Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 91: Cô ấy là người của tôi
Người nhà họ Lam có mặt ở đây đều có vẻ kinh ngạc. Tô Minh ngang nhiên xuất hiện cùng người con gái mình thích, lại còn thân mật như thế. Bây giờ cậu chủ nhà tôi nói ra như vậy rồi mà vẫn có thể nhịn được?
Đây còn là phong thái của cậu chủ nhà Công Tôn nữa không?
Lam Nhiễm vốn cuồng Công Tôn Thần, nhưng lúc này sắc mặt cũng trở nên khó coi.
Công Tôn Thần đúng là mặt dày. Bị bao nhiêu ánh mắt khác lạ nhìn mình mà vẫn giữ được vẻ tươi cười.
Cứ tưởng như vậy là xong nhưng ai ngờ…
Tô Minh lại ra chiêu không ai đỡ được.
“Anh chính là Công Tôn Thần?”, đột nhiên Tô Minh nhìn về phía Công Tôn Thần rồi hỏi. Giọng nói đầy lạnh lùng, như kiểu cấp trên hỏi cấp dưới.
“Đúng thế! Cậu chủ Tô có gì chỉ bảo?”, Công Tôn Thần ngây người ra, bực bội nhìn Tô Minh. Hắn đâu ngờ Tô Minh vừa đến đã nhắm vào mình? Đồng thời lúc này hắn cũng căm hận Lam Lâm. Thằng công tử bột chết tiệt này đúng là lắm mồm!
“Không có gì chỉ bảo cả! Chỉ là muốn nhắc nhở anh một câu. Bất luận anh si mê hay thích Mộ Cẩn đến mức nào thì bắt đầu từ hôm nay đừng có lấy danh nghĩa theo đuổi mà đến quấy rầy hay tung tin thất thiệt nữa. Nếu không thì tôi sẽ không tha cho anh đâu. Bởi, tôi là người đàn ông của cô ấy”, Tô Minh nói không lớn nhưng giọng nói vô cùng nghiêm túc.
Không khí trong phòng trở nên khác thường, thậm chí có gì đó không ổn.
Ngay cả Diệp Mộ Cẩn cũng ngây người ra, hôm nay Tô Minh nói thẳng thế!
Bá đạo quá đi!
Không ngờ anh lại ngang nhiên cảnh cáo như vậy, thế thì Công Tôn Thần đáp lại kiểu gì? Lẽ nào lại muốn Công Tôn Thần rụt đầu rụt cổ, nói: “Tôi biết lỗi rồi, sau này tôi không dám nữa?”
Đây đúng là truyện cười!
Hắn đường đường là cậu chủ nhà Công Tôn cơ mà! Hắn cần thể diện!
Tô Minh cảnh cáo như vậy không phải là khiêu khích mà là giẫm đạp lên thể diện của Công Tôn Thần trước mặt tất cả mọi người.
“Anh… Anh…”, Công Tôn Thần phẫn nộ đến nỗi toàn thân run rẩy, sắc mặt đỏ ửng, huyết khí như xông lên đầu.
Tô Minh cảnh cáo hắn cứ như người lớn cảnh cáo đứa trẻ con. Một cậu chủ như hắn đã bao giờ chịu nhục như này đâu.
Chết tiệt!
Công Tôn Thần nhìn chằm chằm vào Tô Minh.
Hắn hận nỗi muốn quát mắng Tô Minh một trận!
Hắn thật sự muốn liều với Tô Minh một phen!
Nhưng hắn không thể!
Hắn không phải là đối thủ! Kể cả là Công Tôn Lưu ra tay cũng không được.
Huống hồ, hắn ra tay lúc này thì trái với ý bố hắn căn dặn.
“Cậu chủ Tô nói đùa rồi”, Công Tôn Thần lúng túng đáp lại, có chút biến giọng, dường như nuốt cục tức xuống.
Người nhà họ Lam có mặt ở đây đều nhìn hắn với sắc mặt kỳ quái, đúng là rùa rụt cổ thật!
Mặt Lam Nhiễm nóng ran. Nghĩ lại trước đó mình si mê Công Tôn Thần, nghĩ lại mình so sánh Công Tôn Thần và Tô Minh trước mặt Lam Tuyết, còn chế giễu Tô Minh không thể so sánh với Công Tôn Thần, vv…
Kết quả là…
“Tôi không nói đùa, cũng không thích nói đùa”, không ngờ Tô Minh vẫn chưa bỏ qua mà vẫn nói tiếp.
Con ngươi Công Tôn Thần đỏ ửng, bắt nạt người khác không thể bắt nạt đến mức này chứ?
