Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1028
Chương 1028
Anh ta cũng không ngốc, nếu bây giờ đưa bà cô này đến ngoại ô phía Tây, thì mọi chuyện chắc chắn sẽ không nằm trong tầm kiểm soát của anh ta nữa.
Vì lý do an toàn, anh ta nghĩ tốt hơn là vẫn nên giữ chân cô ở đây.
Tránh xa những khu vực nguy hiểm, như vậy xác suất bị thương của cô sẽ giảm xuống chín mươi chín phần trăm.
Dương Tâm dường như hiểu rõ những suy nghĩ của anh ta, không khỏi cười giễu cợt: “Tuy rằng bây giờ cơ thể của tôi yếu ớt, nhưng cũng không có nghĩa là không thể đấu một trận, vẫn có thể làm được đấy, cậu có muốn thử một chút không?”
Cả người Lục Gia Tân run lên.
Nếu như chính mình bị cô quật ngã rồi để một mình cô đi đến vùng ngoại ô phía tây, vậy thì có lẽ kết cục của anh ta sẽ càng tồi tệ hơn.
“Đừng, đừng, đừng, đừng, em chỉ nói đùa thôi chị dâu đừng tưởng thật nhé, bây giờ em đưa chị tới bến cảng, đưa chị tới bến cảng ngay đây.”
“…”
Tại bến cảng ở ngoại ô phía tây.
Ở cổng lên tàu.
Ánh mắt Trần Cát Phượng liếc nhìn xung quanh rồi trầm giọng hỏi: “Đã sắp xếp tất cả mọi thứ ổn thỏa hết chưa? Anh có chắc là không hề để xảy ra sai sót nào không?”
“Thưa bà xin hãy yên tâm, chúng tôi đã hao hết tâm tư để mua chuộc được lối thoát này. Bây giờ tất cả đều là người của chúng tôi. Bà và cô chủ mau chóng lên thuyền đi, chúng ta lập tức khởi hành.”
Trần Cát Phượng gật đầu rồi lại hỏi: “Sau khi xuất phát thì sao? Nếu họ đuổi theo đến đây rồi lái du thuyền đuổi theo chúng tôi thì chúng tôi phải làm sao giờ? Đừng nói với tôi rằng tình huống đó không thể nào xảy ra nhé, Lục Bách Gia và Thẩm Thành là người như thế nào chứ? Họ hẳn là có thể lập tức đuổi theo.”
“Bà chủ cứ yên tâm đi, cậu hai Hải đã nghĩ đến điểm này từ lâu rồi, cho nên ra lệnh cho chúng tôi làm hỏng hệ thống định vị của bến cảng, ngoài thuyền của chúng ta ra thì các tàu thuyền khác cũng không có cách nào rời khỏi đây trong vòng một tiếng đồng hồ được.”
Trần Cát Phượng nghe thấy anh ta nói như vậy thì đã hoàn toàn yên lòng rồi.
Nếu đúng như vậy thì bà ta đã không cần phải lo lắng thêm gì mà lên thuyền được rồi.
“Lên thuyền, xuất phát thôi.”
“Vâng.”
Thẩm Thanh Vi đứng trên boong tàu, nheo mắt nhìn thành phố phồn hoa với đèn hoa rực rỡ ở phía xa.
Hôm nay cô ta bị buộc phải rời bỏ quê hương, phiêu bạt nơi chân trời góc bể không hề có một nơi ở cố định, hết thảy mọi chuyện đều là do Dương Tâm ban cho.
Hiện tại nếu như ông trời đã chịu cho cô ta một cơ hội để chạy trốn, thì điều đó chứng tỏ rằng cô ta vẫn còn con đường sống.
Chỉ cần cô ta vẫn còn một hơi thở cuối cùng, thì Thẩm Thanh Vi cô sẽ khiến cho con khốn Dương Tâm kia sẽ không được sống bình yên một ngày nào cả.
Cô ta không có được người đàn ông đó thì Dương Tâm cũng đừng mong giành được. Cô ta sẽ làm mọi cách để khiến họ chia tay, cả đời này không thể ở bên nhau.
“Bên ngoài gió biển rất lớn, chúng ta vào trước đi.” Giọng nói của Trần Cát Phượng vang lên sau lưng cô ta.
Thẩm Thanh Vi đột ngột quay đầu lại rồi lo lắng hỏi: “Mẹ ơi, chúng ta nên làm gì tiếp theo bây giờ? Chúng ta cứ rời khỏi Hải Thành như vậy à? Chẳng lẽ mẹ muốn tránh né họ thật xa và bỏ qua cho họ sao?”
Trần Cát Phượng cười khẽ.
