Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 72: Để xem tất cả bọn họ có muốn hay không\
Hướng dẫn: Bạn muốn đọc bất kì bộ truyện nào trên các app bản quyền một cách miễn phí nhanh nhất hãy tìm ngay trên VietWriter.vn.
**********
Cô ấy bất cẩn quá, không ngờ tới có người sẽ làm ảnh hưởng xấu đến danh tiếng của cô, ép cô ra khỏi vòng thiết kế.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Hiện tại, cô đang vướng phải tâm bão đạo nhái, xem ra sau này cô chắc chắn không thể giữ được phong độ rồi.
Đỗ Như Linh, Dương Nhã, Lục Thanh Thanh, Ngô Thiến muốn hại cô, trước mắt họ đã nắm được nhiều cơ hội tốt như thế, họ còn muốn ăn sống nuốt tươi cô hay sao.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Giọng nói của Trần Uyên phát ra từ micro, với giọng điệu trịnh trọng và sự lo lắng giả dối, “Tâm Tâm, dù cho là ai phát tán chuyện này, mày cũng không thể tự lo thân mình được. Bởi vì bản thảo này của mày thật sự rất giống so với Huyền Sương thiết kế 4 năm trước. Về mặt pháp luật, nó có thể đánh giá là đạo nhái.”
“Hai bản vẽ không giống nhau.” Dương Tâm cười nhạt trả lời, “Tao đã thay đổi rất nhiều dựa trên cơ sở ban đầu, còn kết hợp nhiều yếu tố của xu hướng thời trang. Bản thảo bây giờ đã thành thục hơn nhiều so với 4 năm trước, tuyệt đối không có ý tác trách.”
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Trần Uyên bất lực thở dài rồi bật cười đáp: “Tâm Tâm, suy nghĩ của mày đang đi lệch hướng rồi? Không ai nói mày đang tường thuật lại Lục Thanh Thanh cả, bây giờ tất cả mọi người đều cho rằng mày đạo nhái Huyền Sương. Tao cảm thấy cô nên tập trung vào điều này, mày làm rõ điểm mấu chốt cho tao, có phải mày thật sự đạo nhái tác phẩm của người ta hay không?”
Đúng lúc Dương Tâm định lên tiếng, bỗng nhiên chuông cửa chung cư vang lên.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
“Có người gõ cửa, tao đi xem sao, lát nữa tao sẽ nói chuyện với mày.”
Cửa phòng mở ra, vài người chuyên nghiệp trong bộ vest và giày da đang đứng đợi trước cửa.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Dương Tâm hơi nhíu mày lại, “Các người là ai?”
Người đàn ông đứng phía trước bước lên một bước, lấy ra một tấm thẻ công tác trong túi áo, “Cô Dương, chúng tôi là người của phòng pháp chế Lục thị. Chúng tôi nhận được báo cáo rằng tác phẩm nghệ thuật mà cô vừa thiết kế hai ngày trước đã ăn cắp ý tưởng, phiền cô theo chúng tôi về bộ phận pháp chế một chuyến để phối hợp với cuộc điều tra của chúng tôi. Hơn nữa, chúng tôi đã liên hệ với giám đốc Lộ người phụ trách khu vực Australia, và cũng đã được sự cho phép của ông ấy cho cô tạm dừng mọi nhiệm vụ kể từ vây giờ.”
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Dương Tâm đưa tay lên khẽ xoa lông mày, nếu như bây giờ nói với họ cô là Huyền Sương, cô không hề đạo nhái tác phẩm của người khác, có lẽ bọn họ sẽ nghĩ cô bị bệnh thần kinh, cho rằng cô thật kì quái, ngu ngốc và đang nằm mơ giữa ban ngày.
Cô có chút tiếc nuối khi 4 năm trước không đi nhận giải thưởng, nếu như có giấy chứng nhận trong tay, rõ ràng sẽ dễ giải quyết hơn nhiều rồi không phải sao?
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
“Được thôi, tôi đi cùng các người một chuyến. Xin mọi người đợi tôi một lát, tôi vào trong phòng thay quần áo và lấy túi xách.”
“Được thôi.”
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Cô quay lại phòng khách, nhìn mấy đứa nhỏ đang đứng bên tường.
Cô bước vài bước về phía trước, vỗ vào lưng chúng một cái, “Không phải chuyện gì to tát cả, mẹ đi một lát thôi, trưa nay mẹ không nấu cơm cho các con ăn được, các con tự tìm cách giải quyết đi.”
