Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-565
Chương 569: Đưa tử la rời khỏi đ y
*Chương có nội dung hình ảnh
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Mạc Tứ thúc nghe vậy còn muốn khuyên nhủ Mạc Vân Thiên mang theo binh lực đầy đủ đi trước nhưng nghe thấy Mạc Vân Thiên nói như vậy thì sao lại không biết xấu hổ mà nói chuyện này với Mạc Vân Thiên bây giờ chứ? Chỉ là, ông ghi nhớ đến lúc đó nhất định phải bảo Mạc Vân Thiên mang theo đội ngũ đầy đủ đi thành Lương Châu trước
Nếu không trận này cũng là đi cứu viện nhưng lại không thể đạt được hiệu quả thì sẽ không hay.
Mà ngoại trừ Mạc Tử thúc thì đám người Trịnh Thế Nghiêm, Mạc Tam thúc, Mạc Tử cũng có suy nghĩ này.
“Nhớ kĩ, hiện tại trước hết chúng ta không được hành động thiếu suy nghĩ, tuyệt đối không thể để cho liên quân hai nước dưới thành biết chúng ta đã phát giác ý đồ3của bọn chúng, muốn đi giải vây thành Lương Châu
Nếu không, ta sợ viện binh chúng ta phải ra vừa mới đi thì liên quân hai nước lại toàn lực đến công thành.” Thấy mọi người không có ý kiến, Mạc Vân Thiên tiếp tục bổ sung
Ý của Mạc Vân Thiên, tất cả mọi người vừa nghe đã hiểu
Đó chính là có thể lừa gạt được liên quân hai nước dưới thành được giờ nào hay giờ đó, tận lực trì hoãn việc liên quân hai nước phát hiện bọn họ phái binh đi chi viện cho thành Lương Châu.
Như vậy, liên quân hai nước mới không phát hiện ra tình hình giảm bớt binh lực ở biên thành của bọn họ nhanh như vậy mà dốc toàn lực tới công thành.
Tuy rằng nếu đám người Mạc Vân Thiên thật sự mang hơn phân nửa binh lực đi1cứu viện thành Lương Châu thì sẽ không gạt được liên quân hai nước
Nhưng mà cứ lừa gạt được tới đâu hay tới đó.
Có thể nói, để liên quân hai nước biết binh lực chủ yếu của bọn họ ở đây đã đi thành Lương Châu chậm ngày nào thì khả năng bọn họ phòng thủ biên thành chờ được đám người Mạc Vân Thiên trở về cứu viện càng lớn hơn một chút.
Cho nên, mọi người biết được suy nghĩ của Mạc Vân Thiên lần này cũng không có dị nghị gì
Tiếp đó, sau khi Mạc Vân Thiên sắp xếp và điều chỉnh lại kế hoạch tác chiến ngày mai, hắn vẫy tay để đám người Mạc Tam thúc, Mạc Tứ thúc dẫn các tướng lĩnh giải tán trước để đi thực hiện theo sự sắp xếp vừa rồi của hắn, chỉ để lại Trịnh Thể Nghiêm8và Mạc Tử.
Sau đó, Mạc Vân Thiên kêu Mạc Bắc cử người đi gọi đám người bảo vệ Tử La là Mạc Ngũ, Mạc Tây và Dung Phong, Tử Thụ đến đấy.
Dung Phong và Tử Thụ nghe thấy Mạc Vân Thiên gọi bọn họ đến lều nghị sự, mặc dù hai người có thắc mắc nhưng vẫn đi theo tên binh lính mà Mạc Bắc phái tới.
Lúc hai người bọn họ đến, Mạc Bắc đã dẫn theo Mạc Ngũ và Mạc Tây đến rồi, đang cùng Mạc Vân Thiên, Trịnh Thế Nghiêm, Mạc Tứ chờ hai người bọn họ.
Từ sau khi Mạc Vân Thiên tỉnh lại, Dung Phong bắt đầu hơi né tránh Mạc Vân Thiên
Lúc nào có thể không cần gặp Mạc Vân Thiên thì hắn sẽ không đến, hoặc là khi đến bên cạnh Mạc Vân Thiên thì hắn cũng cố gắng hết mức để không9đi phía trước, tận lực giảm thấp cảm giác tồn tại của hắn ở trước mặt Mạc Vân Thiên.
