Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
dien-vien-cam-tu-37.txt
Chương 37: ĐỔNG HOÀNG THỊ TỚI CHƠI
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
“Sao nhị bá nương sao lại tới đây?” Tử Thụ hỏi.
Tử Hiên cũng muốn xem ai tới, vừa bước ra liền thấy Đổng Hoàng thị đang đứng ở cửa, thế là chạy vào gian chính nói các nàng mau mau dọn dẹp lại. Tử Vi và Tử Đào không hỏi tại sao, phối hợp thu dọn đồ đạc vào trong. Tử La thấy vậy thì sửng sốt một lúc.
Mọi thứ nhanh chóng được dọn dẹp xong, Tử La tò mò hỏi: “Ai tới vậy? Không lẽ có người muốn cướp?”
“A La, muội quên rồi à, nhất định là nhà Nhị bá đến, nếu không nhị ca sẽ không phản ứng như vậy.” Tử Đào nói.
Thấy bộ dạng mọi người cứ như gặp phải kẻ thù, Tử La vốn định trêu chọc một chút. Nhưng nghe2Tử Đào nói vậy thì cũng không khỏi lo lắng, bởi vì trong ký ức nguyên chủ, có rất nhiều lần Đổng Hoàng thị đến cửa tống tiền nhà nàng.
Mỗi khi tới đây gặp món đồ nào thích, nhất định bà ta sẽ lấy đi. Cho dù chẳng có cái gì cả, thì bà cũng phải hái một rổ rau xanh sau sân mang về. Có điều từ khi mẫu thân của họ qua đời, Tử La nói mấy người Tử Thụ tìm thôn trưởng bắt Đổng Hoàng thị bồi thường những món đồ bị lấy đi trước đó. Sau khi bị thôn trưởng uy hiếp, có một thời gian Đổng Hoàng thị không dám tới. Rồi từ khi đám người Tử La nắm trong tay nhược điểm của bà ta, bà ta càng không8dám tới nữa.
Đối với việc này, một phần là vì mấy người Tử La nắm nhược điểm của Đổng Hoàng thị, một phần cũng là do bà ta cho rằng nhà đám người Tử Thụ đã chẳng còn gì để lấy. Hiện tại không phải do Đổng Hoàng thị nghe tin họ có tiền thì gan to bằng trời, muốn giở lại trò cũ chứ! Tử La nghĩ, nếu bà ta thật sự có ý tưởng như vậy, nàng nhất định bóp chết ý nghĩ này từ trong trứng nước!
“Vậy chúng ta phải gặp họ một lần.” Tử La nói.
Tử Vi vốn căng thẳng cũng bị bộ dáng đùa giỡn của Tử La xoa dịu không ít.
“Được, chúng ta phải gặp họ một lần, xem bọn họ còn có thể nghĩ ra trò gì nữa.”6Tử Đào hậm hực nói.
Vừa nói, mọi người liền chạy ra ngoài chuẩn bị cùng nhau chiến đâu.
“Nhị bá nương, sao bà lại tới đây?” Tử Hiên bước tới cửa viện hỏi.
“Muội biết rồi, Nhị bá nương nhất định là đến để tặng quà lễ cho chúng ta.” Tử La làm bộ ngây thơ nói.
Vừa mới đến đã bị Tử Hiên và Tử Thụ hỏi một câu giống nhau, nụ cười trên mặt Đổng Hoàng thị có chút gượng gạo. Sau khi nghe Tử La nói thì nụ cười của bà đã trở nên méo mó, nhưng bà không quên mục đích bà tới đây. Với lại, bọn Tử Thụ nắm được nhược điểm của bà, bà không thể nổi giận.
Thế là, Đổng Hoàng thị không thể không kiên trì cười nói: “Này! Mấy đứa3chớ chê cười Nhị bá nương chứ. Hiện tại ở trong thôn ai mà không biết mấy đứa gặp thời, nào cần những đồ rẻ tiền của chúng ta chứ.”
