Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2753 Chỉ có một chiếc bàn
*Chương có nội dung hình ảnh
Bên ngoài đại điện Chúng Sinh đều là màu vàng xanh lấp lánh, vô cùng hoành tránh khiến người khác không thể tưởng tượng. Nhưng khi đi vào trong thì tối om, hơn nữa vừa nhìn thì thấy đại điện không lớn, không khí cũng trầm lặng.
Tông màu vàng đậm kết hợp với đèn mà ánh sáng mờ ảo, không có vũ công ca hát nhảy múa như tưởng tượng, cũng không có những bàn ăn xa xỉ. Ngược lại rất bình thường, rất thanh đạm.
Chỉ có một chiếc bàn. Đúng vậy, chỉ có một bàn tròn bằng gỗ vô cùng lớn. Một bàn này mà dường như chiếm cả nửa đại điện rồi.
Bên cạnh bàn là những hàng ghế. Tô Minh thử đếm thì có hơn 300 chỗ ngồi. Lúc này, dường như đều ngồi kín cả.
Ngoài ra, chiếc ghế hướng ra phía cửa chính rõ ràng khác với những chiếc ghế khác. Nói một cách chuẩn xác hơn là nó to hơn, tinh xảo hơn nhưng vẫn còn trống, tạm thời chưa có ai ngồi.
Tô Minh và Mạc Thanh Nhạn đi vào trong, đầu tiên là có 300 đôi mắt nhìn về phía hai người. Ánh mắt của mọi người đều với kiểu thăm dò.
“Hai người là đệ tử của lão Diễm? Đúng là khiến người khác ngưỡng mộ. Nghe nói lão Diễm là thái thượng trưởng lão mạnh nhất trong Chúng Sinh các, tầm nhìn hơn người, yêu cầu rất cao. Hàng tỷ năm nay ông ấy chưa thu nhận đệ tử nào. Chắc hẳn hai vị phải xuất sắc lắm, nếu không thì làm sao lọt vào mắt xanh của lão Diễm được?”, trong lúc yên tĩnh đột nhiên có người lên tiếng. Người này có tướng mạo tuấn tú, da trắng phát khiếp, có chút u ám. Mặc dù mặt mang theo nụ cười hiền hòa nhưng sâu thẳm ánh mắt là vẻ khó đoán. Bộ đồ tối mà người này mặc càng khiến người khác thấy khí chất vô cùng nguy hiểm và kỳ dị.
Tô Minh và Mạc Thanh Nhạn tìm hai chỗ ngồi trống rồi ngồi vào.
Vừa ngồi vào…
“Hừm! Bữa tiệc hôm nay mà cũng dám đến muộn. Không biết là kẻ ngu dốt hay kẻ nào to gan đến vậy?”, lại có người nói nhưng trong giọng nói đầy vẻ lạnh lùng và tàn nhẫn.
Người nói là người mặc áo bào màu đỏ, khí thế ngút ngàn. Kể cả hắn ta đã thu lại khí tức nhưng vừa nhìn đã cho người ta cảm giác khó thở.
Tô Minh quét nhìn người này một cái nhưng cũng không nói gì.
“Thực lực… Mạnh quá!”, sau khi ngồi xuống, Mạc Thanh Nhạn thầm nói với Tô Minh, giọng nói vô cùng căng thẳng.
Ba trăm người ở đây đều là người trẻ tuổi, chưa ai vượt quá 100 triệu tuổi. Đến nền văn minh cấp bảy thì dưới 100 triệu tuổi đều được coi là người trẻ tuổi. Nhưng những người ở đây, lớn tuổi nhất cũng không có ai hơn 30 triệu tuổi, không những thuộc lứa thanh niên mà còn được coi là rất trẻ.
Nhưng những người này không ai thực lực kém cả. Nói ngay hai người lên tiếng ban nãy, người con trai mặc áo đen 13 triệu tuổi, thực lực ở cảnh giới Hồng Mông, đúng là dọa người. Ở cảnh giới này mà ở nền văn minh cấp bảy thì có thể đảm nhận cấp bậc trưởng lão rồi, còn là trưởng lão đứng ở vị trí top đầu.
Còn người mặc áo đỏ ở cảnh giới Hồng Mông tầng hai.
Hơn nữa có thể chắc chắn là tất cả mọi người trong đại điện đều có thực lực vượt xa cảnh giới của chính mình.
Tất nhiên, người áo đỏ và áo đen cũng coi là người xuất sắc trong 300 người ở đây, có thể coi là đẳng cấp nhất. Những người còn lại đều ở cảnh giới Hồng Thiên tầng năm đến tầng chín.
“Người anh em! Các người đúng là đệ tử của lão Diễm sao?”, đột nhiên người con trai ở bên trái Tô Minh nhỏ giọng hỏi với vẻ tò mò.
Bên phải Tô Minh là Mạc Thanh Nhạn, còn người con trai bên trái Tô Minh đột nhiên lên tiếng.
Người này không cao, ngoại hình khá già dặn nhưng hai mắt linh động, tràn đầy vẻ tò mò.
“Đúng vậy!”, Tô Minh gật đầu.
“Làm quen chút nha! Tôi là Ngô Lũng, là đệ tử thứ ba của Nhị trưởng lão Chúng Sinh các”, người con trai nói, có vẻ hòa đồng.
“Tôi là Tô Minh! Cô ấy là Mạc Thanh Nhạn”.
“Tô huynh! Anh mới 10000 tuổi, đúng là trẻ quá mức”, Ngô Lũng có chút khâm phục, nói: “Mặc dù chỉ ở cảnh giới bán bộ Hồng Minh nhưng vẫn là yêu nghiệt nhất ở đây bởi vì anh quá trẻ. Hồi tôi trẻ như anh thì tôi không được thế đâu”.
Tô Minh chỉ cười, cảm thấy Ngô Lũng tâm địa không xấu, chắc cũng không phải người xấu. Chỉ có điều nói hơi nhiều.
“Nhưng vào bí cảnh không nhìn vào thiên phú võ đạo thôi đâu. Thậm chí, càng có thiên phú võ đạo cao thì càng bị ghét. Mâu thuẫn nội bộ của Chúng Sinh các ghê lắm”, giọng nói Ngô Lũng trầm xuống: “Người con trai áo đỏ tên là Tiêu Hoành, là đại đệ tử của lão Hứa. Lão Hứa là thái thượng trưởng lão nhưng xếp hạng không bằng lão Diễm. Lão Diễm từng tát lão Hứa trước mặt mọi người ở Chúng Sinh các, mối thù rất sâu đậm. Vì vậy, Tiêu Hoành nhằm vào anh cũng là dễ hiểu. Tạm thời anh cứ nhẫn nại chút, đừng kích động, nếu không thì Tiêu Hoành nhất định sẽ ra tay đấy. Buổi tiệc hôm nay bề ngoài là đến phát chìa khóa nhưng không cấm chém giết, thậm chí đây còn là điều dự bị. Nếu không thì anh có thể ngầm quan sát Các chủ dựa vào cái gì để phân chìa khóa ở cấp bậc hoàng phẩm, địa phẩm, thiên phẩm, thần phẩm”.
Bên ngoài đại điện Chúng Sinh đều là màu vàng xanh lấp lánh, vô cùng hoành tránh khiến người khác không thể tưởng tượng. Nhưng khi đi vào trong thì tối om, hơn nữa vừa nhìn thì thấy đại điện không lớn, không khí cũng trầm lặng.
Tông màu vàng đậm kết hợp với đèn mà ánh sáng mờ ảo, không có vũ công ca hát nhảy múa như tưởng tượng, cũng không có những bàn ăn xa xỉ. Ngược lại rất bình thường, rất thanh đạm.
Chỉ có một chiếc bàn. Đúng vậy, chỉ có một bàn tròn bằng gỗ vô cùng lớn. Một bàn này mà dường như chiếm cả nửa đại điện rồi.
Bên cạnh bàn là những hàng ghế. Tô Minh thử đếm thì có hơn 300 chỗ ngồi. Lúc này, dường như đều ngồi kín cả.
Ngoài ra, chiếc ghế hướng ra phía cửa chính rõ ràng khác với những chiếc ghế khác. Nói một cách chuẩn xác hơn là nó to hơn, tinh xảo hơn nhưng vẫn còn trống, tạm thời chưa có ai ngồi.
Tô Minh và Mạc Thanh Nhạn đi vào trong, đầu tiên là có 300 đôi mắt nhìn về phía hai người. Ánh mắt của mọi người đều với kiểu thăm dò.
“Hai người là đệ tử của lão Diễm? Đúng là khiến người khác ngưỡng mộ. Nghe nói lão Diễm là thái thượng trưởng lão mạnh nhất trong Chúng Sinh các, tầm nhìn hơn người, yêu cầu rất cao. Hàng tỷ năm nay ông ấy chưa thu nhận đệ tử nào. Chắc hẳn hai vị phải xuất sắc lắm, nếu không thì làm sao lọt vào mắt xanh của lão Diễm được?”, trong lúc yên tĩnh đột nhiên có người lên tiếng. Người này có tướng mạo tuấn tú, da trắng phát khiếp, có chút u ám. Mặc dù mặt mang theo nụ cười hiền hòa nhưng sâu thẳm ánh mắt là vẻ khó đoán. Bộ đồ tối mà người này mặc càng khiến người khác thấy khí chất vô cùng nguy hiểm và kỳ dị.
Tô Minh và Mạc Thanh Nhạn tìm hai chỗ ngồi trống rồi ngồi vào.
Vừa ngồi vào…
“Hừm! Bữa tiệc hôm nay mà cũng dám đến muộn. Không biết là kẻ ngu dốt hay kẻ nào to gan đến vậy?”, lại có người nói nhưng trong giọng nói đầy vẻ lạnh lùng và tàn nhẫn.
Người nói là người mặc áo bào màu đỏ, khí thế ngút ngàn. Kể cả hắn ta đã thu lại khí tức nhưng vừa nhìn đã cho người ta cảm giác khó thở.
Tô Minh quét nhìn người này một cái nhưng cũng không nói gì.
“Thực lực… Mạnh quá!”, sau khi ngồi xuống, Mạc Thanh Nhạn thầm nói với Tô Minh, giọng nói vô cùng căng thẳng.
Ba trăm người ở đây đều là người trẻ tuổi, chưa ai vượt quá 100 triệu tuổi. Đến nền văn minh cấp bảy thì dưới 100 triệu tuổi đều được coi là người trẻ tuổi. Nhưng những người ở đây, lớn tuổi nhất cũng không có ai hơn 30 triệu tuổi, không những thuộc lứa thanh niên mà còn được coi là rất trẻ.
Nhưng những người này không ai thực lực kém cả. Nói ngay hai người lên tiếng ban nãy, người con trai mặc áo đen 13 triệu tuổi, thực lực ở cảnh giới Hồng Mông, đúng là dọa người. Ở cảnh giới này mà ở nền văn minh cấp bảy thì có thể đảm nhận cấp bậc trưởng lão rồi, còn là trưởng lão đứng ở vị trí top đầu.
Còn người mặc áo đỏ ở cảnh giới Hồng Mông tầng hai.
Hơn nữa có thể chắc chắn là tất cả mọi người trong đại điện đều có thực lực vượt xa cảnh giới của chính mình.
Tất nhiên, người áo đỏ và áo đen cũng coi là người xuất sắc trong 300 người ở đây, có thể coi là đẳng cấp nhất. Những người còn lại đều ở cảnh giới Hồng Thiên tầng năm đến tầng chín.
“Người anh em! Các người đúng là đệ tử của lão Diễm sao?”, đột nhiên người con trai ở bên trái Tô Minh nhỏ giọng hỏi với vẻ tò mò.
Bên phải Tô Minh là Mạc Thanh Nhạn, còn người con trai bên trái Tô Minh đột nhiên lên tiếng.
Người này không cao, ngoại hình khá già dặn nhưng hai mắt linh động, tràn đầy vẻ tò mò.
“Đúng vậy!”, Tô Minh gật đầu.
“Làm quen chút nha! Tôi là Ngô Lũng, là đệ tử thứ ba của Nhị trưởng lão Chúng Sinh các”, người con trai nói, có vẻ hòa đồng.
“Tôi là Tô Minh! Cô ấy là Mạc Thanh Nhạn”.
“Tô huynh! Anh mới 10000 tuổi, đúng là trẻ quá mức”, Ngô Lũng có chút khâm phục, nói: “Mặc dù chỉ ở cảnh giới bán bộ Hồng Minh nhưng vẫn là yêu nghiệt nhất ở đây bởi vì anh quá trẻ. Hồi tôi trẻ như anh thì tôi không được thế đâu”.
Tô Minh chỉ cười, cảm thấy Ngô Lũng tâm địa không xấu, chắc cũng không phải người xấu. Chỉ có điều nói hơi nhiều.
“Nhưng vào bí cảnh không nhìn vào thiên phú võ đạo thôi đâu. Thậm chí, càng có thiên phú võ đạo cao thì càng bị ghét. Mâu thuẫn nội bộ của Chúng Sinh các ghê lắm”, giọng nói Ngô Lũng trầm xuống: “Người con trai áo đỏ tên là Tiêu Hoành, là đại đệ tử của lão Hứa. Lão Hứa là thái thượng trưởng lão nhưng xếp hạng không bằng lão Diễm. Lão Diễm từng tát lão Hứa trước mặt mọi người ở Chúng Sinh các, mối thù rất sâu đậm. Vì vậy, Tiêu Hoành nhằm vào anh cũng là dễ hiểu. Tạm thời anh cứ nhẫn nại chút, đừng kích động, nếu không thì Tiêu Hoành nhất định sẽ ra tay đấy. Buổi tiệc hôm nay bề ngoài là đến phát chìa khóa nhưng không cấm chém giết, thậm chí đây còn là điều dự bị. Nếu không thì anh có thể ngầm quan sát Các chủ dựa vào cái gì để phân chìa khóa ở cấp bậc hoàng phẩm, địa phẩm, thiên phẩm, thần phẩm”.
Bình luận facebook