Nguyên nhân không có gì khác, bởi vì trước đó hắn nói với Tử La tin Mạc Vân Thiên trúng độc
Hơn nữa còn đưa Tử La đến biên thành, việc này có thể nói là tiền trảm hậu tấu” quang minh chính đại
(*) Tiền trảm hậu tấu: Xử lý việc trước rồi mới thông báo cho cấp trên sau
Cho nên, sau khi Mạc Vân Thiên tỉnh lại, Dung Phong rất sợ hắn sẽ tìm mình tính sổ
Vì thế mấy ngày qua, Dung Phong trốn được bao xa thì trốn, vẫn luôn không dám ở trước mặt Mạc Vân Thiên
Nói đến hiện tại, sau khi đến cửa lều, Dung Phong đã sống chết không chịu bước vào trước, nhất định phải để Tử Thụ đi trước
Tử Thụ thấy Dung Phong nhiều7lần trốn sau lưng cậu, nói sao cũng không chịu đi vào trước thì đành phải đi phía trước.
Vào lều, Tử Thụ chắp tay hành lễ với Mạc Vân Thiên.
Mạc Vân Thiên nào dám nhận lễ của Tử Thụ, nói không chừng tương lai Tử Thụ chính là anh vợ của hắn cho nên hắn vội vàng tránh ra
Mà đám người Trịnh Thể Nghiêm, Mạc Tử, Mạc Ngũ thấy Mạc Vân Thiên không nhận lễ của Tử Thụ thì bọn họ lại nào dám nhận lễ của Tử Thụ.
Vì vậy, Tử Thụ mới hành lễ với Mạc Vân Thiên đã bị Mạc Tứ gọi ngồi xuống
Mà Dung Phong đi sau lưng Tử Thụ trốn tới trốn lui nhưng rốt cuộc sau khi Tử Thụ ngồi xuống thì cũng run lẩy bẩy chào hỏi Mạc Vân Thiên
Lúc này hắn khẩn trương đến mức suýt nữa đầu đầy mồ hôi, cũng may Mạc Vân Thiên không có ý muốn tìm hắn gây phiền toái nên cũng để cho hắn ngồi xuống
Thấy vậy, sau khi mông Dung Phong rơi vào trên ghế, ngồi bên cạnh Tử Thụ thì cuối cùng hắn mới thở phào nhẹ nhõm một hơi thật sâu
Hắn chỉ sợ Mạc Vân Thiên sẽ tìm hắn tính món nợ đưa Tử La đến biên thành
Dung Phong cảm thấy hắn đúng thật là số khổ, rõ ràng quyết định tìm Tử La đến đây là hắn và Trịnh Thế Nghiêm, Mạc Tứ cùng nhau quyết định
Nhưng mà, hiện tại xui xẻo cũng chỉ có mình hắn
Hừ, đừng tưởng rằng hắn không để ý đến sau khi Mạc Vân Thiên tỉnh lại đã phóng ánh mắt đầy dao găm lên người hắn
Nếu không thì mấy ngày nay hắn cần gì phập phồng lo sợ
Cũng may, đến bây giờ Mạc Vân Thiên cũng không thực sự tìm hắn phát giận, nhưng nỗi phập phồng lo sợ này cũng đủ để hắn chịu đựng rồi
Mạc Vân Thiên nhìn thấy bộ dạng không dám thở mạnh của Dung Phong sau khi ngồi xuống, tận lực núp cơ thể ở phía sau Tử Thụ thì không khỏi cười ra tiếng
Đương nhiên, hắn không phải không biết Dung Phong đang trốn cái
Mà Tử Thụ và đám người Trịnh Thế Nghiêm thấy vậy thì nhăn nhó mặt mũi, hành động này của Dung Phong thật sự là..
quá, quá mất mặt rồi
“Tam đệ!”
Dung Phong vẫn luôn cúi đầu nghe thấy Mạc Vân Thiên gọi hắn, trái tim vừa mới thả lỏng lại treo căng thẳng
Hắn vội vàng ngẩng đầu lắp bắp khẩn trương hỏi: “Hầu gia, ngài tìm ta có việc sao?” Ngay cả tiếng Nhị ca cũng không dám gọi.
Mạc Vân Thiên nhìn thấy bộ dạng không có tiền đồ này của Dung Phong, trong lòng không biết nói gì, hắn đáng sợ như vậy sao? Hắn còn chưa tìm Dung Phong tính món nợ bằng mặt không bằng lòng, đưa Tử La tới biên thành này đâu!
“Nghe nói bên phía Đại ca đã chuẩn bị xong quân lương và vật tư đầy đủ để chi viện cho quân đội Mạc gia chúng ta đúng không?” Mạc Vân Thiên hỏi.
Thứ bậc nói chuyện của mấy Mạc Vân Thiên và Dung Phong là thứ hạng trong nhà mẹ của Mạc Vân Thiên, Mạc Vân Thiên trùng hợp là đứng hàng thứ hai trong các biểu huynh đệ.
Những năm qua Dung Phong mai danh ẩn tích, ở bên ngoài xông xáo thương trường chính là vì cung cấp các loại viện trợ trên phương diện kinh tế cho Mạc Vân Thiên.
Mà lần này, sự thiếu hụt lương thảo vật tư của đám người Mạc Vân Thiên, Dung Phong ngoại trừ sử dụng toàn bộ lương thảo, vật tư mà hắn và Mạc Vân Thiên đã chuẩn bị thì bọn họ còn liên lạc với lực lượng đáng tin cậy của nhà họ Dung đến để gom góp các loại lương thảo, vật tư cho bọn họ.
Người Đại ca trong miệng Mạc Vân Thiên lúc này đương nhiên chính là Đại ca ruột của Dung Phong, là Đại biểu ca của Mạc Vân Thiên.
Dung Phong thấy Mạc Vân Thiên không tìm hắn tính món nợ đã đưa Tử La đến biên thành nên cũng yên tâm, nhanh chóng trả lời: “Vâng vâng, bên phía Đại ca đã chuẩn bị xong lương thảo và các loại vật tư đầy đủ
Đệ đã bảo người ta đưa đến ngoài biên thành
Nhị ca, khi nào huynh cần, để có thể lập tức đi lấy.”
“Vậy hôm nay để chuẩn bị xuất phát trước đi, vận chuyển lương thảo một nửa vào biên thành...” Tiếp đó Mạc Vân Thiên dặn dò Dung Phong vận chuyển đầy đủ lương thảo đến biên thành trước khi vòng vây quân địch còn chưa hình thành, đây cũng là chuyện Mạc Vân Thiên và mọi người vừa bàn bạc xong.
Nếu như đến lúc đó bọn họ thật sự bị quân địch bao vây, như vậy thì lương thực và vật Tử La không thể thiếu được.
Lại nói, sau khi thất bại thảm hại một trận ở cửa khẩu Quảng Yên, lương thảo của bọn họ đã bị tiêu hủy gần phân nửa
Vốn dĩ lương thảo đủ chống đỡ cho quân đội Mạc gia cả mùa đông cho đến mùa xuân năm sau nhưng bây giờ đã không đủ nữa.
Cho nên, Mạc Vân Thiên muốn trước khi vòng vây của quân địch hình thành thì phải điều động lương thảo và vật tư đầy đủ đến biên thành.
Nghe xong lời dặn dò của Mạc Vân Thiên, Dung Phong cũng hiểu tầm quan trọng của chuyến đi này.
Kế đó, sau khi Mạc Tử nói với hắn và Tử Thụ tình hình trong quân trước mắt, Dung Phong trịnh trọng đồng ý chuyện này
Phân phó xong chuyện quan trọng này lại sắp xếp nhân thủ đầy đủ cùng Dung Phong đi vận chuyển lương thảo trước rồi vật tư sau, Mạc Vân Thiên liền chuyển hướng nói với Tử Thụ: “Tử Thụ, ta có một chuyện kính nhờ đệ.” Vốn dĩ Tử Thụ nghĩ lần này cùng Dung Phong đi vận chuyển lương thảo trước, bây giờ nghe Mạc Vân Thiên nói như vậy cũng nói: “Mạc đại ca, mời đệ nói.” “Ta muốn để đệ đưa A La rời khỏi đây.” Mạc Vân Thiên dùng một chút mới nói.
