Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2953 Tuyệt đối không thể!
Nhưng nếu Phù Sinh Ngục đã nhận nhiệm vụ thì bất luận là nhảm nhí hay gì thì ắt sẽ có kịch hay để xem.
Chỉ có điều, tên nhóc Tô Minh hiện giờ lại không ở nền văn minh Hàn Uyên.
Xem ra tên đó vẫn có thể sống tiếp trong thời gian ngắn.
Chỉ không biết rằng khi nào Tô Minh mới tự tìm cái chết tìm đến nền văn minh Hàn Uyên, ngộ nhỡ mãi mãi không đến thì phí ủy thác cao ngất ngưởng kia sẽ biếu không cho Phù Sinh Ngục à? Nghe nói, Phù Sinh Ngục không bao giờ trả lại tiền cho người khác.
Liệu có ai rời khỏi nền văn minh Hàn Uyên để tìm Tô Minh và nói tin này cho Tô Minh và bảo anh đừng bao giờ đến nền văn minh Hàn Uyên không? Có phải ai đó muốn làm vậy để được lợi ích gì từ phía Tô Minh không?
Không thể!
Tuyệt đối không thể!
Đã từng có người làm như này nhưng…
Nhưng không biết tại sao, rõ ràng Phù Sinh Ngục đã biết rồi, có lẽ là dùng thủ đoạn thôi diễn dấu vết vận mệnh đặc thù gì đó!
Dù sao cũng đã biết rồi, sau khi biết thì người này đã bị Phù Sinh Ngục ra tay giết hại tàn nhẫn, đến cả gia tộc liên quan cũng bị diệt vong, có thể nói là kết cục cực kỳ thê thảm.
Từ đó về sau không còn ai dám có ý định như vậy nữa.
Trong mật thất, Cốc Ngưng Băng càng lúc càng thảm thương. Do binh giải nên thương thế của cô ta quá nghiêm trọng, dưới tình trạng này cô ta cần tiêu hao lượng lớn tài nguyên võ đạo để trị thương. Nhưng vì giết chết Tô Minh, tuyên bố ủy thác nhiệm vụ đã tiêu tốn tất cả tích lũy mà bản thân cô ta và băng cung có. Cô ta hiện tại có thể nói là không xu dính túi, đến một viên đan dược trị thương cũng không có.
"Có lẽ, thương thế của mình phải mất mấy chục nghìn năm đến hàng trăm nghìn năm mới có thể hồi phục lại được mất", Cốc Ngưng Băng tự giễu. Dưới tình huống không có bất cứ tài nguyên võ đạo nào, thời gian để trị thương hồi thục đương nhiên sẽ rất lâu rất lâu, hơn nữa quá trình còn vô cùng khổ sở.
Nhưng cô ta không hề hối hận, trong đầu chỉ có một suy nghĩ - giết chết Tô Minh. Chỉ cần đạt được mong muốn này, dù có phải trả bất cứ cái giá nào cũng đáng.
"Thần phật bốn phương, con nguyện dùng tuổi thọ của mình làm cái giá, cầu cho Tô Minh tới nền văn minh Hàn Uyên, sớm ngày tới nền văn minh Hàn Uyên", kéo lê cơ thể trọng thương sắp chết, Cốc Ngưng Băng quỳ dưới đất, có chút tiều tụy lẩm bẩm tự nói, chỉ là kết hợp với gương mặt dữ tợn oán độc đến cực điểm nhìn thế nào cũng rất đáng sợ.
...
Cực Kiếm các.
Cực Kiếm các đang được xây dựng lại, xây dựng rầm rộ, công trình rất to lớn.
Cực Kiếm các suy cho cùng nội tình cũng không tệ, vẫn rất giàu có, có tiền thì dễ làm việc, đã thuê ước chừng hàng triệu người từ các nền văn minh khác cùng lúc làm việc, xây dựng lại cơ đồ hừng hực khí thế.
Đương nhiên những việc này không liên quan gì đến Tô Minh, thậm chí cũng không liên quan gì đến Bạch Bào, Vương Kiếm Hiện.
Lúc này, Bạch Bào đang dẫn theo đám người Đại trưởng lão Vương Kiếm Hiện, Nhị trưởng lão Tống Thiên Mộc, Tam trưởng lão Hà Chương, đệ tử chân hạch Hồng Lâm, Chu Tư Hàn, Vu Phiêu Miểu của Cực Kiếm các cùng với ba người Tô Minh, Diệp Mộ Cẩn, Mạc Thanh Nhạn đi trong không trung.
