Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
dien-vien-cam-tu-85.txt
Chương 85: PHÁT HIỆN THƯƠNG CƠ
Thân Diệc Phàm nhìn thấy huynh muội Tử La thì vô cùng vui mừng, bước lên nói: “Tử Thụ, đã lâu không
gặp, các đệ đi đâu vậy? Có muốn vào Tụ Phương Trai2ngồi một lát không?”
“Thân thiếu gia, trùng hợp quá! Bọn đệ đang muốn đi dự tiệc đây” Tử Thụ chắp tay nói.
“Đã nói gọi ta Thần đại ca là được, sao cứ khách8khí như vậy chứ! A La làm sao vậy?” Thận Diệc Phàm thấy Tử La đắp chăn nằm trong lòng Tử Vi, liền hỏi.
Thân Diệc Phàm có ấn tượng với Tử La, cô6bé thông minh lanh lợi này thật sự khác biệt với mọi người.
Tử Thụ quay đầu nhìn Tử La đang say ngủ trong lòng Tử Vi, cười dịu dàng: “Hôm nay bọn đệ3dậy sớm quá, ngồi trên xe chưa tới nửa canh giờ A La liền ngủ thiếp đi”
Tử Vi thấy sắp đến Lưu Hương Lầu, mà giờ Thần Diệc Phàm lại nhắc tới Tử5La, liền đánh thức Tử La dậy: “A La, A La, dậy thôi!”
Tử La buồn ngủ dụi mắt, còn chưa định hình được đây là đâu, mơ màng hỏi: “Đây là đâu vậy?”
“A La, muội ngủ quên rồi à, chúng ta sắp tới Lưu Hương Lầu” Tử Đào nói.
“A La muội muội, đã lâu không gặp!” Thận Diệc Phàm cười nói.
“Thần đại ca?”
“Không ngờ A La muội muội còn nhớ Thần đại ca.” Thần Diệc Phàm thấy Tử La còn nhớ hắn, vô cùng vui vẻ, sau đó hỏi Tử Thụ: “Các đệ đi dự tiệc ở đâu vậy?”
“Bọn đệ đến Lưu Hương Lầu.” Tử Thụ nói.
“Thật trùng hợp, lát nữa Mã chưởng quỹ cũng thay mặt Tụ Phương Trai chúng ta đi tặng lễ vật cho Lưu Hương Lầu. Các đệ cũng đến Lưu Hương Lầu dự tiệc mừng Lưu thiếu gia thi đậu tú tài phải không?”
“Đúng vậy ạ.”
“Giờ còn sớm, hay là mọi người đến Tụ Phương Trai chúng ta ngồi một lát, tí nữa đi cùng Mã chưởng quỹ luôn?” Thần Diệc Phàm nhiệt tình đề nghị.
“Chuyện này...” Tử Thụ hơi do dự.
“Quyết định vậy đi, Thư Mặc, mau đi thông báo Mã chưởng quy chuẩn bị trà. Tụ Phương Trai gần đây lại có thêm mấy loại bánh ngọt mới, ta nhớ A La rất thích bánh ngọt. A La lát nữa muội có muốn ăn thử tất cả không?” Thân Diệc Phàm nhớ Tử La rất thích ăn bánh ngọt, liền hỏi Tử La.
Tử La không biết nói sao, trông nàng thích ăn đồ ngọt rõ ràng vậy à? Tại sao mọi người đều biết nàng thích ăn bánh ngọt vậy.
Chỉ cần nghĩ tới chuyện học trưởng nàng thầm mến năm xưa giờ lại dùng giọng điệu dỗ dành trẻ con nói chuyện với nàng, nàng liền thấy cả người không thoải mái.
Mặc dù nàng không còn thích học trưởng đó nữa, nhưng đây cũng được coi là một đoạn hồi ức thanh xuân tươi đẹp. Bây giờ học trưởng Thân Diệc Phàm nói chuyện với nàng kiểu đó, cảm thấy thật muốn khóc.