“Cái gì?” Tử Thụ không phản ứng kịp ý của Mạc Vân Thiên nên hỏi ngược lại.
“Tử Thụ, tin chắc vừa rồi đệ cũng nghe thấy
Hiện tại tình hình của quân đội Mạc gia vô cùng xấu
Về sau, biên ải này nhất định càng nguy hiểm, nguy cơ tứ phía
Đến lúc đó, ta cũng không thể bảo đảm sự an toàn của A La
Hiện tại vòng vây quân địch vẫn chưa hình thành là thời cơ rời khỏi tốt nhất
Cho nên, ta muốn để đưa A La và đám người Tam đệ cùng rời đi
Sau khi các đệ rời đi ta sẽ phải ba người Mạc Ngũ, Mạc Bắc, Mạc Tây và hai mươi tên ám vệ đưa các đệ an toàn quay về trấn Cổ Thủy.”
Mạc Vân Thiên nói rất cẩn thận, trực tiếp nói ra hết kế hoạch của hắn.
Sau khi Tử Thụ và mọi người trong lều nghe Mạc Vân Thiên nói như vậy thì đều yên tĩnh lại.
Dung Phong và đám người Trịnh Thế Nghiêm đương nhiên hy vọng Tử La có thể giúp đỡ bên cạnh Mạc Vân Thiên, bởi vì khoảng thời gian này bọn họ đều thấy rõ tầm quan trọng của Tử La đối với Mạc Vân Thiên
Có Tử La ở đây, Mạc Vân Thiên lúc nào cũng có nhiều dũng khí hơn.
Nhưng mà, nếu như nói muốn Tử La ở lại thì bọn họ tuyệt đối không thể nói ra miệng được
Tình hình không ổn định và nguy cơ trùng trùng của biên ải trong tương lai bọn họ đã đoán được một nửa, bọn họ làm sao nhẫn tâm bảo một cô gái như Tử La ở lại biên thành nguy cơ tứ phía, sớm chiều khó bảo toàn này.
Lần này Tử La có thể cùng Dung Phong đến biên thành cứu chữa cho Mạc Vân Thiên, bọn họ đã vô cùng cảm kích, làm gì còn có mặt mũi yêu cầu Tử La tiếp tục ở lại
“Mạc đại ca, việc này huynh đã bàn bạc với A La chưa?” Sau khi trầm mặc, Tử Thụ hỏi Mạc Vân Thiên
“Tạm thời vẫn chưa, nhưng một lát ta sẽ nói với A La” Mạc Vân Thiên trả lời
“Được, chỉ cần A La đồng ý, đệ sẽ dẫn muội ấy đi.” Tử Thụ suy nghĩ một chút rồi gật đầu, cậu quyết định về sau cậu đều nghe theo ý của Tử La
Bàn bạc xong, Mạc Vân Thiên xác định không có bỏ sót điều gì liền để cho đám người Trịnh Thể Nghiêm và Tử Thụ rời đi.
Sau khi Mạc Vân Thiên từ lều nghị sự bước ra thì ánh hoàng hôn đã trải khắp bốn phương, bước đi trong doanh trại, nhìn thấy cảnh tượng bóng đêm buông xuống, Mạc Vân Thiên hỏi Mạc Ngũ sau lưng: “Hôm nay A La đã làm những gì?”
Mạc Ngũ nghe vậy thì nói sơ lược một lần những việc làm hôm nay của Tử La cho Mạc Vân Thiên nghe
Hóa ra, hôm qua sau khi Tử La thấy Mạc Vân Thiên đi độc chiến, không có chuyện làm thì bắt đầu nghiên cứu y thuật với Mạc Nhị, cũng bàn bạc với Mạc Nhị chuyện sau khi đám người Mạc Nhị thúc mang dược thảo trở về thì làm sao giải độc cho Mạc Vân Thiên.
