Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 30
Tử La nói với Lưu Hoành: “Lưu đại ca, muội là Đổng Tử La, mọi người đều gọi muội là A La, huynh có thể gọi muội là A La.”
“Tử La, tên dễ nghe thật. Vậy từ giờ huynh sẽ gọi muội là A La.” Lưu Hoành nhìn bé gái đang nghiêm trang giới thiệu tên mình thì cảm thấy buồn cười.
Lúc nãy, cậu có để ý, khi nói tới khả năng cô bé bị đói, trong ánh mắt Tử Thụ loé lên tia lo lắng. Kết hợp với lần trước cậu nhìn thấy mấy huynh muội bọn họ ngồi chung với nhau, xem ra, người trong nhà rất nuông chiều cô bé này.
Nhưng mà, nhìn tiểu A La ngây thơ, hồn nhiên, hoạt bát, nếu cậu cũng có một tiểu muội như vậy, hẳn sẽ giống đám Tử Thụ nâng niu trong lòng bàn tay.
“A La, vậy giờ Lưu đại ca mang bữa sáng lên ha!”
“Dạ.”Tử La nghĩ đằng nào cũng ngồi chờ, không bằng vừa ăn vừa chờ, dù sao trong tửu lâu thiếu gì chứ không thiếu đồ ăn. Hơn nữa đi một quãng đường xa như vậy, nàng cũng hơi đói bụng, đại ca chắc cũng đói bụng luôn rồi.
Chỉ trong chốc lát, Tiểu Lý và Lưu Hoành bưng đồ ăn sáng lên. Tử La thấy họ dọn đầy một bàn thì hỏi: “Lưu đại ca, sao lại nhiều thế!”
Lưu Hoành cười nói: “Tiểu A La, Lưu đại ca muốn cho muội nếm thử hết điểm tâm trong quán. Muội xem, mỗi món đều rất ít, thế là muội với Tử Thụ nếm được hết đồ ăn ngon trong quán rồi.”
“Lưu đại ca tốt với A La quá!” Tử La cảm thán.
“Chẳng lẽ đại ca đại tỷ không tốt với muội à? Đại ca đại tỷ muội mà nghe được đau lòng lắm ấy.” Lưu Hoành trêu Tử La.
“Đại ca đại tỷ cũng tốt với A La!” Tử La không hiểu vì sao người lớn lại thích trêu trẻ con đến vậy. Lúc này Tử La thiếu chút đã quên tuổi thật của nàng đã hai mươi có lẻ. Xem ra nàng càng làm trẻ con càng nhập tâm, giờ nàng đã chẳng nhớ nổi những gì xảy ra ở hiện đại.
“Vậy giờ A La ở đây ăn sáng với đại ca muội nhé. Huynh xuống cho người gọi Lưu bá bá tới nói chuyện với đại ca muội.”
Chưa đến ba mươi phút, Lưu chưởng quỹ đã tới.
“Để hai cháu đợi lâu rồi.” Lưu chưởng quỹ xin lỗi.
“Lưu chưởng quỹ khách khí rồi. Hôm nay trừ việc hợp tác với Lưu chưởng quỹ thì bọn cháu cũng chẳng có việc gì quan trọng, nên bác đừng để ý.” Tử Thụ nói.
“Vậy giờ chúng ta bàn chuyện hợp tác đi. Nội dung như nào có lẽ tiểu Lý đã nói qua cho các cháu. Các cháu tính như nào?”
“Bọn cháu đã thương lượng rồi. Vì lượng thỏ mỗi ngày bắt được không giống nhau nên muốn cung ứng số thỏ ổn định mỗi ngày thì không được.”
“Vậy khoảng bao lâu có thể cung ứng một lần?”
“Là vậy ạ, mỗi ngày bình quân bọn cháu bắt được một hai con, nhưng không phải ngày nào cũng bắt được. Nên bọn cháu nghĩ, khoảng năm ngày lại đưa một đám thỏ sang, như thế vừa vặn tới phiên chợ, tửu lâu của bác cũng đông khách. Một lần đưa khoảng từ bốn đến mười con. Bác thấy thế nào?”
“Như vậy cũng được. Lần này các cháu cung cấp thịt thỏ đã qua chế biến, hay là bán cách làm cho bác như lần trước, chi đưa thỏ sống?” Lưu chưởng quỹ ngẫm nghĩ nói.
“Lần này bọn cháu cung ứng thịt thỏ đã qua chế biến.” Tử Thụ nói lại kết quả thương lượng tối qua cho Lưu chưởng quỹ.
