Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2887 Rất nhiều thứ chín quá hóa nẫu.
*Chương có nội dung hình ảnh
Diễm Huyền Kình vậy là yên tâm rồi, trong lòng tràn ngập sự kích động và tự hào mơ hồ, cảnh tượng có đến nằm mơ cũng không dám tin này sắp được tận mắt chứng kiến rồi, người tạo ra còn là đồ nhi của ông nữa chứ!
Niềm tự hào không thể khống chế được.
Cách đó không xa.
"Hết sức kiêu ngạo, ngông cuồng bừa bãi, sợ không phải đã bị thắng lợi làm cho mất hết lý trí rồi đó chứ? Một lần muốn gọi tất cả cường giả của vương triều Cửu Minh cùng tới ư? Khẩu vị lớn như vậy cũng không sợ sẽ bị nghẹn chết sao", thánh tôn Minh Nguyệt sắc mặt âm trầm bất định, có khiếp sợ, có chấn động, có mong đợi, nhưng nhiều hơn cả vẫn là đố kỵ, đố kỵ đến tận xương cốt. Nếu như cô ta có được thiên phú võ đạo của Tô Minh thì tốt biết bao? Nếu đã không có được thiên phú võ đạo như Tô Minh vậy thì tốt nhất kẻ này chết càng sớm càng tốt, chết sớm những người khác cũng không phải tự ti.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút.
Ước chừng sau một tuần hương.
Đột nhiên.
"Xuy!"
Một thanh âm chói tai đột nhiên xuất hiện.
Chợt thấy một người trung niên mặc áo bào trắng, tựa như ảo ảnh bước ra từ trong hư không.
Người này tay không tấc sắt, hai tay chắp sau lưng, trông cực kỳ chói mắt, sự xuất hiện của ông ta dường như đã kéo tất cả mọi người vào trong một dị không gian cực hạn sắc bén, sự xuất hiện của ông ta tựa như một thanh thần kiếm mạnh mẽ xuất thế.
Những người có thực lực không đủ mạnh đứng từ xa nhìn ông ta một cái thôi đều mơ hồ có cảm giác căn cơ võ đạo của bản thân đã bị kiếm ý chặt đứt.
Khủng bố.
Hơn nữa, cảm nhận kỹ lại thì ánh mắt của người trung niên mặc áo bào trắng này lại ẩn hiện hình thanh kiếm mơ hồ, những nơi bị ánh mắt của ông ta quét tới đến không gian cũng bị xé ra, nghiền nát, chém thành chân không, mà tiếng hít thở của ông ta cũng đồng thời xuất hiện dao động kiếm hình, tựa như thần tích.
"Trên con đường kiếm đạo thì cũng được, ít nhất kiếm nguyên đã đạt đến Bát Đoạn tiền kỳ, vừa hay cùng cấp độ với kiếm nguyên của mình. Ngoài ra, người này đại khái đã tu luyện được ít nhất trăm loại thần thông kiếm đạo, toàn thân ông ta từ trên xuống dưới, ánh mắt, nhịp thở, khớp xương, mi tâm lông mày, tóc tai vân vân, toàn thân đều đã được kiếm nguyên ngưng tụ tinh luyện qua, quả là một thân kiếm đạo quý báu", Tô Minh liếc nhìn người trung niên mặc áo bào trắng một cái, trong lòng thầm nghĩ.
Có chút chấn động.
Nhưng, ngay sau đó liền thoáng khinh miệt. Bởi vì người đàn ông trung niên áo bào trắng này có chút quá độ trên con đường kiếm đạo.
Rất nhiều thứ chín quá hóa nẫu.
Người đàn ông trung niên áo bào trắng này quả thực có thành tựu và lĩnh ngộ cực kỳ khủng bố về kiếm đạo, nhưng dường như ông ta đã theo đuổi kiếm đạo quá mức đến độ tẩu hỏa nhập ma rồi, miễn cưỡng kiếm hóa hết thảy, việc này dẫn đến khiến ông ta đạt được hình thái kiếm đạo nhưng không đạt được chân ý.
