Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1032
Chương 1032
Từ trên xe bước xuống, nhìn thảm cảnh trước mắt, vẻ mặt của bọn họ đều trầm xuống.
Thẩm Thành cau mày nói: “Không lẽ là mụ đàn bà Trần Cát Phượng kia muốn diệt khẩu sau, cho nên lúc chạy trốn còn giết cả Liệt Diễm Đường.”
Dương Tâm chậm rãi cúi người, nắm lấy cổ tay của một cỗ thi thể gần mình.
“Vừa mới chết không lâu, cũng chưa đến mười phút, cho nên không thể nào là Trần Cát Phượng, bà ta đã rời khỏi Hải Thành được một tiếng rồi.”
Lục Gia Bách đưa tay đỡ lấy cô, một lần nữa ôm cô vào trong lòng, cảnh cáo nói: “Sau này không được đụng vào những thứ này nữa, xui xẻo.”
Dương Tâm liếc mắt, hỏi: “Anh thấy sao?”
Lục Gia Bách mở miệng, vừa chuẩn bị nói thì lúc này, một chiếc xe con được lái tới, cuối cùng lại dừng sát trước mặt bọn họ.
Cửa xe mở ra, ông hai Hải từ trong xe bước ra, sau khi nhìn thấy bọn họ thì hơi sững sờ.
“Cậu Lục, cậu Thẩm, tại sao hai cậu lại ở nơi này? Chẳng lẽ các người cũng thế…”
Thẩm Thành bước lên một bước, híp mắt nhìn ông ta.
“Ông hai Hải, thật là trùng hợp đấy, không biết tại sao đêm hôm khuya khoắt thế này mà ông hai lại xuất hiện ở căn cứ của Liệt Diễm Đường này? Chẳng lẽ là thảm cảnh trước mắt này là do một tay ông làm nên hay sao?”
Ông hai Hải vừa định mở miệng giải thích thì lúc này, mấy vệ sĩ áo đen từ bên trong chạy ra.
“Ông hai, đã cứu được người rồi.”
Đã cứu được người?
Dương Tâm và Lục Gia Bách liếc mắt nhìn nhau, sau đó cùng nhìn về hướng bậc thang.
Ánh mắt của hai người cùng nhìn trên hình bóng của một vệ sĩ áo đen trong đó, không, chính xác mà nói thì là bố Thẩm đang được anh ta khiêng trên vai.
Thẩm Thành cũng nhìn thấy, ánh mắt nghiêm khắc liếc nhìn về phía ông hai Hải, trầm giọng hỏi: “Ông Hải, có phải là ông nên giải thích rõ ràng với tôi một chút là tại sao bố của tôi lại ở trong tay thuộc hạ của ông hay không? Chẳng lẽ người cấu kết cùng với Trần Cát Phượng lại chính là ông?”
“Không không không.” Ông hai Hải vội vàng khoát tay, gấp gáp nói: “Tôi vừa tới vào hai ngày trước, sao lại có thể liên quan đến sự tranh chấp của mấy phe thế lực được chứ? Cậu Thẩm cũng đừng nghĩ oan cho tôi, tôi đến là để cứu người, không phải sao là đã cứu được bố của cậu rồi sao?”
Thẩm Thành nhướng nhướng mày, trên mặt lộ ra ý cười, có hơi châm chọc.
“Ồ? Phải không? Ông Hải xuất hiện ở chỗ này là để cứu bố của tôi sao? Nhưng tôi lại thấy ông càng giống với vừa ăn cướp vừa la làng hơn đấy.”
Dương Tâm từ phía sau đi đến, lặng lẽ kéo cánh tay của Thẩm Thành, sau đó cười cười nhìn ông hai Hải ở đối diện.
“Anh, ông Hải đã nói là đến để cứu bố của chúng ta, vậy thì chúng ta vẫn nên nghe lời giải thích của ông ta đi, nếu như lời giải thích của ông ta hợp lý, thì chuyện anh nói ông ta vừa ăn cắp vừa la làng chẳng phải là đã nghĩ oan cho ông ta rồi sao?”
Thẩm Thành hừ lạnh một tiếng, có hơi quay đầu lại.
Dương Tâm cười nhìn ông hai Hải, nói: “Ông Hải, bởi vì mối quan hệ thầy trò của tôi và Hải Cẩn, nên chúng ta cũng có thể xem là người quen cũ, cũng có chút quen biết với nhau. Nếu đã là quen biết rồi thì tôi cũng không dài dòng với ông nữa, chúng ta vào thẳng vấn đề chính đi. Xin hỏi, làm thế nào mà ông Hải biết được bố tôi ở Liệt Diễm Đường?”
Ông hai Hải vuốt cằm nói: “Đã qua gần một năm, con bé Hải Cẩn vẫn luôn đợi ở Hải Thành, cho nên gia tộc Hải Nhân đã sắp xếp một ít mật thám ở chỗ này, là bọn họ đã điều tra ra được việc gia chủ của nhà họ Thẩm bị giam ở Liệt Diễm Đường. Các người cũng biết đấy, cách đây vài ngày tôi đã đến Hải Thành, hai ngày nay vẫn luôn muốn hẹn cậu Thẩm ra gặp mặt, nhận lỗi với cậu ấy, nhưng tôi vẫn không thấy cậu ấy ở đâu. Cho nên tôi nghĩ rằng có phải là vì chuyện Hải Cẩn sinh non ngoài ý muốn mà khiến cậu Thẩm oán hận gia tộc Hải Nhân hay không, chuyện khiến con bé sinh non cũng đã xảy ra, tôi chỉ có thể nghĩ biện pháp bù đắp.”
