Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2760 Người khác cũng trầm tư suy nghĩ.
Hồng Nhàn ngây thơ quá rồi, sợ rằng đến lúc đó còn chưa kịp đợi nhóm một trăm người đấu với ba người hoàng triều Cửu Minh thì bản thân đã chém giết nội chiến đến thảm rồi!
Còn về bản thân và Thanh Nhạn, đơn độc, nhỡ đâu gặp phải ba người hoàng triều Cửu Minh thì sao? Bị cướp? Ha ha… Ai cướp ai còn chưa chắc đâu.
Thấy Tô Minh và Mạc Thanh Nhạn không giơ tay, Hồng Nhàn sâu xa nhìn hai người, nhưng cũng không nói gì.
Ngay lúc này.
Bỗng nhiên, một người đàn ông áo tím bên cạnh Hồng Nhàn đột nhiên lên tiếng trong lúc hỗn loạn: “Cô Hồng, còn có một vấn đế cần phải thương lượng, nghe nói, bí cảnh Chúng Sinh lần này chính là thời điểm đặc biệt cả hàng tỷ năm mới gặp được, là thời điểm hiếm hoi mà Chúng Sinh Ma Lân thức tỉnh, vậy chúng ta làm sao để vượt qua biển Chúng Sinh?”
Lời này vừa nói ra.
Thoáng chốc đều yên tĩnh.
Tô Minh chú ý thấy, khi người đàn ông áo tím này nói chuyện, rõ ràng Ngô Lũng bên cạnh chợt run người, lén lút nâng mắt, sợ sệt lại căm hận nhìn người đàn ông áo tím, sau đó mau chóng cúi đầu xuống.
“Đúng vậy, trong biển Chúng Sinh có Chúng Sinh Ma Lân, thời điểm Chúng Sinh Ma Lân thức tỉnh có thể sẽ tấn công chúng ta”. Hồng Nhàn nhíu mày, trầm ngâm một lát, sau đó tựa như rơi vào suy nghĩ.
Người khác cũng trầm tư suy nghĩ.
Chỉ có người đàn ông áo tím kia, vừa đùa cợt lại vừa tàn nhẫn liếc nhìn Ngô Lũng, ngay sau đó người đàn ông áo tím đã lên tiếng: “Cô Hồng, tôi lại có cách này, chỉ là phải cần Ngô Lũng hy sinh một chút”.
Vừa dứt lời, trong thoáng chốc, tất cả mọi người cùng bàn đều nhìn Ngô Lũng.
Vốn dĩ, Ngô Lũng yên lặng vô danh đã trở thành tiêu điểm.
Ngô Lũng thì sắc mặt lại trắng nhợt ngay lập tức, ánh mắt hận thù, hoảng sợ nhìn người đàn ông áo tím, sau đó lại cúi đầu xuống, đồng thời lại siết chặt nắm tay mình, móng tay cũng đâm cả vào lòng bàn tay.
Tô Minh có thể cảm nhận rõ cảm xúc của Ngô Lũng, thù hận, không cam tâm, hoảng sợ, lo lắng…
“Tổ tiên Ngô Lũng rất huy hoàng, mọi người đều biết, gia tộc Ngự Thú đã từng danh tiếng vẻ vang, người anh em Ngô Lũng chắc chắn cũng am hiểu ngự thú, Chúng Sinh Ma Lân thức tỉnh, cơ hội thể hiện bản lĩnh của Ngô Lũng đã đến rồi!”, người đàn ông áo tím tiếp tục nói, lại càng mang ý trêu đùa.
“Tôi… Huyết mạch tôi đã rất yếu rồi, “Ngự Thú Quyết” cũng vừa mới luyện đến tầng thứ ba, tôi…”, Ngô Lũng run người, lớn tiếng phản bác.
“Ha ha, anh Ngô Lũng, đến lúc cần dùng đến anh thì anh lại làm con rùa rụt đầu sao? Nếu đế như vậy, chi bằng đừng vào bí cảnh nữa, làm lãng phí danh ngạch?”. Người đàn ông áo tím nghiến răng cười, ra chiêu giết người: “Vừa rồi, cô Hồng nhấn mạnh chúng ta phải đoàn kết, lời còn dưa dứt mà anh đã tư lợi gây rối rồi, nhát gan sợ sệt, chỉ muốn có được lợi mà không muốn cống hiến, ha ha… Xem ra, cô Hồng nói anh cũng xem như không nghe thấy rồi nhỉ!”
