Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 67: Tiệc chào mừng
“Tỷ lệ tử vong chắc là sẽ không vượt quá 5%!”
“Vậy thì không sao, tu võ vốn dĩ phải có tử thương, từ lúc bước chân lên con đường tu võ này thì đã phải hiểu được rõ ràng rồi”, Diệp Mộ Cẩn gật đầu, trong lòng lại càng cảm thấy tự tin hơn với Tô Minh.
Tô Minh đã nhắc đến tử thương rồi, xem ra là anh ấy đang chuẩn bị điều chỉnh một cách nghiêm túc.
Một giây sau, đột nhiên Diệp Mộ Cẩn lại tiến sát về phía Tô Minh, sau đó vươn tay ra khoác lên cánh tay của Tô Minh.
“Cô…”.
“Đừng nghĩ nhiều, hi hi, tối nay anh là bạn nhảy của tôi”, Diệp Mộ Cẩn vậy mà lại lộ ra dáng vẻ của một cô thiếu nữ.
Nói thì nhẹ nhàng, nhưng trên thực tế Tô Minh vẫn cảm nhận được nhịp tim cô ta đang đập rất nhanh.
Hiển nhiên, trước đó, Diệp Mộ Cẩn hầu như chưa từng tiếp xúc thân mật như thế này với người đàn ông khác, đây là lần đầu tiên nên rất hồi hộp.
“Đi cùng tôi đến Các Lâu trước đã, tôi cần phải đổi một bộ đồ khác”, Diệp Mộ Cẩn kéo tay Tô Minh đi ra khỏi Giáo Tôn Các.
Diệp Mộ Cẩn mặc dù không thường xuyên đến viện võ đạo, nhưng bên trong viện võ đạo cũng có Các Lâu của riêng mình, hơn nữa còn là một Các Lâu riêng biệt.
Lại còn khá là xa xỉ.
Diệp Mộ Cẩn đương nhiên là sẽ không đối xử tệ với chính mình.
Cô ta còn tự đặt cho Các Lâu của mình một cái tên là Mộ Cẩn Các.
Bước vào Mộ Cẩn Các.
Tô Minh ngồi trên ghế sô pha chờ đợi, mà Diệp Mộ Cẩn thì đi lên phòng ngủ trên tầng hai để thay quần áo.
Lần đợi này, Tô Minh phải đợi đúng nửa tiếng.
Nửa tiếng sau.
“Tô Minh, có đẹp không?”, một giọng nói truyền đến, Tô Minh ngẩng đầu nhìn về phía cầu thang của toà lầu nhưng lại nhìn thấy Diệp Mộ Cẩn đang bước xuống bậc cầu thang đi về phía tầng một.
Ánh mắt của Tô Minh thoáng ngẩn ra.
Mặc cho tâm trí và tâm thần của mình ngẩn ngơ một hồi.
Quả thực là rất đẹp.
Tương đối đẹp.
Một bộ váy tassel dài màu lam nhạt hơi lộ bờ vai và xương đòn quyến rũ, làn da trắng mịn màng lại thon thả.
Trên tai đeo một đôi bông tai khá to cực kỳ thời thượng, mái tóc vấn tròn trông vô cùng đáng yêu.
Trên khuôn mặt chỉ trang điểm nhẹ nhàng, làn da trắng sáng không chút tì vết như da em bé.
Trên khuôn mặt nhỏ xinh chỉ to vừa bằng bàn tay là các nét ngũ quan tinh tế, đôi môi đỏ thắm, đôi mắt to tròn long lanh đeo kính áp tròng xanh nhạt, còn có đôi lông mày cong cong màu nâu hạt dẻ, tất cả kết hợp với nhau chỉ bằng một từ đẹp thì làm sao đủ để miêu tả cho hết?
Dưới chân đi đôi giày cao gót bằng da thật hở mũi, đầu ngón chân lộ ra ngoài trắng hồng mịn màng.
Đôi chân nhỏ nhắn được bao bọc dưới lớp tất giấy màu da, cẳng chân thẳng tắp phối hợp với gấu váy tassel mang đến một cảm giác quyến rũ nhưng cũng không kém phần cao quý.
