Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2744 Đúng là nằm ngoài dự liệu của Tô Minh.
*Chương có nội dung hình ảnh
Thấy Ứng Hồn Phong không nói gì, Huyền Diễm Kình khinh miệt mỉm cười, sau đó quay đầu nhìn về phía Tô Minh, bèn vỗ vỗ bả vai của Tô Minh: "Ha ha ha, nhóc con, lão già này rất thích cậu, cậu giỏi lắm".
Diễm Huyền Kình không phải dạng tính cách sắc sảo lanh lợi, mà là người có cảm xúc hay tâm tư gì đều sẽ hiện lên trên mặt.
Rất thẳng thắn, cũng rất phù hợp với võ giả thuộc tính hỏa có tính cách hùng hổ sôi động.
Bản thân Tô Minh cũng rất thích giao lưu với những người có tính cách như vậy.
"Tiền bối".
"Ha ha ha, nhóc con, sau này, cậu chính là một thành viên của Chúng Sinh các, nếu như cậu muốn thì sẽ là đệ tử của lão phu, đệ tử duy nhất", Diễm Huyền Kình càng nhìn Tô Minh thì càng thích. Nói thực, cả đời Diễm Huyền Kình không biết bao nhiêu lần muốn tìm một đồ đệ để truyền thừa võ đạo của mình, nhưng mắt nhìn của ông ta quá cao, cao đến một mức độ nực cười. Cho nên, trong cả Chúng Sinh các, những Thái Thượng trưởng lão khác cũng được, các các chủ khác cũng được, sớm đã có đệ tử của mình rồi, chỉ còn ông ta là chưa có. Lần này, gặp được Tô Minh, trong mắt Diễm Huyền Kình, đây tuyệt đối là do ông trời thương ông ta, tặng đến cho ông ta một đồ nhi hoàn hảo.
"Cho tôi suy nghĩ một chút", Tô Minh cười khổ nói, bản thân bây giờ đã có không ít sư tôn rồi...
Có điều, đối phương rất chân thành, cho nên Tô Minh vẫn thật sự suy nghĩ cân nhắc.
Dù sao, mấy ngày này, thông qua Mạc Châm Sơn, anh đã biết được rõ ràng, gia nhập Chúng Sinh các, tiến vào bí cảnh Chúng Sinh đối với bản thân anh mà nói sẽ là một chuyện rất quan trọng, thậm chí còn có thể lần nữa giúp bản thân lột xác. Đương nhiên, điều quan trọng nhất vẫn là hiện tại khá hợp với ông già này.
"Vậy cậu suy nghĩ sớm đi, lão phu biết cậu chắc đã có vài vị sư tôn khác rồi, việc này đều không quan trọng, ai nói sư tôn chỉ có thể có một người?", Diễm Huyền Kình không nhịn được khuyên một câu: "Lão phu không chém gió đâu, nhóc con nhà cậu đó! Về mặt thân thể, về mặt võ đạo, thậm chí về mặt hồn đạo đều có tạo hóa không thể tin nổi. Nhưng về mặt tính hỏa, mặc dù cũng rất lợi hại, nhưng vẫn còn hơi kém một chút, cậu trở thành đệ tử của lão phu, lão phu không dám nói có thể giúp cậu được về các phương diện khác, nhưng về mặt phương diện hỏa thì lão phu tuyệt đối là đỉnh cấp trong đỉnh cấp".
Lão già Diễm Huyền Kình đúng là có mắt nhìn thật, vừa nhìn một cái là đã có thể nhìn ra rồi.
Đúng là nằm ngoài dự liệu của Tô Minh.
Đúng thế! Thái U Hỏa của mình mặc dù đã đến cấp bậc mệnh hỏa, đã khủng khiếp đến mức khiến người khác khiếp sợ nhưng so với kiếm nguyên phát triển trong cơ thể mình thì vẫn còn kém chút. Điều này cũng do một điều kiện quyết định. Nếu Thái U Hỏa muốn tiếp tục tiến về trước thì cần nuốt trọn nhiều hỏa chủng hơn. Thử hỏi, trên thế gian này ở đâu có được nhiều hỏa chủng đẳng cấp thế chứ?
Còn có phải Diễm Huyền Kình đang khoác lác hay không thì Tô Minh không có gì nghi ngờ.
Trong lúc Diễm Huyền Kình xuất hiện thì anh có thể cảm nhận được Thái U Hỏa trong cơ thể mình có chút dao động. Nói một cách chính xác là sợ hãi và kiêng kị. Hiển nhiên, Diễm Huyền Kình nắm rõ về võ đạo và thuộc tính hỏa hơn hẳn mình.
Tô Minh và Diễm Huyền Kình nói chuyện như này dường như quên mất sự tồn tại của đám Ứng Hồn Phong. Nhất thời, sắc mặt Ứng Hồn Phong tức giận đến nỗi đỏ ửng.
Từ lúc nào mà nhà họ Ứng bị đối xử như này?
Từ bao giờ Ứng Hồn Phong bị phớt lờ như vậy?
Cũng may, sau trăm hơi thở…
“Sao lại giống như khúc gỗ vậy? Rốt cuộc là quyết định như thế nào đây? Lựa chọn thế nào thì nói đi!”, Diễm Huyền Kình hừ lạnh một tiếng, có chút không nhẫn nại được. Ông ta ghét nhất là người lề mề.
“Tôi là Ứng Hồn Phong của nhà họ Ứng, có thể nể mặt chút không? Ông nhất định muốn tham gia sao?”, Ứng Hồn Phong buồn bực, nói.
“Thể diện của ông không đáng tiền đâu, vì vậy tôi không nể mặt được”, Diễm Huyền Kình không suy nghĩ mà đáp lại, thật sự thấy coi thường.
Xem ảnh 1
Thấy Ứng Hồn Phong không nói gì, Huyền Diễm Kình khinh miệt mỉm cười, sau đó quay đầu nhìn về phía Tô Minh, bèn vỗ vỗ bả vai của Tô Minh: "Ha ha ha, nhóc con, lão già này rất thích cậu, cậu giỏi lắm".
Diễm Huyền Kình không phải dạng tính cách sắc sảo lanh lợi, mà là người có cảm xúc hay tâm tư gì đều sẽ hiện lên trên mặt.
Rất thẳng thắn, cũng rất phù hợp với võ giả thuộc tính hỏa có tính cách hùng hổ sôi động.
Bản thân Tô Minh cũng rất thích giao lưu với những người có tính cách như vậy.
"Tiền bối".
"Ha ha ha, nhóc con, sau này, cậu chính là một thành viên của Chúng Sinh các, nếu như cậu muốn thì sẽ là đệ tử của lão phu, đệ tử duy nhất", Diễm Huyền Kình càng nhìn Tô Minh thì càng thích. Nói thực, cả đời Diễm Huyền Kình không biết bao nhiêu lần muốn tìm một đồ đệ để truyền thừa võ đạo của mình, nhưng mắt nhìn của ông ta quá cao, cao đến một mức độ nực cười. Cho nên, trong cả Chúng Sinh các, những Thái Thượng trưởng lão khác cũng được, các các chủ khác cũng được, sớm đã có đệ tử của mình rồi, chỉ còn ông ta là chưa có. Lần này, gặp được Tô Minh, trong mắt Diễm Huyền Kình, đây tuyệt đối là do ông trời thương ông ta, tặng đến cho ông ta một đồ nhi hoàn hảo.
"Cho tôi suy nghĩ một chút", Tô Minh cười khổ nói, bản thân bây giờ đã có không ít sư tôn rồi...
Có điều, đối phương rất chân thành, cho nên Tô Minh vẫn thật sự suy nghĩ cân nhắc.
Dù sao, mấy ngày này, thông qua Mạc Châm Sơn, anh đã biết được rõ ràng, gia nhập Chúng Sinh các, tiến vào bí cảnh Chúng Sinh đối với bản thân anh mà nói sẽ là một chuyện rất quan trọng, thậm chí còn có thể lần nữa giúp bản thân lột xác. Đương nhiên, điều quan trọng nhất vẫn là hiện tại khá hợp với ông già này.
"Vậy cậu suy nghĩ sớm đi, lão phu biết cậu chắc đã có vài vị sư tôn khác rồi, việc này đều không quan trọng, ai nói sư tôn chỉ có thể có một người?", Diễm Huyền Kình không nhịn được khuyên một câu: "Lão phu không chém gió đâu, nhóc con nhà cậu đó! Về mặt thân thể, về mặt võ đạo, thậm chí về mặt hồn đạo đều có tạo hóa không thể tin nổi. Nhưng về mặt tính hỏa, mặc dù cũng rất lợi hại, nhưng vẫn còn hơi kém một chút, cậu trở thành đệ tử của lão phu, lão phu không dám nói có thể giúp cậu được về các phương diện khác, nhưng về mặt phương diện hỏa thì lão phu tuyệt đối là đỉnh cấp trong đỉnh cấp".
Lão già Diễm Huyền Kình đúng là có mắt nhìn thật, vừa nhìn một cái là đã có thể nhìn ra rồi.
Đúng là nằm ngoài dự liệu của Tô Minh.
Đúng thế! Thái U Hỏa của mình mặc dù đã đến cấp bậc mệnh hỏa, đã khủng khiếp đến mức khiến người khác khiếp sợ nhưng so với kiếm nguyên phát triển trong cơ thể mình thì vẫn còn kém chút. Điều này cũng do một điều kiện quyết định. Nếu Thái U Hỏa muốn tiếp tục tiến về trước thì cần nuốt trọn nhiều hỏa chủng hơn. Thử hỏi, trên thế gian này ở đâu có được nhiều hỏa chủng đẳng cấp thế chứ?
Còn có phải Diễm Huyền Kình đang khoác lác hay không thì Tô Minh không có gì nghi ngờ.
Trong lúc Diễm Huyền Kình xuất hiện thì anh có thể cảm nhận được Thái U Hỏa trong cơ thể mình có chút dao động. Nói một cách chính xác là sợ hãi và kiêng kị. Hiển nhiên, Diễm Huyền Kình nắm rõ về võ đạo và thuộc tính hỏa hơn hẳn mình.
Tô Minh và Diễm Huyền Kình nói chuyện như này dường như quên mất sự tồn tại của đám Ứng Hồn Phong. Nhất thời, sắc mặt Ứng Hồn Phong tức giận đến nỗi đỏ ửng.
Từ lúc nào mà nhà họ Ứng bị đối xử như này?
Từ bao giờ Ứng Hồn Phong bị phớt lờ như vậy?
Cũng may, sau trăm hơi thở…
“Sao lại giống như khúc gỗ vậy? Rốt cuộc là quyết định như thế nào đây? Lựa chọn thế nào thì nói đi!”, Diễm Huyền Kình hừ lạnh một tiếng, có chút không nhẫn nại được. Ông ta ghét nhất là người lề mề.
“Tôi là Ứng Hồn Phong của nhà họ Ứng, có thể nể mặt chút không? Ông nhất định muốn tham gia sao?”, Ứng Hồn Phong buồn bực, nói.
“Thể diện của ông không đáng tiền đâu, vì vậy tôi không nể mặt được”, Diễm Huyền Kình không suy nghĩ mà đáp lại, thật sự thấy coi thường.
Xem ảnh 1
Bình luận facebook