Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 69: Bầu không khí náo nhiệt
“Anh Minh, tôi là Triệu Dương, thái độ vừa rồi không phải phép, tôi xin tự phạt ba ly”, sau hơn mười nhịp thở, người đàn ông mặc trang phục casual màu đen thấp bé kia đứng lên một hơi uống cạn ly rượu, vẻ mặt trịnh trọng.
“Anh Minh, tôi là Diêu Chân, tôi kính anh”, Diêu Chân cũng cũng vội vàng nói.
“Anh Minh, tôi là Lưu Đinh, tôi kính anh”.
“Anh Minh, tôi là Trương Dẫn, tôi kính anh”.
“Anh Minh, tôi là Vương Đồng, tôi kính anh”.
“Anh Minh, tôi là Giả Thịnh, tôi kính anh”.
…………
Sáu người thanh niên, người sau so với người trước càng thêm phần nhiệt tình cùng cung kính.
Con người là như vậy, chỉ cần bạn thể hiện ra sức mạnh tuyệt đối, người ta sẽ phải nể phục bạn.
Mọi hoài nghi băn khoăn trước đó đều tan biến.
Hơn nữa sáu người này dù tuổi tác lớn hay nhỏ, toàn bộ đều kêu Tô Minh một tiếng anh, cho dù là lớn hơn Tô Minh một chút.
“Tôi sai rồi, anh Minh, anh đừng keo kiệt như vậy, tôi là tùy tùng nhỏ của chị Mộ Cẩn đó”, Chu Hoành ngượng ngùng lè lưỡi.
Về phần Ngô Yên, lại gật gật đầu lộ ra nét cười.
“Hì hì, anh đẹp trai, chẳng trách có thể thu phục được Mộ Cẩn nhà tôi”, Văn Bối Bối cười hì hì làm vẻ mặt nhăn nhó.
Diệp Mộ Cẩn lườm cô ta một cái.
Sau đó không khí trở nên sôi động hơn rất nhiều.
Tô Minh gần như hiểu rõ nguyên nhân của sự chuyển biến trong thái độ của mấy người họ.
Ví dụ như Diêu Chân, là con cháu dòng chính của nhà họ Diêu, cây đại thụ trong ngành trang sức của Đế Thành, ba đời đơn truyền.
Thị phần kinh doanh trang sức của nhà họ chiếm gần 30% toàn bộ Hoa Hạ, vô cùng khủng bố, nhà họ Diêu cũng được xem như một trong những gia tộc lớn mạnh nhất bên cạnh tám gia tộc lớn kia của Đế Thành.
Còn có Văn Bối Bối, dòng dõi thư hương, từ thế hệ ông cụ đều là cấp bậc giáo sư, một gia đình có hàng chục giáo sư, cha cô ta cũng là viện trưởng của Đại học Đế Thành, là một danh gia vọng tộc hàng thật giá thật.
Còn có Ngô Yên, rất điệu thấp, nhưng trên thực tế nhà cô ta gần như lũng đoạn ngành kim loại màu trên thị trường Hoa Hạ, và cô ta cũng là con gái độc nhất trong nhà.
Về phần Triệu Dương, anh ta xuất thân từ gia tộc Triệu thị, là vua gạo nổi tiếng khắp trong và ngoài nước, sở hữu khối tài sản hàng trăm tỷ.
Những người này đều lấy Diệp Mộ Cẩn làm người đứng đầu.
Là một đoàn thể nhỏ với Diệp Mộ Cẩn dẫn đầu.
Cẩn thận nghĩ lại thì đoàn thể nhỏ mười người này khá là đáng sợ, nếu mười người họ hợp lực lại, có thể gây ra ảnh hưởng hết sức quan trọng đến toàn bộ Hoa Hạ.
"Đợi khi anh bắt đầu chặn đánh nhà họ Lam, họ đều có thể đóng một vai trò đáng kể", mọi người vừa uống rượu, Diệp Mộ Cẩn vừa thì thầm bên tai Tô Minh.
Tâm trạng của Diệp Mộ Cẩn rất tốt, ngồi cạnh Tô Minh, cũng dựa vào anh rất gần, thỉnh thoảng lại gắp thức ăn cho anh.
Tô Minh trong thoáng chốc bị cảm động.
Quả thực, muốn tiêu diệt nhà họ Lam không chỉ thể dựa vào võ lực.
Cũng phải cần sự trợ giúp từ những phương diện khác.
Mộ Cẩn có lòng rồi.