“Vâng ạ, vậy lát nữa A La ăn nhiều Thân đại ca đừng đau lòng nhé”
Tử La vốn là người nếu như người ta hỏi mình một câu, mình sẽ đáp lại một câu, mà người ta nhiệt tình như thế, nếu không nói gì đó thì không lễ phép cho lắm, nên đành nói thêm một câu nữa, nào biết Thận Diệc Phàm nghe xong lại cười lớn, nói: “A La, bụng muối nhỏ như thế, ăn được bao nhiều chứ. Lát nữa muội chỉ cần ăn thôi, Thân đại ca lo hết. Đúng là con mèo nhỏ ham ăn!”
Tử La nghĩ: Ai! Coi như nàng đã gắn với cái tên mèo tham ăn này rồi.
Tử Thụ thấy Thận Diệc Phàm nhiệt tình như vậy, lại nghĩ thời gian còn sớm, vả lại Thận Diệc Phàm cũng nói lát nữa có thể đi cùng Mã chưởng quỹ, bọn họ không có lý do từ chối. Thế là Tử Thụ liền đồng ý đến Tụ Phương Trai ngồi một lát.
Tử Vi, A La cùng Tiểu Lục xuống xe bỏ. Tử Thụ, Tử Hiên buộc xe bỏ lại, sau đó mọi người đi theo Thần Diệc Phàm vào Tụ Phương Trai.
Trong nha gian của Tụ Phương Trai, Mã chưởng quỹ cùng tiểu nhị tên Tiểu Hỉ nhiệt tình rót trà, bưng bánh ngọt lên cho đám người Tử La. Thân Diệc Phàm gắp một miếng bánh ngọt bỏ vào đĩa cho Tử La, nói: “Lại nói, ta vẫn chưa chính thức cảm ơn mọi người. Công thức làm bánh kem của mọi người đã giúp chúng ta rất nhiều
“Nó không chỉ giúp Tụ Phương Trai chúng ta đứng đầu phần thi bánh ngọt trong đại hội mỹ thực của Phủ Thành, mà còn được một số quý nhân trong kinh thành yêu thích, giúp Tụ Phương Trai chúng ta mở rộng thị trường tới kinh thành. Lão tổ tông nhà chúng ta cũng rất thích ăn bánh đó. Có thể nói công thức làm bánh kem năm ngoái đã giúp ta nở mày nở mặt với gia tộc”
“Ta dùng trà thay rượu, mời các đệ muội một chén!” Thần Diệc Phàm nói xong, uống cạn chén trà.
“Thần đại ca, huynh khách khí rồi. Công thức làm bánh kem này có thể nổi tiếng như thế là do Thần đại ca có mắt nhìn, nhờ tay huynh mới phát huy hết giá trị, nó ở trong tay bọn đệ cũng chẳng có tiếng tăm gì?”
“Cho nên nói, những thành tựu này là Thần đại ca xứng đáng nhận được. Huống chi bọn đệ bán công thức cho huynh, huynh cũng trả tiền cho bọn đệ, thế nên, Thân đại ca không cần phải khách khí như vậy” Tử Thụ nói.
Thân Diệc Phàm thấy Tử Thụ nói vô cùng bình thản, hơn nữa mấy người Tử Vi, Tử Hiên cũng đồng tình như thế, không có vì lợi ích của bánh kem mà trở nên tham lam hay tiếc nuối vì mình đã bán công thức làm bánh dễ dàng như thế. Thấy vậy, Thần Diệc Phàm lại càng thêm có thiện cảm với huynh muội Tử La. Hắn càng thêm muốn kết giao với bọn họ.
Xem ra lúc trước khi hắn về Phủ Thành có căn dặn Mã trưởng quỹ giữ quan hệ tốt đẹp với huynh muội Tử La là quyết định sáng suốt.
“Mặc dù nói vậy, nhưng không bột sao gột nên hồ, không có công thức của mọi người, thì cho dù ta có bản lĩnh lớn cũng chẳng làm gì được. Thế nên ta vẫn muốn cảm tạ mọi người.” Thận Diệc Phàm nói càng thêm thật lòng!
