Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2907-2910
Bị dọa tới ngu ngốc.
Người đàn ông của Diệp Mộ Cẩn vậy mà có thể giết chết cường giả ở cảnh giới Tru Mệnh tầng một trong nháy mắt với chỉ một đường kiếm?
Điều đó không phải có nghĩa là, người đàn ông của Diệp Mộ Cẩn cũng có thể một chiêu chém giết cả trăm nhà họ Ô, một trăm Thất Huyền Phần Thiên Tông hay sao?
“Tiền bối, tôi… tôi, người có thể dẫn tôi đi gặp anh Tô được không? Đã hơn mười nghìn năm tôi không gặp anh ấy rồi, tôi…”, đôi mắt đẹp của Diệp Mộ Cẩn đã đong đầy nước mắt, cô nhìn hướng người trung niên áo bào trắng khẩn thiết thỉnh cầu, đúng vậy, cô đã rất lâu rất lâu không được gặp Tô Minh, tưởng niệm trong lòng đã tràn đầy. Trên thực tế, trong mười nghìn năm qua cô nỗ lực tu luyện, không ngừng nâng cao thực lực, thậm chí trong khoảng thời gian này, từ nền văn minh cấp một đến nền văn minh cấp sáu, động lực lớn nhất để lập lên phép màu như vậy cũng đều là vì muốn đuổi kịp bước chân của anh trên con đường võ đạo, bằng cách này, tương lai mới có thể ở bên cạnh anh thật tốt.
“Đương nhiên có thể!”, người trung niên gật đầu, đáy lòng lại vui mừng khôn xiết, việc ông ta muốn làm nhất lúc này chính là đưa Diệp Mộ Cẩn tới gặp Tô Minh, nếu vậy, công lao của bản thân và Cực Kiếm sẽ rất lớn, mới có thể khiến Tô Minh nợ ân huệ càng rõ nét và in sâu vào lòng người hơn.
Ngay sau đó, người trung niên áo bào trắng bỗng nhiên tùy ý vung lên một trảo về phía Ô Lâm Lâm còn có bà lão áo đen cùng toàn bộ người của nhà họ Ô.
Đột nhiên một chưởng ấn hình kiếm giống như lồng giam không gian, chụp lấy Ô Lâm Lâm cùng những người khác vào trong lòng bàn tay.
Dù cho người nhà họ Ô có vùng vẫy thế nào cũng không thoát được.
Đồng thời sẽ không tổn hại đến tính mạng của những người nhà họ Ô này.
Người trung niên áo bào trắng chuẩn bị đưa Ô Lâm Lâm và những người còn sống tới Chúng Sinh các, đích thân giao lại cho Tô Minh xử lý.
Như vậy mới là cách xử trí tuyệt vời nhất.
“Vậy thì cô Diệp, mời”, sau khi người trung niên dùng chưởng ấn hình kiếm giam cầm nhóm người Ô Lâm Lâm liền làm động tác mời đối với Diệp Mộ Cẩn đồng thời còn đưa cho cô một bình đan dược trị thương đỉnh cấp trong đỉnh cấp, là loại đan dược dưỡng thương mà người trung niên ngày thường còn không nỡ dùng.
Diệp Mộ Cẩn uống một viên đan dược xong lập tức cảm thấy vết thương trong cơ thể nhanh chóng được cải thiện, vô cùng thần kỳ, có lẽ cấp bậc của bình đan dược này đặc biệt cao, cô không kìm được mà chắp tay, cảm kích nói: “Cảm ơn tiền bối”.
Tiếp đó.
Người trung niên áo trắng cùng với chưởng ấn không gian hình kiếm kia lao vút lên trời.
Tình trạng thương tích của Diệp Mộ Cẩn đã tốt hơn một chút, cô cũng bay thẳng lên trời, cách phía sau người trung niên vài trăm mét.
Người trung niên ở một bên vừa chú ý tới tình trạng của Diệp Mộ Cẩn, lo sợ ngộ lỡ vết thương của cô chuyển biến xấu, gặp phải bất trắc gì trong hư không này thì sao? Một mặt vừa duy trì tốc độ hướng về Chúng Sinh các của bản thân, tốc độ của ông ta không nhanh là để cho Diệp Mộ Cẩn có thể theo kịp.
