• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Truyện Đỉnh Cấp Tông Sư - Tô Minh (1 Viewer)

  • Chương 2921-2930

Vô cùng kinh ngạc.



Phải biết rằng, dù cho cái Bảo các này chưa từng thay đổi nhưng trong ký ức của Diễm Huyền Kình về Bảo các, vào khoảnh khắc mà những thứ pháp bảo quý giá ở đây bị người ngoài chạm đến thì bọn họ sẽ bị các cơ quan công kích, thế mà bây giờ...




Từ đầu đến cuối, không hề có một chút nguy hiểm nào.



"Thật là kỳ lạ", Diễm Huyền Kình nhịn không được mà tự nói nhỏ, loại cảm giác mọi việc đều thuận lợi này thật đáng sợ, làm cho người ta không thể nào yên tâm nổi.



"Sư tôn, quyển bí quyết võ đạo này, thế mà lại là một loại thần thông, hơn nữa, nó còn được gọi là Kiếm Thông Hoàng Quyền", Tô Minh nhịn không được mà nói.



"Còn có chiếc áo giáp này, hình như... hình như... hình như là được tạo thành từ những cái xương hàm, cả chiếc áo giáp hình như có khoảng chín trăm chín mươi chín khối xương hàm, không chỉ có như vậy, mỗi vị chủ nhân của những cái xương hàm này, nếu như con đoán không sai thì thực lực của bọn họ có thể đã đạt tới những cảnh giới phía trên của cảnh giới Tru, sợ rằng cấp bậc của chiếc áo giáp này còn cao hơn cả những gì mà chúng ta đã dự đoán, tên của chiếc áo giáp này là áo giáp Hoàng Tuyền".




"Còn cái mầm cây này, nếu con không nhìn nhầm thì nó vô cùng giống với mầm hoa Hoàng Tuyền được miêu tả trong một vài quyển sách thần thoại cổ xưa".







“Còn có thanh kiếm này nữa, đẳng cấp của thanh kiếm cũng cực kỳ cao, hơn nữa sát khí của thanh kiếm còn dày đặc đến mức không thể tưởng tượng nổi, nếu như không phải bởi vì tôi có được sinh mệnh lực vô cùng vô tận dùng để ngăn cản, nếu là những người khác thì ngay trong khoảnh khắc bắt lấy thanh kiếm này, cho dù thực lực của hắn mạnh gấp tôi bây giờ mười ngàn lần, chỉ sợ cũng sẽ bị sát khí giết chết, nếu như sát khí bên trong thanh kiếm này hoàn toàn bị thả ra ngoài, chôn vùi hàng trăm hàng ngàn văn minh cấp tám cũng không phải là vấn đề, nếu sát khí bên trong kiếm này hình thành, chỉ sợ sẽ nhuốm máu tươi hàng tỷ sinh linh. Kiếm này tên là kiếm Hoàng Tuyền”.



“Kiếm Thông Hoàng Tuyền”? Hoa Hoàng Tuyền? Kiếm Hoàng Tuyền? Áo giáp Hoàng Tuyền?”, Diễm Huyền Kình mở to hai mắt ra, có chút ngơ ngác.



Mà Mạc Thanh Nhạn và Diệp Mộ Cẩn thì đều trầm mặc, sắc mặt có chút tái nhợt, hiển nhiên bọn họ đều hơi sợ hãi.



“Chủ nhân, cái này... cái này...”, lúc này, Huyền Võ Tiên Quy run run rẩy rẩy mở miệng: “Chẳng lẽ đây là do chủ nhân Hoàng Tuyền trong truyền thuyết để lại?”



“Chủ nhân Hoàng Tuyền?”, Tô Minh vội vàng hỏi: “Lão quy, cẩn thận nói về những gì mà mi biết đi”.



“Năm đó lão quy chỉ nghe nói qua về một chút bí ẩn có liên quan đến nền văn minh cấp chín, nghe nói bên trong nền văn minh cấp chín có tứ đại văn minh mạnh nhất, theo thứ tự là Tạo Hóa, Thời Gian, Không Gian, Luân Hồi. Chúng đều có chủ nhân, lần lượt tên là chủ nhân Tạo Hóa, chủ nhân Thời Gian, chủ nhân Không Gian, chủ nhân Luân Hồi. Mà ngoài Tứ Đại Văn Minh mạnh nhất này, bên trong nền văn minh cấp chín còn có một số thứ gần với Tứ Đại Văn Minh, ví dụ như nền văn minh Hoàng Tuyền, nền văn minh Lôi vân vân. Lão quy nhớ loáng thoáng vào mấy tỷ năm trước lúc còn rất trẻ đã từng nghe một vị nhân vật lớn nhắc qua về chủ nhân Hoàng Tuyền có bốn món pháp bảo, chính là hoa Hoàng Tuyền, kiếm Hoàng Tuyền, áo giáp Hoàng Tuyền và kiếm đạo thần thông Kiếm Thông Hoàng Tuyền”, Huyền Võ Tiên Quy sâu xa nói, trong giọng nói tràn đầy sự kính sợ đối với chủ nhân Hoàng Tuyền trong truyền thuyết.



Vừa nói xong.



Chính lúc này.



Diệp Mộ Cẩn đột nhiên nói: “Mau nhìn, kia... cái cây kia hình như đang chìm xuống!”



Tô Minh vội vàng nhìn lại.



Chỉ thấy ở trước mắt, đủ loại núi đá xung quanh rễ cây đại thụ cành lá um tùm kia đang biến mất một cách quỷ dị, xung quanh rễ cây lại có nước màu máu tụ tập.



Nước màu máu kia cứ như là suối máu.



