Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 64: Tiền cược
Kho bãi vô cùng quan trọng.
Dự án quan trọng nhất trong 10 năm gần đây của nhà họ Ngụy là gì? Chính là kho bãi 100 nghìn mét vuông ở Phi Lưu Thành khu Tây Nam.
Có kho bãi đó thì nhà họ Ngụy có thể đánh thẳng vào khu vực Tây Nam, Phi Lưu Thành hay thậm chí là vùng giao thông trọng điểm của khu Tây Nam.
Khu vực kho bãi đó có ý nghĩa vô cùng to lớn với nhà họ Ngụy, có thể coi là trọng tâm việc làm ăn của nhà họ Ngụy trong 10 năm tới.
Diệp Mộ Cẩn vậy mà lại nhắm đến kho bãi ở Phi Lưu Thành? Cô ta… rốt cuộc to gan đến mức nào?
Nếu nhà họ Ngụy mất đi kho bãi này thì kinh tế sẽ trực tiếp sụp đổ.
Mặc dù đối với 8 gia tộc lớn ở Đế Thành mà nói thì võ đạo mới là ưu tiên hàng đầu, tiền tài không quá quan trọng.
Nhưng không quan trọng không có nghĩa là không cần, không có tiền thì nhà họ Ngụy không còn là nhà họ Ngụy, nhà họ Kinh phía sau lưng cũng sẽ không cần phải nâng đỡ bọn họ nữa, nhà họ Ngụy sẽ mất đi tác dụng cùng giá trị của mình.
Ngay cả Diệp Thông Bình cũng ngớ người.
Những người khác nhìn chằm chằm Diệp Mộ Cẩn, đến Cơ Thương Hải cũng hiếm thấy mà nhìn cô ta.
“Được! Được lắm! Quả là thiếu niên anh hùng! Ông Diệp, ông có đứa con gái tài giỏi đấy!”, một lúc sau, Ngụy Chấn Phong tức đến bật cười, mặt đỏ lừ.
Thân là người nhà họ Ngụy thuộc một trong tám đại gia tộc, Ngụy Chấn Phong không biết bao năm rồi không mất bình tĩnh.
Nhưng lúc này ông ta hoàn toàn tức giận, tức đến mức không khống chế được bản thân.
Dã tâm của Diệp Mộ Cẩn quá lớn, hơn nữa còn bộc lộ ra ngay trước mặt ông ta.
Đáng chết.
“Dám hay không dám?”, Diệp Mộ Cẩn lại hoàn toàn không sợ hãi mà nhìn thẳng Ngụy Chấn Phong, bình thản nói.
“Nhà họ Ngụy chúng tôi bỏ ra kho bãi 100 nghìn mét ở Phi Lưu Thành khu vực Tây Nam thì nhà họ Diệp các cô cược cái gì?”, Ngụy Chấn Phong cũng không quá sợ hãi, ánh mắt ông ta trở nên sắc lẻm, đâm thẳng về phía Diệp Mộ Cẩn.
“Mảnh đất 130 nghìn mét vuông ở Viễn Phong Thành khu Đông Nam của nhà họ Diệp, như vậy đã đủ chưa?”, lời của Diệp Mộ Cẩn lại lần nữa khiến người khác kinh hãi.
Điên rồi!
Thật sự là điên rồi!
Diệp Thông Bình đứng bật dậy, nhìn chằm chằm vào con gái mình: “Mộ Cẩn, con… con…”
Diệp Thông Bình bị dọa đến mức không thốt lên lời.
Nói thẳng ra thì, tầm quan trọng của kho bãi 130 nghìn mét vuông ở Viễn Phong Thành khu Đông Nam với nhà họ Diệp còn lớn hơn cả ý nghĩa của kho bãi 100 nghìn mét vuông với nhà họ Ngụy.
Nếu nhà họ Diệp mất đi kho bãi 130 nghìn mét vuông đó thì nhà họ Diệp gần như phải rút khỏi Đế Thành, cũng coi như hoàn toàn bị hủy hoại rồi.
“Lời của Diệp Mộ Cẩn cô có đại diện cho ông Diệp không? Có thể đại diện cho toàn thể nhà họ Diệp ư?”, tiếng giọng của Ngụy Chấn Phong lại to hơn, đôi mắt sắc lẹm mang theo cả sự tham lam, tàn nhẫn, ánh mắt đó như dã thú đói khát đến cùng cực lại gặp được miếng mồi ngon miệng.
“Hai người bình tĩnh lại, Mộ Cẩn à, cháu là hậu bối, bớt lên tiếng đi”, gia chủ nhà họ Lam, Lam Lệ nói.
“Chú Lam cần gì phải lo chuyện bao đồng?”, không ngờ Diệp Mộ Cẩn lại phản pháo thẳng một câu như vậy.