Anh ta cũng không ngốc, nếu bây giờ đưa bà cô này đến ngoại ô phía Tây, thì mọi chuyện chắc chắn sẽ không nằm trong tầm kiểm soát của anh ta nữa.
Vì lý do an toàn, anh ta nghĩ tốt hơn là vẫn nên giữ chân cô ở đây.
Tránh xa những khu vực nguy hiểm, như vậy xác suất bị thương của cô sẽ giảm xuống chín mươi chín phần trăm.
Dương Tâm dường như hiểu rõ những suy nghĩ của anh ta, không khỏi cười giễu cợt: “Tuy rằng bây giờ cơ thể của tôi yếu ớt, nhưng cũng không có nghĩa là không thể đấu một trận, vẫn có thể làm được đấy, cậu có muốn thử một chút không?”
Cả người Lục Gia Tân run lên.
Nếu như chính mình bị cô quật ngã rồi để một mình cô đi đến vùng ngoại ô phía tây, vậy thì có lẽ kết cục của anh ta sẽ càng tồi tệ hơn.
“Đừng, đừng, đừng, đừng, em chỉ nói đùa thôi chị dâu đừng tưởng thật nhé, bây giờ em đưa chị tới bến cảng, đưa chị tới bến cảng ngay đây.”
“…”
Tại bến cảng ở ngoại ô phía tây.
Ở cổng lên tàu.
Ánh mắt Trần Cát Phượng liếc nhìn xung quanh rồi trầm giọng hỏi: “Đã sắp xếp tất cả mọi thứ ổn thỏa hết chưa? Anh có chắc là không hề để xảy ra sai sót nào không?”
“Thưa bà xin hãy yên tâm, chúng tôi đã hao hết tâm tư để mua chuộc được lối thoát này. Bây giờ tất cả đều là người của chúng tôi. Bà và cô chủ mau chóng lên thuyền đi, chúng ta lập tức khởi hành.”
Trần Cát Phượng gật đầu rồi lại hỏi: “Sau khi xuất phát thì sao? Nếu họ đuổi theo đến đây rồi lái du thuyền đuổi theo chúng tôi thì chúng tôi phải làm sao giờ? Đừng nói với tôi rằng tình huống đó không thể nào xảy ra nhé, Lục Bách Gia và Thẩm Thành là người như thế nào chứ? Họ hẳn là có thể lập tức đuổi theo.”
“Bà chủ cứ yên tâm đi, cậu hai Hải đã nghĩ đến điểm này từ lâu rồi, cho nên ra lệnh cho chúng tôi làm hỏng hệ thống định vị của bến cảng, ngoài thuyền của chúng ta ra thì các tàu thuyền khác cũng không có cách nào rời khỏi đây trong vòng một tiếng đồng hồ được.”
Trần Cát Phượng nghe thấy anh ta nói như vậy thì đã hoàn toàn yên lòng rồi.
Nếu đúng như vậy thì bà ta đã không cần phải lo lắng thêm gì mà lên thuyền được rồi.
“Lên thuyền, xuất phát thôi.”
“Vâng.”
Thẩm Thanh Vi đứng trên boong tàu, nheo mắt nhìn thành phố phồn hoa với đèn hoa rực rỡ ở phía xa.
Hôm nay cô ta bị buộc phải rời bỏ quê hương, phiêu bạt nơi chân trời góc bể không hề có một nơi ở cố định, hết thảy mọi chuyện đều là do Dương Tâm ban cho.
Hiện tại nếu như ông trời đã chịu cho cô ta một cơ hội để chạy trốn, thì điều đó chứng tỏ rằng cô ta vẫn còn con đường sống.
Chỉ cần cô ta vẫn còn một hơi thở cuối cùng, thì Thẩm Thanh Vi cô sẽ khiến cho con khốn Dương Tâm kia sẽ không được sống bình yên một ngày nào cả.
Cô ta không có được người đàn ông đó thì Dương Tâm cũng đừng mong giành được. Cô ta sẽ làm mọi cách để khiến họ chia tay, cả đời này không thể ở bên nhau.
“Bên ngoài gió biển rất lớn, chúng ta vào trước đi.” Giọng nói của Trần Cát Phượng vang lên sau lưng cô ta.
Thẩm Thanh Vi đột ngột quay đầu lại rồi lo lắng hỏi: “Mẹ ơi, chúng ta nên làm gì tiếp theo bây giờ? Chúng ta cứ rời khỏi Hải Thành như vậy à? Chẳng lẽ mẹ muốn tránh né họ thật xa và bỏ qua cho họ sao?”
Trần Cát Phượng cười khẽ.