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Bé gái vươn tay ôm lấy mẹ, nhẹ nhàng nói: “Mẹ Tâm, con xin lỗi mẹ, con thật sự không biết những bông hoa sen trắng kia lại cản đường mẹ, rồi còn cho họ cơ hội tốt để bôi nhọ mẹ nữa.”
Dương Tâm xua tay, đi thẳng vào phòng ngủ, “Không phải vấn đề gì lớn lao cả, mấy người đó muốn chơi mẹ, mẹ sẽ chơi cùng họ. Cứ xem xem cuối cùng ai sẽ xấu mặt.”
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Sau khi mẹ đi vào phòng ngủ, Lục Minh vươn tay đấm vào cánh tay của Dương Tuỳ Ý, thấp giọng nói: “Đồ chó, chúng ta phải làm sao bây giờ? Hay là chúng ta đi tìm bố tôi, nhờ ông ấy ngăn chuyện này lại.”
Dương Tuy Ý bĩu môi, thản nhiên cười chế nhạo.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
“Đi gặp bố của cậu thì cũng có tác dụng gì hả? Cậu nhìn xem tôi muốn bọn họ gào thét, dẫm đạp mẹ tôi dưới chân, sau đó đợi đến khi bọn họ dương dương tự đắc, không quan tâm chuyện gì nữa thì tôi sẽ cho họ một cú chí mạng. Tôi sẽ cho bọn họ nếm thử cảm giác rơi từ thiên đường xuống địa ngục. Muốn chơi mẹ tôi à? Ồ thế thì phải để ông đây xem tất cả bọn họ có muốn hay không.”
Lục Minh sờ mũi, cậu nhóc cảm thấy Dương Tuỳ Ý quá độc ác, tính cách hoàn toàn không nhẹ nhàng giống như chú hai, thậm chí có một chút giống…bố của cậu ấy.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
“Cậu, cậu muốn chơi thế nào hả?”
Trên mặt Dương Tuỳ Ý lộ ra một nụ cười gian xảo, móc ngón tay về phía Lục Minh, “Đưa cái tai lại gần đây.”
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Lục Minh vội vàng đi lên phía trước, nghe xong kế hoạch của Dương Tuỳ Ý, khoé miệng không ngừng giật mạnh.
Chơi những chiêu trò này với người ta, có ổn thật không đây?
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Mặc dù trong lòng vẫn phỉ báng, nhưng người miệng vẫn nói: “Tuyệt đấy, yên tâm đi, tôi sẽ dốc sức phối hợp với cậu, có gì cần giúp thì nhất định phải bảo tôi.”
“…”
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
…
Nhà tài phiệt Lục thị, trong phòng Tổng giám đốc.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Giám đốc sở pháp lý run rẩy đứng giữa văn phòng, khuôn mặt lo lắng nhìn anh chàng trẻ tuổi đang làm việc với đống tài liệu trên bàn làm việc.
“1 giờ trước cháu đã bảo Đoàn Ninh gọi điện cho chú, mà chú bây giờ mới đến, chú ba, khái niệm thời gian của chú càng ngày càng kém đó, có phải là có tuổi rồi nên không đủ năng lực làm việc không? Hay là… cháu cho một cậu trai trẻ tuổi đi lên gánh vác trách nhiệm cho chú.”
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Lục Minh Phong rùng mình, hai chân không làm chủ được mà run lên.
Trước đây ông chưa từng rụt rè như thế trước chủ gia đình, thế nhưng từ ngày đứa nhỏ này lên nhậm chức, ông ta cuối cùng cũng nhận ra cái gì gọi là “đi trên băng mỏng.”
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Thủ đoạn của đứa nhóc này con cao hơn bố của ông, kể cả người thân cùng huyết thống cũng đều là thứ nhảm nhí trong mặt anh ấy, nhưng nếu là con cháu nhà họ Lục mắc lỗi trong công ty, anh nhất định sẽ trừng trị nghiêm khắc, không bao giờ tha thứ.
“Không phải là chú muốn đến muộn, mà là phu nhân chủ tịch mới đến phòng làm việc của chú lúc Đoàn Ninh gọi điện thoại cho chú, chú, chú không dám bỏ bà ấy ở một bên.”