Khách khí một phen, Thần Diệc Phàm chợt thấy tay Tiểu Lục cầm một con thỏ bằng vải, nhìn kỹ cũng không giống thỏ lắm, nhưng hắn nhìn là có thể đoán được, con vật bằng bông này là lấy hình tượng từ con thỏ. Trông vô cùng đáng yêu, ngay cả hắn nhìn thôi cũng cảm thấy thích.
“Đây là cái gì?” Thân Diệc Phàm chỉ con thỏ vải trong tay Tiểu Lục, tò mò hỏi.
“Đây là con thỏ bằng vải. Cái này A La vẽ ra rồi Đại tỷ làm tặng sinh nhật Tiểu Lục. Có điều nó không giống con thỏ thật lắm” Tử Hiên nói.
“Xin hỏi có thể cho ta xem một chút không?” Thận Diệc Phàm hỏi.
“Đương nhiên có thể!” Tử Thụ cầm con thỏ vải của Tiểu Lục đưa cho hắn. Thân Diệc Phàm cẩn thận nhìn con thỏ vải, càng xem càng thấy nó đặc biệt, rất đáng yêu. Chẳng trách Tiểu Lục thích như vậy, hắn nhìn cũng thích nữa là.
Hắn ngạc nhiên hỏi: “A La, con thỏ vải đáng yêu này là muội nghĩ ra ư?”
“Đúng vậy. Thân đại ca huynh thấy nó không giống thỏ à?” Tử La nói.
“Cũng giống thỏ một chút, A La sao muội nghĩ ra được vậy?” Thân Diệc Phàm hỏi.
“À, trước đây nhà bọn muội có một giời gian cung cấp thỏ cho Lưu Hương Lầu. Mỗi ngày Đại ca, Nhị ca đều lên núi đặt bẫy bắt thỏ về, muội cảm thấy thỏ rất đáng yêu, thế là sinh nhật Tiểu Lục liền vẽ một con thỏ, nhờ Đại tỷ làm tặng Tiểu Lục” Tử La giả vờ hồ đồ nói.
“Xem ra À La có năng khiếu về đấy” Thận Diệc Phàm cảm khái nói.
Hắn nghĩ đến chuyện phải tặng quà sinh nhật cho tiểu công tử của Tri phủ đại nhân, tâm tư chợt động: “Xin hỏi các muội có thể làm cho ta một con thỏ vải được không? Không dám giấu, ta đang phiền não chuyện tháng Tám phải chuẩn bị lễ vật tặng sinh nhật tiểu công tử của Tri phủ đại nhân đây”
“Ta vẫn chưa tìm được lễ vật ưng ý, giờ thấy con thỏ này dễ thương như vậy, cảm thấy rất thích hợp để tặng, hơn nữa cũng rất đặc biệt. Cho nên ta muốn nhờ các muội làm cho ta một con để tặng sinh nhật tiểu công tử nhà Tri phủ đại nhân, không biết các muối có thể làm giúp ta không?”
“Cái này không thành vấn đề, nhưng tặng con thỏ vải cho tiểu công tử có thích hợp không? Dù sao đây cũng không phải là thứ quý giá gì” Tử Thụ nói.
“Ha ha, Tử Thụ các đệ lo xa rồi! Tiểu công tử nhà Tri phủ tuổi cũng xấp xỉ Tiểu Lục. Tiểu Lục thích con thỏ vải này như vậy, ta tin tiểu công tử kia cũng sẽ thích. Hơn nữa tiểu công tử nhà Tri phủ đại nhân thì có đồ quý giá nào chưa thấy qua chứ. Chúng ta tặng lễ vật không cần thiết là phải quý giá, quan trọng là tiểu công tử kia có thích hay không. Ta cảm thấy tặng con thỏ vải rất thích hợp”
Tử Thụ nghi thấy cũng đúng, liền hỏi: “Vậy Thần đại ca bao giờ cần?”
“Cái này phải xem con thỏ làm mất bao lâu, không biết Tử Vi cô nương khi nào có thể làm?”