Mà thứ thu hút nhất phải nói đến sợi dây chuyền mà cô ta đeo trên cổ, đó là một sợi dây chuyền đá sapphire màu lam đậm trông như thể giọt lệ của Thái Bình dương, mang đến chút ý vị thần bí cho người nhìn.
Dưới ánh đèn, sợi dây chuyền tản mát ra một vầng ánh sáng u tĩnh sang trọng, phối với cần cổ trắng ngần, bổ trợ cho nhau, tôn lên khí chất của nhau.
“Đẹp”, Tô Minh đưa ra một chữ đánh giá, trong lòng thì lại cạn lời, tối nay, không cẩn thận sẽ lại có phân tranh đây!
Đẹp như thế này.
Một vẻ đẹp hại nước hại dân, mình với thân phận là bạn nhảy của cô ta đêm nay, trừ phi không có người đàn ông khác, nếu không thì mình chắc chắn sẽ bị ngộp trong các thể loại giận dữ vì đố kỵ.
Nhưng mà, Tô Minh không hề lo lắng.
“Hời cho anh rồi đó, hôm nay tôi đẹp thế này, là bạn nhảy của anh, có lẽ tất cả đàn ông ở cả Đế Thành này đều sẽ ngưỡng mộ anh lắm”, vừa bước xuống cầu thang, Diệp Mộ Cẩn vừa lườm Tô Minh một cái.
Chỉ một cái liếc mắt mà đã đầy vẻ phong tình vạn chủng, quả nhiên, đẹp đến điên đảo, mỗi hành động nhỏ nhất cũng chứa đầy sức hấp dẫn đến mức khiến người ta khó mà kháng cự nổi.
Càng khiến người ta mất kiểm soát đó là, Diệp Mộ Cẩn đã xịt một ít nước hoa, mùi rất nhạt nhưng khi đến gần thì có thể ngửi thấy được hương thơm thoang thoảng, quả thực là rất khêu gợi.
“Chúng ta đi thôi”, Diệp Mộ Cẩn rất tự nhiên vòng tay khoác lên cánh tay Tô Minh.
Hai người đi ra khỏi Mộ Cẩn Các.
Bước lên chiếc Mercedes Maybach S680, hai người ngồi ở ghế sau, có tài xế riêng lái xe.
Chiếc xe từ từ lái về phía khu vực thành phố.
“Bữa tiệc tối nay đều là thế hệ trẻ tham gia, không có sự xuất hiện của lớp tiền bối. Người cũng không nhiều, đều là đám hậu bối dòng chính của các gia tộc liên minh quan trọng với nhà họ Diệp. Còn có hai người chị em chơi với tôi từ bé, coi như là bạn thân đi”, trên đường đi, Diệp Mộ Cẩn nói.
“Anh nên chuẩn bị tâm lý trước thì tốt hơn, những người mà tối nay anh gặp đều là những người cùng trang lứa với chúng ta nhưng lại có bối cảnh không nhỏ, tuổi trẻ hừng hực sức sống”, Diệp Mộ Cẩn lại nói.
Tô Minh chỉ yên lặng lắng nghe, khẽ nhắm mắt dưỡng thần, không hề quá để tâm.
Nửa tiếng sau.
Chiếc Maybach dừng trước cửa một nhà hàng tên là ‘Thiên Niên Nhân Gia’.
Thiên Niên Nhân Gia là một trong những nhà hàng cao cấp nhất ở Đế Thành.
Từ cách trang trí bên ngoài đã có thể nhìn ra được, biển hiệu của nhà hàng được điêu khắc trên một tấm gỗ lim, nét bút đề biển tên tương đối khiến người ta giật mình.
“Mấy chữ Thiên Niên Nhân Gia này tuyệt đối phải là bút tích của một vị tu giả võ đạo có thực lực rất mạnh, nhìn ra được sự sắc bén và ngang tàng của kình phong ẩn trong đó”, Tô Minh nhìn thật lâu mấy nét chữ Thiên Niên Nhân Gia, khẽ kinh ngạc, tự nhủ trong lòng.
“Thiên Niên Nhân Gia có sảnh và phòng bao riêng. Ngoài sảnh còn đỡ, chỉ cần có đủ tiền là được. Nhưng muốn đặt phòng bao riêng thì bắt buộc phải thuộc dòng chính của những gia tộc thành viên của liên minh đỉnh cấp tại Đế Thành mới có đủ tư cách”, Diệp Mộ Cẩn lại giới thiệu.
Bước vào Thiên Niên Nhân Gia đi thẳng về phía phòng bao riêng, vậy mà ở đây lại có một con đường đi riêng biệt.
Đường đi riêng khá tối nhưng lại cực kỳ xa xỉ, những bức tranh treo trên vách tường hai bên đường đi đều là đồ thật.
Có những bức tranh nổi tiếng của những hoạ sỹ nước ngoài và trong nước.
Đến cả tấm thảm trải dưới chân cũng được làm từ da đầu của bò Tây Tạng, xúc cảm cực kỳ dễ chịu.
Ngoài ra, bên trong con đường đi riêng này còn phát cả nhạc, hệ thống âm thanh cực nét và sống động, có lẽ bọn họ sử dụng giàn âm thanh đắt tiền nhất trong các dòng cao cấp.
Đại khái đi được khoảng hai mươi đến ba mươi mét đường đi riêng.
Bọn họ tiến vào một khu sảnh chung khá rộng rãi.
Khu sảnh này hình tròn.
Ngay giữa sảnh treo một cây đèn chùm to đến mức giật mình.
Mà xung quanh khu sảnh chính là mười gian phòng bao riêng.
Mỗi một gian đều được đặt tên kiểu như “Xuân Thu”, “Hàm Hạ”, “Kinh Lôi” v.v…
Bên trong sảnh chung còn có người đang biểu diễn chơi đàn, người biểu diễn là một nhạc sỹ nước ngoài nổi tiếng.
Nhân viên phục vụ là hai cô gái trẻ tầm khoảng 20 tuổi với vẻ ngoài được đánh giá cỡ 85 điểm, thái độ phục vụ cực kỳ cung kính, cả đường đi đều khom lưng dẫn đường.
Chương 67: Tiệc chào mừng
“Vậy thì không sao, tu võ vốn dĩ phải có tử thương, từ lúc bước chân lên con đường tu võ này thì đã phải hiểu được rõ ràng rồi”, Diệp Mộ Cẩn gật đầu, trong lòng lại càng cảm thấy tự tin hơn với Tô Minh.
Tô Minh đã nhắc đến tử thương rồi, xem ra là anh ấy đang chuẩn bị điều chỉnh một cách nghiêm túc.
Một giây sau, đột nhiên Diệp Mộ Cẩn lại tiến sát về phía Tô Minh, sau đó vươn tay ra khoác lên cánh tay của Tô Minh.
“Cô…”.
“Đừng nghĩ nhiều, hi hi, tối nay anh là bạn nhảy của tôi”, Diệp Mộ Cẩn vậy mà lại lộ ra dáng vẻ của một cô thiếu nữ.
Nói thì nhẹ nhàng, nhưng trên thực tế Tô Minh vẫn cảm nhận được nhịp tim cô ta đang đập rất nhanh.
Hiển nhiên, trước đó, Diệp Mộ Cẩn hầu như chưa từng tiếp xúc thân mật như thế này với người đàn ông khác, đây là lần đầu tiên nên rất hồi hộp.
“Đi cùng tôi đến Các Lâu trước đã, tôi cần phải đổi một bộ đồ khác”, Diệp Mộ Cẩn kéo tay Tô Minh đi ra khỏi Giáo Tôn Các.
Diệp Mộ Cẩn mặc dù không thường xuyên đến viện võ đạo, nhưng bên trong viện võ đạo cũng có Các Lâu của riêng mình, hơn nữa còn là một Các Lâu riêng biệt.
Lại còn khá là xa xỉ.
Diệp Mộ Cẩn đương nhiên là sẽ không đối xử tệ với chính mình.
Cô ta còn tự đặt cho Các Lâu của mình một cái tên là Mộ Cẩn Các.
Bước vào Mộ Cẩn Các.