Đến giờ thì đích thân chuẩn bị một ngày ba bữa cho Mạc Vân Thiên, cũng không để ý Mạc Vân Thiên có trở về ăn hay không
Mà lúc này Tử La chắc đã làm xong bữa tối ở lều của Mạc Vân Thiên, chờ Mạc Vân Thiên trở lại cùng dùng cơm.
*Chương có nội dung hình ảnh
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Nếu không trận này cũng là đi cứu viện nhưng lại không thể đạt được hiệu quả thì sẽ không hay.
Mà ngoại trừ Mạc Tử thúc thì đám người Trịnh Thế Nghiêm, Mạc Tam thúc, Mạc Tử cũng có suy nghĩ này.
“Nhớ kĩ, hiện tại trước hết chúng ta không được hành động thiếu suy nghĩ, tuyệt đối không thể để cho liên quân hai nước dưới thành biết chúng ta đã phát giác ý đồ3của bọn chúng, muốn đi giải vây thành Lương Châu
Nếu không, ta sợ viện binh chúng ta phải ra vừa mới đi thì liên quân hai nước lại toàn lực đến công thành.” Thấy mọi người không có ý kiến, Mạc Vân Thiên tiếp tục bổ sung
Ý của Mạc Vân Thiên, tất cả mọi người vừa nghe đã hiểu
Đó chính là có thể lừa gạt được liên quân hai nước dưới thành được giờ nào hay giờ đó, tận lực trì hoãn việc liên quân hai nước phát hiện bọn họ phái binh đi chi viện cho thành Lương Châu.
Như vậy, liên quân hai nước mới không phát hiện ra tình hình giảm bớt binh lực ở biên thành của bọn họ nhanh như vậy mà dốc toàn lực tới công thành.
Tuy rằng nếu đám người Mạc Vân Thiên thật sự mang hơn phân nửa binh lực đi1cứu viện thành Lương Châu thì sẽ không gạt được liên quân hai nước
Nhưng mà cứ lừa gạt được tới đâu hay tới đó.
Có thể nói, để liên quân hai nước biết binh lực chủ yếu của bọn họ ở đây đã đi thành Lương Châu chậm ngày nào thì khả năng bọn họ phòng thủ biên thành chờ được đám người Mạc Vân Thiên trở về cứu viện càng lớn hơn một chút.
Cho nên, mọi người biết được suy nghĩ của Mạc Vân Thiên lần này cũng không có dị nghị gì
Tiếp đó, sau khi Mạc Vân Thiên sắp xếp và điều chỉnh lại kế hoạch tác chiến ngày mai, hắn vẫy tay để đám người Mạc Tam thúc, Mạc Tứ thúc dẫn các tướng lĩnh giải tán trước để đi thực hiện theo sự sắp xếp vừa rồi của hắn, chỉ để lại Trịnh Thể Nghiêm8và Mạc Tử.
Sau đó, Mạc Vân Thiên kêu Mạc Bắc cử người đi gọi đám người bảo vệ Tử La là Mạc Ngũ, Mạc Tây và Dung Phong, Tử Thụ đến đấy.
Dung Phong và Tử Thụ nghe thấy Mạc Vân Thiên gọi bọn họ đến lều nghị sự, mặc dù hai người có thắc mắc nhưng vẫn đi theo tên binh lính mà Mạc Bắc phái tới.
Lúc hai người bọn họ đến, Mạc Bắc đã dẫn theo Mạc Ngũ và Mạc Tây đến rồi, đang cùng Mạc Vân Thiên, Trịnh Thế Nghiêm, Mạc Tứ chờ hai người bọn họ.
Từ sau khi Mạc Vân Thiên tỉnh lại, Dung Phong bắt đầu hơi né tránh Mạc Vân Thiên
Lúc nào có thể không cần gặp Mạc Vân Thiên thì hắn sẽ không đến, hoặc là khi đến bên cạnh Mạc Vân Thiên thì hắn cũng cố gắng hết mức để không9đi phía trước, tận lực giảm thấp cảm giác tồn tại của hắn ở trước mặt Mạc Vân Thiên.