Đúng, trực tiếp phản pháo.
Lam Lệ ngây ra, khóe miệng co giật.
Cho dù Diệp Mộ Cẩn không muốn nghe khuyên nhủ thì cũng không nên trực tiếp trả treo như vậy! Hoàn toàn không nể mặt ông ta!
Dù sao ông ta cũng là bề trên.
Điên rồi?
Diệp Thông Bình cũng ngớ người, Lam Lệ là có ý tốt, con gái cần gì phải cãi lại thẳng thừng như vậy?
Hơn nữa, mặc dù nhà họ Lam không mạnh như nhà họ Diệp nhưng cũng không kém hơn bao nhiêu, Diệp Mộ Cẩn không thèm nể mặt như vậy khác nào tạo thêm một kẻ thù cho nhà họ Diệp?
Những người khác cũng ngây ra mà nhìn Diệp Mộ Cẩn.
Là một hậu bối mà lại huênh hoang, không biết điều như vậy, haha… Xem ra nhà họ Diệp sắp xong đời rồi. Mấy lời đồn Diệp Mộ Cẩn ưu tú ra sao hẳn chỉ là bốc phét mà thôi.
“Mộ Cẩn, bình tĩnh đi”, lại một người nữa lên tiếng. Đó là một thanh niên có khuôn mặt tuấn tú, khí chất phi phàm, mắt phượng mày kiếm, cao hơn 1m 85, người mặc vest.
Người thanh niên đứng sau lưng Công Tôn Hạ là một trong bốn vị công tử ở Đế Thành, con trai độc nhất của Công Tôn Hạ, đồng thời cũng là người kế thừa nhà Công Tôn.
Ai cũng biết Công Tôn Thần thích Diệp Mộ Cẩn.
Hơn nữa hai nhà Diệp – Công Tôn rất thân thiết, coi như là đồng minh.
Có tin đồn rằng hai người sắp đính hôn rồi.
“Xin hãy gọi tôi là cô Diệp, tôi và anh không thân, còn nữa, tôi có bình tĩnh hay không, không liên quan đến anh”, nhưng khiến tất cả mọi người ngạc nhiên là Diệp Mộ Cẩn lại cau có ghét bỏ, thẳng thừng phản bác.
Chuyện này…
Điên thật rồi!
Bầu không khí trong phòng hội nghị trở nên kỳ dị.
Diệp Mộ Cẩn là lửng mật à?
Không sợ trời không sợ đất?
Được, Lam Lệ lên tiếng, cô thấy ông ta lo chuyện bao đồng thì lập tức phản pháo.
Nhưng Công Tôn Thần thì sao? Rõ ràng là hắn quan tâm cô, nghĩ cho cô vậy mà cô cũng cau có? Nhà họ Diệp và Công Tôn còn là đồng minh.
Không biết phải trái đúng sai!
Đầu óc có vấn đề à?
Một đứa ngốc không có đầu óc lại là người thừa kế nhà họ Diệp?
“Mộ Cẩn, hay là…”, Diệp Thông Bình cười gượng nói.
Ông ta cũng hoàn toàn không hiểu được con gái mình, luôn cảm thấy con gái mình bị trúng tà rồi.
Đáng tiếc, Diệp Thông Bình còn chưa nói xong thì Diệp Mộ Cẩn đã ngắt lời: “Bố, tin tưởng con!”
Cô ta rất nghiêm túc.
Diệp Thông Bình run lên một cái, những cảm xúc bực dọc, căng thẳng, hoang mang, khổ sở đều lập tức biến mất. Ông ta gật gật đầu.
“Chú Ngụy, chú có dám hay không? Trả lời dứt khoát đi!”, Diệp Mộ Cẩn nhìn Ngụy Chấn Phong, nói từng từ từng chữ.
Khí thế vô cùng mạnh mẽ.
Có Tô Minh, cô ta tin tưởng tuyệt đối cuộc thi giao lưu võ đạo lần này có thể thắng được nhà họ Ngụy!
Đánh gục nhà họ Ngụy triệt để trong một lần duy nhất.
Không cho bọn họ cơ hội chính là mục đích của cô ta.
Mục đích cô ta phản pháo lại Lam Lệ rất đơn giản, mấy ngày này vì tò mò mà cô ta đã đi điều tra quá khứ của Tô Minh.
Từ đó biết được chuyện ba năm trước xảy ra giữa anh và nhà họ Lam, vì thế cô ta có thể có ấn tượng tốt với nhà họ Lam ư?
Đặc biệt là Lam Lệ.
Ba năm trước, chính ông ta là người quyết liệt trừng phạt nhà họ Tô.
Ông ta là kẻ thù của Tô Minh, vậy thì cũng chính là kẻ thù của cô ta.
Còn về Công Tôn Thần thì cô ta căm ghét hắn từ tận đáy lòng.