Ngay cả Công Tôn Lưu cũng thấy khó thở, ông ta chỉ muốn ra tay ngay.
“Cậu chủ Tô ép người quá đáng, như vậy không hay lắm chăng?”, cuối cùng Lam Lại lên tiếng. Ông ta lên tiếng giải vây và giữ thể diện cho Công Tôn Thần.
“Ố?”, Tô Minh khẽ cười, nhìn Lam Lại, nói: “Vậy thì chúng ta đổi chủ đề khác…”.
Dường như rất dễ nói chuyện… Dường như Tô Minh nể mặt Lam Lại…
Công Tôn Thần thở phào một cái, rụt cổ lại, thậm chí lùi về sau hai bước, không muốn thu hút sự chú ý của Tô Minh nữa. Hắn lén nhìn Tô Minh, ánh mắt đầy vẻ oán hận.
“Cậu chủ Tô muốn đổi chủ đề gì?”, Lam Lại hỏi.
“Lam Tuyết trông có vẻ gầy đi nhiều, sắc mặt cũng tái nhợt, dường như sống không được tốt. Rốt cuộc là chuyện gì vậy?”, Tô Minh hỏi.
“Tốt hay không thì liên quan gì đến anh! Lam Tuyết là người nhà họ Lam chúng tôi. Đừng có mà cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga, không cầm gương soi lại mình đi”, Lam Lại vẫn chưa lên tiếng thì Lam Lâm đã cười lạnh một tiếng, nói.
Hắn ta nói mà không chút sợ hãi, hận nỗi không thể bước lại xé nát mặt Tô Minh ra.
Hắn ta rất muốn bảo 8 người kia khiêng chuông Chấn Thiên Huyền Hoàng đè chết Tô Minh.
Hắn ta là người nóng tính!
Nhưng Tô Minh không thèm để ý đến hắn ta, thậm chí còn không thèm nhìn một cái.
Tô Minh chỉ lặng lẽ nhìn Lam Lại, đợi ông ta lên tiếng.
“Đúng là con bé sống không được tốt lắm! Sau khi anh trai tôi chết thì tôi làm chú cũng luôn lo lắng cho hôn nhân của Lam Tuyết. Tôi tìm cho nó người chồng tốt nhưng nó không đồng ý. Nó cũng không hiểu cho người chú này đã khổ tâm vất vả như nào. Vì vậy tôi đã ra lệnh giam lỏng con bé ở ngôi nhà ở sân sau”, Lam Lại cười nói, nhìn Tô Minh mà không giấu diếm, có gì nói đấy.
“Thì ra là vậy”, Tô Minh gật đầu, nói.
Đồng thời lúc này người giúp việc đã bưng trà lên cho Tô Minh và Diệp Mộ Cẩn.
Trà rất thơm, là trà Long Tỉnh thượng hạng.
Tô Minh bưng chén trà thơm lên cười với vẻ bình tĩnh. Anh hít một hơi thật sâu, ngửi hương trà rồi nói: “Trà ngon! Gia chủ Lam! Ông có biết chuyện giữa tôi và Lam Tuyết ba năm trước không?”
“Chuyện ba năm trước ư? Tôi từng nghe nói. Sao vậy?”
“Tôi nói tôi là người đàn ông của Lam Tuyết, gia chủ Lam thấy có vấn đề gì không?”, Tô Minh chậm rãi nói. Cứ như kiểu Tô Minh và Lam Lại là hai người bạn đang nói chuyện.
“Ha ha…”, Lam Lại cười khinh bỉ, thầm nghĩ ‘Đúng là cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga’.
“Nếu tôi là người đàn ông của Lam Tuyết mà ông ép cô ấy phải lấy người khác, lại giam lỏng cô ấy, tôi cảm thấy không được vui”, Tô Minh lại nói.
“Không vui thì cậu làm được gì?”, Lam Lại cười, nói. Nụ cười đầy lạnh lùng và tàn nhẫn.
“Tôi đã không vui rồi, thế mà ông còn cười cái shit gì”, Tô Minh đáp trả Lam Lại bằng một câu nói tục.
Câu chửi tục cũng đầy lạnh lùng và sát ý.
Sau câu tục tĩu đó là nước trà nóng.
Không ai có thể ngờ Tô Minh sẽ ra tay, không nghĩ là anh sẽ ra tay trước mà lại đột ngột như vậy.
Không ai ngờ Tô Minh lại ra tay hiểm ác và tàn độc như vậy…
“Phụp…”, nước trà nóng gần như hất hết lên mặt Lam Lại.
“A…”, Lam Lại hét một tiếng thê thảm, giọng nói đầy đau đớn. Toàn thân ông ta ngã sấp xuống đất. Ông ta ôm mặt, đau đớn lăn lộn trên đất kêu: “A… A… A…”.
Đây còn là phong thái của cậu chủ nhà Công Tôn nữa không?
Lam Nhiễm vốn cuồng Công Tôn Thần, nhưng lúc này sắc mặt cũng trở nên khó coi.
Công Tôn Thần đúng là mặt dày. Bị bao nhiêu ánh mắt khác lạ nhìn mình mà vẫn giữ được vẻ tươi cười.
Cứ tưởng như vậy là xong nhưng ai ngờ…
Tô Minh lại ra chiêu không ai đỡ được.
“Anh chính là Công Tôn Thần?”, đột nhiên Tô Minh nhìn về phía Công Tôn Thần rồi hỏi. Giọng nói đầy lạnh lùng, như kiểu cấp trên hỏi cấp dưới.
“Đúng thế! Cậu chủ Tô có gì chỉ bảo?”, Công Tôn Thần ngây người ra, bực bội nhìn Tô Minh. Hắn đâu ngờ Tô Minh vừa đến đã nhắm vào mình? Đồng thời lúc này hắn cũng căm hận Lam Lâm. Thằng công tử bột chết tiệt này đúng là lắm mồm!
“Không có gì chỉ bảo cả! Chỉ là muốn nhắc nhở anh một câu. Bất luận anh si mê hay thích Mộ Cẩn đến mức nào thì bắt đầu từ hôm nay đừng có lấy danh nghĩa theo đuổi mà đến quấy rầy hay tung tin thất thiệt nữa. Nếu không thì tôi sẽ không tha cho anh đâu. Bởi, tôi là người đàn ông của cô ấy”, Tô Minh nói không lớn nhưng giọng nói vô cùng nghiêm túc.
Không khí trong phòng trở nên khác thường, thậm chí có gì đó không ổn.
Ngay cả Diệp Mộ Cẩn cũng ngây người ra, hôm nay Tô Minh nói thẳng thế!
Bá đạo quá đi!
Không ngờ anh lại ngang nhiên cảnh cáo như vậy, thế thì Công Tôn Thần đáp lại kiểu gì? Lẽ nào lại muốn Công Tôn Thần rụt đầu rụt cổ, nói: “Tôi biết lỗi rồi, sau này tôi không dám nữa?”
Đây đúng là truyện cười!
Hắn đường đường là cậu chủ nhà Công Tôn cơ mà! Hắn cần thể diện!
Tô Minh cảnh cáo như vậy không phải là khiêu khích mà là giẫm đạp lên thể diện của Công Tôn Thần trước mặt tất cả mọi người.
“Anh… Anh…”, Công Tôn Thần phẫn nộ đến nỗi toàn thân run rẩy, sắc mặt đỏ ửng, huyết khí như xông lên đầu.
Tô Minh cảnh cáo hắn cứ như người lớn cảnh cáo đứa trẻ con. Một cậu chủ như hắn đã bao giờ chịu nhục như này đâu.
Chết tiệt!
Công Tôn Thần nhìn chằm chằm vào Tô Minh.
Hắn hận nỗi muốn quát mắng Tô Minh một trận!
Hắn thật sự muốn liều với Tô Minh một phen!
Nhưng hắn không thể!
Hắn không phải là đối thủ! Kể cả là Công Tôn Lưu ra tay cũng không được.
Huống hồ, hắn ra tay lúc này thì trái với ý bố hắn căn dặn.
“Cậu chủ Tô nói đùa rồi”, Công Tôn Thần lúng túng đáp lại, có chút biến giọng, dường như nuốt cục tức xuống.
Người nhà họ Lam có mặt ở đây đều nhìn hắn với sắc mặt kỳ quái, đúng là rùa rụt cổ thật!
Mặt Lam Nhiễm nóng ran. Nghĩ lại trước đó mình si mê Công Tôn Thần, nghĩ lại mình so sánh Công Tôn Thần và Tô Minh trước mặt Lam Tuyết, còn chế giễu Tô Minh không thể so sánh với Công Tôn Thần, vv…
Kết quả là…
“Tôi không nói đùa, cũng không thích nói đùa”, không ngờ Tô Minh vẫn chưa bỏ qua mà vẫn nói tiếp.
Con ngươi Công Tôn Thần đỏ ửng, bắt nạt người khác không thể bắt nạt đến mức này chứ?
Ngay cả Công Tôn Lưu cũng thấy khó thở, ông ta chỉ muốn ra tay ngay.
