Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2842 “Chúng Sinh tuyền”
Một lát sau, Tô Minh đột nhiên phát hiện Thái U Hỏa cũng có chút không gánh được!
Điều này đáng sợ thật.
Phải biết, Thái U Hỏa đã là cấp bậc ách hỏa rồi.
Cấp bậc ách hỏa còn không đối kháng được với ý lạnh, đây phải là cấp bậc gì chứ?
Cũng may, Thái U Hỏa không gánh được thì vẫn còn có kiếm nguyên, lôi nguyên, kiếm nguyên và lôi nguyên đều hình thành lớp phòng ngự bao quanh người, một khi những hơi lạnh điên cuồng ăn mòn kia tới gần sẽ bị kiếm nguyên chém vỡ, hoặc là bị lôi nguyên nện như điên trở thành từng mảnh vỡ.
Thời gian tiếp tục trôi qua.
Lại thêm một lát nữa.
Tô Minh chỉ cảm thấy trọng lực dường như đã biến mất, tốc độ thân thể đang điên cuồng rơi xuống ban đầu đã có chút chậm lại, có vẻ đang từ từ mất đi trọng lực, dường như có một lực lượng quỷ dị nào đó đang chậm rãi nâng lên.
Tốc độ rơi xuống thả chậm, Tô Minh nhìn về phía trước mắt, phía dưới và xung quanh.
Sau đó anh gần như ngạt thở.
“Hàng tỉ dặm băng phong sao?”, Tô Minh hít sâu một hơi, có chút sợ ngây người, trước mắt anh là không gian vô tận, lớn đến mức dọa chết người, nó vô biên vô hạn giống như là một thế giới văn minh khác... Dù sao, Tô Minh gần như xác định thế giới khe nứt này lớn hơn bí cảnh Chúng Sinh bên ngoài rất rất nhiều, hơn nữa ở trong thế giới băng phong này, những nơi tầm mắt có thể nhìn thấy đều là băng.
“Rất nhiều tu giả võ đạo, dường như là ở các thời đại khác nhau…”, rất nhanh, Tô Minh đã nhìn thấy được tu giả võ đạo loài người nhỏ như con kiến bị đông cứng trong không gian thế giới băng phong, mỗi một người đều sinh động như thật, đều duy trì vẻ sợ hãi, đau đớn, kinh ngạc, chấn động trước khi bị đông cứng đến chết, giống như pho tượng, lại giống hổ phách.
Tùy tiện liếc mấy cái, sẽ có thể nhìn thấy khoảng mấy trăm nghìn người.
Đúng là đáng sợ.
Phải biết mỗi một đợt tu giả võ đạo tiến vào bí cảnh Chúng Sinh cũng phải đến 300 người, mà trong đó chắc cũng chỉ có một số có thể đi vào khe hở hoặc là không cẩn thận rơi vào khe hở chứ? Một đợt nhiều nhất là vài ba người đi?
Như vậy, vài ba người vài ba người vài ba người, cộng lại, mấy trăm nghìn người?
Như vậy phải có bao nhiêu đợt chứ.
“Mình là người đầu tiên rơi vào nơi này mà vẫn còn sống sao?”, Tô Minh có chút hiếu kỳ, tiếp theo anh thúc đẩy Tiên Nguyên, vận dụng quy luật không gian, thân hình bắt đầu dao động, lượn lờ nhanh chóng, không ngừng tiếp tục tới gần phía dưới cùng khe hở.
Sau một lúc lâu.
“Róc rách róc rách…”
Tiếng nước.
Tô Minh nghe được.
Tô Minh nhanh chóng đi theo tiếng nước.
Rất nhanh anh lại nhìn thấy một cái cây băng khổng lồ lơ lửng trên một con suối.
Con suối đang chảy lên tí tách tí tách.
Rất quỷ dị, dù sao ở dưới nhiệt độ lạnh băng này, con suối hẳn là đã sớm đông kết ngàn tỉ lần, nhưng con suối này vẫn còn đang chảy róc rách, vô cùng trong lành, nhìn có vẻ rất ngọt.