Tô Minh ngồi trên ghế sô pha chờ đợi, mà Diệp Mộ Cẩn thì đi lên phòng ngủ trên tầng hai để thay quần áo.
Lần đợi này, Tô Minh phải đợi đúng nửa tiếng.
Nửa tiếng sau.
“Tô Minh, có đẹp không?”, một giọng nói truyền đến, Tô Minh ngẩng đầu nhìn về phía cầu thang của toà lầu nhưng lại nhìn thấy Diệp Mộ Cẩn đang bước xuống bậc cầu thang đi về phía tầng một.
Ánh mắt của Tô Minh thoáng ngẩn ra.
Mặc cho tâm trí và tâm thần của mình ngẩn ngơ một hồi.
Quả thực là rất đẹp.
Tương đối đẹp.
Một bộ váy tassel dài màu lam nhạt hơi lộ bờ vai và xương đòn quyến rũ, làn da trắng mịn màng lại thon thả.
Trên tai đeo một đôi bông tai khá to cực kỳ thời thượng, mái tóc vấn tròn trông vô cùng đáng yêu.
Trên khuôn mặt chỉ trang điểm nhẹ nhàng, làn da trắng sáng không chút tì vết như da em bé.
Trên khuôn mặt nhỏ xinh chỉ to vừa bằng bàn tay là các nét ngũ quan tinh tế, đôi môi đỏ thắm, đôi mắt to tròn long lanh đeo kính áp tròng xanh nhạt, còn có đôi lông mày cong cong màu nâu hạt dẻ, tất cả kết hợp với nhau chỉ bằng một từ đẹp thì làm sao đủ để miêu tả cho hết?
Dưới chân đi đôi giày cao gót bằng da thật hở mũi, đầu ngón chân lộ ra ngoài trắng hồng mịn màng.
Đôi chân nhỏ nhắn được bao bọc dưới lớp tất giấy màu da, cẳng chân thẳng tắp phối hợp với gấu váy tassel mang đến một cảm giác quyến rũ nhưng cũng không kém phần cao quý.
Mà thứ thu hút nhất phải nói đến sợi dây chuyền mà cô ta đeo trên cổ, đó là một sợi dây chuyền đá sapphire màu lam đậm trông như thể giọt lệ của Thái Bình dương, mang đến chút ý vị thần bí cho người nhìn.
Dưới ánh đèn, sợi dây chuyền tản mát ra một vầng ánh sáng u tĩnh sang trọng, phối với cần cổ trắng ngần, bổ trợ cho nhau, tôn lên khí chất của nhau.
“Đẹp”, Tô Minh đưa ra một chữ đánh giá, trong lòng thì lại cạn lời, tối nay, không cẩn thận sẽ lại có phân tranh đây!
Đẹp như thế này.
Một vẻ đẹp hại nước hại dân, mình với thân phận là bạn nhảy của cô ta đêm nay, trừ phi không có người đàn ông khác, nếu không thì mình chắc chắn sẽ bị ngộp trong các thể loại giận dữ vì đố kỵ.
Nhưng mà, Tô Minh không hề lo lắng.
“Hời cho anh rồi đó, hôm nay tôi đẹp thế này, là bạn nhảy của anh, có lẽ tất cả đàn ông ở cả Đế Thành này đều sẽ ngưỡng mộ anh lắm”, vừa bước xuống cầu thang, Diệp Mộ Cẩn vừa lườm Tô Minh một cái.
Chỉ một cái liếc mắt mà đã đầy vẻ phong tình vạn chủng, quả nhiên, đẹp đến điên đảo, mỗi hành động nhỏ nhất cũng chứa đầy sức hấp dẫn đến mức khiến người ta khó mà kháng cự nổi.
Càng khiến người ta mất kiểm soát đó là, Diệp Mộ Cẩn đã xịt một ít nước hoa, mùi rất nhạt nhưng khi đến gần thì có thể ngửi thấy được hương thơm thoang thoảng, quả thực là rất khêu gợi.
“Chúng ta đi thôi”, Diệp Mộ Cẩn rất tự nhiên vòng tay khoác lên cánh tay Tô Minh.
Hai người đi ra khỏi Mộ Cẩn Các.