Đương nhiên, cho dù như vậy thì lực chiến đấu thực tế của người đàn ông trung niên này cũng vẫn rất đáng sợ,
Xem ảnh 1
Diễm Huyền Kình vậy là yên tâm rồi, trong lòng tràn ngập sự kích động và tự hào mơ hồ, cảnh tượng có đến nằm mơ cũng không dám tin này sắp được tận mắt chứng kiến rồi, người tạo ra còn là đồ nhi của ông nữa chứ!
Niềm tự hào không thể khống chế được.
Cách đó không xa.
"Hết sức kiêu ngạo, ngông cuồng bừa bãi, sợ không phải đã bị thắng lợi làm cho mất hết lý trí rồi đó chứ? Một lần muốn gọi tất cả cường giả của vương triều Cửu Minh cùng tới ư? Khẩu vị lớn như vậy cũng không sợ sẽ bị nghẹn chết sao", thánh tôn Minh Nguyệt sắc mặt âm trầm bất định, có khiếp sợ, có chấn động, có mong đợi, nhưng nhiều hơn cả vẫn là đố kỵ, đố kỵ đến tận xương cốt. Nếu như cô ta có được thiên phú võ đạo của Tô Minh thì tốt biết bao? Nếu đã không có được thiên phú võ đạo như Tô Minh vậy thì tốt nhất kẻ này chết càng sớm càng tốt, chết sớm những người khác cũng không phải tự ti.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút.
Ước chừng sau một tuần hương.
Đột nhiên.
"Xuy!"
Một thanh âm chói tai đột nhiên xuất hiện.
Chợt thấy một người trung niên mặc áo bào trắng, tựa như ảo ảnh bước ra từ trong hư không.
Người này tay không tấc sắt, hai tay chắp sau lưng, trông cực kỳ chói mắt, sự xuất hiện của ông ta dường như đã kéo tất cả mọi người vào trong một dị không gian cực hạn sắc bén, sự xuất hiện của ông ta tựa như một thanh thần kiếm mạnh mẽ xuất thế.
Những người có thực lực không đủ mạnh đứng từ xa nhìn ông ta một cái thôi đều mơ hồ có cảm giác căn cơ võ đạo của bản thân đã bị kiếm ý chặt đứt.
Khủng bố.
Hơn nữa, cảm nhận kỹ lại thì ánh mắt của người trung niên mặc áo bào trắng này lại ẩn hiện hình thanh kiếm mơ hồ, những nơi bị ánh mắt của ông ta quét tới đến không gian cũng bị xé ra, nghiền nát, chém thành chân không, mà tiếng hít thở của ông ta cũng đồng thời xuất hiện dao động kiếm hình, tựa như thần tích.
"Trên con đường kiếm đạo thì cũng được, ít nhất kiếm nguyên đã đạt đến Bát Đoạn tiền kỳ, vừa hay cùng cấp độ với kiếm nguyên của mình. Ngoài ra, người này đại khái đã tu luyện được ít nhất trăm loại thần thông kiếm đạo, toàn thân ông ta từ trên xuống dưới, ánh mắt, nhịp thở, khớp xương, mi tâm lông mày, tóc tai vân vân, toàn thân đều đã được kiếm nguyên ngưng tụ tinh luyện qua, quả là một thân kiếm đạo quý báu", Tô Minh liếc nhìn người trung niên mặc áo bào trắng một cái, trong lòng thầm nghĩ.
Có chút chấn động.
Nhưng, ngay sau đó liền thoáng khinh miệt. Bởi vì người đàn ông trung niên áo bào trắng này có chút quá độ trên con đường kiếm đạo.
Rất nhiều thứ chín quá hóa nẫu.
Người đàn ông trung niên áo bào trắng này quả thực có thành tựu và lĩnh ngộ cực kỳ khủng bố về kiếm đạo, nhưng dường như ông ta đã theo đuổi kiếm đạo quá mức đến độ tẩu hỏa nhập ma rồi, miễn cưỡng kiếm hóa hết thảy, việc này dẫn đến khiến ông ta đạt được hình thái kiếm đạo nhưng không đạt được chân ý.
Đương nhiên, cho dù như vậy thì lực chiến đấu thực tế của người đàn ông trung niên này cũng vẫn rất đáng sợ,
Xem ảnh 1
Bình luận facebook