Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
dien-vien-cam-tu-84.txt
Chương 84: GẬY ÔNG ĐẬP LƯNG ÔNG
Tử La cũng nghe ra ý trong lời Đông Hoàng thị, không khỏi có chút tức giận. Dám uy hiếp để Tử Vi đi rửa bát cho bà ta phải không? Hừ! Bà đã nói là tự rửa, thì tự đi mà rửa lấy, các nàng cũng chẳng ngại.
Vì2vậy, Tử La làm vẻ khờ dại nói: “Nhị bá nương chăm chỉ quá. Mọi người còn đang ăn cơm đã đi rửa bát rồi.” Lúc này Tử La thấy Đổng Mai đi tới chỗ các nàng, nhanh trí nói tiếp: “Đại đường tỷ, tỷ mau tới giúp Nhị8bá nương rửa bát đi này.”
“Rửa cái gì? Bản tiểu thư là người mà đám nghèo kiết hủ lậu ngươi có thể sai việc sao?” Đổng Mai vểnh mũi lên trời khinh người nói.
“Đại đường tỷ, muội không sai tỷ làm việc. Nhưng mà muội thấy Nhị bá nương6rửa bát đũa vất vả như vậy, nghĩ đến chuyện Nhị bá nương hay nói với mọi người là đại đường tỷ vô cùng hiếu thuận, cho nên mới gọi tỷ đến giúp thôi. Đại đường tỷ, không phải tỷ không vui đấy chứ?” Tử La chân thành nói.
“Đúng3vậy, đại đường tỷ, không phải tỷ muốn Nhị bá nương rửa bát đũa một mình, còn tỷ thì đứng nhìn chứ?” Tử Đào cũng cố ý nói.
“Ngươi, các ngươi...” Đổng Mai nhìn đống bát đũa bẩn thỉu thì chán ghét muốn chết, nhưng nàng ta cũng không thể5từ chối, nếu không, thanh danh của nàng ta nhất định sẽ bay hết.
“Ai bảo ta không rửa giúp, ta đang tới giúp mẹ ta rửa đấy thôi.” Đổng Mai rít mấy lời này qua kẽ răng.
“Vậy đường tỷ và Nhị bá nương cứ từ từ rửa nhé. Chúng cháu đi ăn cơm trước.” Tử Đào thấy dáng vẻ nhịn nhục của mẹ con Đổng Hoàng thị thì vô cùng vui vẻ. Đúng là gậy ông đập lưng ông mà.
Lần này Tử La cũng ngồi cùng bàn với Trần thẩm và mấy người nhà Xuyên Tử như hôm qua.
“Vi tỷ nhi, nhìn thấy chưa, bàn kia chính là đại cố của các cháu.” Mẹ Xuyên Tử chỉ vào mấy người bàn bên cạnh nói.
Tỷ muội Tử La nhìn sang, thấy bàn bên chỉ có năm người nhưng đã bắt đầu ăn.
Ở chỗ Tử La, bình thường các nhà chuẩn bị tiệc cưới các thứ đều là tám người một bàn. Mỗi bàn cũng chuẩn bị theo phần của tám người.
Vì vậy, mọi người bình thường đều phải đợi đủ tám người mới bắt đầu ăn. Nếu không, ai cũng giống đại cố của các nàng, bốn, năm người đã ăn thì nhất định sẽ thiếu cơm.
“Đợt tiệc đầu mấy người đó cũng ăn rồi, bây giờ lại ăn, mặt dày quá.” Mẹ Xuyên Tử nói tiếp.
“A. Đây đều là con của Tam đệ phải không? Đã lớn như vậy rồi. Ai! Đúng là đáng thương, nhỏ như vậy đã mất cha mất mẹ rồi.” Ngô Đổng thị giả bộ lau mắt nói.
Ngô Đổng thị đã sớm thấy tỷ muội Tử La rồi. Bà ta vốn không muốn để ý đến bọn họ nhưng thấy có người cứ nhìn vào bàn mình thì đành chào hỏi.
Ngô Đổng thị không muốn chào hỏi với đám Tử La và vì sợ mấy đứa trẻ không cha không mẹ này sẽ bám bà ta. Bà ta cũng không muốn tiếp tế đám trẻ đó đâu.