Bước lên chiếc Mercedes Maybach S680, hai người ngồi ở ghế sau, có tài xế riêng lái xe.
Chiếc xe từ từ lái về phía khu vực thành phố.
“Bữa tiệc tối nay đều là thế hệ trẻ tham gia, không có sự xuất hiện của lớp tiền bối. Người cũng không nhiều, đều là đám hậu bối dòng chính của các gia tộc liên minh quan trọng với nhà họ Diệp. Còn có hai người chị em chơi với tôi từ bé, coi như là bạn thân đi”, trên đường đi, Diệp Mộ Cẩn nói.
“Anh nên chuẩn bị tâm lý trước thì tốt hơn, những người mà tối nay anh gặp đều là những người cùng trang lứa với chúng ta nhưng lại có bối cảnh không nhỏ, tuổi trẻ hừng hực sức sống”, Diệp Mộ Cẩn lại nói.
Tô Minh chỉ yên lặng lắng nghe, khẽ nhắm mắt dưỡng thần, không hề quá để tâm.
Nửa tiếng sau.
Chiếc Maybach dừng trước cửa một nhà hàng tên là ‘Thiên Niên Nhân Gia’.
Thiên Niên Nhân Gia là một trong những nhà hàng cao cấp nhất ở Đế Thành.
Từ cách trang trí bên ngoài đã có thể nhìn ra được, biển hiệu của nhà hàng được điêu khắc trên một tấm gỗ lim, nét bút đề biển tên tương đối khiến người ta giật mình.
“Mấy chữ Thiên Niên Nhân Gia này tuyệt đối phải là bút tích của một vị tu giả võ đạo có thực lực rất mạnh, nhìn ra được sự sắc bén và ngang tàng của kình phong ẩn trong đó”, Tô Minh nhìn thật lâu mấy nét chữ Thiên Niên Nhân Gia, khẽ kinh ngạc, tự nhủ trong lòng.
“Thiên Niên Nhân Gia có sảnh và phòng bao riêng. Ngoài sảnh còn đỡ, chỉ cần có đủ tiền là được. Nhưng muốn đặt phòng bao riêng thì bắt buộc phải thuộc dòng chính của những gia tộc thành viên của liên minh đỉnh cấp tại Đế Thành mới có đủ tư cách”, Diệp Mộ Cẩn lại giới thiệu.
Bước vào Thiên Niên Nhân Gia đi thẳng về phía phòng bao riêng, vậy mà ở đây lại có một con đường đi riêng biệt.
Đường đi riêng khá tối nhưng lại cực kỳ xa xỉ, những bức tranh treo trên vách tường hai bên đường đi đều là đồ thật.
Có những bức tranh nổi tiếng của những hoạ sỹ nước ngoài và trong nước.
Đến cả tấm thảm trải dưới chân cũng được làm từ da đầu của bò Tây Tạng, xúc cảm cực kỳ dễ chịu.
Ngoài ra, bên trong con đường đi riêng này còn phát cả nhạc, hệ thống âm thanh cực nét và sống động, có lẽ bọn họ sử dụng giàn âm thanh đắt tiền nhất trong các dòng cao cấp.
Đại khái đi được khoảng hai mươi đến ba mươi mét đường đi riêng.
Bọn họ tiến vào một khu sảnh chung khá rộng rãi.
Khu sảnh này hình tròn.
Ngay giữa sảnh treo một cây đèn chùm to đến mức giật mình.
Mà xung quanh khu sảnh chính là mười gian phòng bao riêng.
Mỗi một gian đều được đặt tên kiểu như “Xuân Thu”, “Hàm Hạ”, “Kinh Lôi” v.v…
Bên trong sảnh chung còn có người đang biểu diễn chơi đàn, người biểu diễn là một nhạc sỹ nước ngoài nổi tiếng.
Nhân viên phục vụ là hai cô gái trẻ tầm khoảng 20 tuổi với vẻ ngoài được đánh giá cỡ 85 điểm, thái độ phục vụ cực kỳ cung kính, cả đường đi đều khom lưng dẫn đường.
Chương 67: Tiệc chào mừng
Bình luận facebook