Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-566
Chương 570: Có người đang chờ hắn
*Chương có nội dung hình ảnh
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Vừa suy nghĩ, Mạc Ngũ đã bất giác lại cùng Mạc Vân Thiên đi tới trước lều của Mạc Vân Thiên
Mạc Vân Thiên nhìn thấy ánh đèn sáng choang tỏa ra trong lều, còn có tiếng nói chuyện thanh thúy của Tử La và đám người Xuân Hoa, Hạ Hà, hắn hơi thất thần.
Trong phút chốc, một loại cảm giác của gia đình nảy sinh lần thứ hai trong đầu hắn
Hắn thiếu hơi ấm cha mẹ, mười một tuổi đã đến biên ải mưa gió phong ba này, từ đó về sau trải qua cuộc sống như đi trên lưỡi đao
Từ đó, hắn chưa từng cảm nhận được gia đình rốt cuộc là như thế nào
Mà hai ngày nay, hắn ở tiền tuyến trở về lều của mình luôn3có Tử La đang chờ đợi hắn quay về, còn vì hắn chuẩn bị bữa cơm ấm áp
Điều này khiến cho hắn có một loại cảm giác của gia đình một lần nữa
Khi hắn trở về từ trên chiến trường mệt mỏi, biết có người đang đợi hắn, có người vì hắn đốt đèn, chuẩn bị cơm nước ngon lành, hắn cảm thấy toàn thân đều tràn đầy năng lượng, cảm giác gia đình tự nhiên nảy sinh
“Gia?” Mạc Ngũ thấy Mạc Vân Thiên đứng ở ngoài lều mà không đi vào thì lên tiếng nhắc nhở
Nghe vậy, cuối cùng Mạc Vân Thiên cũng từ bên trong hồi ức và cảm xúc quay trở về
Sau khi khoát tay ra hiệu Mạc Ngũ rời khỏi, hắn từ từ đi về1phía chiếc lều ấm áp kia.
Nhẹ nhàng vén tấm màn dày nặng lên, hắn thấy bên trong ấm áp như mùa xuân
Trên đất trải tấm thảm thật dày, bếp lửa đang tản ra hơi nóng
Mà trên bàn thì đang bày rất nhiều thức ăn phong phú, tất cả những thứ này đều khiến lòng người vô cùng ấm áp
Tử La đang cùng Xuân Hoa, Hạ Hà bày thức ăn, chén đũa, nghe thấy âm thanh màn cửa bị vén lên thì ngẩng đầu lên nhìn
Thế là ánh mắt của nàng trùng hợp đụng phải ánh mắt của Mạc Vân Thiên
Tiếp đó Tử La phát hiện Mạc Vân Thiên nở một nụ cười với nàng, nàng nhìn đến thất thần.
Trong phút chốc, ánh mắt của hai người quấn quýt trên8không trung, tình ý bên trong ngày càng nồng đậm.
Vì thế, Xuân Hoa đang bận rộn cũng chú ý thấy có gì không đúng, ngẩng đầu lên
Thậm chí ngay cả Hạ Hà thần kinh khá thô cũng cảm nhận được sự khác thường trong không khí, lại ngẩng đầu lên giống như Xuân Hoa, nghi hoặc mà nhìn về phía Tử La và Mạc Vân Thiên đang đắm đuối nhìn nhau.
Có thể nói, lúc này trong mắt Tử La và Mạc Vân Thiên chỉ còn lại đối phương nên không phát hiện ra hành động của Xuân Hoa, Hạ Hà.
Lúc này, người thiếu tinh tế như Hạ Hà cũng cảm nhận được tình ý của Tử La và Mạc Vân Thiên đối với nhau
Xuân Hoa và Hạ Hà thấy9vậy cũng hơi ngượng ngùng
Ngay lúc Hạ Hà lúng túng không biết có nên nói chuyện hay không thì Xuân Hoa đã lỗi nàng len lén ra khỏi lều.
“Xuân Hoa tỷ, tỷ kéo muội làm gì chứ? Chúng ta còn chưa xới cơm cho Tam tiểu thư và Hẩu gia đâu!” Vừa nãy, sau khi Hạ Hà bị Xuân Hoà ra hiệu yên lặng rồi kéo ra ngoài, nàng cũng không dám lên tiếng
Lúc này, sau khi vừa ra khỏi cửa nàng đã không nhịn được mà hỏi.