Nước máu nổi lên ọc ọc ọc ọc giống như muốn sôi trào.



Mà cây đại thụ khổng lồ kia đang chậm rãi biến thành màu máu.



Dần dà, nó bị nước suối màu máu nuốt chửng lấy từng chút từng chút một.



“Nước Hoàng Tuyền! Chủ nhân, cái này... đây chắc chắn là do chủ nhân Hoàng Tuyền để lại, mà cái cây to này, nếu không đoán sai thì nó chính là cây Hoàng Tuyền có thể thông tới Hoàng Tuyền Địa Phủ trong truyền thuyết!”,
1642569361769.png

Dù sao mọi chuyện đã xảy ra rồi.



Lấy bốn món pháp bảo mang tính tiêu chí của chủ nhân Hoàng Tuyền, hiển nhiên đã có quan hệ rất lớn với nhân quả của chủ nhân Hoàng Tuyền.




Rốt cuộc là chuyện tốt? Hay là chuyện xấu?



Tô Minh không nói chính xác được, nhưng nhất định sẽ vô cùng phiền phức.



Thật lâu sau.



Tất cả mọi thứ trước mắt đều biến mất.




“Mộ Cẩn, cho em này”, Tô Minh đưa tinh huyết của Cửu Vĩ Tổ Hoàng cho Diệp Mộ Cẩn.



Mình thì nhận lấy Tinh Thần Kim.



Còn thừa lại một tấm gương.



“Nhìn có vẻ tấm gương này cũng không phải vật bản mệnh của chủ nhân Hoàng Tuyền, nhưng cũng không tệ lắm, đẳng cấp của tấm gương này vẫn rất cao, nếu như luyện hóa nó thì chắc chắn sẽ là một sự giúp đỡ lớn”, Tô Minh vuốt ve tấm gương nhỏ xinh xắn trong tay rồi đưa cho Mạc Thanh Nhạn: “Thanh Nhạn, cho em này, kiểu dáng của tấm gương này là của con gái, rất thích hợp với em”.



Như thế.



Chỉ còn lại tứ bảo Hoàng Tuyền.



“Sư tôn, ngoài tứ bảo Hoàng Tuyền thì chỉ còn lại ba món pháp bảo, vừa lúc ba người bọn con mỗi người một món rồi, ha ha, sư tôn, người không lấy được cái gì rồi”, Tô Minh không nhịn được trêu ghẹo: “Sư tôn đi chuyến này về tay không rồi”.



Vì không cần lá mặt lá trái gì với sư tôn cho nên cũng không cần giả vờ khách khí.



Tình nghĩa ghi tạc ở đáy lòng là được.



“Lão già đây chỉ cảm thấy hứng thú với mấy thứ liên quan đến lửa thôi, những cái khác đều vô dụng với ta”, Diễm Huyền Kình tùy ý nói, hừ một tiếng, xấu xa nói: “Lúc đầu, lão già đây chỉ muốn giao tất cả kho báu vật này cho con, lão già đây chỉ có mỗi một đồ nhi là con thôi, không cho con thì cho ai?”



Ông ta đã chuẩn bị ở lại tầng Chúng Sinh các cả một đời rồi, mà sau này ba người Tô Minh lại muốn đi đến những nền văn minh thứ tầng 8 hơn. Ông ta không cần cái gì, nhưng ba người Tô Minh nhất định sẽ cần.



Huống chi võ đạo của ông ta đã tới giới hạn, đây là hạn chế của thiên phú bản thân, nếu muốn tiếp tục đi nữa thì chỉ có thể thu hoạch trên thuộc tính Hỏa thôi.



Cho nên trong bảy món pháp bảo thật sự là không có một món nào mà ông ta có thể dùng được, cho dù có cho ông ta cũng không có tác dụng gì.



“Sư tôn, con nhớ kỹ pháp bảo thuộc tính Hỏa rồi, người đợi tin tức tốt của con đi”, Tô Minh cam kết: “Chờ con lấy được đồ tốt thuộc tính Hỏa, đến lúc đó con sẽ cầm tới hiếu kính người”.



Về phần tứ bảo Hoàng Tuyền này, Tô Minh cũng không hỏi gì mà trực tiếp thu vào trong nhẫn trong không gian của anh.



Nguyên nhân rất đơn giản, anh gần như xác định tứ bảo Hoàng Tuyền này xuất hiện, lại vừa lúc bị mình gặp phải, đại khái là có liên quan nhất định nào đó với việc Thiên Nữ đã từng sắp xếp! Cũng chỉ có một khả năng như thế thôi!



Huống chi tứ bảo Hoàng Tuyền này ngoài mình cầm ra thì không còn ai khác, cho dù sư tôn có cầm thì cũng không dùng đến, bởi vì không có khả năng luyện hóa, thậm chí giả võ đạo mạnh hơn sư tôn hàng trăm nghìn lần cũng không có khả năng luyện hóa sử dụng tứ bảo Hoàng Tuyền này. Mình có huyết mạch bảo tàng, muốn luyện hóa chúng thì vẫn có một chút khả năng.



Có thể nghĩ được nó sẽ mạnh thế nào.


Nhưng mà giờ phút này cũng không thể hối hận được.
Còn nữa, nếu thật sự để lại cho sư tôn, nếu không cẩn thận sẽ đưa tới tai nạn cho sư tôn, đây cũng không phải nói đùa, đồ vật của chủ nhân nền văn minh cấp chín tuyệt đối không dễ lấy như vậy.



Rất nhanh.




Bốn người đã ra khỏi kho báu vật.