"Hừm, với tài lực và thực lực này của anh Minh, so sánh với tên khốn Công Tôn Thần kia đúng là bỏ xa ngàn dặm", bỗng nhiên, Vương Đồng, người trẻ nhất có mặt tại hiện trường, mới 18 tuổi dường như đã uống say mở miệng nói: "Tên tiện nhân đó ngày ngày vẫn tuyên bố với bên ngoài mình là vị hôn phu của chị Mộ Cẩn, tôi đã nói rồi, chị Mộ Cẩn sao có thể gả cho tên đó cơ chứ".
"Công Tôn Thần?", Tô Minh thích thú quét mắt nhìn Vương Đồng một cái: “Người của nhà Công Tôn, một trong tám gia tộc lớn của Đế Thành?”
Tô Minh cũng biết tới tám gia tộc lớn kia của Đế Thành, dù gì họ cũng đã quá nổi tiếng rồi.
Mà Công Tôn Thị của Đế Thành cũng là tiếng tăm lừng lẫy.
“Không sai”, Vương Đồng gật đầu.
“Hi hi, anh đẹp trai, anh đừng hiểu lầm, chị Cẩn Mộ nhà chúng tôi và Công Tôn Thần gì đó không có quan hệ gì cả, đó chỉ là mong muốn đơn phương của Công Tôn Thần kia. Hừ, muốn theo đuổi chị Mộ Cẩn, còn khắp nơi nói lung tung chị ấy là vị hôn thê của hắn ta, đúng là đáng ghét”, Văn Bối Bối một hơi cạn sạch ly rượu, nói tiếp: “Anh đẹp trai, anh ưu tú hơn tên Công Tôn Thần đó nhiều”.
“Chỉ sợ sau khi hắn ta nhận được tin tức, sẽ tìm anh Minh gây phiền phức”, Ngô Yên khẽ cau mày.
“Sợ cái gì? Hắn chắc chắn không phải là đối thủ của anh Minh, nếu Công Tôn Thần dám sử dụng sức mạnh của nhà Công Tôn, chúng ta cũng không phải là ăn chay, tuy rằng gia tộc của chúng ta không bằng Công Tôn Thần, nhưng nếu liên kết lại cũng đủ để nhà Công Tôn chịu thiệt”, Diêu Chân nói lớn.
“Đúng, làm là xong rồi”, Triệu Dương cười to: “Rót rượu, rót rượu, nhanh rót rượu đi. Anh Minh, chúng ta lại uống một chai nữa”.
“Mộ Cẩn, nhóm chị em này của cô cũng không tồi”, Tô Minh thấp giọng nói với Diệp Mộ Cẩn.
Ít ra, nhóm người này rất chân thành, trước đó họ không tiếp nhận anh, đủ các loại ngờ vực, gây rắc rối, nhưng sau khi bị chinh phục, liền lập tức trở thành người của mình rồi.
“Nếu nhân phẩm không tốt, cũng sẽ không thể trà trộn vào nhóm chơi chung này”, Diệp Mộ Cẩn cười xinh đẹp đáp: “Nhưng anh vẫn phải cẩn thận với Công Tôn Thần bên kia một chút, tên đó tâm kế sâu xa khó lường”.
"Liên quan gì đến tôi? Tôi cũng đâu chọc tới hắn”, Tô Minh trêu đùa một câu.
“Không chọc ghẹo? Hừ, chỉ dựa vào việc tối nay tôi khoác tay anh tham dự yến tiệc, Công Tôn Thần cũng đã hận không thể nghiền anh thành tro bụi rồi”, Diệp Mộ Cẩn chớp đôi mắt đẹp.
Sau đó không khí của bữa tiệc càng thêm náo nhiệt.
Khoảng nửa giờ sau, ngay cả rượu cũng đã uống hơn mười chai.
“Em đi toilet một chút", Văn Bối Bối đứng dậy,
"Cần chị đi cùng em không?", Ngô Yên gặng hỏi.
"Không cần, em còn chưa say", Văn Bối Bối lắc đầu, cô ta thực sự chưa say, xuất thân từ gia đình thư hương, trên thực tế cô rất ít uống rượu, ngay cả trong bữa tiệc cùng những người bạn thân hiểu rõ gốc rễ nhau như tối nay, cô ta mới chỉ uống một chút, đương nhiên, cũng chỉ một chút, sẽ không thể uống say.
“Anh Minh, đổ đầy đi, mau đổ đầy đi”, Vương Đồng còn đang rót rượu cho Tô Minh, anh ai đến cũng không từ chối, anh là tu giả võ đạo cảnh giới tông sư hậu kỳ uống rượu cũng như uống nước vậy.
"Anh Minh, có cơ hội anh dạy tôi một hai chiêu võ đi!”, Triệu Dương nói: “Từ khi còn nhỏ đã có đại sư võ đạo nói tôi không có năng khiếu tập võ, nhưng tôi vẫn luôn có khao khát!”
