Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2802 Đừng lãng phí tiên nguyên nữa!"
Giờ phút này, Huyền Võ Tiên Quy cũng cảm thấy hơi khó chịu, trên gương mặt đầy tính người chợt đổi tới đổi lui.
"Hừ", Huyền Võ Tiên Quy hừ lạnh một tiếng.
Sau đó, hơn triệu người trong Chúng Sinh các có thể thấy được tốc độ của dòng khí trong mê cung chết chóc bắt đầu nhanh hơn. Vả lại, không biết có phải ảo giác hay không, nhưng phương hướng của chúng chính là vọt về phía Tô Minh và Mạc Thanh Nhạn.
"Má! Đồ con rùa khốn kiếp!", Diễm Huyền Kình tức điên người, chửi ầm lên.
Ai cũng có thể thấy được Huyền Võ Tiên Quy đang chơi xấu, cố tình nhúng tay vào.
Dưới sự nhúng tay đó, sức phá hoại của dòng khí ăn mòn và sát khí kia rõ ràng đã mạnh hơn gấp mười lần so với trước.
Quả nhiên, có thể thấy cái lồng vững chắc bao phủ quanh người Mạc Thanh Nhạn bắt đầu rung lắc, sắp vỡ, không thể ngăn cản được nữa!
Sắc mặt Mạc Thanh Nhạn trắng bệch, không kiềm được lắc đầu, cuối cùng thì hy vọng cũng chỉ là hy vọng, muốn cùng Tô Minh sống sót là không thể.
"Anh Tô, anh...", Mạc Thanh Nhạn đang định khuyên Tô Minh thả mình xuống, nhưng còn chưa nói xong, cái lồng bằng tiên nguyên quanh người cô ấy lập tức dày lên rất nhiều.
"Đây... Đây phải tốn bao nhiêu tiên nguyên chứ?", Mạc Thanh Nhạn cực kỳ đau lòng, khuyên: "Anh Tô, đừng lãng phí tiên nguyên nữa!"
Tô Minh mặc kệ cô ấy, trái lại còn cười hết sức thoải mái. Anh biết đó là Huyền Vũ Tiên Quy chơi xấu, nhưng, tôi sợ ông chắc?
Tô Minh tôi cũng chẳng có gì, mỗi tiên nguyên là nhiều. Đừng nói kho tàng huyết mạch đáng sợ tới rợn người kia, chỉ riêng cây Thế Giới thôi đã có thể cung cấp cuồn cuộn sinh mệnh lực cho anh rồi. Mà sinh mệnh lực cũng là một loại năng lượng! Hơi chuyển hóa chút là thành tiên nguyên. Cây Thế Giới có thể cung cấp vô vàn sinh mệnh lực, đồng nghĩa sẽ có vô tận tiên nguyên.
Thế nên, dù có phải tiêu tốn bao nhiêu tiên nguyên thì Tô Minh cũng không sợ.
Ngoài ra, cái mê cung chết chóc này với người khác là một vùng đất đầy nguy hiểm, nhưng với anh thì, chậc chậc...Vừa vào, anh thoáng dùng thần hồn tìm kiếm chút đã phát hiện bên trong có rất nhiều thứ tốt! Nào là dòng dung nham, binh khí, ám khí đỉnh cấp! Đủ thứ trên đời, mà hiển nhiên chúng chính là do lão Quy kia sắp xếp để lấy mạng người khác. Nhưng sao Tô Minh cứ cảm thấy, chúng đều là đồ ăn dâng lên tận miệng mình nhỉ?
Sau đó, Tô Minh không khỏi ngẩng đầu lên nhìn về phía không trung. Tuy anh không nhìn thấy Huyền Võ Tiên Quy, nhưng anh biết nó có thể thấy mình.
Bởi vậy anh mới cười một cách đầy kiêu ngạo và hết sức khinh bỉ, khinh bỉ Huyền Võ Tiên Quy.
Thoáng chốc, trên gương mặt đầy tính người của Huyền Võ Tiên Quy chợt hiện lên vẻ xấu hổ và tàn nhẫn.
Bên ngoài đã trực tiếp nổ tung chảo.
"Á đù, Tô Minh điên rồi hả? Thật sự vì Mạc Thanh Nhạn mà không muốn sống nữa ư? Giờ cái lồng bằng tiên nguyên quanh người Mạc Thanh Nhạn chắc phải mạnh hơn trước gấp mười lần ấy nhỉ? Với cái lồng kiểu ấy thì dù là Hồng Mông tầng chín cũng không chịu nổi 15 phút nữa là!"
"Hừ", Huyền Võ Tiên Quy hừ lạnh một tiếng.
Sau đó, hơn triệu người trong Chúng Sinh các có thể thấy được tốc độ của dòng khí trong mê cung chết chóc bắt đầu nhanh hơn. Vả lại, không biết có phải ảo giác hay không, nhưng phương hướng của chúng chính là vọt về phía Tô Minh và Mạc Thanh Nhạn.
"Má! Đồ con rùa khốn kiếp!", Diễm Huyền Kình tức điên người, chửi ầm lên.
Ai cũng có thể thấy được Huyền Võ Tiên Quy đang chơi xấu, cố tình nhúng tay vào.
Dưới sự nhúng tay đó, sức phá hoại của dòng khí ăn mòn và sát khí kia rõ ràng đã mạnh hơn gấp mười lần so với trước.
Quả nhiên, có thể thấy cái lồng vững chắc bao phủ quanh người Mạc Thanh Nhạn bắt đầu rung lắc, sắp vỡ, không thể ngăn cản được nữa!
Sắc mặt Mạc Thanh Nhạn trắng bệch, không kiềm được lắc đầu, cuối cùng thì hy vọng cũng chỉ là hy vọng, muốn cùng Tô Minh sống sót là không thể.
"Anh Tô, anh...", Mạc Thanh Nhạn đang định khuyên Tô Minh thả mình xuống, nhưng còn chưa nói xong, cái lồng bằng tiên nguyên quanh người cô ấy lập tức dày lên rất nhiều.
"Đây... Đây phải tốn bao nhiêu tiên nguyên chứ?", Mạc Thanh Nhạn cực kỳ đau lòng, khuyên: "Anh Tô, đừng lãng phí tiên nguyên nữa!"
Tô Minh mặc kệ cô ấy, trái lại còn cười hết sức thoải mái. Anh biết đó là Huyền Vũ Tiên Quy chơi xấu, nhưng, tôi sợ ông chắc?
Tô Minh tôi cũng chẳng có gì, mỗi tiên nguyên là nhiều. Đừng nói kho tàng huyết mạch đáng sợ tới rợn người kia, chỉ riêng cây Thế Giới thôi đã có thể cung cấp cuồn cuộn sinh mệnh lực cho anh rồi. Mà sinh mệnh lực cũng là một loại năng lượng! Hơi chuyển hóa chút là thành tiên nguyên. Cây Thế Giới có thể cung cấp vô vàn sinh mệnh lực, đồng nghĩa sẽ có vô tận tiên nguyên.
Thế nên, dù có phải tiêu tốn bao nhiêu tiên nguyên thì Tô Minh cũng không sợ.
Ngoài ra, cái mê cung chết chóc này với người khác là một vùng đất đầy nguy hiểm, nhưng với anh thì, chậc chậc...Vừa vào, anh thoáng dùng thần hồn tìm kiếm chút đã phát hiện bên trong có rất nhiều thứ tốt! Nào là dòng dung nham, binh khí, ám khí đỉnh cấp! Đủ thứ trên đời, mà hiển nhiên chúng chính là do lão Quy kia sắp xếp để lấy mạng người khác. Nhưng sao Tô Minh cứ cảm thấy, chúng đều là đồ ăn dâng lên tận miệng mình nhỉ?
Sau đó, Tô Minh không khỏi ngẩng đầu lên nhìn về phía không trung. Tuy anh không nhìn thấy Huyền Võ Tiên Quy, nhưng anh biết nó có thể thấy mình.
Bởi vậy anh mới cười một cách đầy kiêu ngạo và hết sức khinh bỉ, khinh bỉ Huyền Võ Tiên Quy.
Thoáng chốc, trên gương mặt đầy tính người của Huyền Võ Tiên Quy chợt hiện lên vẻ xấu hổ và tàn nhẫn.
Bên ngoài đã trực tiếp nổ tung chảo.
"Á đù, Tô Minh điên rồi hả? Thật sự vì Mạc Thanh Nhạn mà không muốn sống nữa ư? Giờ cái lồng bằng tiên nguyên quanh người Mạc Thanh Nhạn chắc phải mạnh hơn trước gấp mười lần ấy nhỉ? Với cái lồng kiểu ấy thì dù là Hồng Mông tầng chín cũng không chịu nổi 15 phút nữa là!"
Bình luận facebook