“Nhị bá nương nói đùa rồi, mấy huynh muội bọn cháu mới chỉ tạm có cơm no mà thôi, làm sao dám chê quà của Nhị bá nương tặng chứ.” Tử Hiên quyết không rời đề tài quà lễ này.
“Đúng vậy, Nhị bá nương, có quà gì cứ mang qua đi! Chắc chắn mấy huynh muội bọn cháu sẽ không chê. Đại ca dạy chúng cháu quà gì cũng được, cốt ở tấm lòng mà.” Tử La nín cười tiếp tục nói. Nhìn Đổng Hoàng thị tức giận mà không dám phát, còn ra vẻ họ hàng thân thiết, Tử La cảm thấy cực kỳ hả5giận.
Tử La thấy thái độ khác thường Đổng Hoàng thị, đoán rằng bà ta nhất định có ý nghĩ khác, nhưng nàng không sợ. Binh tới tướng chặn, nước tới đất ngăn thôi.
“Ta đến để hỏi một câu, chẳng phải hôm nay có một vị Lưu thiếu gia tới tặng quà đông cho nhà các ngươi à. Vị Lưu thiếu gia này có phải là con trai chưởng quỹ Lưu Hương Lầu nổi tiếng trên trấn không?” Đổng Hoàng thị thấy đám người Tử Hiên bám lấy chủ đề quà lễ mãi không tha, đành phải nói thẳng.
Đám người Tử La không hiểu vì sao Đổng Hoàng thị lại có ý định hỏi thăm chuyện của Lưu Hoành. Thế là, Tử Thụ bèn thử thăm dò hỏi: “Nhị bá nương cũng thích đồ ăn ở Lưu Hương Lầu sao?”
“Nhà nghèo như ta làm sao đủ khả năng để ăn ở Lưu Hương Lầu nổi tiếng này chứ!”
“Vậy nhị bá nương hỏi chuyện này để làm gì?” Tử Thụ hỏi tiếp.
“Chuyện này nói với mấy đứa cũng không hiểu, không phải mấy đứa hay tới Lưu Hương Lầu lắm sao, nghe nói mấy đứa còn cung cấp thỏ cho họ thường xuyên mà. Mấy đứa chỉ cần nói cho ta biết tình hình cụ thể của Lưu Hương Lầu và Lưu thiếu gia này là được, còn lại không phiền mấy đứa quản nhiều như vậy.” Đổng Hoàng thị nói.
“Không được rồi, bọn ta không rõ Nhị bá nương muốn biết chuyện này để làm gì, làm sao yên tâm nói cho Nhị bá nương biết những điều này chứ. Hơn nữa, mối quan hệ giữa bọn cháu và Lưu Hương Lầu không tốt như Nhị bá nương nói đâu. Bọn cháu cũng chỉ là một đối tác làm ăn mà thôi. Đối với chuyện của họ, bọn cháu cũng không biết nhiều.” Tử Thụ thẳng thắn từ chối.
Đổng Hoàng thị thấy mấy người Tử Thụ không dễ gì mà khai ra, thầm nghĩ dù sao chuyện này cũng chẳng có gì là mất mặt, nói không chừng còn có thể nhờ bọn Tử Thụ giúp đỡ nữa.
Mặc dù hiện tại mối quan hệ của hai nhà không tốt, nhưng Đổng Mai dù sao cũng là chị họ của bọn Tử Thụ, bọn họ chắc không thể không giúp chứ! Thế là, bà ta nói với Tử Thụ: “Nói thật cho mấy đứa biết! Ta và các Nhị bá mấy đứa cảm thấy Lưu thiếu gia của Lưu Hương Lầu này rất tốt, rất thích hợp làm con rể nhà ta, cho nên chúng ta muốn hỏi thăm mấy đứa về tình hình của Lưu thiếu gia này một chút.”