Còn vì sao huynh muội bọn họ muốn bán thịt thỏ đã qua chế biến á? Đây là do tác dụng của Tử La ở giữa. Bởi vì con thỏ này phải được nuôi bằng nước không gian mới ngon được, tuy Tử La có thể đút nước không gian cho thỏ rồi bán cho Lưu chưởng quỹ, nhưng nếu bán cách làm, Lưu chưởng quỹ dùng phương pháp giống thế nhưng nấu thỏ người khác đưa tới, chắc chắn sẽ không thể làm ra hương vị như thế. Như vậy sẽ dễ làm người khác hoài nghi. Chẳng thà bán luôn thỏ đã qua chế biến, dù có thấy ngon, cũng bỏ qua khâu nấu nướng.
Tử La cảm thấy có lẽ sau này nàng nên giảm dần lượng nước không gian trong quá trình cung ứng thỏ, khống chế trong phạm vi người khác không phát hiện ra. Hơn nữa, Tử La có lòng tin đối với cách nấu của mình, dù sau này không dùng nước không gian nuôi thỏ nữa, nàng cũng có thể khiến thịt thỏ trở nên thơm ngon. Chờ đến lúc không cần nước không gian nữa, nếu Lưu chưởng quỹ vẫn muốn mua cách nấu này, nàng lại bán cũng không muộn.
Còn Tử La dùng cách gì để thuyết phục huynh muội Tử Thụ không bán cách làm ư, đơn giản lắm, bởi Tử Thụ và Tử Hiên biết cách lột da, nếu bọn họ không bán thỏ sống thì có thể bán cả da nữa.
“Vậy cũng được, các cháu định bán bao nhiêu tiền một cân?” Lưu chưởng quỹ thấy bọn họ không bán cách làm cũng chẳng ngại, ai chẳng có thứ không thể bán, dùng làm tay nghề áp đáy hòm.
“Bọn cháu định bán ba mươi văn tiền một cân, chưởng quỹ thấy thế nào?”
Lưu chưởng quỹ cảm thấy giá này còn thấp hơn dự đoán của ông, tuy thương nhân đều thích ép giá, nhưng đối tượng lại là nhà Tử Thụ, ông không đánh lòng ép quá, nên mới nhắc nhở: “Thật ra nâng giá lên chút nữa cũng được, bác mua bốn mươi văn tiền một cân, các cháu thấy sao?”
“Cảm ơn ý tốt của chưởng quỹ, nhưng bán được ba mươi văn một cân là bọn cháu hài lòng lắm rồi.” Cái giá này cũng là kết quả sau khi thương lượng của mấy huynh muội bọn họ. Hiện giờ giá thỏ sống là hai mươi văn tiền một cân, giờ bọn họ không những bán được ba mươi văn, mà còn có nguồn tiêu thụ ổn định, mấy huynh muội Tử Thụ cũng cảm thấy vừa lòng.
Mà Tử La thì sao, sau này thịt thỏ nhà nàng bán cho Lưu chưởng quỹ cũng chỉ là thịt thỏ thường, tuy rằng sau khi trải qua quá trình chế biến ăn ngon hơn nhà khác, nhưng nàng không muốn định giá quá cao. Hiện giờ sở dĩ Lưu chưởng quỹ muốn ra giá bốn mươi văn tiền nữa cân là vì dư vị của con thỏ các nàng mang tặng thôi.
Lưu chưởng quỹ biết Tử Thụ không phải là người đưa đẩy, mà cậu nói thật lòng, nên cũng không miễn cưỡng nữa. Cùng lắm ông cho người tới lấy hàng, không làm phiền bọn họ vất vả đưa hàng tới là được.
“Được, vậy ba mươi văn tiền một cân, đến lúc đó bác sẽ cho người tới lấy hàng. Nếu không còn vấn đề gì nữa, chúng ta viết hợp đồng đi.”
Sau khi bàn xong chi tiết việc cung ứng thịt thỏ, Tử Thụ từ chối ý tốt mời bọn họ ở lại dùng cơm của Lưu chưởng quỹ. Nhân lúc còn sớm, Tử Thụ mang Tử La đi dạo phố.
Tử La thấy ven đường có bán kẹo hồ lô, nhớ tới món mỹ thực kinh điển này, Tử La không kìm lòng được muốn nếm thử, để xem hồ lô ngào đường ở đây có ngon hơn ở hiện đại không.
Tất nhiên Tử Thụ sẽ không từ chối yêu cầu nho nhỏ này của Tử La, nên cậu mua cho mỗi huynh muội một xâu, riêng Tử La được hai xâu, nhưng cậu yêu cầu Tử La phải để xâu kia về nhà mới được ăn.