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Lục Gia Bách hừ nhẹ một tiếng, anh xua tay rồi ký tên vào cuối tờ giấy.
Sau khi đóng tập tài liệu lại, anh chậm rãi ngẩng đầu nhìn Lục Minh Phong, đôi mắt đen nhánh và sâu thẳm nhắm thẳng vào ông ấy, hào quang vô hình loé lên, mang đến cho ta một cảm giác bì đàn áp.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
“Chú ba năm nay cũng 50 tuổi rồi, hay là chú thôi việc đi, để chức giám đốc này cho những người tài giỏi hơn, đến lúc đó cháu giúp chú tìm một kho báu để cho chú có cuộc sống ổn định, yên tâm dưỡng già.”
Lục Minh Phong chân mềm nhũn, ông ta gần như khuỵu xuống.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Lục Gia Bách là có ý gì đây?
Định ép ông ta về hưu sao?
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
“Tổng giám đốc nói đùa rồi, chủ tịch còn lớn tuổi hơn chú, bây giờ vẫn đang ở vị trí của mình, chú chỉ vừa mới 50 tuổi, còn chưa đến tuổi về hưu mà, sao có thể rửa tay gác kiếm chứ? Cảm ơn tổng giám đốc đã quan tâm và yêu thương, chú nghĩ chú vẫn nên đóng góp công sức của tập đoàn Lục thị.”
Lục Gia bÁch nhíu mày, nở nụ cười xấu xa, ánh mắt vừa lạnh lùng, lại có chút ôn hoà, vừa mơ hồ lại rất đanh thép.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
“Ai sai chú phái người đi mời Dương Tâm?
Lục Minh Phong nhướng mày, khoé môi hiện lên một nụ cười sợ hãi, lời nói cũng không còn lưu loát, đầu lưỡi run rẩy, “Phải rồi, chính là phu nhân chủ tịch.”
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
“Ồ?” Lục Gia Bách nhướng mày, cười nhạt trả lời: “Xem ra vừa rồi cháu nói chú ba tuổi không còn đủ năng lực làm việc là nói đúng rồi, nếu không thì chú sao có thể đến cả việc nghe ai sai khiến mình cũng quên chứ? Cháu khuyên chú ba vẫn nên từ chức để cho mấy người trẻ tuổi một cơ hội đi. Chú thật sự đã già rồi.”
**********
Cô ấy bất cẩn quá, không ngờ tới có người sẽ làm ảnh hưởng xấu đến danh tiếng của cô, ép cô ra khỏi vòng thiết kế.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Hiện tại, cô đang vướng phải tâm bão đạo nhái, xem ra sau này cô chắc chắn không thể giữ được phong độ rồi.
Đỗ Như Linh, Dương Nhã, Lục Thanh Thanh, Ngô Thiến muốn hại cô, trước mắt họ đã nắm được nhiều cơ hội tốt như thế, họ còn muốn ăn sống nuốt tươi cô hay sao.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Giọng nói của Trần Uyên phát ra từ micro, với giọng điệu trịnh trọng và sự lo lắng giả dối, “Tâm Tâm, dù cho là ai phát tán chuyện này, mày cũng không thể tự lo thân mình được. Bởi vì bản thảo này của mày thật sự rất giống so với Huyền Sương thiết kế 4 năm trước. Về mặt pháp luật, nó có thể đánh giá là đạo nhái.”
“Hai bản vẽ không giống nhau.” Dương Tâm cười nhạt trả lời, “Tao đã thay đổi rất nhiều dựa trên cơ sở ban đầu, còn kết hợp nhiều yếu tố của xu hướng thời trang. Bản thảo bây giờ đã thành thục hơn nhiều so với 4 năm trước, tuyệt đối không có ý tác trách.”
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Trần Uyên bất lực thở dài rồi bật cười đáp: “Tâm Tâm, suy nghĩ của mày đang đi lệch hướng rồi? Không ai nói mày đang tường thuật lại Lục Thanh Thanh cả, bây giờ tất cả mọi người đều cho rằng mày đạo nhái Huyền Sương. Tao cảm thấy cô nên tập trung vào điều này, mày làm rõ điểm mấu chốt cho tao, có phải mày thật sự đạo nhái tác phẩm của người ta hay không?”
Đúng lúc Dương Tâm định lên tiếng, bỗng nhiên chuông cửa chung cư vang lên.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
“Có người gõ cửa, tao đi xem sao, lát nữa tao sẽ nói chuyện với mày.”
