Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-207
Chương 182: Mục tiêu kế tiếp: Trì Lệ Dập! (hai)
Edit: Diệp Nhược Giai
Năm nay, hoa mai trong Già Lam tự cũng nở rộ rực rỡ như năm rồi. Hôm mười lăm, nàng đi cùng với mợ mình đến Già Lam tự cầu phúc cho Trì Hằng Liễu, Đường Tử An cũng đi theo.
Thắp hương lạy phật xong, ba người đi gặp Nhất Nặc đại sư. Truyền thuyết Nhất Nặc đại sư là một cao tăng đắc đạo, ông có thể nhìn thấy kiếp trước kiếp này của mộtngười, hơn nữa còn có lòng từ bi cứu giúp mọi người, vì thế trong hoàng thành từ Mộ Dung Nhược Hồng cho tới dân thường đều vô cùng kính yêu ông.
Trước kia tuy Đường Tứ Tứ cũng thường hay đến Già Lam tự, nhưng không bao giờ dám cầu kiến Nhất Nặc đại sư. Lần này cũng là nàng bất chấp khó khăn đi theo mợ nàng.
"Nhất Nặc đại sư, nói đến sẽ khiến ngài cảm thấy buồn cười. Ta vẫn cảm thấy con takhông chết, luôn cảm thấy thằng bé vẫn còn sống trên đời. Nghe nói ngài có thể thấyrõ kiếp trước kiếp này của một người, có thể xem giùm ta hay không... Là ta mê dại, hay là con ta thật sự không gặp chuyện không may..." Mợ của Đường Tứ Tứ Thẩm Hoa Dung coi như khá là “khách sáo” hỏi. Đại khái là do mẹ con liền tâm, bà thật sựcảm thấy con mình vẫn còn sống. Bà cứ cảm thấy có một ngày con mình sẽ trở về.
nói đến Thẩm Hoa Dung, đó là một người phụ nữ khiến cho Đường Tứ Tứ không thểkhông bội phục.
Thẩm Hoa Dung không phải là thiên kim đại tiểu thư gì, khi bà còn đang đợi gả, bà cũng không thích đọc sách viết chữ, thậm chí tính tình còn vô cùng nóng nảy, thường ngày luôn thích bênh vực kẻ yếu.
Lúc còn trẻ, bà trông cửa hàng bán quan tài giúp cho cha mình, vì thế mới kết duyên với Trì Lệ Dập.
Lúc còn trẻ Trì Lệ Dập cũng là một mỹ nam tử nhanh nhẹn, đi ra ngoài một vòng có thể hấp dẫn rất nhiều ánh mắt cực nóng của nữ nhân. Vào lần đầu tiên khi ông bước chân vào tiệm bán quan tài của Thẩm gia, Thẩm Hoa Dung liếc mắt một cái đã coi trọng ông, hơn nữa còn cực kỳ dũng cảm vỗ ngực tuyên bố với phụ thân của bà, “Cha, nam nhân này chính là nam nhân của con!” Kết quả chỉ nhận lấy được một cái liếc mắt xem thường của phụ thân.
không giống với mấy cô nương có tính cách nũng nịu ngượng ngùng khác, sau khi Thẩm Hoa Dung biết Trì Lệ Dập, ngay ngày hôm sau bà đã dũng mãnh tiến công, thông qua đủ loại phương thức xuất hiện trước mặt Trì Lệ Dập.
Hôm nay giả vờ tình cờ gặp mặt, ngày mai làm mỹ nhân cứu anh hùng, ngày kia lại thành kẻ rơi xuống nước ướt sũng người… Chỉ cần là chủ ý mà Thẩm Hoa Dung có thể nghĩ đến, bà đều lần lượt dùng hết trên người Trì Lệ Dập, dùng lời của bà mà nói, dù thế nào thì trước tiên cũng phải lộ mặt trước mặt tướng công tương lai của bà nhiềumột chút.
