Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-200
Chương 175: Trốn không thoát đâu Mộ Dung Quân Thương!
Edit: Diệp Nhược Giai
Mộ Dung Quân Thương lại nhận lấy một cuộn màu vàng từ trong tay Yến Mặc, giơ lên cao nói, “Thứ mà bản vương cầm trên tay, chính là mật chỉ mà phụ hoàng lưu lại lúc lâm chung, vốn bởi vì trong đó đề cập đến một ít chuyện tình vô cùng riêng tư bí mật, bản vương không muốn lấy ra. Nhưng hôm nay, mọi chuyện đều phải có một kết thúc!”
Trong lúc Mộ Dung Quân Thương nói chuyện, hắn cũng chậm rãi mở ra mật chỉ kia, mọi người trong sân đồng loạt rào rào quỳ xuống.
Mộ Dung Quân Thương cúi đầu nhìn mật chỉ, lạnh giọng tuyên đọc, "Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết: Trẫm lên ngôi được mười sáu năm, trong nước yên bình, dân chúng an cư, vạn nước phục tùng, quân thần hòa thuận.
Tam hoàng tử Mộ Dung Quân Thương, nhân phẩm quý trọng, rất cung kính với trẫm, cứng rắn không thể làm hao mòn ý chí, mê hoặc không thể động tấm lòng son. Trẫm vốn muốn truyền ngôi cho hắn, nhưng ngại thân thể hắn không thích hợp. Cho nên sau này, trẫm lập hắn làm Nhiếp chính vương, hy vọng hắn dốc lòng giúp đỡ tân đế, cùng bảo vệ xã tắc. Triều thần phải lấy tam hoàng tử làm đầu.
Đại hoàng tử Mộ Dung Ôn Trạch lương thiện thông minh, nhưng ý chí lại không đủ, quả thật không nên giao cho địa vị cao, sau này, trẫm ban Man Lan vực làm đất phong, nếu không được tân đế cho phép, không thể bước vào hoàng thành một bước.”
Khi Mộ Dung Quân Thương đọc đến đây, trưởng công chúa ở trong sân đã bắt đầukhông vui nhăn mày, khó trách trước đó Mộ Dung Quân Thương không chịu lấy phần mật chỉ này ra, hóa ra là vậy…
Man Lan chính là địa phương nằm gần Nam Cương. Nơi đó dân phong bưu hãn, thuật vu cổ hoành hành, lại còn thường xuyên xảy ra một vài chuyện tình cực kỳ quỷ dị. Cái khác không nói, mà như nàng biết, nơi đó thường xuyên sẽ có tin tức quan viên được phái đén đó bị giết truyền về hoàng thành. Phụ hoàng của nàng ra tay thật đúng là “hào phóng”, vậy mà lại chọn một nơi có phong thủy quý báu như thế để đưa cho đại hoàng tử của ông ta.
Mộ Dung Quân Thương cũng coi như thông minh, lúc trước sợ tỷ đệ bọn họ náo loạn,không dám lấy ra mật chỉ này, hiện giờ thấy bọn họ đều đã ngồi trên cùng một con thuyền, bấy giờ mới giả mù sa mưa lấy mật chỉ ra.
Man Lan? Phi! Nàng sẽ không để cho đệ đệ ruột cùng mẹ của nàng phải đến đó chịu khinh bỉ.
Mộ Dung Quân Thương tiếp tục dùng âm điệu trong trẻo lạnh lùng đọc tiếp,
“Tứ hoàng tử ôn nhu khiêm tốn lương thiện kính cẩn, là trụ cột của triều đình, trẫmthật là yêu thích. Hy vọng hắn có thể cần cù làm tốt trách nhiệm.
Ngũ hoàng tử có tính cách ngu muội trời sinh, phẩm hạnh tồi tệ, quả thật không thể gánh vác trách nhiệm to tát. Sau này, trẫm ban Cao Châu làm đất phong, cả đời khôngđược giao trọng trách…”
Nghe được phụ hoàng của mình khi lâm chung để lại mật chỉ nói mình tính cách ngu muội trời sinh, phẩm hạnh tồi tệ, sắc mặt Mộ Dung Nhược Hồng xấu hổ, trong lòng âmthầm ghi hận Mộ Dung Long Thịnh. Tuy nói quả thực là hắn không thông minh bằng hai người Mộ Dung Quân Thương cùng Mộ Dung Nhược Hồng, nhưng cho tới bây giờhắn luôn xem Mộ Dung Long Thịnh như phụ hoàng, đặt ở trong lòng mà đối đãi. Dựa vào cái gì Mộ Dung Long Thịnh chỉ nhẹ nhàng nói vài câu như thế, khiến cho hắn phải mất mặt trước quần thần.
Quả nhiên, trong lòng của phụ hoàng, chỉ có Mộ Dung Quân Thương mới là nhi tử “tốt” thật lòng thật dạ đối đãi với ông ấy, còn những nhi tử khác chỉ toàn là kẻ lòng lang dạ sói. Thậm chí ngay cả tứ ca của hắn, xin chiếu chỉ được đi tới đất phong từ sớm, cũng không có tranh giành gì với Mộ Dung Quân Thương, nhưng phụ hoàng cũng chỉ khen hắn một câu “ôn nhu khiêm tốn lương thiện kính cẩn” mà thôi.
Nếu để hắn biết nội dung thánh chỉ này sớm sớm, hồi trước cho dù thế nào hắn cũngsẽ không hợp tác với Mộ Dung Quân Thương.
Mộ Dung Quân Thương lại đọc thêm một ít nội dung trong mật chỉ. Lần này mật chỉnói Mộ Dung Long Thịnh đã an bài cho trưởng công chúa và đại phò mã cũng phải rời khỏi hoàng thành. Còn thất công chúa Mộ Dung Vân Tiện, nàng được an bài gả cho con trai trưởng của Thừa tướng Giản Tư Minh làm vợ.
Hai sắp xếp này lại chọc giận trưởng công chúa và Mộ Dung Nhược Hồng lần nữa. Trưởng công chúa không thể nào cam lòng rời khỏi hoàng thành, huống chi đất phong mà phụ hoàng của nàng cấp cho cũng không chả tốt vào đâu. Trong lòng nàng có trăm mối cảm xúc mâu thuẫn.
Ngược lại với mâu thuẫn của nàng, Mộ Dung Nhược Hồng thực sự sắp nổi khùng len rồi. Phụ hoàng của hắn thật là tốt nha, chết rồi mà còn muốn bố trí hắn. trên danh nghĩa là để Vân Tiện gả cho con trai trưởng của Giản Tư Minh làm vợ. Nhưng con trai trưởng của Giản Tư Minh đã mất mẹ từ nhỏ, sau đó Giản Tư Minh tái giá. hiện giờ người thật sự được sủng ái trong Giản phủ chính là con trai của kế phu nhân mà. Để hoàng muội của hắn gả cho đứa con trưởng không quyền không thế không có chỗ dựa của Giản Tư Minh, đây thật sự được coi như là một mối nhân duyên tốt sao?