Nếu không phải lần này Đổng Vũ thi đậu tú tài, bà ta cũng sẽ không bước vào nhà mẹ đẻ nghèo kiết hủ lậu này một bước.
Nhà mẹ đẻ của bà ta rất nghèo, đều là những người quê mùa, sao bằng được nhà chồng bà ta mở tiệm tạp hóa, trông coi cửa hàng không lo ăn uống. Nhị đệ của bà ta còn đỡ, tốt xấu gì cũng là một đồng sinh, nhưng Tam đệ thì lại nghèo nổi danh. Có chưa đến hai mẫu ruộng lại còn nuôi một đám con, dính vào là thấy không may rồi.
“Đại cổ này, Vi tỷ nhi bọn họ chưa bao giờ được gặp lại cô cả, bà xem nếu chúng ta không nói thì bọn họ cũng không biết bà là đại cố đầu.” Trần thẩm sợ người chung quanh hiểu lầm đám Tử La không chào hỏi đại cô, liền nói.
“Đại cô.” Tỷ muội Tử La ngoan ngoãn chào hỏi.
“Ừ. Ăn, ăn cơm đi. Mọi người đều đói cả rồi.” Ngô Đồng thị không muốn qua lại gần gũi với nhà Tử La, vội chuyển chủ đề, bảo mọi người ăn cơm, không hề giới thiệu những người bên cạnh cho các nàng.
Đám Tử La thấy đại cổ này không muốn nói nhiều với mình thì cũng biết bà ta không muốn thân cận, các nàng đương nhiên cũng không ép. Vì vậy, các nàng cũng không nói gì với Ngô Đổng thị nữa, quay sang ăn cơm.
Hết tiệc rồi, tỷ muội Tử La cũng cùng mấy người Trần thẩm giúp đỡ dọn đồ.
Sau khi thu dọn xong, đám Tử La đang định đi thì Đổng Hoàng thị nói: “Này Vi tỷ nhi, cháu có thể ở lại giúp Nhị bá nương thêm một chút không? Đêm nay Vũ ca nhi còn muốn mở tiệc chiêu đãi bạn bè cùng trường.”
Tử La nổi giận. Sao nhà Đổng Hoàng thị, hết lớn đến nhỏ đều gây phiền phức với Tử Vi thế: Nhà nàng chục bà ta chắc? Nhưng Tử La lại không có có lý do gì để từ chối, không thể làm gì khác hơn là nhịn.
“Đại tỷ, muội ở lại giúp tỷ.” Tử Đào sợ Tử Vi ở lại một mình sẽ bị đám Đồng Hoàng thị bắt nạt.
Tử La suy nghĩ thật nhanh, cuối cùng cũng nghĩ ra cách, vội nói với Tử Vi: “Vậy Đại tỷ, muội và Tiểu Lục theo Trần thẩm về trước nhé.”
Tử La, Tiểu Lục và Trần thẩm đi đến nhà Trần thẩm xong, Tử La đột nhiên nói với Trần thẩm: “Trần thẩm, thẩm giúp cháu trong Tiểu Lục, cháu sang nhà Nhị bá gọi tỷ tỷ cháu về, nói thế này...” Tử La nói ý nghĩ của mình với Trần thẩm.
“Ý kiến hay, A La thông minh quá. Ta sẽ trông Tiểu Lục giúp cháu.”
Tử La chạy một mạch tới nhà Đổng Nhị Lang.
Tử La đến nơi, khách khứa nhà Đổng Nhị Lang vẫn chưa đi hết. Bọn họ thấy Tử La gấp gáp thì đều tò mò nhìn qua.
“Đại tỷ, Nhị tỷ, nguy rồi. Tiểu Lục đi về bị ngã, khóc lóc gọi Đại tỷ kìa. Đại tỷ, hai người mau về đi.”
Tử Vi, Tử Đào nghe xong đều sợ hãi, không nói hai lời đã bỏ đồ trên tay xuống chạy đi.
