Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 79: Sức mạnh ngang tàng
Thanh kiếm nặng của Tô Minh đã rơi xuống, may là Vương Đạo Khánh đã tránh kịp cho nên mũi kiếm không đâm xuyên qua người, nhưng cũng đã cắt qua cái tai của ông ta.
Máu tươi văng lên tung toé, Vương Đạo Khánh gào hét thảm thiết, theo phản xạ ôm lấy tai của mình.
Vậy mà một cái tai đã bị cắt sống, rơi trên mặt đất.
Xích Ảnh Kiếm sau khi cắt đứt cái tai của Vương Đạo Khánh xong còn tiếp tục tiến về phía trước, hầu như không hề có ý định dừng lại.
“Rầm!!!”
Thanh kiếm chém mạnh xuống mặt đất.
Sau đó, một cảnh tượng khủng khiếp xuất hiện trước mắt mọi người, mặt sàn được lát bằng đá cẩm thạch đắt đỏ mà cực kỳ chắc chắn bị chém cho nứt toác, tan tành.
Tính từ chỗ lưỡi kiếm chạm đất trở đi, phạm vi mặt nền xung quanh với đường kính khoảng ba mét đều bị đâp vỡ tan tành.
Không chỉ như vậy, còn có một đường rãnh nứt lan ra khắp mặt sàn của sảnh lớn với tốc độ cực nhanh, từ điểm đầu nứt lan đến chân tường phải dài đến mười mét, rãnh nứt này sâu hun hút khiến người nhìn kinh hãi không thôi.
Cả sảnh lớn đều bị chấn động phảng phất như muốn sập đến nơi!
Mà Tô Minh sau khi tung ra một chiêu xong, không hề dừng lại, tiếp tục rút kiếm dài ra, cổ tay khẽ lật, chém chếch xuống về phía Vương Đạo Khánh đang trong tư thế chó ăn phân ở bên cạnh.
“Tha mạng! Tha mạng!! Tha mang!!!”, Vương Đạo Khánh bị doạ cho hết hồn, gào lên xin tha mạng.
Ông ta mặt cắt không còn giọt máu quỳ thẳng trên mặt đất, hầu như không dám trốn chạy nữa.
Bởi vì, ông ta cảm nhận được mình chắc chắn trốn không thoát.
Có thể liên tục đỡ được hai kiếm của Tô Minh cũng đã coi như ông ta may mắn lắm rồi, làm sao mà còn chịu được lần thứ ba nữa chứ?
Chỉ trong chớp mắt.
Vương Đạo Khánh đã cảm nhận được sự sắc bén của mũi kiếm.
Luồng hơi thở chết chóc đã đậm như sắp kết thành hình rồi.
Ông ta bị doạ cho bay mất nửa thần hồn.
Thậm chí đã nhắm chặt hai mắt, chờ đợi cái chết đến gần.
Một nhịp thở sau.
Yên lặng.
Tất cả mọi thứ đều như bị đóng băng lại.
Xích Ảnh Kiếm dừng lại ngay phía trước mặt Vương Đạo Khánh.
Chỉ còn cách trán của ông ta không đến một milimet.
Thậm chí, sợi tóc rơi trên trán Vương Đạo Khánh đã bị chém đứt đôi.
Trên đó đã lấm tấm rịn mồ hôi rồi nhanh chóng nhỏ xuống thành từng giọt từng giọt.
Ông ta run rẩy mở hai mắt ra, thế mà lại cảm thấy có chút mất kiểm soát, ông ta lại… lại bị doạ cho suýt chút nữa tè cả ra quần.
“Ông xem, tôi không những gây chuyện ở nhà hàng này của ông, còn muốn dỡ luôn cả nó… cho nên, ông làm gì được tôi?”, Tô Minh từ trên cao nhìn xuống, nói bằng giọng thờ ơ.
Vương Đạo Khánh giờ phút này đang run lên cầm cập, đâu còn bộ dáng ăn trên ngồi trước, cao nhân đắc đạo lúc trước nữa?
Đâu còn bộ dáng bá đạo thường thấy ‘Tôi chính là Vương Đạo Khánh ở Đế Thành không người nào dám chọc vào cũng không biết nể mặt ai là gì’ nữa?