Còn nữa, một kẻ làm ca ca như hắn bị đuổi ra khỏi hoàng thành, nếu sau đó hắn ởtrên đất phong có dị tâm gì, muốn làm một chút chuyện mưu quyền soán vị, có hoàng muội của hắn làm con tin ở đây, đương nhiên Mộ Dung Quân Thương sẽ lấy ra lợi dụng.
Ha ha... Quả nhiên là phụ hoàng tốt của hắn mà. Làm chuyện gì cũng vĩnh viễn đều chỉ thiên vị cho tam hoàng tử của ông ta.
Gương mặt phiêu dật như trích tiên của Mộ Dung Nhược Hồng đã vặn vẹo thành mộtđống. hiện giờ đột nhiên hắn rất muốn nói cám ơn với Quân Cơ Lạc. Tuy Quân Cơ Lạc biến hắn thành một hoàng đế bù nhìn, nhưng thế thì sao chứ, vẫn tốt hơn chán so với an bài của phụ hoàng.
Mộ Dung Quân Thương đọc qua một lần toàn bộ những an bài của Mộ Dung Long Thịnh đối với con trai con gái của ông, đến khi đọc đến đoạn cuối cùng, hắn hơi ngừng lại, ngẩng đầu nhìn Quân Cơ Lạc.
Khóe miệng Quân Cơ Lạc vẫn còn chứa ý cười, ánh mắt không hề e ngại nhìn về phíahắn. Ánh mắt hai người giao nhau ngay giữa không trung, va chạm, ma sát!
Đôi mắt của Mộ Dung Quân Thương nguy hiểm híp lại, thu hồi ánh mắt, hai tay nhẹnhàng nắm chặt cuộn lụa vàng trong tay.
Đoạn văn cuối cùng chính là an bài của Mộ Dung Long Thịnh đối với Quân Cơ Lạc, ánh mắt trong trẻo của hắn như chứa băng, đột nhiên đề cao âm lượng, rét lạnh mở miệng đọc lên.
“Trẫm kế thừa ngôi vua, ý muốn để thiên hạ được thịnh vượng, nhưng vì lời gièm pha của tiểu nhân, làm trẫm tính sai, lê dân khốn khổ, ngân khố quốc gia ít ỏi mà phải điều động không dứt… Gian thần Quân Cơ Lạc, mê hoặc quân vương dân chúng, là kẻ mà ai ai cũng có thể chém giết, hy vọng chư thần có thể đồng lòng hợp sức, dốc lòng giúp đỡ, cùng nhau trảm gian thần… Khâm thử!"
Mộ Dung Quân Thương đọc xong hết nội dung trong mật chỉ, sau đó ngẩng đầu nhìn Quân Cơ Lạc, cười lạnh nói, "Cửu Thiên Tuế, đây chính là mật chỉ mà phụ hoàng lưu lại cho bản vương, trên mật chỉ lại viết muốn chém giết ngươi. hiện giờ bản vương mới lấy ra, đối với ngươi mà nói, thật ra cũng đã xem như là phúc hậu.”
Hầu kết của Quân Cơ Lạc nhẹ nhàng lên xuống vài cái, cố ý kéo dài giọng, “Ồ? nói như vậy, chẳng phải bản đốc còn phải cảm tạ ơn không giết của Nhiếp chính vương.”
Mộ Dung Quân Thương ngồi ngay ngắn trên xe lăn, thân hình ốm yếu căng cứng trong màn đêm rét buốt. trên mặt hắn, ngoại trừ vẻ lãnh đạm lạnh băng, cũng không còn biểu cảm nào khác.
Quân Cơ Lạc từ trên đất đứng dậy, vươn tay đỡ Mộ Dung Nhược Hồng, cười cực kỳ xinh đẹp, "Bệ hạ, trên thánh chỉ của Nhiếp chính vương nói, bản đốc là gian thần, muốn chém giết kìa! Ngài cảm thấy, bản đốc nên nhận sự trừng phạt này sao?”
Lúc này hiển nhiên là Mộ Dung Nhược Hồng đứng bên phía Quân Cơ Lạc, phụ hoàng hồ đồ của hắn, mau chóng cút qua một bên hóng mát đi.
Mộ Dung Nhược Hồng đặt một bàn tay lên vai Quân Cơ Lạc, cực kỳ trịnh trọng vỗ vỗ vai Quân Cơ Lạc, ra vẻ như đó là chuyện lạ, cao giọng mở miệng nói, "Cửu Thiên Tuế trung quân ái quốc, làm sao có thể là gian thần kia chứ.”
Mộ Dung Quân Thương lại mãnh liệt ho khan vài tiếng, sau khi đã đè xuống cơn ho,hắn mới kéo kéo khóe miệng, cười lạnh nói, "Bệ hạ, trên di chỉ của tiên hoàng đã viếtrõ ràng rành mạch, chém giết Cửu Thiên Tuế chính là ý chỉ mà tiên hoàng lưu lại! Chẳng lẽ bệ hạ dám không nghe theo sao?"
“Ồ, phải vậy không?” một cánh tay của Quân Cơ Lạc khoanh ở trước ngực, tay kia thìvuốt ve cái cằm bóng loáng, cười tươi như hoa, mở miệng nói, "Nhiếp chính vương, ai có thể chứng minh mật chỉ trong tay ngài thật sự được xuất ra từ tay tiên hoàng? Lúc đó bản đốc cũng hầu hạ ở đó, tiên hoàng bị bệnh lâu rồi, từ trên giường ngồi dậy cũngkhông phải là việc dễ dàng, sao có thể rời giường viết ra một mật chỉ dài dằng dặc như vậy chứ?”
Cái này…
Trong lòng Mộ Dung Nhược Hồng sáng ngời, lập tức mở miệng nói, "Đúng vậy, Nhiếp chính vương. Cửu Thiên Tuế nói rất có lý nha. Lúc phụ hoàng viết mật chỉ này, có nhân chứng nào hay không? Trẫm làm vua của một nước, lúc này không thể chỉ nghemột phía tin một phía, mà phải nghe ý kiến của cả hai bên.”
"Vô liêm sỉ! Ý của ngươi là mật chỉ trong tay bản vương là giả?" Mộ Dung Quân Thương hung hăng vung tay áo, ánh mắt như lưỡi dao sắc bén, hung hăng đâm vào người Mộ Dung Nhược Hồng cùng Quân Cơ Lạc.
"Vì sao không thể? Nhiếp chính vương ngài chính là người mỗi ngày đều suy nghĩ xem phải làm sao để đuổi bản đốc xuống. Hơn nữa, ngài thân thiết với tiên hoàng như vậy, đương nhiên có thể dễ dàng bắt chước chữ viết của tiên hoàng. Trừ phi Nhiếp chính vương ngài có chứng cứ xác thực có thể chứng minh phần mật chỉ này thật sự xuất ra từ tay tiên hoàng.”
“Khụ khụ…” Mộ Dung Quân Thương vỗ vỗ lồng ngực, ho khan mãnh liệt. Khá lắm tên Quân Cơ Lạc giảo hoạt kia, đen cũng có thể nói thành trắng. Đôi môi mỏng của hắnmím lại thành một đường thẳng tắp, lạnh lùng mở miệng, "Cửu Thiên Tuế, ngài thậtsự xem các vị đại thần trong triều là kẻ ngốc hết sao? Phần mật chỉ này có thật sựxuất ra từ trong tay phụ hoàng của bản vương hay không, chỉ cần dựa thao chữ viết là có thể phán đoán."
