Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1026
Chương 1026
“Mà thôi, không nói đến bọn họ nữa, đến bến tàu ở ngoại thành phía tây trước rồi nói sau.”
Trần Uyên thấy cô vội vã đi ra ngoài thì vội vàng nói: “Tốt nhất cậu nên mang theo mấy người đi cùng ấy, lỡ có xảy ra chuyện gì bất ngờ cũng có thể để ý với nhau.”
“Tớ biết rồi. Cậu đừng nói cho bất kỳ ai chuyện tớ đi ra ngoài, bằng không tớ lại bị dạy dỗ mất, hơn nữa còn bị một đám người hội đồng dạy dỗ.”
“…”
Dương Tâm không gọi bất kỳ ai đến ngoại thành phía tây với cô. Trên thực tế, cô cũng không ai để mà gọi.
Sau một trận chiến lớn, ít nhiều gì mọi người đều bị tổn thương, nên cô không có tư cách lôi kéo những người bị thương kia mạo hiểm đi theo cô lần nữa.
Khi Dương Tâm đi đến bãi đậu xe để lấy xe, cô gặp Lục Gia Tân.
“Chị dâu đấy à, đã tối muộn thế này rồi mà chị còn đi đâu vậy? Đúng rồi, anh trai của tôi đâu, sao anh ấy không đi cùng chị, chị định một thân một mình đi ra ngoài à.”
Dương Tâm nhướng mày lên và cười, cô ngoắc ngón tay với Lục Gia Tân.
Trong lòng cậu hai nhà họ Lục nổi lên lòng cảnh giác.
Cũng hết cách rồi, ai bảo chị dâu này quá mạnh mẽ, mình từng bị chịu thiệt trong tay cô nên tự nhiên sẽ nổi lòng phòng bị.
Khi Lục Gia Tân tới gần cô, anh ta chỉ cảm thấy một cơn gió mạnh vang lên bên tai.
Anh ta vội vã né tránh, khó khăn lắm mới tránh thoát khỏi cô.
“Chị dâu này, chị làm cái gì vậy? Chị muốn đánh ngã tôi để một thân một mình chạy ra ngoài sao? Nói cách khác, anh trai của tôi không biết chị rời khỏi phòng bệnh đúng không?”
Dương Tâm nhìn tay của mình, cô không khỏi cười khổ.
Thân thể của cô bị thương nặng nên đòn của cô cũng yếu đi rất nhiều, yếu tới mức không hạ gục nổi Lục Gia Tân.
“Chị dâu chỉ muốn thăm dò tay nghề của cậu thôi, cậu có tiến bộ đấy. Cậu nhanh lên đi, tâm trạng của Thanh Thanh không tốt, cậu mau đến an ủi đi.”
Lục Gia Tân hừ lạnh một tiếng: “Chị dâu ơi, chị nghĩ tôi khờ à? Nhìn cái thái độ này của chị là biết chị có tật giật mình, nếu hôm nay tôi để chị đi ra ngoài, lỡ chị xảy ra vấn đề gì thì anh trai của tôi lại chả không nạo tôi à. Nếu hôm nay chị không nói chuyện cho rõ ràng, thì đừng hòng rời đi ngay trước mặt tôi, còn nữa, nếu chị lại ra tay nữa, tôi đây cũng chỉ có thể gọi điện thoại cho anh trai tôi.”
Nói xong, anh ta vô thức lần mò điện thoại di động trong túi áo.
Dương Tâm ngăn cản anh ta: “Đừng, anh trai cậu đang đi đến ngoại thành phía đông, không ở trong căn cứ điều trị. Hiện tại tôi thật sự có việc gấp phải đi ra ngoài một chuyến, nếu cậu không yên lòng thì có thể đi theo tôi, với lại cũng đúng lúc tôi đang thiếu tài xế lái xe cho tôi. Cậu đừng gọi điện thoại cho anh trai cậu, anh ấy thật sự không thể phân thân.”
Lục Gia Tân suy nghĩ một lúc, rồi anh ta gật đầu đồng ý: “Được rồi, chỉ cần chị bằng lòng để tôi đi theo chị bảo vệ chị thì tôi đây sẽ để cho chị đi. Nhưng ngược lại, hôm nay chị đừng mong ra khỏi hầm để xe này.”
“…”
Trên xe, Dương Tâm nói hết mọi chuyện đã xảy ra cho Lục Gia Tân biết.
Cậu hai nghe xong thì không thể bình tĩnh nổi. Một tay của anh ta cầm tay lái, một tay khác thì tìm kiếm điện thoại di động.
Dương Tâm tay mắt lanh lẹ, cướp được điện thoại di động trước anh ta một bước: “cậu lái xe thật đàng hoàng cho tôi, tuyệt đối đừng phân tâm. Nếu mà xảy ra tai nạn xe cộ thì hai chúng ta xong đời đấy.”