Đổng Hoàng thị nghe phong phanh đi ra ngoài, đám Tử La đã chạy mất dạng rồi.
Đổng Hoàng thị biết không thể gọi mấy đứa kia lại nữa, nếu không, không cần đến ngày mai, bà ta nhất định sẽ nổi tiếng toàn cái thôn này.
Tử La thấy các nàng đã chạy xa, sắp đến nhà Trần thẩm, thấy xung quang không có ai thì kéo Tử Vi nói: “Đại tỷ, Nhị tỷ, hai người không cần vội đầu. Tiểu Lục không bị ngã.”
“Hả?” Tử Đào nghe vậy thì dừng lại.
“A La, có chuyện gì vậy?” Tử Vi hỏi.
Vì vậy, Tử La nói lại kế sách của mình cho hai người nghe. Tử Vi, Tử Đào biết Tiểu Lục không bị ngã cũng yên lòng.
“Muội không thích Nhị bá nương bắt nạt Đại tỷ, bắt tỷ làm việc cho nhà bà ta nên mới nghĩ ra cách này gọi hai người về.” Tử La nói tiếp.
Tử Vi thấy Tử La đang vô cùng tức giận thì vừa buồn cười, vừa cảm động, xoa đầu Tử La nói: “Muội đúng là quỷ nhỏ.”
Tử Đào thấy cũng dở khóc dở cười.
Buổi tối, Tử Đào nói chuyện hôm nay với Tử Thụ và Tử Hiên. Tử Hiên khen: “A La, muội càng lúc càng giống Nhị ca rồi đấy.”
Khóe miệng Tử La giật giật, Nhị ca cũng biết tự dát vàng lên mặt mình rồi.
Hôm nay hai người Tử Thụ phải đến trường tư thục, vừa mở tiệc đã ăn cơm rồi đi luôn nên không rõ mấy chuyện hôm nay. Tử Thụ nghe thấy Từ Đào kể chuyện, ngoài việc vui vì Tử La thông minh thì cũng cảm thấy thất vọng với thái độ và cách hành xử của Đổng Hoàng thị và đại cổ.
“Tử Thụ, Tử Hiên, các đệ đã xin phu tử mại nghỉ chưa?” Tử Vi nhớ tới chuyện ngày mai phải đến Lưu Hương Lầu dự tiệc mừng Lưu Hoành thi đậu tú tài nên hỏi hai người.
“Rồi ạ, phu tử cũng đồng ý rồi.” Tử Thụ nói.
“Vậy là tốt rồi, vậy mai chúng ta đều đi dự tiệc sao? Hay là các đệ đi thôi?” Tử Vi nghi dự tiệc ở trấn trên dù sao cũng không giống trong thôn, mấy huynh muội các nàng đều đi thì sợ khiến người ta chê cười, như vậy sẽ không tốt.
“Đương nhiên là đi hết. Không phải Tiểu Trúc ca đã nói là Lưu chưởng quỹ mời tất cả chúng ta sao?” Tử La cũng hiểu Tử Vi nghĩ gì, nhưng nàng biết Lưu Hoành mong nhất là nhìn thấy Tử Vi đấy biết không.
“Nhà Lưu chưởng quỹ mở tiệc, đến lúc đó chắc chắn sẽ có một số nhân vật lớn, không giống như bình thường chúng ta đến đó, nên đi ít là tốt hơn. Nếu A La muốn đi thì cho A La theo cũng được.” Tử Vi suy nghĩ một lát rồi nói.
“Sao lại không thể. Khách ngày mai là người, chúng ta cũng là người, tại sao chúng ta không thể đi?” Tử La sợ Tử Vi bị ảnh hưởng bởi câu nói nghèo kiết hủ lậu của Đồng Mai hôm nay, sẽ tự ti.
Tử Thụ cũng hiểu đại khái suy nghĩ của Tử Vi. Tử Vi là Đại tỷ, trách nhiệm của nàng rất lớn, vả lại điều kiện nhà họ cũng không được tốt lắm. Nàng nghe mọi người xung quanh nói nhiều, khó tránh khỏi có chút khúc mắc trong lòng.
