn khuyên nhủ.
“Cũng đúng, tình cảnh nhà chúng ta như vậy, tặng lễ quý ở lòng thành, đệ tin Lưu chưởng quỹ không ghét lễ vật của chúng ta đâu. Hơn nữa, thông qua sự quan sát ngày đó của đệ, Lưu chưởng quỹ là người hiền hoà, tuyệt đối sẽ không để ý đến vấn đề này.” Tử Hiên nghe Tử La nói xong ngẫm nghĩ một hồi cũng nói.
Mọi người cũng tưởng tượng, hình như đúng thế thật, vì thế cũng yên lòng.
Tử Thụ vừa cùng Tử Hiên trở về từ trên núi, mấy huynh muội bọn họ chuẩn bị ăn cơm trưa thì nghe tiếng vó ngựa ngoài cửa, bèn thầm thì không ngờ người Chu bá bá lại tới sớm như vậy, giờ này các thôn dân còn chưa kịp đi hái hồng.
Tử Thụ ra ngoài mở cửa viện, không ngờ người tới lại là Tiểu Lý ở Lưu Hương Lầu. Tử Thụ lên tiếng trước: “Tiểu Lý ca, sao huynh lại tới đây? Có việc gì xảy ra thế?”
Tiểu Lý thấy Tử Thụ thì vui vẻ nhảy xuống khỏi xe ngựa: “Hôm qua tiểu nhân nghe ông chủ Chu chỉ đường, không ngờ nhà các vị lại ở đây thật, làm tiểu nhân tìm mệt quá.”
“Tiểu Lý ca tìm bọn đệ có việc gì chăng, không bằng chúng ta cùng vào nhà rồi nói.” Tử Thụ thấy Tiểu Lý mới sáng sớm mùa đông đã vội lên đường mồ hôi nhễ nhại, có thể thấy cậu ta chạy vội đến mức nào.
“Không cần đâu, tiểu nhân còn muốn chạy về làm bữa sáng cho khách, giờ trong tiệm bận lắm. Tiểu nhân tới đây là vì con thỏ hôm qua các vị đưa ăn ngon quá. Chưởng quỹ khen không dứt miệng. Ông ấy để tiểu nhân tới đây hỏi xem các vị có thể cung cấp loại thỏ này cho Lưu Hương Lâu không.Vốn chưởng quầy định tự mình tới, nhưng trong tiệm bận không dứt ra được.”
Tử Thụ nghe vậy biết là Lưu chưởng quỹ nhìn trúng thỏ nhà họ, nghĩ thấy gần như ngày nào mình với Tử Hiên cũng nhặt về mấy con thỏ, nếu bán được cho Lưu chưởng quỹ cũng tốt. Nhưng mà, cậu vẫn phải hỏi ý kiến bọn Tử Vi mới được, vì vậy trả lời: “Chuyện này phải để đệ thương lượng với đệ đệ muội muội đã, đến lúc đó bọn đệ sẽ tự mình đến Lưu Hương Lầu bàn bạc, phiền Tiểu Lý ca nói lại một tiếng với Lưu chưởng quỹ.”
“Được, vậy giờ tiểu nhân về nói với Lưu chưởng quỹ, các vị cố gắng đến tìm chưởng quỹ sớm nhé! Ông ấy ăn con thỏ các vị đưa xong, giờ nóng hết cả ruột gan.” Tiểu Lý không quên dặn dò.
Tử Thụ quay lại bàn cơm, Tử Hiên tò mò hỏi: “Đại ca, ai tới thế? Không phải người của Chu bá bá à?”
“Là Tiểu Lý ca của Lưu Hương Lâu, Lưu chưởng quỹ ăn thịt con thỏ mình đưa sang thấy rất ngon, nên muốn chúng ta cung cấp loại thỏ này cho ông ấy.”
“Vậy thì tốt quá. Như thế thì chúng ta không cần lo đến vấn đề bán thỏ nữa.” Tử Hiên vui vẻ.