Dự án quan trọng nhất trong 10 năm gần đây của nhà họ Ngụy là gì? Chính là kho bãi 100 nghìn mét vuông ở Phi Lưu Thành khu Tây Nam.
Có kho bãi đó thì nhà họ Ngụy có thể đánh thẳng vào khu vực Tây Nam, Phi Lưu Thành hay thậm chí là vùng giao thông trọng điểm của khu Tây Nam.
Khu vực kho bãi đó có ý nghĩa vô cùng to lớn với nhà họ Ngụy, có thể coi là trọng tâm việc làm ăn của nhà họ Ngụy trong 10 năm tới.
Diệp Mộ Cẩn vậy mà lại nhắm đến kho bãi ở Phi Lưu Thành? Cô ta… rốt cuộc to gan đến mức nào?
Nếu nhà họ Ngụy mất đi kho bãi này thì kinh tế sẽ trực tiếp sụp đổ.
Mặc dù đối với 8 gia tộc lớn ở Đế Thành mà nói thì võ đạo mới là ưu tiên hàng đầu, tiền tài không quá quan trọng.
Nhưng không quan trọng không có nghĩa là không cần, không có tiền thì nhà họ Ngụy không còn là nhà họ Ngụy, nhà họ Kinh phía sau lưng cũng sẽ không cần phải nâng đỡ bọn họ nữa, nhà họ Ngụy sẽ mất đi tác dụng cùng giá trị của mình.
Ngay cả Diệp Thông Bình cũng ngớ người.
Những người khác nhìn chằm chằm Diệp Mộ Cẩn, đến Cơ Thương Hải cũng hiếm thấy mà nhìn cô ta.
“Được! Được lắm! Quả là thiếu niên anh hùng! Ông Diệp, ông có đứa con gái tài giỏi đấy!”, một lúc sau, Ngụy Chấn Phong tức đến bật cười, mặt đỏ lừ.
Thân là người nhà họ Ngụy thuộc một trong tám đại gia tộc, Ngụy Chấn Phong không biết bao năm rồi không mất bình tĩnh.
Nhưng lúc này ông ta hoàn toàn tức giận, tức đến mức không khống chế được bản thân.
Dã tâm của Diệp Mộ Cẩn quá lớn, hơn nữa còn bộc lộ ra ngay trước mặt ông ta.
Đáng chết.
“Dám hay không dám?”, Diệp Mộ Cẩn lại hoàn toàn không sợ hãi mà nhìn thẳng Ngụy Chấn Phong, bình thản nói.
“Nhà họ Ngụy chúng tôi bỏ ra kho bãi 100 nghìn mét ở Phi Lưu Thành khu vực Tây Nam thì nhà họ Diệp các cô cược cái gì?”, Ngụy Chấn Phong cũng không quá sợ hãi, ánh mắt ông ta trở nên sắc lẻm, đâm thẳng về phía Diệp Mộ Cẩn.
“Mảnh đất 130 nghìn mét vuông ở Viễn Phong Thành khu Đông Nam của nhà họ Diệp, như vậy đã đủ chưa?”, lời của Diệp Mộ Cẩn lại lần nữa khiến người khác kinh hãi.
Điên rồi!
Thật sự là điên rồi!
Diệp Thông Bình đứng bật dậy, nhìn chằm chằm vào con gái mình: “Mộ Cẩn, con… con…”
Diệp Thông Bình bị dọa đến mức không thốt lên lời.
Nói thẳng ra thì, tầm quan trọng của kho bãi 130 nghìn mét vuông ở Viễn Phong Thành khu Đông Nam với nhà họ Diệp còn lớn hơn cả ý nghĩa của kho bãi 100 nghìn mét vuông với nhà họ Ngụy.
Nếu nhà họ Diệp mất đi kho bãi 130 nghìn mét vuông đó thì nhà họ Diệp gần như phải rút khỏi Đế Thành, cũng coi như hoàn toàn bị hủy hoại rồi.
“Lời của Diệp Mộ Cẩn cô có đại diện cho ông Diệp không? Có thể đại diện cho toàn thể nhà họ Diệp ư?”, tiếng giọng của Ngụy Chấn Phong lại to hơn, đôi mắt sắc lẹm mang theo cả sự tham lam, tàn nhẫn, ánh mắt đó như dã thú đói khát đến cùng cực lại gặp được miếng mồi ngon miệng.
“Hai người bình tĩnh lại, Mộ Cẩn à, cháu là hậu bối, bớt lên tiếng đi”, gia chủ nhà họ Lam, Lam Lệ nói.
“Chú Lam cần gì phải lo chuyện bao đồng?”, không ngờ Diệp Mộ Cẩn lại phản pháo thẳng một câu như vậy.
Đúng, trực tiếp phản pháo.