Xuân Hoa nhìn thấy bộ dạng ngốc nghếch của Hạ Hà thì nhức đầu đỡ trán
Nhưng suy nghĩ một chút, vì không để cho Hạ Hà om sòm thì nàng vẫn giải thích: “Bên trong không cần chúng ta nữa, chúng ta7canh giữ ở bên ngoài là được rồi
Bên trong có Tam tiểu thư là được rồi.”
“À!” Hạ Hà nghe vậy gật đầu một cái, nhưng sau đó kịp phản ứng thì lại lên giọng hỏi: “Tại sao vậy? Lỡ như Tam tiểu như còn có gì cần dặn dò thì sao?”
Hạ Hà lộ ra bộ dạng trách cứ với Xuân Hoa rằng tại sao nàng lại không lên tiếng chào hỏi Tam tiểu thư mà đã tự tiện ra ngoài rồi, sau đó lắc đầu như trống bỏi: “Không được, muội phải nhanh chóng đi vào hầu hạ.” Nói xong lại muốn đi vào lều.
“Ấy!” Xuân Hoa thấy vậy đã bị dọa sợ, vội vàng nhanh tay lẹ mắt kéo ống tay áo của Hạ Hà, gấp gáp nói: “Bên trong thật sự không cần chúng ta.” Thấy bộ dạng giống như không tin của Hạ Hà, Xuân Hoa quỳnh lên luôn miệng bảo đảm: “Ta xin thể, bên trong lúc này tuyệt đối không cần chúng ta
Hơn nữa, Tam tiểu thư và Hầu gia càng sẽ không trách chúng ta
Nếu như bây giờ chúng ta đi vào, Hầu gia có thể sẽ nổi giận với chúng ta!” Nhìn thấy sự nghiêm túc của Xuân Hoa, Hạ Hà đã tin bảy, tám phần.
Nàng lại ngừng một chút, nhưng thần kinh của nàng khá thô nên trong phút chốc vẫn không thể nào lĩnh ngộ ý tứ trong lời nói của Xuân Hoa được.
Vì vậy, nàng suy nghĩ một chút rồi không nhịn được, không hiểu hỏi: “Xuân Hoa tỷ, làm sao tỷ lại biết? Tại sao chúng ta đi vào thì Hầu gia sẽ tức giận với chúng ta?”
Xuân Hoa: “...”
Xuân Hoa vào giờ phút này thật sự muốn cào tường, nàng thật không biết Hạ Hà sẽ tò mò muốn truy hỏi kĩ càng sự việc như vậy! Sớm biết như thế, nàng nên trừng nàng ấy một cái giống như bình thường không để cho nàng ấy dám kháng nghị việc làm của nàng.
Lúc này, Xuân Hoa hối hận vô cùng tại sao nàng phải giải thích với Hạ Hà chứ
Đây quả thật là nâng đá đập chân mình mà Vì vậy, Xuân Hoa khổ não suy đi nghĩ lại vẫn chưa biết giải thích như thế nào
Bọn họ không muốn ở bên trong làm phiền chủ tử nhà mình và Hầu gia phát triển tình cảm
Bởi vì câu nói này không phải phong cách của nàng, nàng vẫn luôn rất nghiêm túc đó có được không?
“Hỏi nhiều câu tại sao như vậy làm gì, không phải muội vừa mới nói là đói bụng sao? Còn không mau đi ăn cơm đi
Tỷ ở đây trông coi Tam tiểu thư và Hầu gia là được rồi.” Xuân Hoa thấy giải thích không thông, hơi do dự một chút rồi quyết định đơn giản, trực tiếp đuổi Hạ Hà đi
“Nhưng mà...”
“Không có nhưng mà, đi nhanh, đi nhanh!” Thấy Hạ Hà còn muốn lên tiếng, Xuân Hoa đẩy nàng đi.
“Ở đây chỉ có một mình Xuân Hoa tỷ có thật là được không?” Hạ Hà quay đầu lại, không yên tâm hỏi
“Được, được, được! Muội mau đi đi!” Nói xong, nhìn thấy Hạ Hà vẫn đứng yên không nhúc nhích, Xuân Hoa nôn nóng giậm chân: “Muội làm gì nói nhảm nhiều vậy!”
Hạ Hà ít khi thấy Xuân Hoa nôn nóng như vậy, đầu óc càng càng không linh hoạt, làm gì còn tâm tư nghĩ đến ý tứ trong lời nói của Xuân Hoa
Nhưng nhìn thái độ kiên quyết của Xuân Hoa nói ở đây không cần nàng, mà lúc này cái bụng của nàng cũng đúng lúc kêu như trống đánh
Vì vậy, nàng nhìn thấy Xuân Hoa giậm chân thì khẽ cắn răng đi ra ngoài.
Xuân Hoa nhìn thấy Hạ Hà đi rồi thì thở phào nhẹ nhõm.
Sau đó, nàng tự giác cách xa lều hai bước nữa, khống chế khoảng cách để không nghe thấy âm thanh nói chuyện bình thường trong lều nhưng bên trong có tiếng gọi nàng thì nàng vẫn có thể nghe thấy.
Về Tử La và Mạc Vân Thiên, sau khi Xuân Hoa và Hạ Hà len lén chạy ra ngoài thì bọn họ mới phản ứng được bọn họ vừa làm chuyện ngu xuẩn gì
Vì vậy, đối với chuyện nàng nhìn Mạc Vân Thiên đến xuất thần thì Tử La mặt đỏ tới mang tai, xấu hổ vô cùng
“Mạc..
Mạc..” Tử La lúng túng khó khăn nửa ngày cũng không nói ra được chữ thứ hai
“A La, huynh trở về rồi.” Mạc Vân Thiên lên tiếng trước tiên, phá vỡ bầu không khí lúng túng trong lều
Nhưng mà, nếu như lúc này Tử La lưu ý một chút thì nhất định có thể phát hiện lỗ tai của Mạc Vân Thiên cũng đã đỏ
Tuy nhiên, Tử La lúc này lúng túng khác thường, làm gì lưu ý đến những việc này
“Vâng vâng!” Nói xong, Tử La cũng phản ứng lại, phát hiện hai người bọn họ như vậy thật sự là hơi ngốc, ngốc đến ngây người
Vì thế, nàng vui vẻ, cười thành tiếng
Âm thanh trong trẻo của Tử La giống như chuông bạc, cuối cùng tiếng cười vui vẻ của nàng đã hoàn toàn hóa giải sự lúng túng giữa bọn họ
Mà Mạc Vân Thiên thấy vậy cũng nở một nụ cười hiểu ý, thể là tâm tình của hai người lúc này cũng không biết tại sao lại phấn chấn lên
Tử La đã không còn xấu hổ và lúng túng như khi nãy, sau đó cười gọi Mạc Vân Thiên: “Mạc đại ca đói bụng không? Đúng lúc cơm nước mới vừa mang lên
Đến đây, đến đây, rửa tay rồi ăn cơm.” Vừa nói vừa ra hiệu Mạc Vân Thiên qua rửa tay
Nhìn thấy Mạc Vân Thiên nghe lời, theo ý nàng rửa tay thì Tử La đã hài lòng, nàng vừa xới cơm vừa tùy tiện nói chuyện qua lại với Mạc Vân Thiên: “Mạc đại ca, lần này huynh trở về thật là đúng lúc, A La nghe nói huynh trở về thì bắt đầu chuẩn bị dọn cơm, không ngờ mới vừa làm xong thì huynh đã về đến
Nhìn xem, thức ăn còn nóng này!”
Mạc Vân Thiên lau khô nước trên tay, quay đầu lại nhìn thấy vẻ thỏa mãn và tranh công của Tử La thì hiểu ý cười một tiếng, cảm giác thỏa mãn và hạnh phúc tự nhiên nảy sinh.
Mạc Vân Thiên nói cười với nàng: “Ừ ừ, vẫn là A La nhà chúng ta có khả năng tiên đoán, thời gian nắm bắt rất chuẩn, có lẽ đám người Mạc Tam, Mạc Tứ đều khổng lợi hại như A La đâu.” Bình thường Mạc Tam, Mạc Tứ đều ở xung quanh Mạc Vân Thiên
Hai người bọn họ nghe theo sai bảo của Mạc Vân Thiên, phụng sự đúng lúc là lợi hại nhất
Nhưng mà, bây giờ Mạc Vân Thiên lại nói Tử La nắm bắt còn chuẩn hơn đám người Mạc Tam, Mạc Tứ.
Trong phút chốc, Tử La cũng tự biết mình mà hơi đỏ mặt, làm thế nào mà dường như nàng và Mạc Vân Thiên thần giao cách cảm vậy
“Ha ha, A La đây là thông minh!” Tử La cười gượng nói, sau đó lập tức chuyển đề tài thúc giục Mạc Vân Thiên đến dùng cơm: “Mạc đại ca, huynh mau ngồi đi!”
Nhìn vậy, đương nhiên Mạc Vân Thiên biết nghe lời ngồi xuống ăn cơm, thấy Tử La không làm gì thì gọi nàng: “A La, muội cũng ngồi đi
Chúng ta cùng ăn.” “Vâng vâng!” Tử La gật đầu liên tục, nói xong thì cũng ngồi xuống rồi ăn cơm với Mạc Vân Thiên.
Trong lúc đó, tuy rằng Tử La và Mạc Vân Thiên chỉ thỉnh thoảng nói vài câu và Tử La kêu Mạc Vân Thiên gắp thức ăn nhưng bầu không khí lại vô cùng ấm áp.
Mạc Vân Thiên cảm thấy sự mệt mỏi, lo âu và kìm nén trong lòng đều chầm chậm bị hòa tan trong sự dịu dàng này, chỉ để lại một loại cảm giác ấm áp yên tĩnh theo năm tháng
Sau khi ăn xong một lúc, Tử La lại múc một chén canh cho Mạc Vân Thiên: “Thử xem canh này thế nào!”
Lúc này, mặc dù Mạc Vân Thiên đã ăn no nhưng thấy vậy vẫn không nhẫn tâm từ chối, nhận lấy: “Được!” “Thế nào? Ngon không?” Tử La nóng lòng hỏi thử, nàng có để thêm nước linh tuyền vào đó không ít đâu
“Không tệ!” Mạc Vân Thiên gật đầu một cái, sau đó ý thức được phản ứng của hắn hơi lạnh nhạt thì tiếp tục bổ sung nói: “Rất ngon!” Nói rồi gật đầu liên tục.
Tử La thấy vậy thì đen mặt lại, sự yêu thích nói tới nói lui cũng chỉ có từ rất ngon để hình dung.
*Chương có nội dung hình ảnh
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Mạc Vân Thiên nhìn thấy ánh đèn sáng choang tỏa ra trong lều, còn có tiếng nói chuyện thanh thúy của Tử La và đám người Xuân Hoa, Hạ Hà, hắn hơi thất thần.
Trong phút chốc, một loại cảm giác của gia đình nảy sinh lần thứ hai trong đầu hắn
Hắn thiếu hơi ấm cha mẹ, mười một tuổi đã đến biên ải mưa gió phong ba này, từ đó về sau trải qua cuộc sống như đi trên lưỡi đao
Từ đó, hắn chưa từng cảm nhận được gia đình rốt cuộc là như thế nào
Mà hai ngày nay, hắn ở tiền tuyến trở về lều của mình luôn3có Tử La đang chờ đợi hắn quay về, còn vì hắn chuẩn bị bữa cơm ấm áp
Điều này khiến cho hắn có một loại cảm giác của gia đình một lần nữa
Khi hắn trở về từ trên chiến trường mệt mỏi, biết có người đang đợi hắn, có người vì hắn đốt đèn, chuẩn bị cơm nước ngon lành, hắn cảm thấy toàn thân đều tràn đầy năng lượng, cảm giác gia đình tự nhiên nảy sinh
“Gia?” Mạc Ngũ thấy Mạc Vân Thiên đứng ở ngoài lều mà không đi vào thì lên tiếng nhắc nhở
Nghe vậy, cuối cùng Mạc Vân Thiên cũng từ bên trong hồi ức và cảm xúc quay trở về
Sau khi khoát tay ra hiệu Mạc Ngũ rời khỏi, hắn từ từ đi về1phía chiếc lều ấm áp kia.
Nhẹ nhàng vén tấm màn dày nặng lên, hắn thấy bên trong ấm áp như mùa xuân
Trên đất trải tấm thảm thật dày, bếp lửa đang tản ra hơi nóng
Mà trên bàn thì đang bày rất nhiều thức ăn phong phú, tất cả những thứ này đều khiến lòng người vô cùng ấm áp
Tử La đang cùng Xuân Hoa, Hạ Hà bày thức ăn, chén đũa, nghe thấy âm thanh màn cửa bị vén lên thì ngẩng đầu lên nhìn
Thế là ánh mắt của nàng trùng hợp đụng phải ánh mắt của Mạc Vân Thiên
Tiếp đó Tử La phát hiện Mạc Vân Thiên nở một nụ cười với nàng, nàng nhìn đến thất thần.
Trong phút chốc, ánh mắt của hai người quấn quýt trên8không trung, tình ý bên trong ngày càng nồng đậm.
Vì thế, Xuân Hoa đang bận rộn cũng chú ý thấy có gì không đúng, ngẩng đầu lên
Thậm chí ngay cả Hạ Hà thần kinh khá thô cũng cảm nhận được sự khác thường trong không khí, lại ngẩng đầu lên giống như Xuân Hoa, nghi hoặc mà nhìn về phía Tử La và Mạc Vân Thiên đang đắm đuối nhìn nhau.
Có thể nói, lúc này trong mắt Tử La và Mạc Vân Thiên chỉ còn lại đối phương nên không phát hiện ra hành động của Xuân Hoa, Hạ Hà.
Lúc này, người thiếu tinh tế như Hạ Hà cũng cảm nhận được tình ý của Tử La và Mạc Vân Thiên đối với nhau
Xuân Hoa và Hạ Hà thấy9vậy cũng hơi ngượng ngùng
Ngay lúc Hạ Hà lúng túng không biết có nên nói chuyện hay không thì Xuân Hoa đã lỗi nàng len lén ra khỏi lều.
“Xuân Hoa tỷ, tỷ kéo muội làm gì chứ? Chúng ta còn chưa xới cơm cho Tam tiểu thư và Hẩu gia đâu!” Vừa nãy, sau khi Hạ Hà bị Xuân Hoà ra hiệu yên lặng rồi kéo ra ngoài, nàng cũng không dám lên tiếng
Lúc này, sau khi vừa ra khỏi cửa nàng đã không nhịn được mà hỏi.
Xuân Hoa nhìn thấy bộ dạng ngốc nghếch của Hạ Hà thì nhức đầu đỡ trán
Nhưng suy nghĩ một chút, vì không để cho Hạ Hà om sòm thì nàng vẫn giải thích: “Bên trong không cần chúng ta nữa, chúng ta7canh giữ ở bên ngoài là được rồi
Bên trong có Tam tiểu thư là được rồi.”
“À!” Hạ Hà nghe vậy gật đầu một cái, nhưng sau đó kịp phản ứng thì lại lên giọng hỏi: “Tại sao vậy? Lỡ như Tam tiểu như còn có gì cần dặn dò thì sao?”
Hạ Hà lộ ra bộ dạng trách cứ với Xuân Hoa rằng tại sao nàng lại không lên tiếng chào hỏi Tam tiểu thư mà đã tự tiện ra ngoài rồi, sau đó lắc đầu như trống bỏi: “Không được, muội phải nhanh chóng đi vào hầu hạ.” Nói xong lại muốn đi vào lều.
“Ấy!” Xuân Hoa thấy vậy đã bị dọa sợ, vội vàng nhanh tay lẹ mắt kéo ống tay áo của Hạ Hà, gấp gáp nói: “Bên trong thật sự không cần chúng ta.” Thấy bộ dạng giống như không tin của Hạ Hà, Xuân Hoa quỳnh lên luôn miệng bảo đảm: “Ta xin thể, bên trong lúc này tuyệt đối không cần chúng ta
Hơn nữa, Tam tiểu thư và Hầu gia càng sẽ không trách chúng ta
Nếu như bây giờ chúng ta đi vào, Hầu gia có thể sẽ nổi giận với chúng ta!” Nhìn thấy sự nghiêm túc của Xuân Hoa, Hạ Hà đã tin bảy, tám phần.
Nàng lại ngừng một chút, nhưng thần kinh của nàng khá thô nên trong phút chốc vẫn không thể nào lĩnh ngộ ý tứ trong lời nói của Xuân Hoa được.
Vì vậy, nàng suy nghĩ một chút rồi không nhịn được, không hiểu hỏi: “Xuân Hoa tỷ, làm sao tỷ lại biết? Tại sao chúng ta đi vào thì Hầu gia sẽ tức giận với chúng ta?”
Xuân Hoa: “...”
Xuân Hoa vào giờ phút này thật sự muốn cào tường, nàng thật không biết Hạ Hà sẽ tò mò muốn truy hỏi kĩ càng sự việc như vậy! Sớm biết như thế, nàng nên trừng nàng ấy một cái giống như bình thường không để cho nàng ấy dám kháng nghị việc làm của nàng.
Lúc này, Xuân Hoa hối hận vô cùng tại sao nàng phải giải thích với Hạ Hà chứ
Đây quả thật là nâng đá đập chân mình mà Vì vậy, Xuân Hoa khổ não suy đi nghĩ lại vẫn chưa biết giải thích như thế nào
Bọn họ không muốn ở bên trong làm phiền chủ tử nhà mình và Hầu gia phát triển tình cảm
Bởi vì câu nói này không phải phong cách của nàng, nàng vẫn luôn rất nghiêm túc đó có được không?
“Hỏi nhiều câu tại sao như vậy làm gì, không phải muội vừa mới nói là đói bụng sao? Còn không mau đi ăn cơm đi
Tỷ ở đây trông coi Tam tiểu thư và Hầu gia là được rồi.” Xuân Hoa thấy giải thích không thông, hơi do dự một chút rồi quyết định đơn giản, trực tiếp đuổi Hạ Hà đi
“Nhưng mà...”
“Không có nhưng mà, đi nhanh, đi nhanh!” Thấy Hạ Hà còn muốn lên tiếng, Xuân Hoa đẩy nàng đi.
“Ở đây chỉ có một mình Xuân Hoa tỷ có thật là được không?” Hạ Hà quay đầu lại, không yên tâm hỏi
“Được, được, được! Muội mau đi đi!” Nói xong, nhìn thấy Hạ Hà vẫn đứng yên không nhúc nhích, Xuân Hoa nôn nóng giậm chân: “Muội làm gì nói nhảm nhiều vậy!”
Hạ Hà ít khi thấy Xuân Hoa nôn nóng như vậy, đầu óc càng càng không linh hoạt, làm gì còn tâm tư nghĩ đến ý tứ trong lời nói của Xuân Hoa
Nhưng nhìn thái độ kiên quyết của Xuân Hoa nói ở đây không cần nàng, mà lúc này cái bụng của nàng cũng đúng lúc kêu như trống đánh
Vì vậy, nàng nhìn thấy Xuân Hoa giậm chân thì khẽ cắn răng đi ra ngoài.
Xuân Hoa nhìn thấy Hạ Hà đi rồi thì thở phào nhẹ nhõm.
Sau đó, nàng tự giác cách xa lều hai bước nữa, khống chế khoảng cách để không nghe thấy âm thanh nói chuyện bình thường trong lều nhưng bên trong có tiếng gọi nàng thì nàng vẫn có thể nghe thấy.
Về Tử La và Mạc Vân Thiên, sau khi Xuân Hoa và Hạ Hà len lén chạy ra ngoài thì bọn họ mới phản ứng được bọn họ vừa làm chuyện ngu xuẩn gì
Vì vậy, đối với chuyện nàng nhìn Mạc Vân Thiên đến xuất thần thì Tử La mặt đỏ tới mang tai, xấu hổ vô cùng
“Mạc..
Mạc..” Tử La lúng túng khó khăn nửa ngày cũng không nói ra được chữ thứ hai
“A La, huynh trở về rồi.” Mạc Vân Thiên lên tiếng trước tiên, phá vỡ bầu không khí lúng túng trong lều
Nhưng mà, nếu như lúc này Tử La lưu ý một chút thì nhất định có thể phát hiện lỗ tai của Mạc Vân Thiên cũng đã đỏ
Tuy nhiên, Tử La lúc này lúng túng khác thường, làm gì lưu ý đến những việc này
“Vâng vâng!” Nói xong, Tử La cũng phản ứng lại, phát hiện hai người bọn họ như vậy thật sự là hơi ngốc, ngốc đến ngây người
Vì thế, nàng vui vẻ, cười thành tiếng
Âm thanh trong trẻo của Tử La giống như chuông bạc, cuối cùng tiếng cười vui vẻ của nàng đã hoàn toàn hóa giải sự lúng túng giữa bọn họ
Mà Mạc Vân Thiên thấy vậy cũng nở một nụ cười hiểu ý, thể là tâm tình của hai người lúc này cũng không biết tại sao lại phấn chấn lên
Tử La đã không còn xấu hổ và lúng túng như khi nãy, sau đó cười gọi Mạc Vân Thiên: “Mạc đại ca đói bụng không? Đúng lúc cơm nước mới vừa mang lên
Đến đây, đến đây, rửa tay rồi ăn cơm.” Vừa nói vừa ra hiệu Mạc Vân Thiên qua rửa tay
Nhìn thấy Mạc Vân Thiên nghe lời, theo ý nàng rửa tay thì Tử La đã hài lòng, nàng vừa xới cơm vừa tùy tiện nói chuyện qua lại với Mạc Vân Thiên: “Mạc đại ca, lần này huynh trở về thật là đúng lúc, A La nghe nói huynh trở về thì bắt đầu chuẩn bị dọn cơm, không ngờ mới vừa làm xong thì huynh đã về đến
Nhìn xem, thức ăn còn nóng này!”
Mạc Vân Thiên lau khô nước trên tay, quay đầu lại nhìn thấy vẻ thỏa mãn và tranh công của Tử La thì hiểu ý cười một tiếng, cảm giác thỏa mãn và hạnh phúc tự nhiên nảy sinh.
Mạc Vân Thiên nói cười với nàng: “Ừ ừ, vẫn là A La nhà chúng ta có khả năng tiên đoán, thời gian nắm bắt rất chuẩn, có lẽ đám người Mạc Tam, Mạc Tứ đều khổng lợi hại như A La đâu.” Bình thường Mạc Tam, Mạc Tứ đều ở xung quanh Mạc Vân Thiên
Hai người bọn họ nghe theo sai bảo của Mạc Vân Thiên, phụng sự đúng lúc là lợi hại nhất
Nhưng mà, bây giờ Mạc Vân Thiên lại nói Tử La nắm bắt còn chuẩn hơn đám người Mạc Tam, Mạc Tứ.
Trong phút chốc, Tử La cũng tự biết mình mà hơi đỏ mặt, làm thế nào mà dường như nàng và Mạc Vân Thiên thần giao cách cảm vậy
“Ha ha, A La đây là thông minh!” Tử La cười gượng nói, sau đó lập tức chuyển đề tài thúc giục Mạc Vân Thiên đến dùng cơm: “Mạc đại ca, huynh mau ngồi đi!”
Nhìn vậy, đương nhiên Mạc Vân Thiên biết nghe lời ngồi xuống ăn cơm, thấy Tử La không làm gì thì gọi nàng: “A La, muội cũng ngồi đi
Chúng ta cùng ăn.” “Vâng vâng!” Tử La gật đầu liên tục, nói xong thì cũng ngồi xuống rồi ăn cơm với Mạc Vân Thiên.
Trong lúc đó, tuy rằng Tử La và Mạc Vân Thiên chỉ thỉnh thoảng nói vài câu và Tử La kêu Mạc Vân Thiên gắp thức ăn nhưng bầu không khí lại vô cùng ấm áp.
Mạc Vân Thiên cảm thấy sự mệt mỏi, lo âu và kìm nén trong lòng đều chầm chậm bị hòa tan trong sự dịu dàng này, chỉ để lại một loại cảm giác ấm áp yên tĩnh theo năm tháng
Sau khi ăn xong một lúc, Tử La lại múc một chén canh cho Mạc Vân Thiên: “Thử xem canh này thế nào!”
Lúc này, mặc dù Mạc Vân Thiên đã ăn no nhưng thấy vậy vẫn không nhẫn tâm từ chối, nhận lấy: “Được!” “Thế nào? Ngon không?” Tử La nóng lòng hỏi thử, nàng có để thêm nước linh tuyền vào đó không ít đâu
“Không tệ!” Mạc Vân Thiên gật đầu một cái, sau đó ý thức được phản ứng của hắn hơi lạnh nhạt thì tiếp tục bổ sung nói: “Rất ngon!” Nói rồi gật đầu liên tục.
Tử La thấy vậy thì đen mặt lại, sự yêu thích nói tới nói lui cũng chỉ có từ rất ngon để hình dung.