Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2757 Bốn ly là đã hết sức rồi.
“Mời!”, Tô Minh mỉm cười nói với Lôi Sùng. Sau khi anh uống một ly thì uống tiếp năm ly nữa nên Lôi Sùng cũng phải theo thôi, không phải sao? Ngoài ra, theo như cách nói trước đó của Lôi Sùng thì thậm chí hắn ta còn nên uống một mạch hai mươi ly rượu mới đúng.
“Tôi… Tôi…”, Lôi Sùng đỏ ửng mặt, hoảng loạn, thật sự hoảng loạn.
Khoan chưa nói đến chuyện bốc phét, cược uống hai mươi ly, chỉ nói năm ly phải theo Tô Minh này thôi thì chắc hắn ta cũng phải hôn mê ba, bốn năm rồi.
Vậy thì sẽ bỏ lỡ mất bí cảnh Chúng Sinh sẽ bắt đầu sau mấy ngày nữa.
Không chỉ có vậy, còn làm tổn thương nghiêm trọng căn cơ võ đạo nữa.
“Tôi gì mà tôi hả? Hối hận rồi sao?”, Tô Minh nheo mắt, nhìn chằm chằm Lôi Sùng với vẻ nguy hiểm.
Lôi Sùng bị Tô Minh nhìn chằm chằm như thế thì liền có cảm giác như máu huyết cả người đều lạnh đi.
Trực giác nói cho hắn ta biết, Tô Minh có năng lực giết chết mình, mặc dù chuyện này rất hoang đường nhưng Tô Minh uống liền một mạch sáu ly rượu Tiên Mộng như thế chẳng phải càng hoang đường hơn sao?
Lôi Sùng run tay, bưng ly rượu thứ hai lên, uống cạn.
Uống tiếp ly thứ ba.
Sau khi uống xong ly thứ ba thì hắn ta đã chao đảo, muốn ngã xuống rồi, khí tức càng hỗn loạn hơn, giống như bị tẩu hỏa nhập ma, cả người đều đỏ ửng lên, như đang bị đốt cháy, hai mắt đỏ hoe, thở dồn dập.
Nhưng, đầu óc của Lôi Sùng vẫn còn tỉnh táo.
Hắn cố uống cạn ly thứ tư.
Sau khi uống hết ly thứ tư, gân xanh khắp người hắn đều bắt đầu nổi cộm lên, đặc biệt là trên mặt và trên cánh tay, sợi nào sợi nấy đều điên cuồng giật, cứ như có thể bật ra khỏi da thịt bất cứ lúc nào, nhìn rất đáng sợ. Hơi thở của Lôi Sùng dồn dập đến mức như sắp phát nổ, mấy võ tu ngồi cạnh Lôi Sùng đều không chịu nỗi mà phải dùng đến tấm chắn Tiên Nguyên.
“Tôi… Tôi… Tôi không ổn rồi… Còn uống nữa thì tôi liệt luôn mất. Cậu Tô, tôi… Tôi đã sai rồi, xin anh tha lỗi, là do tôi có mắt không tròng, xin anh hãy tha cho tôi đi”, Lôi Sùng liền tha thiết cầu xin.
Tự hắn ta biết rõ trạng thái của mình.
Bốn ly là đã hết sức rồi.
Nếu còn uống thêm một ly nữa thì chắc hắn ta sẽ lập tức hôn mê, hơn nữa, không thể tỉnh lại trong thời gian ngắn được, chắc chắn sẽ bỏ lỡ bí cảnh chúng sinh.
“Tôi sẽ khấu đầu bù vào mấy ly còn thiếu, mỗi ly thiếu - khấu đầu một cái, anh người lớn rộng lượng, tha cho tôi một lần đi ạ, Lôi Sùng tôi đây xin thề, tôi nợ anh một mạng, sau này, chỉ cần anh có bất cứ việc gì sai bảo, dù cho là lên núi đao xuống biển lửa thì chỉ cần anh nói một câu thôi, tôi sẽ giao cả mạng mình cho anh”, Lôi Sùng lại nói.
Tô Minh tùy tiện gật đầu.
Cũng vì thái độ của Lôi Sùng khá tốt, ngoài ra, thần hồn của Tô Minh mạnh đến mức không thể nào tưởng tượng được, anh biết rõ Lôi Sùng đang nói dối hay nói thật, thậm chí có oán hận và thù ghét hay không. Điều làm anh khá bất ngờ đó là tên Lôi Sùng này cũng khá, ít ra thì lúc này Lôi Sùng chỉ có tâm trạng khiếp sợ và hối hận không thể nào diễn tả được, còn lại không có bất cứ âm mưu hay oán hận gì, còn lời hứa về việc làm theo sai bảo của anh thì chắc cũng là lời thật lòng. Nếu như vậy thì tha cho hắn ta một mạng cũng không sao cả, nói cho cùng thì Lôi Sùng có chết hay không cũng không có ảnh hưởng gì lớn đến Tô Minh.