Triệu Dương ngà ngà say.
Chương 69: Bầu không khí náo nhiệt
“Anh Minh, tôi là Diêu Chân, tôi kính anh”, Diêu Chân cũng cũng vội vàng nói.
“Anh Minh, tôi là Lưu Đinh, tôi kính anh”.
“Anh Minh, tôi là Trương Dẫn, tôi kính anh”.
“Anh Minh, tôi là Vương Đồng, tôi kính anh”.
“Anh Minh, tôi là Giả Thịnh, tôi kính anh”.
…………
Sáu người thanh niên, người sau so với người trước càng thêm phần nhiệt tình cùng cung kính.
Con người là như vậy, chỉ cần bạn thể hiện ra sức mạnh tuyệt đối, người ta sẽ phải nể phục bạn.
Mọi hoài nghi băn khoăn trước đó đều tan biến.
Hơn nữa sáu người này dù tuổi tác lớn hay nhỏ, toàn bộ đều kêu Tô Minh một tiếng anh, cho dù là lớn hơn Tô Minh một chút.
“Tôi sai rồi, anh Minh, anh đừng keo kiệt như vậy, tôi là tùy tùng nhỏ của chị Mộ Cẩn đó”, Chu Hoành ngượng ngùng lè lưỡi.
Về phần Ngô Yên, lại gật gật đầu lộ ra nét cười.
“Hì hì, anh đẹp trai, chẳng trách có thể thu phục được Mộ Cẩn nhà tôi”, Văn Bối Bối cười hì hì làm vẻ mặt nhăn nhó.
Diệp Mộ Cẩn lườm cô ta một cái.
Sau đó không khí trở nên sôi động hơn rất nhiều.
Tô Minh gần như hiểu rõ nguyên nhân của sự chuyển biến trong thái độ của mấy người họ.
Ví dụ như Diêu Chân, là con cháu dòng chính của nhà họ Diêu, cây đại thụ trong ngành trang sức của Đế Thành, ba đời đơn truyền.
Thị phần kinh doanh trang sức của nhà họ chiếm gần 30% toàn bộ Hoa Hạ, vô cùng khủng bố, nhà họ Diêu cũng được xem như một trong những gia tộc lớn mạnh nhất bên cạnh tám gia tộc lớn kia của Đế Thành.
Còn có Văn Bối Bối, dòng dõi thư hương, từ thế hệ ông cụ đều là cấp bậc giáo sư, một gia đình có hàng chục giáo sư, cha cô ta cũng là viện trưởng của Đại học Đế Thành, là một danh gia vọng tộc hàng thật giá thật.
Còn có Ngô Yên, rất điệu thấp, nhưng trên thực tế nhà cô ta gần như lũng đoạn ngành kim loại màu trên thị trường Hoa Hạ, và cô ta cũng là con gái độc nhất trong nhà.
Về phần Triệu Dương, anh ta xuất thân từ gia tộc Triệu thị, là vua gạo nổi tiếng khắp trong và ngoài nước, sở hữu khối tài sản hàng trăm tỷ.
Những người này đều lấy Diệp Mộ Cẩn làm người đứng đầu.
Là một đoàn thể nhỏ với Diệp Mộ Cẩn dẫn đầu.
Cẩn thận nghĩ lại thì đoàn thể nhỏ mười người này khá là đáng sợ, nếu mười người họ hợp lực lại, có thể gây ra ảnh hưởng hết sức quan trọng đến toàn bộ Hoa Hạ.
"Đợi khi anh bắt đầu chặn đánh nhà họ Lam, họ đều có thể đóng một vai trò đáng kể", mọi người vừa uống rượu, Diệp Mộ Cẩn vừa thì thầm bên tai Tô Minh.
Tâm trạng của Diệp Mộ Cẩn rất tốt, ngồi cạnh Tô Minh, cũng dựa vào anh rất gần, thỉnh thoảng lại gắp thức ăn cho anh.
Tô Minh trong thoáng chốc bị cảm động.
Quả thực, muốn tiêu diệt nhà họ Lam không chỉ thể dựa vào võ lực.
Cũng phải cần sự trợ giúp từ những phương diện khác.
Mộ Cẩn có lòng rồi.
"Hừm, với tài lực và thực lực này của anh Minh, so sánh với tên khốn Công Tôn Thần kia đúng là bỏ xa ngàn dặm", bỗng nhiên, Vương Đồng, người trẻ nhất có mặt tại hiện trường, mới 18 tuổi dường như đã uống say mở miệng nói: "Tên tiện nhân đó ngày ngày vẫn tuyên bố với bên ngoài mình là vị hôn phu của chị Mộ Cẩn, tôi đã nói rồi, chị Mộ Cẩn sao có thể gả cho tên đó cơ chứ".