Còn về bản thân và Thanh Nhạn, đơn độc, nhỡ đâu gặp phải ba người hoàng triều Cửu Minh thì sao? Bị cướp? Ha ha… Ai cướp ai còn chưa chắc đâu.
Thấy Tô Minh và Mạc Thanh Nhạn không giơ tay, Hồng Nhàn sâu xa nhìn hai người, nhưng cũng không nói gì.
Ngay lúc này.
Bỗng nhiên, một người đàn ông áo tím bên cạnh Hồng Nhàn đột nhiên lên tiếng trong lúc hỗn loạn: “Cô Hồng, còn có một vấn đế cần phải thương lượng, nghe nói, bí cảnh Chúng Sinh lần này chính là thời điểm đặc biệt cả hàng tỷ năm mới gặp được, là thời điểm hiếm hoi mà Chúng Sinh Ma Lân thức tỉnh, vậy chúng ta làm sao để vượt qua biển Chúng Sinh?”
Lời này vừa nói ra.
Thoáng chốc đều yên tĩnh.
Tô Minh chú ý thấy, khi người đàn ông áo tím này nói chuyện, rõ ràng Ngô Lũng bên cạnh chợt run người, lén lút nâng mắt, sợ sệt lại căm hận nhìn người đàn ông áo tím, sau đó mau chóng cúi đầu xuống.
“Đúng vậy, trong biển Chúng Sinh có Chúng Sinh Ma Lân, thời điểm Chúng Sinh Ma Lân thức tỉnh có thể sẽ tấn công chúng ta”. Hồng Nhàn nhíu mày, trầm ngâm một lát, sau đó tựa như rơi vào suy nghĩ.
Người khác cũng trầm tư suy nghĩ.
Chỉ có người đàn ông áo tím kia, vừa đùa cợt lại vừa tàn nhẫn liếc nhìn Ngô Lũng, ngay sau đó người đàn ông áo tím đã lên tiếng: “Cô Hồng, tôi lại có cách này, chỉ là phải cần Ngô Lũng hy sinh một chút”.
Vừa dứt lời, trong thoáng chốc, tất cả mọi người cùng bàn đều nhìn Ngô Lũng.
Vốn dĩ, Ngô Lũng yên lặng vô danh đã trở thành tiêu điểm.
Ngô Lũng thì sắc mặt lại trắng nhợt ngay lập tức, ánh mắt hận thù, hoảng sợ nhìn người đàn ông áo tím, sau đó lại cúi đầu xuống, đồng thời lại siết chặt nắm tay mình, móng tay cũng đâm cả vào lòng bàn tay.
Tô Minh có thể cảm nhận rõ cảm xúc của Ngô Lũng, thù hận, không cam tâm, hoảng sợ, lo lắng…
“Tổ tiên Ngô Lũng rất huy hoàng, mọi người đều biết, gia tộc Ngự Thú đã từng danh tiếng vẻ vang, người anh em Ngô Lũng chắc chắn cũng am hiểu ngự thú, Chúng Sinh Ma Lân thức tỉnh, cơ hội thể hiện bản lĩnh của Ngô Lũng đã đến rồi!”, người đàn ông áo tím tiếp tục nói, lại càng mang ý trêu đùa.
“Tôi… Huyết mạch tôi đã rất yếu rồi, “Ngự Thú Quyết” cũng vừa mới luyện đến tầng thứ ba, tôi…”, Ngô Lũng run người, lớn tiếng phản bác.
“Ha ha, anh Ngô Lũng, đến lúc cần dùng đến anh thì anh lại làm con rùa rụt đầu sao? Nếu đế như vậy, chi bằng đừng vào bí cảnh nữa, làm lãng phí danh ngạch?”. Người đàn ông áo tím nghiến răng cười, ra chiêu giết người: “Vừa rồi, cô Hồng nhấn mạnh chúng ta phải đoàn kết, lời còn dưa dứt mà anh đã tư lợi gây rối rồi, nhát gan sợ sệt, chỉ muốn có được lợi mà không muốn cống hiến, ha ha… Xem ra, cô Hồng nói anh cũng xem như không nghe thấy rồi nhỉ!”
Bình luận facebook