Từ trên xe bước xuống, nhìn thảm cảnh trước mắt, vẻ mặt của bọn họ đều trầm xuống.
Thẩm Thành cau mày nói: “Không lẽ là mụ đàn bà Trần Cát Phượng kia muốn diệt khẩu sau, cho nên lúc chạy trốn còn giết cả Liệt Diễm Đường.”
Dương Tâm chậm rãi cúi người, nắm lấy cổ tay của một cỗ thi thể gần mình.
“Vừa mới chết không lâu, cũng chưa đến mười phút, cho nên không thể nào là Trần Cát Phượng, bà ta đã rời khỏi Hải Thành được một tiếng rồi.”
Lục Gia Bách đưa tay đỡ lấy cô, một lần nữa ôm cô vào trong lòng, cảnh cáo nói: “Sau này không được đụng vào những thứ này nữa, xui xẻo.”
Dương Tâm liếc mắt, hỏi: “Anh thấy sao?”
Lục Gia Bách mở miệng, vừa chuẩn bị nói thì lúc này, một chiếc xe con được lái tới, cuối cùng lại dừng sát trước mặt bọn họ.
Cửa xe mở ra, ông hai Hải từ trong xe bước ra, sau khi nhìn thấy bọn họ thì hơi sững sờ.
“Cậu Lục, cậu Thẩm, tại sao hai cậu lại ở nơi này? Chẳng lẽ các người cũng thế…”
Thẩm Thành bước lên một bước, híp mắt nhìn ông ta.
“Ông hai Hải, thật là trùng hợp đấy, không biết tại sao đêm hôm khuya khoắt thế này mà ông hai lại xuất hiện ở căn cứ của Liệt Diễm Đường này? Chẳng lẽ là thảm cảnh trước mắt này là do một tay ông làm nên hay sao?”
Ông hai Hải vừa định mở miệng giải thích thì lúc này, mấy vệ sĩ áo đen từ bên trong chạy ra.
“Ông hai, đã cứu được người rồi.”
Đã cứu được người?
Dương Tâm và Lục Gia Bách liếc mắt nhìn nhau, sau đó cùng nhìn về hướng bậc thang.
Ánh mắt của hai người cùng nhìn trên hình bóng của một vệ sĩ áo đen trong đó, không, chính xác mà nói thì là bố Thẩm đang được anh ta khiêng trên vai.
Thẩm Thành cũng nhìn thấy, ánh mắt nghiêm khắc liếc nhìn về phía ông hai Hải, trầm giọng hỏi: “Ông Hải, có phải là ông nên giải thích rõ ràng với tôi một chút là tại sao bố của tôi lại ở trong tay thuộc hạ của ông hay không? Chẳng lẽ người cấu kết cùng với Trần Cát Phượng lại chính là ông?”
“Không không không.” Ông hai Hải vội vàng khoát tay, gấp gáp nói: “Tôi vừa tới vào hai ngày trước, sao lại có thể liên quan đến sự tranh chấp của mấy phe thế lực được chứ? Cậu Thẩm cũng đừng nghĩ oan cho tôi, tôi đến là để cứu người, không phải sao là đã cứu được bố của cậu rồi sao?”
Thẩm Thành nhướng nhướng mày, trên mặt lộ ra ý cười, có hơi châm chọc.
“Ồ? Phải không? Ông Hải xuất hiện ở chỗ này là để cứu bố của tôi sao? Nhưng tôi lại thấy ông càng giống với vừa ăn cướp vừa la làng hơn đấy.”
Dương Tâm từ phía sau đi đến, lặng lẽ kéo cánh tay của Thẩm Thành, sau đó cười cười nhìn ông hai Hải ở đối diện.
“Anh, ông Hải đã nói là đến để cứu bố của chúng ta, vậy thì chúng ta vẫn nên nghe lời giải thích của ông ta đi, nếu như lời giải thích của ông ta hợp lý, thì chuyện anh nói ông ta vừa ăn cắp vừa la làng chẳng phải là đã nghĩ oan cho ông ta rồi sao?”
Thẩm Thành hừ lạnh một tiếng, có hơi quay đầu lại.
Dương Tâm cười nhìn ông hai Hải, nói: “Ông Hải, bởi vì mối quan hệ thầy trò của tôi và Hải Cẩn, nên chúng ta cũng có thể xem là người quen cũ, cũng có chút quen biết với nhau. Nếu đã là quen biết rồi thì tôi cũng không dài dòng với ông nữa, chúng ta vào thẳng vấn đề chính đi. Xin hỏi, làm thế nào mà ông Hải biết được bố tôi ở Liệt Diễm Đường?”
Ông hai Hải vuốt cằm nói: “Đã qua gần một năm, con bé Hải Cẩn vẫn luôn đợi ở Hải Thành, cho nên gia tộc Hải Nhân đã sắp xếp một ít mật thám ở chỗ này, là bọn họ đã điều tra ra được việc gia chủ của nhà họ Thẩm bị giam ở Liệt Diễm Đường. Các người cũng biết đấy, cách đây vài ngày tôi đã đến Hải Thành, hai ngày nay vẫn luôn muốn hẹn cậu Thẩm ra gặp mặt, nhận lỗi với cậu ấy, nhưng tôi vẫn không thấy cậu ấy ở đâu. Cho nên tôi nghĩ rằng có phải là vì chuyện Hải Cẩn sinh non ngoài ý muốn mà khiến cậu Thẩm oán hận gia tộc Hải Nhân hay không, chuyện khiến con bé sinh non cũng đã xảy ra, tôi chỉ có thể nghĩ biện pháp bù đắp.”
Bình luận facebook