Vì thế, Tử La vừa ăn kẹo hồ lô vừa dạo phố cùng Tử Thụ. Nàng cảm thấy xâu kẹo này đúng là ngon hơn ở hiện đại thật.
Đang lúc Tử La hưởng thụ món kẹo của mình, nàng đụng vào người khác. Khi nhìn thấy vết kẹo trên chiếc áo gấm bạch của người kia, khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng nhăn tít lại: Phải đền không biết bao nhiêu tiền đây!
Nhưng khi ngẩng đầu lên nhìn người bị nàng đụng phải, đột nhiên nàng sợ ngây người. Người đó không ngờ lại giống y đúc đàn anh đẹp trai nàng yêu thầm bốn năm ở đại học, tuy rằng gương mặt này trẻ hơn đàn anh năm đó rất nhiều.
Khi Tử La quen vị đàn anh kia, anh ta cũng độc thân. Nhưng dũng khí của nàng có hạn, nàng vẫn chưa dám thổ lộ. Mãi sau này người ta có bạn gái rồi, nàng càng không dám đi phá đám người ta. Không thể phủ nhận rằng nàng từng đau lòng một thời gian, nhưng sau cũng dần quên người đó.
Thật đấy, về sau Tử La quên thật, nàng vẫn luôn ngu ngơ trong truyện tình cảm, từ nhỏ tới lớn chưa từng thích bé trai nào. Mấy đứa bạn thân vẫn chê nàng là EQ thấp, thấp đến kinh người. Giờ ngẫm lại năm đó nàng chỉ có chút hảo cảm với vị đàn anh kia, chưa tới mức thích, cho nên mới dễ quên như vậy.
Cơ mà, giờ đột nhiên nhìn thấy đàn anh năm đó nàng từng rung rinh, việc này vẫn có ảnh hưởng rất lớn đối với Tử La. Khiến nàng nhớ tới rất nhiều việc ở hiện đại. Thậm chí Tử La còn có cảm giác mình đã trải qua mấy đời, cứ thế ngơ ngác nhìn người tới.
Tử Thụ thấy Tử La còn chưa đuổi kịp, vội quay lại xem nàng đâu. Thấy Tử La đang đứng ở xa xa ngơ ngác nhìn một thiếu niên mặc áo gấm, khí độ bất phàm.
Cậu chạy nhanh qua đó, thấy Tử La quệt quẹo hồ lô lên áo người ta, bèn vội vàng xin lỗi vị cẩm y công tử này: “Xin lỗi công tử, xá muội tuổi nhỏ, đi đường không để ý, mong công tử đừng trách tội, ta xin nhận lỗi, cần bồi thường bao nhiêu, mong công tử cứ nói.”
Thân Diệc Phàm nhìn bé gái vẫn đang ngây người nhìn mình, cặp mắt long lanh to tròn lanh lợi đó khiến hắn mềm lòng.
Gã sai vặt đi cùng cẩm y công tử nhảy ra mắng: “Đền, các người đền được không? Đây là áo choàng làm từ gấm Lưu Quang mà phu nhân nhà ta tặng cho thiếu gia đấy.”
“Thư Mặc, không được vô lễ!” Thân Diệc Phàm quát gã sai vặt câm miệng.
Sau đó quay lại nói với huynh muội Tử Thụ: “Không có việc gì đâu, về giặt là được, hai người không cần quan tâm.”
Tử Thụ nghe được áo choàng kia làm từ gấm Lưu Quang cũng hoảng sợ, đúng là bọn họ không đền được. Tuy rằng cậu không hiểu lắm về gấm vóc, nhưng cũng từng nghe mẫu thân nói gấm Lưu Quang quý tới mức nào. Lúc nào thấy cẩm y công tử nói không có việc gì, trong lòng thầm thở dài nhẹ nhõm. Nhưng cậu vẫn ngượng ngùng khi làm bẩn quần áo của người ta.
Vì thế cậu chân thành xin lỗi: “Ngại quá, hay để chúng tôi giặt sạch nó.”
“Không cần đâu, về ta cho người giặt sạch là được, cũng đâu phải giặt không sạch.” Thân Diệc Phàm phẩy tay không thèm để ý.
“Vậy chúng tôi cảm tạ công tử.” Tử Thụ thấy đối phương không so đo liền chắp tay cảm tạ.
“A La, còn không caảm ơn người ta đi.” Tử Thụ thấy Tử La không trả lời lại cậu, mới phát hiện ra A La vẫn đang nhìn người ta chằm chằm.
\r\n