"Nhiếp chính vương, ngươi xác định?" Đối mặt với kiên trì của hắn, Quân Cơ Lạc kiên trì hỏi một câu.
"Bản vương đã lấy ra phần mật chỉ này, đương nhiên không sợ cái miệng dẻo quẹo của Cửu Thiên Tuế ngài. Bởi vì bản vương tin tưởng, sự thật luôn có sức thuyết phục!" Mộ Dung Quân Thương thở hổn hển vài hơi rồi hào hùng trả lời.
Quân Cơ Lạc cười cười, "Rất tốt. Đêm nay bản đốc vừa vặn có thời gian để giúp Nhiếp chính vương chứng minh tính chân thật của thánh chỉ này. Nhưng trước lúc đó, bản đốc thật muốn hỏi, Nhiếp chính vương nắm trong tay một mật chỉ quan trọng như vậy, vì sao không lấy ra sớm một chút? Mà lại cứ khăng khăng phải giấu giếm trong tay, đợi đến bây giờ mới lôi ra?”
“Đương nhiên là có tình huống bất đắc dĩ…” Mộ Dung Quân Thương khô cằn nói mộtcâu. Nếu lấy ra sớm, thì hai tên ngu ngốc Mộ Dung Ôn Trạch cùng Mộ Dung Nhược Hồng đã đứng về phe của Quân Cơ Lạc từ lâu rồi. Đến lúc đó, chẳng những hắn khôngcó thời gian để đối đầu với Quân Cơ Lạc, mà e là còn phải đối mặt với hai tên đần kỳ đà cản mũi đó nữa.
Quân Cơ Lạc nhỏ giọng nói thầm vài câu bên tai Mộ Dung Nhược Hồng, Mộ Dung Nhược Hồng gật gật đầu rồi lập tức thấp giọng mệnh lệnh An công công bên cạnh hắnđi làm một chuyện.
Mà trong khoảng thời gian đó, Trì Lệ Dập thừa dịp ánh mắt của mọi người đều đangnhìn Quân Cơ Lạc cùng Mộ Dung Nhược Hồng ở giữa sân, ông liếc qua nhìn nhìn Đường Tứ Tứ. Tuy trên cơ thể gầy yếu của nàng quấn một lớp quần áo dày chống lạnh, nhưng chứng kiến thấy nàng đang đứng ngay đầu ngọn gió, ông cau chặt hàng lông mày, vươn tay đẩy đẩy Đường Tử An đứng bên cạnh, nhỏ giọng nói, “… đi sang chỗ nhị tỷ của con đi, để con bé đừng đứng ngay đầu gió nữa. Còn nữa, đừng có nóivới con bé là cậu bảo con đi.”
Đường Tử An ngẩng khuôn mặt bánh bao lên, lập tức gật đầu thật mạnh, sau đó liềnđi đến bên cạnh Đường Tứ Tứ.
Lúc đi đến cạnh Đường Tứ Tứ rồi, bàn tay nhỏ bé của hắn khẽ kéo kéo, kéo Đường Tứ Tứ đến một chỗ có tường viện bị đổ. Ở đây, gió thổi nhỏ hơn một chút. Đường Tứ Tứ vui vẻ cười với Đường Tử An, đôi con ngươi của Đường Tử An quay tròn, nhìn về hướng Trì Lệ Dập, thấy Trì Lệ Dập quay lưng, tầm mắt không còn nhìn về hướng hai tỷ đệ bọn họ.
"Nhị tỷ, cậu nói, đêm nay tên vô lại Quân Cơ Lạc kia có thể sẽ bại dưới tay Nhiếp chính vương. Lát nữa nếu Quân Cơ Lạc thật sự xảy ra chuyện, tỷ theo đệ về đi. không còn Quân Cơ Lạc, cậu sẽ không giận tỷ nữa!” Đường Tử An hồn nhiên ngây thơ nói. Đường Tứ Tứ cười khổ, nếu đêm nay Quân Cơ Lạc thật sự thua, chẳng những Quân Cơ Lạckhông đi được, mà nàng cũng sẽ không đi…
"Tử An, nam tử hán đại trượng phu đổ máu không đổ lệ. Nếu sau này nhị tỷ không thể chăm sóc cho đệ được nữa… tự bản thân đệ phải cố gắng lên!” Đường Tứ Tứ áy náynói.
Chuyện đêm nay quá mức nguy hiểm. Nếu thành, sau này vợ chồng bọn họ có thể sống yên được một quãng thời gian. Nếu bại, một nhà ba người chỉ có thể vĩnh viễn rơi xuống địa ngục.
Dường như Đường Tử An nghe hiểu ý tứ trong lời nói này của Đường Tứ Tứ, vội vàng ngửa đầu an ủi, "Nhị tỷ, tỷ yên tâm. Có cậu ở đây, tỷ nhất định sẽ không sao hết.”
Đường Tứ Tứ cực kỳ miễn cưỡng nặn ra một nụ cười với hắn, ánh mắt nhìn về hướng Trì Lệ Dập. Có lẽ cậu của nàng có thể cứu nàng trong lúc nguy nan, nhưng Quân Cơ Lạc thì sao? Đêm nay ông ấy có thể ra tay kéo Quân Cơ Lạc một phen hay không?
Trong lúc tỷ đệ hai người nói chuyện, An công công đã dẫn vài tiểu thái giám quay về. Mấy thái giám này chuyển một cái bàn đến, cũng cầm theo văn phòng tứ bảo trong tay.
Về phần Quân Cơ Lạc, hắn cũng chuẩn bị hai tiểu thái giám, cầm thánh chỉ mà Mộ Dung Quân Thương coi là trân bảo ở trong tay, đưa tới trước mặt hai tiểu thái giám. Hai tiểu thái giám chờ đến khi mực trong nghiên đã được kha khá, Quân Cơ Lạc cầm bút lông sói lên, hai tiểu thái giám múa bút ngay trên tờ giấy tuyên thành trên bàn. Có vài người không nghĩ ra được hắn đang làm gì, đương nhiên cũng có người nhìn ra manh mối.
Sau khoảng một chén trà nhỏ, hai tiểu thái giám gần như đồng thời để bút xuống, có thái giám tiến đến, cầm trang giấy mà hai tiểu thái giám kia viết, thật cẩn thận đưa đến trước mặt Mộ Dung Nhược Hồng.
Mộ Dung Nhược Hồng mở to hai mắt cẩn thận nhìn chằm chằm nét chữ trên tờ giấy tuyên thành kia. Nét chữ cứng cáp hữu lực, chữ viết quả thực không hề khác biệt so với chữ của phụ hoàng đã qua đời của hắn.
Lại nhìn tờ giấy còn lại, chữ viết cũng giống y như đúc với phụ hoàng hắn.