Nguyên nhân không có gì khác, bởi vì trước đó hắn nói với Tử La tin Mạc Vân Thiên trúng độc
Hơn nữa còn đưa Tử La đến biên thành, việc này có thể nói là tiền trảm hậu tấu” quang minh chính đại
(*) Tiền trảm hậu tấu: Xử lý việc trước rồi mới thông báo cho cấp trên sau
Cho nên, sau khi Mạc Vân Thiên tỉnh lại, Dung Phong rất sợ hắn sẽ tìm mình tính sổ
Vì thế mấy ngày qua, Dung Phong trốn được bao xa thì trốn, vẫn luôn không dám ở trước mặt Mạc Vân Thiên
Nói đến hiện tại, sau khi đến cửa lều, Dung Phong đã sống chết không chịu bước vào trước, nhất định phải để Tử Thụ đi trước
Tử Thụ thấy Dung Phong nhiều7lần trốn sau lưng cậu, nói sao cũng không chịu đi vào trước thì đành phải đi phía trước.
Vào lều, Tử Thụ chắp tay hành lễ với Mạc Vân Thiên.
Mạc Vân Thiên nào dám nhận lễ của Tử Thụ, nói không chừng tương lai Tử Thụ chính là anh vợ của hắn cho nên hắn vội vàng tránh ra
Mà đám người Trịnh Thể Nghiêm, Mạc Tử, Mạc Ngũ thấy Mạc Vân Thiên không nhận lễ của Tử Thụ thì bọn họ lại nào dám nhận lễ của Tử Thụ.
Vì vậy, Tử Thụ mới hành lễ với Mạc Vân Thiên đã bị Mạc Tứ gọi ngồi xuống
Mà Dung Phong đi sau lưng Tử Thụ trốn tới trốn lui nhưng rốt cuộc sau khi Tử Thụ ngồi xuống thì cũng run lẩy bẩy chào hỏi Mạc Vân Thiên
Lúc này hắn khẩn trương đến mức suýt nữa đầu đầy mồ hôi, cũng may Mạc Vân Thiên không có ý muốn tìm hắn gây phiền toái nên cũng để cho hắn ngồi xuống
Thấy vậy, sau khi mông Dung Phong rơi vào trên ghế, ngồi bên cạnh Tử Thụ thì cuối cùng hắn mới thở phào nhẹ nhõm một hơi thật sâu
Hắn chỉ sợ Mạc Vân Thiên sẽ tìm hắn tính món nợ đưa Tử La đến biên thành
Dung Phong cảm thấy hắn đúng thật là số khổ, rõ ràng quyết định tìm Tử La đến đây là hắn và Trịnh Thế Nghiêm, Mạc Tứ cùng nhau quyết định
Nhưng mà, hiện tại xui xẻo cũng chỉ có mình hắn
Hừ, đừng tưởng rằng hắn không để ý đến sau khi Mạc Vân Thiên tỉnh lại đã phóng ánh mắt đầy dao găm lên người hắn
Nếu không thì mấy ngày nay hắn cần gì phập phồng lo sợ
Cũng may, đến bây giờ Mạc Vân Thiên cũng không thực sự tìm hắn phát giận, nhưng nỗi phập phồng lo sợ này cũng đủ để hắn chịu đựng rồi
Mạc Vân Thiên nhìn thấy bộ dạng không dám thở mạnh của Dung Phong sau khi ngồi xuống, tận lực núp cơ thể ở phía sau Tử Thụ thì không khỏi cười ra tiếng
Đương nhiên, hắn không phải không biết Dung Phong đang trốn cái
Mà Tử Thụ và đám người Trịnh Thế Nghiêm thấy vậy thì nhăn nhó mặt mũi, hành động này của Dung Phong thật sự là..
quá, quá mất mặt rồi
“Tam đệ!”
Dung Phong vẫn luôn cúi đầu nghe thấy Mạc Vân Thiên gọi hắn, trái tim vừa mới thả lỏng lại treo căng thẳng
Hắn vội vàng ngẩng đầu lắp bắp khẩn trương hỏi: “Hầu gia, ngài tìm ta có việc sao?” Ngay cả tiếng Nhị ca cũng không dám gọi.