“Đại tỷ, A La nói rất đúng, chúng ta cùng đi đi, có ai nói là nữ tử không được đi dự tiệc đầu. Giao tình của nhà Lưu chưởng quỹ và nhà chúng ta cũng không phải ngày một ngày hai. Tử Đào, A La, Tiểu Lục đều rất hiểu chuyện, sẽ không gây phiền phức gì, chúng ta cứ đi cùng nhau đi.” Tử Thụ nói.
“Đúng vậy, lần trước Tiểu Trúc ca cũng bảo tất cả chúng ta đều đi. Bình thường chúng ta cũng đến Lưu Hương Lầu mà, nếu ngày mai chúng ta không đi, để Lưu đại ca và Lưu chưởng qũy hiểu lầm sẽ không tốt.” Tử Hiên thấy vậy cũng nhanh trí nói.
Lúc trước, Tiểu Trúc tới báo tin cho huynh muội Tử La có bảo rằng, hôm sau Lưu Hoành trở về tự mang quà cho nàng.
Sau đó, các nàng lại nghe Tiểu Trúc nói, Lưu chưởng quỹ chuẩn bị mở tiệc đãi khách mừng Lưu Hoành thi đậu tú tài, kêu huynh muội các nàng nhất định phải phải đến. Các nàng cũng đã nói với Tiểu Trúc, bảo Lưu Hoành không phải đến nữa, bao giờ mở tiệc thì thông báo cho các nàng, các nàng đến dự tiệc cầm quà về là được.
Ngày hôm trước, Tiểu Trúc lại tới báo thời gian tổ chức tiệc cho đám Tử La, còn cố ý nhắc lại bảo các nàng nhất định phải cùng đi.
Tử Vi nghĩ một chút, thấy cũng phải, nên quyết định đi với mọi người.
Vừa rạng sáng hôm sau, huynh muội Tử La đã sang nhà Trần thẩm mượn xe bò, để quà lên rồi nhanh chóng chạy đến trấn trên.
Lúc các nàng đến trấn trên thì sắc trời đã sáng rõ. Lúc đi qua Tụ Phương Trai thì gặp Thần Diệc Phàm và Thư Mặc di ra.
Tử La cũng nghe ra ý trong lời Đông Hoàng thị, không khỏi có chút tức giận. Dám uy hiếp để Tử Vi đi rửa bát cho bà ta phải không? Hừ! Bà đã nói là tự rửa, thì tự đi mà rửa lấy, các nàng cũng chẳng ngại.
Vì2vậy, Tử La làm vẻ khờ dại nói: “Nhị bá nương chăm chỉ quá. Mọi người còn đang ăn cơm đã đi rửa bát rồi.” Lúc này Tử La thấy Đổng Mai đi tới chỗ các nàng, nhanh trí nói tiếp: “Đại đường tỷ, tỷ mau tới giúp Nhị8bá nương rửa bát đi này.”
“Rửa cái gì? Bản tiểu thư là người mà đám nghèo kiết hủ lậu ngươi có thể sai việc sao?” Đổng Mai vểnh mũi lên trời khinh người nói.
“Đại đường tỷ, muội không sai tỷ làm việc. Nhưng mà muội thấy Nhị bá nương6rửa bát đũa vất vả như vậy, nghĩ đến chuyện Nhị bá nương hay nói với mọi người là đại đường tỷ vô cùng hiếu thuận, cho nên mới gọi tỷ đến giúp thôi. Đại đường tỷ, không phải tỷ không vui đấy chứ?” Tử La chân thành nói.
“Đúng3vậy, đại đường tỷ, không phải tỷ muốn Nhị bá nương rửa bát đũa một mình, còn tỷ thì đứng nhìn chứ?” Tử Đào cũng cố ý nói.
“Ngươi, các ngươi...” Đổng Mai nhìn đống bát đũa bẩn thỉu thì chán ghét muốn chết, nhưng nàng ta cũng không thể5từ chối, nếu không, thanh danh của nàng ta nhất định sẽ bay hết.
“Ai bảo ta không rửa giúp, ta đang tới giúp mẹ ta rửa đấy thôi.” Đổng Mai rít mấy lời này qua kẽ răng.
