Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 63: Chơi lớn
Nhưng thực tế với tám đại gia tộc thì không hề quan trọng.
Bọn họ đều biết trong thế giới lấy võ đạo làm trung tâm này thì sức mạnh vũ lực mới là quan trọng nhất.
Hôm nay tám đại gia tộc tập hợp là để bàn bạc về cuộc thi giao lưu giữa 8 viện võ đạo.
“Ông Diệp, sao giờ ông nhát gan thế?”, Gia chủ nhà họ Ngụy – Ngụy Chấn Phong đột nhiên nói. Ông ta cười nhạt nhìn Diệp Thông Bình.
Ngụy Chấn Phong là gia chủ nhà họ Ngụy, còn Diệp Thông Bình là gia chủ nhà họ Diệp.
Thực lực hai nhà tương đương nhau.
Hai nhà đều làm kinh doanh nên coi như là đối thủ cạnh tranh.
Hơn nữa chỗ dựa sau lưng hai nhà đều là nhà họ Kinh – thế gia võ đạo ở Huyền Linh Sơn.
Vì thế nhà họ Ngụy và nhà họ Diệp cạnh tranh càng gay gắt.
Từ trước đến nay hai nhà vẫn luôn là đối thủ của nhau.
Trong 10 kỳ thi gần đây, xếp hạng của nhà họ Diệp và nhà họ Ngụy đều quanh quẩn ở hạng 4 đến 6, lúc thì nhà này xếp trên, lúc thì nhà kia xếp trên.
Trong cuộc thi giao lưu lần trước, nhà họ Diệp miễn cưỡng áp chế được nhà họ Ngụy khiến Ngụy Chấn Phong phải im miệng.
Nhưng năm nay, Ngụy Chấn Phong vô cùng tự tin, bởi viện võ đạo nhà ông ta đột nhiên xuất hiện mấy thiên tài.
Cũng bởi vậy, vừa rồi Ngụy Chấn Phong đề nghị việc cá cược cuộc thi giao lưu năm nay sẽ tăng thêm, thậm chí ngoại trừ việc cá cược trong 8 gia tộc ra thì nhà họ Diệp và nhà họ Ngụy còn có ván cược riêng.
Đúng, mỗi cuộc thi giao lưu đều có cá cược.
Hơn nữa màn cược này còn rất đáng sợ.
Dựa vào ván cược này, nhà nào lấy được thứ hạng tốt thì trong vòng một năm tiếp theo sẽ đi lên rất nhanh.
Ví dụ như nhà họ Cơ, nhà họ Công Tôn và nhà họ Dư, bởi vì thường đạt hạng 1, 2, 3 trong cuộc thi.
Nên ba nhà này cho dù có chọn bừa một hướng để phát triển thì cũng vẫn sở hữu gia sản lên đến hàng nghìn tỷ.
Nhà họ Cơ gần như lũng đoạn các thị trường lớn ở mấy trăm thành phố tại Hoa Hạ, nhà họ Công Tôn lại chiếm hết hơn 70% thị trường xe hơi, còn nhà họ Dư thì chiếm hơn nửa thị trường vật liệu xây dựng.
“Đúng thế, ông Diệp, cần gì phải nhát gan như vậy? Lấy mảnh đất ở Nam Thành ra làm tiền đặt cược cũng tốt, ông và ông Ngụy đều muốn nuốt miếng thịt béo bở này, tranh giành nhau đến ngươi sống ta chết, không bằng thông qua cuộc thi lần này để quyết định đi”, Dư Thủ Lâm lên tiếng.
Thực lực nhà họ Dư và Công Tôn tương đương nhau, thường xếp hạng 2 hoặc 3, hai nhà Dư – Ngụy khá thân thiết mà Dư Thủ Lâm lại là gia chủ nhà họ Dư nên ông ta lên tiếng nói giúp cho Ngụy Chấn Phong cũng là lẽ thường tình.
“Haha, ông Dư, đây là chuyện riêng giữa ông Diệp và ông Ngụy, ông hẳn không cần phải xen vào đâu nhỉ?”, Dư Thủ Lâm vừa nói xong thì Công Tôn Hạ đã lên tiếng.
Hai nhà Dư – Ngụy thân thiết với nhau.
Thì nhà họ Diệp và Công Tôn cũng vậy.
Ngụy – Diệp là đối thủ thì Dư – Công Tôn cũng không khá hơn là bao.
“Ông Cơ, ông thấy sao?”, Ngụy Chấn Phong nhìn về phía một người đàn ông trung niên dáng người hơi mập, cũng là gia chủ nhà họ Cơ – gia tộc tộc luôn đứng nhất – Cơ Thương Hải, nói.