Tử Đào cũng vui vì nhà mình lại có thêm cách kiếm tiền: “Đúng đó đại ca, nhị ca, sau này các huynh đào thêm bẫy rập săn thỏ nhé.”
Tử Vi chỉ ra điểm mấu chốt. “Vậy bao giờ chúng ta cung cấp hàng cho bọn họ?”
“Nếu mọi người đều thấy ổn, ngày mai chúng ta tìm Lưu chưởng quỹ bàn bạc cụ thể.” Tử Thụ nói.
“Muội cũng đi, đại ca, muội cũng muốn đi cơ.”Tử La nũng nịu.
Tử Thụ sảng khoái đáp ứng: “Được, A La cũng đi!”
Ngày hôm đó huynh muội Tử Thụ giúp người Chu bá bá phái tới thu mua quả hồng trong thôn, cuối cùng việc thu hồng cũng có thể ngừng một thời gian.
Sáng sớm hôm sau, Tử Thụ cùng Tử La lên đường đi tới trấn Cổ Thủy.
Tử La nắm lấy tay đại ca, trong lòng nàng có một niềm hạnh phúc trào dâng. Một lớn một nhỏ bước trên con đường quê yên bình, cả đất trời làm nền cho bóng họ.
Vào trong thị trấn, lúc đấy thị trấn cũng bắt đầu náo nhiệt.
Hai người Tử La bước vào Lưu Hương Lâu, thấy bên trong có vài người đang ăn sáng.
Lưu Hoành đang lúi húi trước quầy giúp đỡ thấy bọn họ đến thì vội ra đón. Không biết vì sao, lúc cậu thấy chỉ có Tử Thụ và Tử La, trong lòng xuất hiện một cảm giác mất mát không tên.
Nhưng rất nhanh sau đó, cậu nhiệt tình chào hỏi hai người: “Hai người tới rồi à. Cha ta đang mong hai người đó.Chúng ta lên lầu ngồi đi!” Dứt lời cậu mời hai người lên nhã gian trên lầu.
Tới nhã gian, đợi hai người Tử La ngồi xuống, Lưu Hoành nói: “Hai người có muốn dùng bữa sáng trước không? Cha ta ở hậu viện đang bận chuyện mua hàng. Bao giờ xong, ta dẫn ông ấy tới đây.”
“Lưu thiếu gia, không cần đâu, bọn đệ ăn sáng xong rồi mới tới đây.” Tử Thụ nói.
“Năm nay ta mới mười bốn tuổi, chắc lớn hơn hai đứa một chút, cứ gọi là Lưu đại ca là được rồi, gọi Lưu thiếu gia thì khách khí quá.” Lưu Hoành rất có hảo cảm đối với thiếu niên lễ phép này.
Tử Thụ thấy vẻ mặt Lưu Hoành chân thành thì nói: “Năm nay Tử Thụ mới mười hai tuổi, vậy đệ gọi huynh một tiếng Lưu đại ca là được rồi.”
“Được, vậy huynh gọi Tiểu Lý mang bữa sáng lên. Hai đứa đi đường xa chắc cũng đói rồi, nhất là cô bé này ấy, trẻ con nhanh đói bụng. Dù sao cũng phải chờ cha huynh, cứ vừa chờ vừa ăn đi.”
“Dạ! Vậy làm phiền Lưu đại ca.” Tử Thụ thấy Lưu Hoành nói có lẽ A La đói bụng thì không từ chối nữa. Thế giới của muội khống* các người không hiểu đâu. Vì A La quản chi việc lớn tới đâu, Tử Thụ đều không sợ, huống hồ là một bữa sáng.
* Muội khống: Chỉ những người có sự yêu thích đặc biệt gần như là điên cuồng, chấp niệm có phần biến thái vặn vẹo đối với muội muội của mình.
“Được, không phiền gì đâu. Hai người tới là vinh hạnh cho ta rồi.” Lưu Hoành cười trả lời.
\r\n
Bình luận facebook