“Nhóc Tô, con và nhóc Mạc, nhóc Diệp ở lại Chúng Sinh các trước đi, chờ một khoảng thời gian nữa các con tự đi đến Cực Kiếm các là được, lão già đây ư, ha ha, ta định tìm vài ông bạn già uống rượu”, Diễm Huyền Kình cười nói, khoảng thời gian trước Diễm Huyền Kình du lịch hư không, đã quen biết không ít bạn bè, chỉ là về sau vì sự phát triển và an toàn của Chúng Sinh các mà ông ta vẫn luôn đến Chúng Sinh các tọa trấn, bây giờ Chúng Sinh các đã mất, không có hạn chế nữa, đương nhiên là không thể chờ đợi rồi.



“Sư tôn, người giữ lại mấy kiếm phù này đi, còn có cả chú đưa tin này nữa”, Tô Minh đưa cho Diễm Huyền Kình một cái nhẫn Không Gian: “Nếu quả thật gặp phải nguy hiểm gì, chắc hẳn kiếm phù sẽ có thể trợ giúp người, còn nữa, một khi gặp được nguy hiểm nhất định phải cho con biết trước tiên”.




“Biết rồi thằng nhãi”, Diễm Huyền Kình đỏ ửng cả mặt già, mẹ nó, mình đã vài tỷ tuổi, còn là cấp bậc sư tôn, kết quả, kết quả là vẫn phải cầm đồ vật của đồ nhi làm chỗ dựa, khụ khụ, thực sự là... Nhưng mà sao bên trong phiền muộn còn có chút mừng thầm vậy? Ha ha ha ha...



Mấy ngày sau đó.



Đầu tiên là Tô Minh dẫn Mạc Thanh Nhạn và Diệp Mộ Cẩn đi dạo tầng Chúng Sinh các.



Cũng có thể tính là chơi rất vui vẻ.



Vài ngày sau.



Tô Minh bế quan.



Anh muốn hấp thụ nguyên thạch không gian, luyện hóa Kiếm Y Không Tuyệt, luyện hóa Thì Không Châu, đây là chuyện quan trọng nhất.



...



Cực Kiếm các.



“Các chủ, ý của ông là từ chối yêu cầu của ông lão Âm Hoang?”, bên trong đại điện kiếm đạo của Cực Kiếm các, đại trưởng lão của Cực Kiếm các - Vương Kiếm Hiện có chút kinh ngạc, bị các chủ áo bào trắng ở trước mắt làm cho sợ ngây người.



“Không sai”, áo bào trắng sâu xa gật đầu.



“Các chủ, mặc dù ông lão Âm Hoang lòng tham không đáy, nhưng dù sao cũng có thực lực rất mạnh, nếu ông ta gia nhập Cực Kiếm các, trở thành Đại cung phụng của Cực Kiếm các, thực lực của Cực Kiếm các chúng ta sẽ có thể tăng vọt, khả năng tiến thêm một bước trở thành nền văn minh cấp tám sẽ lớn hơn nhiều!”, Vương Kiếm Hiện có chút nóng nảy: “Huống chi các chủ, mấy năm nay Cực Kiếm các chúng ta vì muốn lôi kéo ông lão Âm Hoang gia nhập Cực Kiếm các trở thành cung phụng mà đã phải trả giá rất nhiều, cuối cùng bây giờ cũng đã thành công, vì sao lại muốn từ chối?”



“Bởi vì Cực Kiếm các có chỗ dựa mạnh hơn, so với cậu Tô, ông lão Âm Hoang tính là gì chứ?”, áo bào trắng khinh thường hừ một tiếng, thậm chí bên trong ánh mắt còn hiện lên một vẻ giận dữ: “Ông lão Âm Hoang quá tham lam! Mấy năm nay ông ta ở trong bóng tối uy hiếp dụ dỗ, đã lừa gạt quá nhiều thứ từ Cực Kiếm các chúng ta rồi... Thật sự là đáng hận”.



“Thế nhưng... Thế nhưng, các chủ, cậu Tô trong miệng ông tạm thời còn chưa tới mà!”, tính cách của Vương Kiếm Hiện tương đối bảo thủ, cho nên vẫn cảm thấy không ổn.


“Không sao, nếu như ông lão Âm Hoang nổi giận vì bị từ chối, như vậy cùng lắm thì Cực Kiếm các chúng ta trực tiếp ra ứng chiến là được, một ông lão Âm Hoang còn không đến mức có thể tiêu diệt được Cực Kiếm các chúng ta, chứ đừng nói đến việc bắt ép lão già đây trực tiếp mở ra Thủ Sơn trận pháp đã không dùng mấy trăm triệu năm, ông lão Âm Hoang còn có thể phá trận hay sao? Mà cậu Tô chậm nhất là ba tháng sau sẽ đi vào Cực Kiếm các”, áo bào trắng tùy ý nói, trong lời nói là lòng tin mãnh liệt.
“Vâng, các chủ”, cuối cùng Vương Kiếm Hiện cũng nhẹ nhàng thở ra, gật đầu, thuận tiện còn thận trọng hỏi một câu: “Các chủ, cậu Tô kia thật sự mạnh như vậy sao?”



Vương Kiếm Hiện cũng đã nhìn thấy đá giữ ảnh và đá khí tức rồi, thế nhưng cảm nhận của ông ta... Ông ta vẫn cảm thấy như mộng như ảo, có chút không dám tin tưởng.