“Cảm ơn, cảm ơn, cảm ơn ạ”. Lôi Sùng vô cùng cảm kích, cơ thể săn chắc, vạm vỡ lập tức rời khỏi chỗ ngồi, bò xuống đất, khấu đầu mạnh, liên tục khấu đầu mấy chục cái.
“Tôi… Tôi…”, Lôi Sùng đỏ ửng mặt, hoảng loạn, thật sự hoảng loạn.
Khoan chưa nói đến chuyện bốc phét, cược uống hai mươi ly, chỉ nói năm ly phải theo Tô Minh này thôi thì chắc hắn ta cũng phải hôn mê ba, bốn năm rồi.
Vậy thì sẽ bỏ lỡ mất bí cảnh Chúng Sinh sẽ bắt đầu sau mấy ngày nữa.
Không chỉ có vậy, còn làm tổn thương nghiêm trọng căn cơ võ đạo nữa.
“Tôi gì mà tôi hả? Hối hận rồi sao?”, Tô Minh nheo mắt, nhìn chằm chằm Lôi Sùng với vẻ nguy hiểm.
Lôi Sùng bị Tô Minh nhìn chằm chằm như thế thì liền có cảm giác như máu huyết cả người đều lạnh đi.
Trực giác nói cho hắn ta biết, Tô Minh có năng lực giết chết mình, mặc dù chuyện này rất hoang đường nhưng Tô Minh uống liền một mạch sáu ly rượu Tiên Mộng như thế chẳng phải càng hoang đường hơn sao?
Lôi Sùng run tay, bưng ly rượu thứ hai lên, uống cạn.
Uống tiếp ly thứ ba.
Sau khi uống xong ly thứ ba thì hắn ta đã chao đảo, muốn ngã xuống rồi, khí tức càng hỗn loạn hơn, giống như bị tẩu hỏa nhập ma, cả người đều đỏ ửng lên, như đang bị đốt cháy, hai mắt đỏ hoe, thở dồn dập.
Nhưng, đầu óc của Lôi Sùng vẫn còn tỉnh táo.
Hắn cố uống cạn ly thứ tư.
Sau khi uống hết ly thứ tư, gân xanh khắp người hắn đều bắt đầu nổi cộm lên, đặc biệt là trên mặt và trên cánh tay, sợi nào sợi nấy đều điên cuồng giật, cứ như có thể bật ra khỏi da thịt bất cứ lúc nào, nhìn rất đáng sợ. Hơi thở của Lôi Sùng dồn dập đến mức như sắp phát nổ, mấy võ tu ngồi cạnh Lôi Sùng đều không chịu nỗi mà phải dùng đến tấm chắn Tiên Nguyên.
“Tôi… Tôi… Tôi không ổn rồi… Còn uống nữa thì tôi liệt luôn mất. Cậu Tô, tôi… Tôi đã sai rồi, xin anh tha lỗi, là do tôi có mắt không tròng, xin anh hãy tha cho tôi đi”, Lôi Sùng liền tha thiết cầu xin.
Tự hắn ta biết rõ trạng thái của mình.
Bốn ly là đã hết sức rồi.
Nếu còn uống thêm một ly nữa thì chắc hắn ta sẽ lập tức hôn mê, hơn nữa, không thể tỉnh lại trong thời gian ngắn được, chắc chắn sẽ bỏ lỡ bí cảnh chúng sinh.
“Tôi sẽ khấu đầu bù vào mấy ly còn thiếu, mỗi ly thiếu - khấu đầu một cái, anh người lớn rộng lượng, tha cho tôi một lần đi ạ, Lôi Sùng tôi đây xin thề, tôi nợ anh một mạng, sau này, chỉ cần anh có bất cứ việc gì sai bảo, dù cho là lên núi đao xuống biển lửa thì chỉ cần anh nói một câu thôi, tôi sẽ giao cả mạng mình cho anh”, Lôi Sùng lại nói.
Tô Minh tùy tiện gật đầu.
Cũng vì thái độ của Lôi Sùng khá tốt, ngoài ra, thần hồn của Tô Minh mạnh đến mức không thể nào tưởng tượng được, anh biết rõ Lôi Sùng đang nói dối hay nói thật, thậm chí có oán hận và thù ghét hay không. Điều làm anh khá bất ngờ đó là tên Lôi Sùng này cũng khá, ít ra thì lúc này Lôi Sùng chỉ có tâm trạng khiếp sợ và hối hận không thể nào diễn tả được, còn lại không có bất cứ âm mưu hay oán hận gì, còn lời hứa về việc làm theo sai bảo của anh thì chắc cũng là lời thật lòng. Nếu như vậy thì tha cho hắn ta một mạng cũng không sao cả, nói cho cùng thì Lôi Sùng có chết hay không cũng không có ảnh hưởng gì lớn đến Tô Minh.
“Cảm ơn, cảm ơn, cảm ơn ạ”. Lôi Sùng vô cùng cảm kích, cơ thể săn chắc, vạm vỡ lập tức rời khỏi chỗ ngồi, bò xuống đất, khấu đầu mạnh, liên tục khấu đầu mấy chục cái.
Bình luận facebook