Mạc Vân Thiên nhìn thấy bộ dạng không có tiền đồ này của Dung Phong, trong lòng không biết nói gì, hắn đáng sợ như vậy sao? Hắn còn chưa tìm Dung Phong tính món nợ bằng mặt không bằng lòng, đưa Tử La tới biên thành này đâu!
“Nghe nói bên phía Đại ca đã chuẩn bị xong quân lương và vật tư đầy đủ để chi viện cho quân đội Mạc gia chúng ta đúng không?” Mạc Vân Thiên hỏi.
Thứ bậc nói chuyện của mấy Mạc Vân Thiên và Dung Phong là thứ hạng trong nhà mẹ của Mạc Vân Thiên, Mạc Vân Thiên trùng hợp là đứng hàng thứ hai trong các biểu huynh đệ.
Những năm qua Dung Phong mai danh ẩn tích, ở bên ngoài xông xáo thương trường chính là vì cung cấp các loại viện trợ trên phương diện kinh tế cho Mạc Vân Thiên.
Mà lần này, sự thiếu hụt lương thảo vật tư của đám người Mạc Vân Thiên, Dung Phong ngoại trừ sử dụng toàn bộ lương thảo, vật tư mà hắn và Mạc Vân Thiên đã chuẩn bị thì bọn họ còn liên lạc với lực lượng đáng tin cậy của nhà họ Dung đến để gom góp các loại lương thảo, vật tư cho bọn họ.
Người Đại ca trong miệng Mạc Vân Thiên lúc này đương nhiên chính là Đại ca ruột của Dung Phong, là Đại biểu ca của Mạc Vân Thiên.
Dung Phong thấy Mạc Vân Thiên không tìm hắn tính món nợ đã đưa Tử La đến biên thành nên cũng yên tâm, nhanh chóng trả lời: “Vâng vâng, bên phía Đại ca đã chuẩn bị xong lương thảo và các loại vật tư đầy đủ
Đệ đã bảo người ta đưa đến ngoài biên thành
Nhị ca, khi nào huynh cần, để có thể lập tức đi lấy.”
“Vậy hôm nay để chuẩn bị xuất phát trước đi, vận chuyển lương thảo một nửa vào biên thành...” Tiếp đó Mạc Vân Thiên dặn dò Dung Phong vận chuyển đầy đủ lương thảo đến biên thành trước khi vòng vây quân địch còn chưa hình thành, đây cũng là chuyện Mạc Vân Thiên và mọi người vừa bàn bạc xong.
Nếu như đến lúc đó bọn họ thật sự bị quân địch bao vây, như vậy thì lương thực và vật Tử La không thể thiếu được.
Lại nói, sau khi thất bại thảm hại một trận ở cửa khẩu Quảng Yên, lương thảo của bọn họ đã bị tiêu hủy gần phân nửa
Vốn dĩ lương thảo đủ chống đỡ cho quân đội Mạc gia cả mùa đông cho đến mùa xuân năm sau nhưng bây giờ đã không đủ nữa.
Cho nên, Mạc Vân Thiên muốn trước khi vòng vây của quân địch hình thành thì phải điều động lương thảo và vật tư đầy đủ đến biên thành.
Nghe xong lời dặn dò của Mạc Vân Thiên, Dung Phong cũng hiểu tầm quan trọng của chuyến đi này.
Kế đó, sau khi Mạc Tử nói với hắn và Tử Thụ tình hình trong quân trước mắt, Dung Phong trịnh trọng đồng ý chuyện này
Phân phó xong chuyện quan trọng này lại sắp xếp nhân thủ đầy đủ cùng Dung Phong đi vận chuyển lương thảo trước rồi vật tư sau, Mạc Vân Thiên liền chuyển hướng nói với Tử Thụ: “Tử Thụ, ta có một chuyện kính nhờ đệ.” Vốn dĩ Tử Thụ nghĩ lần này cùng Dung Phong đi vận chuyển lương thảo trước, bây giờ nghe Mạc Vân Thiên nói như vậy cũng nói: “Mạc đại ca, mời đệ nói.” “Ta muốn để đệ đưa A La rời khỏi đây.” Mạc Vân Thiên dùng một chút mới nói.
“Cái gì?” Tử Thụ không phản ứng kịp ý của Mạc Vân Thiên nên hỏi ngược lại.
“Tử Thụ, tin chắc vừa rồi đệ cũng nghe thấy
Hiện tại tình hình của quân đội Mạc gia vô cùng xấu
Về sau, biên ải này nhất định càng nguy hiểm, nguy cơ tứ phía
Đến lúc đó, ta cũng không thể bảo đảm sự an toàn của A La
Hiện tại vòng vây quân địch vẫn chưa hình thành là thời cơ rời khỏi tốt nhất
Cho nên, ta muốn để đưa A La và đám người Tam đệ cùng rời đi
Sau khi các đệ rời đi ta sẽ phải ba người Mạc Ngũ, Mạc Bắc, Mạc Tây và hai mươi tên ám vệ đưa các đệ an toàn quay về trấn Cổ Thủy.”
Mạc Vân Thiên nói rất cẩn thận, trực tiếp nói ra hết kế hoạch của hắn.
Sau khi Tử Thụ và mọi người trong lều nghe Mạc Vân Thiên nói như vậy thì đều yên tĩnh lại.
Dung Phong và đám người Trịnh Thế Nghiêm đương nhiên hy vọng Tử La có thể giúp đỡ bên cạnh Mạc Vân Thiên, bởi vì khoảng thời gian này bọn họ đều thấy rõ tầm quan trọng của Tử La đối với Mạc Vân Thiên
Có Tử La ở đây, Mạc Vân Thiên lúc nào cũng có nhiều dũng khí hơn.
Nhưng mà, nếu như nói muốn Tử La ở lại thì bọn họ tuyệt đối không thể nói ra miệng được
Tình hình không ổn định và nguy cơ trùng trùng của biên ải trong tương lai bọn họ đã đoán được một nửa, bọn họ làm sao nhẫn tâm bảo một cô gái như Tử La ở lại biên thành nguy cơ tứ phía, sớm chiều khó bảo toàn này.
Lần này Tử La có thể cùng Dung Phong đến biên thành cứu chữa cho Mạc Vân Thiên, bọn họ đã vô cùng cảm kích, làm gì còn có mặt mũi yêu cầu Tử La tiếp tục ở lại
“Mạc đại ca, việc này huynh đã bàn bạc với A La chưa?” Sau khi trầm mặc, Tử Thụ hỏi Mạc Vân Thiên
“Tạm thời vẫn chưa, nhưng một lát ta sẽ nói với A La” Mạc Vân Thiên trả lời
“Được, chỉ cần A La đồng ý, đệ sẽ dẫn muội ấy đi.” Tử Thụ suy nghĩ một chút rồi gật đầu, cậu quyết định về sau cậu đều nghe theo ý của Tử La
Bàn bạc xong, Mạc Vân Thiên xác định không có bỏ sót điều gì liền để cho đám người Trịnh Thể Nghiêm và Tử Thụ rời đi.
Sau khi Mạc Vân Thiên từ lều nghị sự bước ra thì ánh hoàng hôn đã trải khắp bốn phương, bước đi trong doanh trại, nhìn thấy cảnh tượng bóng đêm buông xuống, Mạc Vân Thiên hỏi Mạc Ngũ sau lưng: “Hôm nay A La đã làm những gì?”
Mạc Ngũ nghe vậy thì nói sơ lược một lần những việc làm hôm nay của Tử La cho Mạc Vân Thiên nghe
Hóa ra, hôm qua sau khi Tử La thấy Mạc Vân Thiên đi độc chiến, không có chuyện làm thì bắt đầu nghiên cứu y thuật với Mạc Nhị, cũng bàn bạc với Mạc Nhị chuyện sau khi đám người Mạc Nhị thúc mang dược thảo trở về thì làm sao giải độc cho Mạc Vân Thiên.
Đến giờ thì đích thân chuẩn bị một ngày ba bữa cho Mạc Vân Thiên, cũng không để ý Mạc Vân Thiên có trở về ăn hay không
Mà lúc này Tử La chắc đã làm xong bữa tối ở lều của Mạc Vân Thiên, chờ Mạc Vân Thiên trở lại cùng dùng cơm.
Bình luận facebook