Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 65 Quả thực là quá trẻ
Cách luyện tập của hắn ta cũng rất đặc biệt. Hắn ta không ngừng vung nắm đấm vào một bao cát, tốc độ không nhanh, đường vung quyền cũng không có gì đặc biệt.
Người rõ chuyện đều biết trong bao cát không phải cát thông thường mà hoàn toàn là cát sắt.
Copy từ web VietWriter
Đừng coi thường bao cát chỉ to hơn quả bóng rổ một chút, trên thực tế, trọng lượng của nó phải lên đến gần 150 cân.
Học viên trong võ trường cũng không phải kẻ yếu nhưng rất ít người có thể đấm cho bao cát lay động lên xuống như thanh niên này.
Càng đáng sợ hơn là, mỗi ngày hắn ta đều phải không ngừng đấm một nghìn cú lên bao cát sắt, có người thống kê mỗi tháng hắn ta phải đổi 4, 5 lần bao cát sắt kiểu này.
Thanh niên tên là Diệp Võ.
Đọc tiếp tại VietWriter nhé !
Hắn ta được công nhận là một trong ba người mạnh nhất ở viện võ đạo nhà họ Diệp, sở trường là sức mạnh, có tin đồn rằng hắn ta trời sinh có thần lực.
Hắn ta xuất thân là dòng thứ nhà họ Diệp, lúc vừa đến võ đạo viện thì bị rất nhiều thanh niên dòng chính bắt nạt nhưng dần dần hắn ta đạt được sự kính trọng cũng như kính phục của mọi người.
Đến nay, trong võ đạo viện nhà họ Diệp, hắn ta là một trong những học viên có uy tín lớn nhất, cũng là một trong ba vị đội trưởng ở đây.
“Câm mồm hết, tiếp tục luyện tập đi”, dường như cảm nhận được ánh nhìn từ mọi người, Diệp Võ cuối cùng cũng dừng lại, quay người nói.
Giọng nói của hắn ta không lớn mà rất trầm, bén nhọn khiến cho người khác không dám không nghe.
“Hì hì, Diệp Võ, nghe nói đội trưởng Chu đích thân đi đón vị giáo tôn trẻ tuổi, thần bí này”, Diệp Võ vừa nói một câu, đa phần các học viên đều co rụt đầu, sợ hãi.
Nhưng cũng có ngoại lệ. Chẳng hạn như chàng trai tóc dài đang lau thanh trường kiếm màu đen của mình.
Chàng trai tóc dài này có thân hình thấp bé, rất gầy, mái tóc dài che khuất gần nửa khuôn mặt trắng bệch, đôi mắt lúc ẩn lúc hiện lại như phát ra luồng sáng chói.
“Diệp Phù, mày muốn chết à?”, Diệp Võ đột nhiên ngẩng đầu, khuôn mặt vốn lạnh lùng, thờ ơ phút chốc trở nên dữ dằn, đôi mắt nhìn chằm chằm vào chàng trai thấp gầy kia, nắm đấm siết chặt kêu lên răng rắc.
“Xùy, mày giết được tao chắc?”, chàng trai thấp gầy, cũng chính là Diệp Phù không hề sợ hãi, thậm chí còn khiêu khích, cợt nhả mà chớp chớp mắt.
Khí thế trên người Diệp Võ bắt đầu gia tăng, dường như thực sự muốn ra tay.
Nhưng một lát sau, Diệp Võ đã kìm nén lại.
Bởi vì hắn ta không chắc chắn.
Trong viện võ đạo nhà họ Diệp hiện tại có 3 đội trưởng.
Trẻ thế này, cho dù có giỏi đến biến thái như cô cả nhà họ Diệp – Diệp Mộ Cẩn thì cũng không có tư cách trở thành giáo tôn của viện võ đạo!
Phải biết rằng, bản thân anh ta cùng Diệp Võ, Chu Khánh Di đều đã đạt đến cảnh giới tụ khí đỉnh phong kỳ.
Bán bộ tông sư hoặc cảnh giới tông sư sơ kỳ đều không nhất định có tư cách dạy bọn họ.
Hơn nữa ba người bọn họ đều có sở trường, thiên phú riêng biệt.