“Nhưng Lưu đại ca năm nay mới mười bốn tuổi thôi, hiện giờ vẫn đang còn đi học ở trường tư thục trên trấn mà. Lưu chưởng quỹ còn đang hy vọng Lưu đại ca thi đậu để lưu danh sử sách nữa. Sẽ không kết thân sớm như vậy đâu. Hơn nữa, năm nay chị họ đã mười lăm tuổi rồi, lớn tuổi hơn Lưu đại ca. Càng không phù hợp.” Tử Thụ nghe xong cảm thấy không thể tin nổi!
Mấy người Tử La cũng sợ ngây người!
Nhưng loại người tự phụ như Đổng Hoàng thị hoàn toàn không hề chú ý tới vẻ mặt của họ. Nghe thấy Tử Thụ nói Lưu Hoành vẫn đang đi học, còn chuẩn bị thi cử, bà càng hài lòng hơn về cuộc hôn nhân này. Bà ta hứng khởi nói: “Lưu thiếu gia vẫn còn đang đi học à, vậy thì càng tốt. Trước đó ta còn cảm thấy không đành lòng khi gả Đổng Mai cho một tên thương nhân. Hơn nữa, mười bốn tuổi cũng không còn nhỏ, có thể đính ước được rồi, cứ đính ước trước đã, một hai năm sau thành thân là được. Hơn nữa, nhà gái lớn tuổi hơn chả sao cả.”
Mấy người Tử La nghe xong liền cảm thấy có một đàn quạ đen bay qua đầu! Sự tự phụ của người này kinh quá.
“Vậy ngày mai mấy đứa đi giúp ta nói một tiếng với Lưu chưởng quỹ, chọn một ngày thích hợp để gặp nhau bàn bạc.” Đổng Hoàng thị nói tiếp.
“Như vậy không tốt lắm ạ! Bọn cháu đều là trẻ con, sao có thể mai mối giúp người khác chứ. Hơn nữa, mối quan hệ giữa bọn cháu và Lưu chưởng quỹ chỉ là mối quan hệ hợp tác thôi.” Tử Thụ vội vàng từ chối.
Đổng Hoàng thị thầm nghĩ cũng phải, nói mấy đứa trẻ con đi làm bà mối đúng là không ổn, vẫn nên do bà đích thân ra tay thì hơn.
“Thôi vậy. Để bọn ta tự xem tình hình rồi tính.” Đổng Hoàng thị nói xong lập tức đi về.
“Đệ có nghe lầm hay không? Chị họ để ý Lưu đại ca á?” Chờ Đổng Hoàng thị đi rồi, Tử Đào vẫn cảm thấy không thể tin nổi cất tiếng.
“Huynh nghĩ đây chỉ là chủ ý của một phía Nhị bá nương thôi. Kết thân chú trọng môn đăng hộ đối, nhà Nhị bá rõ ràng là không thể với tới nhà Lưu chưởng quỹ rồi, khả năng thành công sẽ không cao.” Tử Thụ tỉnh táo phân tích.
“Đúng vậy, theo đệ thấy, chị họ cứ cao không với tới, thấp lại không chịu, rất có khả năng trong tương lai sẽ trở thành gái lỡ thì.” Tử Hiên cũng nói.
“Người ta còn muốn làm vợ của quan gia đó. À mà ngày xưa không phải Nhị bá nương từng nói tìm cho chị họ một mối quan gia hoặc một tú tài lão gia sao. Sao bây giờ lại nhìn trúng Lưu đại ca rồi?” Tử Đào không hiểu nói.
“Đúng rồi, Nhị bá nương tự dưng muốn Lưu đại ca làm con rể nhà họ không lẽ do ngày hôm nay Lưu đại ca đến thôn chúng ta, bị Nhị bá nương nhìn thấy cho nên mới nảy sinh ý nghĩ như thế sao.” Tử La đoán.
Không thể không nói, Tử La đoán đúng một nửa sự thật!
“Chúng ta có nên báo cho Lưu đại ca một tiếng không. Ta sợ nhà Nhị bá lại gây ra chuyện gì đáng xấu hổ nữa.” Tử Hiên lo lắng nói.
“Để xem tình hình rồi tính. Nhà Nhị bá chắc không đến mức làm chuyện gì thái quá đâu. Hơn nữa, huynh tin Lưu đại ca cũng có tính toán riêng của mình. Có điều, sáng ngày mai chúng ta phải mua bổ sung đồ dùng cho mùa đông, có thể nhắc nhở Lưu đại ca một chút về mối quan hệ giữa nhà chúng ta và Nhị bá. Huynh sợ Lưu đại ca bận tâm mối quan hệ giữa nhà chúng ta và Nhị bá mà ngại nói ra. Nếu vì chuyện này mà làm Lưu đại ca khó xử, thì chúng ta không phải rồi.” Tử Thụ nhận thấy rõ khả năng Lưu chưởng quỹ đồng ý vụ hôn sự này vô cùng nhỏ.
Từ việc hôn nhân của Đổng Mai, Tử Thụ hiểu hai nhà kết thân thì chuyện môn đăng hộ đối vô cùng quan trọng, thầm nghĩ, hắn nhất định phải nỗ lực thay đổi gia cảnh nhà mình, để sau này tìm nhà chồng cho Tử Vi sẽ không bị người ta bắt bẻ chê bai.
“Đúng.” Tử Hiên cảm thấy đại ca nói rất có lý.
Tiếp đó, mấy người Tử La lại tiếp tục kiểm kê những món quà họ nhận được trong mùa đông năm nay.
Quà lễ của Tụ Phương Trai có hơn hai mươi cân chân giò thịt, hai hộp đậu phụng rang lớn rất nổi tiếng của quán họ, hơn năm mươi cân mì trắng. Tiếp theo là cho Tử Thụ và Tử Hiên còn có Tiểu Lục ba bộ giấy và bút mực, mặt khác còn có ba hộp đựng cài tóc tinh xảo, chắn chắn là cho ba tỷ muội Tử La.
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Tử Hiên cũng muốn xem ai tới, vừa bước ra liền thấy Đổng Hoàng thị đang đứng ở cửa, thế là chạy vào gian chính nói các nàng mau mau dọn dẹp lại. Tử Vi và Tử Đào không hỏi tại sao, phối hợp thu dọn đồ đạc vào trong. Tử La thấy vậy thì sửng sốt một lúc.
Mọi thứ nhanh chóng được dọn dẹp xong, Tử La tò mò hỏi: “Ai tới vậy? Không lẽ có người muốn cướp?”
“A La, muội quên rồi à, nhất định là nhà Nhị bá đến, nếu không nhị ca sẽ không phản ứng như vậy.” Tử Đào nói.
Thấy bộ dạng mọi người cứ như gặp phải kẻ thù, Tử La vốn định trêu chọc một chút. Nhưng nghe2Tử Đào nói vậy thì cũng không khỏi lo lắng, bởi vì trong ký ức nguyên chủ, có rất nhiều lần Đổng Hoàng thị đến cửa tống tiền nhà nàng.
Mỗi khi tới đây gặp món đồ nào thích, nhất định bà ta sẽ lấy đi. Cho dù chẳng có cái gì cả, thì bà cũng phải hái một rổ rau xanh sau sân mang về. Có điều từ khi mẫu thân của họ qua đời, Tử La nói mấy người Tử Thụ tìm thôn trưởng bắt Đổng Hoàng thị bồi thường những món đồ bị lấy đi trước đó. Sau khi bị thôn trưởng uy hiếp, có một thời gian Đổng Hoàng thị không dám tới. Rồi từ khi đám người Tử La nắm trong tay nhược điểm của bà ta, bà ta càng không8dám tới nữa.
Đối với việc này, một phần là vì mấy người Tử La nắm nhược điểm của Đổng Hoàng thị, một phần cũng là do bà ta cho rằng nhà đám người Tử Thụ đã chẳng còn gì để lấy. Hiện tại không phải do Đổng Hoàng thị nghe tin họ có tiền thì gan to bằng trời, muốn giở lại trò cũ chứ! Tử La nghĩ, nếu bà ta thật sự có ý tưởng như vậy, nàng nhất định bóp chết ý nghĩ này từ trong trứng nước!
“Vậy chúng ta phải gặp họ một lần.” Tử La nói.
Tử Vi vốn căng thẳng cũng bị bộ dáng đùa giỡn của Tử La xoa dịu không ít.
“Được, chúng ta phải gặp họ một lần, xem bọn họ còn có thể nghĩ ra trò gì nữa.”6Tử Đào hậm hực nói.
Vừa nói, mọi người liền chạy ra ngoài chuẩn bị cùng nhau chiến đâu.
“Nhị bá nương, sao bà lại tới đây?” Tử Hiên bước tới cửa viện hỏi.
“Muội biết rồi, Nhị bá nương nhất định là đến để tặng quà lễ cho chúng ta.” Tử La làm bộ ngây thơ nói.
Vừa mới đến đã bị Tử Hiên và Tử Thụ hỏi một câu giống nhau, nụ cười trên mặt Đổng Hoàng thị có chút gượng gạo. Sau khi nghe Tử La nói thì nụ cười của bà đã trở nên méo mó, nhưng bà không quên mục đích bà tới đây. Với lại, bọn Tử Thụ nắm được nhược điểm của bà, bà không thể nổi giận.
Thế là, Đổng Hoàng thị không thể không kiên trì cười nói: “Này! Mấy đứa3chớ chê cười Nhị bá nương chứ. Hiện tại ở trong thôn ai mà không biết mấy đứa gặp thời, nào cần những đồ rẻ tiền của chúng ta chứ.”
“Nhị bá nương nói đùa rồi, mấy huynh muội bọn cháu mới chỉ tạm có cơm no mà thôi, làm sao dám chê quà của Nhị bá nương tặng chứ.” Tử Hiên quyết không rời đề tài quà lễ này.
“Đúng vậy, Nhị bá nương, có quà gì cứ mang qua đi! Chắc chắn mấy huynh muội bọn cháu sẽ không chê. Đại ca dạy chúng cháu quà gì cũng được, cốt ở tấm lòng mà.” Tử La nín cười tiếp tục nói. Nhìn Đổng Hoàng thị tức giận mà không dám phát, còn ra vẻ họ hàng thân thiết, Tử La cảm thấy cực kỳ hả5giận.
Tử La thấy thái độ khác thường Đổng Hoàng thị, đoán rằng bà ta nhất định có ý nghĩ khác, nhưng nàng không sợ. Binh tới tướng chặn, nước tới đất ngăn thôi.
“Ta đến để hỏi một câu, chẳng phải hôm nay có một vị Lưu thiếu gia tới tặng quà đông cho nhà các ngươi à. Vị Lưu thiếu gia này có phải là con trai chưởng quỹ Lưu Hương Lầu nổi tiếng trên trấn không?” Đổng Hoàng thị thấy đám người Tử Hiên bám lấy chủ đề quà lễ mãi không tha, đành phải nói thẳng.
Đám người Tử La không hiểu vì sao Đổng Hoàng thị lại có ý định hỏi thăm chuyện của Lưu Hoành. Thế là, Tử Thụ bèn thử thăm dò hỏi: “Nhị bá nương cũng thích đồ ăn ở Lưu Hương Lầu sao?”
“Nhà nghèo như ta làm sao đủ khả năng để ăn ở Lưu Hương Lầu nổi tiếng này chứ!”
“Vậy nhị bá nương hỏi chuyện này để làm gì?” Tử Thụ hỏi tiếp.
