"Ngươi đem tiểu nương người ta hại thành như vậy, còn ám nàng là ‘ nương của ngươi’, nôn... Ta muốn ói quá ..."
Quân Cơ Lạc ngoắc ngoắc khóe miệng, đuôi lông mày tuấn dật nhàng nhướng lên, dùng giọng điệu thập phần khẳng định , "Đương nhiên rồi!" Khi chuyện, lại duỗi tay ra bứt chòm râu hàm dưới của Tiết thần y.
Da hàm dưới Tiết thần y đau nhói, ngay sau đó liền phát chòm râu mình tỉ mỉ bảo dưỡng bị bứt dúm. Tiết thần y trợn mắt nhìn, lại mắng , "Quỷ thiếu đạo đức, ngươi có báo ứng."
Trong đôi mắt phượng của Quân Cơ Lạc lộ ra tia nghiền ngẫm, ngạo nghễ , "Báo ứng của ta chính là ông trời trừng phạt ta làm tân lang, sau đó cho ta hàng đêm sênh ca, cuối cùng hạnh phúc mỹ mãn."
"Nôn..." Tay Tiết thần y nâng cằm, tỏ vẻ bị lời của ta làm buồn nôn, nhưng vẫn là thập phần lo lắng , "Quỷ thiếu đạo đức, tiểu nha đầu đáng thương. Ngươi đừng trêu cợt nàng ấy nữa."
Quân Cơ Lạc thu lại ý cười mặt, cũng nghiêm trang , "Yên tâm , nương mà bản đốc coi trọng tuyệt đối phải bao cỏ. tại nàng chịu bao nhiêu ủy khuất, ta nhất định cho nàng bấy nhiêu quang vinh."
Quân Cơ Lạc từ ghế nhảy xuống, hai tay chắp sau lưng, hướng cửa bước đến.
"Quỷ thiếu đạo đức, ngươi muốn đâu?" Tiết thần y nhanh
Bình luận facebook