• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Truyện Đỉnh Cấp Tông Sư - Tô Minh (1 Viewer)

  • Chương 2937 Có chút không thể tin được.

Ông ta biết, qua 1/10.000 nhịp thở nữa thôi, bản thân sẽ tan thành mây khói, cùng đi vào chỗ chết với lão khốn Âm Hoang gì đó căn bản đều là ảo tưởng của bản thân ông.





Tuy nhiên.






Cũng đúng lúc này.





Không biết có phải là ảo ảnh hay không, Vương Kiếm Hiện vậy mà không giải thích được nhìn thấy một bóng người, xuất hiện kỳ lạ bên cạnh ông ta.





Là bóng dáng của một người thanh niên.





Vương Kiếm Hiện vừa muốn nói gì đó, người thanh niên kia lại nhấc tay chỉ vào luồng khí mạn đằng màu đen đã tới ngay trước mắt kia, sau đó một màn không thể tưởng tượng được xảy ra- luồng khí mạn đằng màu đen trong nháy mắt ngưng trệ, chẳng hề xê dịch, tiếp đó liền hóa thành bột phấn.








Chỉ vậy mà thôi.





Sau đó.





Vương Kiếm Hiện cứ như vậy nhìn chăm chú vào người thanh niên bên cạnh mỉm cười với bản thân, tiếp đó, anh lại đưa tay vỗ vỗ lên bờ vai ông.





Chỉ một cái vỗ thoáng qua như vậy, Vương Kiếm Hiện liền cảm thấy cơ thể vốn đã hoạt động đến cực điểm và khí tức đã đứng trên bờ phát nổ kia trong giây lát liền ổn định lại, giống như nồi nước đang sôi trào được thêm một gáo nước lạnh.





“Tiền bối, tôi là Tô Minh. Thực xin lỗi, tôi đến muộn một chút rồi”, Tô Minh mở lời.





Chính là Tô Minh.





Trên bầu trời.





Cốc Ngưng Băng cau mày.





Nhìn chòng chọc vào Tô Minh.





“Anh ta là ai?”, Cốc Ngưng Băng có chút nghi hoặc, một người thanh niên vô duyên vô cớ bước ra từ hư không, xem ra còn có chút thực lực!





Mặc dù theo đánh giá của Cốc Ngưng Băng, ông lão Âm Hoang chỉ là một con kiến có thể thuận tay kẹp nát nhưng cây gậy trên tay ông ta vẫn có chút uy lực, đòn công kích xuyên thấu đất trời vào Vương Kiếm Hiện giống như mạn đằng ẩn chứa ánh sáng diệt vong ngưng tụ từ pháp nguyên hủy diệt trên đầu cây gậy kia cũng là một chiêu thức ấn tượng, người thanh niên này xem chừng chỉ tầm 10.000 tuổi, hơn nữa còn chỉ là thứ rác rưởi nhỏ nhoi ở cảnh giới Hồng Mông, lại dễ dàng ngăn cản được?





Có chút không thể tin được.





Tuy nhiên cũng không ảnh hưởng tới toàn cục.





“Chút ngoài ý muốn tầm thường mà thôi, cũng nên hành động rồi”, Cốc Ngưng băng hít một hơi thật sâu, lẩm bẩm một mình, cô ta đã chuẩn bị sẵn sàng ra tay cứu lấy sư tôn cùng Cực Kiếm các.





“Sư tôn, tiếp theo giao lại cho con đi”, thân hình Cốc Ngưng Băng lóe lên, trực tiếp sải bước ra giữa không trung, thập nhị Băng Túc phía sau theo sát cô ta, trong chớp mắt, Cốc Ngưng Băng đã đến bên cạnh Bạch Bào, ngưng giọng nói.





Tuy nhiên.





Điều khiến Cốc Ngưng Băng ngạc nhiên, điều mà cô ta không bao giờ nghĩ tới chính là... Bạch Bào không hề nhìn cô ta một cái, cũng không có phản ứng kích động nào.





Cốc Ngưng Băng vô thức nhìn về phía sư tôn Bạch Bào, nhưng lại chỉ thấy Bạch Bào nhìn về phía một thanh niên mười ngàn tuổi.





“Cậu Tô, cuối cùng cậu cũng tới rồi!”. Lúc này Bạch Bào mới lên tiếng, giọng nói tràn đầy kính nể, tràn đầy kích động, tràn đầy sùng bái, tràn đầy cảm kích, ông ta chỉ nhìn chằm chằm Tô Minh.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom