Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2741 Nói cho cùng chính là sợ.
Chỉ vậy mà thôi.
Lại nói tiếp, nếu một võ giả đỉnh cấp không tách rời thần hồn và thân thể, mặc dù Tô Minh đã học được mấy loại hồn kỹ, hơn nữa thần hồn của anh còn cực mạnh, nhưng trực tiếp muốn thông qua hồn kỹ để giết chết thần hồn trong thần hồn thức hải của đối phương vẫn là rất khó, bởi vì thần hồn thức hải của võ giả đỉnh cấp có đại trận phòng ngự, dùng để đề phòng đụng tới hồn tu.
Mà Ứng Kiền Khôn trước mặt đây, trên thực tế cường độ thần hồn cũng được, tuyệt đối mạnh hơn không ít so với những võ giả cùng cảnh giới, nhưng khi tách biệt thần hồn thức hải và thân thể thì chỉ là một cái bia ngắm sống trước mặt hồn kỹ của Tô Minh, là một bia ngắm sống có thể giết chết trong giây lát.
Tiếp theo, đạo hồn kiếm đó của Tô Minh quay trở lại thần hồn thức hải.
Cả quá trình nhanh đến mức đáng sợ, chợt lóe lên rồi biến mất, tựa như ảo giác, nhưng đủ để người ta kinh sợ tam sinh ngũ thế.
"...", Cố Hoàng Sí như bị sét đánh, đứng đờ ra tại chỗ, mãi lâu trong đầu vẫn chỉ là một mảng trống trơn, vô cùng khiếp sợ và chấn động, khiến ông như bị hóa đá.
Trong sự tĩnh mịch chết chóc.
Tô Minh tùy tiện nói về phía Ứng Hồn Phong, Ứng Cáp, Ứng Tư: "Ba vị hay là cùng lên đi?"
Rõ ràng trong đó có một lão quái vật siêu cấp Ứng Hồn Phong, nhưng ánh mắt hay ngữ khí hay thần thái của Tô Minh đều căn bản không hề coi Ứng Hồn Phong ra gì, tựa như, trong mắt Tô Minh, Ứng Hồn Phong, Ứng Cáp và Ứng Tư đều cùng một cấp bậc, đều giống như nhau, đều là rác rưởi có thể tùy tiện giết chết như Ứng Kiền Khôn.
"Người thanh niên, quá ngang ngược sẽ dễ chết sớm đấy", giọng nói già nua của Ứng Hồn Phong âm vang có lực, ánh mắt đục ngầu nhìn chằm chằm vào Tô Minh, gằn từng chữ nói.
Ứng Tư và Ứng Cáp dù còn trẻ tuổi hết sức nông nổi, sắc mặt đỏ bừng lên, hận không thể trực tiếp ra tay, nhưng cuối cùng vẫn có đầu óc, dù hai người không muốn tin nhưng thực tế là tên oắt con đến từ nền văn minh cấp thấp cực kỳ tùy tiện liều lĩnh trước mắt đây vừa nãy đã thuấn sát trưởng lão Ứng Kiền Khôn.
Chỉ dựa vào chút chiến tích này thôi, dù hai người cũng kiêu ngạo đến cực điểm, cũng là những yêu nghiệt chí cường, nhưng giờ phút nãy cũng không dám có bất cứ dị động nào, thậm chí hai người còn hướng đến dựa vào Ứng Hồn Phong.
"Cầu chết sớm", Tô Minh lại thực hiện động tác xin mời đối với Ứng Hồn Phong.
Ngay lập tức, không khí toàn trường lại lần nữa rơi vào nông nỗi cực kỳ cứng nhắc.
Tô Minh quá đỗi mạnh mẽ.
Ứng Hồn Phong trầm mặc rồi.
Ông ta cũng rất khó để tin được vào sự hăm dọa của Tô Minh, nhưng thực tế Tô Minh đâu chỉ dừng lại ở việc hăm dọa mà còn suýt chút nữa là trực tiếp giẵm lên mặt ông ta rồi phun nước miếng rồi.
Thân là Thái Thượng trưởng lão nhà họ Ứng ở nền văn minh cấp bảy đứng đầu, đã sống mấy tỷ năm tuổi rồi, nào đã từng bị sỉ nhục và áp bức như vậy qua bao giờ?
Dù là tâm cảnh của Ứng Hồn Phong đã đạt tới trình độ thành người thiên cổ thì lúc này cảm xúc cũng đang dao động có chút kịch liệt.
Nhưng điều khiến người khác vô cùng vô cùng bất ngờ đó là đâu chỉ như vậy, Ứng Hồn Phong lại không trực tiếp ra tay, thậm chí còn không nổi giận với Tô Minh.
Nói cho cùng chính là sợ.
Lại nói tiếp, nếu một võ giả đỉnh cấp không tách rời thần hồn và thân thể, mặc dù Tô Minh đã học được mấy loại hồn kỹ, hơn nữa thần hồn của anh còn cực mạnh, nhưng trực tiếp muốn thông qua hồn kỹ để giết chết thần hồn trong thần hồn thức hải của đối phương vẫn là rất khó, bởi vì thần hồn thức hải của võ giả đỉnh cấp có đại trận phòng ngự, dùng để đề phòng đụng tới hồn tu.
Mà Ứng Kiền Khôn trước mặt đây, trên thực tế cường độ thần hồn cũng được, tuyệt đối mạnh hơn không ít so với những võ giả cùng cảnh giới, nhưng khi tách biệt thần hồn thức hải và thân thể thì chỉ là một cái bia ngắm sống trước mặt hồn kỹ của Tô Minh, là một bia ngắm sống có thể giết chết trong giây lát.
Tiếp theo, đạo hồn kiếm đó của Tô Minh quay trở lại thần hồn thức hải.
Cả quá trình nhanh đến mức đáng sợ, chợt lóe lên rồi biến mất, tựa như ảo giác, nhưng đủ để người ta kinh sợ tam sinh ngũ thế.
"...", Cố Hoàng Sí như bị sét đánh, đứng đờ ra tại chỗ, mãi lâu trong đầu vẫn chỉ là một mảng trống trơn, vô cùng khiếp sợ và chấn động, khiến ông như bị hóa đá.
Trong sự tĩnh mịch chết chóc.
Tô Minh tùy tiện nói về phía Ứng Hồn Phong, Ứng Cáp, Ứng Tư: "Ba vị hay là cùng lên đi?"
Rõ ràng trong đó có một lão quái vật siêu cấp Ứng Hồn Phong, nhưng ánh mắt hay ngữ khí hay thần thái của Tô Minh đều căn bản không hề coi Ứng Hồn Phong ra gì, tựa như, trong mắt Tô Minh, Ứng Hồn Phong, Ứng Cáp và Ứng Tư đều cùng một cấp bậc, đều giống như nhau, đều là rác rưởi có thể tùy tiện giết chết như Ứng Kiền Khôn.
"Người thanh niên, quá ngang ngược sẽ dễ chết sớm đấy", giọng nói già nua của Ứng Hồn Phong âm vang có lực, ánh mắt đục ngầu nhìn chằm chằm vào Tô Minh, gằn từng chữ nói.
Ứng Tư và Ứng Cáp dù còn trẻ tuổi hết sức nông nổi, sắc mặt đỏ bừng lên, hận không thể trực tiếp ra tay, nhưng cuối cùng vẫn có đầu óc, dù hai người không muốn tin nhưng thực tế là tên oắt con đến từ nền văn minh cấp thấp cực kỳ tùy tiện liều lĩnh trước mắt đây vừa nãy đã thuấn sát trưởng lão Ứng Kiền Khôn.
Chỉ dựa vào chút chiến tích này thôi, dù hai người cũng kiêu ngạo đến cực điểm, cũng là những yêu nghiệt chí cường, nhưng giờ phút nãy cũng không dám có bất cứ dị động nào, thậm chí hai người còn hướng đến dựa vào Ứng Hồn Phong.
"Cầu chết sớm", Tô Minh lại thực hiện động tác xin mời đối với Ứng Hồn Phong.
Ngay lập tức, không khí toàn trường lại lần nữa rơi vào nông nỗi cực kỳ cứng nhắc.
Tô Minh quá đỗi mạnh mẽ.
Ứng Hồn Phong trầm mặc rồi.
Ông ta cũng rất khó để tin được vào sự hăm dọa của Tô Minh, nhưng thực tế Tô Minh đâu chỉ dừng lại ở việc hăm dọa mà còn suýt chút nữa là trực tiếp giẵm lên mặt ông ta rồi phun nước miếng rồi.
Thân là Thái Thượng trưởng lão nhà họ Ứng ở nền văn minh cấp bảy đứng đầu, đã sống mấy tỷ năm tuổi rồi, nào đã từng bị sỉ nhục và áp bức như vậy qua bao giờ?
Dù là tâm cảnh của Ứng Hồn Phong đã đạt tới trình độ thành người thiên cổ thì lúc này cảm xúc cũng đang dao động có chút kịch liệt.
Nhưng điều khiến người khác vô cùng vô cùng bất ngờ đó là đâu chỉ như vậy, Ứng Hồn Phong lại không trực tiếp ra tay, thậm chí còn không nổi giận với Tô Minh.
Nói cho cùng chính là sợ.
Bình luận facebook