“Chuyện này nói với mấy đứa cũng không hiểu, không phải mấy đứa hay tới Lưu Hương Lầu lắm sao, nghe nói mấy đứa còn cung cấp thỏ cho họ thường xuyên mà. Mấy đứa chỉ cần nói cho ta biết tình hình cụ thể của Lưu Hương Lầu và Lưu thiếu gia này là được, còn lại không phiền mấy đứa quản nhiều như vậy.” Đổng Hoàng thị nói.
“Không được rồi, bọn ta không rõ Nhị bá nương muốn biết chuyện này để làm gì, làm sao yên tâm nói cho Nhị bá nương biết những điều này chứ. Hơn nữa, mối quan hệ giữa bọn cháu và Lưu Hương Lầu không tốt như Nhị bá nương nói đâu. Bọn cháu cũng chỉ là một đối tác làm ăn mà thôi. Đối với chuyện của họ, bọn cháu cũng không biết nhiều.” Tử Thụ thẳng thắn từ chối.
Đổng Hoàng thị thấy mấy người Tử Thụ không dễ gì mà khai ra, thầm nghĩ dù sao chuyện này cũng chẳng có gì là mất mặt, nói không chừng còn có thể nhờ bọn Tử Thụ giúp đỡ nữa.
Mặc dù hiện tại mối quan hệ của hai nhà không tốt, nhưng Đổng Mai dù sao cũng là chị họ của bọn Tử Thụ, bọn họ chắc không thể không giúp chứ! Thế là, bà ta nói với Tử Thụ: “Nói thật cho mấy đứa biết! Ta và các Nhị bá mấy đứa cảm thấy Lưu thiếu gia của Lưu Hương Lầu này rất tốt, rất thích hợp làm con rể nhà ta, cho nên chúng ta muốn hỏi thăm mấy đứa về tình hình của Lưu thiếu gia này một chút.”
“Nhưng Lưu đại ca năm nay mới mười bốn tuổi thôi, hiện giờ vẫn đang còn đi học ở trường tư thục trên trấn mà. Lưu chưởng quỹ còn đang hy vọng Lưu đại ca thi đậu để lưu danh sử sách nữa. Sẽ không kết thân sớm như vậy đâu. Hơn nữa, năm nay chị họ đã mười lăm tuổi rồi, lớn tuổi hơn Lưu đại ca. Càng không phù hợp.” Tử Thụ nghe xong cảm thấy không thể tin nổi!
Mấy người Tử La cũng sợ ngây người!
Nhưng loại người tự phụ như Đổng Hoàng thị hoàn toàn không hề chú ý tới vẻ mặt của họ. Nghe thấy Tử Thụ nói Lưu Hoành vẫn đang đi học, còn chuẩn bị thi cử, bà càng hài lòng hơn về cuộc hôn nhân này. Bà ta hứng khởi nói: “Lưu thiếu gia vẫn còn đang đi học à, vậy thì càng tốt. Trước đó ta còn cảm thấy không đành lòng khi gả Đổng Mai cho một tên thương nhân. Hơn nữa, mười bốn tuổi cũng không còn nhỏ, có thể đính ước được rồi, cứ đính ước trước đã, một hai năm sau thành thân là được. Hơn nữa, nhà gái lớn tuổi hơn chả sao cả.”
Mấy người Tử La nghe xong liền cảm thấy có một đàn quạ đen bay qua đầu! Sự tự phụ của người này kinh quá.
“Vậy ngày mai mấy đứa đi giúp ta nói một tiếng với Lưu chưởng quỹ, chọn một ngày thích hợp để gặp nhau bàn bạc.” Đổng Hoàng thị nói tiếp.
“Như vậy không tốt lắm ạ! Bọn cháu đều là trẻ con, sao có thể mai mối giúp người khác chứ. Hơn nữa, mối quan hệ giữa bọn cháu và Lưu chưởng quỹ chỉ là mối quan hệ hợp tác thôi.” Tử Thụ vội vàng từ chối.