Vì vậy đã tiêu tốn mất một tiếng đồng hồ.
“Tiền bối, tôi có thể tăng tốc rồi, vết thương của tôi đã hoàn toàn được chữa lành rồi”, Diệp Mộ Cẩn nói.
Nghe vậy người trung niên áo bào trắng lập tức tăng tốc, kỳ thực ông ta cũng rất chờ mong được gặp mặt Tô Minh.
Thời gian dần trôi.
Sau một vài giờ.
Chúng Sinh các.
Trước cửa bảo các của Chúng Sinh các.
Tô Minh cùng Mạc Thanh Nhạn có chút không nói lên lời.
Sư tôn Diễm Huyền Kình đến lúc này vẫn chưa mở được cửa lớn của bảo các, ha ha ha…
Có chút thú vị.
Diễm Huyền Kình vừa xấu hổ, vừa phẫn nộ, bản thân ông cũng rất bất ngờ, ông vậy mà không mở được cửa lớn của bảo các này?
Rõ ràng đây là trò ma mãnh mà những quản lý cấp cao của Chúng Sinh các đã giăng ra trước đó, họ đã đổi trận pháp bí mật ở lối vào cửa bảo các. Xem ra từ đầu tới cuối Chúng Sinh các vẫn luôn loại trừ ông ra khỏi nội bộ. Ông càng cảm thấy quyết định thấy chết không cứu trên chiến trường cổ ngày đó của mình là một việc đúng đắn.
Diễm Huyền Kình vì thể diện cũng được, hay bực tức cũng vậy, lúc này ngược lại không kêu Tô Minh giúp đỡ, mà giống như giận dỗi sử dụng ngọn lửa của mình cưỡng ép phá vỡ trận pháp bí mật.
Hiệu quả cũng không tệ, nhưng khoảng cách hoàn toàn mở ra vẫn cần thời gian.
Trên thực tế Diễm Huyền Kình đều đã giày vò vài tiếng đồng hồ rồi.
Nhưng Tô Minh cùng Mạc Thanh Nhạn không hề vội vàng mà ngược lại còn cảm thấy khá thú vị.
Nhẫn nại chờ đợi là được.
“Sắp rồi!”, bỗng nhiên một mắt trận khác cứng rắn bị thiêu thành tro tàn, Diễm Huyền Kình có chút phấn khích, thêm một phần đắc ý: “Nhiều nhất là nửa tiếng có thể làm xong!”
Cùng lúc đó.
Tô Minh đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời.
Giây tiếp theo.
Có hai bóng dáng một trước một sau bước ra khỏi hư không.
“Ông ta lại tới rồi?”, Tô Minh đầu tiên nhìn thấy bóng dáng thứ nhất, chính là người trung niên áo bào trắng, các chủ của Cực Kiếm các, sao ông ta lại quay lại rồi, có chuyện gì sao?
Còn không đợi anh suy đoán, bóng người thứ hai đã bước ra khỏi hư không, thân thể Tô Minh liền run lên, hai mắt sáng rực, cảm xúc dao động kịch liệt: “Mộ Cẩn…”
Thân hình anh lóe lên, đã xuất hiện trên bầu trời, đến trước mặt Diệp Mộ Cẩn.
Không có từ ngữ nào.
Tô Minh ôm chầm lấy cô, gắt gao ôm chặt.
“Mộ Cẩn, anh…”, những ký ức trong quá khứ, đặc biệt là quãng thời gian ngọt ngào trên Trái Đất kia như sóng nước cuộn trào, anh rất xúc động, cũng không biết phải nói gì, chỉ cúi đầu mãnh liệt gặm nhấm đôi môi đỏ mọng của Diệp Mộ Cẩn.
Lúc bắt đầu trong lòng Diệp Mộ Cẩn là nhớ nhung, là giải tỏa, là uất ức, là vui mừng, cô cũng muốn nói điều gì đó, lại trực tiếp bị Tô Minh chặn lấy đôi môi đỏ mọng, hơi thở quen thuộc, vòng tay thân thương, tất cả đều thân thuộc khiến cô có cảm giác như đang nằm mộng, cô nhắm nghiền hai mắt, dường như quên đi mọi chuyện, vòng tay ôm chặt lấy cổ Tô Minh, giống như chỉ cần buông lỏng anh sẽ lại một lần nữa rời khỏi mình thêm vạn năm nữa vậy.
Hai người đắm chìm trong nụ hôn nóng bỏng, dường như muốn dung nhập đối phương vào thân thể mình mới thỏa nỗi nhớ mong trong lòng.
Không ai làm phiền.
Một lúc lâu sau.
Tô Minh buông thân thể xinh đẹp của Diệp Mộ Cẩn, nhẹ giọng nói: “Mộ Cẩn, xin lỗi, lâu như vậy…”
Anh chưa từng trở lại.
Sau đó, lông mày của anh liền cau chặt, trong mắt lại lóe lên một tia lạnh lùng: "Mộ Cẩn, trước đó em bị thương sao?”
Đúng vậy, anh có thể cảm nhận rõ nét vết thương của cô chỉ vừa mới hồi phục.
Hơn nữa, nó hẳn là còn đặc biệt nghiêm trọng, có lẽ là loại cửu tử nhất sinh kia.
Tô Minh đột nhiên quay đầu nhìn về phía người đàn ông trung niên khoác áo bào trắng kia.
Chỉ với một cái liếc mắt, người đàn ông trung niên áo trắng gần như rơi từ trên không xuống dưới đất.
Hơi thở kìm nén lửa giận trong lòng Tô Minh không chút che giấu khóa chặt người trung niên kia, tương đối khủng bố.
Ít nhất, trong lòng người trung niên vào lúc này vô cùng kinh ngạc và sợ hãi, ông ta vậy mà phát hiện ra dường như Tô Minh còn mạnh mẽ hơn nhiều so với trong tưởng tượng của ông ta!
Tại khoảnh khắc này, ông ta thậm chí chắc chắn rằng khi Tô Minh chớp mắt giết chết Mạc Thiên Hành và Diêu Phong có lẽ vẫn chưa dùng toàn lực.
“Cậu Tô, xin đừng xúc động, vết thương của cô Diệp không liên quan tới tôi, ngược lại, là tôi đã cứu mạng cô Diệp”, người trung niên áo trắng hết sức kinh hãi, vội vã đáp, bị Tô Minh phong tỏa thực sự khiến ông ta rất hoảng loạn, lo lắng tới mức tốc độ nói chuyện cũng chậm hơn ba phần, sợ bị Tô Minh thẳng tay diệt trừ.
“Anh Tô, đúng vậy, là vị tiền bối này đã cứu em, nếu không…”, Diệp Mộ Cẩn cũng vội vàng tiếp lời.
Tô Minh thu lại khí tức, nắm chặt bàn tay nhỏ của cô: “Đem chuyện em bị thương từ đầu tới cuối nói lại cho anh nghe, một chữ cũng không thể thiếu”.
Trong giọng nói bình tĩnh của Tô Minh ẩn chứa cơn giận ngập trời!
Anh vốn là người bao che khuyết điểm.
Càng không nói đến việc, trong tất cả những người phụ nữ của anh, tuy trong lòng anh không phân ba bảy loại nhưng cũng có trình độ quan trọng khác nhau, suy cho cùng anh cũng là người, là người thì không thể hoàn toàn công bằng vô tư. Mặc dù anh không nguyện ý thừa nhận điểm này, nhưng đây chính là sự thực, trong số tất cả những người phụ nữ của mình, Diệp Mộ Cẩn chắc chắn là một trong những người quan trọng nhất, thậm chí còn là một trong số những người anh không thể đánh mất, có lẽ chỉ có thiên nữ mới có thể so sánh với vị trí của Diệp Mộ Cẩn trong trái tim anh.
Do đó, việc Diệp Mộ Cẩn bị thương thậm chí là thoi thóp chờ chết, cảm xúc lúc này của anh có chút mất khống chế, chỉ là đang cưỡng chế đè nén lại.
“Anh Tô, anh đừng tức giận, em… em nói…”, Diệp Mộ Cẩn nhỏ giọng đáp.
Cách đó không xa, người đàn ông trung niên áo bào trắng vừa căng thẳng vừa hưng phấn.
Căng thẳng là bởi ông ta có thể cảm nhận được hơi thở cuồng nộ của Tô Minh lúc này giống như một ngọn núi lửa bất cứ lúc nào cũng có thể phun trào, chì là đang dằn lòng kìm nén lại mà thôi.
Điểm này không còn phải nghi ngờ gì nữa.
Thành thật mà nói, bản thân người đàn ông trung niên cũng có chút bất ngờ đối với mức độ quan trọng của Diệp Mộ Cẩn trong lòng Tô Minh, vốn dĩ ông ta còn tưởng rằng Diệp Mộ Cẩn chỉ là một trong những người phụ nữ của Tô Minh, chỉ vậy mà thôi, dù sao thì ông ta cũng biết rằng, Mạc Thanh Nhạn chính là người phụ nữ của Tô Minh, hơn nữa về mặt ngoại hình cô cũng sở hữu vẻ đẹp tuyệt trần, cho dù kém hơn Diệp Mộ Cẩn một chút, nhưng thực lực của cô mạnh hơn Diệp Mộ Cẩn không chỉ một hai cảnh giới nhỏ, ông ta còn tưởng rằng vị trí của Diệp Mộ Cẩn trong lòng Tô Minh không thể sánh bằng Mạc Thanh Nhạn, chẳng ngờ…
Hoàn toàn không phải.
Giờ phút này, tâm tình Mạc Thanh Nhạn cũng dao động cực lớn, đôi mắt đẹp nhìn về phía Diệp Mộ Cẩn đứng giữa khung trời kia mang theo tia hâm mộ..
“Cô ấy là người rất quan trọng trong lòng anh Tô sao? Còn quan trọng hơn mình”, Mạc Thanh Nhạn lẩm bẩm một mình, đan xen với hâm mộ còn có cả sự chua xót, nhưng ngay sau đó, cô liền hít một hơi thật sâu rồi nghiêm túc nói với bản thân: "Thời gian mình ở cùng anh Tô quá ngắn, sau này địa vị của mình trong trái tim anh Tô cũng sẽ ngày càng quan trọng hơn, sẽ không thua kém so với những người phụ nữ khác của anh ấy, dù sao mình cũng rất ưu tú mà".
Lúc này.
Tô Minh đang nghiêm túc lắng nghe Diệp Mộ Cẩn miêu tả lại sự việc.
Chờ Diệp Mộ Cẩn thuật lại xong.
Tô Minh ngẩng đầu, chớp mắt liền tới không xa phía trước người trung niên mặc áo bào trắng, chính xác hơn là đi tới trước chưởng ấn lồng giam hình kiếm của ông ta.
Không cần người trung niên đó lên tiếng, cũng không đợi ông ta mở ra chưởng ấn.
Tô Minh vung tay lên, giống như xé rách một tờ giấy trắng, dễ dàng cưỡng chế xé toạc lồng giam.
Khoảnh khắc xé rách kia, phản ứng đầu tiên của nhóm người Ô Lâm Lâm là chạy!
Bất chấp tất cả để tháo chạy.
Thế nhưng chỉ trong một nhịp thở, hơn mười người nhà họ Ô đang co chân chạy tán loạn khắp nơi kia đều chết không có chỗ chôn, trong vòng một nhịp thở, Tô Minh đã giết hết tất cả người nhà họ Ô trừ Ô Lâm Lâm một cách sắc lạnh và tàn nhẫn.
Mỗi một người đều bị vặn nát cổ, đâm xuyên tim gan rồi chém nát thần hồn.
Toàn bộ đều tan thành mây khói.
Toàn bộ quá trình diễn ra quá nhanh, ngay khi Ô Lâm kịp phản ứng thì chỉ còn lại duy nhất cô ta còn sống, cô ta thậm chí còn không nhìn rõ Tô Minh đã ra tay như thế nào?
Mà lúc này anh đang đứng mặt đối mặt với cô ta.
Ô Lâm Lâm sợ hãi cứng nhắc như một bức tượng điêu khắc nhợt nhạt.
Thậm chí, nếu quan sát kỹ, cô ta đã có chút không cầm được.
“Nhà họ Ô sao? Cho tôi một tọa độ không gian hư không”, Tô Minh bình tĩnh nói.
Có ý gì?
Ô Lâm Lâm không hiểu.
Người đàn ông của Diệp Mộ Cẩn vậy mà có thể giết chết cường giả ở cảnh giới Tru Mệnh tầng một trong nháy mắt với chỉ một đường kiếm?
Điều đó không phải có nghĩa là, người đàn ông của Diệp Mộ Cẩn cũng có thể một chiêu chém giết cả trăm nhà họ Ô, một trăm Thất Huyền Phần Thiên Tông hay sao?
“Tiền bối, tôi… tôi, người có thể dẫn tôi đi gặp anh Tô được không? Đã hơn mười nghìn năm tôi không gặp anh ấy rồi, tôi…”, đôi mắt đẹp của Diệp Mộ Cẩn đã đong đầy nước mắt, cô nhìn hướng người trung niên áo bào trắng khẩn thiết thỉnh cầu, đúng vậy, cô đã rất lâu rất lâu không được gặp Tô Minh, tưởng niệm trong lòng đã tràn đầy. Trên thực tế, trong mười nghìn năm qua cô nỗ lực tu luyện, không ngừng nâng cao thực lực, thậm chí trong khoảng thời gian này, từ nền văn minh cấp một đến nền văn minh cấp sáu, động lực lớn nhất để lập lên phép màu như vậy cũng đều là vì muốn đuổi kịp bước chân của anh trên con đường võ đạo, bằng cách này, tương lai mới có thể ở bên cạnh anh thật tốt.
“Đương nhiên có thể!”, người trung niên gật đầu, đáy lòng lại vui mừng khôn xiết, việc ông ta muốn làm nhất lúc này chính là đưa Diệp Mộ Cẩn tới gặp Tô Minh, nếu vậy, công lao của bản thân và Cực Kiếm sẽ rất lớn, mới có thể khiến Tô Minh nợ ân huệ càng rõ nét và in sâu vào lòng người hơn.
Ngay sau đó, người trung niên áo bào trắng bỗng nhiên tùy ý vung lên một trảo về phía Ô Lâm Lâm còn có bà lão áo đen cùng toàn bộ người của nhà họ Ô.
Đột nhiên một chưởng ấn hình kiếm giống như lồng giam không gian, chụp lấy Ô Lâm Lâm cùng những người khác vào trong lòng bàn tay.
Dù cho người nhà họ Ô có vùng vẫy thế nào cũng không thoát được.
Đồng thời sẽ không tổn hại đến tính mạng của những người nhà họ Ô này.
Người trung niên áo bào trắng chuẩn bị đưa Ô Lâm Lâm và những người còn sống tới Chúng Sinh các, đích thân giao lại cho Tô Minh xử lý.
Như vậy mới là cách xử trí tuyệt vời nhất.
“Vậy thì cô Diệp, mời”, sau khi người trung niên dùng chưởng ấn hình kiếm giam cầm nhóm người Ô Lâm Lâm liền làm động tác mời đối với Diệp Mộ Cẩn đồng thời còn đưa cho cô một bình đan dược trị thương đỉnh cấp trong đỉnh cấp, là loại đan dược dưỡng thương mà người trung niên ngày thường còn không nỡ dùng.
Diệp Mộ Cẩn uống một viên đan dược xong lập tức cảm thấy vết thương trong cơ thể nhanh chóng được cải thiện, vô cùng thần kỳ, có lẽ cấp bậc của bình đan dược này đặc biệt cao, cô không kìm được mà chắp tay, cảm kích nói: “Cảm ơn tiền bối”.
Tiếp đó.
Người trung niên áo trắng cùng với chưởng ấn không gian hình kiếm kia lao vút lên trời.
Tình trạng thương tích của Diệp Mộ Cẩn đã tốt hơn một chút, cô cũng bay thẳng lên trời, cách phía sau người trung niên vài trăm mét.
Người trung niên ở một bên vừa chú ý tới tình trạng của Diệp Mộ Cẩn, lo sợ ngộ lỡ vết thương của cô chuyển biến xấu, gặp phải bất trắc gì trong hư không này thì sao? Một mặt vừa duy trì tốc độ hướng về Chúng Sinh các của bản thân, tốc độ của ông ta không nhanh là để cho Diệp Mộ Cẩn có thể theo kịp.