“Muội làm cho Tiểu Lục mất hai ngày. Có điều làm con thứ hai sẽ nhanh hơn, nhưng nếu huynh muốn tặng thì phải làm tỉ mỉ hơn một chút, cho nên cũng mất khoảng hai ngày” Tử Vi nghĩ ngợi rồi nói.
“Vậy được, Tử Vi cô nương, mong muội làm tinh xảo một chút. Bây giờ mới tháng Bảy, sinh nhật của tiểu công tử nhà Tri phủ đại nhân vào tháng Tám, không cần vội”
“Vậy đi, ngày mai ta bảo Mã chưởng quỹ mang vật liệu tới nhà các muội, không biết làm thỏ vải cần những thứ gì?” Thận Diệc Phàm nói.
“Cần vải và bống là được rồi” Tử Vi nói.
“Được, vậy lát nữa Vi cô nương cần vật liệu thế nào cứ nói với Mã chưởng quỹ, đến lúc đó ta nhất định sẽ tạ ơn Tử Vi cô nương cùng Tiểu A La.”
Tử La từ lúc thấy Thân Diệc Phàm có hứng thú với thỏ vải, nàng liền nghĩ đến thị trường đồ chơi bằng vải.
Ở hiện đại Tử La từng đi học về một thời gian, nàng cũng có hiểu biết về ký họa, phác họa, màu vẽ, cũng tin tưởng mình có thể vẽ được động vật hoạt hình này nọ.
Tử La biết nhà họ Thân trừ ẩm thực ra còn kinh doanh nhiều thứ khác, như ăn, mặc, ở, đi lại, tất cả mọi phương diện. Hơn nữa nghe Lưu Hoành nói, vải của Thân gia rất nổi tiếng ở Bạch Nhạc phủ bọn họ.
Tử La nghĩ nếu Thân Diệc Phàm có thể phát hiện cơ hội kinh doanh từ các món đồ chơi bằng vải thì tốt, như vậy nàng có thể nói chuyện hợp tác với bọn họ.
Thân Diệc Phàm nhìn thấy huynh muội Tử La thì vô cùng vui mừng, bước lên nói: “Tử Thụ, đã lâu không
gặp, các đệ đi đâu vậy? Có muốn vào Tụ Phương Trai2ngồi một lát không?”
“Thân thiếu gia, trùng hợp quá! Bọn đệ đang muốn đi dự tiệc đây” Tử Thụ chắp tay nói.
“Đã nói gọi ta Thần đại ca là được, sao cứ khách8khí như vậy chứ! A La làm sao vậy?” Thận Diệc Phàm thấy Tử La đắp chăn nằm trong lòng Tử Vi, liền hỏi.
Thân Diệc Phàm có ấn tượng với Tử La, cô6bé thông minh lanh lợi này thật sự khác biệt với mọi người.
Tử Thụ quay đầu nhìn Tử La đang say ngủ trong lòng Tử Vi, cười dịu dàng: “Hôm nay bọn đệ3dậy sớm quá, ngồi trên xe chưa tới nửa canh giờ A La liền ngủ thiếp đi”
Tử Vi thấy sắp đến Lưu Hương Lầu, mà giờ Thần Diệc Phàm lại nhắc tới Tử5La, liền đánh thức Tử La dậy: “A La, A La, dậy thôi!”
Tử La buồn ngủ dụi mắt, còn chưa định hình được đây là đâu, mơ màng hỏi: “Đây là đâu vậy?”
“A La, muội ngủ quên rồi à, chúng ta sắp tới Lưu Hương Lầu” Tử Đào nói.
“A La muội muội, đã lâu không gặp!” Thận Diệc Phàm cười nói.
“Thần đại ca?”
“Không ngờ A La muội muội còn nhớ Thần đại ca.” Thần Diệc Phàm thấy Tử La còn nhớ hắn, vô cùng vui vẻ, sau đó hỏi Tử Thụ: “Các đệ đi dự tiệc ở đâu vậy?”