Trong tám gia tộc thì nhà họ Cơ là đặc biệt nhất, mạnh nhất, đồng thời cũng khiêm tốn nhất.
Nghe nói chỗ dựa của nhà họ Cơ chính là Cơ gia ở Huyền Linh Sơn.
Nhà họ Cơ ở Đế Thành là dòng thứ của nhà họ Cơ ở Huyền Linh Sơn.
Vì thế chỗ dựa của bọn họ còn vững chắc hơn 7 gia tộc khác.
Hơn nữa, mỗi thế hệ người trẻ tuổi ở nhà họ Cơ đều xuất hiện nhân tài kiệt xuất, Cơ Thương Hải có hai người con trai, một con gái, nghe nói đều có tài năng vượt trội.
Nhưng dường như ba người con của ông ta đều đã tiến vào Huyền Linh Sơn nên không có tiếng tăm gì ở Đế Thành, vì thế bị xem nhẹ.
Bình thường nhà họ Cơ rất khiêm tốn, nhưng những người hiểu chuyện thì đều biết bọn họ vô cùng đáng sợ.
Lúc này, Ngụy Chấn Phong muốn Cơ Thương Hải lên tiếng, nếu ông ta đồng ý thì cho dù Diệp Thông Bình tức giận đến đâu cũng phải nể mặt.
Đáng tiếc, Cơ Thương Hải nào muốn tham gia vào mấy cuộc tranh đấu thế này.
Ông ta chỉ cười không nói.
Nhất thời, bầu không khí trở nên lúng túng.
“Chú Ngụy nếu đã muốn chơi thì không bằng chơi lớn đi”, đúng lúc này, không ai ngờ rằng một hậu bối, cũng là người thừa kế nhà họ Diệp – Diệp Mộ Cẩn đang đứng sau Diệp Thông Bình lại lên tiếng.
Mọi người ai cũng bất ngờ.
Dù sao trong những trường hợp thế này, Diệp Mộ Cẩn theo bố mình là Diệp Thông Bình tới đã đủ rồi, đây chỉ là thông báo cho các gia tộc khác rằng Diệp Mộ Cẩn là người kế thừa nhà họ Diệp mà thôi.
Thân là hậu bối, lúc này cô ta lên tiếng vốn đã không thích hợp hơn nữa còn tự ra quyết định khiêu khích Ngụy Chấn Phong.
“Mộ Cẩn”, Diệp Thông Bình vội nói, trong lòng vừa kinh ngạc vừa thấy khó hiểu.
Con gái của ông ta vô cùng ưu tú, đến mức mà nếu không phải ông cụ nhà họ Diệp muốn cho ông ta ngồi vị trí này một chút thì gia chủ nhà họ Diệp đã là Diệp Mộ Cẩn rồi.
Cho dù Diệp Thông Bình không muốn thừa nhận nhưng thực sự thì tất cả những người nhà họ Diệp đều ủng hộ đứa con gái này hơn gia chủ hiện tại là ông ta đây.
Cũng bởi vì con gái quá ưu tú nên lúc này ông ta cũng chỉ là nhắc nhở cô ta nói chuyện cẩn thận chứ không hề có ý trách móc.
Bởi vì ông ta cảm thấy con gái lên tiếng hẳn là có nguyên nhân đặc biệt nào đó.
“Hahaha, ông Diệp, ai cũng nói nhà họ Diệp có người thừa kế ưu tú, tôi thấy không bằng bây giờ cho Mộ Cẩn lên thay luôn đi”, Ngụy Chấn Phong cười khẩy, châm chọc, cũng là đang chia rẽ mối quan hệ giữa Diệp Thông Bình và Diệp Mộ Cẩn.
Nhưng Diệp Thông Bình không hề mắc bẫy.
“Chú Ngụy không cần phải chọc ngoáy như vậy, nếu chú Ngụy đã tự tin cuộc thi lần này viện võ đạo nhà họ Ngụy có thể đạt được thành tích tốt thì chúng ta chơi lớn đi, cược mảnh đất Đông Thành ở Đế Thành là quá ít, không bằng lấy mảnh đất 100 nghìn mét vuông ở Phi Lưu Thành khu vực Tây Nam mà các người vừa được đến tay ra cược đi”, Diệp Mộ Cẩn lại nói.
Cô ta vừa dứt lời, cả hội trường đều rơi vào im lặng.
Im lặng đến mức cây kim rơi xuống đất cũng có thể nghe thấy.