“Tiền… tiền bối, là do tôi có mắt như mù, là kẻ hèn tôi có mắt như mù, xin tiền bối đừng chấp nhất với kẻ hèn này”, giọng nói của Vương Đạo Khánh còn mang theo cả âm thanh nghèn nghẹn như sắp khóc.
Những năm gần đây, địa vị của ông ta ở Đế Thành vẫn luôn ngồi tít trên cao, làm mưa làm gió quen rồi, cho nên thứ mà ông ta sợ nhất chính là chết.
Giờ khắc này, ông ta đã hiểu cảm giác được sống thật là tốt.
Ông ta chỉ cần được sống tiếp.
“Cảnh giới tông sư hậu kỳ, giỏi lắm à? Kiếm ý, giỏi lắm à? Muốn cô ấy phải tự bỏ một cánh tay? Ha ha…”, Tô Minh nhấc tay lên, tuỳ ý chỉ về phía Diệp Mộ Cẩn với bộ dáng hoá đá đang đứng ở phía xa.
“Cô Diệp, lão hủ dập đầu với cô, xin cô tha… tha thứ…”, Vương Đạo Khánh dứt khoát dập đầu với Diệp Mộ Cẩn.
Một cái dập đầu thật kêu.
Diệp Mộ Cẩn gần như đã quên cả cách nói chuyện…
Trong đầu cô ta mọi thứ đang lộn xộn hết cả.
Lộn xộn hết cả rồi.
Đến cả Vương Đạo Khánh mà ông nội vẫn luôn kính trọng, một Vương Đạo Khánh mà người người ở tầng lớp Thượng lưu ở Đế Thành khi nói đến tên cũng phải biến sắc, vậy mà đứng trước mặt Tô Minh, lại… lại… lại chỉ như con chó con mèo thế này?
Lại còn dập đầu với mình?
Tất cả mọi thứ đều chân thực như vậy.
Giống như là mơ.
Đúng vào lúc này.
“Xoẹt xoẹt!!!”
Ai cũng không ngờ đến, đột nhiên, thanh Xích Ảnh Kiếm đang treo ngang bên cạnh Tô Minh lại chuyển động một lần nữa.
Liên tục hai nhát.
Cực nhanh.
Vương Đạo Khánh còn chưa kịp lấy lại phản ứng, nhanh đến mức tất cả mọi người cũng đều chưa kịp hoàn hồn.
Hai nhát kiếm này lần lượt rơi trên hai cánh tay của Vương Đạo Khánh.
“Phập phập…”.
Máu tươi văng lên tung toé, màu máu đỏ đến nhức mắt.
Vương Đạo Khánh đã đau đến mức muốn gất xỉu, ông ta nằm vật trên đất, chỉ còn biết thét gào, rên rỉ.
“Thích chặt tay của người khác như vậy, thì tự mình cảm nhận chút xem sao. Tôi nghĩ, cảm giác này chắc chắn không tệ”, Tô Minh hờ hững nói, cảm xúc cũng không hề có chút xíu thay đổi nào.
Ác!
Ác vô cùng.
Mặc dù không lấy mạng của Vương Đạo Khánh.
Nhưng, từ nay về sau, Vương Đạo Khánh đã mất đi cánh tay, có nối cũng không thể nối lại được nữa, sức mạnh của ông ta đã bị phế bỏ đi bảy tám phần rồi.
Ngoài ra, Tô Minh có thể chắc chắn, trái tim võ đạo của Vương Đạo Khánh cũng đã vỡ rồi, sau này, chỉ cần nghe đến tên của mình, có lẽ ông ta sẽ chỉ còn lại run sợ mà thôi.
Người này đã tàn phế rồi.
Không còn chút uy hiếp nào nữa.
Tự mình làm thì tự mình chịu.
Cùng lúc đó, Tiết Tử Mẫn cũng đã ngất xỉu.
Cô ta đã sợ phát ngất.
Đám người Tiết Hưng, Phó Đông, Lý Tuần chỉ còn biết dập đầu, điên cuồng dập đầu, dập đầu đến nỗi tứa cả máu tươi.
“Mẹ kiếp, ôi mẹ kiếp, tôi… tôi…”, đám người Diêu Chân, Vương Đồng, Trương Dẫn thì giống như lên cơn thần kinh, chỉ biết đứng đó nói năng lảm nhảm, người nào người nấy mặt đỏ lựng như sắp cháy.
“Đại… đại tiểu thư, có vị này ở đây, cô… cô còn muốn để ông cụ phái đám vô dụng như chúng tôi tới làm gì?”, Thiên Tự Vệ và Địa Tự Vệ tổng cộng có mười hai người đều muốn bật khóc, ánh mắt kinh hồn bạt vía nhìn về phía Diệp Mộ Cẩn.
Vị đại gia trước mắt đây, đàn áp Vương Đạo Khánh như thể người lớn đánh trẻ con vậy.
Sự tồn tại như thế này, tính trên cả cái giới thế tục Hoa Hạ này, cho dù anh ta có muốn đi ngang như cua, hay xưng bá một phương, hoặc là có nằm ngang ra để người ta vác đi thì cũng không có ai dám hó hé ý kiến một chữ!
Đám Địa Tự Vệ, Thiên Tự vệ đến đây để làm được tích sự gì? Đến đây để bị đả kích hay sao?
Đến cả trái tim võ đạo cũng bị anh ấy đánh nát rồi.
Gương mặt tuyệt đẹp của Diệp Mộ Cẩn khẽ co giật.
Cô ta thực muốn thốt lên một câu: Tôi cũng đâu biết Tô Minh lại ngang tàng đến mức này chứ!
Trước đó, cô ta chỉ biết được Tô Minh rất mạnh!!! Mạnh đến mức giật mình! Anh ta có thiên phú hại dân hại nước, khó mà tưởng tượng được!
Nhưng ai biết được, như vậy vẫn còn là đánh giá thấp anh ấy, đánh giá quá thấp anh ấy rồi.
“Tôi tên là Tô Minh, khoảng thời gian này đều sẽ ở lại Đế Thành, ông muốn báo thù thì bất cứ lúc nào cũng có thể đến tìm tôi”, giây tiếp theo Tô Minh quăng ra một câu, sau đó xoay người bỏ đi.
Vương Đạo Khánh đang nằm đau đớn gào thét trên mặt đất lúc này quả thực muốn đâm đầu vào tường chết quách đi.
Ông ta muốn báo thù?
Cho dù ông ta có chọn tự sát, cũng… cũng không muốn đối mặt với Tô Minh nữa.
Đúng như những gì Tô Minh nghĩ, trái tim võ đạo của ông ta đã vỡ nát rồi.
Máu tươi văng lên tung toé, Vương Đạo Khánh gào hét thảm thiết, theo phản xạ ôm lấy tai của mình.
Vậy mà một cái tai đã bị cắt sống, rơi trên mặt đất.
Xích Ảnh Kiếm sau khi cắt đứt cái tai của Vương Đạo Khánh xong còn tiếp tục tiến về phía trước, hầu như không hề có ý định dừng lại.
“Rầm!!!”
Thanh kiếm chém mạnh xuống mặt đất.
Sau đó, một cảnh tượng khủng khiếp xuất hiện trước mắt mọi người, mặt sàn được lát bằng đá cẩm thạch đắt đỏ mà cực kỳ chắc chắn bị chém cho nứt toác, tan tành.
Tính từ chỗ lưỡi kiếm chạm đất trở đi, phạm vi mặt nền xung quanh với đường kính khoảng ba mét đều bị đâp vỡ tan tành.
Không chỉ như vậy, còn có một đường rãnh nứt lan ra khắp mặt sàn của sảnh lớn với tốc độ cực nhanh, từ điểm đầu nứt lan đến chân tường phải dài đến mười mét, rãnh nứt này sâu hun hút khiến người nhìn kinh hãi không thôi.
Cả sảnh lớn đều bị chấn động phảng phất như muốn sập đến nơi!
Mà Tô Minh sau khi tung ra một chiêu xong, không hề dừng lại, tiếp tục rút kiếm dài ra, cổ tay khẽ lật, chém chếch xuống về phía Vương Đạo Khánh đang trong tư thế chó ăn phân ở bên cạnh.
“Tha mạng! Tha mạng!! Tha mang!!!”, Vương Đạo Khánh bị doạ cho hết hồn, gào lên xin tha mạng.
Ông ta mặt cắt không còn giọt máu quỳ thẳng trên mặt đất, hầu như không dám trốn chạy nữa.
Bởi vì, ông ta cảm nhận được mình chắc chắn trốn không thoát.
Có thể liên tục đỡ được hai kiếm của Tô Minh cũng đã coi như ông ta may mắn lắm rồi, làm sao mà còn chịu được lần thứ ba nữa chứ?
Chỉ trong chớp mắt.
Vương Đạo Khánh đã cảm nhận được sự sắc bén của mũi kiếm.
Luồng hơi thở chết chóc đã đậm như sắp kết thành hình rồi.
Ông ta bị doạ cho bay mất nửa thần hồn.
Thậm chí đã nhắm chặt hai mắt, chờ đợi cái chết đến gần.
Một nhịp thở sau.
Yên lặng.
Tất cả mọi thứ đều như bị đóng băng lại.
Xích Ảnh Kiếm dừng lại ngay phía trước mặt Vương Đạo Khánh.
Chỉ còn cách trán của ông ta không đến một milimet.
Thậm chí, sợi tóc rơi trên trán Vương Đạo Khánh đã bị chém đứt đôi.
Trên đó đã lấm tấm rịn mồ hôi rồi nhanh chóng nhỏ xuống thành từng giọt từng giọt.
Ông ta run rẩy mở hai mắt ra, thế mà lại cảm thấy có chút mất kiểm soát, ông ta lại… lại bị doạ cho suýt chút nữa tè cả ra quần.
“Ông xem, tôi không những gây chuyện ở nhà hàng này của ông, còn muốn dỡ luôn cả nó… cho nên, ông làm gì được tôi?”, Tô Minh từ trên cao nhìn xuống, nói bằng giọng thờ ơ.
Vương Đạo Khánh giờ phút này đang run lên cầm cập, đâu còn bộ dáng ăn trên ngồi trước, cao nhân đắc đạo lúc trước nữa?
Đâu còn bộ dáng bá đạo thường thấy ‘Tôi chính là Vương Đạo Khánh ở Đế Thành không người nào dám chọc vào cũng không biết nể mặt ai là gì’ nữa?
“Tiền… tiền bối, là do tôi có mắt như mù, là kẻ hèn tôi có mắt như mù, xin tiền bối đừng chấp nhất với kẻ hèn này”, giọng nói của Vương Đạo Khánh còn mang theo cả âm thanh nghèn nghẹn như sắp khóc.
Những năm gần đây, địa vị của ông ta ở Đế Thành vẫn luôn ngồi tít trên cao, làm mưa làm gió quen rồi, cho nên thứ mà ông ta sợ nhất chính là chết.
Giờ khắc này, ông ta đã hiểu cảm giác được sống thật là tốt.
Ông ta chỉ cần được sống tiếp.
“Cảnh giới tông sư hậu kỳ, giỏi lắm à? Kiếm ý, giỏi lắm à? Muốn cô ấy phải tự bỏ một cánh tay? Ha ha…”, Tô Minh nhấc tay lên, tuỳ ý chỉ về phía Diệp Mộ Cẩn với bộ dáng hoá đá đang đứng ở phía xa.
“Cô Diệp, lão hủ dập đầu với cô, xin cô tha… tha thứ…”, Vương Đạo Khánh dứt khoát dập đầu với Diệp Mộ Cẩn.
Một cái dập đầu thật kêu.
Diệp Mộ Cẩn gần như đã quên cả cách nói chuyện…
Trong đầu cô ta mọi thứ đang lộn xộn hết cả.
Lộn xộn hết cả rồi.
Đến cả Vương Đạo Khánh mà ông nội vẫn luôn kính trọng, một Vương Đạo Khánh mà người người ở tầng lớp Thượng lưu ở Đế Thành khi nói đến tên cũng phải biến sắc, vậy mà đứng trước mặt Tô Minh, lại… lại… lại chỉ như con chó con mèo thế này?
Lại còn dập đầu với mình?
Tất cả mọi thứ đều chân thực như vậy.
Giống như là mơ.
Đúng vào lúc này.
“Xoẹt xoẹt!!!”
Ai cũng không ngờ đến, đột nhiên, thanh Xích Ảnh Kiếm đang treo ngang bên cạnh Tô Minh lại chuyển động một lần nữa.
Liên tục hai nhát.
Cực nhanh.
Vương Đạo Khánh còn chưa kịp lấy lại phản ứng, nhanh đến mức tất cả mọi người cũng đều chưa kịp hoàn hồn.
Hai nhát kiếm này lần lượt rơi trên hai cánh tay của Vương Đạo Khánh.
“Phập phập…”.
Máu tươi văng lên tung toé, màu máu đỏ đến nhức mắt.
Vương Đạo Khánh đã đau đến mức muốn gất xỉu, ông ta nằm vật trên đất, chỉ còn biết thét gào, rên rỉ.
“Thích chặt tay của người khác như vậy, thì tự mình cảm nhận chút xem sao. Tôi nghĩ, cảm giác này chắc chắn không tệ”, Tô Minh hờ hững nói, cảm xúc cũng không hề có chút xíu thay đổi nào.
Ác!
Ác vô cùng.
Mặc dù không lấy mạng của Vương Đạo Khánh.
Nhưng, từ nay về sau, Vương Đạo Khánh đã mất đi cánh tay, có nối cũng không thể nối lại được nữa, sức mạnh của ông ta đã bị phế bỏ đi bảy tám phần rồi.
Ngoài ra, Tô Minh có thể chắc chắn, trái tim võ đạo của Vương Đạo Khánh cũng đã vỡ rồi, sau này, chỉ cần nghe đến tên của mình, có lẽ ông ta sẽ chỉ còn lại run sợ mà thôi.
Người này đã tàn phế rồi.
Không còn chút uy hiếp nào nữa.
Tự mình làm thì tự mình chịu.
Cùng lúc đó, Tiết Tử Mẫn cũng đã ngất xỉu.
Cô ta đã sợ phát ngất.
Đám người Tiết Hưng, Phó Đông, Lý Tuần chỉ còn biết dập đầu, điên cuồng dập đầu, dập đầu đến nỗi tứa cả máu tươi.
“Mẹ kiếp, ôi mẹ kiếp, tôi… tôi…”, đám người Diêu Chân, Vương Đồng, Trương Dẫn thì giống như lên cơn thần kinh, chỉ biết đứng đó nói năng lảm nhảm, người nào người nấy mặt đỏ lựng như sắp cháy.
“Đại… đại tiểu thư, có vị này ở đây, cô… cô còn muốn để ông cụ phái đám vô dụng như chúng tôi tới làm gì?”, Thiên Tự Vệ và Địa Tự Vệ tổng cộng có mười hai người đều muốn bật khóc, ánh mắt kinh hồn bạt vía nhìn về phía Diệp Mộ Cẩn.
Vị đại gia trước mắt đây, đàn áp Vương Đạo Khánh như thể người lớn đánh trẻ con vậy.
Sự tồn tại như thế này, tính trên cả cái giới thế tục Hoa Hạ này, cho dù anh ta có muốn đi ngang như cua, hay xưng bá một phương, hoặc là có nằm ngang ra để người ta vác đi thì cũng không có ai dám hó hé ý kiến một chữ!
Đám Địa Tự Vệ, Thiên Tự vệ đến đây để làm được tích sự gì? Đến đây để bị đả kích hay sao?
Đến cả trái tim võ đạo cũng bị anh ấy đánh nát rồi.
Gương mặt tuyệt đẹp của Diệp Mộ Cẩn khẽ co giật.
Cô ta thực muốn thốt lên một câu: Tôi cũng đâu biết Tô Minh lại ngang tàng đến mức này chứ!
Trước đó, cô ta chỉ biết được Tô Minh rất mạnh!!! Mạnh đến mức giật mình! Anh ta có thiên phú hại dân hại nước, khó mà tưởng tượng được!
Nhưng ai biết được, như vậy vẫn còn là đánh giá thấp anh ấy, đánh giá quá thấp anh ấy rồi.
“Tôi tên là Tô Minh, khoảng thời gian này đều sẽ ở lại Đế Thành, ông muốn báo thù thì bất cứ lúc nào cũng có thể đến tìm tôi”, giây tiếp theo Tô Minh quăng ra một câu, sau đó xoay người bỏ đi.
Vương Đạo Khánh đang nằm đau đớn gào thét trên mặt đất lúc này quả thực muốn đâm đầu vào tường chết quách đi.
Ông ta muốn báo thù?
Cho dù ông ta có chọn tự sát, cũng… cũng không muốn đối mặt với Tô Minh nữa.
Đúng như những gì Tô Minh nghĩ, trái tim võ đạo của ông ta đã vỡ nát rồi.
Bình luận facebook