Đổng Hoàng thị thầm nghĩ cũng phải, nói mấy đứa trẻ con đi làm bà mối đúng là không ổn, vẫn nên do bà đích thân ra tay thì hơn.
“Thôi vậy. Để bọn ta tự xem tình hình rồi tính.” Đổng Hoàng thị nói xong lập tức đi về.
“Đệ có nghe lầm hay không? Chị họ để ý Lưu đại ca á?” Chờ Đổng Hoàng thị đi rồi, Tử Đào vẫn cảm thấy không thể tin nổi cất tiếng.
“Huynh nghĩ đây chỉ là chủ ý của một phía Nhị bá nương thôi. Kết thân chú trọng môn đăng hộ đối, nhà Nhị bá rõ ràng là không thể với tới nhà Lưu chưởng quỹ rồi, khả năng thành công sẽ không cao.” Tử Thụ tỉnh táo phân tích.
“Đúng vậy, theo đệ thấy, chị họ cứ cao không với tới, thấp lại không chịu, rất có khả năng trong tương lai sẽ trở thành gái lỡ thì.” Tử Hiên cũng nói.
“Người ta còn muốn làm vợ của quan gia đó. À mà ngày xưa không phải Nhị bá nương từng nói tìm cho chị họ một mối quan gia hoặc một tú tài lão gia sao. Sao bây giờ lại nhìn trúng Lưu đại ca rồi?” Tử Đào không hiểu nói.
“Đúng rồi, Nhị bá nương tự dưng muốn Lưu đại ca làm con rể nhà họ không lẽ do ngày hôm nay Lưu đại ca đến thôn chúng ta, bị Nhị bá nương nhìn thấy cho nên mới nảy sinh ý nghĩ như thế sao.” Tử La đoán.
Không thể không nói, Tử La đoán đúng một nửa sự thật!
“Chúng ta có nên báo cho Lưu đại ca một tiếng không. Ta sợ nhà Nhị bá lại gây ra chuyện gì đáng xấu hổ nữa.” Tử Hiên lo lắng nói.
“Để xem tình hình rồi tính. Nhà Nhị bá chắc không đến mức làm chuyện gì thái quá đâu. Hơn nữa, huynh tin Lưu đại ca cũng có tính toán riêng của mình. Có điều, sáng ngày mai chúng ta phải mua bổ sung đồ dùng cho mùa đông, có thể nhắc nhở Lưu đại ca một chút về mối quan hệ giữa nhà chúng ta và Nhị bá. Huynh sợ Lưu đại ca bận tâm mối quan hệ giữa nhà chúng ta và Nhị bá mà ngại nói ra. Nếu vì chuyện này mà làm Lưu đại ca khó xử, thì chúng ta không phải rồi.” Tử Thụ nhận thấy rõ khả năng Lưu chưởng quỹ đồng ý vụ hôn sự này vô cùng nhỏ.
Từ việc hôn nhân của Đổng Mai, Tử Thụ hiểu hai nhà kết thân thì chuyện môn đăng hộ đối vô cùng quan trọng, thầm nghĩ, hắn nhất định phải nỗ lực thay đổi gia cảnh nhà mình, để sau này tìm nhà chồng cho Tử Vi sẽ không bị người ta bắt bẻ chê bai.
“Đúng.” Tử Hiên cảm thấy đại ca nói rất có lý.
Tiếp đó, mấy người Tử La lại tiếp tục kiểm kê những món quà họ nhận được trong mùa đông năm nay.
Quà lễ của Tụ Phương Trai có hơn hai mươi cân chân giò thịt, hai hộp đậu phụng rang lớn rất nổi tiếng của quán họ, hơn năm mươi cân mì trắng. Tiếp theo là cho Tử Thụ và Tử Hiên còn có Tiểu Lục ba bộ giấy và bút mực, mặt khác còn có ba hộp đựng cài tóc tinh xảo, chắn chắn là cho ba tỷ muội Tử La.