Vì vậy đã tiêu tốn mất một tiếng đồng hồ.
“Tiền bối, tôi có thể tăng tốc rồi, vết thương của tôi đã hoàn toàn được chữa lành rồi”, Diệp Mộ Cẩn nói.
Nghe vậy người trung niên áo bào trắng lập tức tăng tốc, kỳ thực ông ta cũng rất chờ mong được gặp mặt Tô Minh.
Thời gian dần trôi.
Sau một vài giờ.
Chúng Sinh các.
Trước cửa bảo các của Chúng Sinh các.
Tô Minh cùng Mạc Thanh Nhạn có chút không nói lên lời.
Sư tôn Diễm Huyền Kình đến lúc này vẫn chưa mở được cửa lớn của bảo các, ha ha ha…
Có chút thú vị.
Diễm Huyền Kình vừa xấu hổ, vừa phẫn nộ, bản thân ông cũng rất bất ngờ, ông vậy mà không mở được cửa lớn của bảo các này?
Rõ ràng đây là trò ma mãnh mà những quản lý cấp cao của Chúng Sinh các đã giăng ra trước đó, họ đã đổi trận pháp bí mật ở lối vào cửa bảo các. Xem ra từ đầu tới cuối Chúng Sinh các vẫn luôn loại trừ ông ra khỏi nội bộ. Ông càng cảm thấy quyết định thấy chết không cứu trên chiến trường cổ ngày đó của mình là một việc đúng đắn.
Diễm Huyền Kình vì thể diện cũng được, hay bực tức cũng vậy, lúc này ngược lại không kêu Tô Minh giúp đỡ, mà giống như giận dỗi sử dụng ngọn lửa của mình cưỡng ép phá vỡ trận pháp bí mật.
Hiệu quả cũng không tệ, nhưng khoảng cách hoàn toàn mở ra vẫn cần thời gian.
Trên thực tế Diễm Huyền Kình đều đã giày vò vài tiếng đồng hồ rồi.
Nhưng Tô Minh cùng Mạc Thanh Nhạn không hề vội vàng mà ngược lại còn cảm thấy khá thú vị.
Nhẫn nại chờ đợi là được.
“Sắp rồi!”, bỗng nhiên một mắt trận khác cứng rắn bị thiêu thành tro tàn, Diễm Huyền Kình có chút phấn khích, thêm một phần đắc ý: “Nhiều nhất là nửa tiếng có thể làm xong!”
Cùng lúc đó.
Tô Minh đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời.
Giây tiếp theo.
Có hai bóng dáng một trước một sau bước ra khỏi hư không.
“Ông ta lại tới rồi?”, Tô Minh đầu tiên nhìn thấy bóng dáng thứ nhất, chính là người trung niên áo bào trắng, các chủ của Cực Kiếm các, sao ông ta lại quay lại rồi, có chuyện gì sao?
Còn không đợi anh suy đoán, bóng người thứ hai đã bước ra khỏi hư không, thân thể Tô Minh liền run lên, hai mắt sáng rực, cảm xúc dao động kịch liệt: “Mộ Cẩn…”
Thân hình anh lóe lên, đã xuất hiện trên bầu trời, đến trước mặt Diệp Mộ Cẩn.
Không có từ ngữ nào.
Tô Minh ôm chầm lấy cô, gắt gao ôm chặt.
“Mộ Cẩn, anh…”, những ký ức trong quá khứ, đặc biệt là quãng thời gian ngọt ngào trên Trái Đất kia như sóng nước cuộn trào, anh rất xúc động, cũng không biết phải nói gì, chỉ cúi đầu mãnh liệt gặm nhấm đôi môi đỏ mọng của Diệp Mộ Cẩn.
Lúc bắt đầu trong lòng Diệp Mộ Cẩn là nhớ nhung, là giải tỏa, là uất ức, là vui mừng, cô cũng muốn nói điều gì đó, lại trực tiếp bị Tô Minh chặn lấy đôi môi đỏ mọng, hơi thở quen thuộc, vòng tay thân thương, tất cả đều thân thuộc khiến cô có cảm giác như đang nằm mộng, cô nhắm nghiền hai mắt, dường như quên đi mọi chuyện, vòng tay ôm chặt lấy cổ Tô Minh, giống như chỉ cần buông lỏng anh sẽ lại một lần nữa rời khỏi mình thêm vạn năm nữa vậy.
Hai người đắm chìm trong nụ hôn nóng bỏng, dường như muốn dung nhập đối phương vào thân thể mình mới thỏa nỗi nhớ mong trong lòng.
Không ai làm phiền.
Một lúc lâu sau.
Tô Minh buông thân thể xinh đẹp của Diệp Mộ Cẩn, nhẹ giọng nói: “Mộ Cẩn, xin lỗi, lâu như vậy…”
Anh chưa từng trở lại.
Sau đó, lông mày của anh liền cau chặt, trong mắt lại lóe lên một tia lạnh lùng: "Mộ Cẩn, trước đó em bị thương sao?”
Đúng vậy, anh có thể cảm nhận rõ nét vết thương của cô chỉ vừa mới hồi phục.
Hơn nữa, nó hẳn là còn đặc biệt nghiêm trọng, có lẽ là loại cửu tử nhất sinh kia.
Tô Minh đột nhiên quay đầu nhìn về phía người đàn ông trung niên khoác áo bào trắng kia.
Chỉ với một cái liếc mắt, người đàn ông trung niên áo trắng gần như rơi từ trên không xuống dưới đất.
Hơi thở kìm nén lửa giận trong lòng Tô Minh không chút che giấu khóa chặt người trung niên kia, tương đối khủng bố.
Ít nhất, trong lòng người trung niên vào lúc này vô cùng kinh ngạc và sợ hãi, ông ta vậy mà phát hiện ra dường như Tô Minh còn mạnh mẽ hơn nhiều so với trong tưởng tượng của ông ta!
Tại khoảnh khắc này, ông ta thậm chí chắc chắn rằng khi Tô Minh chớp mắt giết chết Mạc Thiên Hành và Diêu Phong có lẽ vẫn chưa dùng toàn lực.
“Cậu Tô, xin đừng xúc động, vết thương của cô Diệp không liên quan tới tôi, ngược lại, là tôi đã cứu mạng cô Diệp”, người trung niên áo trắng hết sức kinh hãi, vội vã đáp, bị Tô Minh phong tỏa thực sự khiến ông ta rất hoảng loạn, lo lắng tới mức tốc độ nói chuyện cũng chậm hơn ba phần, sợ bị Tô Minh thẳng tay diệt trừ.
“Anh Tô, đúng vậy, là vị tiền bối này đã cứu em, nếu không…”, Diệp Mộ Cẩn cũng vội vàng tiếp lời.
Tô Minh thu lại khí tức, nắm chặt bàn tay nhỏ của cô: “Đem chuyện em bị thương từ đầu tới cuối nói lại cho anh nghe, một chữ cũng không thể thiếu”.
Trong giọng nói bình tĩnh của Tô Minh ẩn chứa cơn giận ngập trời!
Anh vốn là người bao che khuyết điểm.
Càng không nói đến việc, trong tất cả những người phụ nữ của anh, tuy trong lòng anh không phân ba bảy loại nhưng cũng có trình độ quan trọng khác nhau, suy cho cùng anh cũng là người, là người thì không thể hoàn toàn công bằng vô tư. Mặc dù anh không nguyện ý thừa nhận điểm này, nhưng đây chính là sự thực, trong số tất cả những người phụ nữ của mình, Diệp Mộ Cẩn chắc chắn là một trong những người quan trọng nhất, thậm chí còn là một trong số những người anh không thể đánh mất, có lẽ chỉ có thiên nữ mới có thể so sánh với vị trí của Diệp Mộ Cẩn trong trái tim anh.
Do đó, việc Diệp Mộ Cẩn bị thương thậm chí là thoi thóp chờ chết, cảm xúc lúc này của anh có chút mất khống chế, chỉ là đang cưỡng chế đè nén lại.
“Anh Tô, anh đừng tức giận, em… em nói…”, Diệp Mộ Cẩn nhỏ giọng đáp.
Cách đó không xa, người đàn ông trung niên áo bào trắng vừa căng thẳng vừa hưng phấn.