“Cũng khá đấy”, lúc này, Tô Minh cười nói, anh vừa bước vào võ trường đã cảm thấy địch ý rõ ràng.
Người rõ chuyện đều biết trong bao cát không phải cát thông thường mà hoàn toàn là cát sắt.
Copy từ web VietWriter
Đừng coi thường bao cát chỉ to hơn quả bóng rổ một chút, trên thực tế, trọng lượng của nó phải lên đến gần 150 cân.
Học viên trong võ trường cũng không phải kẻ yếu nhưng rất ít người có thể đấm cho bao cát lay động lên xuống như thanh niên này.
Càng đáng sợ hơn là, mỗi ngày hắn ta đều phải không ngừng đấm một nghìn cú lên bao cát sắt, có người thống kê mỗi tháng hắn ta phải đổi 4, 5 lần bao cát sắt kiểu này.
Thanh niên tên là Diệp Võ.
Đọc tiếp tại VietWriter nhé !
Hắn ta được công nhận là một trong ba người mạnh nhất ở viện võ đạo nhà họ Diệp, sở trường là sức mạnh, có tin đồn rằng hắn ta trời sinh có thần lực.
Hắn ta xuất thân là dòng thứ nhà họ Diệp, lúc vừa đến võ đạo viện thì bị rất nhiều thanh niên dòng chính bắt nạt nhưng dần dần hắn ta đạt được sự kính trọng cũng như kính phục của mọi người.
Đến nay, trong võ đạo viện nhà họ Diệp, hắn ta là một trong những học viên có uy tín lớn nhất, cũng là một trong ba vị đội trưởng ở đây.
“Câm mồm hết, tiếp tục luyện tập đi”, dường như cảm nhận được ánh nhìn từ mọi người, Diệp Võ cuối cùng cũng dừng lại, quay người nói.
Giọng nói của hắn ta không lớn mà rất trầm, bén nhọn khiến cho người khác không dám không nghe.
“Hì hì, Diệp Võ, nghe nói đội trưởng Chu đích thân đi đón vị giáo tôn trẻ tuổi, thần bí này”, Diệp Võ vừa nói một câu, đa phần các học viên đều co rụt đầu, sợ hãi.
Nhưng cũng có ngoại lệ. Chẳng hạn như chàng trai tóc dài đang lau thanh trường kiếm màu đen của mình.
Chàng trai tóc dài này có thân hình thấp bé, rất gầy, mái tóc dài che khuất gần nửa khuôn mặt trắng bệch, đôi mắt lúc ẩn lúc hiện lại như phát ra luồng sáng chói.
“Diệp Phù, mày muốn chết à?”, Diệp Võ đột nhiên ngẩng đầu, khuôn mặt vốn lạnh lùng, thờ ơ phút chốc trở nên dữ dằn, đôi mắt nhìn chằm chằm vào chàng trai thấp gầy kia, nắm đấm siết chặt kêu lên răng rắc.
“Xùy, mày giết được tao chắc?”, chàng trai thấp gầy, cũng chính là Diệp Phù không hề sợ hãi, thậm chí còn khiêu khích, cợt nhả mà chớp chớp mắt.
Khí thế trên người Diệp Võ bắt đầu gia tăng, dường như thực sự muốn ra tay.
Nhưng một lát sau, Diệp Võ đã kìm nén lại.
Bởi vì hắn ta không chắc chắn.
Trong viện võ đạo nhà họ Diệp hiện tại có 3 đội trưởng.
Trẻ thế này, cho dù có giỏi đến biến thái như cô cả nhà họ Diệp – Diệp Mộ Cẩn thì cũng không có tư cách trở thành giáo tôn của viện võ đạo!
Phải biết rằng, bản thân anh ta cùng Diệp Võ, Chu Khánh Di đều đã đạt đến cảnh giới tụ khí đỉnh phong kỳ.
Bán bộ tông sư hoặc cảnh giới tông sư sơ kỳ đều không nhất định có tư cách dạy bọn họ.
Hơn nữa ba người bọn họ đều có sở trường, thiên phú riêng biệt.
“Cũng khá đấy”, lúc này, Tô Minh cười nói, anh vừa bước vào võ trường đã cảm thấy địch ý rõ ràng.
Bình luận facebook