“Bọn đệ đến Lưu Hương Lầu.” Tử Thụ nói.
“Thật trùng hợp, lát nữa Mã chưởng quỹ cũng thay mặt Tụ Phương Trai chúng ta đi tặng lễ vật cho Lưu Hương Lầu. Các đệ cũng đến Lưu Hương Lầu dự tiệc mừng Lưu thiếu gia thi đậu tú tài phải không?”
“Đúng vậy ạ.”
“Giờ còn sớm, hay là mọi người đến Tụ Phương Trai chúng ta ngồi một lát, tí nữa đi cùng Mã chưởng quỹ luôn?” Thần Diệc Phàm nhiệt tình đề nghị.
“Chuyện này...” Tử Thụ hơi do dự.
“Quyết định vậy đi, Thư Mặc, mau đi thông báo Mã chưởng quy chuẩn bị trà. Tụ Phương Trai gần đây lại có thêm mấy loại bánh ngọt mới, ta nhớ A La rất thích bánh ngọt. A La lát nữa muội có muốn ăn thử tất cả không?” Thân Diệc Phàm nhớ Tử La rất thích ăn bánh ngọt, liền hỏi Tử La.
Tử La không biết nói sao, trông nàng thích ăn đồ ngọt rõ ràng vậy à? Tại sao mọi người đều biết nàng thích ăn bánh ngọt vậy.
Chỉ cần nghĩ tới chuyện học trưởng nàng thầm mến năm xưa giờ lại dùng giọng điệu dỗ dành trẻ con nói chuyện với nàng, nàng liền thấy cả người không thoải mái.
Mặc dù nàng không còn thích học trưởng đó nữa, nhưng đây cũng được coi là một đoạn hồi ức thanh xuân tươi đẹp. Bây giờ học trưởng Thân Diệc Phàm nói chuyện với nàng kiểu đó, cảm thấy thật muốn khóc.
“Vâng ạ, vậy lát nữa A La ăn nhiều Thân đại ca đừng đau lòng nhé”
Tử La vốn là người nếu như người ta hỏi mình một câu, mình sẽ đáp lại một câu, mà người ta nhiệt tình như thế, nếu không nói gì đó thì không lễ phép cho lắm, nên đành nói thêm một câu nữa, nào biết Thận Diệc Phàm nghe xong lại cười lớn, nói: “A La, bụng muối nhỏ như thế, ăn được bao nhiều chứ. Lát nữa muội chỉ cần ăn thôi, Thân đại ca lo hết. Đúng là con mèo nhỏ ham ăn!”
Tử La nghĩ: Ai! Coi như nàng đã gắn với cái tên mèo tham ăn này rồi.
Tử Thụ thấy Thận Diệc Phàm nhiệt tình như vậy, lại nghĩ thời gian còn sớm, vả lại Thận Diệc Phàm cũng nói lát nữa có thể đi cùng Mã chưởng quỹ, bọn họ không có lý do từ chối. Thế là Tử Thụ liền đồng ý đến Tụ Phương Trai ngồi một lát.
Tử Vi, A La cùng Tiểu Lục xuống xe bỏ. Tử Thụ, Tử Hiên buộc xe bỏ lại, sau đó mọi người đi theo Thần Diệc Phàm vào Tụ Phương Trai.
Trong nha gian của Tụ Phương Trai, Mã chưởng quỹ cùng tiểu nhị tên Tiểu Hỉ nhiệt tình rót trà, bưng bánh ngọt lên cho đám người Tử La. Thân Diệc Phàm gắp một miếng bánh ngọt bỏ vào đĩa cho Tử La, nói: “Lại nói, ta vẫn chưa chính thức cảm ơn mọi người. Công thức làm bánh kem của mọi người đã giúp chúng ta rất nhiều
“Nó không chỉ giúp Tụ Phương Trai chúng ta đứng đầu phần thi bánh ngọt trong đại hội mỹ thực của Phủ Thành, mà còn được một số quý nhân trong kinh thành yêu thích, giúp Tụ Phương Trai chúng ta mở rộng thị trường tới kinh thành. Lão tổ tông nhà chúng ta cũng rất thích ăn bánh đó. Có thể nói công thức làm bánh kem năm ngoái đã giúp ta nở mày nở mặt với gia tộc”
“Ta dùng trà thay rượu, mời các đệ muội một chén!” Thần Diệc Phàm nói xong, uống cạn chén trà.