Căng thẳng là bởi ông ta có thể cảm nhận được hơi thở cuồng nộ của Tô Minh lúc này giống như một ngọn núi lửa bất cứ lúc nào cũng có thể phun trào, chì là đang dằn lòng kìm nén lại mà thôi.
Điểm này không còn phải nghi ngờ gì nữa.
Thành thật mà nói, bản thân người đàn ông trung niên cũng có chút bất ngờ đối với mức độ quan trọng của Diệp Mộ Cẩn trong lòng Tô Minh, vốn dĩ ông ta còn tưởng rằng Diệp Mộ Cẩn chỉ là một trong những người phụ nữ của Tô Minh, chỉ vậy mà thôi, dù sao thì ông ta cũng biết rằng, Mạc Thanh Nhạn chính là người phụ nữ của Tô Minh, hơn nữa về mặt ngoại hình cô cũng sở hữu vẻ đẹp tuyệt trần, cho dù kém hơn Diệp Mộ Cẩn một chút, nhưng thực lực của cô mạnh hơn Diệp Mộ Cẩn không chỉ một hai cảnh giới nhỏ, ông ta còn tưởng rằng vị trí của Diệp Mộ Cẩn trong lòng Tô Minh không thể sánh bằng Mạc Thanh Nhạn, chẳng ngờ…
Hoàn toàn không phải.
Giờ phút này, tâm tình Mạc Thanh Nhạn cũng dao động cực lớn, đôi mắt đẹp nhìn về phía Diệp Mộ Cẩn đứng giữa khung trời kia mang theo tia hâm mộ..
“Cô ấy là người rất quan trọng trong lòng anh Tô sao? Còn quan trọng hơn mình”, Mạc Thanh Nhạn lẩm bẩm một mình, đan xen với hâm mộ còn có cả sự chua xót, nhưng ngay sau đó, cô liền hít một hơi thật sâu rồi nghiêm túc nói với bản thân: "Thời gian mình ở cùng anh Tô quá ngắn, sau này địa vị của mình trong trái tim anh Tô cũng sẽ ngày càng quan trọng hơn, sẽ không thua kém so với những người phụ nữ khác của anh ấy, dù sao mình cũng rất ưu tú mà".
Lúc này.
Tô Minh đang nghiêm túc lắng nghe Diệp Mộ Cẩn miêu tả lại sự việc.
Chờ Diệp Mộ Cẩn thuật lại xong.
Tô Minh ngẩng đầu, chớp mắt liền tới không xa phía trước người trung niên mặc áo bào trắng, chính xác hơn là đi tới trước chưởng ấn lồng giam hình kiếm của ông ta.
Không cần người trung niên đó lên tiếng, cũng không đợi ông ta mở ra chưởng ấn.
Tô Minh vung tay lên, giống như xé rách một tờ giấy trắng, dễ dàng cưỡng chế xé toạc lồng giam.
Khoảnh khắc xé rách kia, phản ứng đầu tiên của nhóm người Ô Lâm Lâm là chạy!
Bất chấp tất cả để tháo chạy.
Thế nhưng chỉ trong một nhịp thở, hơn mười người nhà họ Ô đang co chân chạy tán loạn khắp nơi kia đều chết không có chỗ chôn, trong vòng một nhịp thở, Tô Minh đã giết hết tất cả người nhà họ Ô trừ Ô Lâm Lâm một cách sắc lạnh và tàn nhẫn.
Mỗi một người đều bị vặn nát cổ, đâm xuyên tim gan rồi chém nát thần hồn.
Toàn bộ đều tan thành mây khói.
Toàn bộ quá trình diễn ra quá nhanh, ngay khi Ô Lâm kịp phản ứng thì chỉ còn lại duy nhất cô ta còn sống, cô ta thậm chí còn không nhìn rõ Tô Minh đã ra tay như thế nào?
Mà lúc này anh đang đứng mặt đối mặt với cô ta.
Ô Lâm Lâm sợ hãi cứng nhắc như một bức tượng điêu khắc nhợt nhạt.
Thậm chí, nếu quan sát kỹ, cô ta đã có chút không cầm được.
“Nhà họ Ô sao? Cho tôi một tọa độ không gian hư không”, Tô Minh bình tĩnh nói.
Có ý gì?
Ô Lâm Lâm không hiểu.
Bình luận facebook