Lam Lệ ngây ra, khóe miệng co giật.
Cho dù Diệp Mộ Cẩn không muốn nghe khuyên nhủ thì cũng không nên trực tiếp trả treo như vậy! Hoàn toàn không nể mặt ông ta!
Dù sao ông ta cũng là bề trên.
Điên rồi?
Diệp Thông Bình cũng ngớ người, Lam Lệ là có ý tốt, con gái cần gì phải cãi lại thẳng thừng như vậy?
Hơn nữa, mặc dù nhà họ Lam không mạnh như nhà họ Diệp nhưng cũng không kém hơn bao nhiêu, Diệp Mộ Cẩn không thèm nể mặt như vậy khác nào tạo thêm một kẻ thù cho nhà họ Diệp?
Những người khác cũng ngây ra mà nhìn Diệp Mộ Cẩn.
Là một hậu bối mà lại huênh hoang, không biết điều như vậy, haha… Xem ra nhà họ Diệp sắp xong đời rồi. Mấy lời đồn Diệp Mộ Cẩn ưu tú ra sao hẳn chỉ là bốc phét mà thôi.
“Mộ Cẩn, bình tĩnh đi”, lại một người nữa lên tiếng. Đó là một thanh niên có khuôn mặt tuấn tú, khí chất phi phàm, mắt phượng mày kiếm, cao hơn 1m 85, người mặc vest.
Người thanh niên đứng sau lưng Công Tôn Hạ là một trong bốn vị công tử ở Đế Thành, con trai độc nhất của Công Tôn Hạ, đồng thời cũng là người kế thừa nhà Công Tôn.
Ai cũng biết Công Tôn Thần thích Diệp Mộ Cẩn.
Hơn nữa hai nhà Diệp – Công Tôn rất thân thiết, coi như là đồng minh.
Có tin đồn rằng hai người sắp đính hôn rồi.
“Xin hãy gọi tôi là cô Diệp, tôi và anh không thân, còn nữa, tôi có bình tĩnh hay không, không liên quan đến anh”, nhưng khiến tất cả mọi người ngạc nhiên là Diệp Mộ Cẩn lại cau có ghét bỏ, thẳng thừng phản bác.
Chuyện này…
Điên thật rồi!
Bầu không khí trong phòng hội nghị trở nên kỳ dị.
Diệp Mộ Cẩn là lửng mật à?
Không sợ trời không sợ đất?
Được, Lam Lệ lên tiếng, cô thấy ông ta lo chuyện bao đồng thì lập tức phản pháo.
Nhưng Công Tôn Thần thì sao? Rõ ràng là hắn quan tâm cô, nghĩ cho cô vậy mà cô cũng cau có? Nhà họ Diệp và Công Tôn còn là đồng minh.
Không biết phải trái đúng sai!
Đầu óc có vấn đề à?
Một đứa ngốc không có đầu óc lại là người thừa kế nhà họ Diệp?
“Mộ Cẩn, hay là…”, Diệp Thông Bình cười gượng nói.
Ông ta cũng hoàn toàn không hiểu được con gái mình, luôn cảm thấy con gái mình bị trúng tà rồi.
Đáng tiếc, Diệp Thông Bình còn chưa nói xong thì Diệp Mộ Cẩn đã ngắt lời: “Bố, tin tưởng con!”
Cô ta rất nghiêm túc.
Diệp Thông Bình run lên một cái, những cảm xúc bực dọc, căng thẳng, hoang mang, khổ sở đều lập tức biến mất. Ông ta gật gật đầu.
“Chú Ngụy, chú có dám hay không? Trả lời dứt khoát đi!”, Diệp Mộ Cẩn nhìn Ngụy Chấn Phong, nói từng từ từng chữ.
Khí thế vô cùng mạnh mẽ.
Có Tô Minh, cô ta tin tưởng tuyệt đối cuộc thi giao lưu võ đạo lần này có thể thắng được nhà họ Ngụy!
Đánh gục nhà họ Ngụy triệt để trong một lần duy nhất.
Không cho bọn họ cơ hội chính là mục đích của cô ta.
Mục đích cô ta phản pháo lại Lam Lệ rất đơn giản, mấy ngày này vì tò mò mà cô ta đã đi điều tra quá khứ của Tô Minh.
Từ đó biết được chuyện ba năm trước xảy ra giữa anh và nhà họ Lam, vì thế cô ta có thể có ấn tượng tốt với nhà họ Lam ư?
Đặc biệt là Lam Lệ.
Ba năm trước, chính ông ta là người quyết liệt trừng phạt nhà họ Tô.
Ông ta là kẻ thù của Tô Minh, vậy thì cũng chính là kẻ thù của cô ta.
Còn về Công Tôn Thần thì cô ta căm ghét hắn từ tận đáy lòng.
Bình luận facebook