Nhà họ Ngụy và nhà họ Diệp đều là làm buôn bán.
Bọn họ đều biết trong thế giới lấy võ đạo làm trung tâm này thì sức mạnh vũ lực mới là quan trọng nhất.
Hôm nay tám đại gia tộc tập hợp là để bàn bạc về cuộc thi giao lưu giữa 8 viện võ đạo.
“Ông Diệp, sao giờ ông nhát gan thế?”, Gia chủ nhà họ Ngụy – Ngụy Chấn Phong đột nhiên nói. Ông ta cười nhạt nhìn Diệp Thông Bình.
Ngụy Chấn Phong là gia chủ nhà họ Ngụy, còn Diệp Thông Bình là gia chủ nhà họ Diệp.
Thực lực hai nhà tương đương nhau.
Hai nhà đều làm kinh doanh nên coi như là đối thủ cạnh tranh.
Hơn nữa chỗ dựa sau lưng hai nhà đều là nhà họ Kinh – thế gia võ đạo ở Huyền Linh Sơn.
Vì thế nhà họ Ngụy và nhà họ Diệp cạnh tranh càng gay gắt.
Từ trước đến nay hai nhà vẫn luôn là đối thủ của nhau.
Trong 10 kỳ thi gần đây, xếp hạng của nhà họ Diệp và nhà họ Ngụy đều quanh quẩn ở hạng 4 đến 6, lúc thì nhà này xếp trên, lúc thì nhà kia xếp trên.
Trong cuộc thi giao lưu lần trước, nhà họ Diệp miễn cưỡng áp chế được nhà họ Ngụy khiến Ngụy Chấn Phong phải im miệng.
Nhưng năm nay, Ngụy Chấn Phong vô cùng tự tin, bởi viện võ đạo nhà ông ta đột nhiên xuất hiện mấy thiên tài.
Cũng bởi vậy, vừa rồi Ngụy Chấn Phong đề nghị việc cá cược cuộc thi giao lưu năm nay sẽ tăng thêm, thậm chí ngoại trừ việc cá cược trong 8 gia tộc ra thì nhà họ Diệp và nhà họ Ngụy còn có ván cược riêng.
Đúng, mỗi cuộc thi giao lưu đều có cá cược.
Hơn nữa màn cược này còn rất đáng sợ.
Dựa vào ván cược này, nhà nào lấy được thứ hạng tốt thì trong vòng một năm tiếp theo sẽ đi lên rất nhanh.
Ví dụ như nhà họ Cơ, nhà họ Công Tôn và nhà họ Dư, bởi vì thường đạt hạng 1, 2, 3 trong cuộc thi.
Nên ba nhà này cho dù có chọn bừa một hướng để phát triển thì cũng vẫn sở hữu gia sản lên đến hàng nghìn tỷ.
Nhà họ Cơ gần như lũng đoạn các thị trường lớn ở mấy trăm thành phố tại Hoa Hạ, nhà họ Công Tôn lại chiếm hết hơn 70% thị trường xe hơi, còn nhà họ Dư thì chiếm hơn nửa thị trường vật liệu xây dựng.
“Đúng thế, ông Diệp, cần gì phải nhát gan như vậy? Lấy mảnh đất ở Nam Thành ra làm tiền đặt cược cũng tốt, ông và ông Ngụy đều muốn nuốt miếng thịt béo bở này, tranh giành nhau đến ngươi sống ta chết, không bằng thông qua cuộc thi lần này để quyết định đi”, Dư Thủ Lâm lên tiếng.
Thực lực nhà họ Dư và Công Tôn tương đương nhau, thường xếp hạng 2 hoặc 3, hai nhà Dư – Ngụy khá thân thiết mà Dư Thủ Lâm lại là gia chủ nhà họ Dư nên ông ta lên tiếng nói giúp cho Ngụy Chấn Phong cũng là lẽ thường tình.
“Haha, ông Dư, đây là chuyện riêng giữa ông Diệp và ông Ngụy, ông hẳn không cần phải xen vào đâu nhỉ?”, Dư Thủ Lâm vừa nói xong thì Công Tôn Hạ đã lên tiếng.
Hai nhà Dư – Ngụy thân thiết với nhau.
Thì nhà họ Diệp và Công Tôn cũng vậy.
Ngụy – Diệp là đối thủ thì Dư – Công Tôn cũng không khá hơn là bao.
“Ông Cơ, ông thấy sao?”, Ngụy Chấn Phong nhìn về phía một người đàn ông trung niên dáng người hơi mập, cũng là gia chủ nhà họ Cơ – gia tộc tộc luôn đứng nhất – Cơ Thương Hải, nói.