Quân Cơ Lạc khoanh tay đứng, cười nói, "Bệ hạ, hai tiểu thái giám này chỉ là hai thủ hạ của bản đốc, cực kỳ bé nhỏ không đáng kể. Nhưng chỉ cần cầm lên mật chỉ đó, bọn họ đều có thể bắt chước đến mức không hề có chút khác biệt nào. Mà hai người bọn họ còn có thể làm, thủ hạ của Nhiếp chính vương toàn là ngọa hổ tàng long, sao lạikhông thể làm được chút việc nhỏ này chứ?”
Mộ Dung Nhược Hồng gật gật đầu, "Cửu Thiên Tuế nói cực đúng!” hắn nói chuyện, lại cong môi lên, hơi cay nghiệt nói, "Nhiếp chính vương, trẫm biết ngươi với Cửu Thiên Tuế có thù cũ, nhưng ngươi cũng không thể to gan giả truyền di chiếu của phụ hoàng chúng ta như vậy nha.”
"Vô liêm sỉ! Chỉ bằng hai tên tiểu thái giám không bằng heo chó này mà đã muốn chứng minh phần di chiếu này của bản vương là giả? Hoàng thượng, Cửu Thiên Tuế, các ngươi cũng không khỏi quá coi thường bản vương rồi. Bản vương nhắc lại lần nữa, phần di chiếu trong tay bản vương thật sự xuất ra từ tay tiên hoàng!”
Mộ Dung Quân Thương lại tức giận, mà cũng bởi vì tức giận, nên lại ói ra máu lần nữa.hắn thật sự nghĩ không ra, trên đời này làm sao có thể có người bỉ ổi như thế. Quân Cơ Lạc cùng Mộ Dung Nhược Hồng, hai tên cấu kết với nhau làm việc xấu, không biết xấu hổ này… Vì sao bọn họ không đi chết đi!
"Nhiếp chính vương, ngươi luôn miệng nói, phần di chiếu trong tay ngươi là thật. Vậy bản đốc muốn hỏi một chút, vì sao nội dung trong bản di chiếu đó chỉ có lợi đối với mỗi một mình ngươi chứ? Tiên hoàng là minh quân thời thịnh thế, trước lúc lâm chung ông ấy sẽ biếm Hiền vương đến Man Lan? sẽ đuổi trưởng công chúa cùng đại phò mã ra khỏi hoàng thành? Đồng thời cũng trục xuất bệ hạ lúc ấy vẫn là Thần vương ra khỏi hoàng thành? Đến lúc đó, trong hoàng thành chỉ còn lại có duy nhất Nhiếp chính vương ngài làm phụ tá cho tân đế. Nhưng ngự y từng bắt mạch cho Nhiếp chính vương, quả quyết Nhiếp chính vương ngài sống không quá hai mươi tuổi. Đến lúc đó nếu Nhiếp chính vương thật sự buông tay đi về hướng tây, tân đế còn nhỏ tuổi như vậy, triều chính sẽ do ai đứng ra chủ trì? Tân đế sẽ do ai đứng ra phụ tá? Bản đốckhông tin tiên đế lại có thể làm ra chuyện hồ đồ như vậy?”
một vấn đề sắc sảo như thế, đổi lại chính là vẻ sầu não của đám đại thần trong sân. Ngẫm lại cũng đúng, tiên đế đuổi hết tất cả những kẻ có thể uy hiếp tân đế kế vị đến đất phong, vậy nếu sau đó Nhiếp chính vương buông tay đi về phía tây, triều đình nàykhông phải sẽ gặp phải một trận gió tanh mưa máu hay sao? Suy ngẫm lại, liền cảm thấy không được bài bản cho lắm.
Đối mặt với chất vấn của Quân Cơ Lạc, Mộ Dung Quân Thương lại ốm yếu ho khanmột trận đến mức tê tâm liệt phế. Tiếng ho đó khiến cho mấy người trong sân càng thâm cảm thấy, e là Nhiếp chính vương thật sự không sống nổi đến hai mươi tuổi.
Khó khăn lắm Mộ Dung Quân Thương mới ngừng ho khan, hắn nâng lên khuôn mặt trắng bệch, nói, “Tuy cơ thể bản vương ốm yếu, nhưng phụ hoàng tin tưởng bản vương nhất định sẽ an bài tốt mọi thứ trước khi lâm chung, cho nên vấn đề mà Cửu Thiên Tuế ngài đưa ra, cũng không có điểm nào có thể đồng ý được.”
hắn nói xong lời này, ánh mắt lại nhìn về phía đám người, "Giản Thừa tướng, Cao Thượng thư, Đinh đại nhân, Lý đại nhân... Vài người các ngươi đều là lão thần của tiên hoàng, bản di chiếu này của bản vương có phải là giả mạo hay không, các ngươi có thể giúp bản vương nhìn xem!"
hắn không có điểm danh Trì Lệ Dập, do sợ Trì Lệ Dập sẽ vì chuyện của Trì Hằng Liễu mà giận chó đánh mèo với hắn, cuối cùng ảnh hưởng đến kết quả.
Nhưng lúc này Trì Lệ Dập lại đứng dậy, sắc mặt căng cứng, lên tiếng nói, "Trì mỗ là võ trạng nguyên nhậm chức đầu tiên sau khi tiên hoàng kế vị, mấy năm nay tiên hoàng thương cảm vi thần, vi thần cũng vẫn vô cùng trung tâm, nguyện trung thành với tiên đế, tiên đế vẫn thường hay trao đổi thư từ với vi thần. Xin hỏi Nhiếp chính vương, vì sao ngươi không cho Trì mỗ đứng ra phân biệt bản di chiếu đó cùng với mấy vị đại nhân? Chẳng lẽ Nhiếp chính vương cảm thấy Trì mỗ không có tư cách này? Hay là Nhiếp chính vương có mưu mô gì khác?”
Lời này ngược lại khiến cho Mộ Dung Quân Thương á khẩu không trả lời được... hắnmiễn cưỡng cười nói, "Vậy làm phiền Phụ quốc công cùng mấy vị đại nhân."
Trì Lệ Dập chắp tay, "Nhiếp chính vương khách khí. Mặc kệ đêm nay ngươi với Cửu Thiên Tuế như thế nào, Trì mỗ cũng muốn một mình tìm Nhiếp chính vương mộtchuyến. Về cái chết của khuyển tử, Trì mỗ cũng đã tìm được nhân chứng, chứng minh ai là đầu sỏ đứng phía sau màn gây nên." Trước đó tuy quản gia của Mộ Dung Quân Thương chết cháy ở trong cùng một gian khách điếm với Trì Hằng Liễu, nhưng vìkhông có chứng cứ gì, cho nên không uy hiếp được Mộ Dung Quân Thương. Lần này, thái độ của Trì Lệ Dập vô cùng kiên quyết!
Tuy thái độ này của Trì Lệ Dập cũng không nói lên là sẽ giúp cho Quân Cơ Lạc, nhưng ít ra cũng là hướng về phía Mộ Dung Quân Thương mà đến. Trưởng công chúa đột nhiên cảm thấy có khả năng đêm nay mình với Mộ Dung Ôn Trạch sẽ bị Mộ Dung Quân Thương làm liên lụy.
Edit: Diệp Nhược Giai
Mộ Dung Quân Thương lại nhận lấy một cuộn màu vàng từ trong tay Yến Mặc, giơ lên cao nói, “Thứ mà bản vương cầm trên tay, chính là mật chỉ mà phụ hoàng lưu lại lúc lâm chung, vốn bởi vì trong đó đề cập đến một ít chuyện tình vô cùng riêng tư bí mật, bản vương không muốn lấy ra. Nhưng hôm nay, mọi chuyện đều phải có một kết thúc!”
Trong lúc Mộ Dung Quân Thương nói chuyện, hắn cũng chậm rãi mở ra mật chỉ kia, mọi người trong sân đồng loạt rào rào quỳ xuống.
Mộ Dung Quân Thương cúi đầu nhìn mật chỉ, lạnh giọng tuyên đọc, "Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết: Trẫm lên ngôi được mười sáu năm, trong nước yên bình, dân chúng an cư, vạn nước phục tùng, quân thần hòa thuận.
Tam hoàng tử Mộ Dung Quân Thương, nhân phẩm quý trọng, rất cung kính với trẫm, cứng rắn không thể làm hao mòn ý chí, mê hoặc không thể động tấm lòng son. Trẫm vốn muốn truyền ngôi cho hắn, nhưng ngại thân thể hắn không thích hợp. Cho nên sau này, trẫm lập hắn làm Nhiếp chính vương, hy vọng hắn dốc lòng giúp đỡ tân đế, cùng bảo vệ xã tắc. Triều thần phải lấy tam hoàng tử làm đầu.
Đại hoàng tử Mộ Dung Ôn Trạch lương thiện thông minh, nhưng ý chí lại không đủ, quả thật không nên giao cho địa vị cao, sau này, trẫm ban Man Lan vực làm đất phong, nếu không được tân đế cho phép, không thể bước vào hoàng thành một bước.”
Khi Mộ Dung Quân Thương đọc đến đây, trưởng công chúa ở trong sân đã bắt đầukhông vui nhăn mày, khó trách trước đó Mộ Dung Quân Thương không chịu lấy phần mật chỉ này ra, hóa ra là vậy…
Man Lan chính là địa phương nằm gần Nam Cương. Nơi đó dân phong bưu hãn, thuật vu cổ hoành hành, lại còn thường xuyên xảy ra một vài chuyện tình cực kỳ quỷ dị. Cái khác không nói, mà như nàng biết, nơi đó thường xuyên sẽ có tin tức quan viên được phái đén đó bị giết truyền về hoàng thành. Phụ hoàng của nàng ra tay thật đúng là “hào phóng”, vậy mà lại chọn một nơi có phong thủy quý báu như thế để đưa cho đại hoàng tử của ông ta.
Mộ Dung Quân Thương cũng coi như thông minh, lúc trước sợ tỷ đệ bọn họ náo loạn,không dám lấy ra mật chỉ này, hiện giờ thấy bọn họ đều đã ngồi trên cùng một con thuyền, bấy giờ mới giả mù sa mưa lấy mật chỉ ra.
Man Lan? Phi! Nàng sẽ không để cho đệ đệ ruột cùng mẹ của nàng phải đến đó chịu khinh bỉ.
Mộ Dung Quân Thương tiếp tục dùng âm điệu trong trẻo lạnh lùng đọc tiếp,
“Tứ hoàng tử ôn nhu khiêm tốn lương thiện kính cẩn, là trụ cột của triều đình, trẫmthật là yêu thích. Hy vọng hắn có thể cần cù làm tốt trách nhiệm.
Ngũ hoàng tử có tính cách ngu muội trời sinh, phẩm hạnh tồi tệ, quả thật không thể gánh vác trách nhiệm to tát. Sau này, trẫm ban Cao Châu làm đất phong, cả đời khôngđược giao trọng trách…”
Nghe được phụ hoàng của mình khi lâm chung để lại mật chỉ nói mình tính cách ngu muội trời sinh, phẩm hạnh tồi tệ, sắc mặt Mộ Dung Nhược Hồng xấu hổ, trong lòng âmthầm ghi hận Mộ Dung Long Thịnh. Tuy nói quả thực là hắn không thông minh bằng hai người Mộ Dung Quân Thương cùng Mộ Dung Nhược Hồng, nhưng cho tới bây giờhắn luôn xem Mộ Dung Long Thịnh như phụ hoàng, đặt ở trong lòng mà đối đãi. Dựa vào cái gì Mộ Dung Long Thịnh chỉ nhẹ nhàng nói vài câu như thế, khiến cho hắn phải mất mặt trước quần thần.
Quả nhiên, trong lòng của phụ hoàng, chỉ có Mộ Dung Quân Thương mới là nhi tử “tốt” thật lòng thật dạ đối đãi với ông ấy, còn những nhi tử khác chỉ toàn là kẻ lòng lang dạ sói. Thậm chí ngay cả tứ ca của hắn, xin chiếu chỉ được đi tới đất phong từ sớm, cũng không có tranh giành gì với Mộ Dung Quân Thương, nhưng phụ hoàng cũng chỉ khen hắn một câu “ôn nhu khiêm tốn lương thiện kính cẩn” mà thôi.
Nếu để hắn biết nội dung thánh chỉ này sớm sớm, hồi trước cho dù thế nào hắn cũngsẽ không hợp tác với Mộ Dung Quân Thương.
Mộ Dung Quân Thương lại đọc thêm một ít nội dung trong mật chỉ. Lần này mật chỉnói Mộ Dung Long Thịnh đã an bài cho trưởng công chúa và đại phò mã cũng phải rời khỏi hoàng thành. Còn thất công chúa Mộ Dung Vân Tiện, nàng được an bài gả cho con trai trưởng của Thừa tướng Giản Tư Minh làm vợ.
Hai sắp xếp này lại chọc giận trưởng công chúa và Mộ Dung Nhược Hồng lần nữa. Trưởng công chúa không thể nào cam lòng rời khỏi hoàng thành, huống chi đất phong mà phụ hoàng của nàng cấp cho cũng không chả tốt vào đâu. Trong lòng nàng có trăm mối cảm xúc mâu thuẫn.
Ngược lại với mâu thuẫn của nàng, Mộ Dung Nhược Hồng thực sự sắp nổi khùng len rồi. Phụ hoàng của hắn thật là tốt nha, chết rồi mà còn muốn bố trí hắn. trên danh nghĩa là để Vân Tiện gả cho con trai trưởng của Giản Tư Minh làm vợ. Nhưng con trai trưởng của Giản Tư Minh đã mất mẹ từ nhỏ, sau đó Giản Tư Minh tái giá. hiện giờ người thật sự được sủng ái trong Giản phủ chính là con trai của kế phu nhân mà. Để hoàng muội của hắn gả cho đứa con trưởng không quyền không thế không có chỗ dựa của Giản Tư Minh, đây thật sự được coi như là một mối nhân duyên tốt sao?
Còn nữa, một kẻ làm ca ca như hắn bị đuổi ra khỏi hoàng thành, nếu sau đó hắn ởtrên đất phong có dị tâm gì, muốn làm một chút chuyện mưu quyền soán vị, có hoàng muội của hắn làm con tin ở đây, đương nhiên Mộ Dung Quân Thương sẽ lấy ra lợi dụng.
Ha ha... Quả nhiên là phụ hoàng tốt của hắn mà. Làm chuyện gì cũng vĩnh viễn đều chỉ thiên vị cho tam hoàng tử của ông ta.
Gương mặt phiêu dật như trích tiên của Mộ Dung Nhược Hồng đã vặn vẹo thành mộtđống. hiện giờ đột nhiên hắn rất muốn nói cám ơn với Quân Cơ Lạc. Tuy Quân Cơ Lạc biến hắn thành một hoàng đế bù nhìn, nhưng thế thì sao chứ, vẫn tốt hơn chán so với an bài của phụ hoàng.
Mộ Dung Quân Thương đọc qua một lần toàn bộ những an bài của Mộ Dung Long Thịnh đối với con trai con gái của ông, đến khi đọc đến đoạn cuối cùng, hắn hơi ngừng lại, ngẩng đầu nhìn Quân Cơ Lạc.
Khóe miệng Quân Cơ Lạc vẫn còn chứa ý cười, ánh mắt không hề e ngại nhìn về phíahắn. Ánh mắt hai người giao nhau ngay giữa không trung, va chạm, ma sát!
Đôi mắt của Mộ Dung Quân Thương nguy hiểm híp lại, thu hồi ánh mắt, hai tay nhẹnhàng nắm chặt cuộn lụa vàng trong tay.
Đoạn văn cuối cùng chính là an bài của Mộ Dung Long Thịnh đối với Quân Cơ Lạc, ánh mắt trong trẻo của hắn như chứa băng, đột nhiên đề cao âm lượng, rét lạnh mở miệng đọc lên.
“Trẫm kế thừa ngôi vua, ý muốn để thiên hạ được thịnh vượng, nhưng vì lời gièm pha của tiểu nhân, làm trẫm tính sai, lê dân khốn khổ, ngân khố quốc gia ít ỏi mà phải điều động không dứt… Gian thần Quân Cơ Lạc, mê hoặc quân vương dân chúng, là kẻ mà ai ai cũng có thể chém giết, hy vọng chư thần có thể đồng lòng hợp sức, dốc lòng giúp đỡ, cùng nhau trảm gian thần… Khâm thử!"
Mộ Dung Quân Thương đọc xong hết nội dung trong mật chỉ, sau đó ngẩng đầu nhìn Quân Cơ Lạc, cười lạnh nói, "Cửu Thiên Tuế, đây chính là mật chỉ mà phụ hoàng lưu lại cho bản vương, trên mật chỉ lại viết muốn chém giết ngươi. hiện giờ bản vương mới lấy ra, đối với ngươi mà nói, thật ra cũng đã xem như là phúc hậu.”
Hầu kết của Quân Cơ Lạc nhẹ nhàng lên xuống vài cái, cố ý kéo dài giọng, “Ồ? nói như vậy, chẳng phải bản đốc còn phải cảm tạ ơn không giết của Nhiếp chính vương.”
Mộ Dung Quân Thương ngồi ngay ngắn trên xe lăn, thân hình ốm yếu căng cứng trong màn đêm rét buốt. trên mặt hắn, ngoại trừ vẻ lãnh đạm lạnh băng, cũng không còn biểu cảm nào khác.
Quân Cơ Lạc từ trên đất đứng dậy, vươn tay đỡ Mộ Dung Nhược Hồng, cười cực kỳ xinh đẹp, "Bệ hạ, trên thánh chỉ của Nhiếp chính vương nói, bản đốc là gian thần, muốn chém giết kìa! Ngài cảm thấy, bản đốc nên nhận sự trừng phạt này sao?”
Lúc này hiển nhiên là Mộ Dung Nhược Hồng đứng bên phía Quân Cơ Lạc, phụ hoàng hồ đồ của hắn, mau chóng cút qua một bên hóng mát đi.
Mộ Dung Nhược Hồng đặt một bàn tay lên vai Quân Cơ Lạc, cực kỳ trịnh trọng vỗ vỗ vai Quân Cơ Lạc, ra vẻ như đó là chuyện lạ, cao giọng mở miệng nói, "Cửu Thiên Tuế trung quân ái quốc, làm sao có thể là gian thần kia chứ.”
Mộ Dung Quân Thương lại mãnh liệt ho khan vài tiếng, sau khi đã đè xuống cơn ho,hắn mới kéo kéo khóe miệng, cười lạnh nói, "Bệ hạ, trên di chỉ của tiên hoàng đã viếtrõ ràng rành mạch, chém giết Cửu Thiên Tuế chính là ý chỉ mà tiên hoàng lưu lại! Chẳng lẽ bệ hạ dám không nghe theo sao?"
“Ồ, phải vậy không?” một cánh tay của Quân Cơ Lạc khoanh ở trước ngực, tay kia thìvuốt ve cái cằm bóng loáng, cười tươi như hoa, mở miệng nói, "Nhiếp chính vương, ai có thể chứng minh mật chỉ trong tay ngài thật sự được xuất ra từ tay tiên hoàng? Lúc đó bản đốc cũng hầu hạ ở đó, tiên hoàng bị bệnh lâu rồi, từ trên giường ngồi dậy cũngkhông phải là việc dễ dàng, sao có thể rời giường viết ra một mật chỉ dài dằng dặc như vậy chứ?”
Cái này…
Trong lòng Mộ Dung Nhược Hồng sáng ngời, lập tức mở miệng nói, "Đúng vậy, Nhiếp chính vương. Cửu Thiên Tuế nói rất có lý nha. Lúc phụ hoàng viết mật chỉ này, có nhân chứng nào hay không? Trẫm làm vua của một nước, lúc này không thể chỉ nghemột phía tin một phía, mà phải nghe ý kiến của cả hai bên.”
"Vô liêm sỉ! Ý của ngươi là mật chỉ trong tay bản vương là giả?" Mộ Dung Quân Thương hung hăng vung tay áo, ánh mắt như lưỡi dao sắc bén, hung hăng đâm vào người Mộ Dung Nhược Hồng cùng Quân Cơ Lạc.
"Vì sao không thể? Nhiếp chính vương ngài chính là người mỗi ngày đều suy nghĩ xem phải làm sao để đuổi bản đốc xuống. Hơn nữa, ngài thân thiết với tiên hoàng như vậy, đương nhiên có thể dễ dàng bắt chước chữ viết của tiên hoàng. Trừ phi Nhiếp chính vương ngài có chứng cứ xác thực có thể chứng minh phần mật chỉ này thật sự xuất ra từ tay tiên hoàng.”
“Khụ khụ…” Mộ Dung Quân Thương vỗ vỗ lồng ngực, ho khan mãnh liệt. Khá lắm tên Quân Cơ Lạc giảo hoạt kia, đen cũng có thể nói thành trắng. Đôi môi mỏng của hắnmím lại thành một đường thẳng tắp, lạnh lùng mở miệng, "Cửu Thiên Tuế, ngài thậtsự xem các vị đại thần trong triều là kẻ ngốc hết sao? Phần mật chỉ này có thật sựxuất ra từ trong tay phụ hoàng của bản vương hay không, chỉ cần dựa thao chữ viết là có thể phán đoán."
"Nhiếp chính vương, ngươi xác định?" Đối mặt với kiên trì của hắn, Quân Cơ Lạc kiên trì hỏi một câu.
"Bản vương đã lấy ra phần mật chỉ này, đương nhiên không sợ cái miệng dẻo quẹo của Cửu Thiên Tuế ngài. Bởi vì bản vương tin tưởng, sự thật luôn có sức thuyết phục!" Mộ Dung Quân Thương thở hổn hển vài hơi rồi hào hùng trả lời.
Quân Cơ Lạc cười cười, "Rất tốt. Đêm nay bản đốc vừa vặn có thời gian để giúp Nhiếp chính vương chứng minh tính chân thật của thánh chỉ này. Nhưng trước lúc đó, bản đốc thật muốn hỏi, Nhiếp chính vương nắm trong tay một mật chỉ quan trọng như vậy, vì sao không lấy ra sớm một chút? Mà lại cứ khăng khăng phải giấu giếm trong tay, đợi đến bây giờ mới lôi ra?”
“Đương nhiên là có tình huống bất đắc dĩ…” Mộ Dung Quân Thương khô cằn nói mộtcâu. Nếu lấy ra sớm, thì hai tên ngu ngốc Mộ Dung Ôn Trạch cùng Mộ Dung Nhược Hồng đã đứng về phe của Quân Cơ Lạc từ lâu rồi. Đến lúc đó, chẳng những hắn khôngcó thời gian để đối đầu với Quân Cơ Lạc, mà e là còn phải đối mặt với hai tên đần kỳ đà cản mũi đó nữa.
Quân Cơ Lạc nhỏ giọng nói thầm vài câu bên tai Mộ Dung Nhược Hồng, Mộ Dung Nhược Hồng gật gật đầu rồi lập tức thấp giọng mệnh lệnh An công công bên cạnh hắnđi làm một chuyện.
Mà trong khoảng thời gian đó, Trì Lệ Dập thừa dịp ánh mắt của mọi người đều đangnhìn Quân Cơ Lạc cùng Mộ Dung Nhược Hồng ở giữa sân, ông liếc qua nhìn nhìn Đường Tứ Tứ. Tuy trên cơ thể gầy yếu của nàng quấn một lớp quần áo dày chống lạnh, nhưng chứng kiến thấy nàng đang đứng ngay đầu ngọn gió, ông cau chặt hàng lông mày, vươn tay đẩy đẩy Đường Tử An đứng bên cạnh, nhỏ giọng nói, “… đi sang chỗ nhị tỷ của con đi, để con bé đừng đứng ngay đầu gió nữa. Còn nữa, đừng có nóivới con bé là cậu bảo con đi.”
Đường Tử An ngẩng khuôn mặt bánh bao lên, lập tức gật đầu thật mạnh, sau đó liềnđi đến bên cạnh Đường Tứ Tứ.
Lúc đi đến cạnh Đường Tứ Tứ rồi, bàn tay nhỏ bé của hắn khẽ kéo kéo, kéo Đường Tứ Tứ đến một chỗ có tường viện bị đổ. Ở đây, gió thổi nhỏ hơn một chút. Đường Tứ Tứ vui vẻ cười với Đường Tử An, đôi con ngươi của Đường Tử An quay tròn, nhìn về hướng Trì Lệ Dập, thấy Trì Lệ Dập quay lưng, tầm mắt không còn nhìn về hướng hai tỷ đệ bọn họ.
"Nhị tỷ, cậu nói, đêm nay tên vô lại Quân Cơ Lạc kia có thể sẽ bại dưới tay Nhiếp chính vương. Lát nữa nếu Quân Cơ Lạc thật sự xảy ra chuyện, tỷ theo đệ về đi. không còn Quân Cơ Lạc, cậu sẽ không giận tỷ nữa!” Đường Tử An hồn nhiên ngây thơ nói. Đường Tứ Tứ cười khổ, nếu đêm nay Quân Cơ Lạc thật sự thua, chẳng những Quân Cơ Lạckhông đi được, mà nàng cũng sẽ không đi…
"Tử An, nam tử hán đại trượng phu đổ máu không đổ lệ. Nếu sau này nhị tỷ không thể chăm sóc cho đệ được nữa… tự bản thân đệ phải cố gắng lên!” Đường Tứ Tứ áy náynói.
Chuyện đêm nay quá mức nguy hiểm. Nếu thành, sau này vợ chồng bọn họ có thể sống yên được một quãng thời gian. Nếu bại, một nhà ba người chỉ có thể vĩnh viễn rơi xuống địa ngục.
Dường như Đường Tử An nghe hiểu ý tứ trong lời nói này của Đường Tứ Tứ, vội vàng ngửa đầu an ủi, "Nhị tỷ, tỷ yên tâm. Có cậu ở đây, tỷ nhất định sẽ không sao hết.”
Đường Tứ Tứ cực kỳ miễn cưỡng nặn ra một nụ cười với hắn, ánh mắt nhìn về hướng Trì Lệ Dập. Có lẽ cậu của nàng có thể cứu nàng trong lúc nguy nan, nhưng Quân Cơ Lạc thì sao? Đêm nay ông ấy có thể ra tay kéo Quân Cơ Lạc một phen hay không?
Trong lúc tỷ đệ hai người nói chuyện, An công công đã dẫn vài tiểu thái giám quay về. Mấy thái giám này chuyển một cái bàn đến, cũng cầm theo văn phòng tứ bảo trong tay.
Về phần Quân Cơ Lạc, hắn cũng chuẩn bị hai tiểu thái giám, cầm thánh chỉ mà Mộ Dung Quân Thương coi là trân bảo ở trong tay, đưa tới trước mặt hai tiểu thái giám. Hai tiểu thái giám chờ đến khi mực trong nghiên đã được kha khá, Quân Cơ Lạc cầm bút lông sói lên, hai tiểu thái giám múa bút ngay trên tờ giấy tuyên thành trên bàn. Có vài người không nghĩ ra được hắn đang làm gì, đương nhiên cũng có người nhìn ra manh mối.
Sau khoảng một chén trà nhỏ, hai tiểu thái giám gần như đồng thời để bút xuống, có thái giám tiến đến, cầm trang giấy mà hai tiểu thái giám kia viết, thật cẩn thận đưa đến trước mặt Mộ Dung Nhược Hồng.
Mộ Dung Nhược Hồng mở to hai mắt cẩn thận nhìn chằm chằm nét chữ trên tờ giấy tuyên thành kia. Nét chữ cứng cáp hữu lực, chữ viết quả thực không hề khác biệt so với chữ của phụ hoàng đã qua đời của hắn.
Lại nhìn tờ giấy còn lại, chữ viết cũng giống y như đúc với phụ hoàng hắn.
Quân Cơ Lạc khoanh tay đứng, cười nói, "Bệ hạ, hai tiểu thái giám này chỉ là hai thủ hạ của bản đốc, cực kỳ bé nhỏ không đáng kể. Nhưng chỉ cần cầm lên mật chỉ đó, bọn họ đều có thể bắt chước đến mức không hề có chút khác biệt nào. Mà hai người bọn họ còn có thể làm, thủ hạ của Nhiếp chính vương toàn là ngọa hổ tàng long, sao lạikhông thể làm được chút việc nhỏ này chứ?”
Mộ Dung Nhược Hồng gật gật đầu, "Cửu Thiên Tuế nói cực đúng!” hắn nói chuyện, lại cong môi lên, hơi cay nghiệt nói, "Nhiếp chính vương, trẫm biết ngươi với Cửu Thiên Tuế có thù cũ, nhưng ngươi cũng không thể to gan giả truyền di chiếu của phụ hoàng chúng ta như vậy nha.”
"Vô liêm sỉ! Chỉ bằng hai tên tiểu thái giám không bằng heo chó này mà đã muốn chứng minh phần di chiếu này của bản vương là giả? Hoàng thượng, Cửu Thiên Tuế, các ngươi cũng không khỏi quá coi thường bản vương rồi. Bản vương nhắc lại lần nữa, phần di chiếu trong tay bản vương thật sự xuất ra từ tay tiên hoàng!”
Mộ Dung Quân Thương lại tức giận, mà cũng bởi vì tức giận, nên lại ói ra máu lần nữa.hắn thật sự nghĩ không ra, trên đời này làm sao có thể có người bỉ ổi như thế. Quân Cơ Lạc cùng Mộ Dung Nhược Hồng, hai tên cấu kết với nhau làm việc xấu, không biết xấu hổ này… Vì sao bọn họ không đi chết đi!
"Nhiếp chính vương, ngươi luôn miệng nói, phần di chiếu trong tay ngươi là thật. Vậy bản đốc muốn hỏi một chút, vì sao nội dung trong bản di chiếu đó chỉ có lợi đối với mỗi một mình ngươi chứ? Tiên hoàng là minh quân thời thịnh thế, trước lúc lâm chung ông ấy sẽ biếm Hiền vương đến Man Lan? sẽ đuổi trưởng công chúa cùng đại phò mã ra khỏi hoàng thành? Đồng thời cũng trục xuất bệ hạ lúc ấy vẫn là Thần vương ra khỏi hoàng thành? Đến lúc đó, trong hoàng thành chỉ còn lại có duy nhất Nhiếp chính vương ngài làm phụ tá cho tân đế. Nhưng ngự y từng bắt mạch cho Nhiếp chính vương, quả quyết Nhiếp chính vương ngài sống không quá hai mươi tuổi. Đến lúc đó nếu Nhiếp chính vương thật sự buông tay đi về hướng tây, tân đế còn nhỏ tuổi như vậy, triều chính sẽ do ai đứng ra chủ trì? Tân đế sẽ do ai đứng ra phụ tá? Bản đốckhông tin tiên đế lại có thể làm ra chuyện hồ đồ như vậy?”
một vấn đề sắc sảo như thế, đổi lại chính là vẻ sầu não của đám đại thần trong sân. Ngẫm lại cũng đúng, tiên đế đuổi hết tất cả những kẻ có thể uy hiếp tân đế kế vị đến đất phong, vậy nếu sau đó Nhiếp chính vương buông tay đi về phía tây, triều đình nàykhông phải sẽ gặp phải một trận gió tanh mưa máu hay sao? Suy ngẫm lại, liền cảm thấy không được bài bản cho lắm.
Đối mặt với chất vấn của Quân Cơ Lạc, Mộ Dung Quân Thương lại ốm yếu ho khanmột trận đến mức tê tâm liệt phế. Tiếng ho đó khiến cho mấy người trong sân càng thâm cảm thấy, e là Nhiếp chính vương thật sự không sống nổi đến hai mươi tuổi.
Khó khăn lắm Mộ Dung Quân Thương mới ngừng ho khan, hắn nâng lên khuôn mặt trắng bệch, nói, “Tuy cơ thể bản vương ốm yếu, nhưng phụ hoàng tin tưởng bản vương nhất định sẽ an bài tốt mọi thứ trước khi lâm chung, cho nên vấn đề mà Cửu Thiên Tuế ngài đưa ra, cũng không có điểm nào có thể đồng ý được.”
hắn nói xong lời này, ánh mắt lại nhìn về phía đám người, "Giản Thừa tướng, Cao Thượng thư, Đinh đại nhân, Lý đại nhân... Vài người các ngươi đều là lão thần của tiên hoàng, bản di chiếu này của bản vương có phải là giả mạo hay không, các ngươi có thể giúp bản vương nhìn xem!"
hắn không có điểm danh Trì Lệ Dập, do sợ Trì Lệ Dập sẽ vì chuyện của Trì Hằng Liễu mà giận chó đánh mèo với hắn, cuối cùng ảnh hưởng đến kết quả.
Nhưng lúc này Trì Lệ Dập lại đứng dậy, sắc mặt căng cứng, lên tiếng nói, "Trì mỗ là võ trạng nguyên nhậm chức đầu tiên sau khi tiên hoàng kế vị, mấy năm nay tiên hoàng thương cảm vi thần, vi thần cũng vẫn vô cùng trung tâm, nguyện trung thành với tiên đế, tiên đế vẫn thường hay trao đổi thư từ với vi thần. Xin hỏi Nhiếp chính vương, vì sao ngươi không cho Trì mỗ đứng ra phân biệt bản di chiếu đó cùng với mấy vị đại nhân? Chẳng lẽ Nhiếp chính vương cảm thấy Trì mỗ không có tư cách này? Hay là Nhiếp chính vương có mưu mô gì khác?”
Lời này ngược lại khiến cho Mộ Dung Quân Thương á khẩu không trả lời được... hắnmiễn cưỡng cười nói, "Vậy làm phiền Phụ quốc công cùng mấy vị đại nhân."
Trì Lệ Dập chắp tay, "Nhiếp chính vương khách khí. Mặc kệ đêm nay ngươi với Cửu Thiên Tuế như thế nào, Trì mỗ cũng muốn một mình tìm Nhiếp chính vương mộtchuyến. Về cái chết của khuyển tử, Trì mỗ cũng đã tìm được nhân chứng, chứng minh ai là đầu sỏ đứng phía sau màn gây nên." Trước đó tuy quản gia của Mộ Dung Quân Thương chết cháy ở trong cùng một gian khách điếm với Trì Hằng Liễu, nhưng vìkhông có chứng cứ gì, cho nên không uy hiếp được Mộ Dung Quân Thương. Lần này, thái độ của Trì Lệ Dập vô cùng kiên quyết!
Tuy thái độ này của Trì Lệ Dập cũng không nói lên là sẽ giúp cho Quân Cơ Lạc, nhưng ít ra cũng là hướng về phía Mộ Dung Quân Thương mà đến. Trưởng công chúa đột nhiên cảm thấy có khả năng đêm nay mình với Mộ Dung Ôn Trạch sẽ bị Mộ Dung Quân Thương làm liên lụy.
Bình luận facebook