“Chúng Sinh tuyền”, Tô Minh rất chắc chắn đây chính là Chúng Sinh tuyền.
Điều này đáng sợ thật.
Phải biết, Thái U Hỏa đã là cấp bậc ách hỏa rồi.
Cấp bậc ách hỏa còn không đối kháng được với ý lạnh, đây phải là cấp bậc gì chứ?
Cũng may, Thái U Hỏa không gánh được thì vẫn còn có kiếm nguyên, lôi nguyên, kiếm nguyên và lôi nguyên đều hình thành lớp phòng ngự bao quanh người, một khi những hơi lạnh điên cuồng ăn mòn kia tới gần sẽ bị kiếm nguyên chém vỡ, hoặc là bị lôi nguyên nện như điên trở thành từng mảnh vỡ.
Thời gian tiếp tục trôi qua.
Lại thêm một lát nữa.
Tô Minh chỉ cảm thấy trọng lực dường như đã biến mất, tốc độ thân thể đang điên cuồng rơi xuống ban đầu đã có chút chậm lại, có vẻ đang từ từ mất đi trọng lực, dường như có một lực lượng quỷ dị nào đó đang chậm rãi nâng lên.
Tốc độ rơi xuống thả chậm, Tô Minh nhìn về phía trước mắt, phía dưới và xung quanh.
Sau đó anh gần như ngạt thở.
“Hàng tỉ dặm băng phong sao?”, Tô Minh hít sâu một hơi, có chút sợ ngây người, trước mắt anh là không gian vô tận, lớn đến mức dọa chết người, nó vô biên vô hạn giống như là một thế giới văn minh khác... Dù sao, Tô Minh gần như xác định thế giới khe nứt này lớn hơn bí cảnh Chúng Sinh bên ngoài rất rất nhiều, hơn nữa ở trong thế giới băng phong này, những nơi tầm mắt có thể nhìn thấy đều là băng.
“Rất nhiều tu giả võ đạo, dường như là ở các thời đại khác nhau…”, rất nhanh, Tô Minh đã nhìn thấy được tu giả võ đạo loài người nhỏ như con kiến bị đông cứng trong không gian thế giới băng phong, mỗi một người đều sinh động như thật, đều duy trì vẻ sợ hãi, đau đớn, kinh ngạc, chấn động trước khi bị đông cứng đến chết, giống như pho tượng, lại giống hổ phách.
Tùy tiện liếc mấy cái, sẽ có thể nhìn thấy khoảng mấy trăm nghìn người.
Đúng là đáng sợ.
Phải biết mỗi một đợt tu giả võ đạo tiến vào bí cảnh Chúng Sinh cũng phải đến 300 người, mà trong đó chắc cũng chỉ có một số có thể đi vào khe hở hoặc là không cẩn thận rơi vào khe hở chứ? Một đợt nhiều nhất là vài ba người đi?
Như vậy, vài ba người vài ba người vài ba người, cộng lại, mấy trăm nghìn người?
Như vậy phải có bao nhiêu đợt chứ.
“Mình là người đầu tiên rơi vào nơi này mà vẫn còn sống sao?”, Tô Minh có chút hiếu kỳ, tiếp theo anh thúc đẩy Tiên Nguyên, vận dụng quy luật không gian, thân hình bắt đầu dao động, lượn lờ nhanh chóng, không ngừng tiếp tục tới gần phía dưới cùng khe hở.
Sau một lúc lâu.
“Róc rách róc rách…”
Tiếng nước.
Tô Minh nghe được.
Tô Minh nhanh chóng đi theo tiếng nước.
Rất nhanh anh lại nhìn thấy một cái cây băng khổng lồ lơ lửng trên một con suối.
Con suối đang chảy lên tí tách tí tách.
Rất quỷ dị, dù sao ở dưới nhiệt độ lạnh băng này, con suối hẳn là đã sớm đông kết ngàn tỉ lần, nhưng con suối này vẫn còn đang chảy róc rách, vô cùng trong lành, nhìn có vẻ rất ngọt.
“Chúng Sinh tuyền”, Tô Minh rất chắc chắn đây chính là Chúng Sinh tuyền.
Bình luận facebook