Trong tám gia tộc thì nhà họ Cơ là đặc biệt nhất, mạnh nhất, đồng thời cũng khiêm tốn nhất.
Nghe nói chỗ dựa của nhà họ Cơ chính là Cơ gia ở Huyền Linh Sơn.
Nhà họ Cơ ở Đế Thành là dòng thứ của nhà họ Cơ ở Huyền Linh Sơn.
Vì thế chỗ dựa của bọn họ còn vững chắc hơn 7 gia tộc khác.
Hơn nữa, mỗi thế hệ người trẻ tuổi ở nhà họ Cơ đều xuất hiện nhân tài kiệt xuất, Cơ Thương Hải có hai người con trai, một con gái, nghe nói đều có tài năng vượt trội.
Nhưng dường như ba người con của ông ta đều đã tiến vào Huyền Linh Sơn nên không có tiếng tăm gì ở Đế Thành, vì thế bị xem nhẹ.
Bình thường nhà họ Cơ rất khiêm tốn, nhưng những người hiểu chuyện thì đều biết bọn họ vô cùng đáng sợ.
Lúc này, Ngụy Chấn Phong muốn Cơ Thương Hải lên tiếng, nếu ông ta đồng ý thì cho dù Diệp Thông Bình tức giận đến đâu cũng phải nể mặt.
Đáng tiếc, Cơ Thương Hải nào muốn tham gia vào mấy cuộc tranh đấu thế này.
Ông ta chỉ cười không nói.
Nhất thời, bầu không khí trở nên lúng túng.
“Chú Ngụy nếu đã muốn chơi thì không bằng chơi lớn đi”, đúng lúc này, không ai ngờ rằng một hậu bối, cũng là người thừa kế nhà họ Diệp – Diệp Mộ Cẩn đang đứng sau Diệp Thông Bình lại lên tiếng.
Mọi người ai cũng bất ngờ.
Dù sao trong những trường hợp thế này, Diệp Mộ Cẩn theo bố mình là Diệp Thông Bình tới đã đủ rồi, đây chỉ là thông báo cho các gia tộc khác rằng Diệp Mộ Cẩn là người kế thừa nhà họ Diệp mà thôi.
Thân là hậu bối, lúc này cô ta lên tiếng vốn đã không thích hợp hơn nữa còn tự ra quyết định khiêu khích Ngụy Chấn Phong.
“Mộ Cẩn”, Diệp Thông Bình vội nói, trong lòng vừa kinh ngạc vừa thấy khó hiểu.
Con gái của ông ta vô cùng ưu tú, đến mức mà nếu không phải ông cụ nhà họ Diệp muốn cho ông ta ngồi vị trí này một chút thì gia chủ nhà họ Diệp đã là Diệp Mộ Cẩn rồi.
Cho dù Diệp Thông Bình không muốn thừa nhận nhưng thực sự thì tất cả những người nhà họ Diệp đều ủng hộ đứa con gái này hơn gia chủ hiện tại là ông ta đây.
Cũng bởi vì con gái quá ưu tú nên lúc này ông ta cũng chỉ là nhắc nhở cô ta nói chuyện cẩn thận chứ không hề có ý trách móc.
Bởi vì ông ta cảm thấy con gái lên tiếng hẳn là có nguyên nhân đặc biệt nào đó.
“Hahaha, ông Diệp, ai cũng nói nhà họ Diệp có người thừa kế ưu tú, tôi thấy không bằng bây giờ cho Mộ Cẩn lên thay luôn đi”, Ngụy Chấn Phong cười khẩy, châm chọc, cũng là đang chia rẽ mối quan hệ giữa Diệp Thông Bình và Diệp Mộ Cẩn.
Nhưng Diệp Thông Bình không hề mắc bẫy.
“Chú Ngụy không cần phải chọc ngoáy như vậy, nếu chú Ngụy đã tự tin cuộc thi lần này viện võ đạo nhà họ Ngụy có thể đạt được thành tích tốt thì chúng ta chơi lớn đi, cược mảnh đất Đông Thành ở Đế Thành là quá ít, không bằng lấy mảnh đất 100 nghìn mét vuông ở Phi Lưu Thành khu vực Tây Nam mà các người vừa được đến tay ra cược đi”, Diệp Mộ Cẩn lại nói.
Cô ta vừa dứt lời, cả hội trường đều rơi vào im lặng.
Im lặng đến mức cây kim rơi xuống đất cũng có thể nghe thấy.
Nhà họ Ngụy và nhà họ Diệp đều là làm buôn bán.