“Còn mạnh hơn trong tưởng tượng của ông gấp mười gấp trăm lần. Rất nhanh thôi, chờ cậu Tô tới, ông sẽ biết. Còn nữa, đã thông báo cho Kiều Băng chưa? Rốt cuộc con bé đã đi đâu rồi? Bảo con bé về sớm một chút! Lần này là cơ hội tốt để tiếp xúc với cậu Tô, nhỡ may cậu Tô coi trọng nó, từ nay về sau tất cả sẽ đều khác trước!”, áo bào trắng lại nói, trong giọng nói có chút nóng nảy, Tô Minh đa tình, đây coi như là chuyện hữu hiệu nhất để đột phá quan hệ của Cực Kiếm các và Tô Minh mà ông ta nghĩ ra, như vậy chỉ có thể là Kiều Băng, dù sao ánh mắt của cậu Tô cao bao nhiêu, có thể thấy được một chút từ khuôn mặt, thiên phú võ đạo của cô Diệp và cô Mạc, Cực Kiếm các ngoại trừ đồ nhi kia của mình thì không cần phải nghĩ đến những cô gái khác nữa.



Vương Kiếm Hiện có chút bất đắc dĩ.




“Kiều Băng” trong miệng các chủ chính là đệ tử cuối cùng của các chủ, cũng là đệ tử duy nhất.



Kiều Băng vốn có tên là Cốc Ngưng Băng, là một cô nhi mà các chủ ngẫu nhiên gặp được lúc du lịch bên ngoài vào triệu năm trước, lúc ấy Vương Kiếm Hiện cũng trùng hợp đi theo bên cạnh các chủ áo bào trắng, khi đó Cốc Ngưng Băng chỉ có sáu bảy tuổi, bởi vì một trận tai nạn mà cha mẹ đều mất, rất đáng thương, các chủ động lòng liền mang cô ta về Cực Kiếm các.



Lúc đầu cũng chỉ muốn làm một việc tốt, thật sự không ngờ rằng sau khi vào Cực Kiếm các, Cốc Ngưng Băng dần dần trưởng thành, đã cho thấy thiên phú võ đạo cực kỳ khủng bố, còn rất giỏi trên phương diện kiếm đạo, nói chính xác hơn là kiếm đạo băng hàn, Các chủ rất vui mừng, liền nhận làm đệ tử cuối cùng, tốn rất nhiều công sức bồi dưỡng.



Cốc Ngưng Băng cũng không chịu thua kém, chỉ trong khoảng thời gian mấy triệu năm mà cảnh giới võ đạo đã đạt đến cảnh giới Tru Mệnh kinh khủng, hơn nữa sức chiến đấu thực tế còn vượt xa cảnh giới, cho dù các chủ muốn thắng được Cốc Ngưng Băng cũng dần dần có chút khó khăn.



Trong phút chốc, Cốc Ngưng Băng đã được coi là hy vọng tương lai của Cực Kiếm các.



Từ trên xuống dưới toàn bộ Cực Kiếm các, bao gồm các chủ, bao gồm cả đại trưởng lão Vương Kiếm Hiện là ông ta đều có chờ mong rất lớn đối với Cốc Ngưng Băng.







Nhưng tầm hơn 600000 năm trước, Cốc Ngưng Băng đột nhiên nói muốn rời khỏi Cực Kiếm các, đúng là quá bất ngờ.



Lúc đó, tất cả mọi người của Cực Kiếm các đều tức giận. Dù sao thì Cốc Ngưng Băng cũng được Các chủ cứu sống. Các chủ cũng như bố của cô ta, chứ đừng nói mấy năm nay Cực Kiếm các và Các chủ ra sức đào tạo cô ta. Không có Các chủ và Cực Kiếm các thì Cốc Ngưng Băng có sống được đến ngày nay hay không, chứ đừng nói đến thành tựu hiện giờ. Thế mà giờ vừa mới tu luyện thành công đã định rời khỏi Cực Kiếm các rồi? Đúng là vong ân bội nghĩa.



Cũng may Cốc Ngưng Băng trịnh trọng bày tỏ, sở dĩ cô ta muốn rời khỏi Cực Kiếm các chỉ vì muốn kiếm tìm tầng võ đạo cao hơn phù hợp hơn, còn cô ta mãi mãi là đệ tử của Cực Kiếm các.



Mặc dù ai nấy ở Cực Kiếm các đều cảm thấy không vui nhưng cũng không nói được gì. Dù sao thì võ đạo của Cốc Ngưng Băng cũng đi trước Cực Kiếm các, Cực Kiếm các cũng không thể đào tạo cô ta được nữa. Ngoài ra, Cốc Ngưng Băng thật sự có thiên phú ở thuộc tính băng hàn. Nói không quá, võ đạo của cô ta trước tiên là băng hàn, sau đó mới là kiếm đạo.



Suy nghĩ đi suy nghĩ lại, cuối cùng Các chủ cũng đồng ý cho Cốc Ngưng Băng rời đi.
1642569382814.png

Dần dần, ngoài một phần nhỏ đệ tử ở Cực Kiếm các còn nhớ là ở Cực Kiếm các từng có một yêu nghiệt siêu cấp tên là Cốc Ngưng Băng thì phần lớn mọi người đều quên rồi.



Mấy ngày nay, từ lúc Các chủ tiếp xúc với Tô Minh thì bắt đầu nghĩ đủ cách để liên lạc với Cốc Ngưng Băng.




Vương Kiếm Hiện hiểu rõ, sở dĩ trước nay Các chủ không liên lạc với Cốc Ngưng Băng mà giờ mới liên lạc, chính là vì suy nghĩ cho cô ta.



Nếu trước đây liên hệ với Cốc Ngưng Băng cũng chỉ là để cô ta báo đáp Cực Kiếm các mà thôi. Các chủ cũng có kiêu hãnh của riêng mình, hơn nữa ông ta dạy dỗ đào tạo Cốc Ngưng Băng bao nhiêu năm, nên đã coi cô ta như con gái nuôi, vì vậy cũng không có ý muốn Cốc Ngưng Băng phải báo đáp. Vì vậy trước đó ông ta không liên hệ.