“Cậu chủ Tô ép người quá đáng, như vậy không hay lắm chăng?”, cuối cùng Lam Lại lên tiếng. Ông ta lên tiếng giải vây và giữ thể diện cho Công Tôn Thần.
“Ố?”, Tô Minh khẽ cười, nhìn Lam Lại, nói: “Vậy thì chúng ta đổi chủ đề khác…”.
Dường như rất dễ nói chuyện… Dường như Tô Minh nể mặt Lam Lại…
Công Tôn Thần thở phào một cái, rụt cổ lại, thậm chí lùi về sau hai bước, không muốn thu hút sự chú ý của Tô Minh nữa. Hắn lén nhìn Tô Minh, ánh mắt đầy vẻ oán hận.
“Cậu chủ Tô muốn đổi chủ đề gì?”, Lam Lại hỏi.
“Lam Tuyết trông có vẻ gầy đi nhiều, sắc mặt cũng tái nhợt, dường như sống không được tốt. Rốt cuộc là chuyện gì vậy?”, Tô Minh hỏi.
“Tốt hay không thì liên quan gì đến anh! Lam Tuyết là người nhà họ Lam chúng tôi. Đừng có mà cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga, không cầm gương soi lại mình đi”, Lam Lại vẫn chưa lên tiếng thì Lam Lâm đã cười lạnh một tiếng, nói.
Hắn ta nói mà không chút sợ hãi, hận nỗi không thể bước lại xé nát mặt Tô Minh ra.
Hắn ta rất muốn bảo 8 người kia khiêng chuông Chấn Thiên Huyền Hoàng đè chết Tô Minh.
Hắn ta là người nóng tính!
Nhưng Tô Minh không thèm để ý đến hắn ta, thậm chí còn không thèm nhìn một cái.
Tô Minh chỉ lặng lẽ nhìn Lam Lại, đợi ông ta lên tiếng.
“Đúng là con bé sống không được tốt lắm! Sau khi anh trai tôi chết thì tôi làm chú cũng luôn lo lắng cho hôn nhân của Lam Tuyết. Tôi tìm cho nó người chồng tốt nhưng nó không đồng ý. Nó cũng không hiểu cho người chú này đã khổ tâm vất vả như nào. Vì vậy tôi đã ra lệnh giam lỏng con bé ở ngôi nhà ở sân sau”, Lam Lại cười nói, nhìn Tô Minh mà không giấu diếm, có gì nói đấy.
“Thì ra là vậy”, Tô Minh gật đầu, nói.
Đồng thời lúc này người giúp việc đã bưng trà lên cho Tô Minh và Diệp Mộ Cẩn.
Trà rất thơm, là trà Long Tỉnh thượng hạng.
Tô Minh bưng chén trà thơm lên cười với vẻ bình tĩnh. Anh hít một hơi thật sâu, ngửi hương trà rồi nói: “Trà ngon! Gia chủ Lam! Ông có biết chuyện giữa tôi và Lam Tuyết ba năm trước không?”
“Chuyện ba năm trước ư? Tôi từng nghe nói. Sao vậy?”
“Tôi nói tôi là người đàn ông của Lam Tuyết, gia chủ Lam thấy có vấn đề gì không?”, Tô Minh chậm rãi nói. Cứ như kiểu Tô Minh và Lam Lại là hai người bạn đang nói chuyện.
“Ha ha…”, Lam Lại cười khinh bỉ, thầm nghĩ ‘Đúng là cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga’.
“Nếu tôi là người đàn ông của Lam Tuyết mà ông ép cô ấy phải lấy người khác, lại giam lỏng cô ấy, tôi cảm thấy không được vui”, Tô Minh lại nói.
“Không vui thì cậu làm được gì?”, Lam Lại cười, nói. Nụ cười đầy lạnh lùng và tàn nhẫn.
“Tôi đã không vui rồi, thế mà ông còn cười cái shit gì”, Tô Minh đáp trả Lam Lại bằng một câu nói tục.
Câu chửi tục cũng đầy lạnh lùng và sát ý.
Sau câu tục tĩu đó là nước trà nóng.
Không ai có thể ngờ Tô Minh sẽ ra tay, không nghĩ là anh sẽ ra tay trước mà lại đột ngột như vậy.
Không ai ngờ Tô Minh lại ra tay hiểm ác và tàn độc như vậy…
“Phụp…”, nước trà nóng gần như hất hết lên mặt Lam Lại.
“A…”, Lam Lại hét một tiếng thê thảm, giọng nói đầy đau đớn. Toàn thân ông ta ngã sấp xuống đất. Ông ta ôm mặt, đau đớn lăn lộn trên đất kêu: “A… A… A…”.
Bình luận facebook