Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2764 Đúng là như từ cõi chết trở về.
*Chương có nội dung hình ảnh
Mọi người biết rõ thực lực và uy lực khí tức sát đạo của Hồng Nhàn kinh khủng đến thế nào!
Có thể nói, trên sân có ít nhất một nửa số người đã, e rằng dùng hết sức cũng không thể cản nổi uy lực sát đạo của Hồng Nhàn.
Nhưng Tô Minh thì sao? Cũng không cần chống đỡ mà trực tiếp không màng đến.
Quá kinh khủng.
“Có uy phong này, chi bằng đi đùa giỡn với ba người hoàng triều Cửu Minh kia trong miệng cô đi, ức hiếp người Chúng Sinh các của mình, cũng chẳng có bản lĩnh gì cả”. Tiếp đó, trong lúc yên tĩnh, Tô Minh lại thản nhiên nói, khi nói anh lại nâng tay đập vào bàn.
Trông có vẻ cũng không vỗ mạnh gì.
Nhưng ngay sau đó, Hồng Nhàn giống như bị sấm sét đánh trúng, cả người run rẩy, tay vốn đang đập trên bàn trước mặt thoáng chốc nâng lên, sắc mặt đã trắng nhợt, khoé miệng thậm chí còn có máu.
Hồng Nhàn kinh sợ nhìn Tô Minh chằm chằm, trong đầu lại càng sợ sệt không tin nổi.
Vừa nãy khi Tô Minh đập bàn, bởi vì tay cô ta cũng đang để trên bàn nên thông qua tay mình mà cảm nhận được sức lực dao động truyền đến từ trên bàn, sức lực dao động đó thoáng chốc đánh vào cơ thể cô ta, khiến lục phủ ngũ tạng cô ta đều bị thương, khí huyết cũng hỗn loạn.
Rất kinh khủng!
Kinh khủng đến mức khó mà tưởng tượng được.
Quả thực cô ta không thể tưởng tượng được về mặt sức mạnh và khả năng kiểm soát sức lực của Tô Minh là kinh khủng đến vậy.
“Nếu đã như vậy thì Ngô Lũng không cần lấy ‘Ngự Thú Quyết’ ra nữa. Những câu hỏi của Ma Lân Chúng Sinh đến lúc đó chúng ta sẽ tự dựa vào bản lĩnh của mình. Nếu như chết trong mồm của Ma Lân Chúng Sinh thì cũng đáng đời”, Hồng Nhàn hít một hơi thật sâu, nói.
Lời nói vừa dứt thì không khí trở nên yên tĩnh hẳn.
Đây là đang làm hòa với Tô Minh mà?
“Cảm ơn cô chủ Hồng!”, Ngô Lũng vui sướng, đúng… Đúng là như từ cõi chết trở về.
Ngô Lũng cảm kích nói lời cảm ơn với Tô Minh, kích động phát khóc. Sau đó lại run rẩy rót rượu và mời Tô Minh một ly.
Tô Minh vừa uống rượu vừa ngẩng đầu lên nhìn về phía Trần Chích.
Lúc này Trần Chích đang lén nhìn Tô Minh, vẻ phẫn nộ và oán hận trong mắt càng rõ hơn.
“Sao? Anh không vui sao?”, Tô Minh nhìn Trần Chích, vừa hay nhìn thẳng vào hắn ta rồi hỏi.
“Không… Không dám! Cậu chủ Tô nói đùa rồi”, Trần Chích uất ức, cũng chỉ biết đè nén trong lòng.
Sau đó là những lời thảo luận vô vị, nói đi nói lại cũng toàn là những lời chém gió, chém gió mình đã liều mạng như thế nào khi gặp phải ba người của vương triều Cửu Minh.
Điều đáng nhắc đến là sau khi bị Tô Minh dạy dỗ, Hồng Nhàn không hoạt bát nữa mà lạnh mặt đi, không nói gì nữa. Người nào tinh mắt thì đều nhìn ra, cô ta sắp nổ tung rồi.
Thời gian lặng lẽ trôi đi…
Xem ảnh 1
Mọi người biết rõ thực lực và uy lực khí tức sát đạo của Hồng Nhàn kinh khủng đến thế nào!
Có thể nói, trên sân có ít nhất một nửa số người đã, e rằng dùng hết sức cũng không thể cản nổi uy lực sát đạo của Hồng Nhàn.
Nhưng Tô Minh thì sao? Cũng không cần chống đỡ mà trực tiếp không màng đến.
Quá kinh khủng.
“Có uy phong này, chi bằng đi đùa giỡn với ba người hoàng triều Cửu Minh kia trong miệng cô đi, ức hiếp người Chúng Sinh các của mình, cũng chẳng có bản lĩnh gì cả”. Tiếp đó, trong lúc yên tĩnh, Tô Minh lại thản nhiên nói, khi nói anh lại nâng tay đập vào bàn.
Trông có vẻ cũng không vỗ mạnh gì.
Nhưng ngay sau đó, Hồng Nhàn giống như bị sấm sét đánh trúng, cả người run rẩy, tay vốn đang đập trên bàn trước mặt thoáng chốc nâng lên, sắc mặt đã trắng nhợt, khoé miệng thậm chí còn có máu.
Hồng Nhàn kinh sợ nhìn Tô Minh chằm chằm, trong đầu lại càng sợ sệt không tin nổi.
Vừa nãy khi Tô Minh đập bàn, bởi vì tay cô ta cũng đang để trên bàn nên thông qua tay mình mà cảm nhận được sức lực dao động truyền đến từ trên bàn, sức lực dao động đó thoáng chốc đánh vào cơ thể cô ta, khiến lục phủ ngũ tạng cô ta đều bị thương, khí huyết cũng hỗn loạn.
Rất kinh khủng!
Kinh khủng đến mức khó mà tưởng tượng được.
Quả thực cô ta không thể tưởng tượng được về mặt sức mạnh và khả năng kiểm soát sức lực của Tô Minh là kinh khủng đến vậy.
“Nếu đã như vậy thì Ngô Lũng không cần lấy ‘Ngự Thú Quyết’ ra nữa. Những câu hỏi của Ma Lân Chúng Sinh đến lúc đó chúng ta sẽ tự dựa vào bản lĩnh của mình. Nếu như chết trong mồm của Ma Lân Chúng Sinh thì cũng đáng đời”, Hồng Nhàn hít một hơi thật sâu, nói.
Lời nói vừa dứt thì không khí trở nên yên tĩnh hẳn.
Đây là đang làm hòa với Tô Minh mà?
“Cảm ơn cô chủ Hồng!”, Ngô Lũng vui sướng, đúng… Đúng là như từ cõi chết trở về.
Ngô Lũng cảm kích nói lời cảm ơn với Tô Minh, kích động phát khóc. Sau đó lại run rẩy rót rượu và mời Tô Minh một ly.
Tô Minh vừa uống rượu vừa ngẩng đầu lên nhìn về phía Trần Chích.
Lúc này Trần Chích đang lén nhìn Tô Minh, vẻ phẫn nộ và oán hận trong mắt càng rõ hơn.
“Sao? Anh không vui sao?”, Tô Minh nhìn Trần Chích, vừa hay nhìn thẳng vào hắn ta rồi hỏi.
“Không… Không dám! Cậu chủ Tô nói đùa rồi”, Trần Chích uất ức, cũng chỉ biết đè nén trong lòng.
Sau đó là những lời thảo luận vô vị, nói đi nói lại cũng toàn là những lời chém gió, chém gió mình đã liều mạng như thế nào khi gặp phải ba người của vương triều Cửu Minh.
Điều đáng nhắc đến là sau khi bị Tô Minh dạy dỗ, Hồng Nhàn không hoạt bát nữa mà lạnh mặt đi, không nói gì nữa. Người nào tinh mắt thì đều nhìn ra, cô ta sắp nổ tung rồi.
Thời gian lặng lẽ trôi đi…
Xem ảnh 1
Bình luận facebook