Đương nhiên, đại tướng quân nghiêm túc đến mức không tùy tiện cười cùng với mộtcô nương nửa chữ bẻ đôi cũng không biết, chỉ biết bán quan tài, khẳng định là mônkhông đăng hộ không đối. Lúc ấy mọi người đều nhắc nhở bà, kể cả cha mẹ bà, cóckhông thể nào ăn thịt thiên nga được, cóc vẫn là ăn một ít thịt muỗi mới thích hợp. Phụ thân của bà thậm chí còn cảm thấy bà cả ngày đuổi theo một người nam nhân rất mất mặt, chi ra một đống tiền mời bà mối đến, hy vọng có thể gả bà ra ngoài. Nhưng trước khi bà thành thân, lại đào hôn, trực tiếp chạy đến hoàng thành tìm Trì Lệ Dập, hơn nữa còn trở thành bạn tốt của đích muội của Trì Lệ Dập. nói theo lời của bà chính là, đánh vào bên trong quân địch mới có thể khiến quân địch đầu hàng.
Lúc ấy Trì Lệ Dập đã là Võ trạng nguyên tiếng tăm lừng lẫy, lại thêm quân công của ông, khiến cho ông trở thành nhân vật làm mưa làm gió, chạm tay có thể bỏng trong hoàng thành, không biết có bao nhiêu nữ nhân muốn gả cho ông làm vợ.
Thẩm Hoa Dung là nữ nhân không có thân thế hiển hách, không có giáo dưỡng gì, trong con mắt của người đời khẳng định là không thể nào lọt vào mắt Trì Lệ Dập. Nhưng cuối cùng, lại truyền đến một tin tức kinh người khiến ai ai cũng phải rớt cằm đầy đất. Chính là nữ nhân xấu xí Thẩm Hoa Dung lại tóm được chiến thần tướng quân của Tiêu quốc.
Khi Trì Lệ Dập tới cửa cầu hôn, phụ thân của Thẩm Hoa Dung chỉ có loại cảm giác tai họa nuôi nhiều năm nay đã được tống ra ngoài thành công, nhất định phải đốt pháo chúc mừng cho thật xôm tụ. Ông căn bản không dám đặt ra điều kiện gì với Trì Lệ Dập, lấy tốc độ nhanh nhất gả con gái mình cho Trì Lệ Dập, vì sợ Trì Lệ Dập cảm thấy chịu thiệt, nửa đường hưu Thẩm Hoa Dung, nên còn sắm một lượng đồ cưới đáng kể cho bà.
Lúc ấy không ai xem trọng việc hôn nhân này của hai người, nhưng mười mấy năm sau, Thẩm Hoa Dung vẫn là phu nhân duy nhất của Trì phủ, Trì Lệ Dập không nạp thiếp, cũng không có nữ nhân lăng nhăng nào khác, mà cả Trì phủ cũng chỉ có mộtđứa con là Trì Hằng Liễu. hiện giờ cha mẹ của Thẩm Hoa Dung đã được Trì Lệ Dập đón về, cho tới bây giờ Thẩm phụ vẫn còn cảm thấy con gái đầu heo của mình đã vớ được đóa hoa tươi Trì Lệ Dập.
Đương nhiên tất cả mọi chuyện này, ngoại trừ chứng minh Trì Lệ Dập là mọt nam nhân có trách nhiệm, cũng là thành quả cố gắng của Thẩm Hoa Dung.
Nữ nhân có tính cách bưu hãn này, đã lấy “bưu hãn” của bà, khiến cho ba đại nam nhân trong nhà mỗi lần nhắc tới bà, vừa yêu lại vừa đau đầu.
Mí mắt Nhất Nặc đại sư hơi khép lại, trong đôi mắt sâu thẳm như hồ sâu tràn đầy tia sáng mà người khác nhìn không thấu. Ông hòa ái cười cười, hai tay tạo thành chữ thập, khiêm tốn nói, “A di đà phật. Trì phu nhân, trồng hoa được hoa, trồng quả được quả, mọi chuyện đều có duyên định. Theo như lão nạp thấy, duyên mẹ con giữa Trì phu nhân ngài với Trì công tử vẫn còn chưa đứt.”
Lời của Nhất Nặc đại sư không chỉ khiến cho Thẩm Hoa Dung mà ngay cả Đường Tứ Tứ cũng sáng bừng hai mắt. Thẩm Hoa Dung kích động truy hỏi, “Vậy theo như lời của Nhất Nặc đại sư, thi thể bị thiêu rụi lúc trước không phải là Tiểu Liễu nhà ta? Vậy hiệngiờ thằng bé ở đâu?”
Thẩm Hoa Dung hỏi liền tù tì mấy vấn đề. Nhất Nặc đại sư nở nụ cười, duỗi tay vào trong chén trà, chấm nước, viết một chữ "Bắc" lên mặt bàn.
"Bắc? Phương bắc? Bắc quốc? Hay là Bắc Cương?" Thẩm Hoa Dung tiếp tục hỏi. Nhất Nặc đại sư cũng chỉ cười không nói tiếp, lại chuyển ánh mắt sang Đường Tứ Tứ. Trong mắt ông hàm chứa thâm ý, làm cho tim Đường Tứ Tứ đột nhiên nhảy dựng.
Thẩm Hoa Dung thấy ông không nói lời nào, không nhịn được, hít sâu một hơi, nói với Đường Tứ Tứ cùng Đường Tử An, "Tứ Tứ, Tử An, hai con ra ngoài trước đi, mợ còn cómột chút chuyện muốn nói với Nhất Nặc đại sư.”
Đường Tứ Tứ bị ánh mắt chăm chú của Nhất Nặc đại sư làm cho sợ hãi, nghe Thẩm Hoa Dung nói như vậy, nàng liền dẫn Đường Tử An đi ra ngoài. Mà khi nàng vừa mới dẫn Đường Tử An ra khỏi thiện phòng, Đường Tứ Tứ xoay người đóng cửa, chợt nghe từ trong phòng truyền đến một tiếng cưỡng bức như nữ phỉ, "Ngươi cái con lừa ngốc chết bầm, trước mặt bọn tiểu bối, ta gọi ngươi một tiếng đại sư, ngươi lại còn thật sựlàm màu với ta. Năm đó đáng lẽ tướng công ta nên khoanh tay đứng nhìn tên cao tăng đắc đạo ngươi bị người ta đâm chết mới tốt... Con lừa ngốc, ngươi nói mau, rốt cuộc Tiểu Liễu nhà ta bây giờ đang ở đâu?”
Khóe môi Đường Tứ Tứ hơi giật giật, vôi vàng đóng chặt cửa lại rồi dẫn Đường Tử An rời đi. Qua khoảng một nén nhang, Thẩm Hoa Dung liền mang theo vẻ mặt nhẹ nhàng khoan khoái từ trong thiện phòng đi ra, bước chân nhẹ nhàng, nơi khóe miệng còn vương ý cười khó giấu. Đường Tứ Tứ tiến lên, nhẹ giọng hỏi, "Mợ, Nhất Nặc đại sư nóigì?"
Hai mắt Thẩm Hoa Dung trong veo rực sáng, ánh mắt nhìn Đường Tứ Tứ sáng ngời hữu thần, "Lão lừa ngốc kia chính là một người khoái làm màu, nói gì mà thiên cơkhông thể tiết lộ, sau khi bị mợ đánh cho một chút, đành phải ngoan ngoãn nói ra. Trước đây ông ấy đã từng xem bói cho Tiểu Liễu nhà chúng ta, quẻ tượng biểu hiệnthằng bé vẫn còn sống, hiện tại đang ở quốc gia phương bắc..."
Nước nằm phía bắc của Tiêu quốc, thì phải là Trần quốc. Đường Tứ Tứ hơi híp mắt lại, nhớ tới Dạ Kiêu Cửu. Thẩm Hoa Dung lấy từ trong tay áo mình ra một lá bùa hộ mệnh, đưa cho Đường Tứ Tứ, nói với nàng, "Đây là thứ mà Nhất Nặc đại sư nói đưa cho con. Ông ấy nói, trong khoảng thời gian này, con đừng có tranh giành oán hận người khác. Ông ấy bảo con mang theo bùa hộ mệnh này, nói là có ích cho chuyện sinh con của con.”
Đường Tứ Tứ nhận lấy bùa hộ mệnh, ngọt ngọt nói cảm ơn với Thẩm Hoa Dung. Thẩm Hoa Dung nhìn chằm chằm vào cái bụng đã nhô lên của Đường Tứ Tứ, vẻ mặt tiếc hận, "Tứ Tứ à, thật sự là đáng tiếc. Vốn dĩ mợ còn tưởng thân càng thêm thân, lừa con về nhà chúng ta làm con dâu. thật đúng là tiếc quá mà, chỉ có thể trách Tiểu Liễu nhà chúng ta không có phúc khí này thôi…”
Bởi vì mang thai nên da mặt Đường Tứ Tứ cực kỳ bóng mịn, khi Thẩm Hoa Dung nóichuyện liền nhịn không được vươn tay ra nhéo nhéo, xúc cảm thật sự là quá tốt.
Chẳng qua, sau khi nhìn thấy Quân Cơ Lạc đến Già Lam tự đón Đường Tứ Tứ, tiếc nuối cùng thở dài của bà nháy mắt tan thành mây khói. Dùng lời của Thẩm Hoa Dung mànói thì chính là, dựa vào! Ông trời thật sự là rất không công bằng, vì sao nam nhân lớn lên nhìn tuấn tú như vậy lại không xuất hiện lúc lão nương còn trẻ? Nếu bà có thể gặp được nam nhân tuấn mỹ như Quân Cơ Lạc vào lúc còn đang tuổi xuân thì, vậy bà…
Trì Lệ Dập là ai? Cút, lão nương không biết nam nhân mặt than sao bao nam (1)! tên Trì Lệ Dập kia!
(1) Gốc là “sao 包男”, mình cũng không biết nghĩa là gì.
"Mợ..." Quân Cơ Lạc vô cùng cung kính hành lễ của vãn bối với Thẩm Hoa Dung.
Mắt Thẩm Hoa Dung lộ ra u oán, nghiêm trang sửa lại, “thật ra ngươi không cần học theo Tứ Tứ gọi ta là mợ, ngươi vẫn gọi ta là Trì phu nhân đi."
Quân Cơ Lạc liền sửa miệng, quy củ gọi một tiếng "Trì phu nhân". Thẩm Hoa Dung vô cùng phấn khởi đáp lời, sau đó, Quân Cơ Lạc đưa Thẩm Hoa Dung về Quốc công phủ, đúng vào lúc này Trì Lệ Dập cũng quay về phủ.
Trì Lệ Dập nhìn thấy Đường Tứ Tứ, ánh mắt đầu tiên đã rơi xuống cái bụng nhô lên của nàng, đôi mắt của ông nguy hiểm nheo lại, trên mặt vẫn không có biểu cảm gì như trước, thậm chí còn không nói nhiều hơn câu nào với bọn họ, phất tay áo lập tức bước lên thềm đá trước cổng Quốc công phủ. Thẩm Hoa Dung cười lắc lắc đầu, “Các conkhông cần so đo với lão ngoan cố này, người như ông ấy, tính tình còn cứng hơn cả tảng đá thối đặt trong nhà xí.”
"Thẩm Hoa Dung!" Chắc là Trì Lệ Dập nghe được lời phàn nàn của bà, quay đầu, ánh mắt liếc lại đây.
Thẩm Hoa Dung vội vàng nhấc váy, đuổi theo Trì Lệ Dập. Hai người một trước một sauđi vào trong Trì phủ. Cuối cùng Thẩm Hoa Dung còn quay đầu vẫy tay chào tạm biệt Đường Tứ Tứ cùng Quân Cơ Lạc.
Quân Cơ Lạc thật cẩn thận đỡ Đường Tứ Tứ lên xe ngựa. Mà chờ sau khi xe ngựa của bọn họ rời đi, nơi góc đường của Quốc công phủ, một nữ nhân quấn lụa sa đen toàn thân đã vò nát một nhành hoa mai trong tay.
Dáng vẻ tiểu nữ nhân hạnh phúc của Đường Tứ Tứ hiện tại, kích thích đến ả.
một đích nữ như Đường Tứ Tứ, nếu không phải dựa vào ông cậu như Trì Lệ Dập, nàng ta sẽ có ngày hôm nay sao? Ả nhất định phải diệt sạch toàn bộ người thân bên cạnh Đường Tứ Tứ.
Edit: Diệp Nhược Giai
Năm nay, hoa mai trong Già Lam tự cũng nở rộ rực rỡ như năm rồi. Hôm mười lăm, nàng đi cùng với mợ mình đến Già Lam tự cầu phúc cho Trì Hằng Liễu, Đường Tử An cũng đi theo.
Thắp hương lạy phật xong, ba người đi gặp Nhất Nặc đại sư. Truyền thuyết Nhất Nặc đại sư là một cao tăng đắc đạo, ông có thể nhìn thấy kiếp trước kiếp này của mộtngười, hơn nữa còn có lòng từ bi cứu giúp mọi người, vì thế trong hoàng thành từ Mộ Dung Nhược Hồng cho tới dân thường đều vô cùng kính yêu ông.
Trước kia tuy Đường Tứ Tứ cũng thường hay đến Già Lam tự, nhưng không bao giờ dám cầu kiến Nhất Nặc đại sư. Lần này cũng là nàng bất chấp khó khăn đi theo mợ nàng.
"Nhất Nặc đại sư, nói đến sẽ khiến ngài cảm thấy buồn cười. Ta vẫn cảm thấy con takhông chết, luôn cảm thấy thằng bé vẫn còn sống trên đời. Nghe nói ngài có thể thấyrõ kiếp trước kiếp này của một người, có thể xem giùm ta hay không... Là ta mê dại, hay là con ta thật sự không gặp chuyện không may..." Mợ của Đường Tứ Tứ Thẩm Hoa Dung coi như khá là “khách sáo” hỏi. Đại khái là do mẹ con liền tâm, bà thật sựcảm thấy con mình vẫn còn sống. Bà cứ cảm thấy có một ngày con mình sẽ trở về.
nói đến Thẩm Hoa Dung, đó là một người phụ nữ khiến cho Đường Tứ Tứ không thểkhông bội phục.
Thẩm Hoa Dung không phải là thiên kim đại tiểu thư gì, khi bà còn đang đợi gả, bà cũng không thích đọc sách viết chữ, thậm chí tính tình còn vô cùng nóng nảy, thường ngày luôn thích bênh vực kẻ yếu.
Lúc còn trẻ, bà trông cửa hàng bán quan tài giúp cho cha mình, vì thế mới kết duyên với Trì Lệ Dập.
Lúc còn trẻ Trì Lệ Dập cũng là một mỹ nam tử nhanh nhẹn, đi ra ngoài một vòng có thể hấp dẫn rất nhiều ánh mắt cực nóng của nữ nhân. Vào lần đầu tiên khi ông bước chân vào tiệm bán quan tài của Thẩm gia, Thẩm Hoa Dung liếc mắt một cái đã coi trọng ông, hơn nữa còn cực kỳ dũng cảm vỗ ngực tuyên bố với phụ thân của bà, “Cha, nam nhân này chính là nam nhân của con!” Kết quả chỉ nhận lấy được một cái liếc mắt xem thường của phụ thân.
không giống với mấy cô nương có tính cách nũng nịu ngượng ngùng khác, sau khi Thẩm Hoa Dung biết Trì Lệ Dập, ngay ngày hôm sau bà đã dũng mãnh tiến công, thông qua đủ loại phương thức xuất hiện trước mặt Trì Lệ Dập.
Hôm nay giả vờ tình cờ gặp mặt, ngày mai làm mỹ nhân cứu anh hùng, ngày kia lại thành kẻ rơi xuống nước ướt sũng người… Chỉ cần là chủ ý mà Thẩm Hoa Dung có thể nghĩ đến, bà đều lần lượt dùng hết trên người Trì Lệ Dập, dùng lời của bà mà nói, dù thế nào thì trước tiên cũng phải lộ mặt trước mặt tướng công tương lai của bà nhiềumột chút.
Đương nhiên, đại tướng quân nghiêm túc đến mức không tùy tiện cười cùng với mộtcô nương nửa chữ bẻ đôi cũng không biết, chỉ biết bán quan tài, khẳng định là mônkhông đăng hộ không đối. Lúc ấy mọi người đều nhắc nhở bà, kể cả cha mẹ bà, cóckhông thể nào ăn thịt thiên nga được, cóc vẫn là ăn một ít thịt muỗi mới thích hợp. Phụ thân của bà thậm chí còn cảm thấy bà cả ngày đuổi theo một người nam nhân rất mất mặt, chi ra một đống tiền mời bà mối đến, hy vọng có thể gả bà ra ngoài. Nhưng trước khi bà thành thân, lại đào hôn, trực tiếp chạy đến hoàng thành tìm Trì Lệ Dập, hơn nữa còn trở thành bạn tốt của đích muội của Trì Lệ Dập. nói theo lời của bà chính là, đánh vào bên trong quân địch mới có thể khiến quân địch đầu hàng.
Lúc ấy Trì Lệ Dập đã là Võ trạng nguyên tiếng tăm lừng lẫy, lại thêm quân công của ông, khiến cho ông trở thành nhân vật làm mưa làm gió, chạm tay có thể bỏng trong hoàng thành, không biết có bao nhiêu nữ nhân muốn gả cho ông làm vợ.
Thẩm Hoa Dung là nữ nhân không có thân thế hiển hách, không có giáo dưỡng gì, trong con mắt của người đời khẳng định là không thể nào lọt vào mắt Trì Lệ Dập. Nhưng cuối cùng, lại truyền đến một tin tức kinh người khiến ai ai cũng phải rớt cằm đầy đất. Chính là nữ nhân xấu xí Thẩm Hoa Dung lại tóm được chiến thần tướng quân của Tiêu quốc.
Khi Trì Lệ Dập tới cửa cầu hôn, phụ thân của Thẩm Hoa Dung chỉ có loại cảm giác tai họa nuôi nhiều năm nay đã được tống ra ngoài thành công, nhất định phải đốt pháo chúc mừng cho thật xôm tụ. Ông căn bản không dám đặt ra điều kiện gì với Trì Lệ Dập, lấy tốc độ nhanh nhất gả con gái mình cho Trì Lệ Dập, vì sợ Trì Lệ Dập cảm thấy chịu thiệt, nửa đường hưu Thẩm Hoa Dung, nên còn sắm một lượng đồ cưới đáng kể cho bà.
Lúc ấy không ai xem trọng việc hôn nhân này của hai người, nhưng mười mấy năm sau, Thẩm Hoa Dung vẫn là phu nhân duy nhất của Trì phủ, Trì Lệ Dập không nạp thiếp, cũng không có nữ nhân lăng nhăng nào khác, mà cả Trì phủ cũng chỉ có mộtđứa con là Trì Hằng Liễu. hiện giờ cha mẹ của Thẩm Hoa Dung đã được Trì Lệ Dập đón về, cho tới bây giờ Thẩm phụ vẫn còn cảm thấy con gái đầu heo của mình đã vớ được đóa hoa tươi Trì Lệ Dập.
Đương nhiên tất cả mọi chuyện này, ngoại trừ chứng minh Trì Lệ Dập là mọt nam nhân có trách nhiệm, cũng là thành quả cố gắng của Thẩm Hoa Dung.
Nữ nhân có tính cách bưu hãn này, đã lấy “bưu hãn” của bà, khiến cho ba đại nam nhân trong nhà mỗi lần nhắc tới bà, vừa yêu lại vừa đau đầu.
Mí mắt Nhất Nặc đại sư hơi khép lại, trong đôi mắt sâu thẳm như hồ sâu tràn đầy tia sáng mà người khác nhìn không thấu. Ông hòa ái cười cười, hai tay tạo thành chữ thập, khiêm tốn nói, “A di đà phật. Trì phu nhân, trồng hoa được hoa, trồng quả được quả, mọi chuyện đều có duyên định. Theo như lão nạp thấy, duyên mẹ con giữa Trì phu nhân ngài với Trì công tử vẫn còn chưa đứt.”
Lời của Nhất Nặc đại sư không chỉ khiến cho Thẩm Hoa Dung mà ngay cả Đường Tứ Tứ cũng sáng bừng hai mắt. Thẩm Hoa Dung kích động truy hỏi, “Vậy theo như lời của Nhất Nặc đại sư, thi thể bị thiêu rụi lúc trước không phải là Tiểu Liễu nhà ta? Vậy hiệngiờ thằng bé ở đâu?”
Thẩm Hoa Dung hỏi liền tù tì mấy vấn đề. Nhất Nặc đại sư nở nụ cười, duỗi tay vào trong chén trà, chấm nước, viết một chữ "Bắc" lên mặt bàn.
"Bắc? Phương bắc? Bắc quốc? Hay là Bắc Cương?" Thẩm Hoa Dung tiếp tục hỏi. Nhất Nặc đại sư cũng chỉ cười không nói tiếp, lại chuyển ánh mắt sang Đường Tứ Tứ. Trong mắt ông hàm chứa thâm ý, làm cho tim Đường Tứ Tứ đột nhiên nhảy dựng.
Thẩm Hoa Dung thấy ông không nói lời nào, không nhịn được, hít sâu một hơi, nói với Đường Tứ Tứ cùng Đường Tử An, "Tứ Tứ, Tử An, hai con ra ngoài trước đi, mợ còn cómột chút chuyện muốn nói với Nhất Nặc đại sư.”
Đường Tứ Tứ bị ánh mắt chăm chú của Nhất Nặc đại sư làm cho sợ hãi, nghe Thẩm Hoa Dung nói như vậy, nàng liền dẫn Đường Tử An đi ra ngoài. Mà khi nàng vừa mới dẫn Đường Tử An ra khỏi thiện phòng, Đường Tứ Tứ xoay người đóng cửa, chợt nghe từ trong phòng truyền đến một tiếng cưỡng bức như nữ phỉ, "Ngươi cái con lừa ngốc chết bầm, trước mặt bọn tiểu bối, ta gọi ngươi một tiếng đại sư, ngươi lại còn thật sựlàm màu với ta. Năm đó đáng lẽ tướng công ta nên khoanh tay đứng nhìn tên cao tăng đắc đạo ngươi bị người ta đâm chết mới tốt... Con lừa ngốc, ngươi nói mau, rốt cuộc Tiểu Liễu nhà ta bây giờ đang ở đâu?”
Khóe môi Đường Tứ Tứ hơi giật giật, vôi vàng đóng chặt cửa lại rồi dẫn Đường Tử An rời đi. Qua khoảng một nén nhang, Thẩm Hoa Dung liền mang theo vẻ mặt nhẹ nhàng khoan khoái từ trong thiện phòng đi ra, bước chân nhẹ nhàng, nơi khóe miệng còn vương ý cười khó giấu. Đường Tứ Tứ tiến lên, nhẹ giọng hỏi, "Mợ, Nhất Nặc đại sư nóigì?"
Hai mắt Thẩm Hoa Dung trong veo rực sáng, ánh mắt nhìn Đường Tứ Tứ sáng ngời hữu thần, "Lão lừa ngốc kia chính là một người khoái làm màu, nói gì mà thiên cơkhông thể tiết lộ, sau khi bị mợ đánh cho một chút, đành phải ngoan ngoãn nói ra. Trước đây ông ấy đã từng xem bói cho Tiểu Liễu nhà chúng ta, quẻ tượng biểu hiệnthằng bé vẫn còn sống, hiện tại đang ở quốc gia phương bắc..."
Nước nằm phía bắc của Tiêu quốc, thì phải là Trần quốc. Đường Tứ Tứ hơi híp mắt lại, nhớ tới Dạ Kiêu Cửu. Thẩm Hoa Dung lấy từ trong tay áo mình ra một lá bùa hộ mệnh, đưa cho Đường Tứ Tứ, nói với nàng, "Đây là thứ mà Nhất Nặc đại sư nói đưa cho con. Ông ấy nói, trong khoảng thời gian này, con đừng có tranh giành oán hận người khác. Ông ấy bảo con mang theo bùa hộ mệnh này, nói là có ích cho chuyện sinh con của con.”
Đường Tứ Tứ nhận lấy bùa hộ mệnh, ngọt ngọt nói cảm ơn với Thẩm Hoa Dung. Thẩm Hoa Dung nhìn chằm chằm vào cái bụng đã nhô lên của Đường Tứ Tứ, vẻ mặt tiếc hận, "Tứ Tứ à, thật sự là đáng tiếc. Vốn dĩ mợ còn tưởng thân càng thêm thân, lừa con về nhà chúng ta làm con dâu. thật đúng là tiếc quá mà, chỉ có thể trách Tiểu Liễu nhà chúng ta không có phúc khí này thôi…”
Bởi vì mang thai nên da mặt Đường Tứ Tứ cực kỳ bóng mịn, khi Thẩm Hoa Dung nóichuyện liền nhịn không được vươn tay ra nhéo nhéo, xúc cảm thật sự là quá tốt.
Chẳng qua, sau khi nhìn thấy Quân Cơ Lạc đến Già Lam tự đón Đường Tứ Tứ, tiếc nuối cùng thở dài của bà nháy mắt tan thành mây khói. Dùng lời của Thẩm Hoa Dung mànói thì chính là, dựa vào! Ông trời thật sự là rất không công bằng, vì sao nam nhân lớn lên nhìn tuấn tú như vậy lại không xuất hiện lúc lão nương còn trẻ? Nếu bà có thể gặp được nam nhân tuấn mỹ như Quân Cơ Lạc vào lúc còn đang tuổi xuân thì, vậy bà…
Trì Lệ Dập là ai? Cút, lão nương không biết nam nhân mặt than sao bao nam (1)! tên Trì Lệ Dập kia!
(1) Gốc là “sao 包男”, mình cũng không biết nghĩa là gì.
"Mợ..." Quân Cơ Lạc vô cùng cung kính hành lễ của vãn bối với Thẩm Hoa Dung.
Mắt Thẩm Hoa Dung lộ ra u oán, nghiêm trang sửa lại, “thật ra ngươi không cần học theo Tứ Tứ gọi ta là mợ, ngươi vẫn gọi ta là Trì phu nhân đi."
Quân Cơ Lạc liền sửa miệng, quy củ gọi một tiếng "Trì phu nhân". Thẩm Hoa Dung vô cùng phấn khởi đáp lời, sau đó, Quân Cơ Lạc đưa Thẩm Hoa Dung về Quốc công phủ, đúng vào lúc này Trì Lệ Dập cũng quay về phủ.
Trì Lệ Dập nhìn thấy Đường Tứ Tứ, ánh mắt đầu tiên đã rơi xuống cái bụng nhô lên của nàng, đôi mắt của ông nguy hiểm nheo lại, trên mặt vẫn không có biểu cảm gì như trước, thậm chí còn không nói nhiều hơn câu nào với bọn họ, phất tay áo lập tức bước lên thềm đá trước cổng Quốc công phủ. Thẩm Hoa Dung cười lắc lắc đầu, “Các conkhông cần so đo với lão ngoan cố này, người như ông ấy, tính tình còn cứng hơn cả tảng đá thối đặt trong nhà xí.”
"Thẩm Hoa Dung!" Chắc là Trì Lệ Dập nghe được lời phàn nàn của bà, quay đầu, ánh mắt liếc lại đây.
Thẩm Hoa Dung vội vàng nhấc váy, đuổi theo Trì Lệ Dập. Hai người một trước một sauđi vào trong Trì phủ. Cuối cùng Thẩm Hoa Dung còn quay đầu vẫy tay chào tạm biệt Đường Tứ Tứ cùng Quân Cơ Lạc.
Quân Cơ Lạc thật cẩn thận đỡ Đường Tứ Tứ lên xe ngựa. Mà chờ sau khi xe ngựa của bọn họ rời đi, nơi góc đường của Quốc công phủ, một nữ nhân quấn lụa sa đen toàn thân đã vò nát một nhành hoa mai trong tay.
Dáng vẻ tiểu nữ nhân hạnh phúc của Đường Tứ Tứ hiện tại, kích thích đến ả.
một đích nữ như Đường Tứ Tứ, nếu không phải dựa vào ông cậu như Trì Lệ Dập, nàng ta sẽ có ngày hôm nay sao? Ả nhất định phải diệt sạch toàn bộ người thân bên cạnh Đường Tứ Tứ.
Bình luận facebook