Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-261
Chương 236: Cửu Thiên Tuế xuất hiện (III)
Editor: Jun
Sắc mặt Trì Lệ Dập trắng bệch, sau khi giải quyết vài hắc y nhân, hai chân ông dùng sức bay lên trênđài cao muốn tới cứu nữ nhân kia. Dưới đài, đồng tử Quân Cơ Lạc co rút mãnh liệt, hắn vội hô to:"không! không cần! Người đó không phải Tứ Tứ!"
Nhưng đã không còn kịp nữa rồi, Trì Lệ Dập đã nhảy lên đạp trên đống củi khô đáp xuống trên đài cao. Ông giơ cao đại đao trong tay lên giữa không trung chém đứt dây dừng buộc chặt. Mà ngay lúc này, "Đường Tứ Tứ" nâng mặt lên, lộ ra nụ cười kì dị với Trì Lệ Dập. Trì Lệ Dập nhìn thấy rõ ràng gương mặt của nàng ta thì kinh sợ biết chính mình đã mắc mưu.
Hai chân ông sử dụng lực muốn lui về phía sau nhưng cánh môi đen của "Đường Tứ Tứ" kia đã hé mở, trong miệng nàng ta phun ra mấy cái châm sắc nhọn. Trì Lệ Dập tránh không kịp liền bị châm nhọn đâm vào cánh tay. Cánh tay ông tê dần, một cơn đau đớn từ cánh tay lan truyền đến toàn thân.
Vẻ mặt Trì Lệ Dập sợ hãi, mắt nhìn chằm chằm vào cánh tay của chính mình thì thấy chỗ da quanh vết thương đã biến thành màu đen, sắc mặt ông trở nên hoảng hốt, dùng sức đánh tới "Đường Tứ Tứ". Đường Tứ Tứ kia sau khi nhận lấy một chưởng thì thân mình lập tức ngã nhào xuống đài, ngã ngay vào giữa đống củi khô, lửa lớn nhanh chóng bắt tới trên thân thể nàng ta.
"A!" Tiếng gào thê lương vang vọng trong sân, Quân Cơ Lạc đoạt lấy một thanh trường kiếm trong tay hắc y nhân, hắn vận công sử dụng một đại chiêu đánh bay đám hắc y nhân đang vây xung quanh.
Điểm mũi chân, hắn bay lên trên đài cao.
"Ngài thế nào rồi?" hắn hỏi Trì Lệ Dập.
Cả thân mình Trì Lệ Dập đau đớn, cảm giác như không thể chống đỡ nổi nữa. Quân Cơ Lạc vội tiến lên đỡ lấy ông. Trì Lệ Dập điểm huyệt vị trên cánh tay, nói với Quân Cơ Lạc:"không sao hết, ta còn có thể giết mấy trăm tên địch nữa! Ta không tin chỉ có một hoàng đế Trần quốc mà có thể kiêu ngạo trên lãnh thổ Tiêu quốc!"
Đôi mắt đen của Quân Cơ Lạc đem màu môi đen của Trì Lệ Dập thu vào trong đáy mắt. hắn kéo lấy cánh tay Trì Lệ Dập không cho ông vùng ra. Hai người liền từ trên đài cao phi xuống.
Mộ Dung Nhược Hồng nhìn thấy vũ lâm vệ mình mang theo đêm nay đã chết và bị thương tới hơn nửa, hắn lại nhìn thấy Quân Cơ Lạc và Trì Lệ Dập từ trên đài cao đáp xuống thì liền ôm lấy miệng vết thương chạy tới bên cạnh hai người họ.
Lại có một nhóm hắc y nhân tiến tới bao vây xung quanh bọn họ.
Dạ Kiêu Cửu cười nhạt nhìn đám hắc y nhân vây quanh ba người Quân Cơ Lạc, trong mắt tà mị lại càng thêm phần đắc ý.
"Quân Cơ Lạc, rốt cục hồ ly nhà ngươi cũng gặp hạn rồi." Bàn tay to của Dạ Kiêu Cửu vuốt cằm, thái độ ngạo nghễ đắc ý.
Bởi Mộ Dung Nhược Hồng chảy rất nhiều máu nên sắc mặt hắn tái nhợt, hắn lên tiếng:"Dạ Kiêu Cửu, người đừng vội đắc ý! Bây giờ ngươi vẫn còn ở Tiêu quốc đó, thắng bại còn chưa phân đâu!"
Dạ Kiêu Cửu nghe thấy vậy thì cười nhạt "ha ha" hai tiếng, ánh mắt nhìn chằm chằm Mộ Dung Nhược Hồng:"Ngẫm lại mà nói thì hai người bên cạnh ngươi lương tâm đều đã bị chó tha. Bọn họ không quan tâm tới sự sống chết của Đường Tứ Tứ. Cái đó ta cũng không sợ.
Vừa rồi cái con sói mắt trắng hoàng muội của ngươi kia vừa đâm ngươi bằng chủy thủ có độc. Trừ phi trẫm cho ngươi giải dược nếu không đêm nay kết cục của ngươi sẽ rất khó coi... Đồng thời ta cho các ngươi biết luôn tướng quân Trì Lệ Dập của các ngươi cùng trúng một loại độc giống ngươi.
Nhưng giữa hai ngươi vẫn có sự khác nhau, Trì Lệ Dập trúng độc nặng hơn chút. Mà Mộ Dung Nhược Hồng ngươi nhẹ hơn chút, nhưng chỉ cần trẫm không cho các ngươi giải dược thì kết quả cuối cùng của các ngươi cũng như nhau cả thôi!
Mộ Dung Nhược Hồng, thử hỏi trong tay ta có tính mạng của hoàng đế và đại tướng quân Tiêu quốc còn có cả tính mạng của Đường Tứ Tứ thì đêm nay ta có thể thua một ván này hay sao?"
Dạ Kiêu Cửu khẽ chớp mắt, rồi lại thu hồi ánh mắt chính mình, con ngươi yêu mị mang theo vẻ khiêu khích yên lặng chờ Quân Cơ Lạc tiếp chiêu. hắn đã tính toán thật chu toàn, dựa vào đứa con trong bụng Đường Tứ Tứ, Quân Cơ Lạc và Trì lệ Dập không dám dùng kế với hắn. Mà đã khống chế được sự an nguy của Mộ Dung Nhược Hông thì đêm nay dù thế nào hắn vẫn có thể thuận lợi rời khỏi đây.
"Cửu Thiên Tuế, ta biết hiện giờ nhất định ngươi rất muốn hung hăng cho ta một trận hoặc là muốn tính kế đối phó với ta. Nhưng ta lại phải nhắc nhở ngươi, ngươi trâm sẽ không khách khí với nữ nhân của ngươi đâu. Cho nên những gì trước kia Cửu Thiên Tuế ngươi làm với ta thì ngươi cũng nên cẩn thận suy nghĩ cho thật kĩ. Để tránh cuối cùng ngươi sẽ nhìn thấy kết quả ngươi không muốn nhìn!"
Những lời này là để nhắc nhở Quân Cơ Lạc trừ phi hắn làm cái phao cứu mạng không thì người xung quanh nhắn đều sẽ bởi vì hành động của ngươi mà bị liên lụy.
Tình huống trước mắt vô cùng bất lợi với Quân Cơ Lạc. Tuy trong đầu hắn có trăm kế hoạch có thể đối phó với Dạ Kiêu Cửu nhưng Đường Tứ Tứ đang ở trong tay Dạ Kiêu Cửu nên kế hoạch của hắn tạm thời không thể tiến hành.
Quân Cơ Lạc hơi nâng cằm lên, vô cùng tự tin lấy tay vuốt ve cằm bóng loáng, mắt phương có tia sáng vụt xẹt qua.
"Dạ quốc chủ, Tứ Tứ đang ở đâu? Ngươi không thể không cho chúng ta thấy mặt nàng một chút, sao chúng ta có thể tin vào mỗi lời nói của ngươi được?"
"Quân Cơ Lạc, ngươi xem ta là tên ngốc sao. Nàng mà ra đây thì thị vệ được sắp xếp xung quanh đây sẽ động thủ ngay. Đến lúc đó ngươi cứu được người về thì ta phải đi đâu mà khóc ròng chứ?" Dạ Kiêu Cửu lộ vẻ khinh miệt, hừ lạnh mấy cái tỏ vẻ không nhượng bộ Quân Cơ Lạc.
Quân Cơ Lạc cũng không hề nóng nảy, hắn liền ngửa đầu nhìn sao trên trời, không chút để tâm mà đáp:"Dạ quốc chủ không muốn để Tứ Tứ đi ra nhìn thấy chúng ta không phải là vì Tứ Tứ đã chạy trốn rồi đấy chứ. Căn bản là ngươi không thể lấy gì mà uy hiếp chúng ta."
"Hừ hừ!" Dạ Kiêu Cửu giận dữ hừ mấy tiếng, mất kiên nhẫn nói:"Quân Cơ Lạc, chẳng lẽ đêm nay ngươi nhất định phải dùng mấy lời lừa trẻ con đển trọc giận ta hay sao? Nếu đã như vậy thì ta nói cho ngươi biết ta không muốn để các ngươi nhìn thấy nàng đấy. Ngươi thích làm thế nào thì làm!"
Quân Cơ Lạc phất tay áo rộng, giọng nói mất kiên nhẫn:"Bản đốc không biết Tứ Tứ có thật ở trong tay ngươi hay không còn về những gì ngươi nói... Những người khác có chết hay không thì cũng không liên quan tới bản đốc..."
Khóe miệng Quân Cơ Lạc hiện lên nụ cười nhạt, tay áo rộng vung lên liên tiếp thừa dịp hắc y nhân vây xung quanh bọn họ chưa kịp phản ứng thì tay nâng trường kiếm phóng về phía Dạ Kiêu Cửu như phóng phi tiêu.
Trường kiếm xé không mà tới, cất giấu một lực mạnh mẽ.
Dạ Kiêu Cửu không né tránh, hắc y nhân chung quanh hắn vội vàng bước lên phía trước chắn cho hắn. Trường kiếm xuyên qua thân thể một hắc y nhân, thân thể hắc y nhân như không thể chịu được lực vẫn tiếp tục bị đẩy lui về phía sau cuối cùng đập vào một thân cây. Thân thể hắn như bị xé nát... Lập tức máu tươi văng khắp nơi, một trận xao động giữa sân.
Mãi sau xao động với ngừng lại, mọi ngươi quay lại nhìn thì đã không còn thấy Quân Cơ Lạc ở trong vòng vây nữa.
Mọi người ở đây nhìn thấy vậy thì vô cùng kinh ngạc, Dạ Kiêu Cửu ngẩng đầu, giọng nói tà mị nói với Quân Cơ Lạc đang nhàn nhã ngồi rung chân trên mái hiên:"Quân Cơ Lạc, xem ra ngươi chưa thấy quan tài chưa đổ lệ."
Mái tóc đen của Quân Cơ Lạc bị gió thổi phất phơ, cao cao tại thượng quan sát hết thảy mọi người trong viện:"Dạ Kiêu Cửu, trước khi nhìn thấy Đường Tứ Tứ thì bán đốc sẽ không động tới ngươi và Mộ Dung Nhược Hồng."
Nghe thấy Quân Cơ Lạc sẽ tha cho hắn, đầu tiên Mộ Dung Nhược Hồng cảm thấy hoảng hốt, lại quýnh cả lên quay đầu nhìn thoáng qua Trì Lệ Dập, không nhịn được ngẩng đầu nói với Quân Cơ Lạc:"Cửu Thiên Tuế, trẫm không thể không có ngươi... Giang sơn Tiêu quốc cũng không thể không có ngươi..."
Hai tay Quân Cơ Lạc chống má, cười lạnh bạc vô cùng đẹp mắt:"Hoàng thượng, giang sơn của ngươi ta không có hứng thú lo toan. hiện giờ bản đốc chỉ quan tâm tới nữ nhân và con của mình thôi."
"Cửu Thiên Tuế, ngươi... Ngươi thực sự không thể như vậy..." Lời nói của Quân Cơ Lạc khiến trong lòng Mộ Dung Nhược Hồng dâng lên nỗi tuyệt vọng.
Trì Lệ Dập vẫn không nói gì, ông cũng như những người khác ngẩng đầu nhìn Quân Cơ Lạc đang ngồi rung chân trên mái hiên dưới ánh trăng, đôi mắt khôn ngoan tràn đầy sự nghi hoặc.
"Ba! Ba! Ba ba!" Dạ Kiêu Cửu vỗ vỗ tay, điểm mũi chân cũng nhảy lên trên mái hiên đứng đối diện Quân Cơ Lạc.
Mọi người ở bên dưới đều nhìn thấy ánh trăng tô đậm thêm hình ảnh hai nam nhân tuấn mỹ.
"Quân Cơ Lạc, rốt cục đêm nay ngươi có quỷ kế gì?" Dạ Kiêu Cửu trầm giọng hỏi.
Kỳ thực đêm nay hắn chuẩn bị rất nhiều "kiếp nạn" cho Quân Cơ Lạc, vốn tưởng dùng chiến thuật biển người có thể khiến Quân Cơ Lạc yếu thế nhưng hiện tại sao lại đổi thành Quân Cơ Lạc nắm giữ thế cục?
Đột nhiên hắn mặc kệ sống chết, khiến hắn cảm thấy vở diễn trước mắt này hắn diễn không nổi nữa! hắn thiết kế nhiều kế hoạch như vậy không phải là để khiến Quân Cơ Lạc xuất hiện hay sao? Nếu để hắn đàm phán cùng Mộ Dung Nhược Hồng thì chính là tổn phí sức lực của hắn.
Quân Cơ Lạc đứng dậy, thân mình hắn cao lớn tuấn dật, ngẩng đầu nhìn trăng tròn, bạch y trên người bay bay trong gió đêm:"Dạ quốc chủ, đêm nay trời đêm thật đẹp. không ngại cùng bản đốc thưởng thức chứ?"
Sắc mặt Dạ Kiêu Cửu lạnh lùng, hắn bị bộ dáng bất cần của Quân Cơ Lạc làm cho nóng nảy. hắn nghiến răng, quát lên với thủ hạ của mình:"Đem Đường Tứ Tứ ra đây!" không thì tên cầm thú này không chịu! hắn không hề có cảm giác thành tựu!
Vừa nghe thấy tiểu nương tử của mình sẽ tới, Quân Cơ Lac rất có tinh thần, vội vàng sửa sang lại tóc tai quần áo trên người, bộ dáng như công tử nho nhã cúi mắt nhìn phía trong viện...
Editor: Jun
Sắc mặt Trì Lệ Dập trắng bệch, sau khi giải quyết vài hắc y nhân, hai chân ông dùng sức bay lên trênđài cao muốn tới cứu nữ nhân kia. Dưới đài, đồng tử Quân Cơ Lạc co rút mãnh liệt, hắn vội hô to:"không! không cần! Người đó không phải Tứ Tứ!"
Nhưng đã không còn kịp nữa rồi, Trì Lệ Dập đã nhảy lên đạp trên đống củi khô đáp xuống trên đài cao. Ông giơ cao đại đao trong tay lên giữa không trung chém đứt dây dừng buộc chặt. Mà ngay lúc này, "Đường Tứ Tứ" nâng mặt lên, lộ ra nụ cười kì dị với Trì Lệ Dập. Trì Lệ Dập nhìn thấy rõ ràng gương mặt của nàng ta thì kinh sợ biết chính mình đã mắc mưu.
Hai chân ông sử dụng lực muốn lui về phía sau nhưng cánh môi đen của "Đường Tứ Tứ" kia đã hé mở, trong miệng nàng ta phun ra mấy cái châm sắc nhọn. Trì Lệ Dập tránh không kịp liền bị châm nhọn đâm vào cánh tay. Cánh tay ông tê dần, một cơn đau đớn từ cánh tay lan truyền đến toàn thân.
Vẻ mặt Trì Lệ Dập sợ hãi, mắt nhìn chằm chằm vào cánh tay của chính mình thì thấy chỗ da quanh vết thương đã biến thành màu đen, sắc mặt ông trở nên hoảng hốt, dùng sức đánh tới "Đường Tứ Tứ". Đường Tứ Tứ kia sau khi nhận lấy một chưởng thì thân mình lập tức ngã nhào xuống đài, ngã ngay vào giữa đống củi khô, lửa lớn nhanh chóng bắt tới trên thân thể nàng ta.
"A!" Tiếng gào thê lương vang vọng trong sân, Quân Cơ Lạc đoạt lấy một thanh trường kiếm trong tay hắc y nhân, hắn vận công sử dụng một đại chiêu đánh bay đám hắc y nhân đang vây xung quanh.
Điểm mũi chân, hắn bay lên trên đài cao.
"Ngài thế nào rồi?" hắn hỏi Trì Lệ Dập.
Cả thân mình Trì Lệ Dập đau đớn, cảm giác như không thể chống đỡ nổi nữa. Quân Cơ Lạc vội tiến lên đỡ lấy ông. Trì Lệ Dập điểm huyệt vị trên cánh tay, nói với Quân Cơ Lạc:"không sao hết, ta còn có thể giết mấy trăm tên địch nữa! Ta không tin chỉ có một hoàng đế Trần quốc mà có thể kiêu ngạo trên lãnh thổ Tiêu quốc!"
Đôi mắt đen của Quân Cơ Lạc đem màu môi đen của Trì Lệ Dập thu vào trong đáy mắt. hắn kéo lấy cánh tay Trì Lệ Dập không cho ông vùng ra. Hai người liền từ trên đài cao phi xuống.
Mộ Dung Nhược Hồng nhìn thấy vũ lâm vệ mình mang theo đêm nay đã chết và bị thương tới hơn nửa, hắn lại nhìn thấy Quân Cơ Lạc và Trì Lệ Dập từ trên đài cao đáp xuống thì liền ôm lấy miệng vết thương chạy tới bên cạnh hai người họ.
Lại có một nhóm hắc y nhân tiến tới bao vây xung quanh bọn họ.
Dạ Kiêu Cửu cười nhạt nhìn đám hắc y nhân vây quanh ba người Quân Cơ Lạc, trong mắt tà mị lại càng thêm phần đắc ý.
"Quân Cơ Lạc, rốt cục hồ ly nhà ngươi cũng gặp hạn rồi." Bàn tay to của Dạ Kiêu Cửu vuốt cằm, thái độ ngạo nghễ đắc ý.
Bởi Mộ Dung Nhược Hồng chảy rất nhiều máu nên sắc mặt hắn tái nhợt, hắn lên tiếng:"Dạ Kiêu Cửu, người đừng vội đắc ý! Bây giờ ngươi vẫn còn ở Tiêu quốc đó, thắng bại còn chưa phân đâu!"
Dạ Kiêu Cửu nghe thấy vậy thì cười nhạt "ha ha" hai tiếng, ánh mắt nhìn chằm chằm Mộ Dung Nhược Hồng:"Ngẫm lại mà nói thì hai người bên cạnh ngươi lương tâm đều đã bị chó tha. Bọn họ không quan tâm tới sự sống chết của Đường Tứ Tứ. Cái đó ta cũng không sợ.
Vừa rồi cái con sói mắt trắng hoàng muội của ngươi kia vừa đâm ngươi bằng chủy thủ có độc. Trừ phi trẫm cho ngươi giải dược nếu không đêm nay kết cục của ngươi sẽ rất khó coi... Đồng thời ta cho các ngươi biết luôn tướng quân Trì Lệ Dập của các ngươi cùng trúng một loại độc giống ngươi.
Nhưng giữa hai ngươi vẫn có sự khác nhau, Trì Lệ Dập trúng độc nặng hơn chút. Mà Mộ Dung Nhược Hồng ngươi nhẹ hơn chút, nhưng chỉ cần trẫm không cho các ngươi giải dược thì kết quả cuối cùng của các ngươi cũng như nhau cả thôi!
Mộ Dung Nhược Hồng, thử hỏi trong tay ta có tính mạng của hoàng đế và đại tướng quân Tiêu quốc còn có cả tính mạng của Đường Tứ Tứ thì đêm nay ta có thể thua một ván này hay sao?"
Dạ Kiêu Cửu khẽ chớp mắt, rồi lại thu hồi ánh mắt chính mình, con ngươi yêu mị mang theo vẻ khiêu khích yên lặng chờ Quân Cơ Lạc tiếp chiêu. hắn đã tính toán thật chu toàn, dựa vào đứa con trong bụng Đường Tứ Tứ, Quân Cơ Lạc và Trì lệ Dập không dám dùng kế với hắn. Mà đã khống chế được sự an nguy của Mộ Dung Nhược Hông thì đêm nay dù thế nào hắn vẫn có thể thuận lợi rời khỏi đây.
"Cửu Thiên Tuế, ta biết hiện giờ nhất định ngươi rất muốn hung hăng cho ta một trận hoặc là muốn tính kế đối phó với ta. Nhưng ta lại phải nhắc nhở ngươi, ngươi trâm sẽ không khách khí với nữ nhân của ngươi đâu. Cho nên những gì trước kia Cửu Thiên Tuế ngươi làm với ta thì ngươi cũng nên cẩn thận suy nghĩ cho thật kĩ. Để tránh cuối cùng ngươi sẽ nhìn thấy kết quả ngươi không muốn nhìn!"
Những lời này là để nhắc nhở Quân Cơ Lạc trừ phi hắn làm cái phao cứu mạng không thì người xung quanh nhắn đều sẽ bởi vì hành động của ngươi mà bị liên lụy.
Tình huống trước mắt vô cùng bất lợi với Quân Cơ Lạc. Tuy trong đầu hắn có trăm kế hoạch có thể đối phó với Dạ Kiêu Cửu nhưng Đường Tứ Tứ đang ở trong tay Dạ Kiêu Cửu nên kế hoạch của hắn tạm thời không thể tiến hành.
Quân Cơ Lạc hơi nâng cằm lên, vô cùng tự tin lấy tay vuốt ve cằm bóng loáng, mắt phương có tia sáng vụt xẹt qua.
"Dạ quốc chủ, Tứ Tứ đang ở đâu? Ngươi không thể không cho chúng ta thấy mặt nàng một chút, sao chúng ta có thể tin vào mỗi lời nói của ngươi được?"
"Quân Cơ Lạc, ngươi xem ta là tên ngốc sao. Nàng mà ra đây thì thị vệ được sắp xếp xung quanh đây sẽ động thủ ngay. Đến lúc đó ngươi cứu được người về thì ta phải đi đâu mà khóc ròng chứ?" Dạ Kiêu Cửu lộ vẻ khinh miệt, hừ lạnh mấy cái tỏ vẻ không nhượng bộ Quân Cơ Lạc.
Quân Cơ Lạc cũng không hề nóng nảy, hắn liền ngửa đầu nhìn sao trên trời, không chút để tâm mà đáp:"Dạ quốc chủ không muốn để Tứ Tứ đi ra nhìn thấy chúng ta không phải là vì Tứ Tứ đã chạy trốn rồi đấy chứ. Căn bản là ngươi không thể lấy gì mà uy hiếp chúng ta."
"Hừ hừ!" Dạ Kiêu Cửu giận dữ hừ mấy tiếng, mất kiên nhẫn nói:"Quân Cơ Lạc, chẳng lẽ đêm nay ngươi nhất định phải dùng mấy lời lừa trẻ con đển trọc giận ta hay sao? Nếu đã như vậy thì ta nói cho ngươi biết ta không muốn để các ngươi nhìn thấy nàng đấy. Ngươi thích làm thế nào thì làm!"
Quân Cơ Lạc phất tay áo rộng, giọng nói mất kiên nhẫn:"Bản đốc không biết Tứ Tứ có thật ở trong tay ngươi hay không còn về những gì ngươi nói... Những người khác có chết hay không thì cũng không liên quan tới bản đốc..."
Khóe miệng Quân Cơ Lạc hiện lên nụ cười nhạt, tay áo rộng vung lên liên tiếp thừa dịp hắc y nhân vây xung quanh bọn họ chưa kịp phản ứng thì tay nâng trường kiếm phóng về phía Dạ Kiêu Cửu như phóng phi tiêu.
Trường kiếm xé không mà tới, cất giấu một lực mạnh mẽ.
Dạ Kiêu Cửu không né tránh, hắc y nhân chung quanh hắn vội vàng bước lên phía trước chắn cho hắn. Trường kiếm xuyên qua thân thể một hắc y nhân, thân thể hắc y nhân như không thể chịu được lực vẫn tiếp tục bị đẩy lui về phía sau cuối cùng đập vào một thân cây. Thân thể hắn như bị xé nát... Lập tức máu tươi văng khắp nơi, một trận xao động giữa sân.
Mãi sau xao động với ngừng lại, mọi ngươi quay lại nhìn thì đã không còn thấy Quân Cơ Lạc ở trong vòng vây nữa.
Mọi người ở đây nhìn thấy vậy thì vô cùng kinh ngạc, Dạ Kiêu Cửu ngẩng đầu, giọng nói tà mị nói với Quân Cơ Lạc đang nhàn nhã ngồi rung chân trên mái hiên:"Quân Cơ Lạc, xem ra ngươi chưa thấy quan tài chưa đổ lệ."
Mái tóc đen của Quân Cơ Lạc bị gió thổi phất phơ, cao cao tại thượng quan sát hết thảy mọi người trong viện:"Dạ Kiêu Cửu, trước khi nhìn thấy Đường Tứ Tứ thì bán đốc sẽ không động tới ngươi và Mộ Dung Nhược Hồng."
Nghe thấy Quân Cơ Lạc sẽ tha cho hắn, đầu tiên Mộ Dung Nhược Hồng cảm thấy hoảng hốt, lại quýnh cả lên quay đầu nhìn thoáng qua Trì Lệ Dập, không nhịn được ngẩng đầu nói với Quân Cơ Lạc:"Cửu Thiên Tuế, trẫm không thể không có ngươi... Giang sơn Tiêu quốc cũng không thể không có ngươi..."
Hai tay Quân Cơ Lạc chống má, cười lạnh bạc vô cùng đẹp mắt:"Hoàng thượng, giang sơn của ngươi ta không có hứng thú lo toan. hiện giờ bản đốc chỉ quan tâm tới nữ nhân và con của mình thôi."
"Cửu Thiên Tuế, ngươi... Ngươi thực sự không thể như vậy..." Lời nói của Quân Cơ Lạc khiến trong lòng Mộ Dung Nhược Hồng dâng lên nỗi tuyệt vọng.
Trì Lệ Dập vẫn không nói gì, ông cũng như những người khác ngẩng đầu nhìn Quân Cơ Lạc đang ngồi rung chân trên mái hiên dưới ánh trăng, đôi mắt khôn ngoan tràn đầy sự nghi hoặc.
"Ba! Ba! Ba ba!" Dạ Kiêu Cửu vỗ vỗ tay, điểm mũi chân cũng nhảy lên trên mái hiên đứng đối diện Quân Cơ Lạc.
Mọi người ở bên dưới đều nhìn thấy ánh trăng tô đậm thêm hình ảnh hai nam nhân tuấn mỹ.
"Quân Cơ Lạc, rốt cục đêm nay ngươi có quỷ kế gì?" Dạ Kiêu Cửu trầm giọng hỏi.
Kỳ thực đêm nay hắn chuẩn bị rất nhiều "kiếp nạn" cho Quân Cơ Lạc, vốn tưởng dùng chiến thuật biển người có thể khiến Quân Cơ Lạc yếu thế nhưng hiện tại sao lại đổi thành Quân Cơ Lạc nắm giữ thế cục?
Đột nhiên hắn mặc kệ sống chết, khiến hắn cảm thấy vở diễn trước mắt này hắn diễn không nổi nữa! hắn thiết kế nhiều kế hoạch như vậy không phải là để khiến Quân Cơ Lạc xuất hiện hay sao? Nếu để hắn đàm phán cùng Mộ Dung Nhược Hồng thì chính là tổn phí sức lực của hắn.
Quân Cơ Lạc đứng dậy, thân mình hắn cao lớn tuấn dật, ngẩng đầu nhìn trăng tròn, bạch y trên người bay bay trong gió đêm:"Dạ quốc chủ, đêm nay trời đêm thật đẹp. không ngại cùng bản đốc thưởng thức chứ?"
Sắc mặt Dạ Kiêu Cửu lạnh lùng, hắn bị bộ dáng bất cần của Quân Cơ Lạc làm cho nóng nảy. hắn nghiến răng, quát lên với thủ hạ của mình:"Đem Đường Tứ Tứ ra đây!" không thì tên cầm thú này không chịu! hắn không hề có cảm giác thành tựu!
Vừa nghe thấy tiểu nương tử của mình sẽ tới, Quân Cơ Lac rất có tinh thần, vội vàng sửa sang lại tóc tai quần áo trên người, bộ dáng như công tử nho nhã cúi mắt nhìn phía trong viện...
Bình luận facebook