“Vậy đường tỷ và Nhị bá nương cứ từ từ rửa nhé. Chúng cháu đi ăn cơm trước.” Tử Đào thấy dáng vẻ nhịn nhục của mẹ con Đổng Hoàng thị thì vô cùng vui vẻ. Đúng là gậy ông đập lưng ông mà.
Lần này Tử La cũng ngồi cùng bàn với Trần thẩm và mấy người nhà Xuyên Tử như hôm qua.
“Vi tỷ nhi, nhìn thấy chưa, bàn kia chính là đại cố của các cháu.” Mẹ Xuyên Tử chỉ vào mấy người bàn bên cạnh nói.
Tỷ muội Tử La nhìn sang, thấy bàn bên chỉ có năm người nhưng đã bắt đầu ăn.
Ở chỗ Tử La, bình thường các nhà chuẩn bị tiệc cưới các thứ đều là tám người một bàn. Mỗi bàn cũng chuẩn bị theo phần của tám người.
Vì vậy, mọi người bình thường đều phải đợi đủ tám người mới bắt đầu ăn. Nếu không, ai cũng giống đại cố của các nàng, bốn, năm người đã ăn thì nhất định sẽ thiếu cơm.
“Đợt tiệc đầu mấy người đó cũng ăn rồi, bây giờ lại ăn, mặt dày quá.” Mẹ Xuyên Tử nói tiếp.
“A. Đây đều là con của Tam đệ phải không? Đã lớn như vậy rồi. Ai! Đúng là đáng thương, nhỏ như vậy đã mất cha mất mẹ rồi.” Ngô Đổng thị giả bộ lau mắt nói.
Ngô Đổng thị đã sớm thấy tỷ muội Tử La rồi. Bà ta vốn không muốn để ý đến bọn họ nhưng thấy có người cứ nhìn vào bàn mình thì đành chào hỏi.
Ngô Đổng thị không muốn chào hỏi với đám Tử La và vì sợ mấy đứa trẻ không cha không mẹ này sẽ bám bà ta. Bà ta cũng không muốn tiếp tế đám trẻ đó đâu.
Nếu không phải lần này Đổng Vũ thi đậu tú tài, bà ta cũng sẽ không bước vào nhà mẹ đẻ nghèo kiết hủ lậu này một bước.
Nhà mẹ đẻ của bà ta rất nghèo, đều là những người quê mùa, sao bằng được nhà chồng bà ta mở tiệm tạp hóa, trông coi cửa hàng không lo ăn uống. Nhị đệ của bà ta còn đỡ, tốt xấu gì cũng là một đồng sinh, nhưng Tam đệ thì lại nghèo nổi danh. Có chưa đến hai mẫu ruộng lại còn nuôi một đám con, dính vào là thấy không may rồi.
“Đại cổ này, Vi tỷ nhi bọn họ chưa bao giờ được gặp lại cô cả, bà xem nếu chúng ta không nói thì bọn họ cũng không biết bà là đại cố đầu.” Trần thẩm sợ người chung quanh hiểu lầm đám Tử La không chào hỏi đại cô, liền nói.
“Đại cô.” Tỷ muội Tử La ngoan ngoãn chào hỏi.
“Ừ. Ăn, ăn cơm đi. Mọi người đều đói cả rồi.” Ngô Đồng thị không muốn qua lại gần gũi với nhà Tử La, vội chuyển chủ đề, bảo mọi người ăn cơm, không hề giới thiệu những người bên cạnh cho các nàng.
Đám Tử La thấy đại cổ này không muốn nói nhiều với mình thì cũng biết bà ta không muốn thân cận, các nàng đương nhiên cũng không ép. Vì vậy, các nàng cũng không nói gì với Ngô Đổng thị nữa, quay sang ăn cơm.
Hết tiệc rồi, tỷ muội Tử La cũng cùng mấy người Trần thẩm giúp đỡ dọn đồ.
Sau khi thu dọn xong, đám Tử La đang định đi thì Đổng Hoàng thị nói: “Này Vi tỷ nhi, cháu có thể ở lại giúp Nhị bá nương thêm một chút không? Đêm nay Vũ ca nhi còn muốn mở tiệc chiêu đãi bạn bè cùng trường.”