“Mà thôi, không nói đến bọn họ nữa, đến bến tàu ở ngoại thành phía tây trước rồi nói sau.”
Trần Uyên thấy cô vội vã đi ra ngoài thì vội vàng nói: “Tốt nhất cậu nên mang theo mấy người đi cùng ấy, lỡ có xảy ra chuyện gì bất ngờ cũng có thể để ý với nhau.”
“Tớ biết rồi. Cậu đừng nói cho bất kỳ ai chuyện tớ đi ra ngoài, bằng không tớ lại bị dạy dỗ mất, hơn nữa còn bị một đám người hội đồng dạy dỗ.”
“…”
Dương Tâm không gọi bất kỳ ai đến ngoại thành phía tây với cô. Trên thực tế, cô cũng không ai để mà gọi.
Sau một trận chiến lớn, ít nhiều gì mọi người đều bị tổn thương, nên cô không có tư cách lôi kéo những người bị thương kia mạo hiểm đi theo cô lần nữa.
Khi Dương Tâm đi đến bãi đậu xe để lấy xe, cô gặp Lục Gia Tân.
“Chị dâu đấy à, đã tối muộn thế này rồi mà chị còn đi đâu vậy? Đúng rồi, anh trai của tôi đâu, sao anh ấy không đi cùng chị, chị định một thân một mình đi ra ngoài à.”
Dương Tâm nhướng mày lên và cười, cô ngoắc ngón tay với Lục Gia Tân.
Trong lòng cậu hai nhà họ Lục nổi lên lòng cảnh giác.
Cũng hết cách rồi, ai bảo chị dâu này quá mạnh mẽ, mình từng bị chịu thiệt trong tay cô nên tự nhiên sẽ nổi lòng phòng bị.
Khi Lục Gia Tân tới gần cô, anh ta chỉ cảm thấy một cơn gió mạnh vang lên bên tai.
Anh ta vội vã né tránh, khó khăn lắm mới tránh thoát khỏi cô.
“Chị dâu này, chị làm cái gì vậy? Chị muốn đánh ngã tôi để một thân một mình chạy ra ngoài sao? Nói cách khác, anh trai của tôi không biết chị rời khỏi phòng bệnh đúng không?”
Dương Tâm nhìn tay của mình, cô không khỏi cười khổ.
Thân thể của cô bị thương nặng nên đòn của cô cũng yếu đi rất nhiều, yếu tới mức không hạ gục nổi Lục Gia Tân.
“Chị dâu chỉ muốn thăm dò tay nghề của cậu thôi, cậu có tiến bộ đấy. Cậu nhanh lên đi, tâm trạng của Thanh Thanh không tốt, cậu mau đến an ủi đi.”
Lục Gia Tân hừ lạnh một tiếng: “Chị dâu ơi, chị nghĩ tôi khờ à? Nhìn cái thái độ này của chị là biết chị có tật giật mình, nếu hôm nay tôi để chị đi ra ngoài, lỡ chị xảy ra vấn đề gì thì anh trai của tôi lại chả không nạo tôi à. Nếu hôm nay chị không nói chuyện cho rõ ràng, thì đừng hòng rời đi ngay trước mặt tôi, còn nữa, nếu chị lại ra tay nữa, tôi đây cũng chỉ có thể gọi điện thoại cho anh trai tôi.”
Nói xong, anh ta vô thức lần mò điện thoại di động trong túi áo.
Dương Tâm ngăn cản anh ta: “Đừng, anh trai cậu đang đi đến ngoại thành phía đông, không ở trong căn cứ điều trị. Hiện tại tôi thật sự có việc gấp phải đi ra ngoài một chuyến, nếu cậu không yên lòng thì có thể đi theo tôi, với lại cũng đúng lúc tôi đang thiếu tài xế lái xe cho tôi. Cậu đừng gọi điện thoại cho anh trai cậu, anh ấy thật sự không thể phân thân.”
Lục Gia Tân suy nghĩ một lúc, rồi anh ta gật đầu đồng ý: “Được rồi, chỉ cần chị bằng lòng để tôi đi theo chị bảo vệ chị thì tôi đây sẽ để cho chị đi. Nhưng ngược lại, hôm nay chị đừng mong ra khỏi hầm để xe này.”
“…”
Trên xe, Dương Tâm nói hết mọi chuyện đã xảy ra cho Lục Gia Tân biết.
Cậu hai nghe xong thì không thể bình tĩnh nổi. Một tay của anh ta cầm tay lái, một tay khác thì tìm kiếm điện thoại di động.
Dương Tâm tay mắt lanh lẹ, cướp được điện thoại di động trước anh ta một bước: “cậu lái xe thật đàng hoàng cho tôi, tuyệt đối đừng phân tâm. Nếu mà xảy ra tai nạn xe cộ thì hai chúng ta xong đời đấy.”
Bình luận facebook