Nhưng bây giờ ông ta lại thấy, nếu có thể tác hợp cho Cốc Ngưng Băng và Tô Minh, một mặt sẽ là chuyện tốt đối với Cực Kiếm các. Mặt khác Tô Minh thật sự quá xuất sắc, nếu như Cốc Ngưng Băng bỏ lỡ thì đúng là đáng tiếc.



“Các chủ! Tôi có câu này không biết có nên nói hay không?”, Vương Kiếm Hiện trầm ngâm một lát rồi ngưng giọng nói.




“Nói đi!”



“Lần này khó khăn lắm mới liên lạc được với Cốc Ngưng Băng, biết được cô ta ở nền văn minh Hàn Uyên rồi nhưng thái độ của cô ta với chúng ta rất lạnh nhạt và theo kiểu miễn cưỡng. Hơn nữa, cộng với thái độ trong suốt 6000.00 của cô ta thì chắc chắn ông cũng đã rõ tính tình của cô ta rồi, hà tất phải…”, Vương Kiếm Hiện có chút buồn bực, nói.



Rõ ràng Các chủ suy nghĩ cho Cốc Ngưng Băng, muốn cho cô ta cơ hội làm quen với yêu nghiệt siêu cấp, anh tài hiếm có như Tô Minh.



Vậy mà Cốc Ngưng Băng lại có thái độ dường như Cực Kiếm các gặp phải chuyện gì nên phải đi cầu cạnh cô ta, cứ như Cực Kiếm các muốn cô ta phải báo đáp ân nghĩa năm xưa vậy.



“Không sao đâu! Mặc dù con bé đó tính tình lập dị nhưng không phải người xấu. Tính khí đó có liên quan rất lớn đến thể chất của nó. Chắc nó vốn có thể chất đặc biệt thuộc tính băng hàn nên tính lạnh lùng cũng dễ hiểu thôi”, Các chủ nói với giọng bất lực: “Băng Nhi là do tôi cứu về năm đó, lúc đưa về nó mới sáu bảy tuổi, cũng coi như con gái tôi. Tôi tự nhủ không hổ thẹn với lòng mình là được, còn nó nghĩ thế nào thì tùy nó”.



“Vâng tông chủ! Tôi hiểu rồi”, Vương Kiếm Hiện hít một hơi thật sâu, cố đè nén cảm xúc buồn bực trong lòng mình rồi gật đầu đáp lại.



“Lui xuống đi!”, Các chủ khoát tay, nói. Dường như vì chuyện của Cốc Ngưng Băng mà cảm xúc của ông ta có chút nặng nề.







Ở Chúng Sinh các…



“Rầm!”



Tu luyện mấy ngày liền, lấy kho tàng huyết mạch làm cơ sở, trấn áp luyện hóa Thì Không Châu. Mỗi lúc Tô Minh lại thấy thần kinh căng thẳng. Mỗi lúc anh đều dốc hết sức, dùng tất cả mọi cách. Vì vậy, kiên trì bốn ngày ba đêm, lúc này thần hồn mới đột nhiên bước vào một không gian khác.



Đã luyện hóa được Thì Không Châu rồi!



Lúc này, Tô Minh chỉ cảm thấy, thần hồn của mình có mối liên hệ chặt chẽ với Thì Không Châu.



Tô Minh ngồi khoanh chân tại chỗ, thoạt nhìn như đang tu luyện nhưng lúc này thần hồn của anh hoàn toàn bước vào trong Thì Không Châu.



Anh đang bước đi trong Thì Không Châu đó, thật đúng là vi diệu.



Trong Thì Không Châu, rõ ràng là hư không vô tận, dưới chân cũng đều là hư vô. Nhưng mỗi bước đi thì dưới chân đều xuất hiện những tầng mây như nâng đỡ anh đi về phía trước.



Phía trước là hư không vô tận.



Đột nhiên Tô Minh dừng bước chân rồi mắt sáng lên.



“Không gian Cửu Tinh!”, Tô Minh lẩm bẩm.
Trong không gian vô tận trước mặt lại xuất hiện chín đệm tròn vô cùng quái dị.



Dường như mỗi đệm tròn đó đều ứng với một không gian, đủ để một người ngồi trong đó.



Từ xa nhìn lại, không gian trong chín đệm tròn đó đều nối liền với nhau như chín ngôi sao.




Lúc này, trong chín đệm tròn đó có ba cái là sáng, sáu cái còn lại là tối hơn.



“Cái nào sáng thì chứng tỏ mình có thể ngồi lên trên đó”, Tô Minh đã hiểu ra: “Đệm tròn thứ nhất tượng trưng cho thời gian và không gian gấp 10 lần, và có thể ngồi tu luyện ở đó 10 ngày, còn thế giới bên ngoài tương ứng là 1 ngày. Đệm tròn thứ hai là 100 lần, đệm tròn thứ ba là 1000 lần”.



Tô Minh có chút phấn khích. Hiện giờ anh đã có thể sử dụng thời gian và không gian gấp 1000 lần.



Điều đó có nghĩa là gì?



Mình bế quan tu luyện ở đây 1000 năm thì bên ngoài mới chỉ là 1 năm mà thôi, đúng là kỳ diệu.








Đúng là sướng phát điên lên rồi!



Hơn nữa, chỉ vì hiện giờ thực lực của mình chưa đủ, chứ nếu như đủ mạnh thì có thể thắp sáng cả đệm tròn thứ tư, thứ năm nữa chăng?