Tử La nổi giận. Sao nhà Đổng Hoàng thị, hết lớn đến nhỏ đều gây phiền phức với Tử Vi thế: Nhà nàng chục bà ta chắc? Nhưng Tử La lại không có có lý do gì để từ chối, không thể làm gì khác hơn là nhịn.
“Đại tỷ, muội ở lại giúp tỷ.” Tử Đào sợ Tử Vi ở lại một mình sẽ bị đám Đồng Hoàng thị bắt nạt.
Tử La suy nghĩ thật nhanh, cuối cùng cũng nghĩ ra cách, vội nói với Tử Vi: “Vậy Đại tỷ, muội và Tiểu Lục theo Trần thẩm về trước nhé.”
Tử La, Tiểu Lục và Trần thẩm đi đến nhà Trần thẩm xong, Tử La đột nhiên nói với Trần thẩm: “Trần thẩm, thẩm giúp cháu trong Tiểu Lục, cháu sang nhà Nhị bá gọi tỷ tỷ cháu về, nói thế này...” Tử La nói ý nghĩ của mình với Trần thẩm.
“Ý kiến hay, A La thông minh quá. Ta sẽ trông Tiểu Lục giúp cháu.”
Tử La chạy một mạch tới nhà Đổng Nhị Lang.
Tử La đến nơi, khách khứa nhà Đổng Nhị Lang vẫn chưa đi hết. Bọn họ thấy Tử La gấp gáp thì đều tò mò nhìn qua.
“Đại tỷ, Nhị tỷ, nguy rồi. Tiểu Lục đi về bị ngã, khóc lóc gọi Đại tỷ kìa. Đại tỷ, hai người mau về đi.”
Tử Vi, Tử Đào nghe xong đều sợ hãi, không nói hai lời đã bỏ đồ trên tay xuống chạy đi.
Đổng Hoàng thị nghe phong phanh đi ra ngoài, đám Tử La đã chạy mất dạng rồi.
Đổng Hoàng thị biết không thể gọi mấy đứa kia lại nữa, nếu không, không cần đến ngày mai, bà ta nhất định sẽ nổi tiếng toàn cái thôn này.
Tử La thấy các nàng đã chạy xa, sắp đến nhà Trần thẩm, thấy xung quang không có ai thì kéo Tử Vi nói: “Đại tỷ, Nhị tỷ, hai người không cần vội đầu. Tiểu Lục không bị ngã.”
“Hả?” Tử Đào nghe vậy thì dừng lại.
“A La, có chuyện gì vậy?” Tử Vi hỏi.
Vì vậy, Tử La nói lại kế sách của mình cho hai người nghe. Tử Vi, Tử Đào biết Tiểu Lục không bị ngã cũng yên lòng.
“Muội không thích Nhị bá nương bắt nạt Đại tỷ, bắt tỷ làm việc cho nhà bà ta nên mới nghĩ ra cách này gọi hai người về.” Tử La nói tiếp.
Tử Vi thấy Tử La đang vô cùng tức giận thì vừa buồn cười, vừa cảm động, xoa đầu Tử La nói: “Muội đúng là quỷ nhỏ.”
Tử Đào thấy cũng dở khóc dở cười.
Buổi tối, Tử Đào nói chuyện hôm nay với Tử Thụ và Tử Hiên. Tử Hiên khen: “A La, muội càng lúc càng giống Nhị ca rồi đấy.”
Khóe miệng Tử La giật giật, Nhị ca cũng biết tự dát vàng lên mặt mình rồi.
Hôm nay hai người Tử Thụ phải đến trường tư thục, vừa mở tiệc đã ăn cơm rồi đi luôn nên không rõ mấy chuyện hôm nay. Tử Thụ nghe thấy Từ Đào kể chuyện, ngoài việc vui vì Tử La thông minh thì cũng cảm thấy thất vọng với thái độ và cách hành xử của Đổng Hoàng thị và đại cổ.