"Công Tôn Thần?", Tô Minh thích thú quét mắt nhìn Vương Đồng một cái: “Người của nhà Công Tôn, một trong tám gia tộc lớn của Đế Thành?”
Tô Minh cũng biết tới tám gia tộc lớn kia của Đế Thành, dù gì họ cũng đã quá nổi tiếng rồi.
Mà Công Tôn Thị của Đế Thành cũng là tiếng tăm lừng lẫy.
“Không sai”, Vương Đồng gật đầu.
“Hi hi, anh đẹp trai, anh đừng hiểu lầm, chị Cẩn Mộ nhà chúng tôi và Công Tôn Thần gì đó không có quan hệ gì cả, đó chỉ là mong muốn đơn phương của Công Tôn Thần kia. Hừ, muốn theo đuổi chị Mộ Cẩn, còn khắp nơi nói lung tung chị ấy là vị hôn thê của hắn ta, đúng là đáng ghét”, Văn Bối Bối một hơi cạn sạch ly rượu, nói tiếp: “Anh đẹp trai, anh ưu tú hơn tên Công Tôn Thần đó nhiều”.
“Chỉ sợ sau khi hắn ta nhận được tin tức, sẽ tìm anh Minh gây phiền phức”, Ngô Yên khẽ cau mày.
“Sợ cái gì? Hắn chắc chắn không phải là đối thủ của anh Minh, nếu Công Tôn Thần dám sử dụng sức mạnh của nhà Công Tôn, chúng ta cũng không phải là ăn chay, tuy rằng gia tộc của chúng ta không bằng Công Tôn Thần, nhưng nếu liên kết lại cũng đủ để nhà Công Tôn chịu thiệt”, Diêu Chân nói lớn.
“Đúng, làm là xong rồi”, Triệu Dương cười to: “Rót rượu, rót rượu, nhanh rót rượu đi. Anh Minh, chúng ta lại uống một chai nữa”.
“Mộ Cẩn, nhóm chị em này của cô cũng không tồi”, Tô Minh thấp giọng nói với Diệp Mộ Cẩn.
Ít ra, nhóm người này rất chân thành, trước đó họ không tiếp nhận anh, đủ các loại ngờ vực, gây rắc rối, nhưng sau khi bị chinh phục, liền lập tức trở thành người của mình rồi.
“Nếu nhân phẩm không tốt, cũng sẽ không thể trà trộn vào nhóm chơi chung này”, Diệp Mộ Cẩn cười xinh đẹp đáp: “Nhưng anh vẫn phải cẩn thận với Công Tôn Thần bên kia một chút, tên đó tâm kế sâu xa khó lường”.
"Liên quan gì đến tôi? Tôi cũng đâu chọc tới hắn”, Tô Minh trêu đùa một câu.
“Không chọc ghẹo? Hừ, chỉ dựa vào việc tối nay tôi khoác tay anh tham dự yến tiệc, Công Tôn Thần cũng đã hận không thể nghiền anh thành tro bụi rồi”, Diệp Mộ Cẩn chớp đôi mắt đẹp.
Sau đó không khí của bữa tiệc càng thêm náo nhiệt.
Khoảng nửa giờ sau, ngay cả rượu cũng đã uống hơn mười chai.
“Em đi toilet một chút", Văn Bối Bối đứng dậy,
"Cần chị đi cùng em không?", Ngô Yên gặng hỏi.
"Không cần, em còn chưa say", Văn Bối Bối lắc đầu, cô ta thực sự chưa say, xuất thân từ gia đình thư hương, trên thực tế cô rất ít uống rượu, ngay cả trong bữa tiệc cùng những người bạn thân hiểu rõ gốc rễ nhau như tối nay, cô ta mới chỉ uống một chút, đương nhiên, cũng chỉ một chút, sẽ không thể uống say.
“Anh Minh, đổ đầy đi, mau đổ đầy đi”, Vương Đồng còn đang rót rượu cho Tô Minh, anh ai đến cũng không từ chối, anh là tu giả võ đạo cảnh giới tông sư hậu kỳ uống rượu cũng như uống nước vậy.
"Anh Minh, có cơ hội anh dạy tôi một hai chiêu võ đi!”, Triệu Dương nói: “Từ khi còn nhỏ đã có đại sư võ đạo nói tôi không có năng khiếu tập võ, nhưng tôi vẫn luôn có khao khát!”
Triệu Dương ngà ngà say.
Chương 69: Bầu không khí náo nhiệt