“Cứ thử xem!”, một giây sau Tô Minh ngồi xuống đệm tròn thứ ba, quả nhiên là dễ dàng ngồi được.



“Ừm! Tâm tĩnh một chút thì hiệu quả của đệm tròn này sẽ rất đáng sợ”, lúc ngồi xuống, Tô Minh lẩm bẩm rồi cảm thấy đây là niềm vui bất ngờ với anh.



Sau đó anh bắt đầu tu luyện.



Dùng thần hồn của mình để nuốt trọn tiên nguyên mạch cực phẩm, coi như thử sức, vậy mà mười tiên nguyên mạch cực phẩm liền xuất hiện ở trước mặt.



“Nuốt!”, Tô Minh không nói nhiều rồi trực tiếp nuốt trọn. Kể cả là trạng thái thần hồn thì anh cũng có thể hoàn toàn dùng tất cả chiêu bài của mình, ví dụ như kho tàng huyết mạch. Có kho tàng huyết mạch kết hợp cùng thì có thể dễ dàng trấn áp mười tiên nguyên mạch cực phẩm rồi nuốt trọn.



Thời gian dần trôi, chừng nửa tiếng sau…



“Phù…!”, Tô Minh thở dài một tiếng.



Cảnh giới võ đạo đã đạt đến cảnh giới bán bộ Hồng Mông rồi, tiến bộ quả không nhỏ.



Tô Minh không tiếp tục nuốt trọn nữa mà bước ra khỏi Thì Không Châu.



Vừa mới bước ra thì cảm giác đó giống như anh vừa bước ra từ một không gian khác.



Tô Minh mở hai mắt ra, toàn thân anh dường như sóng thần gào rú. Cảnh giới bán bộ Hồng Mông đang chảy khắp toàn thân anh.



“Quả nhiên!”, Tô Minh vui mừng. Sở dĩ muốn thử cảnh giới đột phá ban nãy là vì anh muốn biết thần hồn của mình đạt đến cảnh giới đột phá trong Thì Không Châu có thể hoàn toàn bị đưa ra khỏi không gian và thời gian và sử dụng bình thường không?



Nếu như không thể thì tác dụng của Thì Không Châu cũng không phải quá lớn. Cùng lắm là sau này có thể dùng để lĩnh ngộ một số phương diện võ kỹ thôi.



Nhưng nếu như có thể đột phá cảnh giới võ đạo trong Thì Không Châu dùng cho bản thân mình thì tác dụng của Thì Không Châu sẽ vô cùng lớn.



Kết quả rất đáng mừng… Có thể đem ra ngoài.



“Ha ha…”, Tô Minh bật cười, đúng là phấn khích quá đi.



Tô Minh vui đến nỗi không kiểm soát nổi cảm xúc của mình.



Không phải tâm ý không ổn định mà thật sự là Thì Không Châu quá nghịch thiên.



“Khá khen cho Thì Không Châu, đúng là chí bảo xếp tốp đầu chư thiên vạn giới”, Tô Minh khen một câu.



Một giây sau, thần hồn lại một lần nữa quay vào Thì Không Châu.



Sau đó Tô Minh lại ngồi xuống đệm tròn thứ ba, nguyên thạch không gian lập tức xuất hiện trước mặt mình.
1642569410555.png

Toàn thân Tô Minh như chìm trong lĩnh ngộ không gian đó.








Trong băng cung vô cùng hoa lệ rộng lớn của nền văn minh Hàn Uyên…



Một cô gái có nhan sắc xinh đẹp, khí chất lạnh lùng, trong đôi mắt đẹp toát lên ánh sáng màu xanh. Cô ta đang ngồi trên ghế điêu khắc bằng băng, toát ra khí tức khiến người khác lạnh buốt người. Có thể thấy, tất cả mọi đồ dùng trong băng cung này đều được làm bằng băng.



Còn có một đại trận băng linh vô cùng khủng khiếp ở chính giữa cung điện, toát ra khí tức lạnh băng vô cùng thuần khiết mà cao cấp.




Cô gái ngồi đó mà chau mày chặt, trong ánh mắt đẹp toát lên vẻ kích động và hoài niệm.



Ban nãy Cực Kiếm các vừa liên hệ với cô ta, còn do đích thân đại trưởng lão Vương Kiếm Hiện gửi chú đưa tin đến.



Cốc Ngưng Băng đã không nhớ đại trưởng lão Vương Kiếm Hiện trông như thế nào nữa rồi?



“Vương Kiếm Hiện lại muốn mình về Cực Kiếm các một chuyến, nhưng hình như là ý của sư tôn?”, Cốc Ngưng Băng lẩm bẩm, có chút buồn bực: “Lẽ nào Cực Kiếm các gặp phải phiền phức gì rồi?”



Nếu nói đến Cốc Ngưng Băng có tình cảm với Cực Kiếm các thì đúng như Vương Kiếm Hiện nói, tính tình cô ta vô cùng lạnh lùng.



Nhưng cũng không đến mức không có chút tình cảm nào. Ít nhất là vẫn vô cùng cảm kích với sư tôn của mình.



“Nếu đã vậy thì phải quay về một chuyến để trả mối ân tình Cực Kiếm các dạy dỗ mình, như vậy cũng được. Nếu như nhân cơ hội này cắt đứt nhân quả với Cực Kiếm các thì cũng là chuyện tốt”, Cốc Ngưng Băng hạ quyết tâm.



Sau đó cô ta lạnh lùng quát: “Thập Nhị Băng Túc! Mau đến đây!”



Một giây sau, điều kỳ quái là trong cung điện có một khí tức hàn băng giống như làn khói đầy màu sắc ngưng tụ lại, rất nhanh đã hình thành mười hai bóng hình.



Mười hai người trẻ tuổi không ai quá 100 triệu tuổi, có cả nam lẫn nữ.



Họ đều có chung một đặc điểm là trên trán có dấu ấn hai chữ ‘Băng Cung’.



Ngoài ra, khí tức trên người họ vô cùng thuần khiết và lạnh lùng.



Sau khi mười hai người này xuất hiện thì đều quỳ gối, nhìn Cốc Ngưng Băng ngồi trên ghế băng với ánh mắt vô cùng cung kính và sùng bái, sau đó đồng thanh nói: “Tham kiến cung chủ”.



“Chắc các người đều biết rõ lai lịch của bổn cung rồi chứ?”, Cốc Ngưng Băng lạnh lùng nói.



“Rồi ạ!”, Thập Nhị Băng Túc đều gật đầu. Cung chủ đến từ một nền văn minh rác rưởi, hình như có tên là Cực Kiếm các. Trong mắt họ thì đây chính là nền văn minh rác rưởi. Dù sao thì chưa đến cấp tám thì đều là rác hết. Đây là điều mà tất cả tu giả võ đạo ở nền văn minh cấp tám đều thừa nhận. Nhưng điều này cũng chứng tỏ cung chủ yêu nghiệt đến nhường nào.



Đến từ một nền văn minh rác rưởi mà trong vòng 600.000 năm đã điên cuồng phất lên rồi tạo nên thế lực băng cung trong nền văn minh Hàn Uyên. Mặc dù hiện giờ băng cung không có thế lực gì nhưng cũng coi như có chút danh tiếng trong nền văn minh Hàn Uyên, chiến tích cũng vô cùng đáng sợ.



Đặc biệt là cung chủ Cốc Ngưng Băng, 140.000 năm trước ở cảnh giới Tru Mệnh tầng bảy mà trấn áp được cường giả ở cảnh giới Tru Vận tầng bốn. Và hiện giờ, 140.000 năm qua đi, cảnh giới của cung chủ Cốc Ngưng Băng đã lên đến cảnh giới Tru Vận tầng hai, sức chiến đấu thực tế cũng không biết khủng khiếp đến đâu? Thập Nhị Băng Túc không rõ nhưng họ cảm thấy, hiện giờ chắc cung chủ không sợ bất cứ cường giả nào ở cảnh giới Tru Vận chăng, kể cả là cảnh giới Tru Vận tầng chín? Nghĩ đến thôi đã khiến người ta như muốn phát điên rồi.
Còn 12 người trong Thập Nhị Băng Túc đều do Cốc Ngưng Băng đích thân chiêu mộ.



Những người này đều được lựa chọn kỹ lưỡng, đều là yêu nghiệt siêu cấp, hơn nữa đều là thuộc tính băng hàn.




Lúc 12 người được Cốc Ngưng Băng chiêu mộ thì ai nấy đều ra vẻ coi thường nhưng cuối cùng đều bị Cốc Ngưng Băng khuất phục…



Hiện giờ, Thập Nhị Băng Túc đều ở cảnh giới Tru Mệnh tầng năm đến tầng chín, sức chiến đấu còn vượt qua cả cảnh giới, về cơ bản đều vượt ba đến bốn cảnh giới nhỏ.



“Bổn cung được Cực Kiếm các nuôi dưỡng thành người, còn được sư tôn cứu sống. Hiện giờ Cực Kiếm các gọi bổn cung về thì chắc là gặp chuyện gì rồi. Các người hãy cùng bổn cung quay về Cực Kiếm các một chuyến”, Cốc Ngưng Băng lại nói: “Chuyến này bổn cung sẽ cố gắng cắt đứt nhân quả với Cực Kiếm các…”.



“Rõ!”, Thập Nhị Băng Túc không do dự, thậm chí trong lòng đều vô cùng kích động. Cuối cùng cung chủ cũng hạ quyết tâm cắt đứt nhân quả với nền văn minh rác rưởi kia rồi sao? Đúng là chuyện tốt!




Nhưng một giây sau…



Có một cô gái trong Thập Nhị Băng Túc do dự một lát rồi cung kính hỏi: “Thần Diệu Vương còn mấy ngày nữa là sẽ đến băng cung, nếu như cung chủ và chúng tôi đều đến Cực Kiếm các thì chẳng phải là…”.



Đó là Thần Diệu Vương trong truyền thuyết.



Trong nền văn minh Hàn Uyên có ai mà không biết danh tiếng của Thần Diệu Vương chứ?



Đó là người xếp trong tốp 10 trên bảng xếp hạng Hàn Uyên Thiên Địa. Phải biết rằng, một người mạnh như cung chủ mà cũng chỉ có thể nằm trong top 100 mà thôi.



Vì vậy Thần Diệu Vương được coi là cường giả mạnh nhất trong nền văn minh Hàn Uyên.



Là cường giả nhất tôn vạn cổ.



Ngay cả cung chủ cũng phải vô cùng cẩn thận đối đãi với người này. Nhưng tin tốt lành là Thần Diệu Vương rất ngưỡng mộ cung chủ và còn đang theo đuổi cung chủ nữa.



Vì vậy, kể cả cung chủ có làm gì quá thì Thần Diệu Vương chắc sẽ không diệt băng cung trong lúc tức giận chăng?



“Đừng bận tâm đến Thần Diệu Vương nữa”, Cốc Ngưng Băng thản nhiên nói.



Có câu ‘Người được cưng chiều thì chẳng sợ bất cứ ai’.