“Thần đại ca, huynh khách khí rồi. Công thức làm bánh kem này có thể nổi tiếng như thế là do Thần đại ca có mắt nhìn, nhờ tay huynh mới phát huy hết giá trị, nó ở trong tay bọn đệ cũng chẳng có tiếng tăm gì?”
“Cho nên nói, những thành tựu này là Thần đại ca xứng đáng nhận được. Huống chi bọn đệ bán công thức cho huynh, huynh cũng trả tiền cho bọn đệ, thế nên, Thân đại ca không cần phải khách khí như vậy” Tử Thụ nói.
Thân Diệc Phàm thấy Tử Thụ nói vô cùng bình thản, hơn nữa mấy người Tử Vi, Tử Hiên cũng đồng tình như thế, không có vì lợi ích của bánh kem mà trở nên tham lam hay tiếc nuối vì mình đã bán công thức làm bánh dễ dàng như thế. Thấy vậy, Thần Diệc Phàm lại càng thêm có thiện cảm với huynh muội Tử La. Hắn càng thêm muốn kết giao với bọn họ.
Xem ra lúc trước khi hắn về Phủ Thành có căn dặn Mã trưởng quỹ giữ quan hệ tốt đẹp với huynh muội Tử La là quyết định sáng suốt.
“Mặc dù nói vậy, nhưng không bột sao gột nên hồ, không có công thức của mọi người, thì cho dù ta có bản lĩnh lớn cũng chẳng làm gì được. Thế nên ta vẫn muốn cảm tạ mọi người.” Thận Diệc Phàm nói càng thêm thật lòng!
Khách khí một phen, Thần Diệc Phàm chợt thấy tay Tiểu Lục cầm một con thỏ bằng vải, nhìn kỹ cũng không giống thỏ lắm, nhưng hắn nhìn là có thể đoán được, con vật bằng bông này là lấy hình tượng từ con thỏ. Trông vô cùng đáng yêu, ngay cả hắn nhìn thôi cũng cảm thấy thích.
“Đây là cái gì?” Thân Diệc Phàm chỉ con thỏ vải trong tay Tiểu Lục, tò mò hỏi.
“Đây là con thỏ bằng vải. Cái này A La vẽ ra rồi Đại tỷ làm tặng sinh nhật Tiểu Lục. Có điều nó không giống con thỏ thật lắm” Tử Hiên nói.
“Xin hỏi có thể cho ta xem một chút không?” Thận Diệc Phàm hỏi.
“Đương nhiên có thể!” Tử Thụ cầm con thỏ vải của Tiểu Lục đưa cho hắn. Thân Diệc Phàm cẩn thận nhìn con thỏ vải, càng xem càng thấy nó đặc biệt, rất đáng yêu. Chẳng trách Tiểu Lục thích như vậy, hắn nhìn cũng thích nữa là.
Hắn ngạc nhiên hỏi: “A La, con thỏ vải đáng yêu này là muội nghĩ ra ư?”
“Đúng vậy. Thân đại ca huynh thấy nó không giống thỏ à?” Tử La nói.
“Cũng giống thỏ một chút, A La sao muội nghĩ ra được vậy?” Thân Diệc Phàm hỏi.
“À, trước đây nhà bọn muội có một giời gian cung cấp thỏ cho Lưu Hương Lầu. Mỗi ngày Đại ca, Nhị ca đều lên núi đặt bẫy bắt thỏ về, muội cảm thấy thỏ rất đáng yêu, thế là sinh nhật Tiểu Lục liền vẽ một con thỏ, nhờ Đại tỷ làm tặng Tiểu Lục” Tử La giả vờ hồ đồ nói.
“Xem ra À La có năng khiếu về đấy” Thận Diệc Phàm cảm khái nói.
Hắn nghĩ đến chuyện phải tặng quà sinh nhật cho tiểu công tử của Tri phủ đại nhân, tâm tư chợt động: “Xin hỏi các muội có thể làm cho ta một con thỏ vải được không? Không dám giấu, ta đang phiền não chuyện tháng Tám phải chuẩn bị lễ vật tặng sinh nhật tiểu công tử của Tri phủ đại nhân đây”
“Ta vẫn chưa tìm được lễ vật ưng ý, giờ thấy con thỏ này dễ thương như vậy, cảm thấy rất thích hợp để tặng, hơn nữa cũng rất đặc biệt. Cho nên ta muốn nhờ các muội làm cho ta một con để tặng sinh nhật tiểu công tử nhà Tri phủ đại nhân, không biết các muối có thể làm giúp ta không?”
“Cái này không thành vấn đề, nhưng tặng con thỏ vải cho tiểu công tử có thích hợp không? Dù sao đây cũng không phải là thứ quý giá gì” Tử Thụ nói.
“Ha ha, Tử Thụ các đệ lo xa rồi! Tiểu công tử nhà Tri phủ tuổi cũng xấp xỉ Tiểu Lục. Tiểu Lục thích con thỏ vải này như vậy, ta tin tiểu công tử kia cũng sẽ thích. Hơn nữa tiểu công tử nhà Tri phủ đại nhân thì có đồ quý giá nào chưa thấy qua chứ. Chúng ta tặng lễ vật không cần thiết là phải quý giá, quan trọng là tiểu công tử kia có thích hay không. Ta cảm thấy tặng con thỏ vải rất thích hợp”
Tử Thụ nghi thấy cũng đúng, liền hỏi: “Vậy Thần đại ca bao giờ cần?”
“Cái này phải xem con thỏ làm mất bao lâu, không biết Tử Vi cô nương khi nào có thể làm?”
“Muội làm cho Tiểu Lục mất hai ngày. Có điều làm con thứ hai sẽ nhanh hơn, nhưng nếu huynh muốn tặng thì phải làm tỉ mỉ hơn một chút, cho nên cũng mất khoảng hai ngày” Tử Vi nghĩ ngợi rồi nói.
“Vậy được, Tử Vi cô nương, mong muội làm tinh xảo một chút. Bây giờ mới tháng Bảy, sinh nhật của tiểu công tử nhà Tri phủ đại nhân vào tháng Tám, không cần vội”
“Vậy đi, ngày mai ta bảo Mã chưởng quỹ mang vật liệu tới nhà các muội, không biết làm thỏ vải cần những thứ gì?” Thận Diệc Phàm nói.
“Cần vải và bống là được rồi” Tử Vi nói.
“Được, vậy lát nữa Vi cô nương cần vật liệu thế nào cứ nói với Mã chưởng quỹ, đến lúc đó ta nhất định sẽ tạ ơn Tử Vi cô nương cùng Tiểu A La.”
Tử La từ lúc thấy Thân Diệc Phàm có hứng thú với thỏ vải, nàng liền nghĩ đến thị trường đồ chơi bằng vải.
Ở hiện đại Tử La từng đi học về một thời gian, nàng cũng có hiểu biết về ký họa, phác họa, màu vẽ, cũng tin tưởng mình có thể vẽ được động vật hoạt hình này nọ.
Tử La biết nhà họ Thân trừ ẩm thực ra còn kinh doanh nhiều thứ khác, như ăn, mặc, ở, đi lại, tất cả mọi phương diện. Hơn nữa nghe Lưu Hoành nói, vải của Thân gia rất nổi tiếng ở Bạch Nhạc phủ bọn họ.
Tử La nghĩ nếu Thân Diệc Phàm có thể phát hiện cơ hội kinh doanh từ các món đồ chơi bằng vải thì tốt, như vậy nàng có thể nói chuyện hợp tác với bọn họ.
Bình luận facebook