Cửa phòng mở ra, vài người chuyên nghiệp trong bộ vest và giày da đang đứng đợi trước cửa.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Dương Tâm hơi nhíu mày lại, “Các người là ai?”
Người đàn ông đứng phía trước bước lên một bước, lấy ra một tấm thẻ công tác trong túi áo, “Cô Dương, chúng tôi là người của phòng pháp chế Lục thị. Chúng tôi nhận được báo cáo rằng tác phẩm nghệ thuật mà cô vừa thiết kế hai ngày trước đã ăn cắp ý tưởng, phiền cô theo chúng tôi về bộ phận pháp chế một chuyến để phối hợp với cuộc điều tra của chúng tôi. Hơn nữa, chúng tôi đã liên hệ với giám đốc Lộ người phụ trách khu vực Australia, và cũng đã được sự cho phép của ông ấy cho cô tạm dừng mọi nhiệm vụ kể từ vây giờ.”
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Dương Tâm đưa tay lên khẽ xoa lông mày, nếu như bây giờ nói với họ cô là Huyền Sương, cô không hề đạo nhái tác phẩm của người khác, có lẽ bọn họ sẽ nghĩ cô bị bệnh thần kinh, cho rằng cô thật kì quái, ngu ngốc và đang nằm mơ giữa ban ngày.
Cô có chút tiếc nuối khi 4 năm trước không đi nhận giải thưởng, nếu như có giấy chứng nhận trong tay, rõ ràng sẽ dễ giải quyết hơn nhiều rồi không phải sao?
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
“Được thôi, tôi đi cùng các người một chuyến. Xin mọi người đợi tôi một lát, tôi vào trong phòng thay quần áo và lấy túi xách.”
“Được thôi.”
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Cô quay lại phòng khách, nhìn mấy đứa nhỏ đang đứng bên tường.
Cô bước vài bước về phía trước, vỗ vào lưng chúng một cái, “Không phải chuyện gì to tát cả, mẹ đi một lát thôi, trưa nay mẹ không nấu cơm cho các con ăn được, các con tự tìm cách giải quyết đi.”
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Bé gái vươn tay ôm lấy mẹ, nhẹ nhàng nói: “Mẹ Tâm, con xin lỗi mẹ, con thật sự không biết những bông hoa sen trắng kia lại cản đường mẹ, rồi còn cho họ cơ hội tốt để bôi nhọ mẹ nữa.”
Dương Tâm xua tay, đi thẳng vào phòng ngủ, “Không phải vấn đề gì lớn lao cả, mấy người đó muốn chơi mẹ, mẹ sẽ chơi cùng họ. Cứ xem xem cuối cùng ai sẽ xấu mặt.”
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Sau khi mẹ đi vào phòng ngủ, Lục Minh vươn tay đấm vào cánh tay của Dương Tuỳ Ý, thấp giọng nói: “Đồ chó, chúng ta phải làm sao bây giờ? Hay là chúng ta đi tìm bố tôi, nhờ ông ấy ngăn chuyện này lại.”
Dương Tuy Ý bĩu môi, thản nhiên cười chế nhạo.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
“Đi gặp bố của cậu thì cũng có tác dụng gì hả? Cậu nhìn xem tôi muốn bọn họ gào thét, dẫm đạp mẹ tôi dưới chân, sau đó đợi đến khi bọn họ dương dương tự đắc, không quan tâm chuyện gì nữa thì tôi sẽ cho họ một cú chí mạng. Tôi sẽ cho bọn họ nếm thử cảm giác rơi từ thiên đường xuống địa ngục. Muốn chơi mẹ tôi à? Ồ thế thì phải để ông đây xem tất cả bọn họ có muốn hay không.”
Lục Minh sờ mũi, cậu nhóc cảm thấy Dương Tuỳ Ý quá độc ác, tính cách hoàn toàn không nhẹ nhàng giống như chú hai, thậm chí có một chút giống…bố của cậu ấy.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
“Cậu, cậu muốn chơi thế nào hả?”
Trên mặt Dương Tuỳ Ý lộ ra một nụ cười gian xảo, móc ngón tay về phía Lục Minh, “Đưa cái tai lại gần đây.”
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Lục Minh vội vàng đi lên phía trước, nghe xong kế hoạch của Dương Tuỳ Ý, khoé miệng không ngừng giật mạnh.
Chơi những chiêu trò này với người ta, có ổn thật không đây?
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Mặc dù trong lòng vẫn phỉ báng, nhưng người miệng vẫn nói: “Tuyệt đấy, yên tâm đi, tôi sẽ dốc sức phối hợp với cậu, có gì cần giúp thì nhất định phải bảo tôi.”
“…”
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
…
Nhà tài phiệt Lục thị, trong phòng Tổng giám đốc.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Giám đốc sở pháp lý run rẩy đứng giữa văn phòng, khuôn mặt lo lắng nhìn anh chàng trẻ tuổi đang làm việc với đống tài liệu trên bàn làm việc.
“1 giờ trước cháu đã bảo Đoàn Ninh gọi điện cho chú, mà chú bây giờ mới đến, chú ba, khái niệm thời gian của chú càng ngày càng kém đó, có phải là có tuổi rồi nên không đủ năng lực làm việc không? Hay là… cháu cho một cậu trai trẻ tuổi đi lên gánh vác trách nhiệm cho chú.”
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Lục Minh Phong rùng mình, hai chân không làm chủ được mà run lên.
Trước đây ông chưa từng rụt rè như thế trước chủ gia đình, thế nhưng từ ngày đứa nhỏ này lên nhậm chức, ông ta cuối cùng cũng nhận ra cái gì gọi là “đi trên băng mỏng.”
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Thủ đoạn của đứa nhóc này con cao hơn bố của ông, kể cả người thân cùng huyết thống cũng đều là thứ nhảm nhí trong mặt anh ấy, nhưng nếu là con cháu nhà họ Lục mắc lỗi trong công ty, anh nhất định sẽ trừng trị nghiêm khắc, không bao giờ tha thứ.
“Không phải là chú muốn đến muộn, mà là phu nhân chủ tịch mới đến phòng làm việc của chú lúc Đoàn Ninh gọi điện thoại cho chú, chú, chú không dám bỏ bà ấy ở một bên.”
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Lục Gia Bách hừ nhẹ một tiếng, anh xua tay rồi ký tên vào cuối tờ giấy.
Sau khi đóng tập tài liệu lại, anh chậm rãi ngẩng đầu nhìn Lục Minh Phong, đôi mắt đen nhánh và sâu thẳm nhắm thẳng vào ông ấy, hào quang vô hình loé lên, mang đến cho ta một cảm giác bì đàn áp.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
“Chú ba năm nay cũng 50 tuổi rồi, hay là chú thôi việc đi, để chức giám đốc này cho những người tài giỏi hơn, đến lúc đó cháu giúp chú tìm một kho báu để cho chú có cuộc sống ổn định, yên tâm dưỡng già.”
Lục Minh Phong chân mềm nhũn, ông ta gần như khuỵu xuống.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Lục Gia Bách là có ý gì đây?
Định ép ông ta về hưu sao?
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
“Tổng giám đốc nói đùa rồi, chủ tịch còn lớn tuổi hơn chú, bây giờ vẫn đang ở vị trí của mình, chú chỉ vừa mới 50 tuổi, còn chưa đến tuổi về hưu mà, sao có thể rửa tay gác kiếm chứ? Cảm ơn tổng giám đốc đã quan tâm và yêu thương, chú nghĩ chú vẫn nên đóng góp công sức của tập đoàn Lục thị.”
Lục Gia bÁch nhíu mày, nở nụ cười xấu xa, ánh mắt vừa lạnh lùng, lại có chút ôn hoà, vừa mơ hồ lại rất đanh thép.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
“Ai sai chú phái người đi mời Dương Tâm?
Lục Minh Phong nhướng mày, khoé môi hiện lên một nụ cười sợ hãi, lời nói cũng không còn lưu loát, đầu lưỡi run rẩy, “Phải rồi, chính là phu nhân chủ tịch.”
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
“Ồ?” Lục Gia Bách nhướng mày, cười nhạt trả lời: “Xem ra vừa rồi cháu nói chú ba tuổi không còn đủ năng lực làm việc là nói đúng rồi, nếu không thì chú sao có thể đến cả việc nghe ai sai khiến mình cũng quên chứ? Cháu khuyên chú ba vẫn nên từ chức để cho mấy người trẻ tuổi một cơ hội đi. Chú thật sự đã già rồi.”
Bình luận facebook