Có lẽ trong mắt người khác thì Thần Diệu Vương có danh tiếng vô cùng lớn. Nhưng đối với Cốc Ngưng Băng mà nói, cô ta là người mà Thần Diệu Vương thích và theo đuổi mãi không được, vậy thì có chút đãi ngộ đặc biệt đã làm sao?



Cô ta cảm thấy, nếu như sắp tới Thần Diệu Vương đến băng cung mà mình không ở đây, đến lúc đó có thể nhìn thái độ của hắn để đoán xem hắn thích mình đến đâu?



Nếu như hắn thể hiện khiến mình hài lòng thì có thể nghĩ đến việc cho hắn cơ hội được theo đuổi mình.



Cốc Ngưng Băng vốn là người kiêu ngạo, điểm này thì ai cũng biết.



Cô ta cảm thấy, mình đã không tìm người yêu thì thôi, nhưng đã tìm thì phải tìm người ưu tú nhất trong chư thiên vạn giới.


Và Thần Diệu Vương cũng được coi là một trong những người ưu tú trong những người đàn ông theo đuổi cô ta.
Nhưng đến tận bây giờ Cốc Ngưng Băng vẫn không đồng ý. Lý do là, mặc dù Thần Diệu Vương rất ưu tú nhưng vẫn chưa đạt đến cấp bậc cao nhất trong vạn người. Dù sao thì hắn cũng chỉ trong top 10 trên bảng xếp hạng thôi chứ không phải số 1.



Tất nhiên, Cốc Ngưng Băng kiêu ngạo nhưng vẫn có lý trí. Có lúc, mong đợi cũng chỉ là mong đợi, còn thực tế vẫn bày ra trước mặt.




Nếu như Thần Diệu Vương qua được thử thách thì cô ta thật sự sẽ quyết định làm người phụ nữ của hắn.



Tất cả cứ đợi khi mình từ Cực Kiếm các quay về và cắt đứt nhân quả với Cực Kiếm các rồi tính tiếp.



“Xuất phát!”, một giây sau Cốc Ngưng Băng quát lớn.




Cô ta và Thập Nhị Băng Túc hóa thành một chùm sáng hàn băng biến mất trong băng cung rồi hòa vào hư không đi về phía hư không của Cực Kiếm các.







“Có chút đáng sợ!”, Tô Minh tay cầm Ma La Kiếm trong mật thất nuốt nước bọt ừng ực, đầu óc tê dại, tất nhiên cũng thấy vui mừng trong lòng.



Ở trong Thì Không Châu tiêu tốn mất mấy ngày, chắc bên ngoài mới qua mấy phút thôi. Anh đã hoàn toàn luyện hóa Kiếm Y Không Tuyệt, hơn nữa dự tính của anh không hề sai, dường như Ma La Kiếm có thể kết hợp với Kiếm Y Không Tuyệt.



Hai cái chồng chéo lên nhau, hiệu quả vô cùng tốt.



Ma La Kiếm lúc này thoạt nhìn không phải là màu đen mà màu trắng bạc, đặc biệt là trên mũi kiếm còn có những màu sắc khác nhau.



Tô Minh tay cầm Ma La Kiếm, cảm nhận đầu tiên là nó vô cùng mạnh.



Phải nói thế nào được nhỉ?



Kể cả tay cầm kiếm nhưng vẫn có cảm giác thật giả lẫn lộn.



Sở dĩ có cảm giác này là do Kiếm Y Không Tuyệt mang lại.



“Xoẹt!”, Tô Minh khẽ vung tay một cái, dường như Ma La Kiếm khẽ động dường như lại không nhúc nhích, đúng là khiến người ta đầu óc tê dại. Kể cả là Tô Minh dùng mắt nhìn, thậm chí là kết hợp với thần hồn thì cũng không bắt được mũi kiếm của Ma La Kiếm. Nhưng trên thực tế, Tô Minh có thể chắc chắn, ban nãy lúc mình vung tay thì Ma La Kiếm xoẹt một cái dài tầm 10m.



Cái này nếu tấn công thì mức độ khủng khiếp vô cùng lớn.



Chỉ e là 99,9% tu giả võ đạo không thể cảm nhận được là cổ họng bị chém đứt rồi chăng? Chắc chỉ còn một ít tu giả võ đạo có thực lực mạnh có thể cảm nhận được đòn tấn công của Ma La Kiếm nhưng muốn né tránh thì cũng phải tốn rất nhiều sức lực. Ít nhất là tốc độ né tránh phải đến mức hoàn hảo của pháp nguyên không gian Bát Đoạn, nếu không thì vẫn phải chết.







“Ma La Kiếm vốn dĩ có cấp bậc vô cùng khủng khiếp về sức tấn công. Trước đây, những kẻ thù có thực lực mạnh hơn mình khi đối mặt với Ma La Kiếm thì chọn cách đối kháng là né tránh Ma La Kiếm, sau đó tiêu hao thời gian, tiêu hao đến mức hôm đó mình không thể phát huy được uy lực của Ma La Kiếm nữa. Nhưng hiện giờ trong chư thiên vạn giới có mấy người có thể tránh được Ma La Kiếm?”, Tô Minh rơi vào trầm ngâm suy nghĩ.



“Tự dưng có niềm tin đi đến nền văn minh Tạo Hóa để cứu Thiên Nữ quá”, nghĩ đến đây trong lòng Tô Minh lập tức dấy lên sự tự tin chưa từng có.



“Chủ nhân! Kiếm Y Không Tuyệt kết hợp với Ma La Kiếm đúng là đáng sợ”, ngay cả hồn Xương Kiếm cũng lên tiếng, trong giọng nói đầy vẻ kích động: “Sức tấn công tối cao kết hợp với tốc độ tấn công đúng là không cho kẻ địch đường sống”.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom