Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-584
Chương 588: Tử thụ trở về
*Chương có nội dung hình ảnh
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Nửa tháng sau, binh lực của biến thành bọn họ đã lên đến hơn mười sáu vạn người.
Lúc này, về binh lực, phe Tử La đã hoàn toàn áp chế liên quân hai nước dưới thành.
Có một tin tức đối với Tử La mà nói là cực kỳ tốt, đám người Dung Phong và Tử Thụ cũng đã về tới biến thành.
Nói đến chuyện này, trước khi quân địch vây quanh từ biến thành đến vài tòa thành trì như thành Lương Châu, Mạc Vân Thiên đã phái đám người Dung Phong và Tử Thụ ra ngoài vận chuyển lương thảo và vật tư về
Khi đám người Dung Phong và Tử Thụ vận chuyển lương thảo, vật tư vừa mới về đến thành3Liễu thì quân địch cũng đã hình thành vòng vây.
Mà lúc này, không chỉ biến thành thiếu lương thảo, vật tư mà bên thành Lương Châu cũng thiếu.
Vì thế, đám người Dung Phong và Tử Thụ sau khi bàn bạc thì quyết định tự mình vận chuyển lương thảo đến thành Lương Châu, nơi xa hơn rất nhiều, còn về biến thành bởi vì chỉ cách thành Liễu không đến một ngày đường thì sắp xếp cho tâm phúc mà Mạc Vân Thiên phải tới vận chuyển đến đây
Từ đó, nhóm Tử Thụ và Dung Phong đều ở thành Lương Châu để viện trợ đám người Mạc Vân Thiên
Hiện giờ, thành Lương Châu, thành Dực Châu và thành Vân đã có Mạc Tam1thúc và vài vị đại tướng tâm phúc của Mạc Vân Thiên bảo vệ.
Hơn nữa bên kia đã không còn nguy hiểm gì lớn, bè đảng còn sót lại của phe Hà Bình và Mã Nguyễn Kiệt cũng đã bị giải quyết hoàn toàn
Cho nên Mạc Tam thúc dẫn dắt hơn ba vạn quân Mạc gia bảo vệ bên kia cũng dư sức.
Thế nên lần này, sau khi quân đội Mạc gia chạy từ thành Vân tới, nhóm Tử Thụ và Dung Phong đã cùng bọn họ trở lại biến thành
Tử La nghe thấy Tử Thụ trở về, nàng hưng phấn đến mức nhảy dựng lên, lập tức muốn đi tìm nhóm Tử Thụ, Dung Phong
Nhưng mà khi Tử La vừa nghe được8tin tức và chạy về lều lớn của nàng, còn chưa kịp thay quần áo để đi nghênh đón thì nhóm Tử Thụ và Dung Phong đã được dẫn tới lều chủ mà Mạc Vân Thiên đang ở.
Nghe vậy, Tử La nhanh chóng thay quần áo, sau đó liền đi đến lều chủ của Mạc Vân Thiên.
Đến khi Tử La nhìn thấy nhóm Tử Thụ và Dung Phong ở lều chủ, Mạc Vân Thiên đang bàn bạc với bọn họ xem nên sắp xếp lương thảo, vật tư mà nhóm người Tử Thụ mang về lần này như thế nào.
“Sau khi giải quyết bè đảng còn sót lại của đám phản quân ở thành Vân, đệ và Tử Thụ lập tức nắm chặt9thời gian đi vận chuyển tất cả số lương thảo và vật tư mà chúng ta để ở gần biên quan
Hiện giờ, nếu gom số lương thảo và vật tư đó vào, để nghĩ là có thể giúp được quân đội Mạc gia dưới tay huynh chống đỡ đến đầu mùa xuân năm sau
Nếu còn cần thêm thì đệ còn có thể nhờ Đại ca của đệ hỗ trợ
Hiện giờ, Đại ca của đệ đã tìm được nguồn cung cấp ở phía Nam, có lẽ vẫn có thể kiếm thêm lương thảo và vật tư.”
Dung Phong vừa mới nói với Mạc Vân Thiên đến đây, Mạc Vân Thiên chưa kịp trả lời thì Tử La đã đi đến
Nhìn thấy Tử La, Dung Phong7và Tử Thụ cũng không nén nổi kích động
Hai người lập tức bước lên đón, Dung Phong còn hưng phấn mà đưa tay định ôm Tử La một cái.
“A La, cuối cùng cũng gặp được muội rồi! Ai nha, mấy ngày không gặp, A La có nhở chúng ta không thể” Dung Phong lập tức muốn ôm lấy Tử La, nhưng vừa mới vươn tay ra thì sau lưng, Mạc Vân Thiên bỗng ho một tiếng, ý cảnh cáo không cần nói cũng biết.
Thấy vậy, cánh tay Dung Phong đang vươn tới liền dừng lại, hắn quay đầu lại nhìn thoáng qua vẻ mặt của Mạc Vân Thiên, dòng suy nghĩ thay đổi cực nhanh, hắn nhanh chóng cười gượng giải thích: “Haiz, trí nhớ của ta tệ thật đấy, cứ tưởng rằng A La vẫn như trước đây.”
Nói xong, hắn nhẹ nhàng mà tát mình một cái, cười nói: “Nên đánh, cái trí nhớ này tệ quá đi
A La đừng trách Dung đại ca nhé, Dung đại ca cũng biết hiện giờ muội đã có chủ rồi, về sau cũng không dám nữa, không dám!”
Nói thì nói như vậy, nhưng lại có ý trêu chọc, làm người ta vừa thấy là hiểu ngay.
Tử La nghe vậy không khỏi đỏ bừng mặt, làm sao có thể không hiểu hàm ý trêu chọc của Dung Phong.
Lời này đang nói rõ cho nàng rằng chuyện nàng cùng Mạc Vân Thiên rất thân mật trong khoảng thời gian này đã bị đám người Dung Phong và Tử Thụ biết được
Nghĩ đến chuyện Tử Thụ cũng biết việc này, biết nàng và Mạc Vân Thiên chung chăn chung gối, mặt Tử La càng đỏ hơn.
Ngay lập tức, nàng có chút sợ hãi nhìn Tử Thụ.
Nàng sợ Tử Thụ sẽ trách mắng với nàng chuyện này, nếu hắn lại giáo dục nàng thân là con gái phải giữ mình trong sạch, mặt nàng thật sự không biết giấu vào đâu nữa.
Vì thế, Tử La trốn tránh ánh mắt của Tử Thụ.
Thấy sắc mặt Tử La đỏ bừng, hơn nữa ánh mắt lại trốn tránh, không dám nhìn Tử Thụ, người thông minh như Dung Phong làm sao có thể không nhìn ra lý do chứ.
Ngay lập tức, hắn lại thấy hưng phấn, thấy Tử La không trả lời, hắn sao có thể dễ dàng buông tha, tiếp tục truy vấn, “A La, muội sẽ không trách Dung đại ca chứ?” Thấy Dung Phong còn trêu chọc mình, Tử La xem thường, cả giận: “Đâu có, đâu có, A La sao có thể nhỏ mọn như vậy được
A La và Dung đại ca đã quen biết nhau bao lâu rồi, đương nhiên sẽ không để ý việc nhỏ này làm gì.” “Không, không, đâu thể nói thế được
Tuy rằng trước đây, Dung đại ca đã ốm A La không ít lần, nhưng hiện giờ muội trưởng thành rồi, huống chi muội còn có chủ, Dung đại ca làm sao còn dám mạo phạm nữa
Về sau, Dung đại ca tuyệt đối sẽ giữ khoảng cách với A La.”
Nhìn thấy Tử La nói không giống trong lòng như vậy, Dung Phong càng thấy vui vẻ, vì thể gần như không cần nghĩ ngợi đã thốt ra
Hắn vừa dứt lời, lập tức cảm thấy sau lưng bỗng lạnh lẽo! Không cần quay đầu lại, Dung Phong cũng biết là tầm mắt của Mạc Vân Thiên đang theo dõi hắn, khẳng định là còn có lửa giận đang thiêu đốt hừng hực.
Vì thế, hắn rùng mình một cái, cuối cùng cũng ý thức được vừa rồi mình có chút đắc ý.
Sao hắn lại có thể nhắc tới chuyện hắn từng ôm Tử La ngay trước mặt Mạc Vân Thiên chứ, cho dù đó đã chuyện là không biết từ ngày tháng năm nào, khi đó Tử La vẫn là một đứa trẻ con?
Hiện giờ, chắc chắn Mạc Vân Thiên cảm thấy mình cố ý khoe ra trước mặt hắn, khiêu khích hắn rồi! Chắc chắn, chắc chắn đúng không?
Sau khi hiểu được, cảm thấy ánh mắt phía sau càng ngày càng mãnh liệt, nhiệt độ không khí xung quanh dường như cũng hạ thấp xuống không ít, Dung Phong không khỏi có cảm giác lệ rơi đầy mặt.
Hắn suy nghĩ rồi nhanh chóng cố lấy dũng khí, tiếp tục cười gượng giải thích: “Ha ha, huynh, huynh không có ý gì đâu.” Nói xong lại cảm thấy lời này không hề có sức thuyết phục gì, hắn lại tiếp tục cam đoan mà giải thích liên tục, “Tuyệt đối không có, tuyệt đối không có đâu! Ha ha, mà lúc huynh ôm A La, A La còn chưa cao như bây giờ đâu, phải không?”
Nói xong, Dung Phong còn khoa tay múa chân để miêu tả độ cao mà hắn đang nói tới, đồng thời còn nhìn lén Mạc Vân Thiên sau lưng một cái
Nhìn thấy hành động của Dung Phong, Tử La đương nhiên cũng thấy cũng quá hiểu lý do
Nhìn thấy dáng vẻ cực kỳ hối hận và thật cẩn thận của Dung Phong, cuối cùng nàng cũng không nhịn được mà bật cười khúc khích một tiếng
Dung đại ca, A La còn chưa nói gì đâu, huynh đừng khẩn trương giải thích như vậy.” Thấy vậy, Tử La không nhịn được cười trêu chọc lại.
“Ha ha..
Ha ha..” Dung Phong nghe vậy đương nhiên cũng hiểu được ý “báo thù” trong lời của Tử La, ngay lập tức lại hối hận vì vừa rồi quá đắc ý, đến nỗi nói chuyện mà chạm phải điểm mấu chốt của Mạc Vân Thiên, nghe vậy, hắn không biết đáp lời như thế nào, chỉ có thể cười gượng.
“A La không trách cứ là tốt rồi, là tốt rồi!” Cảm thấy tầm mắt của Mạc Vân Thiên phía sau còn chưa dời đi, Dung Phong lúc này thật sự muốn khóc
Nhìn thấy vẻ mặt cầu xin của Dung Phong như thế, Tử La không khỏi có khoái cảm vì được trả thù lại, nhưng còn chưa kịp vui mừng thì cảm nhận được ánh mắt nguy hiểm của Mạc Vân Thiên đang nhìn về phía nàng, nàng rùng mình một cái.
Nàng cũng đắc tội với Mạc Vân Thiên rồi sao?
Ngay lập tức, Tử La thật sự không nghĩ ra vì sao Mạc Vân Thiên lại giận nàng
Vì thế, nàng chỉ có thể càng thêm cẩn thận mà thu nhỏ sự tồn tại của mình lại, nghĩ xem lát nữa hỏi Mạc Vân Thiên rõ ràng vì sao tức giận, rồi dỗ dành hắn mới được.
Đang lúc Tử La miên man suy nghĩ thì Tử Thụ lên tiếng, “Nghe nói A La vừa trị liệu cho thương binh, có lẽ đã mệt mỏi rồi, chúng ta ngồi xuống rồi nói.” Nghe thấy Tử Thụ nói vậy, Tử La cuối cùng cũng ý thức được nàng còn có một người cần giải thích
Nàng còn cần giải thích với Tử Thụ về chuyện đã xảy ra giữa nàng và Mạc Vân Thiên trong khoảng thời gian này, còn cả quan hệ của bọn họ nữa.
Ngay lập tức, Tử La cảm thấy đau đầu!
Cũng may là vừa nghe lời này của Tử Thụ, còn cả giọng điệu của cậu khi nói chuyện, cũng thấy cậu không có ý “hỏi tội” nàng, lúc này Tử La mới thoáng yên lòng
So với việc giải thích với Mạc Vân Thiên, Tử La càng sợ chuyện giải thích với Tử Thụ về quan hệ của nàng và Mạc Vân Thiên hơn.
Sau khi suy nghĩ thật nhanh, Tử La lập tức liên tục phụ họa lời nói của Tử Thụ với ý đồ lấy lòng cậu
Nàng nhanh chóng cười gật đầu, đi qua kéo lấy tay Tử Thụ, “Vâng, A La đều nghe Đại ca
Ấy kìa, Đại ca mà không nói thì A La cũng chưa phát hiện ra, huynh vừa nói, A La liền cảm thấy mệt mỏi quá!”
Nói đến gần cuối, Tử La còn không tiếc tỏ ra nũng nịu, mục đích đương nhiên là muốn làm Tử Thụ nghe thấy vậy sẽ đau lòng vì nàng, sau đó sẽ không truy vấn chuyện nàng và Mạc Vân Thiên nữa.
Quả nhiên, vừa nghe Tử La nói mệt mỏi thì sắc mặt Tử Thụ lập tức khẩn trương lên.
Hơn nữa, tuy rằng Tử Thụ cũng nghe Tử La nói về quan hệ giữa nàng và Mạc Vân Thiên đã phát triển đến mức nào, nhưng cậu cũng không định chất vấn nàng trước mặt Mạc Vân Thiên và Dung Phong, hơn nữa còn tình gặp riêng rồi hỏi lại.
Cho nên, Tử Thụ vừa nghe vậy thì vội vàng kéo Tử La ngồi xuống ghế bên cạnh, liên tục nói: “Mệt mỏi mà cứ đứng đó nói nhiều như vậy làm gì, còn không mau ngồi xuống.” Thấy vậy, Mạc Vân Thiên tuy rằng đoán được thủ đoạn nhỏ của Tử La, nhưng hắn vẫn không nhịn được khẩn trương, nhưng thấy Tử Thụ kéo nàng ngồi xuống, hắn cũng không tiện làm gì nữa cả
Nhưng mà cuối cùng hắn vẫn không nhịn được nói với Tử La: “A La, muội cảm thấy thế nào, có cần đi về nghỉ ngơi, để đám người Nhị thúc, Mạc Nhị khám xem thể nào không?” Dung Phong thấy vậy cũng cho rằng Tử La, vì thế cũng nhanh chóng tiếp lời, “Đúng đấy, đúng đấy, A La, muội không sao chứ, Nhị ca nói đúng, để đám người Nhị thúc, Mạc Nhị khám cho muội xem thế nào đi, đừng để mệt mỏi, không thì...” Hắn muốn nói không thì Mạc Vân Thiên sẽ đau lòng, nhưng mà hắn thông minh ngừng đúng lúc, không thì hắn lại bị Mạc Vân Thiên trách tội.
*Chương có nội dung hình ảnh
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Lúc này, về binh lực, phe Tử La đã hoàn toàn áp chế liên quân hai nước dưới thành.
Có một tin tức đối với Tử La mà nói là cực kỳ tốt, đám người Dung Phong và Tử Thụ cũng đã về tới biến thành.
Nói đến chuyện này, trước khi quân địch vây quanh từ biến thành đến vài tòa thành trì như thành Lương Châu, Mạc Vân Thiên đã phái đám người Dung Phong và Tử Thụ ra ngoài vận chuyển lương thảo và vật tư về
Khi đám người Dung Phong và Tử Thụ vận chuyển lương thảo, vật tư vừa mới về đến thành3Liễu thì quân địch cũng đã hình thành vòng vây.
Mà lúc này, không chỉ biến thành thiếu lương thảo, vật tư mà bên thành Lương Châu cũng thiếu.
Vì thế, đám người Dung Phong và Tử Thụ sau khi bàn bạc thì quyết định tự mình vận chuyển lương thảo đến thành Lương Châu, nơi xa hơn rất nhiều, còn về biến thành bởi vì chỉ cách thành Liễu không đến một ngày đường thì sắp xếp cho tâm phúc mà Mạc Vân Thiên phải tới vận chuyển đến đây
Từ đó, nhóm Tử Thụ và Dung Phong đều ở thành Lương Châu để viện trợ đám người Mạc Vân Thiên
Hiện giờ, thành Lương Châu, thành Dực Châu và thành Vân đã có Mạc Tam1thúc và vài vị đại tướng tâm phúc của Mạc Vân Thiên bảo vệ.
Hơn nữa bên kia đã không còn nguy hiểm gì lớn, bè đảng còn sót lại của phe Hà Bình và Mã Nguyễn Kiệt cũng đã bị giải quyết hoàn toàn
Cho nên Mạc Tam thúc dẫn dắt hơn ba vạn quân Mạc gia bảo vệ bên kia cũng dư sức.
Thế nên lần này, sau khi quân đội Mạc gia chạy từ thành Vân tới, nhóm Tử Thụ và Dung Phong đã cùng bọn họ trở lại biến thành
Tử La nghe thấy Tử Thụ trở về, nàng hưng phấn đến mức nhảy dựng lên, lập tức muốn đi tìm nhóm Tử Thụ, Dung Phong
Nhưng mà khi Tử La vừa nghe được8tin tức và chạy về lều lớn của nàng, còn chưa kịp thay quần áo để đi nghênh đón thì nhóm Tử Thụ và Dung Phong đã được dẫn tới lều chủ mà Mạc Vân Thiên đang ở.
Nghe vậy, Tử La nhanh chóng thay quần áo, sau đó liền đi đến lều chủ của Mạc Vân Thiên.
Đến khi Tử La nhìn thấy nhóm Tử Thụ và Dung Phong ở lều chủ, Mạc Vân Thiên đang bàn bạc với bọn họ xem nên sắp xếp lương thảo, vật tư mà nhóm người Tử Thụ mang về lần này như thế nào.
“Sau khi giải quyết bè đảng còn sót lại của đám phản quân ở thành Vân, đệ và Tử Thụ lập tức nắm chặt9thời gian đi vận chuyển tất cả số lương thảo và vật tư mà chúng ta để ở gần biên quan
Hiện giờ, nếu gom số lương thảo và vật tư đó vào, để nghĩ là có thể giúp được quân đội Mạc gia dưới tay huynh chống đỡ đến đầu mùa xuân năm sau
Nếu còn cần thêm thì đệ còn có thể nhờ Đại ca của đệ hỗ trợ
Hiện giờ, Đại ca của đệ đã tìm được nguồn cung cấp ở phía Nam, có lẽ vẫn có thể kiếm thêm lương thảo và vật tư.”
Dung Phong vừa mới nói với Mạc Vân Thiên đến đây, Mạc Vân Thiên chưa kịp trả lời thì Tử La đã đi đến
Nhìn thấy Tử La, Dung Phong7và Tử Thụ cũng không nén nổi kích động
Hai người lập tức bước lên đón, Dung Phong còn hưng phấn mà đưa tay định ôm Tử La một cái.
“A La, cuối cùng cũng gặp được muội rồi! Ai nha, mấy ngày không gặp, A La có nhở chúng ta không thể” Dung Phong lập tức muốn ôm lấy Tử La, nhưng vừa mới vươn tay ra thì sau lưng, Mạc Vân Thiên bỗng ho một tiếng, ý cảnh cáo không cần nói cũng biết.
Thấy vậy, cánh tay Dung Phong đang vươn tới liền dừng lại, hắn quay đầu lại nhìn thoáng qua vẻ mặt của Mạc Vân Thiên, dòng suy nghĩ thay đổi cực nhanh, hắn nhanh chóng cười gượng giải thích: “Haiz, trí nhớ của ta tệ thật đấy, cứ tưởng rằng A La vẫn như trước đây.”
Nói xong, hắn nhẹ nhàng mà tát mình một cái, cười nói: “Nên đánh, cái trí nhớ này tệ quá đi
A La đừng trách Dung đại ca nhé, Dung đại ca cũng biết hiện giờ muội đã có chủ rồi, về sau cũng không dám nữa, không dám!”
Nói thì nói như vậy, nhưng lại có ý trêu chọc, làm người ta vừa thấy là hiểu ngay.
Tử La nghe vậy không khỏi đỏ bừng mặt, làm sao có thể không hiểu hàm ý trêu chọc của Dung Phong.
Lời này đang nói rõ cho nàng rằng chuyện nàng cùng Mạc Vân Thiên rất thân mật trong khoảng thời gian này đã bị đám người Dung Phong và Tử Thụ biết được
Nghĩ đến chuyện Tử Thụ cũng biết việc này, biết nàng và Mạc Vân Thiên chung chăn chung gối, mặt Tử La càng đỏ hơn.
Ngay lập tức, nàng có chút sợ hãi nhìn Tử Thụ.
Nàng sợ Tử Thụ sẽ trách mắng với nàng chuyện này, nếu hắn lại giáo dục nàng thân là con gái phải giữ mình trong sạch, mặt nàng thật sự không biết giấu vào đâu nữa.
Vì thế, Tử La trốn tránh ánh mắt của Tử Thụ.
Thấy sắc mặt Tử La đỏ bừng, hơn nữa ánh mắt lại trốn tránh, không dám nhìn Tử Thụ, người thông minh như Dung Phong làm sao có thể không nhìn ra lý do chứ.
Ngay lập tức, hắn lại thấy hưng phấn, thấy Tử La không trả lời, hắn sao có thể dễ dàng buông tha, tiếp tục truy vấn, “A La, muội sẽ không trách Dung đại ca chứ?” Thấy Dung Phong còn trêu chọc mình, Tử La xem thường, cả giận: “Đâu có, đâu có, A La sao có thể nhỏ mọn như vậy được
A La và Dung đại ca đã quen biết nhau bao lâu rồi, đương nhiên sẽ không để ý việc nhỏ này làm gì.” “Không, không, đâu thể nói thế được
Tuy rằng trước đây, Dung đại ca đã ốm A La không ít lần, nhưng hiện giờ muội trưởng thành rồi, huống chi muội còn có chủ, Dung đại ca làm sao còn dám mạo phạm nữa
Về sau, Dung đại ca tuyệt đối sẽ giữ khoảng cách với A La.”
Nhìn thấy Tử La nói không giống trong lòng như vậy, Dung Phong càng thấy vui vẻ, vì thể gần như không cần nghĩ ngợi đã thốt ra
Hắn vừa dứt lời, lập tức cảm thấy sau lưng bỗng lạnh lẽo! Không cần quay đầu lại, Dung Phong cũng biết là tầm mắt của Mạc Vân Thiên đang theo dõi hắn, khẳng định là còn có lửa giận đang thiêu đốt hừng hực.
Vì thế, hắn rùng mình một cái, cuối cùng cũng ý thức được vừa rồi mình có chút đắc ý.
Sao hắn lại có thể nhắc tới chuyện hắn từng ôm Tử La ngay trước mặt Mạc Vân Thiên chứ, cho dù đó đã chuyện là không biết từ ngày tháng năm nào, khi đó Tử La vẫn là một đứa trẻ con?
Hiện giờ, chắc chắn Mạc Vân Thiên cảm thấy mình cố ý khoe ra trước mặt hắn, khiêu khích hắn rồi! Chắc chắn, chắc chắn đúng không?
Sau khi hiểu được, cảm thấy ánh mắt phía sau càng ngày càng mãnh liệt, nhiệt độ không khí xung quanh dường như cũng hạ thấp xuống không ít, Dung Phong không khỏi có cảm giác lệ rơi đầy mặt.
Hắn suy nghĩ rồi nhanh chóng cố lấy dũng khí, tiếp tục cười gượng giải thích: “Ha ha, huynh, huynh không có ý gì đâu.” Nói xong lại cảm thấy lời này không hề có sức thuyết phục gì, hắn lại tiếp tục cam đoan mà giải thích liên tục, “Tuyệt đối không có, tuyệt đối không có đâu! Ha ha, mà lúc huynh ôm A La, A La còn chưa cao như bây giờ đâu, phải không?”
Nói xong, Dung Phong còn khoa tay múa chân để miêu tả độ cao mà hắn đang nói tới, đồng thời còn nhìn lén Mạc Vân Thiên sau lưng một cái
Nhìn thấy hành động của Dung Phong, Tử La đương nhiên cũng thấy cũng quá hiểu lý do
Nhìn thấy dáng vẻ cực kỳ hối hận và thật cẩn thận của Dung Phong, cuối cùng nàng cũng không nhịn được mà bật cười khúc khích một tiếng
Dung đại ca, A La còn chưa nói gì đâu, huynh đừng khẩn trương giải thích như vậy.” Thấy vậy, Tử La không nhịn được cười trêu chọc lại.
“Ha ha..
Ha ha..” Dung Phong nghe vậy đương nhiên cũng hiểu được ý “báo thù” trong lời của Tử La, ngay lập tức lại hối hận vì vừa rồi quá đắc ý, đến nỗi nói chuyện mà chạm phải điểm mấu chốt của Mạc Vân Thiên, nghe vậy, hắn không biết đáp lời như thế nào, chỉ có thể cười gượng.
“A La không trách cứ là tốt rồi, là tốt rồi!” Cảm thấy tầm mắt của Mạc Vân Thiên phía sau còn chưa dời đi, Dung Phong lúc này thật sự muốn khóc
Nhìn thấy vẻ mặt cầu xin của Dung Phong như thế, Tử La không khỏi có khoái cảm vì được trả thù lại, nhưng còn chưa kịp vui mừng thì cảm nhận được ánh mắt nguy hiểm của Mạc Vân Thiên đang nhìn về phía nàng, nàng rùng mình một cái.
Nàng cũng đắc tội với Mạc Vân Thiên rồi sao?
Ngay lập tức, Tử La thật sự không nghĩ ra vì sao Mạc Vân Thiên lại giận nàng
Vì thế, nàng chỉ có thể càng thêm cẩn thận mà thu nhỏ sự tồn tại của mình lại, nghĩ xem lát nữa hỏi Mạc Vân Thiên rõ ràng vì sao tức giận, rồi dỗ dành hắn mới được.
Đang lúc Tử La miên man suy nghĩ thì Tử Thụ lên tiếng, “Nghe nói A La vừa trị liệu cho thương binh, có lẽ đã mệt mỏi rồi, chúng ta ngồi xuống rồi nói.” Nghe thấy Tử Thụ nói vậy, Tử La cuối cùng cũng ý thức được nàng còn có một người cần giải thích
Nàng còn cần giải thích với Tử Thụ về chuyện đã xảy ra giữa nàng và Mạc Vân Thiên trong khoảng thời gian này, còn cả quan hệ của bọn họ nữa.
Ngay lập tức, Tử La cảm thấy đau đầu!
Cũng may là vừa nghe lời này của Tử Thụ, còn cả giọng điệu của cậu khi nói chuyện, cũng thấy cậu không có ý “hỏi tội” nàng, lúc này Tử La mới thoáng yên lòng
So với việc giải thích với Mạc Vân Thiên, Tử La càng sợ chuyện giải thích với Tử Thụ về quan hệ của nàng và Mạc Vân Thiên hơn.
Sau khi suy nghĩ thật nhanh, Tử La lập tức liên tục phụ họa lời nói của Tử Thụ với ý đồ lấy lòng cậu
Nàng nhanh chóng cười gật đầu, đi qua kéo lấy tay Tử Thụ, “Vâng, A La đều nghe Đại ca
Ấy kìa, Đại ca mà không nói thì A La cũng chưa phát hiện ra, huynh vừa nói, A La liền cảm thấy mệt mỏi quá!”
Nói đến gần cuối, Tử La còn không tiếc tỏ ra nũng nịu, mục đích đương nhiên là muốn làm Tử Thụ nghe thấy vậy sẽ đau lòng vì nàng, sau đó sẽ không truy vấn chuyện nàng và Mạc Vân Thiên nữa.
Quả nhiên, vừa nghe Tử La nói mệt mỏi thì sắc mặt Tử Thụ lập tức khẩn trương lên.
Hơn nữa, tuy rằng Tử Thụ cũng nghe Tử La nói về quan hệ giữa nàng và Mạc Vân Thiên đã phát triển đến mức nào, nhưng cậu cũng không định chất vấn nàng trước mặt Mạc Vân Thiên và Dung Phong, hơn nữa còn tình gặp riêng rồi hỏi lại.
Cho nên, Tử Thụ vừa nghe vậy thì vội vàng kéo Tử La ngồi xuống ghế bên cạnh, liên tục nói: “Mệt mỏi mà cứ đứng đó nói nhiều như vậy làm gì, còn không mau ngồi xuống.” Thấy vậy, Mạc Vân Thiên tuy rằng đoán được thủ đoạn nhỏ của Tử La, nhưng hắn vẫn không nhịn được khẩn trương, nhưng thấy Tử Thụ kéo nàng ngồi xuống, hắn cũng không tiện làm gì nữa cả
Nhưng mà cuối cùng hắn vẫn không nhịn được nói với Tử La: “A La, muội cảm thấy thế nào, có cần đi về nghỉ ngơi, để đám người Nhị thúc, Mạc Nhị khám xem thể nào không?” Dung Phong thấy vậy cũng cho rằng Tử La, vì thế cũng nhanh chóng tiếp lời, “Đúng đấy, đúng đấy, A La, muội không sao chứ, Nhị ca nói đúng, để đám người Nhị thúc, Mạc Nhị khám cho muội xem thế nào đi, đừng để mệt mỏi, không thì...” Hắn muốn nói không thì Mạc Vân Thiên sẽ đau lòng, nhưng mà hắn thông minh ngừng đúng lúc, không thì hắn lại bị Mạc Vân Thiên trách tội.
Bình luận facebook