Chỉ có điều, tên nhóc Tô Minh hiện giờ lại không ở nền văn minh Hàn Uyên.
Xem ra tên đó vẫn có thể sống tiếp trong thời gian ngắn.
Chỉ không biết rằng khi nào Tô Minh mới tự tìm cái chết tìm đến nền văn minh Hàn Uyên, ngộ nhỡ mãi mãi không đến thì phí ủy thác cao ngất ngưởng kia sẽ biếu không cho Phù Sinh Ngục à? Nghe nói, Phù Sinh Ngục không bao giờ trả lại tiền cho người khác.
Liệu có ai rời khỏi nền văn minh Hàn Uyên để tìm Tô Minh và nói tin này cho Tô Minh và bảo anh đừng bao giờ đến nền văn minh Hàn Uyên không? Có phải ai đó muốn làm vậy để được lợi ích gì từ phía Tô Minh không?
Không thể!
Tuyệt đối không thể!
Đã từng có người làm như này nhưng…
Nhưng không biết tại sao, rõ ràng Phù Sinh Ngục đã biết rồi, có lẽ là dùng thủ đoạn thôi diễn dấu vết vận mệnh đặc thù gì đó!
Dù sao cũng đã biết rồi, sau khi biết thì người này đã bị Phù Sinh Ngục ra tay giết hại tàn nhẫn, đến cả gia tộc liên quan cũng bị diệt vong, có thể nói là kết cục cực kỳ thê thảm.
Từ đó về sau không còn ai dám có ý định như vậy nữa.
Trong mật thất, Cốc Ngưng Băng càng lúc càng thảm thương. Do binh giải nên thương thế của cô ta quá nghiêm trọng, dưới tình trạng này cô ta cần tiêu hao lượng lớn tài nguyên võ đạo để trị thương. Nhưng vì giết chết Tô Minh, tuyên bố ủy thác nhiệm vụ đã tiêu tốn tất cả tích lũy mà bản thân cô ta và băng cung có. Cô ta hiện tại có thể nói là không xu dính túi, đến một viên đan dược trị thương cũng không có.
"Có lẽ, thương thế của mình phải mất mấy chục nghìn năm đến hàng trăm nghìn năm mới có thể hồi phục lại được mất", Cốc Ngưng Băng tự giễu. Dưới tình huống không có bất cứ tài nguyên võ đạo nào, thời gian để trị thương hồi thục đương nhiên sẽ rất lâu rất lâu, hơn nữa quá trình còn vô cùng khổ sở.
Nhưng cô ta không hề hối hận, trong đầu chỉ có một suy nghĩ - giết chết Tô Minh. Chỉ cần đạt được mong muốn này, dù có phải trả bất cứ cái giá nào cũng đáng.
"Thần phật bốn phương, con nguyện dùng tuổi thọ của mình làm cái giá, cầu cho Tô Minh tới nền văn minh Hàn Uyên, sớm ngày tới nền văn minh Hàn Uyên", kéo lê cơ thể trọng thương sắp chết, Cốc Ngưng Băng quỳ dưới đất, có chút tiều tụy lẩm bẩm tự nói, chỉ là kết hợp với gương mặt dữ tợn oán độc đến cực điểm nhìn thế nào cũng rất đáng sợ.
...
Cực Kiếm các.
Cực Kiếm các đang được xây dựng lại, xây dựng rầm rộ, công trình rất to lớn.
Cực Kiếm các suy cho cùng nội tình cũng không tệ, vẫn rất giàu có, có tiền thì dễ làm việc, đã thuê ước chừng hàng triệu người từ các nền văn minh khác cùng lúc làm việc, xây dựng lại cơ đồ hừng hực khí thế.
Đương nhiên những việc này không liên quan gì đến Tô Minh, thậm chí cũng không liên quan gì đến Bạch Bào, Vương Kiếm Hiện.
Lúc này, Bạch Bào đang dẫn theo đám người Đại trưởng lão Vương Kiếm Hiện, Nhị trưởng lão Tống Thiên Mộc, Tam trưởng lão Hà Chương, đệ tử chân hạch Hồng Lâm, Chu Tư Hàn, Vu Phiêu Miểu của Cực Kiếm các cùng với ba người Tô Minh, Diệp Mộ Cẩn, Mạc Thanh Nhạn đi trong không trung.
Bình luận facebook