“Tử Thụ, Tử Hiên, các đệ đã xin phu tử mại nghỉ chưa?” Tử Vi nhớ tới chuyện ngày mai phải đến Lưu Hương Lầu dự tiệc mừng Lưu Hoành thi đậu tú tài nên hỏi hai người.
“Rồi ạ, phu tử cũng đồng ý rồi.” Tử Thụ nói.
“Vậy là tốt rồi, vậy mai chúng ta đều đi dự tiệc sao? Hay là các đệ đi thôi?” Tử Vi nghi dự tiệc ở trấn trên dù sao cũng không giống trong thôn, mấy huynh muội các nàng đều đi thì sợ khiến người ta chê cười, như vậy sẽ không tốt.
“Đương nhiên là đi hết. Không phải Tiểu Trúc ca đã nói là Lưu chưởng quỹ mời tất cả chúng ta sao?” Tử La cũng hiểu Tử Vi nghĩ gì, nhưng nàng biết Lưu Hoành mong nhất là nhìn thấy Tử Vi đấy biết không.
“Nhà Lưu chưởng quỹ mở tiệc, đến lúc đó chắc chắn sẽ có một số nhân vật lớn, không giống như bình thường chúng ta đến đó, nên đi ít là tốt hơn. Nếu A La muốn đi thì cho A La theo cũng được.” Tử Vi suy nghĩ một lát rồi nói.
“Sao lại không thể. Khách ngày mai là người, chúng ta cũng là người, tại sao chúng ta không thể đi?” Tử La sợ Tử Vi bị ảnh hưởng bởi câu nói nghèo kiết hủ lậu của Đồng Mai hôm nay, sẽ tự ti.
Tử Thụ cũng hiểu đại khái suy nghĩ của Tử Vi. Tử Vi là Đại tỷ, trách nhiệm của nàng rất lớn, vả lại điều kiện nhà họ cũng không được tốt lắm. Nàng nghe mọi người xung quanh nói nhiều, khó tránh khỏi có chút khúc mắc trong lòng.
“Đại tỷ, A La nói rất đúng, chúng ta cùng đi đi, có ai nói là nữ tử không được đi dự tiệc đầu. Giao tình của nhà Lưu chưởng quỹ và nhà chúng ta cũng không phải ngày một ngày hai. Tử Đào, A La, Tiểu Lục đều rất hiểu chuyện, sẽ không gây phiền phức gì, chúng ta cứ đi cùng nhau đi.” Tử Thụ nói.
“Đúng vậy, lần trước Tiểu Trúc ca cũng bảo tất cả chúng ta đều đi. Bình thường chúng ta cũng đến Lưu Hương Lầu mà, nếu ngày mai chúng ta không đi, để Lưu đại ca và Lưu chưởng qũy hiểu lầm sẽ không tốt.” Tử Hiên thấy vậy cũng nhanh trí nói.
Lúc trước, Tiểu Trúc tới báo tin cho huynh muội Tử La có bảo rằng, hôm sau Lưu Hoành trở về tự mang quà cho nàng.
Sau đó, các nàng lại nghe Tiểu Trúc nói, Lưu chưởng quỹ chuẩn bị mở tiệc đãi khách mừng Lưu Hoành thi đậu tú tài, kêu huynh muội các nàng nhất định phải phải đến. Các nàng cũng đã nói với Tiểu Trúc, bảo Lưu Hoành không phải đến nữa, bao giờ mở tiệc thì thông báo cho các nàng, các nàng đến dự tiệc cầm quà về là được.
Ngày hôm trước, Tiểu Trúc lại tới báo thời gian tổ chức tiệc cho đám Tử La, còn cố ý nhắc lại bảo các nàng nhất định phải cùng đi.
Tử Vi nghĩ một chút, thấy cũng phải, nên quyết định đi với mọi người.
Vừa rạng sáng hôm sau, huynh muội Tử La đã sang nhà Trần thẩm mượn xe bò, để quà lên rồi nhanh chóng chạy đến trấn trên.
Lúc các nàng đến trấn trên thì sắc trời đã sáng rõ. Lúc đi qua Tụ Phương Trai thì gặp Thần Diệc Phàm và Thư Mặc di ra.